Luôn có người đợi anh - Chương 3 - Phần 5

9.

Sau khi Liên Gia Kỳ cúp máy, Jack không hiểu gì, vội vàng gọi lại. Anh liếc nhìn tên người gọi đến, liền đưa điện thoại trả lại Điền Điền, nói với cô bằng giọng kiên quyết: “Tự nói lại với anh ta lần nữa đi, cô không có thời gian.“

Thấy Liên Gia Kỳ cau mày, Điền Điền cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nghe điện thoại và từ chối Jack theo lời dặn của anh. Jack vô cùng ngạc nhiên: “Điền Điền, có phải cô có bạn trai rồi không? Anh ta quản lý cô từ đầu đến chân sao?“

Rõ ràng Jack đã hiểu lầm giọng nam vừa rồi, Điền Điền vội liếc Liên Gia Kỳ, ánh mắt anh bình tĩnh không hề gợn sóng, không biết là anh không nghe thấy hay không. Cô lại đỏ mặt: “Không phải. Anh hiểu lầm rồi. Có điều đúng là tôi không thể đi dự bữa cơm chùa này được. Anh tìm người khác đi nhé!”

“Điền Điền, không phải cô nói muốn kiếm tiền sao? Tại sao bây giờ có cơ hội tốt như vậy, cô lại không chịu đi? Uổng công tôi nói rã bọt mép. Thật là tức chết đi được! Thôi vậy, không lãng phí thời gian với cô nữa. Tôi tìm người khác, đến lúc đó, cô đừng hối hận đấy.“

Jack hậm hực cúp điện thoại, Liên Gia Kỳ bèn chậm rãi lên tiếng: “Điền Điền, thực ra công ty Kinh Kỉ cô làm không được đàng hoàng cho lắm. Tốt nhất, cô đừng nhận việc gì nữa, nếu không, đến lúc hối hận không kịp đấy. Rõ chưa hả?“

Lời của Liên Gia Kỳ khá hàm súc nhưng Điền Điền chỉ có thể nghe được vài phần ý tứ. Anh ám chỉ bữa tiệc hồ bơi tối nay không được tử tế. Nhất thời, cô có chút sững sờ: “Nhưng mà... Jack bảo đảm rằng đi ăn cơm chùa chỉ là ăn cơm cùng khách thôi mà.“

“Cô đừng ngây thơ như thế! Tuy là nói thế nhưng tính chất của nó tuyệt đối không đơn giản như vậy. Họ bắt khách nữ chỉ được mặc bikini, thế thì có khác gì không mặc cơ chứ? Hơn nữa, tập đoàn Hòa Thịnh luôn nhiều rắc rối. Nếu trong rượu có thuốc kích thích thì kiểu gì cô cũng chịu thiệt, tỉnh dậy không biết xảy ra chuyện gì, muốn tố cáo cũng chẳng được. Cô hiểu không?“

Điền Điền kinh hãi đưa tay bịt miệng. Phía sau câu lạc bộ cao cấp mà Jack miêu tả như thiên đường đó lại tồi tệ đến thế sao? Nếu cô bị Jack thuyết phục, không biết gì mà cứ chạy đến tham gia thì liệu có trở thành Du Tinh thứ hai không?

Như đoán được cô đang nghĩ gì, Liên Gia Kỳ lại nói: “Tuy Du Tinh bị bắt vào đồn cảnh sát nhưng có thể nói là lần này cô ấy vẫn còn rất may mắn. Nếu không phải cảnh sát đột kích kiểm tra thì không biết tối qua, cô ấy đã xảy ra chuyện gì. Nếu đem so sánh thì việc bị giam ở đồn cảnh sát một đêm lại còn tốt hơn.“

Điền Điền nghe xong thì vô cùng sợ hãi. Nói như vậy, chuyện tồi tệ mà Du Tinh gặp phải tối qua chẳng phải là còn may mắn chán sao. May mà cô ấy không xảy ra chuyện gì lớn. Nếu không, chắc cô ấy sẽ khó mà chịu đựng nổi mất. Dù sao, Du Tinh cũng quen La Thiên Vũ qua cô.

“Anh Liên, cảm ơn anh đã nhắc nhở. Phải rồi, hôm đó ở khách sạn Hoàng Triều, anh đã từng nhắc nhở tôi. Lúc đó tôi không chịu nghe anh, còn quay lại mắng anh một trận. Thật sự xin lỗi.“

“Không sao. Chuyện đã qua rồi. Nếu bây giờ cô chịu nghe ý kiến của tôi, tôi đề nghị tốt nhất cô đừng tiếp tục làm người mẫu ở Kinh Kỉ nữa. Một là công ty này có chút vấn đề, hai là công việc này cũng không hợp với cô.“

Liên Gia Kỳ cảm thấy người mẫu là nghề không sạch sẽ, muốn không bị nhiễm thói hư trong mớ hỗn độn xấu xa đó cũng khó. Có thể làm được việc “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” e rằng chỉ có hoa sen mà thôi, con người rất dễ bị đồng hóa theo môi trường. Thực ra, anh không muốn thấy Điền Điền lầm đường lạc lối bước vào con đường này.

Điền Điền do dự hoài nghi: “Nhưng mà... Tôi cũng không thể nói đi là đi được. Ngày mai, tôi có buổi chụp hình ở tiệm áo cưới. Chủ nhật tuần sau, ở quảng trường mua sắm Thế Giới Mới Xinh Đẹp của các anh còn có buổi họp báo về mỹ phẩm của một thương hiệu, cần có người mẫu quảng cáo. Lịch làm việc đã sắp xếp cả rồi.“

“Cô có thể tiếp tục hoàn thành những công việc bình thường này nhưng tuyệt đối không được nhận lời đi ăn những bữa cơm chùa kiểu đó nữa. Làm xong mọi việc thì cô nộp đơn xin thôi việc với công ty đi. Tôi nhắc lại lần nữa, công việc này thật sự không thích hợp với cô đâu.”

Điền Điền im lặng. Đúng là cô cũng đã từng tự hỏi công việc người mẫu có điểm nào hợp với mình? Cô không phải là cô gái có suy nghĩ thoáng, lại không giỏi tiệc tùng và giao tiếp. Bây giờ, thỉnh thoảng cô còn từ chối một vài bữa cơm chùa, khiến Jack giận dữ. Nhưng nếu nghỉ làm, cô nhất thời khó tìm được việc thích hợp và có thu nhập khả quan. Trong khi đó, cô còn đang tìm cách làm thế nào để kiếm và tiết kiệm được tiền, “trả góp” năm trăm nghìn tệ cho Liên Gia Kỳ mà.

Liên Gia Kỳ có thể đoán ra nguyên nhân cô chần chừ không quyết định ngay. Anh thở dài nói: “Điền Điền, cô đừng cố chấp nữa. Nếu cô vì muốn trả tiền cho tôi mà tiếp tục làm việc ở công ty này, vậy thì tôi nhắc lại với cô lần nữa, chúng tôi tự nguyện bồi thường và cũng không cần phải lấy lại. Thế nên, cô không cần kiếm tiền trả tôi. Tôi không nhận đâu.”

“Anh Liên, có thể anh cảm thấy việc tôi trả lại số tiền này là tự tìm lấy phiền phức. Thực ra, tôi cũng khá do dự, có nên chủ động nhận lấy món nợ này không. Năng lực của tôi có hạn, muốn trả hết số tiền này là điều vô cùng khó khăn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy nên làm thế, dù trả được một phần cũng tốt. Vì nếu không, lòng tôi sẽ cảm thấy áy náy không yên. Tôi tin bố tôi ở trên trời có linh cũng muốn nhìn thấy tôi thay ông trả khoản nợ này. Khi đó, ông bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này. Trong di thư, ông cũng bày tỏ sự áy náy. Tôi muốn dần dần trả lại số tiền đó để bố tôi ở dưới suối vàng cũng được yên tâm.”

Lời nói chân thành của Điền Điền khiến Liên Gia Kỳ không biết nói gì, cũng không tỏ thái độ gì. Mãi sau, anh mới chậm rãi nói: “Được rồi. Nếu đã như vậy, tôi chấp nhận kế hoạch của cô. Nhưng cô thôi việc ở công ty người mẫu đi đã. Tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc làm thêm ngoài giờ học. Lương tháng sẽ trực tiếp chuyển cho tôi coi như tiền trả góp của cô. Cô thấy thế có được không?”

Điền Điền không hề do dự: “Được ạ!”

Thậm chí làm ở đâu, làm việc gì cô cũng chẳng hề hỏi. Cô hoàn toàn tin tưởng vào sự sắp xếp của Liên Gia Kỳ.

“Vậy thì quyết định như vậy đi. Tôi sẽ sắp xếp trước một chút. Hai ngày nữa, tôi sẽ gọi điện thông báo cho cô.”

Xe đã vào đến địa phận thành phố G.

Khi Du Tinh bị gọi dậy, cô ấy vẫn còn mơ mơ màng màng: “Đến rồi à?”

Điền Điền đáp lời: “Đúng vậy. Về đến nhà cậu rồi. Cậu đã đỡ đau đầu chút nào chưa?”

“Ngủ một giấc, tớ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

Hai cô gái cùng xuống xe, Liên Gia Kỳ lấy hành lý của Du Tinh ra đưa cho cô. Cô lại một lần nữa cảm kích nói lời cảm ơn: “Anh Liên, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Vì Liên Gia Kỳ đã giúp đỡ họ rất nhiều, lại còn đưa Du Tinh về tận nhà nên cô bèn mời anh vào nhà chơi, ngỏ ý muốn giữ anh và Điền Điền ở lại nhà mình ăn tối.

Liên Gia Kỳ nhẹ nhàng cảm ơn và từ chối: “Không được rồi. Tôi còn có việc. Tôi xin phép cáo từ. Tạm biệt.”

Sau khi Liên Gia Kỳ lái xe đi, Điền Điền cùng Du Tinh lên nhà. Cô đã đến nhà Du Tinh nhiều lần và có thể coi là khách thường xuyên. Gặp bố mẹ bạn, cô chào hỏi vô cùng thân thiết. Thấy con gái đột nhiên về nhà, bố mẹ Du Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ: “Không phải con nói cùng bạn đến thành phố S chơi hai ngày sao? Sao lại quay về thế?”

Cô trả lời tự nhiên như thật: “Con thấy chẳng có gì vui cả. Thời tiết lại nóng nữa nên con về sớm hơn một chút. Đúng không, Điền Điền?”

Điền Điền cũng chỉ có thể nói dối giúp cô nàng, mong qua được cửa của phụ huynh: “Vâng ạ! Chẳng có gì vui cả nên chúng cháu cùng quay về trước.”

Để tránh bố mẹ tiếp tục truy hỏi, Du Tinh vội kéo Điền Điền trốn vào phòng mình nói chuyện. Chưa được mấy câu, di động của Điền Điền đã đổ chuông. Màn hình hiện tên người gọi đến là Hoắc Khởi Minh. “Điền Điền, cô biết không? Tối qua, La Thiên Vũ và Du Tinh ở thành phố S xảy ra chuyện rồi.”

Tin tức của Hoắc Khởi Minh đã đến quá muộn. Điền Điền bình tĩnh đáp: “Tôi biết rồi.”

“Sao cô biết? Du Tinh gọi điện báo cho cô à? Thật không ngờ, lần này Thiên Vũ lại ăn chơi trác táng đến như vậy. Còn đem Du Tinh cùng đi “bay”, kết quả là bị giam trong đồn cảnh sát. Bây giờ phải có người đến nộp phạt bảo lãnh. Nhưng trong đám bạn của cậu ấy lại không có ai biết Du Tinh cả, Thiên Vũ thì nằm trong bệnh viện, e là không có ai thay cậu ấy đến nộp phạt cả. Tôi thấy hay là tôi đến thành phố S một chuyến đưa Du Tinh ra. Cô có muốn đi cùng không? Lúc này, chắc là cô ấy rất mong có bạn bè ở bên.”

Câu nói của Hoắc Khởi Minh khiến Điền Điền vô cùng cảm động: “Cảm ơn anh đã quan tâm đến Du Tinh. Nhưng sáng nay, cậu ấy đã ra khỏi đồn cảnh sát rồi. Chúng tôi vừa từ thành phố G về. Không có chuyện gì nữa. Anh không cần phải đến đó đâu.”

Rõ ràng câu trả lời của cô đã khiến Hoắc Khởi Minh vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Du Tinh đã được ra rồi ư? Cô chạy đến thành phố S sao không gọi tôi? Tôi lái xe đưa cô đi chẳng tiện hơn nhiều à?”

“Tôi đi tàu điện cũng rất tiện. Đâu cần phải làm phiền anh. Nhưng khi tôi đến nơi, Du Tinh đã ra khỏi đồn cảnh sát rồi. Là Liên Gia Kỳ bảo lãnh cho cậu ấy.”

Giọng Hoắc Khởi Minh bỗng cao vống lên: “Liên Gia Kỳ? Sao lại là cậu ta? Cậu ta có quen cô ấy đâu.”

“Anh ấy không quen Du Tinh nhưng Du Tinh biết anh ấy. Du Tinh nói, khi đó, Liên Gia Kỳ đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho em họ mình là A Tiệp. Cậu ấy đã nhờ anh ấy giúp đỡ.”

Đầu bên kia mãi không có động tĩnh gì, Điền Điền nghĩ là bị mất tín hiệu liền a lô, a lô mấy tiếng liền. Mãi sau, Hoắc Khởi Minh mới lên tiếng: “Vậy cô... sau khi đến thành phố S cũng đã gặp Liên Gia Kỳ à?”

Giọng anh ta trầm hẳn xuống giống như tiếng sấm ẩn trong cơn mưa bão. Điền Điền chẳng hề giấu giếm, nói hết với anh ta: “Tôi đến nơi, anh ấy và Du Tinh cùng đến ga tàu đón tôi. Buổi trưa, chúng tôi đi ăn cơm cùng nhau. Sau đó, anh ấy tiện đường lái xe chở chúng tôi về thành phố S. Hôm nay, may mà có Liên Gia Kỳ. Nhưng thực sự là làm phiền anh ấy quá! Du Tinh vừa rồi còn nói, không biết nên cảm ơn anh ấy thế nào nữa. Chúng tôi đang nghĩ xem nên mua quà tặng hay là mời anh ấy đi ăn...”

Điền Điền còn chưa nói hết câu thì Hoắc Khởi Minh bỗng ngắt lời cô: “Xin lỗi nhé! Bây giờ, tôi đang có việc. Tôi cúp máy trước đây.”

Giọng anh ta vừa dứt thì tiếng tút tút tút vang lên trong điện thoại. Điền Điền cũng không lấy gì làm lạ. Hoắc Khởi Minh bận rộn cũng là chuyện bình thường. Trước đây, anh ta từng bận đến hai tháng liền chẳng liên lạc gì với cô kia mà.

Sau khi cúp điện thoại, Du Tinh ngồi bên nghe cả buổi liền hỏi: “Hoắc Khởi Minh gọi điện đến hả?”

“Phải. Anh ta vẫn còn tử tế. Biết La Thiên Vũ phải vào viện, cậu ở đồn cảnh sát chắc chắn không có người lo nên muốn rủ tớ cùng đến thành phố S đón cậu.”

Du Tinh không đánh giá cao anh ta lắm: “Nghe có vẻ như anh ta thật sự không tồi. Có điều, quan hệ giữa Hoắc Khởi Minh và La Thiên Vũ tốt như thế. Người ta có câu “vật hợp theo loài”. Liệu anh ta có khác gì La Thiên Vũ không?”

Điền Điền sững người: “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Vì La Thiên Vũ không tốt nên cậu nghĩ bạn anh ta cũng thế sao?”

Du Tinh nói lấp lửng: “Chỉ là tớ cảm thấy thế thôi. Quan hệ giữa bọn họ thân thiết như thế, giống như hai con châu chấu cùng trên một sợi dây thừng, một người không ra gì thì người kia cũng khó mà tốt đẹp lắm.”

10.

Vừa cúp máy, Hoắc Khởi Minh giận dữ ném di động đi. Mọi bực tức của anh ta đều trút lên chiếc điện thoại Nokia số lượng có hạn xui xẻo kia.

Tối qua, Hoắc Khởi Minh chơi qua đêm ở một hộp đêm cao cấp nào đó. Đến sáng, anh ta mới về nhà, ngủ liền một mạch đến chiều mới dậy. Di động vừa bật lên thì thấy tin nhắn của bạn bè gửi đến, lúc đó anh ta mới biết La Thiên Vũ xảy ra chuyện ở thành phố S nên vội gọi điện đi tỏ lòng quan tâm. Mẹ La Thiên Vũ nghe máy của anh ta, nói anh ta đang nằm trong phòng cấp cứu, vẫn đang hôn mê, tạm thời không thể nghe điện thoại được.

Bà La còn oán hận nói trong điện thoại: “Ai đã lừa Thiên Vũ nhà cô dùng bột K chứ? Thật là quá đáng! Trước đây, nó rất ngoan ngoãn. Tất cả là do đám bạn xấu dụ dỗ.” Trong mắt bà La, con trai bà không sai, trăm sai ngàn sai đều là người khác. Nếu không phải người khác làm hư La Thiên Vũ thì anh ta tuyệt đối là một đứa con ngoan.

Sau khi nói chuyện với bà La, Hoắc Khởi Minh nhớ ra Du Tinh. Nếu La Thiên Vũ nằm trong bệnh viện bất tỉnh nhân sự thì Du Tinh bị bắt vào đồn cảnh sát chắc chắn sẽ không có ai lo. Tuy nói lúc đó cả nhóm gặp họa, về lý sẽ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng những người khác đều không biết Du Tinh, chắc sẽ không có ai lo cho cô ấy. Hơn nữa, mấy người đó được gia đình nộp tiền bảo lãnh ra đều khó tránh khỏi bị chửi mắng một trận, ai còn tâm trạng đâu mà lo cho người không quen biết cơ chứ! Rất có thể Du Tinh vẫn bị nhốt ở trong đồn cảnh sát chưa ra được. Vừa hay, anh ta có thể diễn màn “anh hùng cứu mỹ nhân” rồi.

Đương nhiên, màn “anh hùng cứu mỹ nhân” này, Hoắc Khởi Minh không để ý gì đến Du Tinh mà muốn nhân cơ hội rủ Điền Điền đi cùng. Đương nhiên, trước mặt cô cũng phải tỏ ra vất vả khổ sở đến cứu bạn cô. Chắc chắn sẽ khiến cô vô cùng cảm kích. Mà cảm kích thì ấn tượng tuyệt đối sẽ tăng, không biết chừng, Điền Điền lại nhìn anh ta bằng con mắt khác. Hoắc Khởi Minh càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này rất hay. Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Điền Điền. Nào ngờ cô trả lời lạnh như băng, phút chốc khiến anh ta sững sờ.

Liên Gia Kỳ! Liên Gia Kỳ chết tiệt đã vượt mặt anh ta hoàn thành nhiệm vụ “anh hùng cứu mỹ nhân” một cách xuất sắc, còn mời hai cô gái đi ăn cơm, rồi tiện đường lái xe chở họ về thành phố G. Khi Điền Điền nhắc đến Liên Gia Kỳ thì giọng đầy cảm kích, sự cảm kích này vốn là thứ mà anh ta muốn thu hoạch được từ kế hoạch của mình, bây giờ chưa leo cây đã bị người khác hái mất quả. Kẻ đó lại còn là Liên Gia Kỳ, người mà anh ta căm ghét nhất! Hoắc Khởi Minh càng nghĩ càng tức, tưởng sắp phát điên đi được. Tại sao cứ phải là Liên Gia Kỳ? Anh dựa vào cái gì mà cướp mất mọi thứ của anh ta? Ông trời rõ ràng là giúp Liên Gia Kỳ mà.

Buồn bã, tức giận cả buổi, người giúp việc đến gõ cửa gọi Hoắc Khởi Minh xuống nhà ăn cơm. Khi ra ngoài, anh ta liếc mắt sang phòng đối diện thì Hoắc Lệ Minh cũng đang bước ra. Bình thường, Hoắc Lệ Minh không sống ở đây. Cô và mẹ đẻ có một căn nhà riêng. Nhưng năm ngoái, mẹ cô bị bệnh qua đời, ông già đã gọi cô về nhà ở cùng và bố trí cho một căn phòng. Cô cũng rất ngoan ngoãn, thường về làm con gái hiếu thảo. Với chuyện này, Hoắc Khởi Minh mặt lạnh như băng. Anh ta thầm nghĩ, may mà mẹ mình không còn, nếu không thấy cảnh này cũng sẽ tức chết mất. Đứa con gái riêng ở ngoài lại đường đường chính chính về nhà ở.

Thấy Hoắc Khởi Minh, Hoắc Lệ Minh mỉm cười dừng bước, tỏ ý nhường anh ta đi trước. Với người anh trai cùng bố khác mẹ này, cô luôn chu toàn lễ phép. Hoắc Khởi Minh lại chẳng có chút cảm tình nào với cô em gái này. Thực ra, công bằng mà nói, Hoắc Lệ Minh là cô gái ngoan vì cô bị câm điếc. Cô không giống như những cô gái bình thường ríu ra ríu rít mà ngày ngày đều im lặng. Nếu cô không phải do ông già và người đàn bà ở bên ngoài sinh ra thì chắc chắn Hoắc Khởi Minh sẽ không ghét cô đến thế. Khi biết Hoắc Lệ Minh thích Liên Gia Kỳ, ông già cũng cật lực tác thành cho hôn sự này, không tiếc đem một phần tài sản làm của hồi môn cho cô. Điều này vô hình đánh động đến miếng pho mát của Hoắc Khởi Minh. Anh ta càng không thích cô em. Vì sự tồn tại của cô khiến lợi ích của anh ta bị uy hiếp.

Thường ngày, Hoắc Khởi Minh chẳng thèm để ý gì đến Hoắc Lệ Minh, nhưng hôm nay, anh ta lại chủ động lên tiếng hỏi: “Lệ Minh, dạo này em có gặp Gia Kỳ không?”

Hoắc Lệ Minh nhìn khẩu hình, hiểu ý anh ta thì bẽn lẽn mỉm cười: “Không ạ! Tập đoàn Liên thị có ý định năm sau sẽ vào thị trường Hồng Kông nên dạo này anh ấy khá bận.”

Hoắc Khởi Minh cười ngoài mặt mà trong lòng chẳng muốn cười chút nào: “Liên Gia Kỳ bận ư? Vậy sao trưa nay, cậu ta còn rảnh rỗi mời Điền Điền đi ăn vậy? Lệ Minh, e là Gia Kỳ không muốn gặp em nên mới tìm cớ thoái thác thôi.”

Sắc mặt Hoắc Lệ Minh trắng bệch, cả người sững sờ. Trông bộ dạng của cô, tâm trạng Hoắc Khởi Minh lại vui mừng như muốn huýt sáo.

Khoảng tám giờ sáng thứ hai, Điền Điền nhận được điện thoại của Liên Gia Kỳ. Anh nói rất ngắn gọn:“Hôm nay cô có rảnh không? Tôi bảo người đưa cô đến chỗ làm mới để làm thủ tục.”

“Buổi chiều đi. Chiều nay tôi không phải lên lớp.”

“Vậy hai giờ chiều, cô ra cổng trường đợi tôi nhé!”

Đúng giờ hẹn, Điền Điền đợi xe đến. Trong xe có một tài xế trung tuổi. Người đó xuống xe mở cửa cho cô:“Cô Diệp phải không? Anh Liên bảo tôi đến đón cô.”

Người tài xế đưa Điền Điền đi về phía Nam và nhanh chóng ra khỏi thành phố đến vùng núi ở ngoại ô. Đầu đường vào núi có cửa sắt tự động đóng mở. Xe vừa đi qua thì như đi vào một biển màu xanh bát ngát. Bóng cây xanh rợp kín hai bên đường núi bằng phẳng, thênh thang. Cành lá đan xen như tầng tầng lớp lớp mây xanh tụ lại, che râm cả ánh mặt trời. Xe lên lưng chừng núi, sau khi rẽ sang khúc ngoặt hình chữ L, cảnh vật bỗng trở nên đầy màu sắc. Điền Điền định thần thì phát hiện ra đó là vô số bông hoa tươi đỏ tím các loại. Hóa ra, bắt đầu từ lưng chừng núi, đâu đâu cũng có hoa, hàng trăm loài hoa đua nhau khoe sắc.

Thật khó mà tin nổi. Khi bước xuống xe, Điền Điền nhìn bức tranh thiên nhiên rực rỡ trước mặt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:“Đẹp quá đi mất!”

Thật sự là rất đẹp, đẹp đến mức không thể dùng ngòi bút hay câu văn nào để hình dung và miêu tả.Trong tầm mắt, mặt đất đều phủ kín hoa tươi rực rỡ. Những loại hoa không cùng màu sắc được trồng tách biệt, hoặc là đỏ sẫm, hoặc là xanh nhạt, hoặc là vàng cam, hoặc là tím biếc, hoặc là xanh lục, hoặc là trắng ngần... Tựa như dưới ngòi bút màu, nơi lưng chừng núi này đã biến thành thế giới tuyệt mỹ như trong mộng ảo, như thể cầu vồng rơi xuống chốn nhân gian.

Điền Điền không kìm được lòng bước vào, đi quanh những khóm hoa, từ từ bước vào giữa rừng hoa. Hương hoa cũng khác, lúc thì thoang thoảng, lúc lại nồng nàn. Cô vô thức chìm đắm trong cảnh đẹp nơi này. Ở trong rừng bê tông của thành phố quá lâu, đứng trước cảnh thiên nhiên mê hồn, thật khó kìm được cảm xúc.

Trong biển hoa đó, có một người bỗng đứng lên vẫy tay mỉm cười với cô:“Xin chào! Cô là Điền Điền hả?”

Đó là một chàng trai có đôi mắt to, lông mày đậm, khoảng chừng ngoài ba mươi, mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh lục. Nụ cười vui vẻ của anh ta rất dễ khiến người khác có cảm tình.

Điền Điền cũng mỉm cười đáp lại:“Vâng. Tôi là Điền Điền. Xin hỏi anh là...“

“Tôi là Tằng Thiếu Hàng. Trước đây, tôi học cùng đại học với Gia Kỳ nhưng không cùng khoa, hơn cậu ấy hai khóa. Chúng tôi đã hợp tác để làm ra vườn hoa cầu vồng này. Hôm qua, cậu ấy gọi điện cho tôi nói muốn sắp xếp cho cô một công việc làm thêm ngoài giờ học. Chào mừng cô đến đây.“

“Cảm ơn anh Tằng. Nhưng tôi chẳng hiểu gì về trồng hoa cả. Công việc sau này mong anh chỉ dạy.“

“Không hiểu cũng không sao. Từ từ rồi sẽ biết. Tôi cũng không hy vọng cô trong phút chốc có thể trở thành tiến sĩ về nghệ thuật vườn. Đi nào. Tôi dẫn cô đi tham quan nơi này.“

Điền Điền theo Tằng Thiếu Hàng đi tham quan vườn hoa cầu vồng. Ở đây trồng rất nhiều loài hoa, còn có cả nhà kính rất đẹp chuyên để trồng hoa lan và có khoảng chục công nhân phụ trách chăm sóc hoa hằng ngày. Tằng Thiếu Hàng học chuyên ngành nghệ thuật vườn. Phương diện này, anh ta là chuyên gia. Công việc chăm sóc vườn hoa mỗi ngày đều do một tay anh ta đảm đương. Liên Gia Kỳ chỉ là cổ đông đầu tư chứ không trực tiếp quản lý.

“Nhưng Liên Gia Kỳ cũng rất có hứng thú với việc trồng hoa chăm cỏ. Đó là một trong những sở thích của cậu ấy. Khi rảnh rỗi, cậu ấy thường đến đây chơi.“

Sau khi đi tham quan cả vườn hoa, Tằng Thiếu Hàng lại dẫn Điền Điền đến một căn nhà gỗ nhỏ ở trên núi. Căn nhà này được dựng khá độc đáo. Mái nhà nhọn nhọn, ống khói cao cao, giữ nguyên màu gỗ, không hề sơn bất cứ thứ gì lên, vẫn nguyên màu nâu sậm. Căn nhà gỗ dựng lên trên biển hoa giống như cảnh tượng hay xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích vậy.

“Đây là nhà tôi. Cô vào chơi nhé! Để tôi giới thiệu cô với vợ tôi. Cô ấy, tôi và Gia Kỳ tốt nghiệp cùng một trường đại học nên đều là bạn cũ của nhau.“

Vợ của Tằng Thiếu Hàng không xinh đẹp nhưng lại rất nữ tính. Cô mặc chiếc váy hoa phong cách phóng khoáng với mái tóc xoăn dài bồng bềnh, làn da hơi nâu, đôi mắt to và sâu, sống mũi rất thẳng.Cô Tằng nở nụ cười mời Điền Điền vào, đem bánh hoa hồng và kẹo hoa quế tự tay mình làm ra mời cô dùng cùng với trà hoa nhài.Mùi vị của kẹo hoa quế và bánh hoa hồng cực kỳ ngon. Dùng với trà hoa nhài lại càng ngọt ngào hơn nữa. Điền Điền không kìm nén nổi ăn mấy chiếc liền. Hương thơm của hoa ngập tràn trong miệng cô. Cô Tằng thấy cô thích, liền gói một hộp điểm tâm cho cô:“Em mang về nhà ăn nữa nhé!“

Điền Điền ngài ngại:“Chị Tằng, thế này thì ngại quá! Em đã ăn rồi còn gói mang về nữa.“

“Không sao. Có người thích ăn đồ điểm tâm chị làm, chị rất vui mà.“

“Chị Tằng, chị làm ngon lắm ạ!“

Cô Tằng mỉm cười:“Em không cần phải khách sáo như thế. Cái gì mà anh Tằng, chị Tằng chứ! Tên chị là Lục Hiểu Du. Em gọi chị là Hiểu Du, gọi anh ấy là Thiếu Hàng là được rồi.“

Gặp được vợ chồng anh chị chủ không câu nệ như thế, Điền Điền chẳng có ý kiến gì, chỉ mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ!”