Mãi mãi là bao xa - Chương 03 - Phần 2

Bàn tay ấm áp của Liên Liên đặt trên vai cô, Liên Liên nói rất trang nghiêm: “Lăng Lăng, thế chuyện của cậu và Uông Đào sẽ giải quyết như thế nào?”

Nhắc đến Uông Đào, Lăng Lăng trả lời dường như không cần phải suy nghĩ: “Mình sẽ lấy anh ấy.”

“Vì sao?” Liên Liên rất không hiểu. “Cậu không yêu anh ấy.”

“Nhưng mình thích anh ấy, mẹ mình cũng thích anh ấy.” Lăng Lăng nhìn về phía ngọn đèn xa xa. “Phụ nữ, nhất định phải tìm cho mình một người có thể tin cậy được, như thế cả đời mới hạnh phúc.”

Liên Liên chau mày, tỏ ý không tán thành. “Thế còn người bạn trên mạng là nhà khoa học của cậu thì sẽ thế nào?”

“Cách nhau trăm núi ngàn sông thì còn biết làm thế nào được nữa? Chỉ là bạn thôi.” Lăng Lăng cười tự chế nhạo mình. “Mơ tưởng là mơ tưởng, chân tình cũng là mơ tưởng. Chưa biết chừng đến một ngày nào đó, anh ấy lại bận bịu và quên hết những thứ về mình.”

“Có lẽ cậu đúng.”

Lấy Uông Đào, đó là ý nghĩ được hình thành ngay từ ngày Lăng Lăng nhận lời yêu Uông Đào, và ý nghĩ ấy đã ăn sâu, bám rễ vào đầu cô. Cô tin rằng, nếu không có chuyện đó xảy ra thì cô sẽ lấy Uông Đào và sống một cuộc sống bình lặng như nước hồ, rất hạnh phúc. Thế nhưng, số phận lại một lần nữa đùa cợt cô, người đàn ông thẳng thắn nhất, đáng tin cậy nhất trong mắt cô đã làm một chuyện không thể nào tha thứ được.

Đó là mấy ngày trước khi rời trường sau khi tốt nghiệp, các bạn trong phòng Uông Đào quyết định đi cắm trại để tiễn những người đi nhận công tác. Lúc này Lăng Lăng đang chuẩn bị thi cao học, cô vốn không định đi, nhưng nhìn vẻ mặt ngóng trông của Uông Đào, cô lại thấy không nỡ và miễn cưỡng nhận lời.

Lần dã ngoại này đi hai ngày một đêm, buổi tối nghỉ tại một nhà nghỉ bình dân. Dù tửu lượng không tốt, nhưng Uông Đào lại uống say bí tỉ, Lăng Lăng có khuyên thế nào anh cũng không nghe, cô đành ngồi xuống bãi cỏ nhìn xa xăm, rồi nhìn lên bầu trời đầy sao. Đó là vùng ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố, vì thế bầu trời sao có vẻ sáng hơn.

Rồi bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người từ phía xa đi tới, bóng tối khiến cô không nhìn rõ hình dáng của người ấy, chỉ cảm thấy người ấy cao hơn Uông Đào. Mãi tới khi người ấy bước tới trước mặt cô, cô mới nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai khiến biết bao cô gái ngơ ngẩn. “Ồ, sao anh lại ra đây?”

“Vì sợ cô chỉ có một mình sẽ buồn.” Trịnh Minh Hạo cởi chiếc áo khoác trên người, khoác lên vai Lăng Lăng, rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.

Chiếc áo của Trịnh Minh Hạo rất ấm, mang theo cả mùi cơ thể của anh, mùi thuốc lá thoang thoảng, thật khiến người ta ngất ngây. Có lẽ màn đêm rất đẹp, nên đôi mắt của người con trai tuấn tú bên cạnh rực lên như ánh sao, cái nhướn mày vô tình đã bộc lộ hết vẻ phóng khoáng, trẻ trung và nghịch ngợm của anh. Chàng sinh viên là thủ khoa khoa Máy tính trường Đại học T năm mười bảy tuổi này đã từng gây ra biết bao lời đồn khiến người nghe phải giật mình. Trong những lời đồn về anh, điều duy nhất không thấy nhắc đến là các cô gái, nói một cách chính xác hơn thì là không thấy nhắc đến cô gái mà anh yêu.

“Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó”, Trịnh Minh Hạo nói. “Nếu không anh sẽ nghĩ rằng em yêu anh đấy.”

Để Trịnh Minh Hạo không thể từ tự tin thái quá dẫn đến tự kiêu, Lăng Lăng đã khuyên anh với vẻ rất chân thành và theo đúng tinh thần của nguyên tắc “mỗi ngày làm một việc thiện”: “Anh hãy về soi lại gương đi đã, xem từ đầu đến chân có chỗ nào đáng để em yêu không!”

Trịnh Minh Hạo hít một hơi thật sâu: “Đổi chủ đề khác đi.”

Cô nhìn anh cười, điệu bộ của Trịnh Minh Hạo rất đáng yêu, đôi môi mỏng hơi mím lại, mặt làm ra vẻ chẳng quan tâm, rất độ lượng và không thèm so đo với cô.

“Minh Hạo, vì sao anh chưa yêu?” Thực ra, cô định đã hỏi anh câu này từ lâu rồi. Có bao cô gái xinh đẹp của trường Đại học T say mê anh, thế mà bên cạnh anh vẫn chưa có cô gái nào.

Trịnh Minh Hạo hơi sững người trước câu hỏi ấy, thò tay móc bao thuốc lá trong túi quần, kẹp vào ngón tay, do dự một lát rồi lại cất đi.

“Anh cứ hút đi, em không để ý đâu mà”, Lăng Lăng nói.

Trịnh Minh Hạo lắc đầu, cất bao thuốc đi. Một hồi lâu sau, anh mới nói: “Trước đây anh không hút thuốc.”

“Em biết.” Lăng Lăng cũng đã nghe Tưởng Lâm nói Trịnh Minh Hạo không hút thuốc.

Trịnh Minh Hạo hơi nhếch môi, nhìn cô, nửa đùa nửa thật: “Ngày em chơi với Uông Đào, anh đã hút điếu thuốc đầu tiên, cảm thấy nó rất ngon.”

Câu nói của Trịnh Minh Hạo khiến Lăng Lăng cảm thấy rất bất ngờ, câu nói có ẩn ý. Lăng Lăng đang định nói thì nghe thấy tiếng Uông Đào gọi cô ở cổng, tiếng gọi không rõ.

“Để em vào xem Uông Đào uống thế nào!” Lăng Lăng đứng dậy, trả áo khoác cho Minh Hạo, rồi đi về phía Uông Đào. Cô vừa đi tới, Uông Đào đã giơ tay ôm chặt lấy cô, mùi rượu nồng nặc phát buồn nôn xộc thẳng vào mũi cô. Cố nén cơn buồn nôn, Lăng Lăng đỡ Uông Đào, nói: “Đi nào, để em dìu anh vào nghỉ.”

Khi vào đến phòng, cô đỡ Uông Đào nằm xuống giường, sau đó quay người bước đi, nhưng Uông Đào bất ngờ ôm chặt lấy cô từ phía sau, làm cô ngạt thở.

“Đừng có như vậy!” Mãi không gỡ được bàn tay của Uông Đào, Lăng Lăng cuống tới mức đỏ cả mặt.

“Lăng Lăng, anh thực sự rất yêu em... Hãy hứa với anh... đừng bao giờ rời xa anh, được không?” Uông Đào nói, giọng nửa tỉnh nửa say.

“Anh say rồi!”

“Anh không say, Lăng Lăng, anh không thể nào sống thiếu em được... Anh muốn được sống với em cả đời... chờ sau khi em thi cao học xong... chúng ta sẽ kết hôn, được không?”

Lăng Lăng nhắm mắt, chiếc kim giây chỉ mới quay được nửa vòng, cô đã quyết định. Dù yêu hay không, nếu đã lựa chọn Uông Đào, cô phải có trách nhiệm với tình cảm ấy. “Chờ sau khi em thi xong, em sẽ nói chuyện với mẹ em. Chỉ cần mẹ đồng ý... em sẽ không có ý kiến gì.”

Uông Đào rất vui, cười ngây ngô. Cười xong, anh áp môi lên má cô... Cô cố hết sức đẩy anh ra. “Đừng, đừng như vậy.”

“Vì sao lại không được? Anh là bạn trai của em, dù chỉ là một nụ hôn, anh cũng không được quyền sao?”

Lăng Lăng đưa tay xoa xoa chỗ da gà nổi lên trên cánh tay. “Em thực sự không thích như vậy.”

Uông Đào dường như biến thành một người khác, đôi mắt đỏ ngầu, anh gầm lên: “Anh biết là em không thích anh, trong lòng em chỉ luôn nghĩ đến người con trai khác. Chỉ có anh ta mới được ôm em, hôn em, đúng thế không?”

“Anh nói gì thế?” Lăng Lăng bỗng cảm thấy ớn lạnh, toàn thân run lên bần bật.

“Em đừng tưởng là anh không biết, anh đã biết chuyện em lưu lại các cuộc nói chuyện trong máy tính...” Trước câu hỏi ấy, mọi lời giải thích đều vô nghĩa. Lăng Lăng đi về phía cửa, Uông Đào vội vàng chặn ở cửa, rồi nhanh chóng khóa cửa lại.

“Em không được đi, hôm nay em phải nói cho thật rõ ràng, em đã bao giờ yêu anh chưa?”

“Em không biết! Nhưng em thực lòng muốn lấy anh.” Cô chỉ là một cô gái bình thường, không đủ dũng cảm để theo đuổi một tình yêu mãnh liệt, sợ rằng cuối cùng sẽ bị nó thiêu trụi, vì thế muốn tìm một người thực lòng yêu cô, biết trân trọng cô, cho dù suốt đời phải chạy ngược chạy xuôi cũng không sao, tình cảm bình thường mới là chân thực nhất.

“Vậy thì em hãy chứng minh cho anh thấy đi!”

Lăng Lăng sợ hãi lùi về sau mấy bước, mồ hôi túa ra lạnh cả xương sống. “Anh nói vậy là có ý gì? Anh định làm gì thế?”

“Anh sẽ lấy em, thật đấy!”

“Uông Đào.” Cô nói bằng giọng lạnh lùng. “Em biết anh uống say rồi, coi như em không nghe thấy những lời nói vừa rồi của anh. Nhưng nếu anh dám động vào em thì cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh!”

Không ngờ, Uông Đào bất chấp những lời cảnh cáo của cô, xông đến, một tay giữ chặt lấy người cô, một tay lần lên cổ áo cô.

“Anh!” Lăng Lăng ra sức vùng vẫy, tay đấm, chân đạp. “Anh! Anh... buông em ra...”

Nhưng cô không thể nào chống cự lại được, cả người cô bị hai cánh tay của Uông Đào ghì chặt, cô sợ hãi kêu to: “Cứu tôi với!” Nhưng tiếng kêu của cô bị tiếng ồn ào trong bàn rượu của Lý Vi, Cao Nguyên át đi.

Biết rằng có kêu la cũng không có tác dụng, Lăng Lăng đành nói bằng giọng van xin: “Uông Đào! Đừng, em xin anh đừng làm như vậy!”

Nhưng đôi môi dày của Uông Đào cứ áp xuống, ghé sát vào mặt cô, khiến cô cảm thấy nhơ nhớp và buồn nôn, cảm giác ấy khiến cô chỉ muốn chết. Những hành động tiếp theo của Uông Đào càng khiến cô thấy lạnh lòng và chán ghét. Uông Đào kéo mạnh quần áo của cô, hai chiếc khuy áo cổ bị Uông Đào giật tung, rơi xuống đất...

“Lăng Lăng, em là của anh... Kể từ hôm nay, em hoàn toàn thuộc về anh!” Bộ trang phục mùa hè vốn đã mỏng như cánh ve, dưới bàn tay giằng xé thô bạo của Uông Đào, chiếc áo sơ mi đã bị xé rách, không thể nào che kín được thân hình trắng nõn của người con gái. Sự kích thích về cảm giác và thị giác khiến cho Uông Đào đang trong cơn say càng không thể làm chủ được mình, anh ta đè Lăng Lăng xuống giường một cách điên cuồng, đôi môi không chạm được vào mặt cô vì bị cô cố sức tránh, nên tới tập đặt lên cổ cô và để lại những dấu răng trên đó.

Lăng Lăng cảm thấy xung quanh dường như đang chìm xuống, và cô cũng chìm dần vào bóng đen vô tận. Trong giây phút không còn biết bấu víu vào đâu, trong đầu Lăng Lăng chợt hiện lên khuôn mặt của Trịnh Minh Hạo, ý nghĩ ấy giống như ánh chớp xé tan màn đêm đen tối.

“Minh Hạo, Minh Hạo! Cứu em với!” Tiếng kêu thét xuyên thấu màn đêm! Bên ngoài cửa bỗng yên ắng như đã chết. Đôi mắt của Uông Đào càng đỏ ngầu, anh ta tức giận bịt chặt miệng cô lại, vì thế tiếng kêu của cô biến thành tiếng ú ớ. Lăng Lăng nhìn người đàn ông trước mặt giờ đây dường như đã biến thành một con thú dữ, không thể nào nghĩ được rằng, người đàn ông này là người yêu của cô, là người đàn ông mà cô đã định gửi gắm cả cuộc đời mình, đúng là nực cười, rất nực cười!

Cánh cửa bỗng nhiên bị đạp toang, Trịnh Minh Hạo xông vào, theo sau là Lý Vi và Cao Nguyên, họ sững sờ nhìn cảnh tượng trong phòng. Khi Trịnh Minh Hạo nhìn lên giường, thấy Lăng Lăng nước mắt đầm đìa, người run bần bật, anh không sao kìm được sự phẫn nộ, anh lập tức đấm cho Uông Đào mấy cái. “Uông Đào, cậu còn là một thằng đàn ông nữa không?!”

Hôm đó Trịnh Minh Hạo đã nổi giận thực sự, anh đánh cho Uông Đào máu me đầm đìa, nhưng không ai có thể ngăn cản được. Sau đó, anh cởi chiếc áo khoác trùm kín người Lăng Lăng. “Xin lỗi!”

Lăng Lăng lắc đầu, người phải nói lời xin lỗi không phải là anh. Cô gục lên vai anh, khóc tấm tức. “Em muốn... về trường. Xin anh hãy đưa em về trường.”

Trịnh Minh Hạo ôm chặt lấy cô, nhưng dù là một vòng tay ấm áp hơn thế cũng không sao làm tan biến cái lạnh trong cô.

Sau hôm đó, Uông Đào gọi điện cho cô rất nhiều lần, nhưng cô không nghe. Anh ta đã đội nắng đứng dưới khu ký túc xá của cô giữa buổi trưa, đòi được gặp cô, nhưng cô nhất quyết không gặp. Cô hoàn toàn không thấy hận anh ta, cũng không trách anh ta, chỉ có điều, đêm nào cô cũng thấy cơn ác mộng như thế, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong mơ đã khiến cô thấy sợ Uông Đào. Hễ nghĩ đến anh, toàn thân cô bất giác run bần bật.

Thời gian này, trong những lần lên mạng, Lăng Lăng cũng không thật tập trung, Mãi Mãi Là Bao Xa gửi mười câu, có khi cô chỉ đáp lại một vài câu. Người ấy hỏi cô: “Em sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”

Cô im lặng, không muốn nhắc đến chuyện đó, dù chỉ là một từ. Cô đang định chuyển chủ đề câu chuyện thì có chuông điện thoại, Liên Liên vừa nhấc máy, Lăng Lăng lập tức nói: “Nếu là tìm mình, hãy nói là mình không có nhà.”

Liên Liên nói vào ống nghe: “Chào anh, anh tìm ai ạ?”

“Chào cô, Bạch Lăng Lăng có nhà không?”

“Cô ấy...” Sau một phút ngập ngừng đầy ý tứ, Liên Liên nhìn cô rồi đáp: “Cô ấy không có nhà.”

“Tôi là Trịnh Minh Hạo, tôi tìm cô ấy có chút việc.”

Liên Liên mỉm cười nháy mắt với cô: “Lăng Lăng, là Trịnh Minh Hạo.”

“Trịnh Minh Hạo! Đúng rồi!” Dao Dao kêu lên hệt như mọi lần.

Đôi mắt to tròn của Lâm Lâm sáng bừng lên. “Ôi anh chàng đẹp trai! Nếu cậu không nghe thì mình nghe nhé!”

Vừa nghe đó là Trịnh Minh Hạo, Lăng Lăng vò tóc vẻ khổ sở. Trịnh Minh Hạo đúng là dai dẳng quá!

“Cậu hãy nói là mình đang ngủ trưa, bảo anh ta có việc gì thì để hôm khác nói.”

Lâm Lâm vứt cuốn tiểu thuyết tình yêu, chạy ngay đến bên chiếc điện thoại, nói bằng giọng ngọt ngào khiến người khác nghe mà sởn da gà: “Cô ấy nói cô ấy đang ngủ trưa... có chuyện gì để hôm khác nói!”

Đúng là đồ mê trai hại bạn!

“Anh tìm Lăng Lăng có việc gì? Để tôi nói lại với cô ấy giúp anh... Vâng, được rồi!” Lâm Lâm gác máy, nhìn Lăng Lăng với ánh mắt ngưỡng mộ, nói một câu mà khiến cô ớn lạnh: “Năm phút nữa anh ấy sẽ đợi cậu ở dưới sân. Anh ấy nhắn lại rằng, nếu cậu không xuống thì hãy chờ đấy!”

Ôi! Cô không dám đâu!

Vì cô nhớ rất rõ, lần trước cô và Uông Đào giận nhau vì một chuyện gì đó, cô tránh không gặp mặt Uông Đào. Trịnh Minh Hạo đã đứng đợi ở dưới sân ký túc xá giữa trời nắng gay gắt, rồi hét to khiến cho cả khu ký túc xá đều nghe thấy tiếng: “Bạch Lăng Lăng! Anh cho em năm phút, nếu em không xuống, anh sẽ lên đó!”

Mười mấy cánh cửa sổ đồng loạt mở tung...

Kể từ sau lần đó, cô cảm thấy không biết phải giấu mặt vào đâu, mỗi lần đi qua hành lang đều không dám ngẩng đầu!

Để không gặp phải cảnh như lần trước, cô đành nói với Mãi Mãi Là Bao Xa: “Em có chút việc, em out đây.”

“Chuyện rất quan trọng à?”

Suy tính rất nhanh, cô đáp: “Vâng!”

Rồi không kịp tắt máy tính, cô chạy thật nhanh xuống dưới sân.

“Tìm em có việc gì vậy?” Lăng Lăng giữ một khoảng cách an toàn với Trịnh Minh Hạo, rồi đưa mắt nhìn xung quanh vẻ cảnh giác và chắc chắn rằng tất cả mọi cánh cửa sổ trong khu ký túc đều đã đóng.

“Đi ăn trưa!”

“Em không...” Từ “rảnh” vẫn còn chưa kịp nói ra thì cô đã nhìn thấy Trịnh Minh Hạo xắn tay áo bước lại, có vẻ như anh ấy định dùng biện pháp cứng rắn.

“Được!” Cô đổi giọng rất nhanh, trong bụng thầm nghĩ, nếu cô gái nào đó được Trịnh Minh Hạo yêu thì ngoài việc chấp nhận anh ấy ra, không có sự lựa chọn thứ hai.

“Nhà hàng đồ ăn Tây của trường” đúng là nghe tên đã thấy chất lượng của trường, nhưng giá cả thì lại là của Tây.

Sở dĩ Lăng Lăng chọn ăn ở một chỗ mà khó có thể gặp một sinh viên nào, vì nếu xuất hiện cùng với Trịnh Minh Hạo ở nhà ăn toàn sinh viên thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng được!

Bản nhạc Pháp trữ tình giống như lời than thở của thiên nga vang lên. Trịnh Minh Hạo không nói câu nào, tay mân mê chiếc cốc không.

Lăng Lăng phá tan sự im lặng: “Anh không cần phải khuyên em đâu, giữa em và Uông Đào không còn gì nữa.”

Trịnh Minh Hạo nhếch mép, chỉ nói một câu bằng giọng rất bình thản: “Anh chỉ lo cho em, muốn tới thăm em.”

Lời bộc bạch dịu dàng như vậy được thốt ra từ miệng của một người con trai tưởng chừng rất ngông cuồng, ngạo mạn, khiến cho Lăng Lăng cảm thấy trái tim mềm yếu của cô như bị đâm một nhát kiếm, máu me đầm đìa. Cô không nói gì, bất giác cầm cốc nước cam lên, nhưng khi tay vừa chạm vào thành cốc có những giọt nước ngưng đọng, liền bị tay của Trịnh Minh Hạo túm lấy.

“Lạnh quá, đổi cho một cốc khác nóng hơn đi!” Sau đó, Trịnh Minh Hạo nói với người phục vụ vừa đưa một người khách đi ngang qua. “Phục vụ, cho thêm một cốc sữa nóng!”

Lăng Lăng cảm động nhìn Trịnh Minh Hạo, trái tim đau nhói của cô đã được sự dịu dàng của anh vuốt ve, cô không cảm thấy đau nữa, bàn tay giá lạnh của cô được bàn tay của anh sưởi ấm. Vì cô quá cảm động, nên không để ý đến người khách mới vào đang nhìn cô với vẻ sửng sốt, rồi lại quan sát Trịnh Minh Hạo rất kỹ, sau đó lặng lẽ ngồi vào một góc, đôi mày thanh tú nhíu chặt, đôi bàn tay để trên bàn nắm chặt lại.

Bài hát tiếng Pháp vừa kết thúc, vài phút sau tiếng violin lại vang lên tha thiết, một bầu không khí u buồn bao phủ khắp phòng ăn.

Trịnh Minh Hạo luôn là người biết lấy lại không khí. Anh ngồi thẳng dậy, nét mặt cười cợt không biết sợ, nói: “Nào, để anh ra cho em một đề trắc nghiệm chỉ số thông minh nhé!”

Lăng Lăng gật đầu, chăm chú lắng nghe.

“Một con khỉ trèo lên cây dưa bở để hái quả, một phút hái được một quả, hỏi một ngày nó có thể hái được bao nhiêu quả?”

Lăng Lăng khẽ chớp chớp đôi mắt với hàng mi cong, nhìn Trịnh Minh Hạo hỏi: “Khỉ ăn dưa bở à?”

“Thế hái xuống chơi cũng không được sao?”

Cô im lặng. Đúng lúc ấy thì người phục vụ mang cốc sữa nóng đến, cô cúi đầu uống sữa.

“1440. Em đã tốt nghiệp tiểu học chưa vậy?” Trịnh Minh Hạo nói cho cô biết đáp án.

Cô lườm Trịnh Minh Hạo một cái, môi bất giác nở nụ cười. “Dưa bở mọc thành cây à? Anh đã học qua lớp mẫu giáo chưa vậy? Tốt nghiệp đại học rồi nên xin anh đừng để trí tuệ chỉ dừng lại ở lứa tuổi mẫu giáo như vậy!”

“Trí tuệ bậc cao thì anh có đủ, chỉ e rằng em thiếu mà thôi!”

Cô đáp với vẻ không phục: “Nói xem nào!”

Trịnh Minh Hạo lấy từ trong túi ra một đồng tiền xu, hai bàn tay bắt tréo giữ lấy đồng tiền, chỉ chìa cho cô thấy một khe hở.

“Anh có ba câu hỏi trí tuệ bậc cao, cho em mười giây. Em hãy đưa tay sờ vào đồng tiền, nếu không sờ thấy hình quốc huy hay chữ trên đó thì sẽ phải trả lời một câu hỏi của anh, nếu không thì anh sẽ trả lời. Một, người mà bạn yêu nhất là người như thế nào?”

Lăng Lăng thận trọng đưa ngón tay vào sờ: “Là chữ.”

Trịnh Minh Hạo mở hai bàn tay, khi Lăng Lăng nhìn thấy chữ trên đó, cô thở phào một cái như trút được gánh nặng.