08. Em yêu anh, ngốc ạ!

Em yêu anh, ngốc ạ!

1. - Xin lỗi, anh có thể giúp em...

Phi khựng lại. Cô gái đang cầm chiếc áo sơ mi trên tay.

- Anh có thể mặc thử hộ em chiếc áo này không ạ?

Phi mỉm cười gật đầu. Đó là một chiếc áo sơ mi màu xanh bộ đội. Phi cầm chiếc áo, bất giác xuýt xoa:

- Chà, cái áo đẹp đấy!

- Em định tặng sinh nhật bạn trai em. - Cô gái hồn nhiên khoe.

Phi mang chiếc áo vào phòng thử. Quả là cô gái khéo chọn. Chiếc áo vừa in. Màu xanh bộ đội cũng chính là màu xanh mà Phi thích. Soi gương, Phi phải gật gù thốt lên thành tiếng: “Đẹp.” Quả thế thật, mặc chiếc áo này vào trông Phi phong độ hẳn lên. Cái bản tính úi xùi của Phi cộng với mối tình tan vỡ với Nguyên biến Phi thành một gã con trai luộm thuộm. Tụi bạn vẫn kêu Phi là típ người “nước ra nước, cái ra cái”. Có nghĩa là ăn mặc chẳng nhuần nhuyễn gì cả. Nhưng cứ thử nhìn bây giờ xem, chiếc áo làm cho Phi trở thành một người đàn ông khác hẳn. Phi đi ra. Cô gái đang tán dóc với mấy người bán hàng. Vừa thấy Phi đi ra, cô gái sững người lại. Một thoángsau đó, giọng cô lanh lảnh:

- Trúng phóc! Đẹp...

Rồi nhanh chóng, cô loẹt quẹt chạy vào dãy treo quần. Rất nhanh, cô lấy ra một cái quần kaki túi hộp. Đưa cho Phi, cô gái nói như ra lệnh:

- Mặc cái này vào.

Phi như một cái máy, cầm chiếc quần đi vào trong. Rất ổn. Phi khác hẳn với Phi mọi ngày. Chính Phi cũng phải lạ lẫm với hình ảnh của mình. Bây giờ thì Phi đẹp hơn cả hồi còn yêu Nguyên. Đúng cảm giác như đứa trẻ có quần áo mới. Phi đi ra, mặt hớn hở:

- Đẹp không này?

Cô gái tủm tỉm cười:

- Có thế chứ! Đúng như em hình dung.

Phi bỗng nhiên hơi thắt ruột một cái khi nghĩ đến việc phải trút bỏ bộ quần áo ấy ra. Và càng ấm ức hơn khi nghĩ đến việc bộ quần áo này sẽ được chuyển đến một gã trai nào đó lạ huơ lạ hoắc. Chắc chắn là vẻ mặt của hắn sẽ rất đáng ghét! Rồi Phi lại cười mình. Chẳng hiểu học đâu ra cái tính đố kỵ như vậy nữa. Rõ là... Cô gái đi vòng vòng quanh Phi ngắm nghía kỹ lưỡng. Rồi cô lại lôi máy điện thoại ra. Xoạch! Xoạch! Xoạch! Liên tục bốn năm kiểu. Vừa chụp cô vừa hồn nhiên nói:

- Em xin phép mượn anh làm ma nơ canh nhé! Sẽ trả thù lao đàng hoàng, anh yên tâm!

Phi bất giác cũng hứng khởi lượn qua lượn lại như người mẫu chuyên nghiệp. Cô gái thật dễ thương và hồn nhiên. Phi trở lại phòng thử, cởi bộ quần áo ra mà tiếc hùi hụi.

Cô gái đã trả tiền, cầm chiếc túi đựng quần áo trên tay, cô chìa bàn tay ra:

- Em tên Minh Như, năm nay mười chín tuổi, đang học năm thứ nhất Đại học Quốc gia.

Phi bắt tay cô gái. Bàn tay cô gái rất mềm và mát.

- Anh tên Phi, năm nay hai mươi mốt tuổi, đang học Mỹ thuật Công nghiệp, khoa Trang trí nội thất.

Cô gái nheo mắt:

- Như em đã nói, có thù lao đàng hoàng. Nếu anh không bận, em mời anh đi uống nước gọi là cảm ơn.

Nhìn đồng hồ, mới ba giờ, còn cả một buổi chiều để biến nó thành buổi chiều thú vị. Phi gật đầu:

- Thôi được rồi, anh nhận vụ cà phê. Giá ấy hơi rẻ cho một người mẫu chuẩn như anh đấy!

Cô gái bĩu môi. Mắt long lanh nhìn Phi khiến Phi hơi lúng túng.

2. Hai người vào một quán cà phê nhỏ trên đường Khúc Hạo. Quán Align. Minh Như chọn chiếc bàn kiểu Nhật. Phi ngó quanh. Quán đẹp quá. Như kéo tay Phi ngồi xuống.

- Nào, anh thấy thù lao đã xứng đáng chưa nào?

Phi gật đầu:

- Anh vẫn qua đây thường xuyên nhưng chưa bao giờ vào. Ai ngờ nó lại đẹp thế.

Như tít mắt cười.

- Lần đầu tiên em vào quán này, em đã quyết định phải làm sao để nghe được lời tỏ tình ngay tại quán này đấy!

- Thế à? Em với cậu bạn trai của em đã bắt đầu tình yêu ở quán này sao?

- Chưa! Nhưng sắp rồi!

- Là sao?

- Là anh ấy không biết em thích anh ấy!

- Á à! Tình yêu đơn phương đây!

- Nhưng em chắc chắn hôm sinh nhật, anh ấy sẽ nói lời yêu em ngay tại quán này.

- Cậu ấy sinh ngày bao nhiêu?

- Ngày mùng Sáu tháng Hai.

- Hả? Anh cũng sinh ngày đó!

- Anh đùa em!

- Không! Anh nói thật đấy! Đây này, không tin, chứng minh thư của anh đây này!

Minh Như cầm chứng minh thư của Phi ngắm nghía một hồi rồi trả lại:

- Trông anh hồi mười sáu tuổi ngố thật!

Phi phì cười. Như khuấy cốc cà phê cho Phi rồi đẩn cốc sang. Phi hơi lúng túng. Như biết được điều đó, cô cười lớn:

- Khờ quá! Em thích được khuấy cà phê nhưng lại không uống được vì hay bị mất ngủ.

Phi thấy mình đúng là khờ thật. Ánh nắng buổi chiều hắt vào bàn chỗ Như ngồi khiến khuôn mặt cô ửng hồng. Đây là lần đầu tiên Phi gặp Như nhưng trông Như quen quen mà không tài nào nhớ nổi. Phi nói:

- Anh thú nhận là anh thấy em rất quen! Như thể ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi vậy.

- Thế ạ? Chắc tại kiểu mặt của em quen thuộc, thiếu cá tính quá chăng?

Phi cười. Từ ngày chia tay Nguyên, Phi cũng ít đi chơi với con gái. Hầu như chỉ túm tụm với mấy thằng con trai. Cả lũ đùa là thành lập “Hội gay” với nhau. Phần vì Phi nản sau một mối tình hai năm tan vỡ. Phần vì Phi cũng bận bịu. Nguyên cũng đã có bạn trai mới. Hai người giờ đã là bạn của nhau. Rất nhiều lần Nguyên giục Phi yêu ai đó đi cho bớt già, Phi đều đây đẩy chối. Nguyên hạnh phúc thế cũng mừng. Hai năm yêu nhau, rồi bỗng một hôm tỉnh giấc, nhận ra mình giống hai người bạn hơn là hai người yêu. Phi cũng nhận ra rằng tình yêu không phải là hai người sống bình yên bên nhau mà là hai người phải cảm thấy bình yên khi được ở bên nhau. Phi cũng nhận ra rằng tình yêu này xuất phát từ lòng ngưỡng mộ, nể phục rồi theo thời gian, nó thành một thói quen. Thế là gọi điện. Thế là chia tay...

- Anh có bao giờ nghĩ là sẽ quay lại với chị Nguyên không?

Phi cười lắc đầu:

- Tụi anh nhận ra rằng làm bạn thì tốt hơn làm người yêu nhiều.

- Nếu em là chị ấy thì em sẽ không bao giờ bỏ anh.

- Tại sao lại không bao giờ bỏ anh?

- Tại vì anh... anh... anh thực sự là một người con trai khó kiếm.

- Cô bé ơi! Em mới gặp anh được hai tiếng đồng hồ chứ mấy! Sao lại có thể khẳng định rằng anh thế này, anh thế kia?

- Nhưng... Nhưng...

Như lúng túng. Khác hẳn Như tự tin mà Phi đã thấy suốt hai tiếng qua. Như nhìn đồng hồ và nói:

- Thôi, mình về thôi anh. Để em gọi đứa bạn em lên đón.

Rồi Như cầm máy điện thoại gọi. Mãi không gọi được. Như nhăn nhó:

- Thôi được rồi, anh về trước đi, em bắt taxi về cũng được.

Phi cười:

- Thì để anh đưa em về nhé! Đoạn đường này một chiều khó bắt taxi lắm.

Như nhảy cẫng lên:

- Yeah! Thank anh.

Phi phì cười.

3. Anh ấy là người em thầm yêu suốt hồi học cấp ba đấy. Hồi ấy, em vẫn thường lén nhìn anh ấy mỗi giờ ra chơi. Và cho đến một ngày, em bắt gặp anh ấy đèo bạn gái. Anh tin không, lúc đó em khóc như mưa. Mấy đứa bạn làm đủ trò mà em cũng không nín. Khóc như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi vậy. Sau đó, em đã quyết tâm quên anh ấy đi. Cũng suýt thì gật đầu yêu một cậu bạn học cùng lớp đấy anh ạ! Nhưng không sao quên được. Em cứ như bị anh ấy bỏ bùa vậy. Ngày anh ấy ra trường, em cũng khóc nức nở. Viễn cảnh phải học tiếp hai năm mà không còn anh ấy dưới sân trường khiến em không còn muốn đi học nữa. Vẫn biết anh ấy đã có bạn gái, em không thể len vào được nhưng sao em vẫn không thể nhắc lòng mình quên anh ấy đi được. Rồi một buổi chiều, em bắt gặp bạn gái của anh ấy ngồi sau xe của một người con trai khác. Anh Phi biết không? Lúc đó em bỗng ghen đến nghẹn cổ. Em đúng là dở hơi anh Phi nhỉ? Sau một hồi điều tra đủ kiểu, em biết rằng anh ấy đã chia tay chị ấy. Em lại òa khóc. Lúc đó, chẳng biết em đã khóc vì thương xót một tình yêu đã ra đi hay khóc vì mừng cho tình yêu của mình có cơ hội nữa. Anh đừng cười em nhé! Em đúng là cái thứ mít ướt dở hơi, anh nhỉ?

- Ừ, vừa mít ướt lại vừa dở hơi nhưng cũng thật dễ thương đấy!

- Hì hì... anh an ủi em khéo thế!

Như ngồi sau xe Phi huyên thuyên nói cười. Trời chiều nắng dịu, Phi cảm thấy xốn xang. Như vẫn huyên thuyên kể về kế hoạch giăng lưới của mình. Đích đến chính là ngày sinh nhật anh ta. Như nói:

- Em hồi hộp lắm!

- Em mà cũng biết hồi hộp sao?

- Anh cứ nói đùa, em đâu can đảm như anh nghĩ đâu. Hay là nhé, anh thử vào vai anh ấy đi.

- Là sao? Hết làm người mẫu giờ em lại muốn anh là diễn viên đóng thế sao?

- Đi mà... Vì tương lai con em chúng ta...

- Ba lần làm người mẫu cộng với một lần đóng thế, em trả anh cái gì?

- Cùng lắm sinh nhật anh em sẽ tặng anh tình yêu của bọn em chứ gì?

- Khôn quá! Tình yêu của cô chú anh lấy về căng khung lên treo sao?

- Đi mà, anh sẽ không bị thiệt đâu mà lo. Em hứa! Em thề! Em đảm bảo!

- Thôi được rồi, thử thì thử.

Đây là lần thứ ba Phi đón Như đi thử quần áo giùm Như. Ba bộ quần áo Như chọn đều rất hợp với Phi. Mặc bộ nào vào cũng khiến Phi khác hẳn. Phi phục con mắt nhìn của Như. Càng đến ngày sinh nhật, Phi càng cảm thấy rõ rệt cái cảm giác tủi thân. Vừa như muốn nó lâu hơn nữa đi. Lại vừa như muốn nó qua thật nhanh. Phi nhận ra rằng mình đã quý mến Như hơn cả cách Phi quý mến một ai đó khác. Phi không dám chắc đó có phải là tình yêu hay không nữa.

4. Làm người yêu thử của Như, Phi cảm thấy hồi hộp vô cùng. Hẹn nhau buổi chiều, suốt cả buổi sáng, Phi không tập trung nổi vào công việc. Đến chiều, Phi qua đón Như với một bó hoa hồng ngoài kịch bản. Đón Phi, Như mặc một bộ váy nâu. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, Như khiến Phi khẽ nhói lòng. Như cũng lúng túng khi thấy trên tay Phi là bó hoa hồng. Phi gãi đầu gãi tai:

- Cho nó giống.

Như nhận hoa rồi leo lên sau xe mà tim đập thình thịch. Hai người quyết định lên quán Align để duyệt qua kịch bản. Mai đã là sinh nhật của Phi cũng như anh chàng tốt phúc nọ. Chắc chắn gã tốt phúc kia có khuôn mặt rất đáng ghét. Phi cứ nghĩ đến ngày mai là lại nhói lòng. Thôi làm tốt vai diễn hôm nay đã.

- Kịch bản tiếp theo thế nào đây em?

- Biết được chết liền. Anh đã yêu rồi trong khi em thì chưa. Anh giúp em đi!

- Anh... Anh... yêu em!

Phi ngắc ngứ nói. Tình yêu một ngày. Yêu nháp. Yêu thử. Một ngày trọn vẹn. Phi vào vai như chính mình đang yêu vậy. Mà đâu phải NHƯ? Là THẬT. Như tuyệt vời trong vai một cô bạn gái. Điều này thì rõ rồi. Dù cho không có buổi này đi nữa thì Phi vẫn thực sự chết gí gị gì gi Như rồi. Cuối buổi, Như đặt vào tay Phi một gói quà nhỏ. Mỉm cười:

- Cảm ơn anh về một ngày đáng nhớ. Mai là ngày sinh nhật anh rồi, tặng anh. Nhớ là mai mới được mở đấy nhá!

Phi cười mà lòng buồn kinh khủng. Như thể chưa bao giờ Phi yêu ai đến vậy. Phi không muốn về, không muốn kết thúc buổi đi chơi này. Phi muốn vở kịch sẽ kéo dài nữa, dài nữa. Nhưng vở kịch nào chả có phút hạ màn. Dù hay hay dở, cũng phải đến phút đó. Siết tay Như, Phi khẽ nói:

- Em sẽ hạnh phúc! Chắc chắn đấy!

Rồi Phi ra về. Tối ấy, Phi lang thang trở lại những chốn quen hai người đã đi qua. Chợt thấy lòng mênh mang buồn. Chẳng thiết làm gì nữa cả.

5. Phi về đến nhà, nằm vật xuống giường, chẳng thiết làm gì nữa. Hộp quà Như tặng lăn ra khỏi túi. Phi lồm cồm bò dậy, mở ra. Trong chiếc hộp bé xíu ấy là chiếc thẻ học sinh của Phi. Đồng Tuấn Phi. Rõ ràng. Tại sao Như lại có chiếc thẻ này nhỉ? Và rồi, như có một luồng điện xẹt qua đầu Phi, hình ảnh Minh Như hiện về rõ nét, như thể câu chuyện mới xảy ra ngày hôm qua thôi. Cô bé ấy, ngày tốt nghiệp của Phi, đã ra xin Phi chiếc thẻ học sinh. Lúc ấy, Phi còn nhớ, cô bé ấy bảo: “Có một cô bạn của em rất thích anh và nhờ em ra xin lại anh chiếc thẻ học sinh của anh để làm kỷ niệm.” Là Minh Như chứ không phải ai khác. Thảo nào Phi cứ ngờ ngợ khuôn mặt quen quen này. Và nếu như vậy, kế hoạch giăng lưới kia là dành riêng cho anh? Phi bật cười. Nhất định, sáng mai, dù thế nào, Phi cũng sẽ cầm một bó hồng lên đón Minh Như đến quán Align. Bất kể đúng sai. Bởi trái tim một khi đã lên tiếng thì mọi thứ khác sẽ chỉ biết tuân theo. Nhất định thế!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3