Mãi mãi là bao xa - Chương 03 - Phần 3

Trịnh Minh Hạo nặng nề dựa vào lưng ghế, tránh ánh mắt của cô, nhìn vào ngọn đèn tường ở trong góc: “Cho đến nay, anh chỉ mới rung động trước một cô gái, lúc cô ấy khóc, thực sự là rất đáng thương, khiến người khác cũng thấy thật đau lòng... Còn khi cô ấy cười thì rất đáng yêu, làm người khác cũng vui lây... Vì vậy, anh muốn mỗi khi cô ấy không vui, anh đều có thể ở bên cạnh cô ấy, làm cho cô ấy vui.”

Người ngồi trong góc nhà chăm chú nhìn họ, ngón tay dài miết miết lên chiếc cốc đựng đầy nước đá, làn hơi lạnh ngưng đọng lại trên đầu ngón tay, rồi rơi xuống từng giọt, từng giọt một, trông như những giọt nước mắt chảy ra từ đáy lòng người ấy.

Cho dù người ấy không ngồi trong góc khuất thiếu ánh đèn thì cũng không ai nhìn thấy những giọt máu đang nhỏ ra từ tim anh!

Lăng Lăng nhìn Trịnh Minh Hạo, ánh mắt ngạc nhiên, trong chốc lát không biết phải khuyên anh như thế nào, đành nói với giọng như có lỗi: “Xin lỗi! Em cứ nghĩ anh là một người chơi bời, không nghĩ anh cũng có người để quan tâm và yêu thương.”

“Chơi bời chỉ là vẻ bề ngoài của anh.” Trịnh Minh Hạo cười nhìn cô, lại để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. “Không bằng cầm thú mới là bản tính của anh...”

Lăng Lăng bật cười vui vẻ. “Em nghe Lý Vi nói rằng anh có rất nhiều chiêu để dỗ con gái, hôm nay coi như em đã được thấy rồi!”

“Em quá khen.” Trịnh Minh Hạo lại chắp hai bàn tay lại đặt trước mặt cô. “Câu hỏi tiếp theo, bạn muốn cùng với người mình yêu có một cuộc sống như thế nào?”

Lăng Lăng lại sờ đồng tiền xu, nói với vẻ không chắc chắn lắm: “Là chữ!”

Lần này thì Lăng Lăng đã trả lời sai. Cô cân nhắc một hồi lâu, mới nói bằng giọng buồn buồn: “Em hy vọng rằng người ấy sẽ mãi mãi bên em, thực sự hiểu và thông cảm cho em, em không cần phải quá chú ý đến chuyện trang điểm vì trong mắt người ấy em luôn rất đẹp, cho dù em không đảm đang việc nhà thì người ấy vẫn bình thản chấp nhận; nhà có chật đến mấy cũng không quan trọng, chỉ cần hai người ở bên nhau... thì sẽ có những vấn đề nói không bao giờ hết, hai người sẽ cùng cố gắng vì một mục tiêu.”

“Hơi khó một chút...”

“Thật à?”

“Cách tư duy của em, những người bình thường khó có thể hiểu được...”

Cô nguýt anh một cái tỏ ý coi thường: “Tất nhiên là anh không hiểu được rồi, vì trí tuệ của anh rất thấp!”

Cô tin chắc rằng, người bạn trên mạng của cô trí tuệ cao siêu, nhất định người ấy sẽ hiểu! Tuy nhiên, anh lại không ở bên cô...

Thực ra, một người có chỉ số IQ hơn hai trăm thì lại đang thầm kêu: Đúng thế! Cách tư duy của cô gái ấy, tôi cũng không sao nắm bắt được...

Trịnh Minh Hạo cười khan mấy tiếng, rồi lại úp hai bàn tay lại, nói với vẻ hết sức trịnh trọng: “Câu hỏi thứ ba, đêm tân hôn bạn muốn người bạn đời nói với bạn câu gì?”

Lăng Lăng nhìn anh vẻ nghi ngờ, cảm thấy trong câu hỏi đó có cạm bẫy, nhưng trong một lúc không nghĩ ra.

Cô nghi ngại đưa tay ra, lần này hai bàn tay của Trịnh Minh Hạo giữ rất chặt, không có kẽ hở nào để cô thò tay vào, vì thế cô thử hai lần nhưng vẫn không chạm được vào đồng tiền.

Cô liền nhắc anh: “Chặt quá! Em không thò tay vào được...”

“Ậc!” Ngụm nước lạnh từ miệng người đàn ông ngồi trong góc phun ra khiến người ấy bị sặc, ho liên hồi.

Lăng Lăng ngây người, phải tới mười giây sau, cô mới ý thức được rằng câu nói vừa rồi của mình khiến cho người khác có thể có những liên tưởng khác.

“Trịnh Minh Hạo! Anh muốn chết à?”

“Anh có nói gì đâu...” Trịnh Minh Hạo giữ vẻ mặt vô tội, lắc đầu, thở dài. “Các nữ sinh bây giờ đầu óc không hề thuần khiết chút nào!”

Lăng Lăng đang định tới bên để cấu kẻ tội lỗi ấy thì bỗng nhiên phát hiện ra khuôn mặt nhìn nghiêng của một người dường như cô đã từng gặp ở đâu đó. Nhìn kỹ, mặc dù người ấy ho tới mức đỏ cả mặt, đôi vai cứ rung lên, nhưng cái vẻ thanh nhã khác mọi người ấy dù thế nào cũng vẫn không bị mất đi.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Lăng Lăng nghiến răng nhìn Dương Lam Hàng. Hừ! Cười đến mức ấy cơ à?! Mặc dù... lần thứ hai cô lại để lộ điểm xấu trước mặt người ấy, càng chứng minh cho chỉ số IQ của cô thấp không sao có thể cứu vãn được!

“Chúng ta chuyển sang một nơi khác đi.” Vừa nhìn thấy Dương Lam Hàng, Lăng Lăng không muốn ăn thêm chút gì nữa, cô để lại tiền trên bàn, rồi cùng Trịnh Minh Hạo rời đi.

Trước ngày đăng ký thi cao học, đúng lúc mọi người đang tìm cách để liên hệ với giáo viên hướng dẫn và chuyên ngành, Lăng Lăng lo lắng hỏi Mãi Mãi Là Bao Xa: “Sắp phải lựa chọn chuyên ngành rồi, em có nên liên hệ với giáo viên hướng dẫn để xác định đề tài không?”

“Bạn bè ở trường Đại học T của anh nói rằng, tổ đề tài của thầy Lý phó hiệu trưởng rất tốt.”

“Em cũng biết như vậy, nhưng các thầy trong tổ đó toàn là những người rất giỏi, sẽ không ai đồng ý hướng dẫn em đâu.”

Chính anh là người đã nhận lời sẽ giúp cô tìm thầy hướng dẫn tốt nhất, vì thế anh đột nhiên nói: “Mời thầy Dương Lam Hàng hướng dẫn cho em, được không?”

Nghe vậy, suýt nữa thì cô ngất xỉu, cô vội tỏ rõ lập trường của mình: “Thà chết em cũng không muốn như vậy!”

“Không cần phải quyết liệt như thế đâu, anh đâu có bảo em lấy người ấy!”

Cảnh tượng hôm bảo vệ luận văn tốt nghiệp vẫn còn hiện lên rất rõ, vừa nghĩ đến đó, Lăng Lăng đã cảm thấy ấm ức trong lòng. “Thầy ấy coi thường em như vậy, chắc chắn không đồng ý hướng dẫn em đâu!”

“Em sai rồi, thầy ấy sẽ đồng ý!”

“Không thể thế được. Cách tư duy của thầy ấy như thế nào thì mới bằng lòng hướng dẫn cho một sinh viên mà thầy ấy đánh giá không đáng một xu?”

Ồ, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ: “Liệu có phải là vì tất cả các sinh viên đều không chịu đựng được sự biến thái, nên không ai muốn theo thầy ấy?”

“...”

“Ngoài thầy ấy ra, không còn giáo viên nào đồng ý giúp em à?” Cô hỏi với vẻ thất vọng.

“Hãy đến nói chuyện với thầy ấy, sẽ có ngày em nhận ra sự khó nhọc của anh.”

“Em hiểu rồi! Anh muốn cho thầy ấy biết thế nào là nhân tài! Được, em sẽ đi, em sẽ làm cho thầy ấy tức chết!”

“...”

Nói chuyện thêm một lúc nữa, Mãi Mãi Là Bao Xa nói rằng anh có việc nên out trước. Lăng Lăng tới thư viện nghiên cứu về phần giới thiệu tuyển sinh của trường Đại học T. Sau một buổi chiều nghiên cứu, đầu óc cô mụ mẫm đi vì sự phân chia các chuyên ngành của nhà trường. Không biết làm thế nào, cô liền gọi điện thoại cho Trịnh Minh Hạo, nhờ anh đến giúp đỡ. Cô gọi tới ba lần mới gặp được anh.

“A lô!” Ở đầu dây bên kia rất ồn, giọng của Trịnh Minh Hạo cũng không rõ, hình như còn xen cả tiếng thở gấp nữa.

“Anh có thời gian không? Em đọc mãi mà chẳng hiểu phần giới thiệu tuyển sinh, chẳng biết điền vào mẫu đăng ký như thế nào...”

Đầu dây bên kia, Minh Hạo do dự một chút, rồi hỏi: “Em đang ở thư viện à?”

“Vâng! Lúc nào anh rỗi tới đây giúp em một chút...”

Cô chưa nói hết câu thì Minh Hạo đã trả lời dứt khoát: “Bây giờ anh sẽ tới đó.”

“Cảm ơn!” Lăng Lăng tắt máy một lúc thì đã thấy Minh Hạo xuất hiện, nhìn dáng điệu thì có lẽ anh vừa từ sân bóng tới, mồ hôi còn ướt đầm chiếc áo cầu thủ, từng giọt nước trên tóc không biết là mồ hôi hay nước chảy xuống mặt. Lăng Lăng vội lấy khăn giấy đưa cho anh.

Trịnh Minh Hạo cười, đón lấy chiếc khăn, lau mồ hôi, cầm lấy cốc nước của Lăng Lăng không chút khách sáo, uống cạn một hơi.

“Nhớ anh thì cứ nói thẳng ra, không cần phải tìm cớ đâu.” Minh Hạo vừa mở miệng đã nói những lời khiến người khác phải giật mình.

Lăng Lăng nhìn các sinh viên đang khẽ trao đổi, hạ giọng, nói: “Khẽ thôi! Khẽ thôi!”

“Ồ!” Minh Hạo kéo ghế ngồi lại gần, ghé sát vào tai cô nói: “Như thế này đã được chưa?”

Đủ rồi, chẳng khác gì tình yêu bí mật!

Lăng Lăng lấy tay che mặt, đang định giả bộ như không quen anh thì nghe thấy tiếng mấy nữ sinh ngồi phía sau bàn tán: “Trịnh Minh Hạo đã có người yêu rồi à?”

“Hình như là vậy, người yêu của anh ấy xinh thật đấy!”

Lăng Lăng không biết nói gì, không lẽ những lời đồn lại vô căn cứ như vậy?!

Trịnh Minh Hạo kéo bàn tay bịt mặt của cô, an ủi: “Không việc gì phải xấu hổ! Nhớ anh cũng đâu phải là lỗi của em, chỉ tại anh đối xử quá tốt với em nên khiến em lúc nào cũng bịn rịn.”

Cô trừng mắt lườm Minh Hạo, quẳng bản giới thiệu tuyển sinh ra trước mặt anh: “Mau chọn chuyên ngành giúp em đi, khẩn trương lên rồi đi đi! Em thực sự không chịu nổi anh nữa!”

“Em đã liên hệ được giáo viên hướng dẫn rồi à?” Trịnh Minh Hạo lật lật cuốn giới thiệu tuyển sinh vẻ không thật chú tâm, hỏi. “Trước khi chọn chuyên ngành, tốt nhất em nên tới gặp giáo viên hướng dẫn đã.”

“Bạn của em đã liên hệ giúp em một thầy rồi...” Để tránh người khác nghe được, Lăng Lăng ghé sát vào tai Minh Hạo, khẽ nói: “Là thầy Dương Lam Hàng!”

“Gì cơ?” Vẻ kinh ngạc của Minh Hạo gần giống như dự đoán của cô, vẻ mặt anh thay đổi hẳn, sự ngạc nhiên trong giọng nói khiến cho ông già trông thư viện cũng phải nhìn. “Vì sao lại chọn thầy ấy?”

“Em quyết định sẽ nhẫn nhục chịu đựng bên cạnh ông ấy, rồi sau đó sẽ tìm cách trả mối thù huyết hận!”

“Nhẫn nhịn? Chịu đựng?” Vốn dĩ là những từ ngữ bình thường, thế mà qua cách nói của anh, càng nghe càng thấy nó không còn bình thường nữa. “Đừng có dùng mỹ nhân kế, Dương Lam Hàng không phải là hạng người háo sắc đâu.”

“Suỵt, đầu óc anh lúc nào mới trong sáng hơn một chút hả?”

Trịnh Minh Hạo luôn là người biết dừng đúng lúc, lập tức chuyển sang giọng nghiêm chỉnh: “Nói thật lòng đi, vì sao em lại chọn ông ấy?”

“Em cũng không muốn, nhưng người bạn của em đã liên hệ giúp, còn em thì cũng không quá kén chọn.”

“Bạn của em cũng là người có máu mặt đấy. Theo những gì anh được biết, những sinh viên muốn được ông ấy giúp đỡ có thể xếp thành một hàng dài từ khoa Vật liệu ra đến cổng trường Đại học T, nhất là các nữ sinh... nhưng tất cả đều đã bị ông ấy từ chối.”

“Thật sao?” Không hiểu những sinh viên ấy nghĩ gì nữa, đến một người biến thái như thế mà cũng chọn.

“Để anh liên hệ một giáo viên hướng dẫn khác cho, em đừng nhờ ông ấy nữa.”

“Vì sao?”

Trịnh Minh Hạo lại nở nụ cười cợt nhả. “Anh lo rằng trong một lúc không làm chủ được mình, em sẽ yêu ông ấy.”

“Em yêu ông ấy?! Em thà yêu một con lợn chứ không bao giờ yêu ông ấy!” Lăng Lăng nói tiếp, giọng tức giận. “Ông ấy đã hại em không bảo vệ thành công luận văn, mối thù của em đối với ông ấy sâu như biển cả...”

Trịnh Minh Hạo bắt chước giọng của Bồ Đề Lão Tổ trong Tây Du Ký, nói: “Chờ đến một ngày, ngươi sẽ phát hiện ra rằng mình đã yêu người mà ngươi ghét, tình cảm ấy mới thực sự mãnh liệt.”

Cô cũng nói bằng giọng cảm khái như vậy: “Yêu một người mà mình ghét không đáng sợ, yêu một người như Dương Lam Hàng mới là điều đáng sợ!”

“Vì sao?”

“Vì rằng ông ta là một kẻ tự cao tự đại, tưởng mình là giỏi.”

Trịnh Minh Hạo cười, lắc đầu, rồi cúi xuống đọc cuốn giới thiệu tuyển sinh của Lăng Lăng. “Theo thông lệ, trước khi chọn đề tài, em nên đến gặp ông ấy để bàn bạc đã.”

“Nhất định phải gặp ông ấy sao?” Không hiểu sao, vừa nghe nói đến phải gặp Dương Lam Hàng, Lăng Lăng đã cảm thấy rất căng thẳng, tim cứ thắt lại.

“Đi nào, để anh đưa em tới khoa Vật liệu.” Nói xong, Minh Hạo kéo cánh tay Lăng Lăng, lôi cô đứng dậy khỏi ghế rồi đi thẳng tới khoa Vật liệu, giúp cô tra số phòng làm việc của Dương Lam Hàng.

Anh giục cô: “Mau lên, tiện thể hỏi xem môn chuyên ngành của ông ấy có trọng điểm không.”

“Thế còn anh?”

“Anh sẽ chờ em ở cổng!”

Dọc đường đi, Lăng Lăng căng thẳng tới mức tim đập dồn dập, khi tới trước cửa phòng làm việc của Dương Lam Hàng, cô chỉ gõ cửa một tiếng, mong rằng anh không có trong phòng, nhưng đáng tiếc từ bên trong ngay lập tức vọng ra một giọng nói nhẹ nhàng: “Mời vào.”

Lăng Lăng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, ngó khắp phòng.

Một bóng người cao đứng bên cửa sổ. Dương Lam Hàng cầm một chiếc cốc sứ màu trắng ngà, nghiêng người nhìn qua cửa sổ. Không biết có gì đang thu hút mà Dương Lam Hàng rất chăm chú, mi mắt cụp xuống, môi hé mở, mắt nhìn xuống phía dưới tòa nhà.

Ánh nắng giữa trưa chiếu qua chiếc cửa sổ lật màu trắng tinh khiết, hắt ánh sáng lên người đang đứng bên cửa sổ tạo thành những tia hào quang xung quanh, làm nổi bật dáng vẻ thâm trầm, suy tư của người ấy.

Lăng Lăng bất giác nhìn đi nơi khác, thầm nghĩ: một người đàn ông có khí chất tới mức ánh nắng rực rỡ cũng trở thành thứ làm nền, thật là tội lỗi!

“Thưa thầy...” Lăng Lăng bước vào phòng, chào với vẻ cung kính. “Chào thầy ạ!”

Dương Lam Hàng lặng lẽ nhìn cô. Còn cô, mãi không dám ngẩng lên, chỉ nhìn thấy đôi giày của người ấy thuộc loại chất liệu tốt, bóng loáng.

Một làn gió mùa thu luồn qua khe cửa sổ làm đám giấy tờ trên bàn xào xạc... Ngoài tiếng động đó ra, trong phòng rất yên tĩnh, tới mức nghe rõ cả tiếng thở của hai người.

Đến khi đôi chân đã mỏi, Lăng Lăng lén nhìn Dương Lam Hàng vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp lên tiếng, cô quyết định tự giới thiệu: “Em tên là Bạch Lăng Lăng.”

“Tôi biết rồi!” Người ấy cử động một cách cứng nhắc, đặt chiếc cốc trong tay xuống, tiện tay lấy một tờ giấy ăn lau vệt nước bắn lên tay, dù đã lau sạch rồi nhưng vẫn cứ cúi đầu lau mãi...

Lăng Lăng thầm nghĩ: đúng là mắc bệnh sạch quá mức!

“Em xin lỗi vì đã quấy quả, em...” Trong tình huống bình thường, lẽ ra cô phải nói: “... bảo em tới...”, nhưng cô nghĩ một hồi lâu mà không biết phải xưng hô như thế nào, vì ngoài nickname, cô không biết gì về người ấy.

Thấy cô ngắc ngứ, Dương Lam Hàng liền tiếp lời cô: “Có phải là về chuyện đăng ký thi cao học không?”

Cô ngây người một lúc, tò mò nhìn khuôn mặt không có vẻ gì là soi mói. Không biết đề tài luận văn thạc sĩ của cô có nên nghiên cứu về chất liệu đã tạo ra bộ óc chưa cần hỏi cũng đã biết của người thầy này không nhỉ?

“Mời ngồi.” Người ấy chỉ vào chiếc ghế xa lông, chờ cô ngồi xuống, mới kéo ghế ngồi đối diện với cô, đến cả tư thế ngồi cũng rất tao nhã. “Vì sao em lại chọn tôi làm giáo viên hướng dẫn cho em?”

“Vì mọi người đều nói thầy là một người tốt, giỏi về học thuật.”

Người ấy bật cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười thuần khiết, trong sáng hơn cả trẻ thơ.

“Cảm ơn sự đánh giá cao của em.”

Lăng Lăng cũng mỉm cười, nụ cười trong sáng, đáng yêu hơn cả người ấy. “Em nói thật mà!”

Xin hãy tha thứ cho cô, vì từ nhỏ cô đã là học sinh Ba tốt, kính trọng thầy cô và người lớn.

Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là cô sẽ không ngu ngốc tới mức nói với người sẽ làm thầy giáo hướng dẫn cho cô rằng: Vì thầy biến thái, tôi ghét thầy! Nhưng ngoài thầy ra chẳng có ai muốn hướng dẫn cho tôi!

Dương Lam Hàng gập ngón tay, chạm lên môi để che giấu nụ cười, nhưng đôi mắt anh lại toát lên vẻ rạng rỡ. “Thế mà tôi cứ nghĩ rằng em sẽ có thành kiến với tôi nên tôi định giới thiệu em sang tổ của thầy Chu.”

“Sao cơ?” Nụ cười của cô bỗng trở nên cứng nhắc, nghe nói thầy Chu là người nổi tiếng hiền lành và tốt bụng trong khoa Vật liệu.

Bây giờ đổi lại liệu có kịp không? Nhưng hình như không kịp nữa rồi! Cố nén nỗi ân hận trong lòng, Lăng Lăng nói với vẻ quyết tâm: “Không cần đâu ạ, được thầy giúp đỡ chắc em sẽ học thêm được nhiều điều hơn.”

“Nếu đã vậy, em hãy đăng ký vào chuyên ngành vật liệu đi, còn môn chuyên ngành chọn loại một.”

“Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn thầy.”

“Ôn đến đâu rồi? Có khó khăn gì không?”

Cô vừa định đứng lên rời đi, nghe thấy câu hỏi đó, mới nhớ đến mục đích chính của mình. “Có một chút... Trước đây em không theo học chuyên ngành này, môn chuyên ngành đối với em rất khó...” Vừa nói, Lăng Lăng vừa đưa mắt quan sát vẻ mặt của Dương Lam Hàng, nhưng bắt gặp vẻ nghiêm túc của anh, những câu định nói lập tức giữ lại trong lòng.

“Đề thi năm nay quả là có phần khó.” Dương Lam Hàng nói, rồi lấy ba tờ giấy trên bàn đưa cho cô. Lăng Lăng tò mò liếc nhìn một cái, trên đó là những dòng chữ ngay ngắn về đề bài, đáp án và lời phân tích.

Không lẽ cô được đưa vượt không gian?! Những thứ đó hơi giống với đề thi.

“Đây là đề ôn tập, em hãy mang về xem, có điểm gì khó hiểu thì cứ hỏi tôi, bất cứ lúc nào.” Rồi anh trịnh trọng bổ sung một câu: “Không được hỏi người khác.”

Để khẳng định lại suy đoán của mình, Lăng Lăng hỏi khéo: “Em chỉ cần ôn những phần này là có thể đối phó được với kỳ thi ạ?”

Dương Lam Hàng nhìn cô, mắt ánh lên màu của đóa uất kim hương, trong đôi tròng mắt màu đen ẩn chứa màu tím thẫm. “Với năm nay, như thế có lẽ là đủ rồi...”

Lăng Lăng cảm thấy một dòng máu nóng dâng trào lên đỉnh đầu, bàn tay cầm mấy tờ có nội dung ôn thi cứ run bần bật. Cô vừa phấn khởi vừa bàng hoàng vì những “tài liệu cơ mật” ấy. Cô nhìn Dương Lam Hàng, chân tay luống cuống, còn Dương Lam Hàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy màu tím thẫm trong ánh nhìn chợt lóe lên từ đôi mắt đen láy của anh, và cũng là lần đầu tiên cô hiểu được... Dương Lam Hàng là người rất khó hiểu!

Lăng Lăng hồi hộp cất mấy tờ ôn tập, đứng dậy. “Vậy em xin phép về đây ạ, em không làm mất thời gian của thầy nữa.”

“Chờ một chút.” Khi cô vừa bước tới cửa, Dương Lam Hàng gọi cô đứng lại. “Áp lực của lần thi cao học này rất lớn phải không?”

“Cũng tương đối ạ.”

Anh nhìn cô, do dự một lát rồi nói: “Em... gầy đi nhiều so với hôm bảo vệ luận văn tốt nghiệp.”

Lăng Lăng không kịp nghĩ ra từ ngữ nào để ứng phó. Cô ngượng ngùng đưa tay sờ lên hai má đang nóng bừng, đúng là cô đã gầy đi nhiều.

“Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, kết quả thi chỉ cần qua giới hạn quy định của nhà trường là được rồi... Dù không qua được cũng đừng quá lo, trong khoa còn có mấy chỉ tiêu thạc sĩ công trình, tôi sẽ đề nghị giúp em.”

“Vâng!” Cô càng không có lời nào để đáp lại, nghĩ một hồi lâu, mới nặn ra được một câu: “Em chào thầy!”

“Về nhé!” Anh mở cửa giúp cô với vẻ lịch lãm, rồi tiễn cô ra cửa.

Cô bước tới cửa cầu thang, chuẩn bị bước xuống, đưa mắt liếc nhìn lại thì thấy Dương Lam Hàng vẫn đứng ở cửa nhìn theo cô.

Lăng Lăng không sao hiểu được những lời nói và việc làm lạ lùng của Dương Lam Hàng. Mải suy nghĩ, cô quên mất dưới chân là bậc cầu thang nên bước hụt... may mà kịp nắm lấy tay vịn cầu thang, mới không bị ngã.

Vì vậy, trong lý do cô ghét có thêm một điều: lời nói và hành động không thể nào hiểu được!