Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 29 - Phần 1

CHƯƠNG 29

Hơn chín giờ, đang là “giờ vàng” của cuộc sống về đêm, trên con phố náo nhiệt, nam thanh nữ tú ra ra vào vào các nhà hàng, khách sạn, quán rượu, quán Karaoke...

Mộc Mộc phủ phục người trên thành cửa sổ xe, nhìn theo một quán Karaoke bên đường, thật sự đã lâu rồi, cô chưa từng đi hát, cũng không biết tình trạng của cô bây giờ liệu còn có thể hát được không.

“Muốn tới quán Karaoke chơi một chút không?” Trác Siêu Việt dường như hỏi một cách ngẫu hứng. “Có thời gian anh sẽ đưa em tới quán Karaoke chơi nhé!”

Nhắc tới mấy chữ quán Karaoke, ánh mắt cô bỗng nhiên sáng bừng lên, hỏi một cách đầy mong đợi: “Bao giờ?”

Anh không trả lời, quay đầu xe lại luôn, đỗ trước cửa quán Karaoke mà họ vừa đi qua.

Quán Karaoke này không được liệt vào hàng náo nhiệt trong thành phố S, nhưng cực kỳ nổi tiếng. Nhân viên phục vụ giới thiệu phòng VIP với họ, bộ sofa bằng da thật vô cùng to rộng, đủ để hai người có thể ngủ được.

“Phòng này có được không ạ?” Nhân viên phục vụ vừa hỏi vừa vô tình liếc mắt nhìn Mộc Mộc, khiến Mộc Mộc bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi Trác Siêu Việt đưa cô tới Long Cung, nữ nhân viên phục vụ cũng dùng ánh mắt này để nhìn cô.

Hồi đó cô không hiểu, sau này lăn lộn lâu trong quán rượu mới biết, đó là ánh mắt mà người phục vụ nhìn các cô gái gọi. Theo kinh nghiệm của họ, đàn ông phần lớn đều đưa bạn gái có mối quan hệ ổn định về nhà, còn người phụ nữ được đưa tới những nơi như thế này, tám chín phần đều là để cánh đàn ông tìm kiếm một kiểu cảm giác mạnh nào đó, lại còn không phải xuất trình chứng minh thư nhân dân.

Trác Siêu Việt đang chăm chú nhìn bộ sofa bằng da thật như có điều gì suy nghĩ, cửa của phòng bên cạnh được mở ra, một người đàn ông trung tuổi loạng choạng từ bên trong bước ra, nhìn thấy Trác Siêu Việt, không thể không sững người lại. “Ồ, Tổng giám đốc Trác!”

Cả người ông ta nghiêng về phía trước, cánh tay cứng đờ chìa ra, “Trùng hợp quá, trùng hợp quá!”

“Trưởng phòng Diêu. Chào ông!” Trác Siêu Việt coi trọng việc đó một cách hiếm gặp, bắt tay ông ta, đồng thời còn tiện tay đỡ lấy vòng eo căng tròn của ông ta, để tránh cho ông ta khỏi bị ngã.

“Lại đây, lại đây.” Trưởng phòng Diêu không hề thu tay lại, cứ thế kéo anh vào trong phòng thuê riêng của ông ta, lè nhè nói: “Tôi giới thiệu với cậu mấy người bạn... Ban nãy tôi còn nhắc tới cậu với họ, muốn gọi cậu tới đây chơi, Chu Tịch nói nhà cậu xảy ra chút chuyện, chắc sẽ không tới được...”

Trác Siêu Việt hơi do dự một chút, chỉ về phía Mộc Mộc, “Trưởng phòng Diêu, thật không phải, tôi vẫn còn có bạn...”

Trưởng phòng Diêu lơ mơ nhìn Mộc Mộc: “Là mỹ nữ? Tốt quá, cùng vào đây chơi, bên trong toàn là các mỹ nữ...”

Nhận thấy vẻ khó xử của anh, Mộc Mộc biết đàn ông có một vài trường hợp bất đắc dĩ, khe khẽ gật đầu: “Em không sao, nếu không tiện, em có thể về trước.”

“Tiện, rất tiện!” Trưởng phòng Diêu buông Trác Siêu Việt ra, kéo tuột Mộc Mộc vào bên trong, Trác Siêu Việt không thể không vào theo.

Bên trong phòng, cả nam cả nữ có khoảng mười mấy người, nam giới phần lớn đều ba, bốn mươi tuổi, mang dáng dấp của những người có “sự nghiệp thành công”, nữ giới ai nấy đều tô son trát phấn rất đậm, nhất loạt đều xinh đẹp theo kiểu “phụ nữ của công việc”, ngồi bên cạnh đám đàn ông khoe vẻ phong tình. Khi ánh mắt của Mộc Mộc dừng lại trên người một cô gái xinh đẹp đang ngồi uống rượu một mình trong góc, trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác hơi chua xót, bởi vì, cô ta chính là cô gái xinh đẹp đã đi cùng Trác Siêu Việt trong buổi tối hôm nọ.

Cô gái xinh đẹp vốn đang rất hào hứng uống rượu một mình, vừa thấy Trác Siêu Việt bước vào, ánh mắt trong chốc lát đã nhuốm vẻ phong tình, nhanh chóng đứng dậy, “Đúng là trưởng phòng Diêu đủ thể diện, thật sự đã mời được anh tới...”

Trác Siêu Việt lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, không giải thích bất cứ điều gì, bàn tay cố ý kéo Mộc Mộc về bên cạnh mình.

Trưởng phòng Diêu giới thiệu từng người trong số họ, quả nhiên đều là những người đàn ông thành công trong sự nghiệp. Mộc Mộc không nhớ nổi những danh xưng vang như sấm dậy của những người đàn ông đó, chỉ nhớ được tên của cô gái xinh đẹp kia, Chu Tịch.

Đám đàn ông làm quen với nhau, nâng cốc cùng uống rượu, đám phụ nữ cũng không nhàn rỗi, bận rộn tiền hô hậu ủng, rót rượu, tiếp rượu. Cô vốn cũng muốn tiếp rượu cho Trác Siêu Việt, nhưng anh dường như không thích, đẩy cô ra chỗ hát.

Hơn bốn năm chưa hề cất giọng hát, khi âm nhạc nổi lên, bàn tay cầm micro của Mộc Mộc lại khẽ run rẩy, thử đi thử lại rất nhiều lần, mới phát ra âm thanh hơi run run. Khi cô nghe được giọng hát đã lâu không nghe thấy của mình phát qua hệ thống loa, khi cô nhìn thấy hình ảnh đang cầm micro trên tay của mình qua tấm gương treo trên tường, cô dường như không dám tin đây là sự thật!

Hát hết bài này tới bài khác, cô dần dần tìm lại được cảm giác, càng hát lại càng có hứng thú.

Khúc nhạc dạo trầm lắng của ca khúc Gặp gỡ vang lên, cô nhắm mắt lại, dồn hết tâm trí để hát:

“Nghe thấy sự ra đi của mùa đông, em tỉnh dậy trong một tháng một năm nào đó, em nhớ, em đợi, em mong ngóng, tương lai lại không thể sắp đặt, vì thế... Người em chờ đợi, anh đang ở tương lai xa xôi... Em nhìn theo con đường, cánh cửa vào giấc mơ có phần chật hẹp, em gặp được anh, đó là một bất ngờ tươi đẹp nhất...”

Người ngồi trên sofa khe khẽ cổ vũ cho cô, cô dường như lại trở về với hình ảnh của Tô Mộc Mộc đã biến mất từ bốn năm trước, một cô bé đã từng đứng trên sân khấu của trường, đã giành được những tràng pháo tay không ngớt của đám bạn học với ca khúc Gặp gỡ...

Cô của quãng thời gian đó nở một nụ cười mơ mộng nhất, có một giấc mơ tươi đẹp nhất, mong chờ rằng trong tương lai, sẽ có một người mang lại cuộc gặp gỡ đẹp nhất đó... cho cô!

Ca khúc kết thúc, Mộc Mộc mở mắt nhìn Trác Siêu Việt phía đối diện, anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt lấp lánh vẻ mơ màng khiến người ta say đắm.

Một mùi hương quyến rũ ập tới, Chu Tịch bê ly rượu đến ngồi xuống bên cạnh cô, “Có biết uống rượu không?”

Thu ánh mắt về, Mộc Mộc cúi đầu bê ly rượu của mình lên, “Biết một chút.”

“Cheers!”

Vừa uống vừa trò chuyện, nửa chai rượu đã cạn sạch, Chu Tịch vòng vo rất lâu, cuối cùng cũng quay về chủ đề chính. “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

Mộc Mộc nghĩ một lát, đưa ra cho cô ta một đáp án rất mơ hồ: “Rất khó nói, nếu tính từ lần đầu tiên gặp nhau... đã rất nhiều năm rồi.”

“Thế ư?” Ngữ điệu của Chu Tịch thể hiện rõ sự nghi ngờ. “Từ trước tới giờ tôi chưa hề nghe anh ấy nhắc tới cô.”

“Chuyện của anh ấy với mỗi một cô gái, đều phải nói với cô sao?”

Chu Tịch đã từng trải nhiều rồi, lẽ nào lại không hiểu được ý tứ thách thức trong ngữ khí của Mộc Mộc, yểu điệu dựa lưng vào thành ghế, liếc mắt nhìn về phía Trác Siêu Việt - người đang bị người khác lôi kéo chúc rượu, “Anh ấy đương nhiên là không phải nói, tuy nhiên, phần lớn tôi đều biết hết...”

Mộc Mộc cúi đầu uống một ngụm rượu, cô không thích cụm từ “phần lớn”, bởi điều này có nghĩa là bên cạnh Trác Siêu Việt đã từng có rất nhiều phụ nữ, mà bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó. Cứ cho là họ có khả năng là hai người đặc biệt hơn một chút, nhưng điều đó cũng có ý nghĩa gì, sớm muộn cũng trở thành gió thoảng mây trôi trong cuộc đời anh mà thôi.

“Tôi đã từng nghe anh ấy nhắc tới cô.” Mộc Mộc nói.

“Vậy ư?” Chu Tịch châm một điếu thuốc, điếu thuốc thon nhỏ kẹp giữa các ngón tay xinh xắn, khói thuốc mùi bạc hà nhè nhẹ từ từ lan tỏa. “Anh ấy nói gì về tôi?”

“Anh ấy nói cô đã làm cho anh ấy rất nhiều việc.”

Cô ta hạ bàn tay trái đang cầm điếu thuốc xuống, khẽ chạm vào vết sẹo nhỏ và dài trên cổ tay, kiểu sẹo đó, rất giống với vết sẹo do cắt mạch máu ở cổ tay. Nếu không phải là do cô ta cố ý chạm vào, vết sẹo ấy đã mờ đến nỗi dường như không còn nhìn thấy gì nữa, “Anh ấy nhất định đã không nói cho cô biết, tôi đã từng làm những gì vì anh ấy.”

Mộc Mộc yên lặng nhìn cổ tay của cô ta, anh quả thực đã không nói, cô ta đã từng cắt động mạch ở cổ tay vì anh. Một người phụ nữ, vì một người đàn ông, có thể từ bỏ cả tính mạng, vậy thì cô ta làm điều gì cũng đều xứng đáng được tha thứ, phản bội thì cũng nhằm nhò gì?

“Khi tôi vừa quen biết anh ấy, giống như cô bây giờ,” Chu Tịch liếc nhìn bộ dạng của Mộc Mộc: quần bò đơn giản, áo sơ mi cách điệu màu tím nhạt, còn cả mái tóc dài buộc túm lại cao cao ở phía sau, khẽ thở dài, “Chưa tới bốn năm, anh ấy đã hoàn toàn khiến tôi thay da đổi thịt.”

Mộc Mộc mỉm cười chỉ vào chiếc váy dài kiều diễm trên người cô ta, “Rất hợp với cô.”

Có một số người phụ nữ rất kỳ lạ, khi còn ăn mặc giản dị với quần bò áo phông, luôn mơ ước rằng có một ngày có thể mặc những bộ váy lộng lẫy trong tủ kính, đến khi thật sự được khoác nó lên người rồi, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong cuộc sống xa hoa, bắt buộc phải trả một cái giá xa xỉ, hoặc là tình yêu, hoặc là nhân cách, hoặc là tâm hồn.

Không có thứ gì là đáng hay không đáng, quan trọng nhất, thứ bạn muốn có là điều gì.

Chu Tịch vỗ vỗ vào bàn tay đang cầm micro của cô, dùng một ngữ điệu của người đã từng trải qua trắc trở nói: “Có một ngày, đến khi anh ấy chán ghét cô rồi, sẽ khiến cô nhận thức được sự lạnh lùng vô tình của đàn ông... Cô cũng sẽ biết, thứ gì sẽ hợp với cô.”

“Cảm ơn, tôi đã biết thứ gì phù hợp với tôi rồi...”

Bởi vì cô đã hiểu được nguyên tắc lạnh lùng của anh, vì vậy cô biết, người đàn ông xa xỉ này không phù hợp với cô, dương cầm, âm nhạc, một cuộc sống bình lặng mới là những thứ phù hợp với cô.

“Đang nói chuyện gì thế?”

Giọng nói của Trác Siêu Việt vang lên, Mộc Mộc mỉm cười ngẩng đầu lên. Cũng không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, trên người toàn một mùi rượu nồng nặc. “Còn có thể nói chuyện gì được nữa, đương nhiên là nói về anh rồi.”

“Anh? Em có thể nói chuyện gì về anh?” Anh ngồi xuống bên cạnh, thân mật vòng tay ôm lấy vai cô, ghé vào tai cô, dùng một giọng nói mà Chu Tịch chắc chắn có thể nghe thấy được: “Chắc không phải là... nói chuyện buổi tối hôm đó, anh đã khiến em cảm thấy vui sướng bao nhiêu lần chứ?”

Trong giây lát, toàn bộ máu trong người Mộc Mộc dồn hết cả lên mặt, đỏ lựng. Còn Chu Tịch, người ngồi đối diện với họ, máu trên khuôn mặt lại hoàn toàn bị rút hết, trắng bệch.

“Hai người vui vẻ đi, tôi không làm phiền nữa.” Chu Tịch nhanh chóng đứng lên, đến bên đám trưởng phòng Diêu, nhiệt tình nói chuyện với họ.

Mộc Mộc thu lại khuôn mặt đang cười, đẩy Trác Siêu Việt đang nồng nặc hơi rượu ra, “Anh cho rằng như vậy hay ho lắm à?”

“Rất hay ho.” Anh lại ôm cô, một bàn tay vuốt ve trên gò má vẫn đang đỏ lựng của cô, bàn tay còn lại khẽ thọc sâu vào phần eo cô, khe khẽ mơn man. “Tuy nhiên, anh rất ân hận, đã không nghe được tiếng rên rỉ của em khi đó... khi nào có cơ hội, hãy cho anh nghe thử.”

“Anh uống say rồi.” Ngoài điều đó ra, cô không tìm được lời lẽ nào khác có thể đáp lại.

“Anh chưa say.”

“Vậy anh có biết em là ai không?”

“... Anh biết.” Anh hít một hơi, buông cô ra, ngồi ngay ngắn lại. “Bây giờ em là chị dâu của anh, là người phụ nữ của anh trai anh.”

Mộc Mộc chống cằm, có chút ân hận vì đã hỏi câu đó. Thực ra, cô chỉ hy vọng anh biết rằng, cô không phải là Chu Tịch, cũng không phải là đại bộ phận các cô gái vây quanh anh. Cô là Tô Mộc Mộc, một cô gái ngốc nghếch vô cùng yêu anh, yêu nhiều tới mức bất cứ lúc nào cũng có thể đáp ứng nhu cầu của anh, quên mất cả lập trường, nguyên tắc của mình.

Cô đã rất cố gắng để kìm nén bản thân mình, để bản thân mình không nhớ lại những đường nét đầy nam tính và vô cùng mê hoặc bên trong lớp áo sơ mi của anh, không nhớ lại anh đã khiến cô có bao nhiêu lần cảm thấy vui sướng, nhưng, nếu anh cứ tiếp tục ôm cô như vậy, nói những lời đầy khêu gợi như vậy, cô không dám bảo đảm rằng một giây ngay sau đó, cô sẽ không kéo anh sang phòng VIP bên cạnh... rên rỉ cho anh nghe.

Đương nhiên, anh không biết được điều đó.

Bối rối yên lặng một hồi, Mộc Mộc quyết định tìm một chủ đề khác để làm dịu bầu không khí. “Anh muốn hát không? Em chọn bài cho anh.”

“Anh không thích hát, anh thích nghe.” Anh nói, “Em hát cho anh nghe đi.”

Cô cầm lấy micro, “Được thôi, vậy anh thích bài gì?”

“Em biết hát bài Truyền kỳ không?” Anh khẽ hỏi.

Bàn tay Mộc Mộc run lên, chiếc micro suýt nữa thì rơi xuống đất, bởi vì, có một khoảng thời gian, cô đã nghe đi nghe lại ca khúc này, đi đường cũng nghe, ăn cơm cũng nghe, đi ngủ cũng nghe, không thể đếm được rằng cô đã nghe bao nhiêu lần, nghe tới khi cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ...

“Để em thử xem.” Cô ngồi vào vị trí chọn bài, chọn ca khúc Truyền kỳ, rồi lại quay về ngồi bên cạnh anh.

Tiết tấu nhẹ nhàng vang lên, hơi thở của anh rõ ràng đã nhẹ dần đi, chăm chú lắng nghe.

“Chỉ vì nhìn anh thêm một chút nữa trong đám đông, nên càng không thể quên được khuôn mặt của anh...”

Giọng hát hơi run rẩy, kết hợp với lời ca tươi đẹp nhất.

“Mong ước rằng sẽ có một ngày được gặp lại nhau, từ đó em bắt đầu cô đơn mong nhớ, khi nhớ tới anh, anh ở tận chân trời, khi nhớ tới anh, anh ở ngay trước mắt, khi nhớ tới anh, anh ở trong tâm trí, khi nhớ tới anh, anh ở trong trái tim...”

Nhìn những dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, Mộc Mộc đã hiểu đáp án mà anh không nói thành lời, hóa ra, người thích ca khúc Truyền kỳ không phải chỉ có một mình cô, bốn năm qua, người ôm ấp sự chờ đợi, ôm ấp nỗi nhớ nhung, cũng không phải chỉ có một mình cô.

Nhìn người đàn ông đang cúi đầu ngồi uống rượu ở bên cạnh, giọng cô càng lúc càng khản đặc, hát đến nỗi lời không thành lời, giai điệu không thành giai điệu, cuối cùng nghẹn ngào tới nỗi không thốt ra được âm thanh nào nữa.

Cô rốt cuộc đã làm gì? Trước khi ngồi tù đã tới lôi kéo anh, lợi dụng anh, khiến anh phải chờ đợi suốt bốn năm. Đến khi cô ra tù rồi, lại nhận nhầm người, trở thành “chị dâu” của anh.

Khi anh nhìn thấy cô bị anh trai mình đè xuống sofa, anh có tâm trạng thế nào? Liệu có giống như điếu thuốc thơm cong vẹo méo mó trong tay anh?

Cô không thể tiếp tục hát được nữa, bỏ micro xuống. “Em đi vệ sinh.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3