Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu - Chương 06 - Phần 1

Chương sáu: Sự mê hoặc của ái tình

Khiến em khó chịu nhất không phải là sự ấm áp của anh dần dần biến mất khi chúng ta còn trẻ, mà là lời hứa chúng ta trao cho nhau, nhiều năm về sau lại chẳng ai thực hiện được. “Bên nhau trọn đời”, nói thì ngọt ngào, để rồi cuối cùng chỉ còn lại thương đau. Chính những lời hứa hẹn không thành ấy mới thật sự là liều thuốc độc trong tình yêu.

Vương Y Bối đứng lặng ở bên xe buýt rất lâu. Khi cơn gió đêm ùa tới, cô mới cảm nhận được sự chân thực và nỗi buồn còn sót lại.

Cô và Trần Tử Hàn thật sự đã gặp lại nhau, đã lại ở bên nhau. Có lẽ, ông trời đã nghe thấy được quyết định cô đưa ra trong lúc tâm trạng ảm đạm nhất, nên đã an bài cho cô và anh được gặp lại nhau. Cô hiểu rõ bản thân mình, nếu một ngày chứng kiến anh ở bên người khác, cô sẽ từ bỏ hy vọng, dù tình yêu nặng như núi cũng không kháng cự nổi sự mất mát vô hạn, sự thay đổi của lòng kiên trì sâu trong tâm can.

Vương Y Bối quay đầu, đi về phía trường học. Cổng trường không biết từ bao giờ đã bị đổi từ bên phải sang bên trái, để khích lệ sinh viên đi bộ, họ đã tu sửa cây cầu vượt, dù sao thì cũng coi như có tác dụng, mọi người đi từ trên cầu xuống vẫn có thể vô tư nói chuyện.

Vương Y Bối thở dài, cũng chẳng biết mình than thở gì, cô đi qua cổng trường, dừng lại trước bồn hoa.

Tôn Ngạn Bân đang đứng trước mặt cô. Không biết anh ta đã đứng ở đây được bao lâu, không biết có phải đang đợi cô không?

Vương Y Bối quay đầu lại phía sau, đường nhìn vừa vặn phóng thẳng tới trạm xe buýt. Trái tim cô chợt quặn thắt, bờ môi run lên không nói nên lời.

Tôn Ngạn Bân vẫn nhìn cô: “Em vẫn rất yêu cậu ta?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt tràn ngập sự kiên định.

Vương Y Bối gật đầu.

“Em dự định yêu cậu ta bao lâu?” Một chút ý nghĩ hèn mọn nổi lên nhắc nhở anh, dù cô có đang ở bên người khác, anh cũng sẽ sẵn sàng chờ. Đến khi tình yêu của cô không thể ra hoa kết trái, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng.

“Em dự định cả đời yêu cậu ấy”. Thế nên, đừng đặt hy vọng vào em nữa!

Tôn Ngạn Bân lúc ấy có lẽ vẫn không hiểu đây là lời từ chối khéo của cô. Mãi về sau, khi cô chia tay với Trần Tử Hàn, bỏ đi một thành phố khác, người đàn ông này lại tiếp tục đuổi theo cô. Khi đó cô mới hiểu tình yêu mà anh dành cho cô sâu nặng đến nhường nào. Sự cự tuyệt của cô đối với anh càng chứng minh rõ cho cô thấy, cô vĩnh viễn không thể đánh đổi nhiều thứ cho tình yêu giống như anh đã làm với cô, chính vì thế mà cô lại càng không muốn thừa nhận.

Vương Y Bối nói chuyện với Tôn Ngạn Bân thêm một lúc rồi mới về ký túc. Tâm trạng vui vẻ của cô cũng không bị Tôn Ngạn Bân làm ảnh hưởng nhiều. Con người nhiều khi cũng phải tự thừa nhận bản thân chẳng vĩ đại gì, trong khi mình ngập tràn trong hạnh phúc, dù biết người khác đang đau khổ thì cùng lắm chỉ than thở một câu lấy lệ, sau đó không quên tiếp tục hưởng thụ niềm vui của mình. Dù thế nào thì người ta cũng chỉ khắc sâu trong tâm trí tình cảm của bản thân mình mà thôi.

Vương Y Bối về phòng liền ngồi trước máy tính, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Tử Hàn, hỏi anh đã đi tới đâu rồi.

Sim di động cô sử dụng đã đăng ký gói cước sinh viên, mỗi tháng được tặng hai trăm tin nhắn miễn phí, trước đây chưa bao giờ cô dùng hết vì chẳng có ai để nhắn tin cùng. Còn bây giờ thì khác, số tin nhắn này đúng là rất có ích. Nhiều năm sau, khi cả di động và sim đều bị mất, cô ngồi thu lu ở góc phố khóc nức nở, lúc ấy cô mới phát hiện, thật sự chỉ còn lại một mình mình. Thế nhưng hiện giờ cô chỉ biết, trong đầu cô chỉ có Trần Tử Hàn.

Cô gửi tin nhắn nhắc nhở anh cẩn thận trộm cắp trên tàu, dặn anh không được ngủ gật. Trần Tử Hàn cũng khuyên cô đi ngủ sớm, không nên ngày nào cũng thức khuya quá.

Buông di động xuống, Vương Y Bối vẫn còn nhìn chằm chằm mà khúc khích cười không ngừng.

Uông Thiển Ngữ lắc đầu, đi tới bên cạnh cốc đầu cô: “Đồ khỉ, quay về thực tại được chưa?”

Vương Y Bối gạt Uông Thiển Ngữ ra: “Này, cậu không biết gõ thế rất đau à?”

“Ghê nhỉ, cậu cũng biết đau là gì cơ à?” Uông Thiển Ngữ tủm tỉm. Nhìn thấy nụ cười trong trẻo hiện lên gương mặt Vương Y Bối, bao nhiêu điều lý trí cô cũng không nói nên lời được nữa. Những lý luận suông khi đối mặt với niềm hạnh phúc sẽ lập tức bị người ta ném lại đằng sau. Uông Thiển Ngữ chỉ còn biết âm thầm ngưỡng mộ, đồng thời cầu mong cho hai người họ có thể đi thật xa.

Hạnh phúc mà bản thân không có, đôi khi người ta sẽ hy vọng người khác nhận được, chẳng cần biết mình có được đền đáp gì không, nhưng chắc chắn sự ấm áp của họ cũng sẽ khiến bản thân mỉm cười mãn nguyện.

Vương Y Bối đương nhiên không ngoan ngoãn đến mức nghe lời Trần Tử Hàn. Buổi tối cô vẫn lên mạng, dạo Taobao.com, buôn chuyện, xem tin tức. Lúc vô tình thấy mọi người bàn luận sôi nổi về vấn đề “yêu xa”, cho rằng tình yêu cách trở về địa lý sớm muộn gì rồi cũng không thành, cô liền gọi điện cho Trần Tử Hàn. Thực ra trong lòng cô biết rõ hỏi anh chuyện này chẳng có ý nghĩa gì nhưng vẫn muốn nghe giọng nói của anh. Cô muốn nghe anh nói những câu vỗ về mình, để từ âm thanh truyền qua điện thoại cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt và cử chỉ của anh, rồi cô sẽ tự phác họa một bức tranh trong đầu, khiến bản thân cảm thấy hài lòng.

Thỉnh thoảng cô sẽ gọi điện nói với anh mình vừa nhìn thấy một chiếc váy rất đẹp trên mạng, anh mua cho cô, và lần tới gặp nhau sẽ bắt cô mặc cho anh xem. Đương nhiên Vương Y Bối không phải người được voi đòi tiên, cô hiểu rõ cả hai đều là sinh viên, điều kiện kinh tế không dư dả nên sẽ không đòi anh mua cái gì cho mình cả, phần lớn đều chỉ gửi ảnh cho anh xem, hỏi ý kiến của anh mà thôi.

Hằng ngày, nếu gặp chuyện gì thú vị hay chịu ấm ức gì cô cũng kể với anh đầu tiên.

Mỗi tối anh đều gọi điện nói chuyện với cô một lúc rồi mới đi ngủ.

Cùng phòng với Vương Y Bối có một cô bạn tên Tiểu Nhu, cũng suốt ngày nấu cháo điện thoại giống cô, chỉ có điều, Vương Y Bối mỗi lần nhận điện đều sẽ ra khỏi phòng để tránh làm ảnh hưởng tới mọi người, hơn nữa cô và Trần Tử Hàn cũng rất ít khi cãi nhau. Tiểu Nhu thì khác, cô ấy thậm chí còn ở trong phòng lớn tiếng cãi cọ với bạn trai chẳng kiêng dè gì ai, lời lẽ khiến người khác nghe mà phát bực. Lần nào cãi nhau xong Tiểu Nhu cũng khóc lóc ầm ĩ, nghiêm trọng một chút còn quẳng cả di động đi. Chuyện như thế hầu như ngày nào cũng xảy ra.

Vương Y Bối vừa bước vào phòng thì trông thấy Tiểu Nhu đang hùng hổ lao ra ngoài. Cô không hề kinh ngạc, bâng quơ quay sang hỏi Uông Thiển Ngữ: “Cậu ấy sao thế?”

“Xuống tầng dưới nhặt di động”. Uông Thiển Ngữ bình thản đáp.

Vương Y Bối bĩu môi. Cô không mấy thiện cảm với Tiểu Nhu. Ngày nào bộ dạng cô ta cũng như có chiến tranh, tính khí không tốt, nửa đêm hơn mười hai giờ còn nói chuyện oang oang. Vương Y Bối lắm lúc không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở, Tiểu Nhu cũng vì thế mà có thành kiến với cô.

Trước đây thì quẳng điện thoại đi, bây giờ còn thẳng tay ném xuống tầng dưới.

Vương Y Bối ngồi vào chỗ của mình, quay sang hỏi Uông Thiển Ngữ: “Điện thoại cậu ấy hãng gì thế?”

“Nokia”.

Uông Thiển Ngữ vừa nói xong, ba người trong phòng lập tức bật cười nghiêng ngả.

Trên mạng có một câu nói kinh điển thế này: “Đằng sau một người phụ nữ dùng Nokia là một người đàn ông thích đập điện thoại”, có người còn thêm vào: “Đằng sau một người phụ nữ dùng Nokia là một người đàn ông khiến bạn gái ném điện thoại đi”.

Vương Y Bối lắc đầu, tiếp tục công việc lướt mạng của mình, giới giải trí lại không biết đào bới ở đâu ra được bí mật đời tư của một minh tinh nào đó.

Vương Y Bối hào hứng xem thì âm báo tin nhắn QQ vang lên.

Là tin nhắn của Trần Tử Hàn, mở đầu bằng một cái biểu tượng tức giận: “Không phải vừa nói là đi ngủ luôn sao?”

Vương Y Bối nhe răng cười, rõ ràng cô để chế độ ẩn nick, sao anh lại biết được nhỉ? Cô làm bộ ấm ức nhắn lại: “Tớ không ngủ được nên đành ngồi chơi thêm một lúc”.

Trần Tử Hàn: “Một lúc của cậu là bao lâu?”

Vương Y Bối: “Từ giờ tới lúc Chu Công tới tìm tớ!”

Trần Tử Hàn: “Chu Công thấy cậu như vậy cũng bỏ cậu mà đi rồi…”

Vương Y Bối: “Chắc chắn là vì ông ấy thấy sự tồn tại của cậu rồi nên không dám tới tìm tớ nữa!”

Trần Tử Hàn: “Tóm lại có chịu đi ngủ không đây?”

Vương Y Bối: “Tớ đi ngủ thì cậu thưởng gì cho tớ?”

Trần Tử Hàn: “Tớ chỉ biết nếu cậu còn không đi ngủ thì sẽ bị phạt! Phạt… úp mặt vào tường mười ngày! Chiến tranh lạnh mười ngày!”

Vương Y Bối tủi thân: “Được rồi, tớ đi ngủ đây!”

Trần Tử Hàn: “Sao vẫn còn online?”

Vương Y Bối: “Ngủ ngay đây!”

Trần Tử Hàn: “Ngay của cậu là lúc nào?”

Vương Y Bối: “Cậu thực sự nỡ lòng phạt tớ hả?”

Trần Tử Hàn: “Cậu có thể thử xem!”

Vương Y Bối: “Phạt tớ cũng chẳng sao, nhưng cậu không thể phạt chính mình được đúng không, ngộ nhỡ cậu nhớ tớ quá thì sao?”

Trần Tử Hàn: “…”

Mãi đến lúc nằm trên giường rồi, Vương Y Bối vẫn chưa thôi cười tủm tỉm một mình.

Cô viết như thế gửi đi, không biết anh có biểu hiện thế nào nhỉ? Nhất định là anh sẽ ngượng ngùng, khóe miệng sẽ cong lên cười mỉm, hiện rõ vẻ bất đắc dĩ. Vương Y Bối hài lòng tưởng tượng.

Trần Tử Hàn giống như thực sự đang ở bên cạnh cô, rất gần. Cô xem phim gì cũng bắt anh cùng xem, hai người mở cùng một lúc, cô xem tới đâu anh cũng xem tới đó, thỉnh thoảng cô còn hỏi anh có cảm nhận thế nào. Tuy khoảng cách xa xôi, nhưng dùng phương thức này, cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ngay bên cạnh mình.

Trần Tử Hàn cũng kể những chuyện ở trường cho cô nghe. Chẳng hạn như, có giáo viên nào đó giao bài thi cho anh rồi bỏ đi, anh phải một mình chấm bài rồi nhập điểm vào máy tính. Những lúc như thế, cô sẽ tỏ ra thương tiếc bắt anh phải nghỉ ngơi, dặn dò anh phải biết tự chăm sóc bản thân, không được để cô lo lắng.

Nhưng thực ra Vương Y Bối không hề lo lắng, chẳng biết từ bao giờ đã nhận định không có chuyện gì mà anh không làm được, anh khiến cô có cảm giác tin tưởng tuyệt đối.

Nhiều khi cô cũng nghĩ, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh thất bại, nhưng cho dù có ngày đó thật, cô cũng sẽ ở bên cạnh anh không rời.

Ngày nào cô cũng ngủ thiếp đi trong mớ suy nghĩ lộn xộn ấy, ngây ngô cười rồi đi uống trà cùng Chu Công[1]. Hạnh phúc, có chăng chỉ là cảm giác bình yên như vậy.

[1] Uống trà cùng Chu Công: Ngủ

Đợt huấn luyện quân sự của Vương Y Bối diễn ra vào kì nghỉ hè năm thứ nhất. Lâu nay thành phố Yên Xuyên vẫn nổi tiếng với khí hậu nóng nực, nhiệt độ cao nhất là tháng bảy, tháng tám. Phải tập quân sự vào thời gian này, sinh viên ai nấy đều than trời than đất, kêu gào nhà trường không có não. Đã thế, ký túc của Đại học Thâm Quyến lại không có điều hòa, cả ngày ở đâu cũng có thể nghe thấy tiếng sinh viên kêu gào: nóng nóng nóng, nóng đến chảy mỡ…

Những lúc nhiệt độ lên cao nhất, chạm tay vào tường mà có cảm giác như chạm vào lò nướng. Ban đêm nhiệt độ cũng không hạ được là bao, nằm ở trên giường mồ hôi cứ chảy ra ướt sũng như tắm.

Mỗi lần nói chuyện điện thoại với Trần Tử Hàn, Vương Y Bối hết oán thán thời tiết nóng nực rồi lại đến trách móc giáo viên quân sự không biết chọn sân tập, khiến cô bị phơi nắng đến nỗi không còn nhìn ra hình dạng gì nữa.

Chỗ của Trần Tử Hàn thời tiết tốt hơn rất nhiều, dù khá nóng nhưng không đến mức kinh khủng như ở Yên Xuyên.

“Mấy ngày nữa anh mới thi xong, có muốn anh tới đó chơi không?”

Vương Y Bối ra sức gật đầu: “Có, chỉ mong anh vẫn còn nhận ra được em thôi”.

“Thị lực của anh chưa giảm đi chút nào đâu!”

“Em đen như than rồi, liên quan gì tới thị lực của anh chứ!” Vương Y Bối phụng phịu: “Kem chống nắng chỉ số SPF không đủ, bực chết đi được…”

Trần Tử Hàn yên lặng nghe cô oán thán, bất giác thở dài. Cô vẫn như trước đây, giống hệt một đứa trẻ, hễ gặp chuyện gì không vừa ý là than vãn, dường như chỉ sợ người khác không biết mình đang ấm ức. Thế nhưng, cô chỉ kêu ca với người thân nhất bên cạnh mà thôi.

Lên đại học hầu như ai cũng thay đổi ít nhiều, khôn khéo hơn, lanh lợi hơn, biết đối nhân xử thế hơn. Còn Vương Y Bối tựa hồ vẫn vậy, trước sau như một.

Trần Tử Hàn thỉnh thoảng cũng nghĩ tính trẻ con ấy của cô không tốt, nhưng phần lớn cũng cảm thấy may mắn vì cô không thay đổi, vẫn là người con gái trong lòng anh.

Bạn cùng phòng với Trần Tử Hàn đều biết chuyện anh có bạn gái ở xa. Ngày nào cũng thấy anh ôm điện thoại như vậy, có muốn không biết cũng chẳng được.

Trần Tử Hàn vừa cúp máy, có anh bạn lập tức lên tiếng: “Tình cảm hai người tốt thật đấy, nghe nói là bạn học cấp ba hả?”

Chẳng mấy khi bạn bè tò mò hỏi tới, tuy rằng không quá hứng thú nói về vấn đề này nhưng Trần Tử Hàn vẫn gật đầu.

“Hiếm có. Trường cấp ba bọn tôi một đôi cũng không bói ra. Thi đại học xong là mỗi người một ngả, chẳng mấy ai được như hai người”.

Trần Tử Hàn cầm điện thoại trong tay, vô thức mỉm cười: “Bọn tôi không giống họ”.

Không giống chỗ nào? Thực ra bản thân anh cũng không trả lời được, chỉ tự cảm thấy tình cảm của mình khác với mọi người. Người khác có lẽ không có cách nào để đi cùng nhau tới cuối cuộc đời, nhưng bọn họ thì có thể làm được. Anh hoàn toàn tin tưởng điều đó.

Thi xong môn cuối cùng, Trần Tử Hàn liền về ký túc thu dọn hành lý. Anh không thông báo cho bố mẹ chuyện mình đã được nghỉ học, mà dự định sẽ tới Yên Xuyên một thời gian. Khả năng thích ứng với hoàn cảnh của Vương Y Bối rất kém, cô lại hay ỷ lại vào người khác. Từ cấp một lên cấp hai xa lạ cô đã khóc, từ cấp hai lên cấp ba mới mẻ cô cũng đã sợ hãi, lần nào cũng phải mất nửa tháng mới dần thích nghi được.

Trần Tử Hàn trầm tư nghĩ, lúc cô vào đại học, chắc là cũng rất bỡ ngỡ? May mà giai đoạn ấy cô còn có Uông Thiển Ngữ ở bên cạnh. Trần Tử Hàn rất cảm kích Uông Thiển Ngữ, mỗi lần tới Đại học Thâm Quyến chơi đều mua quà cho cô ấy, cám ơn cô ấy đã chăm sóc cho Vương Y Bối.

Trần Tử Hàn còn đang thu dọn đồ đạc thì mấy người bạn cùng phòng về. Thấy anh bận rộn, ai cũng tò mò: “Nhanh thế? Mới thi xong đã về phòng dọn đồ rồi, chuẩn bị đi đấy à?”

Một người khác lên tiếng: “Đàn ông có bạn gái đương nhiên lúc nào cũng chỉ mong ngóng được về với bạn gái rồi!”

Trần Tử Hàn lắc đầu bất lực: “Chẳng lẽ ở đây cả đời à?”

Trương Văn Đào nhún vai: “Mọi người còn đang định thi xong đi đập phá một trận đã, ông vội thế làm gì? Bạn gái ông rốt cuộc là thần thánh phương nào thế?”

Thực ra Trương Văn Đào có vẻ khá bất mãn với cô bạn gái bí ẩn của Trần Tử Hàn. Ngày nào cũng thấy cô gọi điện tới, hễ Trần Tử Hàn không nghe máy là kiểu gì cũng nổi nóng. Bọn họ đều chờ đợi Trần Tử Hàn tức giận lại, nhưng kết quả lần nào anh cũng dỗ dành cô. Chỉ thế thôi đã đành, đằng này Vương Y Bối còn chưa bao giờ tới thăm Trần Tử Hàn, đều là anh vất vả chạy tới trường cô.

Trần Tử Hàn trước đây vẫn đi làm thêm vào cuối tuần để kiếm thêm thu nhập, nhưng hiện tại thời gian rảnh cuối tuần cũng chẳng còn nữa rồi. Anh lại không phải là một người chỉ biết ăn bám bố mẹ, nên chỉ còn cách cắt giảm tiền ăn mà bù vào tiền xe tới Yên Xuyên, Mấy người bạn chung phòng thấy Trần Tử Hàn như vậy đều tỏ thái độ không đồng tình.

Có một lần Trần Tử Hàn mượn tài khoản thanh toán online của Trương Văn Đào để mua hàng trên Taobao. Chẳng cần hỏi Trương Văn Đào cũng thừa biết lại là vì cô bạn gái kia. Trần Tử Hàn có tài khoản nhưng còn chưa kích hoạt nên mượn Trương Văn Đào cho đỡ tốn thời gian. Trương Văn Đào vừa mới thanh toán xong, quay ra đã thấy Trần Tử Hàn đứng ngoài ban công gọi điện thoại, Vương Y Bối đang trách móc anh chậm chạp. Anh ta cũng thấy bực mình thay Trần Tử Hàn.

Trần Tử Hàn đâu phải là người không tìm được người yêu, biết anh có bạn gái, bao nhiêu nữ sinh trong trường phải khóc thầm đấy chứ. Nhưng mà chuyện tình cảm, quả nhiên rất khó hiểu.

Trần Tử Hàn đảo mắt qua đám bạn trong phòng: “Các ông không biết đâu, cô ấy…”

“Thôi thôi được rồi, không biết càng tốt!” Trương Văn Đào thấy bộ dạng quyết tâm của Trần Tử Hàn nên cũng không ngăn cản nữa.

Vương Y Bối vốn đã lên kế hoạch bỏ giờ tập huấn buổi tối để đi đón Trần Tử Hàn, nhưng cô vừa mới ra tới cổng trường thì Uông Thiển Ngữ gọi điện thông báo hôm nay giáo viên bắt đầu điểm danh. Vương Y Bối thầm chửi bậy, vội vàng quay về ký túc thay quần áo, không quên gọi điện thuật lại tình hình với Trần Tử Hàn. Trần Tử Hàn ngồi trên xe mếu dở khóc dở, cũng chỉ còn biết giục cô nhanh chóng tới lớp.

Bị giáo viên vặn hỏi lý do, Vương Y Bối cứng đầu nói mình bị đau bụng, phải ra khỏi trường đi mua thuốc nên mới tới muộn. Giáo viên lớn tiếng dạy bảo cô một trận rồi cảnh báo cô không được để tái diễn sự việc này một lần nữa.

Buổi tập huấn buổi tối căn bản cũng không có gì quan trọng. Vương Y Bối ngồi chơi, lấy điện thoại ra nhắn tin với Trần Tử Hàn, cứ mười phút lại hỏi anh đi tới đâu. Nghĩ tới việc sau khi buổi học kết thúc sẽ được gặp anh ngay, cô cứ nhìn chằm chằm di động cười ngô nghê.

Uông Thiển Ngữ thấy bộ dạng ngốc nghếch của Vương Y Bối, không khỏi lắc đầu. Nhưng con gái đang yêu làm sao có thể bình thường được.

Giáo viên vừa dạy cả lớp một bài hát, mới tập được mấy lần đã có nam sinh xung phong lên hát. Anh ta vô cùng hăng hái, vừa hát vừa biểu diễn, mọi người ở dưới vỗ tay cổ vũ nhiệt tình.

Vương Y Bối vẫn cúi đầu nhìn di động. Trần Tử Hàn nhắn tin báo anh đã tới nơi, đang đi xem phòng trọ. Anh là một người biết lo xa, trước khi đi đã lên mạng tìm hiểu, lúc này chỉ việc tới xem, nếu vừa ý thì sẽ thuê.

Vương Y Bối tủm tỉm cười, cất điện thoại đi tiếp tục hát với mọi người. Lần đầu tiên cô cảm thấy những ca khúc quen thuộc này lại êm tai đến thế.

Trong lòng cô ẩn chứa một niềm kiêu hãnh không hề nhỏ. Bạn học xung quanh đều cho rằng yêu xa như cô không có kết quả, chẳng mấy chốc mà biệt ly. Lần nào cô cũng phản bác tới cùng, nhưng trong mắt bạn bè, sự cố chấp ấy của cô là vì cô đang bị tình yêu làm cho mê muội mà thôi. Bây giờ cô chẳng cần đôi co với họ nữa, cô sẽ dùng chính hạnh phúc của mình để chứng minh cho mọi người thấy, cô có bằng chứng để mà kiêu ngạo, người khác không thể cùng nhau tới cùng, nhưng cô thì có thể. Bởi tình yêu của cô sâu đậm hơn tất cả mọi người.

Vì Trần Tử Hàn tới chơi nên Vương Y Bối đưa theo Uông Thiển Ngữ và hai người bạn nữa ra ngoài ăn. Mấy cô bạn ăn xong liền quay về ký túc trước, Vương Y Bối cùng Trần Tử Hàn tới nhà trọ anh mới thuê.

Trần Tử Hàn quan sát làn da đã sạm đen của cô, xót xa nói: “Vất vả lắm phải không?”

Vương Y Bối ra sức gật đầu, Trần Tử Hàn kéo cô dựa vào mình. Trước đây từng có lần anh bắt gặp đôi tình nhân đi bên nhau, cô gái như người không xương, hoàn toàn tựa vào chàng trai. Lúc ấy anh nghĩ như thế thật chẳng thoải mái chút nào, nhưng hiện tại tự mình trải nghiệm, anh chỉ lặng lẽ thở dài, ôm cô chặt hơn chút nữa.

Vương Y Bối lúc đi vội vàng, sợ anh phải đợi lâu nên chẳng kịp tắm rửa thay đồ, chỉ lấy bừa một bộ quần áo cầm theo.

“Anh không đi nữa đúng không?” Cô mở to hai mắt nhìn Trần Tử Hàn.

Giờ này sinh viên đổ ra ngoài khá đông, nhưng dường như trong mắt hai người không thấy ai khác. Trần Tử Hàn gật đầu, tách khỏi cô, đi tới trước sạp hoa quả gần đấy mua một quả dưa hấu.