Lạc chốn phù hoa (Tập 2) - Chương 12 - Phần 01

Chương 12. Lún sâu

1.

Thời gian gần đây, An Thịnh luôn ở “đầu sóng ngọn gió”. Mấy ngày trước, giới truyền thông liên tục đưa tin “Nhập khẩu công nghệ tiên tiến của nước ngoài, thúc đẩy sự tiến bộ khoa học kỹ thuật ở tỉnh ta”, đồng thời dự đoán An Thịnh là đơn vị có khả năng trúng thầu lớn nhất. Hai ngày nay có người chạy đến trụ sở tập đoàn gây chuyện, thu hút sự chú ý của dư luận. Lãnh đạo cấp cao triệu tập cuộc họp khẩn cấp, các cổ đông gây sức ép, yêu cầu nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Cuộc họp kết thúc, Tô Mạt bị gọi tới văn phòng chủ tịch. Ngoài cô ra, trong phòng đều là người nhà họ Vương.

Vương Á Nam hỏi thẳng Tô Mạt: “Nghe nói buổi tối hôm xảy ra vụ nhảy lầu, cô cũng có mặt ở đó?”

Tô Mạt đành kể đại khái chuyện xảy ra tối hôm đó. Cô cũng nói rõ mình quen biết Mạc Úy Thanh như thế nào nhưng không nhắc tới mối quan hệ giữa Châu Viễn Sơn và Mạc Úy Thanh.

Nghe Tô Mạt nói xong, Vương Tư Nguy đập mạnh tay vào thành ghế. “Cô, anh, mọi người cũng nghe rõ rồi đấy, chuyện này không liên quan đến cháu. Nếu cô không tin, có thể hỏi luật sư Châu. Lúc đó anh ta cũng có mặt. Theo cháu nghĩ, đây là do quan hệ nam nữ xảy ra mâu thuẫn, tự tử vì tình, đúng vậy không, trợ lý Tô?”

Tô Mạt chẳng thèm để ý đến anh ta, không lên tiếng.

Vương Cư An nói với em trai: “Hay là chú tự đi giải quyết?”

Vương Tư Nguy im bặt.

Vương Cư An hỏi lại: “Lúc đó luật sư Châu cũng có mặt?”

Thấy Vương Á Nam nhìn mình, Tô Mạt đành gật đầu.

Vương Cư An nói: “Cô ra ngoài trước đi!”

Đợi Tô Mạt đi khỏi, Vương Á Nam mới lên tiếng: “Chúng ta không thể đắc tội với Thượng Thuần. Chúng ta ra ngoài làm ăn đâu có thể tùy tiện gây thù kết oán với người khác. Nhiều lúc, chúng ta cần sự giúp đỡ của người ta nên phải gánh nạn thay người ta. Lấy công ty làm trọng, còn những việc khác, các anh tự giải quyết!”

Vương Tư Nguy gật đầu lia lịa. “Anh, cô nói đúng, tên đó không dễ động vào đâu!”

Vương Cư An im lặng.

Chẳng bao lâu sau, hai người quay về văn phòng tổng giám đốc. Vương Cư An ngồi xuống ghế, ngẫm nghĩ một lúc rồi gọi mấy cuộc điện thoại nhờ vả. Sắc mặt anh ta vốn u ám nhưng lúc này anh buộc phải mỉm cười, hàn huyên với đối phương.

Sau khi cúp điện thoại, anh ta bảo nhân viên xuống dưới mời người nhà Mạc Úy Thanh lên văn phòng nói chuyện. Mấy người đó đã gây ầm ĩ trong hai ngày qua, nhưng khi gặp ông chủ, bọn họ bất giác trở nên nghiêm chỉnh.

Vương Cư An cất giọng thành khẩn: “Xảy ra sự việc này, tôi cũng rất buồn. Tôi có thể hiểu tâm trạng của các vị. Xuất phát từ lập trường chủ nghĩa nhân đạo, công ty chúng tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia quyến của cô Mạc!”

Vương Tư Nguy phối hợp đưa ra tấm chi phiếu đã chuẩn bị từ trước.

Người nhà họ Mạc liếc nhìn con số trên tấm chi phiếu, tỏ ra bất mãn. “Cái gì gọi là lập trường chủ nghĩa nhân đạo? Đây là chuyện do em trai anh gây ra.”

Vương Cư An nói: “Chắc mọi người hiểu rõ tình hình thực tế hơn chúng tôi. Bên nhà tang lễ cho biết, tử thi để mấy ngày cũng không ai nhận, lại không liên lạc được với gia quyến, xác để ngăn lạnh không ai thanh toán tiền thuê. Cuối cùng, họ chỉ còn cách đem đi hỏa táng...”

Đối phương muốn phản bác, anh ta nói tiếp: “Việc này vốn chẳng liên quan đến An Thịnh chúng tôi. Đương nhiên, nếu các vị muốn gặp ở tòa án, chúng tôi cũng chuẩn bị sẵn tài liệu, bên nhà xác sẽ lập tức đưa giấy chứng minh qua đây. Lúc sinh thời, cô Mạc mắc bệnh trầm cảm nặng, không thể tự lo liệu cuộc sống. Các vị bỏ mặc cô ấy một thời gian dài, không biết có bị kết án tội bỏ rơi không? Đề nghị bệnh viện xuất giấy chứng minh bệnh tật hình như cũng không khó...”

Người nhà Mạc Úy Thanh ngây ra, nắm chặt tờ chi phiếu.

Vương Cư An nhẹ nhàng cầm lại tờ chi phiếu. “Cái này tạm thời đặt ở chỗ tôi, các vị có nửa ngày suy nghĩ. Qua ngày hôm nay, các vị đừng đến tìm tôi nữa mà trực tiếp đi tìm ban quản lý nhà tang lễ. Nếu bọn họ có ý kiến...” Anh ta ngẫm nghĩ. “... ít nhất phải bồi thường cho bọn họ một, hai vạn.”

Đối phương hoảng hốt, vội cầm tờ chi phiếu.

Lúc này, Vương Tư Nguy lên tiếng: “Nhận tiền rồi thì mau giải tán đi!”

Mấy người truyền tay nhau tờ chi phiếu, thì thầm thương lượng, thái độ hết sức ôn hòa: “Người chết rồi thì thôi, hai bên không cần trở mặt, có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất. Chúng tôi sẽ đi ngay. Về chuyện đám người tụ tập xem trò vui, không liên quan đến chúng tôi.”

Vương Cư An gật đầu với bọn họ. Đợi bọn họ đi khỏi, anh ta chỉnh lại quần áo, đứng dậy, đi ra ngoài.

Vương Tư Nguy chạy theo. “Anh, anh đừng xuống dưới, bên dưới vẫn rất đông phóng viên...”

Vương Cư An không quay đầu, trách mắng em trai: “Đồ ngu xuẩn, không liên quan đến chú, chú sợ gì chứ? Sau này đừng có gây chuyện! Hôm nay tôi dùng số tiền này mua cuộc sống yên ổn của chú trong tương lai. Chú hãy nhớ kĩ cho tôi, đây là lần cuối cùng!”

Vương Tư Nguy không dám ho he.

Lãnh đạo cấp cao của An Thịnh xuất hiện ở đại sảnh, đám phóng viên lập tức xúm lại. Trong đại sảnh bày nhiều bàn ghế, trên bàn có đầy đủ gạt tàn thuốc lá, chai nước khoáng, nhìn qua giống hiện trường buổi họp báo, cũng cho thấy thái độ nghiêm túc và thận trọng của công ty.

Vương Cư An cố ý im lặng một lúc, chờ cho có nhiều cơ quan truyền thông tụ tập.

Tô Mạt nhận chỉ thị của Vương Á Nam, chạy xuống dưới, đưa cho Vương Cư An bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn, nào ngờ anh ta xua tay. “Không cần!”

Đám phóng viên giơ micro và máy ảnh. Vương Cư An nghiêm mặt, từ tốn lên tiếng: “Rất cảm ơn sự có mặt của các vị ngày hôm nay! Đầu tiên, tôi xin thay mặt công ty bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc với cô Mạc, một sinh mệnh đầy sức sống rời khỏi cõi đời ở độ tuổi đẹp đẽ nhất. Tôi tin, dù không quen biết cô, các vị cũng sẽ có cùng cảm nhận, bất kể ở hoàn cảnh nào, sinh mệnh cũng là thứ chúng ta quý trọng nhất.”

Anh ta ngừng vài giây rồi nói rành rọt từng từ: “Dựa theo kết quả cuộc điều tra nội bộ của công ty chúng tôi trong những ngày qua, chúng tôi đã xác nhận cái chết của cô Mạc có quan hệ nhất định đến một nhân viên của An Thịnh.”

Anh ta vừa dứt lời, cả đại sảnh ồn ào, huyên náo.

Đợi xung quanh lắng dịu, Vương Cư An mới nói tiếp: “Nhân viên này là luật sư cố vấn họ Châu do công ty chúng tôi mời về làm việc. Luật sư Châu và cô Mạc từng có quan hệ tình cảm sâu đậm, gần đây, mối quan hệ của hai người hình như có chút trục trặc. Vì sự tôn trọng người chết và đây là vấn đề tình cảm riêng tư, người ngoài không tiện nói nhiều. Vì sự qua đời của bạn gái, luật sư Châu cũng hết sức áy náy và đau buồn. Đồng thời, luật sư Châu đã đệ đơn xin nghỉ việc để tránh ảnh hưởng đến thanh danh của công ty. Mặc dù vậy, với tư cách là người lãnh đạo của luật sư Châu, tôi cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ. Nếu tôi quan tâm đến cấp dưới hơn, nếu phát hiện tâm trạng của nhân viên xuống dốc và kịp thời nói chuyện, có lẽ sự việc đau lòng này sẽ không xảy ra. Nhân viên mỗi ngày làm việc tám tiếng đồng hồ, nếu không tính thời gian đi ngủ, vậy thì thời gian ở công ty còn nhiều hơn ở nhà, do đó, An Thịnh không chỉ mang đến công việc cho mọi người mà cũng nên dành sự quan tâm như gia đình tới nhân viên. Về phương diện này, An Thịnh vẫn phải tiếp tục cố gắng. Nhân đây, tôi xin thay mặt công ty gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến gia quyến của cô Mạc, các cơ quan truyền thông và những người bạn quan tâm vụ việc này. Tôi cũng xin lỗi vì đã tạo thành sự phiền nhiễu cho mọi người!”

Bên dưới có người vỗ tay, cũng có phóng viên chất vấn. Vương Cư An giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Anh ta nói: “Được biết, cô Mạc lúc sinh thời mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng. Trong xã hội ngày nay, có rất nhiều người không hiểu gì về bệnh trầm cảm, thậm chí còn có thái độ kỳ thị với bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm. Bệnh trầm cảm ở mức độ nặng được gọi là bệnh ung thư của tâm linh, là căn bệnh về thần kinh dẫn đến hành vi tự sát thường thấy nhất. Bệnh nhân chìm đắm trong tâm trạng bi quan một thời gian dài không thể dứt ra sẽ có ý nghĩ coi thường mạng sống. Họ ngày càng sa sút tinh thần nhưng không được người xung quanh hiểu và thông cảm nên rất đau khổ...”

Anh ta lấy vài ví dụ, có phóng viên nữ nghe mà rơi lệ. Sau đó, anh ta tuyên bố: “Sáng hôm nay, lãnh đạo cấp cao của công ty chúng tôi đã mở cuộc họp, tất cả đều bỏ phiếu thông qua việc thành lập một quỹ gọi là Quỹ trầm cảm An Thịnh Thái Dương để giúp đỡ những bệnh nhân trầm cảm. Hy vọng họ có thể nhìn thấy những điều đẹp đẽ của sinh mệnh, lại quay về với cuộc sống tràn ngập ánh nắng mặt trời.”

Vương Cư An rút ra một tờ chi phiếu đã ký tên, bỏ vào thùng quyên góp ở bên cạnh. “Đây là khoản quyên góp đầu tiên của cá nhân tôi.”

Tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Tô Mạt trợn mắt, há miệng.

Có phóng viên hỏi: “Tổng giám đốc vẫn chưa giải thích vụ thi thể bị hỏa táng!”

Vương Cư An lịch sự đáp: “Xin lỗi, công ty chúng tôi thật sự không nắm rõ vụ việc này, có lẽ các vị nên hỏi người thân của cô Mạc hay nhà tang lễ.”

Phóng viên đó quay đi tìm người nhưng gia quyến của Mạc Úy Thanh đã biến mất từ lâu.

Một phóng viên vẫn cố bới móc: “Người nhà cô Mạc cho biết chuyện này liên quan đến em trai Tổng giám đốc, không giống những gì anh vừa tuyên bố!”

Vương Cư An tỏ ra nghiêm nghị. “Chúng tôi không loại trừ khả năng có người cố ý phao tin đồn nhảm để làm ảnh hưởng đến công ty. Nếu không tin, các vị có thể hỏi luật sư Châu. Luật sư Châu hành nghề liên quan đến pháp luật, lại là đương sự nên có thể trình bày rõ hơn tôi. Tuy nhiên...” Anh ta cất giọng thành khẩn: “Tôi không hy vọng các vị làm phiền cậu ấy. Dù sao người cũng đã qua đời, người sống vẫn phải tiếp tục cuộc sống, xin đừng ép cậu ấy...”

Vương Cư An bỏ đám đông lại đằng sau, một mình đi vào thang máy. Cánh cửa thang máy đang khép lại, đột nhiên bị ấn nút mở ra.

Tô Mạt cúi đầu, đi vào. Khi cánh cửa thang máy đóng chặt, cô đắn đo vài giây rồi mới lên tiếng: “Anh trút hết trách nhiệm lên Châu Viễn Sơn. Bây giờ anh ấy đang rất đau khổ.”

Vương Cư An nhún vai. “Vì vậy cũng chỉ có cậu ta mới không chối bỏ trách nhiệm của bản thân. Nếu gặp cậu ta, em nhớ bảo cậu ta không cần quay lại làm việc!”

Tô Mạt hạ giọng: “Anh ấy có khả năng mất cả công việc ở văn phòng Luật.”

Vương Cư An cười. “Em nghĩ nhiều quá đấy! Cái cây di chuyển sẽ chết, con người chuyển động mới sống, còn nữa...” Anh ta ngoảnh đầu nhìn cô. “Làm người, không nên chính nghĩa quá. Người có tinh thần chính nghĩa gặp điều tốt rất ít, chỉ khiến bản thân rơi vào mớ bòng bong mà thôi!”

Phản ứng của Tô Mạt chậm nửa nhịp, cô nhất thời á khẩu.

Vương Cư An không rời mắt khỏi cô. Anh ta giơ tay chỉ lên môi mình. “Chỗ này của em khỏi chưa? Cán cân tình cảm của em đã nghiêng ngả, do đó em không thể nhìn nhận vấn đề một cách khách quan.”

Tô Mạt đỏ mặt, không dám nhìn anh ta. Cô cúi xuống nhìn mũi giày của mình. “Tôi đâu có tinh thần chính nghĩa! Nếu có chính nghĩa, lúc đó tôi đã đi tìm Thượng Thuần nói lý. Tôi... tôi chẳng có lập trường để hỏi anh điều gì.” Cô hạ quyết tâm, lên tiếng: “Tôi biết rõ chuyện xảy ra tối hôm đó và mối quan hệ phức tạp của ba người, nhưng có một điểm tương đối kỳ lạ, lúc đó Thượng Thuần có thể đổ hết tội cho Châu Viễn Sơn, tại sao anh ta còn đi đường vòng, kéo An Thịnh xuống bùn?”

Ngừng vài giây, cô nghĩ rồi nói tiếp: “Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy có hai khả năng khá hợp lý. Hoặc là anh ta vẫn còn chút áy náy với Mạc Úy Thanh và Châu Viễn Sơn, hoặc là anh ta chẳng coi Châu Viễn Sơn ra gì, muốn tìm đối thủ thú vị hơn. Có lẽ giữa các anh vẫn tồn tại sự xung đột lợi ích. Nếu Thượng Thuần chỉ coi đây là trò đùa, chứng tỏ anh ta không thèm để ý đến anh. Dù anh có ý lấy lòng, giúp anh ta giải quyết êm thấm vụ này, anh ta cũng chưa chắc đã cảm kích.”

Vương Cư An lại liếc nhìn cô, cuối cùng nhìn thẳng về phía trước, không lên tiếng.

Thang máy xuống đến nơi, cánh cửa từ từ mở ra, Tô Mạt nói câu cuối cùng: “Nếu đúng là vậy, Châu Viễn Sơn đối với anh chẳng khác nào anh đối với Thượng Thuần. Ngộ nhỡ ngày mai Vương Cư An biến thành Châu Viễn Sơn của ngày hôm nay, anh sẽ xử trí ra sao?” Tô Mạt giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng biết rõ phản ứng của người đàn ông này khi nghe câu nói của cô. Sau cơn kích động, cô nhất thời cảm thấy sảng khoái nhưng cũng khó tránh khỏi nỗi sợ hãi. Cô không để ý đến thái độ của đối phương, lập tức đi ra ngoài.

Vương Cư An quả nhiên đờ người. Nhìn người phụ nữ đi như chạy, anh ta “hừ” một tiếng lạnh lùng. “Đàn bà con gái có cái nhìn đại cuộc gì chứ, lúc nào cũng coi “nhi nữ tình trường” là trên hết!” Anh ta vừa định cất bước, cửa thang máy đã khép lại, chưa kịp ấn nút mở thì thang máy đã chạy xuống dưới.

Vương Cư An bình ổn tâm trạng, giơ tay xem đồng hồ. Anh ta không nghĩ ngợi nhiều, bấm nút thang máy đi xuống bãi đỗ xe ở tầng ngầm.

Hai ngày nay hao tâm tổn trí, anh ta chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Lái xe về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy Vương Tiễn đang ngồi trên sofa chơi điện tử, bộ dạng uể oải, biếng nhác, không hề có sức sống của một thanh niên. Trong lòng càng bực dọc nhưng Vương Cư An chẳng buồn nói nhiều, chỉ hỏi: “Mày đã thu dọn hành lý chưa?”

Vương Tiễn không ngẩng đầu. “Lão Trương giúp con thu dọn.” Cậu ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi: “Bố, ngày mai bố có đi tiễn con không?”

“Thằng này xấc láo, lão Trương là để mày gọi đấy à?” Tuy phê bình nhưng giọng điệu của anh ta trở nên ôn hòa: “Ngày mai bố bận việc, bảo ông ấy đưa mày ra sân bay. Những lời khó nghe bố cứ nói trước, tốt nhất để bố thấy mày ngoan ngoãn, thật thà. Bố sẽ tới kiểm tra bất cứ lúc nào.”

Vương Tiễn dán mắt vào máy tính bảng. “Bố, bố đừng đi thì hơn! Cứ nhìn thấy con là bố không vừa mắt, cả ngày nổi nóng. Bố nên đi tìm mấy cô minh tinh, đồng nghiệp nữ của bố ấy, ít nhất là được thỏa mãn nhu cầu, trong lòng cũng dễ chịu. Như vậy, hai bố con ta đều có thể sống thoải mái.”

“Nói vớ vẩn!” Vương Cư An giơ tay xoa bóp cổ. “Gần đây công ty rất bận, bố không thể thoát ra...”

“Chiêu này chẳng có tác dụng với con, mọi lời giải thích chỉ là che đậy. Con đâu phải đám phụ nữ đó...” Vương Tiễn vẫn chăm chú vào máy tính bảng, bỗng thốt ra một câu: “Bố, hay là con... con không đi học nữa mà theo bố học cách làm ăn, dù sao con học cũng chẳng ra gì.”

Vương Cư An chán nhất nghe câu này. “Mày đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Mày không đi học? Không đi học thì mày có thể làm gì? Công ty bị người khác bán đi, mày còn giúp người ta đếm tiền.” Anh khuyên nhủ: “Bố không có yêu cầu cao đối với mày, học ngành chính quy là được. Học xong, mày muốn làm gì thì làm, bố cũng mặc kệ.”

Vương Tiễn im lặng, tiếp tục chơi điện tử. Người giúp việc theo giờ dọn cơm lên bàn, gọi cậu vào ăn cơm, cậu chẳng để tâm.

Vương Cư An ngồi xuống bàn, ăn mấy miếng, vẫn không thấy con trai có động tĩnh. Anh ta trừng mắt nhìn Vương Tiễn, cố kìm nén cơn tức giận. “Cả ngày chỉ biết chơi điện tử, cứ chơi kiểu này rồi mấy câu tiếng Anh trả lại thầy hết.” Thấy con trai vẫn không nhúc nhích, lửa giận bốc lên đầu, anh ta ném chiếc đũa, trúng đầu con trai.

Vương Tiễn sờ gáy, ủ rũ đi ra bàn ăn. Hai bố con không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ ăn cơm. Vương Cư An đột nhiên không muốn ăn, đứng dậy lên tầng trên, về thư phòng ngồi một lúc. Chợt nhớ ra một việc, anh ta bấm số gọi điện thoại, đầu bên kia tắt máy. Anh ta lại gọi đến văn phòng Luật, không ngờ có người nghe điện thoại.

Vương Cư An giới thiệu: “Tôi là Vương Cư An của An Thịnh!”

Đối phương tỏ ra rất nhiệt tình. “Vương Tổng, chào anh!” Ngừng vài giây, giọng điệu của đối phương có vẻ ngượng ngùng: “Chúng tôi đã nghe nói chuyện đó, còn mở cuộc họp... Chúng tôi biết sự việc gây ra ảnh hưởng rất xấu. Về hành vi của luật sư Châu, văn phòng chúng tôi thành thật xin lỗi! Chúng tôi cũng đã sử dụng một số biện pháp để cứu vãn, bao gồm cả việc khuyên luật sư Châu tự động từ chức... Bây giờ luật sư Châu đang ở Malaysia, nhưng chúng tôi đã nhắn...”

Vương Cư An tựa người vào thành ghế, giơ tay ấn huyệt thái dương, nói ứng phó vài câu rồi cúp máy.

Một lúc sau, anh ta gọi điện cho Vương Tư Nguy, dặn dò: “Thượng Thuần cũng can dự vào vụ này nên chú hãy giục anh ta mau kết thúc đi! Hai ngày nay vì chú mà tôi mệt chết đi được! Sau này chú bớt chơi bời phóng túng cho tôi, người đàn ông ba mươi tuổi cũng đến lúc hồi tâm, đừng như tên vô lại...”

Vương Tư Nguy cung kính vâng dạ. Đợi bên kia cúp máy, anh ta đột nhiên đập điện thoại xuống bàn. “Mẹ kiếp, hễ lên tiếng ra là chửi mắng mình, mình là em trai của hắn chứ có phải con trai đâu? Cả ngày diễu võ giương oai cho ai xem? Cái gì mà vì chuyện của mình mà mệt chết đi được? Hắn nắm được cơ hội là diễn trò ngay, hôm nay lại trở thành tâm điểm, thích quá còn gì? Thế mà còn chửi mắng mình. Đều do một người cha sinh ra, việc gì hắn phải suốt ngày khoe khoang trước mặt mình như vậy?”

Ông già ở bên cạnh vỗ nhẹ vào tay anh ta. “Nguy à, nó là anh trai cậu. Người không tốt số, dù là vàng cũng bị giảm giá. Người tốt số, dù là cục sắt cũng biến thành vàng. Ai bảo số cậu không tốt, không thể đặt chân vào cửa nhà nó. Người ta ở trên đầu cậu, thôi thì cậu cứ cúi đầu đi!”

Vương Tư Nguy tức giận. “Bố à, đâu chỉ có cúi đầu!” Anh ta chỉ ngón trỏ vào ngực mình. “Tôi đã nằm phủ phục dưới đất, suýt nữa khấu đầu lạy tạ ấy chứ! Bố cứ chờ đi, sự đời chẳng biết đâu mà lần, tôi không tin cả cuộc đời này tôi không thể trở mình!”