31. Ai có thể hóa giải nỗi uất ức trong lòng tôi?

Ai có thể hóa giải nỗi uất ức trong lòng tôi?

Ngọc Nhi, nữ, 17 tuổi, học sinh lớp 11

Tôi là một học sinh cấp ba, luôn mang trong mình một sự tự ti, có thể nói là cực kỳ tự ti, đặc biệt là từ khi lên cấp ba cho đến nay, kết quả học tập của tôi luôn không được tốt, tôi lại chẳng có sở trường gì cả, thế nên luôn âm thầm, chẳng có ai biết đến, ngày ngày chịu sự giày vò của nỗi tự ti. Bởi vì sống không chút vui vẻ nên tôi luôn tự ngược đãi bản thân. Có lúc tôi tự nhiên nổi điên lên, xé hết tất cả sách vở của mình, thậm chí còn dùng dao cắt ngang dọc chân tay mình, nhằm dùng cái đau về thể xác để chế ngự sự đau khổ về tinh thần. Quy định của nhà trường rất nghiêm ngặt, nhưng tôi lại thường xuyên cố ý nghỉ học do “tâm trạng thất thường” của mình. Tôi tự giải thích với mình rằng: “Như vậy là mình đang tự điều trị vết thương”. Vì vậy mà có rất nhiều bạn học tỏ ra bất mãn với tôi, nói tôi tự do, vô tổ chức, vô kỷ luật. Nhưng tôi cũng chẳng thèm để ý đến cảm nhận của người khác!

Tôi thường đứng một mình bên cửa sổ, nghĩ ngợi vẩn vơ. Tôi cảm thấy mình không có chỗ đứng trong cái thế giới này, sớm muộn gì cũng sẽ bị xã hội này đào thải; thay vì ngồi đợi cái tương lai tồi tệ ấy đến, chi bằng mình hãy đi tìm cái chết cho xong, ít nhất thì cũng có người thân khóc thương cho mình. Học cách của Tam Mao[2] dùng một chiếc quần tất để đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình, hay đi ra biển lớn, hòa mình vào đại dương bao la? Cái chết như vậy có lẽ quá lãng mạn, nhưng chắc trước khi chết sẽ vô cùng đau đớn. Cuối cùng tôi đã chọn cho mình một cái chết hạnh phúc nhất, đó là uống một lọ thuốc an thần, nằm mơ một giấc mơ đẹp và từ từ bay lên thiên đường (vì cả cuộc đời này tôi chưa từng làm chuyện gì hãm hại người khác). Tôi xưa nay chưa từng trách cứ số mệnh, cũng không trách móc gì bố mẹ mình cả; tôi chỉ căm hận bản thân mình, căm hận bản thân mình không nên tồn tại trên cái thế giới này để mang lại quá nhiều phiền phức cho bố mẹ. Cho đến giờ, bố mẹ tôi vẫn ôm hy vọng tôi sẽ mau chóng học hành thành tài. Tôi không nhẫn tâm làm tổn thương bố mẹ mình, thế nên luôn chôn chặt suy nghĩ này của mình vào tận sâu đáy lòng. Tôi âm thầm tích lũy thuốc ngủ cho mình.

[2] Một nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc.

Đúng vậy, tôi luôn coi mình là một bệnh nhân tâm thần. Có nhiều khi ngay chính tôi cũng không hiểu nổi tại sao tôi lại làm như vậy, tóm lại chỉ toàn tự chuốc lấy đau khổ cho mình, dường như tất cả đều không vì bất kỳ lý do gì.

Mặc dù tôi không bình thường như vậy nhưng bố mẹ xưa nay vẫn rất yêu thương tôi. Nhìn thấy mái tóc của bố mẹ đã bắt đầu điểm bạc, tôi cảm thấy vô cùng xót xa. Tôi sợ những gì mà tôi làm sẽ khiến bố mẹ bị tổn thương, khiến cho bố mẹ không chịu đựng nổi. Tôi cũng từng thầm quyết tâm học hành thật tốt, tương lai kiếm được thật nhiều tiền để phụng dưỡng bố mẹ, cả cuộc đời này sẽ ở bên cạnh bố mẹ và sống trọn cuộc đời bi thương của mình. Thế nhưng tôi biết, tôi không thể làm được những điều này, tôi biết phải làm sao đây?

Nếu như thật sự có thiên đường thì cho dù có uống thuốc an thần, Ngọc Nhi cũng không thể nằm mơ một giấc mơ đẹp và bay lên đó được đâu! Tính mạng của Ngọc Nhi không chỉ của riêng cô bé, vì thế Ngọc Nhi không có quyền làm như vậy. Tôi nghĩ rằng Thượng đế sẽ không cho phép một người như thế bước chân vào thiên đường đâu, vì Ngọc Nhi làm như vậy sẽ gây tổn thương cho rất nhiều, rất nhiều người: bố mẹ, người thân, bạn bè và xã hội. Tôi biết trong cuộc sống của Ngọc Nhi không phải chuyện gì cũng như ý, nhưng tất cả chỉ bởi vì sự trầm lắng của bản thân cô bé, cho rằng cuộc đời của mình chỉ là một bi kịch; như vậy có phải là quá bi quan, có khác gì tự lấy dây buộc mình hay không? Trên thế giới này, phần đông con người đều là những người dân thường, sống lặng lẽ không ai biết đến, nếu như ai cũng có cách nghĩ như Ngọc Nhi thì thế giới này nào có khác gì một thế giới dị thường đến đáng sợ?

Còn cảm thấy áy náy với bố mẹ chứng tỏ Ngọc Nhi cũng là một cô bé có tấm lòng lương thiện, tin rằng cô bé sẽ không kết thúc cuộc đời mình như vậy. Vậy thì, Ngọc Nhi hãy đổi lại cách nhìn, đừng nghĩ rằng bản thân mình sống lặng lẽ không ai biết đến mà hãy học cách yêu quý người khác như bố mẹ mình; khi trái tim chất đầy tình yêu thương thì bạn sẽ càng có động lực và sức mạnh để tiếp tục sống trên đời. Một tình yêu như vậy chẳng khác gì một dòng nước mát từ từ làm dịu đi, hóa giải những ấm ức, buồn phiền trong lòng bạn và trả cho bạn một trái tim và tâm trạng yên bình!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3