Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 44 - Phần 2

Chương 44 (2): Khanh vốn giai nhân

Khi trời vừa sáng, văn võ bá quan đã tụ tập bên ngoài điện Càn Khánh, cấm vệ đông như rừng.

Nghi trượng uy phong của hoàng tộc, lọng che từ trong thâm cung ra đến tận bên ngoài, quan viên mặc áo gấm quỳ rạp bên đường, các thái giám tay cầm đồ lễ đứng hầu bên cạnh.

Kiệu loan nghênh thân sau khi đón được tân hậu từ Nhiếp phủ, rồng rắn đi vào cung cấm trong giờ lành, thảm đỏ Ba Tư trải từ cửa cung đến tận điện Càn Khánh, hoa lệ xa xỉ vô cùng.

Kiệu loan cứ thế đi đến trước cửa cung, khẽ rung lên rồi hạ xuống. Hoàng Phủ Vô Song thân mặc hỷ phục đỡ hoàng hậu đầu đội mũ phượng từ trong kiệu loan ra. Hai người dắt tay, bước trên thảm đỏ hoa lệ, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía điện Càn Khánh.

Phen này tân đế đại hôn, sứ thần các nước cũng được tham dự. Nguyệt Thị tiểu vương tử trông thấy tân đế dắt hậu lên bậc thềm, liền quay người chậm rãi đi ra. Chẳng chốc hắn quay lại, bên cạnh đã có thêm tuỳ tùng Nguyệt Phách. Mọi người đều chỉ chú ý đến hoàng đế và hoàng hậu trên đài cao, chẳng ai để ý đến động tĩnh ở bên này.

Cuối con đường thảm đỏ là điện Càn Khánh, hoàng đế và hoàng hậu quỳ xuống hành lễ trước mặt Nhiếp thái hậu được thị nữ hầu hạ xung quanh. Quan viên bộ Lễ đã bày hương án, tổng quản nội giám Cát Tường nâng thánh chỉ, cao giọng đọc “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: con gái Nhiếp tướng là Nhiếp Y Nhân, tính tình hiền dịu, tuân thủ lễ nghi, đủ cả đức tài, một lòng thờ vua, nay cử hành đại điển, sắc phong làm hoàng hậu. Khâm thử!”

Cát Tường vừa đứt lời, liền nâng thánh chỉ ra hiệu cho tân hậu quỳ dưới đất đứng dậy tiếp chỉ. Rèm châu trước mi phượng che đi toàn bộ khuôn mặt, trong lòng Đan Hoằng cực kì căng thẳng, nàng không biết vì sao tướng quân vẫn chưa đến, chẳng lẽ thực sự muốn nàng thay tướng quân gả cho hoàng thượng hay sao?

Trong lòng nàng vẫn còn do dự, Hoàng Phủ Vô Song cúi người dìu nàng đứng lên, cầm chiếu chỉ trong tay Cát Tường đưa vào trong tay nàng. Hắn dắt tay nàng đứng ở bậc thang trên cao, hạ giọng nói bên tai nàng: “Nhìn trời đất vô tận, liếc vạn vật dưới chân, đứng đầu thiên hạ, còn gì vui sướng hơn, nhưng điều càng khiến trẫm vui mừng là, có nàng bên cạnh trẫm, Tiểu Bảo Nhi.”

Đan Hoằng nghe thấy thế trong lòng hơi run, nàng không phải tướng quân, nếu là tướng quân, nghe thấy những lời hắn nói, không biết liệu có động lòng. Hiện giờ, chuyện đến nước này, tướng quân vẫn chưa đến, chẳng lẽ đại lễ này cứ để nàng tiếp tục thay thế hay sao?

Ngay lúc đó, ngoài cửa điện có tiểu thái giám tiến lên bẩm báo: “Bắc Triều hoàng đế Tiêu Dận mang lễ đến chúc mừng đại hôn của hoàng thượng.”

Hoàng đế Bắc Triều?!

Trong số quần thần có những người tin tức kém nhanh nhạy, khó tránh khỏi một phen kinh ngạc, không ngờ hoàng đế Bắc Triều lại đã đến Nam Triều. Hoàng Phủ Vô Song thực ra đã biết tin Bắc đế đến Vũ Đô từ lâu thông qua mật thám, chỉ là hắn không ngờ Bắc đế lại đến tham dự đại hôn của mình.

“Nếu đã như vậy, thì tuyên Bắc đế tấn kiến.” Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười nói.

Nội thị đi tuyên chỉ, lát sau, nội thị kéo dài giọng hô: “Bắc đế tấn kiến.”

Vừa dứt lời, một bóng hình cao lớn ngạo nghễ đã xuất hiện ngoài cửa cung trước mắt mọi người.

Bắc đế Tiêu Dận giẫm trên thảm đỏ đón gió bước tới, một thân áo gấm thêu rồng màu tím, theo gió phấp phới tung bay. Chàng rất lẫm liệt oai phong, từng bước chân đều nổi gió, bốn đại thân vệ theo sát sau lưng.

Chàng cứ thế đi thẳng đến cách Hoàng Phủ Vô Song chừng mười bước mới dừng lại, cấm vệ quân Nam Triều thấy thế, gần như muốn cầm đao kiếm xông ra chặn lại.

“Thì ra Nam Triều các ngươi đãi khách như thế hả?” Tiêu Dận ngước mắt lạnh lùng nhìn lướt qua, nơi ánh mắt đưa đến, những cấm vệ quân kia chỉ thấy hàn ý dâng lên, cả con người như rơi xuống băng đầm.

“Lui xuống!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng quát.

“Bắc đế từ xa đến, không kịp nghênh đón từ xa, thật là thất kính!” Hoàng Phủ Vô Song quay đầu cười nói.

“Hoàng thượng khách khí rồi, phen này trẫm đến đây, là để chúc hoàng thượng và hoàng hậu long phụng trinh tường, bách niên giai lão.” Tiêu Dận chậm rãi ngẩng đầu, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười thân thiện, thần thái nhẹ nhõm ôn hoà, “Trình lễ vật lên đây.”

Hồi Tuyết và Lưu Phong sau lưng nghe thấy thế, vội đưa lễ vật lên.

Hoàng Phủ Vô Song ra hiệu cho nội thị sau lưng nhận lấy, chậm rãi đi xuống bậc thang, mời Bắc đế vào trong điện tham gia yến tiệc. Tiêu Dận cười lớn, đột nhiên đưa mắt, nhìn chằm vào tân hậu bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, “Khi trẫm đến đây, chưa biết hoàng thượng sắp cử hành đại hôn, cho nên chuẩn bị có phần vội vã. Có điều, trẫm có một món quà muốn tặng cho hoàng hậu.”

Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, đôi mắt đen khẽ nheo lại cười như không: “Không ngờ Bắc đế lại còn tặng quà cho hoàng hậu, hoàng hậu còn không mau cảm ơn Bắc đế?”

Đan Hoằng nhìn qua tấm rèm châu trước mặt, lặng lẽ quan sát Tiêu Dận. Tướng quân bảo nàng thế thân, lại còn nói sẽ có một người đưa nàng đi. Chẳng lẽ, người đó chính là Bắc đế? Sao ngài ấy lại đưa nàng đi? Nàng khẽ thở ra một hơi, mỉm cười nói: “Đa tạ Bắc đế!”

“Hoàng hậu không xem xem quà mừng là gì sao?” Giọng nói trầm thấp, thoáng mang theo một tia bá đạo.

Trong lòng Đan Hoằng khẽ run, chậm rãi vén tấm rèm châu trước mặt lên.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Cơ Phụng Ly cực kỳ căng thẳng. Lúc này, chàng đã lại đang đóng giả làm tiểu vương tử của Nguyệt Thị Quốc, còn Nạp Lan Tuyết thực sự lúc này đã gỡ mặt nạ ra, đóng giả làm tuỳ tùng Nguyệt Phách.

Đôi mắt phượng của chàng khẽ nheo, không chớp mắt nhìn vào hoàng hậu đội mũ phượng trước mặt, trái tim dâng lên nỗi hồi hộp và căng thẳng. Vừa rồi, người con gái đội mũ phượng đã bỏ trốn trở về, tính thời gian, chắc đã đuổi kịp kiệu hoa nghênh thân của Hoàng Phủ Vô Song, cho nên chàng mới nhất định phải vào cung, nhìn người con gái ấy một lần.

Rèm châu được vén lên, một gương mặt kiều diễm xuất hiện trước mắt mọi người, mắt sáng răng ngọc, đẹp rực rỡ yêu kiều. Có điều, nàng ta lại là Tống Khởi La, phi tần của Khang đế.

“Tách” một tiếng, trái tim đang hồi hộp tựa như trong khoảnh khắc rơi từ trên cao xuống, vỡ tan dưới đất.

Ánh mặt trời rực rỡ, phản chiếu trên quảng trường treo đèn kết hoa, vải đỏ rực rỡ tung bay trong gió, dường như khắp nơi đều mang không khí vui mừng, chỉ có đôi mắt đen của chàng, tựa như cổ đầm ngàn năm mang theo cái lạnh vĩnh hằng.

Tiêu Dận trông thấy khuôn mặt Đan Hoằng liền trở nên sững sờ.

Năm bảy tuổi, mẫu thân qua đời, từ đó, dung nhan của mẫu thân ngày càng trở nên mơ hồ trong ký ức của chàng. Ngày hôm đó, khi Hoa Trước Vũ mở bức tranh của Đan Hoằng ra trước mặt chàng, khoảnh khắc đó, toàn bộ kí ức về mẫu thân dường như đều đã trở lại. Nhưng lúc này, khi trông thấy Đan Hoằng thật, chàng vẫn không khỏi sững sờ.

Khoảnh khắc đó, chàng cứ ngỡ như mẫu thân khi còn trẻ đã quay lại.

Một người nữa cũng trở nên sững sờ là Hoàng Phủ Vô Song, tin tức của Nhiếp Viễn Kiều được phong tỏa cực kì nghiêm mật, vì thế, Hoàng Phủ Vô Song vẫn chưa biết Hoa Trước Vũ đã bị bắt cóc. Lúc này đột nhiên trông thấy hoàng hậu đã bị đổi thành người khác, trong lòng hắn sao có thể không kinh ngạc?

Hắn chậm rãi quay đầu, từ một góc mà mọi người không trông thấy, khuôn mặt tuấn mĩ vô song sa sầm, tỏa ra sát khí bừng bừng, đôi mắt vốn dĩ chan chứa niềm vui trở nên sắc bén như mắt chim ưng.

Hắn thở dài một hơi, khi hắn quay mặt lại, nụ cười xán lạn trên môi tựa như hoa đào mới nở đầu xuân. Hắn tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay ngọc thon dài của Đan Hoằng, quay đầu chậm rãi nói với Tiêu Dận: “Không biết hoàng đế Bắc Triều định tặng cho hoàng hậu lễ vật gì?”

Quần thần cũng kinh ngạc, điều bọn họ không hiểu là, phi tần của Khang đế đời trước đã biến thành thiên kim của Nhiếp tướng từ bao giờ, lại làm thế nào mà trở thành tân hậu. Rất nhiều người nghĩ mãi không ra, nhưng thấy bộ dạng Hoàng Phủ Vô Song cực kì bình tĩnh, nhất thời không ai nói năng gì. Đan Hoằng nhìn chằm chằm vào nam tử uy nghi bá đạo trước mắt, trông thấy đôi mắt tím như ngọn lửa hừng hực của chàng, trong lòng như dậy sóng.

Tiêu Dận vẫy tay ra hiệu, Hồi Tuyết sau lưng liền bưng một khay ngọc đi lên, trong khay đặt một bức tranh.

Cát Tường bước lên, kéo chiếc khay ngọc ra trước mặt Đan Hoằng, nàng giơ tay cầm lên, từ từ mở bức tranh ra, Hoàng Phủ Vô Song hứng thú chen lên. Bức họa được mở ra, khuôn mặt Đan Hoằng cũng theo đó mà trở nên kinh ngạc, ngay cả sắc mặt của Hoàng Phủ Vô Song cũng lập tức trắng bệch.

Đằng xa, thảo nguyên, lều trướng, trời cao, chim ưng.

Gần trước mặt, một cây mai đỏ lặng lẽ nở tung, cành cây khỏe khoắn, hoa nở um tùm, dường như có hương thầm tỏa ra từ trên mặt giấy.

Trên chiếc ghế dưới gốc cây, một người phụ nữ đang ngồi, thân mặc phục sức dị tộc, trông xinh đẹp mà điềm tĩnh. Trong lòng nàng ôm một bé gái, một bé trai chừng bảy tám tuổi đứng bên cạnh, cầm một miếng kẹo trêu đùa bé gái.

Bức tranh ấy hiển nhiên là được vẽ bởi một nam nhân, xử lý rất rắn rỏi, không giống như lối vẽ tinh vi, nhưng cảm giác gần gũi ấm áp trong tranh vẫn khiến Đan Hoằng nhìn một cái là nhận ra ngay, hiển nhiên người vẽ tranh khi vẽ đã rất dụng tâm.

Khi Đan Hoằng trông thấy dung mạo của người phụ nữ, trái tim trở nên run rẩy không sao kiềm chế được. Bởi lẽ dung mạo của người phụ nữ ấy cực kỳ giống nàng.

“Đây... đây là ai?” Đan Hoằng khẽ rung hàng mi nói.

Hoàng Phủ Vỗ Song nhìn rõ bức tranh, đôi mắt đen đột nhiên khẽ nheo lại, cười nhạt nói: “Bức tranh này đẹp lắm, hoàng hậu, còn không nhận lấy, mời Bắc đế vào trong ngồi. Buổi tối sẽ có dạ yến, cũng mong Bắc đế nể mặt!”

“Hoàng thượng đã lấy hoàng muội của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ tham gia.” Ánh mắt Tiêu Dận lướt qua khuôn mặt Đan Hoằng với vẻ thương xót, mỉm cười nói.

“Ha ha ha!” Hoàng Phủ Vô Song ngửa đầu cười lớn, “Ngài thực biết nói đùa, mời vào trong điện!”

Tiêu Dận đứng dưới cầu thang không động đậy, giữ nụ cười lạnh lùng, nhìn Hoàng Phủ Vô Song nói: “Muội ấy là hoàng muội Trác Nhã công chúa đã lưu lạc lâu năm của trẫm, người phụ nữ trong tranh là mẫu hậu của trẫm, đứa bé gái bà ôm trong lòng chính là hoàng muội của trẫm, cũng là hoàng hậu của ngài. Ta đường đường là Bắc đế, sao có thể nhận hoàng muội lung tung được? Chuyện như thế làm sao có thể lấy ra để nói đùa?”

Khoảnh khắc Đan Hoằng biết mình là công chúa Bắc Triều, trong lòng không thể nào bình tĩnh được nữa. Nàng cứ tưởng rằng mình là một đứa cô nhi không nơi nương tựa, nhưng trong phút chốc lại trở thành công chúa Bắc Triều. Vị Bắc đế bá đạo uy nghiêm kia, lại là đại ca của nàng.

Mọi chuyện hôm nay, tựa như một giấc mơ.

Tướng quân nói, có một người sẽ đưa nàng đi, nói như vậy, tướng quân đã biết chuyện này từ lâu. Tỷ ấy quyết ý muốn nàng thoát khỏi vòng xoáy này, thế nhưng, còn tỷ ấy thì sao?

Đan Hoằng đứng lặng trên cầu thang, tựa như một con búp bê bằng gỗ, không biết tiếp theo phải làm thế nào. Hoàng Phủ Vô Song thoáng mang vẻ giận trong mắt, khoảnh khắc sau đã giấu hết đi, liền đó tươi cười nói: “Trẫm không hề biết nàng ấy là hoàng muội của ngài, còn cứ tưởng là thiên kim của Nhiếp tướng, chuyện này hãy để trẫm tra xét kỹ càng, có lẽ ngài nhận nhầm người cũng nên, thiên hạ cũng không phải không có người dung mạo giống nhau.”

Chúng đại thần bên dưới xì xào bàn tán. Một đại thần thừa cơ nhanh chóng bước ra, nói: “Nếu tân hậu quả thực là hoàng muội của Bắc đế, vậy thì những ngày trước, phu nhân mà Tả tướng đại nhân định lấy nhất định không phải là hoàng muội của Bắc đế, xin hoàng thượng nhanh chóng điều tra rõ sự việc, rửa sạch nỗi oan cho Tả tướng đại nhân.”

“Chuyện này không cần phải điều tra nữa, hoàng muội của trẫm chỉ có một, chính là tân hậu trước mắt của hoàng thượng. Kể ra, Cơ Phụng Ly chết thật là oan uổng, hoàng thượng nên trả lại sự trong sạch cho hắn!” Tiêu Dận cảm thán nói.

“Hoàng thượng, xin hoàng thượng trả lại sự trong sạch cho Tả tướng đại nhân!”

Tiếng hô như những làn sóng dâng lên.

Vốn là đại lễ thành hôn trang nghiêm tưng bừng, vì bị Bắc Triều hoàng đế quấy rối, lại diễn biến thành rửa oan cho Cơ Phụng Ly. Hoàng Phủ Vô Song chắp tay đứng trên cầu thang sắc mặt sa sầm. Hắn chưa từng ngờ rằng, Cơ Phụng Ly đã chết bao lâu như vậy, mà chúng thần trong triều vẫn ủng hộ chàng như thế. Hắn quay đầu, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của trẫm, mọi chuyện để sau xử lý.” Nói đoạn, hắn nắm tay Đan Hoằng, dắt nàng nhanh chân đi vào trong điện.

Nạp Lan Tuyết nói thầm bên tai Cơ Phụng Ly với vẻ không hiểu: “Thế là thế nào, huynh thực sự cấu kết với Bắc đế à, vì sao hắn lại rửa oan cho huynh?”

Cơ Phụng Ly chau mày không nói, trong đôi mắt đen dưới tấm mặt nạ bằng vàng lóe lên một tia nghi hoặc. Tạm không nói Bắc đế vì sao lại rửa oan cho chàng, điều chàng nghi hoặc là, Nhiếp Y Nhân kia hiện giờ ở đâu?

Vào đêm, Hoàng Phù Vô Song thiết dạ yến ở điện Càn Khánh. Trong điện ăn uống linh đình, đèn đuốc sáng trưng, ca múa trầm bổng.

Hoàng hậu của tân đế từ thiên kim Nhiếp phủ biến thành công chúa Bắc Triều, biến cố này khiến cho chúng thần trong triều cực kỳ kinh ngạc. Thế nhưng, hai hoàng đế của Nam Bắc Triều đều tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, đám đại thần bọn họ cũng chẳng biết phải nói gì.

Đan Hoằng ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, đáy lòng thấp thỏm không yên, Hoàng Phủ Vô Song ở bên cạnh tuy nở nụ cười, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được hàn ý toát ra quanh người hắn. Mu bàn tay chợt ấm áp, nàng ngước mắt nhìn lên, thấy Hoàng Phủ Vô Song ngửa đầu uống một chén rượu, cười sủng ái với nàng. Nụ cười đó dịu dàng mà xán lạn, cho dù biết rõ sự hiểm độc của hắn, nàng cũng gần như đắm say trong nụ cười tươi sáng ấy. Hắn chậm rãi nghiêng người, ghé sát bên tai nàng, dịu dàng hỏi: “Nàng ấy… đang ở đâu? Hãy nói cho trẫm biết!”

Đan Hoằng thót tim, nhìn hắn mỉm cười nói: “Tỷ ấy đã đi rồi. Người vĩnh viễn không gặp được tỷ ấy đâu.” Trong lòng Đan Hoằng đã hiểu, thực ra tướng quân không bằng lòng lấy hoàng thượng. Cho nên, tỷ ấy mới cam tâm tình nguyện đi theo kẻ đến bắt cóc, không biết hiện giờ tỷ ấy đã thoát khỏi tay bọn người đó hay chưa.”

“Đi rồi ư?” Hoàng Phủ Vô Song chau mày, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng, “Trẫm sẽ tìm được nàng ấy!”

Quần thần bách quan đến chúc rượu, Hoàng Phủ Vô Song đều nhấp một ngụm. Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều đến chúc rượu, khom người quỳ bái nói: “Vi thần run sợ, ngày trước không hề hay biết Y Nhân là công chúa Bắc Triều, thật là có tội, xin hoàng thượng thứ tội!”

Hoàng Phủ Vô Song nâng chén, uống cạn một hơi, mỉm cười nói: “Hữu tướng đại nhân, khanh có tội gì đâu, khanh tìm được công chúa Bắc Triều, có thể coi là lập được đại công, trẫm phải ban thưởng cho khanh thật hậu mới được. Người đâu, ban rượu!”

Một viên nội thị bưng chén rượu, chậm rãi đi đến trước mặt Nhiếp Viễn Kiều. Khi Nhiếp Viễn Kiều giơ tay đón lấy chén rượu định uống cạn, viên nội thị đó đột nhiên lật cổ tay, lưỡi đao sắc bén dưới mâm chợt hiện ra, lóe lên một đạo hàn quang đâm về phía Hoàng Phủ Vô Song.

Biến cố đột ngột nảy sinh, chẳng ai ngờ tên nội thị này lại đột nhiên giết người.

Đao quang như tuyết, trong khoảnh khắc đâm tới.

Mọi người kêu thất thanh, có người liên tục kêu hộ giá.

Chiếu tiệc một phen hỗn loạn, Nhiếp Viễn Kiều đột nhiên tung mình nhảy lên, giao đấu cùng tên nội thị. Chuyện hôm nay, xảy ra rất nhiều điều ngoài dự tính, sự tình đã vượt xa tầm kiểm soát của bất kì ai.

Bao năm nay, Nhiếp Viễn Kiều ẩn nhẫn tài năng, ngầm phò tá Hoàng Phủ Vô Song, chính là để có một ngày, khi tên tiểu tử ấy lên ngôi hoàng đế, con gái lão có thể vào cung làm hoàng hậu, lão có thể nắm giữ triều chính. Thế nhưng, con gái lão tuổi còn nhỏ, bất đắc dĩ phải nhận người con gái mà hắn thích làm con nuôi. Nhưng không ngờ rằng người con gái đó lại là Doanh Sơ Tà, thuộc hạ dưới trướng của Hoa Mục, hiện giờ, vị hoàng hậu kia không thể nào làm con gái lão được.

Mắt thấy chủy thủ của thích khách đâm về phía Hoàng Phủ Vô Song, trong lòng Nhiếp Viễn Kiều mừng rỡ, nhưng lại giả vờ đứng dậy cứu. Nếu trong quá trình lão giao đấu với thích khách, Hoàng Phủ Vô Song chẳng may chết đi, lão đỡ phải mưu phản bức bách vào cung. Lão đang tính toán, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nội lực trong Đan Điền bị chặn lại, không sử được chút sức lực nào nữa. Ngay lúc đó, một bóng sáng lóe lên trước mắt, mũi kiếm của thích khách đã đưa đến, lão giương mắt nhìn thanh kiếm đâm vào trước ngực, cơn đau nhói qua tim, máu tươi lập tức tuôn ra, thấm đỏ cả vạt áo.

“Hữu tướng đại nhân!” Hoàng Phủ Vô Song kinh hoàng kêu lên một tiếng, đỡ lấy Nhiếp viễn Kiều sắp sửa ngã xuống từ sau lưng, lo lắng hét lên, “Hữu tướng đại nhân, khanh sao rồi? Mau truyền ngự y!”

Cấm vệ quân liền xông lên kiềm chế tên thích khách.

Nhiếp Viễn Kiều nghe giọng nói kinh hoàng của Phủ Vô Song bên tai, chậm rãi quay đầu, lườm Hoàng Phủ Vô Song với vẻ không thể tin nổi, thở dốc hỏi: “Ngươi... là ngươi gây ra ư?”

Chén rượu đó là do hắn ban, trong rượu có độc.

Tên thích khách này cũng là do hắn sắp xếp, thừa cơ lão phát độc mà trừ khử lão.

Cuộc hành thích lần này, hoàn toàn chỉ là một màn kịch, nhưng kẻ bị giết không phải Hoàng Phủ Vô Song, mà là lão!

“Đúng thế, cậu à, trong lòng cậu nghĩ thế nào, sao cháu lại không biết. Có điều, trẫm niệm tình công lao của cậu to lớn, chưa từng định làm gì cậu. Nhưng cậu không nên đánh mất Tiểu Bảo Nhi của trẫm, càng không nên có ý đồ bức bách hoàng cung.” Thanh âm cực kì lạnh lẽo, kề sát bên tai Nhiếp Viễn Kiều, chậm rãi tựa như có ma lực.

Nhiếp Viễn Kiều trợn tròn mắt, trong họng phát ra những tiếng ú ớ trầm trầm, tựa như đang kêu than, vương giả tương tranh, kẻ thắng là ai, dù sao thì cũng không phải là lão.

Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi đặt Nhiếp Viễn Kiều xuống đất, chậm rãi bước ra khỏi những thị vệ đang vây quanh, lớn tiếng nói: “Hữu tướng xả thân cứu giá, trẫm cảm trước lòng trung dũng ấy, cho phép an táng theo quốc lễ. Hữu tướng trước khi đi không yên tâm về trưởng tử, nay trẫm sắc phong Nhiếp Ninh làm Trung Dũng vương, khâm thử!”

Giọng nói của Hoàng Phủ Vô Song đầy vẻ đau đớn bi thương, khiến người nghe không khỏi động lòng.

Chúng thần sững sờ, từ sau khi Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ, Tả tướng Cơ Phụng Ly chết, trong triều nhân vật có quyền thế ngang trời, khét tiếng hống hách, không ai khác chính là Nhiếp Viễn Kiều. Đến hôm nay, con gái lão được phong hậu, nhà họ Nhiếp càng vinh hoa phú quý khôn cùng. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, chỉ qua một đêm, mọi thứ đã trở thành bong bóng.

Tất cả mọi người đều tận mắt trông thấy quá trình Nhiếp tướng hộ giá mà chết, đều không khỏi đau đớn tiếc thương. Đáng tiếc thay, một tên thích khách nhỏ bé mà lại có thể lấy mạng của Hữu tướng.

Cơ Phụng Ly ngồi trên tiệc, nheo mắt nhìn màn kịch gay cấn trước mắt, khóe môi nở nụ cười nhạt. Chàng vốn định khơi ra tranh chấp giữa Nhiếp Viễn Kiều và Hoa Mục, không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại tự tay trừ bỏ Nhiếp Viễn Kiều.

Một màn kịch hành thích, đã đùa giỡn đối thủ trong lòng bàn tay, đến giây phút chết đi, mới hiểu rõ chân tướng. Một chiêu ăn miếng trả miếng, khiến lão tự mình nộp mạng. Sau cùng cho dù đã chết, nhưng vẫn để lại mĩ danh hộ giá có công, quên mình vì nước cho Nhiếp Viễn Kiều.

Hoàng Phủ Vô Song, thật là hiểm độc vô cùng.

Chờ đến khi Nhiếp Viễn Kiều được cấm vệ quân khiêng ra, Hoàng Phủ Vô Song mới lặng lẽ nói: “Xảy ra chuyện này, trẫm cực kì thương tiếc. Thế nhưng, bữa tiệc hôm nay là đại lễ thành hôn của trẫm, mọi người không cần câu nệ.”

Trong đại điện im lặng như tờ, Hoàng Phủ Vô Song ra lệnh cho các ca cơ lên đánh đàn, mới xua đi được không khí giá băng trong điện.

“Hoàng thượng, tiết mục ca múa sắp xếp sau đây, có cần tiếp tục biểu diễn nữa không?” Cát Tường nói khẽ bên tai Hoàng Phú Vô Song.

Hoàng Phủ Vô Song chau mày đáp: “Chuẩn!”

Cát Tường lại tấu lên: “Vũ cơ này yêu cầu tắt hết mấy cây đèn trong điện, hoàng thượng thấy có được không?”

“Ồ!” Hoàng Phủ Vô Song chau mày nói, “Chuẩn! Trẫm muốn xem xem là điệu múa thế nào.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3