Đông Cung - Chương 03 - Phần 02

Trước kia, mỗi lần tôi đặt chân vào tẩm điện của hắn, hắn lại xua tôi ra như xua loài chuột bọ. Thế mà hôm nay tôi mon men lại gần giường, không thấy hắn nổi khùng, xem ra ốm cũng nặng đây. Cung nữ vén màn, tôi thấy sắc mặt Lý Thừa Ngân đỏ gay như con cua luộc, nhắc đến cua mới nhớ tôi từng muối mặt vì nó. Chẳng là hồi chưa đến Thượng Kinh, tôi đâu có biết mặt mũi con cua ra làm sao, tết Trùng dương[30] năm đầu tiên, trong cung thết yến có món cua hấp, tôi nhìn đĩa cua đỏ au mà lúng túng không biết phải ăn kiểu gì. Có thế thôi mà Lý Thừa Ngân chì chiết tôi mãi, lần nào nhắc lại chuyện đó cũng nói kháy con gái Tây Lương đến con cua cũng không biết.

[30] Ngày mùng Chín tháng Chín hằng năm là ngày tết Trùng cửu truyền thống của người Trung Quốc. Từ thời cổ đại, người ta quan niệm số chín là con số dương. Ngày mùng Chín tháng Chín là ngày dương, tháng dương và số chín được lặp lại hai lần, vì thế, ngày này còn được gọi là tết Trùng dương hay tết Trùng cửu.

Tôi đưa tay sờ trán Lý Thừa Ngân, nóng giãy.

Tôi gọi: “Này! Lý Thừa Ngân!” mấy tiếng liền, vậy mà hắn vẫn lặng thinh.

Xem ra sốt cao thật rồi, hắn nằm trên giường thở khò khè từng cơn, môi khô và nhợt nhạt.

Tôi toan rụt tay lại nhưng không kịp, lòng bàn tay bỏng giãy như tấm thép nung của hắn nắm chặt tay tôi. Hắn thở dồn từng cơn, giọng lơ mơ gọi:

- Mẹ... mẹ ơi...

Lạ ở chỗ hắn không gọi “mẫu hậu”, mà từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghe chữ “mẹ” thốt ra từ miệng hắn. Suy cho cùng, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, còn hắn lại là Thái tử, từ xưa đến nay hai người luôn quen giữ vẻ khách sáo. Giờ ngẫm lại mới thấy, so với tôi, Hoàng hậu đối với hắn cũng chẳng thân thiết hơn là bao, ngoài mấy câu “bình thân”, “ban ngồi”, “lui xuống đi”,… người toàn mang hàng tá điển tích, điển cố ra để giáo huấn hắn.

Ngẫm thấy Lý Thừa Ngân cũng thật tội nghiệp.

Làm Thái tử phi cũng mệt lắm rồi, cái này không được, cái kia không nên, hằng năm trong cung tổ chức bao nhiêu lễ lạt, cả ngày khoác áo chim trĩ, đội mũ phượng, hết quỳ lại đứng, vai tưởng rụng, lưng tưởng gẫy… May mà Hoàng hậu cũng châm chước cho tôi phần nào, người bảo tôi còn nhỏ tuổi, lại xuất giá từ Tây Lương xa xôi, thế nên chẳng mấy khi trách móc nặng nề. Nhưng làm Thái tử còn mệt hơn làm Thái tử phi gấp nhiều lần. Tôi lướt qua vài cuốn sách đã đủ đau hết cả đầu, vậy mà Lý Thừa Ngân thuộc làu làu chẳng sót quyển nào. Không những giỏi thơ họa, hắn còn phảithông thạo bắn cung, cưỡi ngựa… Tôi nghĩ, chắc chắn hắn không có được những ngày tuổi thơ vui vẻ như mình. Học nhiều thế, đầu hắn làm sao chịu nổi!

Lý Thừa Ngân nắm tay tôi rất chặt, không để tôi rụt tay lại. Vĩnh Nương đón bát thuốc cung nữ vừa mang vào, thì thào bẩm:

- Bẩm Thái tử phi, thuốc đây ạ!

Tôi đành phải gọi:

- Này Lý Thừa Ngân! Dậy uống thuốc này!

Hắn vẫn lặng thinh, tay giữ khư khư tay tôi. Vĩnh Nương sai người chèn thêm vài cái gối lên đầu giường rồi để nội quan đỡ Lý Thừa Ngân dậy, ngả người tựa vào đó. Vĩnh Nương cầm thìa ngọc bón thuốc cho hắn, ngặt nỗi hai môi hắn mím chặt, đút được một thìa thì có tới phân nửa men theo khóe miệng trào ra ngoài.

Tôi thấy bực liền bảo:

- Để ta làm cho!

Tay phải tôi vẫn nằm gọn trong tay hắn, bèn cầm bát thuốc bằng tay trái, tôi quay sang gọi A Độ:

- Muội bịt mũi hắn đi!

A Độ vâng lệnh tiến lên, bịt mũi Lý Thừa Ngân, chẳng bao lâu sau, miệng hắn há ra vì nghẹt thở, tôi tranh thủ dốc cả bát thuốc vào miệng hắn. Mũi bị bịt, hắn đành nuốt ừng ực mấy ngụm thuốc, mấy lần ho sặc sụa, mắt khẽ chớp mở:

- Nóng... nóng quá...

Thà chết vì bỏng còn hơn chết vì ốm nhé!

Tôi ra hiệu bảo A Độ thả lỏng tay. Lý Thừa Ngân vẫn siết chặt tay tôi, song chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái, chẳng mấy chốc đã nhắm nghiền mắt, lịm dần vào giấc ngủ mê man.

Vĩnh Nương kê một cái đôn phủ nệm thêu để tôi ngồi bên cửa sổ. Cánh tay cứ phải dang ra suốt nên chỉ được một lúc đã thấy bứt rứt, khó chịu. Tôi bèn sai A Độ dịch đôn ra chỗ khác, khom lưng ngồi phịch xuống ghế kê chân. Ngồi vậy thì không cần phải cúi lom khom nữa, thoải mái hơn nhiều. Lý Thừa Ngân cầm tay tôi từ bấy đến giờ, làm cánh tay tê rần, mấy lần tôi định hất ra, ngặt nỗi chỉ cần hơi nhúc nhích là hắn sẽ siết chặt hơn. A Độ tuốt đao múa máy ướm thử vào cổ tay hắn, tôi vội lắc đầu ý bảo không được. Bây giờ mà chặt đứt tay hắn, phụ hoàng hắn không dẫn binh tiến đánh Tây Lương mới là lạ.

Tự nhiên tôi thấy nhớ Triệu Lương đệ, chí ít nếu có ả ở đây, tôi đã không phải chăm sóc Lý Thừa Ngân thế này. Lúc ấy, dù đổ bệnh nằm liệt giường thì hắn cũng chẳng thèm nắm tay tôi, chứ đừng nói đến chuyện giữ khư khư thế này.

Qua một canh giờ, tay tôi tê rần không còn chút cảm giác, tôi bắt đầu nghĩ đến việc làm thế nào để cứu Triệu Lương đệ ra rồi trả lại tất cả những chuyện này cho cô ả.

Hai canh giờ sau, nửa người tôi đã tê liệt hoàn toàn, không còn cảm giác gì nữa. Tôi sắp không nhịn được rồi, bèn lí nhí gọi Vĩnh Nương. Bà ấy bước lại gần, cúi đầu lắng nghe tôi bảo:

- Vĩnh Nương ơi... Ta... muốn... đi... nhà cầu...

Vĩnh Nương lập tức thưa:

- Nô tì sai người mang bô đến ngay bây giờ đây ạ!

Nói rồi, bà ấy đi thẳng ra ngoài, không để tôi kịp gọi với theo. Vĩnh Nương sai nội quan khép tấm bình phong lại, đuổi tất cả cung nữ lui ra, rồi đóng chặt cửa tẩm điện. Mặt tôi nhăn nhó:

- Vĩnh Nương ơi... Làm thế này... không được đâu...

- Để nô tì hầu hạ nương nương...

Tôi chực òa khóc:

- Không được! Chỗ này không tiện! Lý Thừa Ngân đang nằm đó mà...

- Thái tử Điện hạ đâu phải người ngoài... huống hồ Điện hạ còn đương giấc. - Vĩnh Nương an ủi tôi. - Vả chăng Điện hạ và Thái tử phi là phu thê, phu thê với nhau, còn lạ gì nữa...

Tôi không đủ kiên nhẫn để nghe bà ấy thao thao bất tuyệt thêm nữa, quả thực không chịu được nữa, nhưng khổ nỗi Lý Thừa Ngân đang sờ sờ ở đó, trước mặt đàn ông mà tôi lại... Tôi khóc đây, tôi muốn khóc lắm rồi...

- Vĩnh Nương ơi, ngươi mau nghĩ cách đi... Mau nghĩ cách đi!

Tôi thúc giục trong lúc Vĩnh Nương vắt óc suy nghĩ, cuối cùng chẳng nghĩ ra cách nào khả quan hơn, mà quả thật tôi không thể nhịn thêm được nữa, đành liến thoắng nói:

- Thôi được rồi, được rồi. Chỗ này cũng được, ngươi che cho ta.

Vĩnh Nương liền lách người chắn giữa tôi và Lý Thừa Ngân. Song vì Lý Thừa Ngân đang nắm chặt tay tôi, mà bà ấy lại là người tuân thủ cung quy, không thể quay lưng về phía tôi hoặc Lý Thừa Ngân, nên chỉ che được một chút. Vừa tháo dải áo tôi vừa run rẩy, chốc chốc lại ló đầu liếc Lý Thừa Ngân. A Độ giúp tôi gỡ dải áo, rồi nâng vạt váy giúp tôi.

Số thơ từ tôi thuộc tất cả chỉ có ba câu, một câu từng khoe với Bùi Chiếu, chính là câu: “Để giải ưu sầu chỉ có Đỗ Khang.”

Còn câu kia là:

“Dây to nhường đổ mưa rào.

Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng.

Tiếng cao thấp lần chen liền gảy,

Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu.”[31]

[31] Trích Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị. Bản dịch thơ của Phan Huy Vịnh.

Tại sao tôi lại thuộc mấy câu thơ này ấy à? Là bởi năm đó học tiếng của người Trung Nguyên, mỗi lần đọc đến đó thường bị líu lưỡi nên tôi cứ đọc đi đọc lại, rồi cũng thuộc lòng.

“Dây to nhường đổ mưa rào... Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng... Tiếng cao thấp lần chen liền gảy... Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu...” Quả nhiên... nhẹ cả người... sảng khoái quá!

Đang lúc lâng lâng, tôi khó tránh được hả hê, nghĩ bụng thấy mình nhớ được mấy câu thơ khó thế này, thật giỏi quá. Bấy giờ Lý Thừa Ngân bất ngờ động đậy, rồi choàng mở mắt.

- Á! - Tôi hét lên thất thanh.

Ngay tức thì A Độ nhảy lên, tuốt đao nhanh như chớp. Vĩnh Nương nghe tiếng tôi thét cũng giật bắn mình, chưa gì đã bị A Độ hẩy sang một bên, thanh đao của A Độ kề ngay cổ Lý Thừa Ngân. Tôi luýnh quýnh chân tay, vừa kéo váy vừa thét:

- Đừng! A Độ, đứng im đó!

Tôi hấp tấp thắt lại dải áo, nhưng váy áo Trung Nguyên vốn rườm rà, rắc rối, hằng ngày có cung nữ Thượng y[32] hầu tôi thay xiêm y, chứ chính tôi cũng không biết mặc thế nào. Trong lúc luống cuống tôi thắt nhầm nút chết, song cũng kệ, tôi lập tức kéo A Độ lại:

[32] Một chức quan thuộc Thượng y giám, chuyên lo công việc hầu hạ áo quần cho vua và hoàng tộc trong cung.

- A Độ! Đừng! Hắn chỉ làm ta giật mình thôi!

A Độ thu đao về. Lý Thừa Ngân trợn tròn mắt nhìn tôi, tôi cũng trừng trộ nhìn lại. Nom vẻ mặt hắn thoáng sửng sốt, ánh mắt ngây dại nhìn tấm bình phong đằng sau tôi, đoạn ngó sang Vĩnh Nương đang đứng trơ như phỗng, rồi trông xuống chiếc bô cạnh giường, liền đó ánh mắt dừng tại bàn tay đang nắm gọn tay tôi, cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm vào nút thắt lộn xộn trên eo tôi, khóe miệng bỗng giật giật.

Thể diện của tôi ơi... Hỏng cả rồi! Ba năm qua, tôi chưa hề lép vế Lý Thừa Ngân, dù là cãi nhau hay đánh lộn, thế mà hôm nay, thể diện của tôi đã ra đi thật rồi. Ba máu sáu cơn nổi lên, tôi gắt:

- Có giỏi thì cứ cười đi, ta bảo A Độ chém chết ngươi bây giờ!

Khóe miệng hắn càng co giật mạnh hơn, tôi vẫn đang gườm đây mà hắn còn cười ngặt nghẽo. Chưa bao giờ tôi thấy hắn cười kiểu đó, cả tẩm điện vang vọng tiếng cười của hắn. Vừa bực mình vừa xấu hổ, tôi bèn giật phắt thanh đao trên tay A Độ. Vĩnh Nương giật mình hét lên, tôi lật ngược sống đao, chém tới tấp về phía Lý Thừa Ngân:

- Tưởng ta không dám đánh hả? Tưởng mình có bệnh là ta tha hả? Nói để ngươi hay, chẳng qua ta sợ phụ vương ngươi dẫn quân đánh cha ta, nếu không hôm nay ta sẽ chém chết ngươi bằng được thì thôi!

Vĩnh Nương định xông vào can ngăn thì bị A Độ nhanh chân chặn lại. Tuy tôi dùng sống đao nhưng đập lên người cũng rất đau. Trái với thường lệ, Lý Thừa Ngân lĩnh trọn vài cú mà hắn không hề buông lời mắng mỉa, nhưng cũng chẳng phải loại vừa, hắn vùng lên giằng lấy thanh đao. Chúng tôi quần nhau ngay trên giường, tay tôi lăm lăm thanh đao sáng lóa, chém vào không khí vun vút. Vĩnh Nương luýnh quýnh, nhảy dựng lên:

- Thái tử phi ơi là Thái tử phi, chớ làm Thái tử Điện hạ bị thương! Điện hạ, Điện hạ cẩn thận!

Lý Thừa Ngân vật lộn toan cướp thanh đao trên tay tôi. Đang lúc giằng co, tôi vẫn không quên dặn A Độ:

- Lôi Vĩnh Nương ra ngoài mau!

Không đưa bà ấy đi, vụ này sao có thể giải quyết tới cùng được?

A Độ mau chóng kéo Vĩnh Nương ra ngoài. Tóc tôi xổ tung, chiếc thoa kim phượng cài trên đầu bỗng tuột xuống, mắc bên mai. Mới phân tâm một chút mà Lý Thừa Ngân đã tranh thủ giằng lấy thanh đao trên tay tôi.

Tôi tức mình, lao tới toan cướp lại thanh đao. Lý Thừa Ngân liền bật dậy, đứng lên giường, giơ cao thanh đao. Người hắn dong dỏng, cao hơn hẳn tôi, tôi kiễng chân không tới bèn nhảy lên toan chụp chuôi đao. Hắn đổi tay, tôi lại nhảy, hắn lại đổi... Tôi nhảy lên nhảy xuống bốn năm lần liền, lần nào cũng hụt. Hắn đắc thắng bảo:

- Cô nhảy đi! Nhảy nữa xem nào!

Tôi bực mình, thấy hắn chỉ mặc bộ đồ ngủ màu vàng bằng vải lĩnh[33], bên dưới lộ ra dải thắt lưng màu đỏ son, tôi bỗng kéo dải thắt lưng ấy. Lý Thừa Ngân hốt hoảng kêu lên:

[33] Vải lĩnh là vải dệt bằng sợi dài và dày hơn bình thường, bề mặt bóng loáng. Chỉ những gia đình giàu có, quyền quý mới có tiền để mua vải lĩnh.

- Cô... làm gì đấy?

Tay hắn luống cuống giữ chặt đai quần, tôi tranh thủ vung chân đạp vào đầu gối hắn một cú. Cú đạp khá mạnh, hắn gập gối ngã lăn, tôi chồm lên chộp lấy cổ tay hắn, thế là thanh đao đã thuộc về tôi.

A Độ quay vào, vén màn đúng lúc tôi đang nằm đè lên người Lý Thừa Ngân, tay giằng kéo dải rút quần của hắn. Mặt A Độ thoắt đỏ lựng, loáng một cái đã chạy mất hút.

- Này A Độ!

Tôi nhảy dựng lên toan gọi A Độ lại, Lý Thừa Ngân chớp thời cơ cướp mất thanh đao. Chúng tôi sáp vào nhau, lăn từ trên giường xuống đất. Không ngờ trông hắn thế này mà cũng biết đánh nhau. Trước đây, thỉnh thoảng chúng tôi cũng động tay động chân nhưng thường dừng lại rất đúng lúc, nhiều khi chưa đánh đã có người nhảy vào can ngăn. Hôm nay đúng là ngoại lệ, mặc dù đang ốm, song sức đàn ông lúc nào cũng khỏe, sức mạnh vô biên y như lạc đà. Tuy tôi có khiếu đánh lộn, nhưng bất lợi là sức không bền, giằng co qua lại một lúc đã đuối sức. Sau cùng, thanh đao lọt vào tay Lý Thừa Ngân, tôi đánh liều bẻ ngoặt tay hắn, hắn nới lỏng tay quẳng thanh đao sang một bên rồi vung chân đá văng ra xa, phen này thì không ai với được đao nữa.

Tôi thở hồng hộc, Lý Thừa Ngân vẫn vặn siết cánh tay tôi, chúng tôi như hai cái khóa móc vào nhau rồi cùng ngã lăn trên thảm. Trán hắn mướt mồ hôi, đấy nhé, quần nhau một lúc làm cả người toát mồ hôi, bệnh phong hàn chẳng mấy mà khỏi. Cả hai đang giằng co quyết liệt, đến nước này mà hắn không chịu buông tay thì tôi cũng chẳng còn sức mà giãy. Sau cùng, Lý Thừa Ngân để ý dải lụa thắt ngang ngực tôi, liền đưa một tay rút dải lụa ấy. Tôi giật thót tim:

- Ngươi định giở trò gì đấy?

Hắn giật phắt đai áo rồi trói tạm hai tay tôi lại. Tôi hoảng hốt, chỉ sợ hắn trói mình vào để đánh đập, hành hạ. Tôi hét lên:

- Này! Quân tử đánh nhau không ghi thù, ngươi dám đánh ta, ta gọi A Độ đến chém chết ngươi bây giờ!

- Im đi!

- A Độ! - Tôi gào toáng lên. - Mau đến đây, A Độ!

Tôi đoán Lý Thừa Ngân sẽ sợ tôi gọi A Độ vào, vì hắn ta còn lâu mới đọ được A Độ. Hắn ngoái đầu dáo dác tìm đồ, tôi nghĩ chắc hắn muốn tìm thứ gì đó để bịt miệng mình đây mà, nhưng trên giường lộn xộn thế kia, gối chăn thì văng xuống đất, cập rập thế thì tìm sao được thứ gì? Tuy hai tay bị trói nhưng chân vẫn động đậy được, tôi giãy như con cá mắc cạn, tranh thủ gào thật to:

- A Độ! Mau đến cứu ta! A Độ!

Lý Thừa Ngân cuống cuồng nhào đến lôi tôi dậy, thế rồi hắn bịt miệng tôi bằng chính bờ môi mình.

Tôi sững sờ.

Trên người hắn có mùi mồ hôi, có hương trầm, có vị thuốc và mùi gì đó mà tôi không thể nào đoán được. Bờ môi ấy mềm mềm, nóng rực, giống một đôi vịt nướng vừa lửa, xem ra còn mềm hơn cả thịt vịt nướng. Tôi chết đứng, thực sự chết đứng. Tôi tròn mắt, gương mặt Lý Thừa Ngân chiếm trọn tầm nhìn, không, là con ngươi của hắn mới đúng.

Chúng tôi thi nhau trợn mắt.

Tôi có cảm giác, vì mải trừng mắt với hắn mà tôi quên mất không thở lấy hơi.

Hình như hắn cũng quên hít thở, cứ nhìn tôi trừng trừng.

Tiếp đó tôi hơi hé miệng định gào toáng lên, hắn liền siết chặt vòng tay, kéo tôi sáp lại gần. Tôi toan mở miệng, đầu lưỡi của hắn tranh thủ luồn vào trong.

Buồn nôn quá đi mất!

Toàn thân tôi sởn gai ốc, lông tơ dựng đứng cả lên. Hắn gặm môi tôi! Aaaa…! Này, đấy là môi tôi! Không phải móng giò, cũng không phải gà nướng, càng không phải đùi vịt đâu nhé! Hắn ôm tôi rồi gặm ngon lành... Vừa gặm hắn vừa lần mò quần áo. May mà có nút chết trên eo váy, bằng không hắn xé mất đai ngực rồi, giờ đến váy cũng rách dưới tay hắn thì tôi thà chết đi cho xong.

Tức! Quá! Đi! Thôi!

Tôi liều mạng cắn hắn, rồi lên gối thụi cho hắn một cú để đời!

Hắn trúng đòn, không còn làm gì được nữa. Tôi bật dậy, lao đến nhặt thanh đao của A Độ, cứa hai, ba nhát cho đứt phăng đống dây dợ lằng nhằng trên tay, xong xuôi tôi kề đao vào cổ hắn:

- Lý Thừa Ngân kia! Hôm nay ta liều mạng với ngươi!

Lý Thừa Ngân uể oải liếc tôi một cái rồi cúi xuống nhìn thanh đao. Tôi kề đao vào cổ hắn, đe dọa:

- Cấm ngươi không được tiết lộ chuyện hôm nay, bằng không, ngay tối nay ta sẽ sai A Độ đến giết ngươi!

Lý Thừa Ngân chống tay, chễm chệ ngồi đó, như thể bên cổ chẳng hề có thanh đao sắc, hắn bỗng trở nên đáo để:

- Ta không được phép tiết lộ chuyện gì... hôm nay cơ?

- Chuyện ngươi hôn ta, còn nữa… còn… Hừ! Tóm lại, chuyện hôm nay cấm ngươi không được nhắc đến! Bằng không ta chém chết ngươi!

Hắn tự đưa cổ mình lại gần lưỡi đao:

- Giỏi thì giết đi... Cô làm thế là mưu sát chồng đấy nhé! Mà này, chỉ cần cô dám động đến một sợi lông của ta, phụ hoàng ta sẽ lập tức dấy binh đánh Tây Lương của cô!

Thật! Khốn! Nạn!

Tôi tức tới nỗi không biết phải làm gì, đang phân vân không biết nên đâm hắn một phát chết ngay hay đợi buổi tối sai A Độ đến tẩn cho hắn một trận!

Hắn nói:

- Có điều... Nếu tâm trạng thoải mái thì… ta mới không tiết lộ chuyện hôm nay.

Tôi nhìn hắn vẻ đầy cảnh giác:

- Thế nào thì ngươi mới thoải mái?

Lý Thừa Ngân xoa cằm:

- Để ta nghĩ đã…

Tôi hằm hè bảo:

- Nghĩ cái gì mà nghĩ! Tóm lại, ta nói trước, nếu ngươi dám tiết lộ, ta lập tức sai A Độ đến chém chết ngươi!

- Trừ phi cô… hôn ta!

- Hả?

- Cô hôn ta, ta sẽ không kể với ai nữa...

Tôi nhìn hắn đầy vẻ ngờ vực. Lý Thừa Ngân của ngày hôm nay rõ ràng không giống Lý Thừa Ngân của thường ngày. Trước kia chúng tôi nói với nhau chưa quá ba câu đã cãi lộn. Lý Thừa Ngân là loại người đáng hận, đáng giận, đáng ghét... nhưng hôm nay tự nhiên lại trở nên vô lại, khốn nạn, lưu manh…

Tôi quyết tâm đánh liều một phen:

- Ngươi hứa rồi đấy nhé?

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

Đành vậy, tôi thả đao xuống, nhắm tịt mắt, cắn phập vào mặt hắn. Tôi nghiến lấy nghiến để cho đến khi hằn lên vết răng khiến hắn đau đến rùng mình. Tôi hôn xong, toan xách đao bỏ đi thì hắn bỗng vươn tay kéo tôi vào lòng.