Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 44 - Phần 3

Cát Tường xuống truyền lệnh, chẳng mấy chốc có nội thị đi đến khắp nơi trong đại điện, tắt hết những ngọn đèn lưu ly sáng nhất. Bóng tối mờ mờ tựa như buổi hoàng hôn đè nặng xuống, ánh sáng còn lại tựa như dát một vầng hào quang xám bạc, khiến khuôn mặt mọi người trong tiệc đều lúc ẩn lúc hiện.

Ngay lúc đó, trong bóng tối mờ ảo, một tiếng đàn vang lên âm thanh nhè nhẹ, tựa như cơn mưa đầu xuân, lại tựa như cơn gió đầu hạ, mang theo cảm giác phiêu diêu như dòng suối mát trong.

Một luồng ánh sáng chợt lóe lên, bao quanh một bóng hình từ trên trời giáng xuống. Tay áo dài tung bay, tà váy phấp phới, nàng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, thân hình lập tức phủ phục dưới đất, tà váy đỏ xòe ra thành một đóa hoa diễm lệ.

Mọi người chỉ trông thấy một tấm lưng, eo thon mềm mại, thân hình uyển chuyển, tấm lưng thướt tha thanh nhã đến thế, khiến người ta không khỏi suy tưởng trong lòng. Bộ váy trên người nàng nhẹ như làn khói, bao bọc lấy tấm thân. Góc áo thêu những hoa văn bằng vàng rất lớn, trên váy điểm xuyết những hàng kim tuyến, dưới ánh nến phản chiếu, lấp lánh xán lạn như cầu vồng.

Tiếng đàn nhẹ nhàng uyển chuyển, nàng từ từ đứng dậy từ dưới đất, thân hình đột nhiên lộn ra sau, cong thành một đường không thể tưởng tượng được, toàn thân tựa như một vầng trăng treo trên bầu trời. Chiếc cổ với những đường nét thanh nhã ngửa ra sau, cánh tay thon giơ lên đằng trước, trong tay cầm một cành hoa hạnh, từng nụ hoa vẫn còn chưa nở, phản chiếu với những nụ hoa sau tà áo trước ngực nàng.

Ánh đèn mông lung bao phủ quanh nàng, chiếc khăn che mặt mong manh không che đi được đường cong thanh nhã từ khuôn mặt nhìn nghiêng, khi mọi người đang định nhìn dung nhan của nàng, nàng đã bắt đầu điệu múa.

Chiếc eo thon mềm mại cong lên một tư thế tuyệt mĩ, cánh tay trắng như mỡ đông múa lên muôn hình vạn trạng.

Vầng trán khẽ đưa, đóa hoa trên tóc tung bay, tóc mây buông xuống như dòng thác.

Thân hình khẽ xoay, tà váy rộng đón gió nhảy múa, như đóa sen hồng cao nhã từ từ hé nở.

Đầu ngón chân khẽ điểm, tà váy đỏ phiêu dật như bóng với hình.

Bạn cùng tiếng nhạc, nàng múa khi nhanh khi chậm. Khi chậm như đóa hoa tắm trong ánh mặt trời, khẽ khàng nở ra từng cánh, khiến người xem không kìm nén được phải nín thở nhìn từng chi tiết trong tư thế múa của nàng. Khi nhanh, tà áo rộng vung ra thật mạnh, mang theo gió, tư thế múa mãnh liệt mà triền miên, cả con người tựa như một đốm lửa, thiêu đốt trái tim từng người.

Làn gió nổi lên mỗi lần xoay mình, đều mang theo vô số ánh mắt si mê. Thế nhưng, chẳng ai nhìn rõ khuôn mặt dưới tấm khăn che mặt của nàng. Chỉ trông thấy đôi mắt trong trẻo như nước, như những vì sao rực sáng, dường như có thể soi tỏ màn đêm.

Điệu múa như thế, chạm đến sâu thẳm tâm hồn người xem, vỗ yên những bộn bề nơi trần thế.

Tiếng đàn thánh thót bỗng nhiên dừng lại, nàng khẽ xoay người trong một tư thế tuyệt mĩ, tấm khăn mỏng trên mặt bỗng nhiên bị gió thổi bay, khuôn mặt lộ ra trước mắt mọi người. Dung nhan đẹp không tì vết, mĩ lệ thoát tục tựa như không phải người trong trần thế, đôi mắt trong sáng dường như ẩn chứa tất cả ánh sáng của đất trời, trong như nước, sáng như trăng, lấp lánh như sao, nhẹ nhàng như lửa, chói chang như mặt trời...

Cơ Phụng Ly ngồi trên tiệc, đôi mắt phượng câu hồn nhiếp phách, dán chặt vào dung nhan của người còn gái ấy. Khuôn mặt kia tựa như ngọn lửa chói lóa, khiến chàng gần như không thể mở mắt ra.

Là y ư?

Là y!

Y chưa chết!

Khoảnh khắc đó, Cơ Phụng Ly cảm thấy niềm rung động chưa từng có, cho dù trời long đất lở chàng cũng chẳng chấn động đến thế, bãi bể biến thành nương dâu chàng cũng chẳng căng thẳng đến thế, thậm chí vạn vật trên thế gian hủy diệt hết chàng cũng chẳng kinh ngạc đến thế.

Khoảnh khắc đó, trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chẳng có bất cứ suy nghĩ gì, sét đánh đỉnh đầu cũng chỉ đến thế mà thôi.

Khoảnh khắc đó, chàng chỉ cảm thấy vật đổi sao dời, như Trang Chu mộng điệp[1], đêm nay biết đêm nao.

[1] Sách “Trang Tử” của Trung Quốc viết: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. (Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê)

Trong tay áo rộng, bàn tay thuôn dài run lên không sao kiềm chế được, muốn nắm chặt lại mà run lên bần bật, muốn thả lỏng ra cũng vẫn bần bật run, đặt trên đùi liền khiến cả đùi cũng run theo, đặt trên bàn khiến mặt bàn cũng run rẩy.

Cả con tim, khoảnh khắc trước đó, còn như băng phủ mặt hồ ngày đông, khoảnh khắc sau, đã trở thành dòng thác tưng bừng giữa mùa hạ, băng dày tan ra, sóng dâng cuồn cuộn.

Là mơ sao?

“Nạp Lan, huynh cấu ta một cái xem sao.” Cơ Phụng Ly dẫu có thái sơn áp đỉnh mặt cũng không biến sắc lại run rẩy nói với Nạp Lan Tuyết ở bên cạnh.

Nạp Lan Tuyết hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Cơ Phụng Ly, nhìn chăm chăm về phía trước, chén trà bưng trên tay đã đổ nghiêng cũng không biết. Hiển nhiên, Nạp Lan Tuyết cũng đang vô cùng kinh ngạc.

Cơ Phụng Ly chỉ đành tự giơ tay ra, cấu thật mạnh lên cổ tay mình, đau! Lại cấu thử lần nữa, rất đau! Lại cấu nữa, vẫn đau!

Hình như không phải là mơ.

Sau giây phút ngắn ngủi đầu óc trở nên trống rỗng, mọi chấn động, nghi vấn, kinh ngạc, thậm chí vui sướng điên cuồng, tựa như một mớ bòng bong đột nhiên dâng đầy trong tim chàng, chàng không nghĩ gì hết, cũng không nói gì hết, trong đầu óc chỉ quanh quẩn lặp đi lặp lại hai chữ: “Bảo Nhi… Bảo Nhi... Bảo Nhi... ”

Mỗi tiếng gọi, hóa thành tiếng kêu điên cuồng như cơn sóng cả, dâng lên như thuỷ triều trong trí óc chàng.

Chàng cảm thấy thế giới là hư vô, chỉ có chàng là rõ ràng trong lòng tràn ngập niềm vui không thể nào diễn tả, tựa như hàng mấy vạn vạn năm trước, Nữ Oa cũng đã gặp được Phục Nghi như thế. Bảo Nhi vẫn còn sống, hiện giờ điều duy nhất chàng muốn làm, chính là nhảy lên phía trước ôm y vào lòng, hôn y, yêu y, ôm y, thương y...

Trên thực tế, chàng đã chuẩn bị làm như thế rồi. Nhưng, khi chàng vừa định đứng dậy khỏi bàn tiệc, Nạp Lan Tuyết đứng bên cạnh đột nhiên tỉnh ngộ, đưa tay ấn chàng ngồi lại trên ghế, chậm rãi nói: “Tiểu vương tử, huynh định đi đâu thế?” Tiếp đó cúi người ghé sát bên tai chàng, hạ giọng nói, “Đừng quên hiện giờ huynh đang ở đâu, mang thân phận gì. Hơn nữa, sao y đột nhiên lại trở thành con gái? Cô ta là ai? Định làm gì?”

Bảo Nhi! Con gái!

Mãi đến lúc này, Cơ Phụng Ly mới tỉnh ra đôi chút.

Đúng thế, y... nàng, rốt cuộc là ai?

Chàng gắng sức nhẫn nhịn những rung động dồn dập trong tim, ngước mắt nhìn nàng. Chiếc mặt nạ bằng vàng dưới ánh đèn phát sáng lấp lánh, đường nét trên chiếc cằm lộ ra bên ngoài mặt nạ tinh tế thanh nhã, đôi mắt phượng đen láy cuộn dâng những cơn sóng cảm xúc, tựa như tia sáng sắc bén, tựa như ngọn lửa tưng bừng.

Chính giữa đại điện, Bảo thống lĩnh khoác chiến bào rong ruổi nơi biên cương, Bảo công công mặc trang phục hoạn quan màu vàng hạnh ngày nào, cởi bỏ chiến bào và áo hoạn quan, mặc váy múa bằng sa màu đỏ dát vàng, chải búi tóc Lưu Vân, cài trâm đầu phượng, vẽ nhạt đôi mày, khẽ điểm đôi môi, son phấn nhẹ nhàng, chiếc eo thon thả thế kia, bộ ngực đầy đặn thế kia, rõ ràng là con gái, không sai vào đâu được.

Gặp gỡ nơi pháp trường, ngấm ngầm đấu đá trong cung, vật lộn ở hành cung, lõa thể tương kiến nơi suối nước nóng, mớm máu ở Tuyên Châu, đàn sáo hợp tấu khúc “Nhược Thuỷ”, kề vai chiến đấu trên chiến trường, nụ hôn thấm máu trên pháp trường...

Từng cảnh tượng ở bên nàng, đều tựa như những bức tranh, đua nhau hiện ra trong trí óc.

Nàng cướp pháp trường, nàng chinh chiến sa trường, nàng sắc thuốc cho bách tính bị ôn dịch, nàng dẫn Hổ Khiếu Doanh vào sâu sau lưng địch, nàng…

Nàng đã làm biết bao nhiêu việc mà nam nhân cũng không làm được.

Trái tim chàng, từng chút từng chút một không kiềm chế được nỗi xót thương.

Chàng xót thương nàng!

Nàng là người chàng yêu nhất trong đời, Bảo Nhi! Mà nàng, không phải nam nhân, là nữ nhân. Hóa ra, không phải chàng đoạn tụ!

Chàng vốn cứ tưởng rằng, nàng căm ghét chàng, cự tuyệt chàng, có lẽ cũng chỉ bởi vì nàng thực sự không đoạn tụ, cho nên mới xa lánh chàng. Nhưng giờ đây, chàng đã biết nàng là con gái, vậy thì, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng yêu chàng một chút nào, sợ rằng một chút hứng thú cũng không.

Nàng là người chàng yêu nhất trong đời, nhưng chàng, e rằng lại là người nàng căm hận hoặc thù ghét nhất trong đời.

Bảo Nhi, bất kể thân phận thực sự của nàng là ai, bất kể nàng định làm gì, cũng bất kể nàng có yêu ta không, chỉ cần vẫn còn sống, là được rồi! Còn ta, chỉ cần nhìn nàng thêm một lần, nhìn nàng thêm lần nữa, là được!

Điệu múa kết thúc, Hoa Trước Vũ đưa mắt cười duyên dáng quyến rũ vô cùng.

Ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt mọi người trên tiệc, nhìn vào từng đôi mắt kinh ngạc. Hiển nhiên, trong số bọn họ, có một vài người không hề nhận ra nàng chính là Nguyên Bảo, nhưng cũng có những người tinh mắt, thấy nàng rất giống Nguyên Bảo, nhưng lại tựa như không dám tin.

Đôi mắt đen của Hoàng Phủ Vô Song lườm nàng giận dữ, đáy mắt sa sầm như màn đêm, thấp thoáng lửa giận bên trong. Đúng thế, Hoàng Phủ Vô Song làm sao có thể không tức giận cơ chứ, hắn vốn cứ tưởng lấy được nàng, không ngờ lại thành ra Đan Hoằng, mà giờ đây, nàng lại xuất hiện với thân phận vũ cơ, làm sao hắn có thể không giận?

Tiêu Dận ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, đôi mắt tím nhìn nàng tựa như vực sâu ngàn thước, mang theo sức mạnh có thể khuất phục lòng người, dường như có thể khiến nàng rơi vào trong đó bất cứ lúc nào.

Nàng mỉm cười, thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song: “Hoàng thượng, nô gia vẫn còn một khúc, muốn dâng lên hoàng thượng.”

Hoàng Phủ Vô Song hơi sầm mặt, nhếch môi cười gian tà nói: “Chuẩn!”

Hoa Trước Vũ đón lấy một cây đàn tỳ bà từ trong tay cung nữ, mỉm cười cúi chào, mười ngón tay thon nhanh chóng lướt trên dây đàn, trong khoảnh khắc, tiếng tỳ bà lan ra, êm ái phiêu diêu, tựa như mưa sa khe núi, nước chảy thánh thót, tí tách mưa rơi.

Qua một chốc, thanh âm dồn dập, róc rách như mưa rơi trên lá, giọt nước bắn tung, lại tựa như từng tiếng khánh ngọc thấp thoáng như nước hội tụ thành dòng, uyển chuyển bồi hồi trong dạ.

Nàng nhẹ nhàng xoay người, tựa như đóa hoa tươi nở rộ xoay múa, tiếng tỳ bà cũng dần dần từ chậm hóa nhanh. Nàng đàn từ những góc độ ngoài sức tưởng tượng, trong tiếng nhạc dập dìu lại chan chứa vẻ triền miên, thân hình khi thì phiêu dật tựa phi thiên, khi lại treo ngược như dương liễu, khi lại đánh ngược cây đàn. Trong căn điện rộng lớn, dường như chỉ có nàng và trời đất.

Tiếng đàn đột nhiên mãnh liệt, như thiết kị ra trận, binh bạc chao nghiêng, tiếng vang động đất trời, đao kiếm chạm vào nhau, người ngựa tung hoành như sấm sét.

Mọi người trong điện lập tức cảm thấy rung động vô cùng, gần như muốn đứng dậy bỏ trốn.

Trong chớp mắt, năm ngón tay của Hoa Trước Vũ đột nhiên xòe ra, nắm lấy dây đàn tỳ bà, vừa giữ vừa kéo, bốn dây đứt ra, tiếng tỳ bà ngưng bặt. Bốn sợi dây đó, tựa như bốn mũi tên, lóe lên một tia lạnh lùng sắc bén, đâm về phía Hoàng Phủ Vô Song đang ngồi ở trên.

Đó là một đòn tấn công trí mạng.

Tiếng đàn của Hoa Trước Vũ, trước tiên đánh vào lòng người, ngầm dồn nội lực lên dây đàn, tiếng đàn tấu lên, thu hút tâm thần mọi người, sau đó lại bất ngờ ra tay, giật đứt dây đàn.

Bốn sợi dây hóa thành bốn mũi tên, trong không trung chia thành bốn phương vị, đâm vào bốn chỗ yếu hại khác nhau trên người Hoàng Phủ Vô Song, lại phong tỏa hết những không gian mà hắn có thể né tránh. Dây đàn mỏng manh vụt qua mắt mọi người như tia chớp, được ánh đèn lưu ly chiếu vào tựa như bốn ngọn cầu vồng vắt ngang, bay về phía Hoàng Phủ Vô Song đang ngồi nơi chủ tọa với tốc độ khiến người khác khó lòng tưởng tượng được.

Khoảnh khắc đó, toàn thân nàng toát ra sát khí lan tỏa khắp cung điện.

Chẳng ai ngờ đàn tỳ bà lại có thể trở thành hung khí hành thích, càng không ngờ cầm cơ yếu ớt tay không tấc sắt lại ngầm mang sát khí.

Chiêu này, nhanh, hiểm, chuẩn.

“Hoàng thượng, cẩn thận!” Thị vệ đứng hầu trong điện định phi thân ra cứu, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Hoàng Phủ Vô Song giữ nụ cười gian tà trên khóe môi lạnh lùng nhìn bốn sợi đây đàn trong nháy mắt bay đến, bỗng nhiên ném chén rượu trong tay ra.

Những giọt rượu trong suốt từ trong chén, đón đường những sợi dây đàn đang hung hãn tiến lên, trong khoảnh khắc chỉ nghe thấy một tiếng ngọc vỡ, chén rượu bằng sứ lập tức bị đánh vỡ. Mà sợi dây đàn thứ hai, thứ ba, thứ tư, trong nháy mắt đã lao thẳng đến trước mặt, một sợi bắn vào giữa trán, một sợi bắn vào ngực trái, một sợi bắn vào yết hầu hắn.

Hắn vội nghiêng đầu, tránh được sợi dây đàn bắn vào trán, giơ tay nắm lấy sợi dây bắn vào yết hầu, thế nhưng sợi dây bắn vào ngực, hắn không tài nào tránh được, chỉ đành nhanh chóng nghiêng người, tránh chỗ yếu hại trên ngực, sợi dây đàn lặng lẽ đâm vào sườn hắn.

Bốn sợi đây đàn này, mỗi sợi đều mang ý quyết giết. Nếu là người thường, chắc là đã chết đến bốn lần rồi. Nhưng Hoàng Phủ Vô Song lại có thể dễ dàng tránh được ba sợi, sợi cuối cùng tuy không tránh kịp, nhưng cũng không đâm vào chỗ yếu hại, chỉ bị thương một chút mà thôi.

Cuộc hành thích của Hoa Trước Vũ, sự né tránh của Hoàng Phủ Vô Song, đều chỉ diễn ra trong chớp mắt. Người trên tiệc đều trợn mắt há mồm nhìn, có phần không tin vào mắt mình.

Một buổi yến tiệc, hai lần hành thích.

Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là, trong mắt bọn họ, Hoàng Phủ Vô Song ngày trước nuôi ưng nuôi chó, bất học vô thuật, không ngờ lại có võ công cao như thế, sao có thể khiến bọn họ không kinh ngạc vạn phần.

“Hộ giá! Bắt lấy thích khách!” Thị vệ của Hoàng Phủ Vô Song xông lên, tầng tầng lớp lớp bao bọc Hoàng Phủ Vô Song vào giữa, mấy người còn lại xông về phía Hoa Trước Vũ.

“Khoan!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng quát, nghiêng đầu nhìn Hoa Trước Vũ đứng giữa đại điện, khóe môi nở một nụ cười xán lạn, “Lại đây, hoàng hậu của ta.”

Mọi người vốn đã trợn mắt há mồm, lúc này càng đờ ra như khúc gỗ. Chẳng ai có thể ngờ, Hoàng Phủ Vô Song lại gọi vũ cơ này là hoàng hậu. Chẳng lẽ Nam Triều sắp sửa có hai hoàng hậu?

Hoa Trước Vũ nghe thấy thế, khóe môi nở nụ cười nhạt, đi ngược chiều ánh sáng, tựa như hoa lê tháng ba chợt nở, đẹp như tạc bằng ngọc, không sao tả xiết, nhưng cũng lạnh lùng băng giá đến vô cùng.

“Hoàng hậu ư? Hoàng Phủ Vô Song, ngươi xem thử vết thương của mình đi thì hơn.” Nàng ung dung nói.

Hoàng Phủ Vô Song cúi xuống, dứt sợi dây đàn bên sườn ra. Sợi dây mảnh như cây kim bạc, nếu đâm vào giữa trán hoặc yết hầu, chắc chắn sẽ lấy mạng hắn. Nhưng đâm vào bên sườn, hoàn toàn không có gì đáng ngại, thậm chí máu cũng chỉ chảy ra vài giọt.

Thế nhưng, khi Hoàng Phủ Vô Song rút sợi dây ra, đôi mắt đen đột nhiên nheo lại, bởi vì trên dây đàn dính đầy máu đen. Hắn nắm sợi dây đàn, sững sờ hồi lâu, hắn nhớ là nàng rõ ràng đã mất nội lực, sao bỗng nhiên khôi phục lại rồi? Hơn nữa, điều khiến hắn càng không thể tin được là, nàng lại dùng độc!

“Nàng... dùng độc sao?” Hoàng Phủ Vô Song nâng sợi dây mảnh dính đầy máu đen lên, chau mày nhìn nàng.

Hoa Trước Vũ ôm cây đàn tỳ bà đã không còn dây, lặng lẽ trong đại điện, khóe môi cong lên như cười như không, “Ta biết giết ngươi rất khó, cho nên mới tẩm độc vào dây trong lúc đánh đàn. Vừa rồi ngươi đã dùng nội lực, độc đã ngấm vào máu, nếu ngươi còn động đậy nữa, e rằng sẽ ngấm đến lục phủ ngũ tạng.”

Đám thị vệ sau lưng cả kinh, vội dìu Hoàng Phủ Vô Song. Hoàng Phủ Vô Song chỉ thấy một cơn đau đầu dội lên, chau mày nói: “Áp giải nàng ta vào tẩm điện của trẫm, sai người mau chóng truyền Diệp thái y.”

Đan Hoằng nhanh chân xông ra, lạnh lùng quát cấm vệ quân: “Các ngươi không được bắt tỷ ấy!”

Hoa Trước Vũ mỉm cười quay đầu nói với Đan Hoằng: “Ta sẽ không sao đâu, muội mau chóng theo đại ca của muội rời khỏi đây đi!” Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Dận đang tiến lại, chậm rãi nói, “Ta giao muội ấy cho ngài đấy.”

Hai huynh muội bọn họ cuối cùng đã được đoàn tụ, coi như nàng cùng đã hoàn thành được một điều tâm nguyện. Sở dĩ nàng để Đan Hoằng đi gả thay cho mình, chính là vì muốn để cho Tiêu Dận nhận Đan Hoằng trước mặt quần thần, trả lại sự trong sạch cho Cơ Phụng Ly. Hiện giờ, chuyện đã kết thúc, nàng biết, Tiêu Dận sẽ dẫn Đan Hoằng đi.

“Muội không đi!” Đan Hoằng cố chấp nói.

Hoa Trước Vũ nhướng mày cười nói: “Muội không nghe hoàng thượng nói muốn áp giải ta vào tẩm điện sao, có phải là vào đại lao đâu, ta sẽ không sao đâu.”

Mấy viên nội thị tiến lên, Hoa Trước Vũ cười lạnh lùng liếc nhìn, chậm rãi theo bọn họ bước ra ngoài cửa điện.

Màn đêm ngoài điện gió cuộn mây trôi, vầng trăng sau khi xua hết mây mù, từ từ tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Hoa Trước Vũ chậm rãi bước ra, gió lạnh ập đến, tà áo đỏ tung bay, toàn thân mang niềm kiêu hãnh vô ngần.

Một tiếng cười khẩy vang lên trên tiệc, một bóng người đột nhiên chậm rãi bước ra, “Bản vương tử không hiểu luật Nam Triều, có điều, thích khách như thế, chẳng phải nên áp giải đến đại lao ư, vì sao lại áp giải vào tẩm điện của hoàng thượng?” Ngữ khí hững hờ, nhưng rõ ràng lại dâng lên một luồng khí giá lạnh.

Hoa Trước Vũ nghiêng đầu, thấy người vừa nói là Nguyệt Thị tiểu vương tử. Tiểu vương tử này rất ít nói, lúc này Hoa Trước Vũ thấy hắn mở miệng, giọng nói tuy xa lạ, nhưng ngữ khí nói chuyện lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc một cách kì lạ.

Nguyệt Thị tiểu vương tử nhanh chân đi đến trước điện, viên minh châu sang trọng trên búi tóc dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhẹ nhàng phản chiếu trên chiếc mặt nạ rực rỡ trên mặt hắn, tôn lên những bóng hình chồng chất và những cảm xúc chất chứa nơi đáy mắt.

Hoàng Phủ Vô Song xua tay một cách yếu ớt, thở dốc nói:

“Nạp Lan tiểu vương tử, ngài không biết đó thôi. Nàng ấy không phải thích khách, mà là hoàng hậu của trẫm. Hoàng hậu của trẫm tính tình bướng bỉnh, trước đó có gây chuyện giận dỗi với trẫm, cho nên nàng ấy mới để cho hoàng muội của Bắc đế đến gả thay. Hiện giờ nàng ấy đang đùa với trẫm thôi, trẫm sao có thể nhốt hoàng hậu của mình vào đại lao được.”

“Thì ra là như thế!” Nguyệt Thị tiểu vương tử nheo đôi mắt lạnh lùng, ngầm liếc Hoàng Phủ Vô Song một cái, sâu thẳm nơi đáy mắt rõ ràng ẩn chứa sát khí, tựa như lưỡi kiếm vùi dưới băng tuyết, lạnh lẽo thấu xương, “Hoàng thượng nặng tình với hoàng hậu nương nương như thế, thực là khiến người khác phải ngưỡng mộ. Nạp Lan chúc hoàng thượng và hoàng hậu vợ chồng tình sâu.” Hắn khẽ vuốt tà áo, chậm rãi ngồi xuống, một nụ cười nhạt lại hiện ra trên khóe môi. Ngón tay dài như ngọc cầm chiếc chén ngọc trước mặt lên tao nhã nâng cao, hắn ngửa đầu uống cạn, tư thế như nước chảy mây trôi, lại cực kỳ lạnh lùng tiêu sái.

“Mọi người từ từ thưởng thức, trẫm phải đi trừ độc đã.” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi nói.

Mấy thị vệ bao bọc Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi bỏ đi, tiếng ca vũ lại nổi lên, tiếng đàn sáo uyển chuyển lập tức du dương vang vọng khắp trong điện.

Nhìn bóng hình Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi biến mất, bàn tay cầm chén ngọc của Cơ Phụng Ly từ từ nắm chặt lại đột nhiên một tiếng giòn tan vang lên, chén rượu đã vỡ vụn.

“Lạc... huynh làm sao thế?” Nạp Lan Tuyết hạ giọng nói khẽ bên tai chàng.

“Nạp Lan, huynh nói xem có phải bọn họ đang đùa không?” Chàng nheo mắt trầm giọng hỏi, trong mắt đầy vẻ đau đớn.

Nạp Lan Tuyết lắc đầu, “Có vẻ không giống, có điều, vì sao nàng ta lại cam tâm tình nguyện bị dẫn đi như thế, ta không hiểu.”

“Ta cũng không hiểu!” Cơ Phụng Ly chậm rãi giơ tay ra, lòng bàn tay rớm máu. Nhưng chút đau đớn đó, chẳng bằng một phần vạn nỗi đau trong tim chàng.

“Nạp Lan, chúng ta phải hành động sớm thôi!” Chàng lạnh nhạt nói, sâu trong đôi mắt thấp thoáng có ngọn lửa đang nhảy múa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3