Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 51 - Phần 1

Chương 51: Thị phi thành bại

Hoa Trước Vũ ra khỏi cung, trên đường
gặp hộ vệ của Đẩu Thiên Kim. Bọn họ ngăn xe ngựa của nàng lại, mời nàng đến
dịch quán của Đông Yên, nói Đẩu Thiên Kim có chuyện quan trọng muốn nói với
nàng. Vừa hay, nàng cũng có một số chuyện muốn hỏi hắn.

Trong phòng khách ở dịch quán Đông
Yên, Hoa Trước Vũ nhìn Đẩu Thiên Kim, nhướng mày nói: “Là Cơ Phụng Ly bảo ngài
đến đưa ta đi phải không?”

Đẩu Thiên Kim ngẩn người, kế đó khóe
môi khẽ cong lên, nở một nụ cười mê hoặc, “Không phải, là ta muốn tìm nàng.”

Hoa Trước Vũ chau mày nói: “Không
biết vương gia tìm ta có chuyện gì? Hơn nữa, có chuyện này, ta vẫn luôn không
hiểu, ngày trước vì sao vương gia nhất định muốn lấy ta? Về sau, vì sao lại
luôn tìm kiếm Doanh Sơ Tà? Chuyện này, vương gia có thể nói cho ta biết tại sao
không?”

“Cưới nàng, là bởi biết được nàng
chính là Hoa Trước Vũ. Tìm kiếm Doanh Sơ Tà, là bởi biết được Doanh Sơ Tà chính
là nàng! Có điều, bất luận là Doanh Sơ Tà hay Hoa Trước Vũ, ta đều chưa từng
trông thấy dung mạo của nàng. Gã Tiêu Dận kia không thẳng thắn với ta, không
chịu nói cho ta biết Nguyên Bảo chính là nàng, nếu không bản vương chắc đã tìm
được nàng từ lâu rồi! Nàng cũng… không đến nỗi phải chịu nhiều khổ sở như vậy!”
Đẩu Thiên Kim chậm rãi nói, ngữ khí của hắn xưa nay bỡn cợt, nhưng lúc này cực
kỳ trang nghiêm, không có chút ý đùa giỡn nào. Trong đôi mắt đào hoa long lanh
kia, lúc này cũng đầy vẻ thương xót.

“Làm sao ngài biết Doanh Sơ Tà và Hoa
Trước Vũ là một người?” Hoa Trước Vũ chau mày hỏi cực kỳ kinh ngạc.

Đẩu Thiên Kim khẽ thở dài một cách
sâu xa, trong đôi mắt đào hoa đen sâu thẳm có một luồng ánh sáng đang khẽ rung
động. “Đương nhiên là ta biết, ta còn biết nàng là công chúa Mặc Quốc.”

“Ngài nói cái gì?” Hoa Trước Vũ kinh
ngạc đứng bật dậy, “Ta là công chúa Mặc Quốc ư?”

Đẩu Thiên Kim gật đầu nói: “Hoàng hậu
của Mặc Quốc là dì ruột của ta, năm đó khi Mặc Quốc diệt vong, bà ấy mang thai
sáu tháng trốn được ra ngoài. Vốn dĩ mẫu hậu ta muốn đón bà ấy về Đông Yên,
nhưng bà ấy nhờ người gửi một bức thư trả lời, nói rằng mình vừa sinh được một
tiểu công chúa, không đi lại đường xá được, sau này sẽ đi. Sau đó, liền không
có tin tức của dì nữa. Mấy năm nay, mẫu hậu dặn ta tìm kiếm tiểu công chúa. Bởi
lẽ biết được năm xưa là Hoa Mục đã cứu dì, nên ta tìm kiếm những nữ nhân xung
quanh Hoa Mục, nhưng kết quả đều không phải. Mãi cho đến khi biết được Doanh Sơ
Tà là con gái, ta mới đoán nàng là tiểu công chúa. Ta vừa biết tin, liền lập
tức đi tìm nàng. Về sau nghe ngóng được nàng đã đến Bắc Triều, lại vô tình biết
được qua lời Tiêu Dận nàng chính là Doanh Sơ Tà, ta liền biết đó là nàng. Đáng
tiếc, ta chưa từng trông thấy nàng, từ sau khi nàng bỏ trốn khỏi đám cưới, ta
không tìm được nàng nữa. Năm ngoái, ở Nam Triều, ta đã truy tìm tên Doanh Sơ Tà
giả kia rất lâu, ai ngờ, nàng thực sự lại đã ra chiến trường, ai mà ngờ được,
nàng lại lắc mình một cái biến thành thái giám! Có điều bây giờ tìm được nàng
cũng chưa muộn, hãy theo ta về Đông Yên đi!”

“Sao ta có thể là tiểu công chúa
được, cha ta là Hoa Mục làm sao có thể như thế được?” Hoa Trước Vũ vẫn chưa
tỉnh lại được từ trong thân phận công chúa của mình.

“Chuyện này, nàng có thể đi hỏi Hoa
Mục. Hoặc là, theo ta đi Đông Yên một chuyến, mẫu hậu ta nhất định có thể nhận
ra nàng.”

Hoa Trước Vũ lặng lẽ nhìn hắn, nhếch
môi nói: “Ta nên đi hỏi phụ thân ta thì hơn, hơn nữa, có những chuyện, ta vẫn
nhất định phải giải quyết. Xin lỗi, ta không thể theo ngài đến Đông Yên được.”

“Nàng thực sự không đi ư?” Đẩu Thiên
Kim dường như đã liệu trước được rằng nàng sẽ trả lời như vậy, không tỏ vẻ ngạc
nhiên cho lắm, có điều, trong giọng nói thoáng buồn: “Ta hi vọng nàng có thể
sớm gọi ta một tiếng biểu ca.”

Hoa Trước Vũ cười nói: “Chẳng lẽ ngài
còn thiếu muội tử hay sao?”

“Đương nhiên là thiếu rồi, nhất là
một muội tử như nàng.” Đẩu Thiên Kim cười hi hi nói.

“Ta phải đi Yên Đô, sau này có cơ
hội, ta sẽ đến Đông Yên, cáo từ!” Hoa Trước Vũ phất tay áo, quay người bỏ đi.

Đẩu Thiên Kim cầm đống tiền vàng
trong tay, nhìn theo bóng dáng xa dần của nàng, trong lòng dâng lên một nỗi
thất vọng, hắn không nói với nàng, kỳ thực, bọn họ đã có hôn ước từ lâu. Có
điều, e rằng, cả đời này hắn cũng sẽ không nói ra điều đó. Nếu Mặc Quốc không
bị diệt vong, có lẽ, nàng chính là vương phi của hắn. Chỉ là trên đời không có
hai chữ “nếu như”!

Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song khởi sự
ở trong trấn Yên Đô, phía đông Nam Triều, cùng dựng cờ khởi nghĩa còn có tướng
trấn thủ mấy thành trấn ở biên quan đông nam bộ. Hoa Mục dự mưu nhiều năm, bộ
hạ của ông đã trấn thủ không ít thị trấn quan trọng của Nam Triều. Qua một đêm,
bốn bể khói nổ, dân chúng lầm than.

Hoa Trước Vũ đi qua từng căn trướng
liền sát nhau, dưới sự dẫn đường của An, đi thẳng đến quân trướng lớn nhất màu
xanh xám. Một chiếc giường, một chiếc bàn con, bên trên bày một tấm bản đồ hành
quân, quân trướng của Hoa Mục vẫn rộng rãi đơn sơ như ngày trước. Có điều người
trong đó, thân phận đã hoàn toàn khác xưa.

Hoa Mục trông thấy Hoa Trước Vũ bước
vào, ngước mắt lạnh nhạt nhìn nàng, nheo mắt nói: “Con đã về à?”

Hoa Trước Vũ im lặng không nói gì,
điều kì lạ là, trong lòng nàng không oán hận hay căm phẫn gì cho lắm, chỉ có
nỗi bi thương nhàn nhạt mà thôi.

“Ngôi báu cửu ngũ chí tôn hấp dẫn đến
thế sao?” Hồi lâu, nàng mới khẽ hỏi.

Hoa Mục trầm giọng đáp: “Cha đã nói
rồi, mọi thứ cha làm đều là vì con.”

“Đừng nói là vì
con!” Hoa Trước Vũ lặng lẽ nói, nhếch môi cười nhạt, nụ cười thảm đạm vô cùng,
ngược lại toát lên vẻ lạnh lùng, sắc bén, “Con chỉ muốn biết, rốt cuộc cha có
phải phụ thân của con không?”

Hoa Mục nhìn
thẳng vào nàng, cuối cùng thở hắt ra một hơi, đột nhiên ngồi vật xuống ghế,
trầm ngâm không nói năng gì.

“Vì sao cha
không nói gì?” Hoa Trước Vũ lại hỏi, “Năm đó đứa con mà hoàng hậu Mặc Quốc sinh
ra rốt cuộc là trai hay gái?”

Hoa Mục thở dài,
trầm ngâm một hồi lâu rồi mới mở miệng trả lời, “Vũ Nhi, chuyện đến mức này,
cha cũng không muốn giấu con thêm nữa, năm đó hoàng hậu quả thực đã sinh ra một
tiểu công chúa, đó chính là con. Để hiệu triệu binh lính cũ của Mặc Quốc, cha
mới phải rêu rao rằng hoàng hậu sinh được con trai, cha đã phí hết tâm cơ, đưa
Vô Song vào trong cung, muốn để hắn sau này đăng cơ làm hoàng đế, rồi lấy con
làm hoàng hậu. Như vậy thì, dòng máu Mặc Quốc chúng ta lại có thể thu hồi giang
sơn, sau này lại thay đổi triều đại, trả về quốc hiệu Mặc Quốc.

“Phụ hoàng của
con tuy nhu nhược, nhưng là một vị quân vương nhân ái, đáng tiếc là, sự nhân ái
của người không vực dậy được ngôi nhà sắp sập. Phản quân nổi lên bốn bể, sau cùng
bọn chúng công phá được Tử Yên thành, phụ hoàng của con ngồi ngay ngắn trong
điện Chiêu Dương, ra chiếu thư cuối cùng trong đời. Ông ấy muốn ta đưa mẫu hậu
của con bỏ trốn, muốn ta quang phục Mặc Quốc, còn phụ hoàng của con thì chết
trong trận cháy lớn đó.”

Đôi mắt đen lạnh
lùng của Hoa Mục khẽ nheo, trong đôi mắt vốn không hề rung động tề tựu gió mây.
Hoa Trước Vũ dường như trông thấy trong mắt ông những chuyện cũ của đời trước
nhanh chóng vụt qua, từ cảnh ca vũ thanh bình đến nước mất nhà tan, từ cảnh
khói sương mù mịt đến máu chảy thành sông, Mặc Quốc cường thịnh mấy trăm năm
trong một sớm một chiều nghiêng hết tất cả phồn hoa.

Sâu thẳm trong
tim Hoa Trước Vũ, tựa như bị ai đó dùng mũi dao sắc nhọn chém một đường, người
đã chết, dẫu sao cũng là phụ thân ruột của nàng. Nàng tuy chưa từng tự mình
trải qua những điều đó, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảnh thê thảm khi
ấy qua lời kể của Hoa Mục.

Hoa Trước Vũ
chau mày, ánh mắt sáng quắc, đôi mắt trong như nước, “Năm đó ở Mặc Quốc, thân
phận của cha là gì?”

Hoa Mục nghiêng
đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười hiền hậu, “Vũ Nhi, bất luận ta là
ai, đều là người thương yêu con nhất trên thế gian này.”

Hoa Trước Vũ
ngạc nhiên nhìn Hoa Mục, đến lúc này, ông vẫn không chịu nói ra thân phận của
mình. Nhưng nàng cảm thấy, ông tuyệt đối không chỉ đơn giản là thần tử của Mặc
Quốc.

Thời gian như
nước, điểm bạc hai bên mái tóc của Hoa Mục, trên mặt hiện lên vẻ dãi dầu và
hiền hậu, nhưng trong nháy mắt lại bị lời thề hiểm độc và điên cuồng quyết đoạt
lại giang sơn che lấp.

“Nhất định phải
phục quốc sao? Lửa chiến nổi lên, lại sẽ có biết bao bách tính vô tội phải chết
dưới vó ngựa. Hơn nữa, thiên hạ đã định từ lâu, bách tính muốn được yên ổn,
chúng ta khởi sự phục quốc, nhưng bách tính Nam Triều sẽ cho rằng chúng ta
giương cờ phục quốc để phạm thượng làm loạn, mưu đồ thoán vị. Thời cuộc sẽ
không dung nạp chúng ta. Tạm không nói bại trận, cho dù đánh được vào Vũ Đô,
lên ngôi hoàng đế thì đã sao, chỉ khiến quần hùng Nam Triều nổi lên, giương cờ
thảo phạt, vị trí đó, chúng ta có thể ngồi được bao lâu? Nam Triều nội loạn,
khói lửa bốn bề, nếu Bắc Triều, Đông Yên hoặc Tây Lương thừa loạn xâm nhập, vậy
thì thưa cha, cha chẳng phải sẽ thành thiên cổ tội nhân hay sao?” Hoa Trước Vũ
rành rọt nói.

Lượt lời vừa nói
hết, trong phòng trở nên yên lặng. Hiển nhiên, những lời này trong lòng Hoa Mục
đã nghe theo. Thế nhưng, để một người cả đời lấy việc phục quốc làm lẽ sống
chấp nhận được đâu phải dễ. Hoa Mục đột nhiên đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng,
trong mắt đầy vẻ đau đớn giận dữ, “Con bé này, thực khiến ta thất vọng vô cùng!
Con tưởng cha muốn khởi sự hay sao? Nếu không phải kế hoạch thất bại, để Cơ
Phụng Ly đăng quang làm hoàng đế, cha cũng sẽ không khởi binh!” Hoa Mục ngửa
đầu thở dài, thân hình lạnh lùng toát ra vẻ bất lực, trầm giọng nói, “Cha mệt
rồi, con lui ra đi!”

Hoa Trước Vũ
buồn bã lắc đầu, nhanh chóng đi từ trong trướng ra. Có những quan điểm, không
phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được. Nhưng nàng biết, Hoa Mục tuyệt
đối không phải là loại người bất chấp đặt bách tính trong thiên hạ trong vòng
nước lửa.

Ánh trăng bên
ngoài rất đẹp, một màu tươi sáng. Đằng xa có một số người đứng quay lưng lại
với ánh trăng, trông không rõ diện mạo, ánh trăng đổ một bóng dài trên người
hắn. Hắn đứng đó một cách cô độc, trước sau không có một tùy tùng nào.

Hoa Trước Vũ lập
tức sững người, chậm rãi dừng bước, trong lòng ngầm trở nên căng thẳng.

Hoàng Phủ Vô
Song đã đến được bao lâu, có phải đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa nàng và Hoa
Mục không? Có điều, xem khoảng cách, dường như hắn vẫn chưa bước qua đây.

Hoa Trước Vũ
nhanh chóng đi lên phía trước, Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy tiếng bước chân,
ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt long lanh phát sáng. Mi mục thần tình, vì đứng
ngược sáng mà trông rất mơ hồ.

“Tiểu Bảo Nhi,
cuối cùng nàng đã đến, ta nhớ nàng chết đi được.” Hắn quay mặt lại, hơi ngước
mắt lên, trong mắt mang nụ cười, nụ cười đó mê hoặc như màn đêm, xán lạn như
hoa, khiến ánh trăng xuyên thấu đêm sâu trở nên ảm đạm nhạt màu.

Ba ngày sau, mấy
lộ đại quân hội họp ở Yên Đô, Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song điều chỉnh quân đội
tấn công Ung Thành ở cách Yên Đô gần nhất. Hoa Trước Vũ không theo quân đi, mà
ở lại trấn thủ Yên Đô.

Mười ngày sau,
truyền đến tin thắng trận, đại quân đã công hạ Ung thành, đi về phía Ninh Đô.
Theo tin thắng trận truyền về, còn có một tin nữa. Cơ Phụng Ly đã đăng cơ làm
hoàng đế, chỉnh đốn binh mã, ngự giá thân chinh đi dẹp loạn.

Hoa Trước Vũ
đứng lặng trong làn mưa ở Yên Đô, mưa tháng tư phủ đầy trời, tựa như một bức
tranh thủy mặc, lại giống như một giai điệu vô thanh, làm rung động sợi tơ lòng
của nàng.

Những ngày qua,
nàng cố gắng không nhớ chàng, cố gắng tảng lờ những tin tức về chàng. Nhưng tin
tức về chàng, vẫn lọt vào tai nàng, chẳng làm sao tránh được.

Cơ Phụng Ly đăng
cơ làm hoàng đế. Không ai rõ hơn Hoa Trước Vũ, ý nghĩa đằng sau tin tức đó là
gì. Nàng sẽ không quên những lời Nạp Lan Tuyết nói hôm đó. Hắn nói, nước không
thể một ngày không có vua, nhưng Cơ Phụng Ly cứ dùng dằng không chịu đăng cơ,
chỉ vì một khi đăng cơ sẽ phải tuân thủ lời hứa của mẫu hậu chàng, phong Ôn
Uyển làm hoàng hậu.

Hiện giờ, rốt
cuộc chàng đã đăng cơ, vậy tức là cuối cùng chàng đã quyết ý phong Ôn Uyển làm
hoàng hậu.

Nàng dựa vào
thân cây, cảm thấy trời đất dường như trong khoảnh khắc mất thăng bằng, cảnh
xuân phơi phới trước mắt, dường như cũng phủ một tầng thê lương.

Chàng từng nói,
bất kể lên trời hay xuống đất, chàng cũng sẽ không rời xa nàng.

Chàng cũng từng
nói, chàng yêu nàng.

Chàng cũng đã
từng nói, sẽ dùng tính mạng để bảo vệ cho nàng.

Nhưng đến cuối
cùng, mọi thứ chẳng qua chỉ là pháo hoa vụt sáng, sau khoảnh khắc lung linh,
chỉ mang đến cho nàng bóng đêm hư không vô cùng vô tận.

Vì sao chàng lại
đối xử với nàng như thế? Vì mấy nhát đao trên pháp trường, hay là vì ngày trước
nàng giả trai lừa dối chàng? Nhưng Hoa Trước Vũ cảm thấy, Cơ Phụng Ly tuyệt đối
không phải loại người như thế.

Hoặc giả, quả
thực đúng như chàng nói, chàng quan tâm đến thân phận tiền triều công chúa của
nàng. Đúng thế, thân phận như vậy, chàng và nàng không thể nào ở bên nhau. Phụ
thân ruột vùi thây trong trận cháy, vương triều diệt vong máu chảy thành sông,
sẽ mãi mãi là vực sâu ngăn cách bọn họ, cả đời không có cách gì lấp đầy được.

Hoa Trước Vũ
cười xa xăm, sâu thẳm trong lòng, không bi không hận cũng không giận, chỉ có sự
thảm đạm đến cực cùng.

Một đóa hoa rơi
bay trong gió, nàng giơ tay đón lấy, nhắm mắt khẽ hít một hơi, hương hoa nhè
nhẹ xông lên cánh mũi, trong lòng bỗng nhiên cuộn lên, nàng bám vào thân cây,
không nhịn được bắt đầu nôn. Trong bụng đau quặn, sau cùng dường như cả dịch vị
cũng nôn ra, trong miệng đắng nghét.

Nàng bám vào
thân cây cố gắng đứng thẳng, thở dốc hồi lâu.

Sao tự dưng lại
nôn?

Trong đầu bỗng
lóe lên một tia sáng, nàng tựa như trúng tà, kinh hãi đến mức sắc mặt trắng
bệch.

Nàng từng cứu
một người phụ nữ trên chiến trường, khi đó chị ta mang thai được hai tháng,
ngày nào cũng nôn lấy nôn để. Nghe chị ta nói, phụ nữ mang thai, phần lớn đều
sẽ ốm nghén.

Hoa Trước Vũ nhớ
lại lời người phụ nữ đó, trong lòng lập tức nghi ngờ. Chẳng lẽ, nàng đã có con?
Nàng nghĩ kĩ lại, mới đột nhiên phát hiện kinh nguyệt tháng này của mình dường
như đã trễ rất lâu rồi.

“Thái, cậu đi theo ta!” Hoa Trước Vũ
lạnh lùng nói, tà váy tung bay, trong chốc lát đã đi vào trong trướng.

Thái vội theo vào. Hoa Trước Vũ ngồi
trên ghế, giơ cổ tay ra, bảo Thái bắt mạch cho nàng. Ngón tay Thái đặt trên cổ
tay Hoa Trước Vũ trong giây lát, đôi mày rậm lập tức chau lại, thở dài một
tiếng rất khẽ.

“Thế nào rồi?” Hoa Trước Vũ nhìn
khuôn mặt biến sắc của Thái, run giọng hỏi.

“Có lẽ tướng quân đã đoán ra rồi phải
không, là mạch hỷ.” Thái khẽ nói.

Hoa Trước Vũ bỏ tay áo xuống, cười
nói, “Ta biết rồi, cậu ra ngoài đi!”

Thái lo lắng nhìn Hoa Trước Vũ, chậm
rãi đi ra ngoài.

Có con thì sẽ mang mạch hỷ. Hôm đó,
Cơ Phụng Ly nói, muốn nàng có một đứa con, như thế nàng sẽ không rời xa chàng
nữa. Vì thế, chàng giả vờ phát bệnh cũng muốn tiếp cận nàng. Nhưng hiện giờ,
mạch hỷ này đối với chàng mà nói, e rằng chẳng thể gọi là chuyện hỷ.

Nàng đứng dậy, nhanh chân ra khỏi
trướng, căn dặn Bình, Khang, Thái: “Chuẩn bị ngựa, theo ta đến Ninh Đô.”

Ninh Đô không phải một tòa thành lớn,
nhưng có trọng binh đóng giữ, chỉ bởi vì Ninh Đô trấn giữ nguồn sông Thanh
Giang, nếu Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song công hạ được Ninh Đô, đại quân sẽ có
thể xuôi dòng đánh xuống, thẳng chiếm Vũ Đô.

Khi Hoa Trước Vũ đến Ninh Đô, đang
vào lúc hoàng hôn. Mây đen giăng kín, trời sắp mưa. Nàng kéo dây cương, con
ngựa Truy Điện phi thẳng vào trong đại doanh. Vừa vào trong doanh, đã cảm thấy
không khí trong đại doanh cực kì tiêu điều, chẳng lẽ là thua trận?

An đang dắt ngựa đi ra, trông thấy
Hoa Trước Vũ, vội chạy tới. Sắc mặt An xanh xao, trông rất hốt hoảng, ngay cả
nói chuyện cũng hơi nghẹn ngào, “Tướng quân, tỷ đến rồi à, không hay rồi!”

Hoa Trước Vũ chưa từng trông thấy bộ
dạng hoảng sợ như thế của An, trong lòng kinh ngạc, Bình đã hỏi: “An, xảy ra
chuyện gì thế?”

“Xảy ra chuyện với Hầu gia rồi!” An
chưa nói hết đã nghẹn lời.

Hoa Trước Vũ xuống ngựa, vội vã hỏi:
“Xảy ra chuyện gì, hầu gia đang ở đâu?”

Khang đau đớn nói: “Ở trong trướng,
quân y theo hầu mới nói hầu gia có lẽ không qua khỏi được nữa rồi.”

Hoa Trước Vũ ném dây cương vội vàng
chạy qua.

Trời đổ mưa lâm thâm, áo quần bị nước
mưa ngấm ướt sũng, lạnh buốt tận xương. Nàng chạy như điên trong cơn mưa, thẳng
đến trướng của Hoa Mục, đến trước cửa trướng, nàng bỗng dừng chân, không dám
tiến lên thêm một bước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3