Lạc chốn phù hoa (Tập 2) - Ngoại truyện - Phần 01

Ngoại truyện. Khi anh có em

Đây
là đứa con nằm ngoài kế hoạch.

Khi
biết tin có thai, Tô Mạt ngẩn ra một lúc. Vào thời khắc đó, trong đầu cô vụt qua
rất nhiều chuyện, ví dụ liệu Thanh Tuyền có bài xích sự xuất hiện của em trai hoặc
em gái? Bây giờ có thêm một đứa con, liệu cô có thể chăm sóc Thanh Tuyền chu đáo?
Cô đang phát triển sự nghiệp, với tính cách của Vương Cư An, chắc chắn anh chẳng
để mắt đến cơ nghiệp nhỏ bé của cô mà hy vọng cô tập trung lo cho gia đình. Nghĩ
xa hơn một chút, vì các triệu chứng nôn ọe, hạ đường huyết, thể lực kém… Tô Mạt
không thể chăm sóc Thanh Tuyền trong khi vẫn đi làm, cô còn phải nghỉ ngơi theo
lời dặn của bác sĩ. Vì vậy, cô muốn đón bố mẹ đến sống ở Nam Chiêm một thời gian,
ít nhất cho tới khi cô hết cữ. Nhưng sống chung dưới một mái nhà, mọi người khó
tránh khỏi chạm mặt nhau. Vì tính cách, thói quen sống khác biệt, liệu hai bên có
xảy ra va chạm, mâu thuẫn? Tất cả những điều này đều là vấn đề không thể dự đoán
trước.

Còn
một chuyện nữa, dù ép bản thân đừng bận tâm nhưng Tô Mạt vẫn khó tránh khỏi nghĩ
ngợi. Mọi người đều ca ngợi vẻ đẹp và sự vĩ đại của người mẹ nhưng có một sự thật
ẩn giấu đằng sau vẻ đẹp, đó là bộ ngực chảy xệ, cơ thể phù nề, mặt đầy vết nám...
Một loạt sự thay đổi này, dù được che đậy bằng những bộ quần áo đẹp đẽ thì cũng
không thể che giấu. Tất nhiên, đây là tâm lý sầu muộn mang tính ích kỷ của người
phụ nữ, chỉ có thể cất giấu trong lòng.

Lần
đầu tiên sinh con, Tô Mạt vẫn còn trẻ nên hồi phục rất nhanh. Bây giờ đã cách sáu,
bảy năm, cô không thể giữ tâm trạng vô tư như trước. Cô hiểu rõ nỗi đau đớn trong
quá trình sinh con.

Đợi
mấy tháng đầu, tức thời kỳ nguy hiểm qua đi, Tô Mạt bị chồng đưa thẳng sang Toronto.

Ban
đầu chỉ nói đi nghỉ ngơi vài tuần, nhân tiện xem môi trường sống để sau này định
cư dưỡng lão, nhưng Vương Cư An luôn luôn nói một đằng làm một nẻo. Bác sĩ phụ sản
và nơi sinh đã bị anh sớm liệt vào phạm vi khảo sát. Tô Mạt mới xuống máy bay được
mấy ngày đã bị đưa tới bệnh viện siêu âm. Tô Mạt còn chưa nhìn rõ mặt con, bà bác
sĩ tóc hoa râm đã lên tiếng hỏi: “Hai vị muốn biết giới tính của đứa trẻ ngay bây
giờ hay đợi đến lúc sinh cho bất ngờ?”


Mạt vẫn đang do dự, Vương Cư An hỏi thẳng: “Con trai hay con gái?”

Bác
sĩ quan sát kĩ một lần. “Tôi tạm thời không phát hiện ra “cột cờ nhỏ” của thai nhi,
rất có khả năng là con gái.”

Hai
người nhất thời im lặng, Tô Mạt nhạy cảm phát hiện ra ông bố tương lai ở bên cạnh
hơi ủ rũ. Trên đường về, Vương Cư An trở nên kiệm lời, vẻ không hài lòng.

Trước
thái độ của anh, Tô Mạt cũng không vui, nhưng sau đó cô tự nhủ, chẳng thèm so đo
với anh.

Công
việc của Vương Cư An rất bận rộn nên anh chỉ ở với Tô Mạt một tuần rồi về nước,
để cô một mình trong căn nhà rộng rãi, xung quanh cây cối um tùm, có cả thảm cỏ
và vườn hoa hồng. Mấy ngày sau anh lại bay sang, Tô Mạt không kìm được cằn nhằn
vài câu, Vương Cư An đề nghị: “Ngoài kia toàn là người Trung Quốc, em hãy ra ngoài
làm quen với họ.”

“Em
không thể nghỉ quá lâu, có tên mà không làm việc, mọi người sẽ nói này nói nọ.”

Đối
với anh, lý do này không hề có sức thuyết phục.


Mạt nói tiếp: “Anh có biết làng này bị người ngoài gọi là gì không?”

“Gì?”
Anh hỏi.

“Làng
vợ bé.” Tô Mạt trả lời.

Vương
Cư An cười. “Vớ vẩn!” Ngừng vài giây, anh tiếp tục: “Vợ bé càng tốt, vợ bé được
chiều chuộng. Nhưng ở độ tuổi của em... không còn thích hợp làm vợ bé.”


Mạt chẳng thèm nói lại.

Vương
Cư An quan sát sắc mặt của cô, cất giọng dịu dàng: “Hay là đón bố mẹ em sang bên
này? Nha đầu Thanh Tuyền cũng được nghỉ hè, cả nhà sang đây ở với em.”

Tô Mạt đáp: “Em về nước tiện hơn, sinh con ở đâu chẳng được.”

Vương
Cư An không nhiều lời, gọi điện thoại kêu người đặt vé máy bay. Hai vợ chồng lại
tới bệnh viện khám thai định kỳ, lần này bác sĩ siêu âm vẫn nói là con gái, còn
cho biết tuổi của hai người cộng lại vượt quá mức tiêu chuẩn, hỏi bọn họ có muốn
kiểm tra hội chứng Down hay không?

Nghe
bác sĩ nói vậy, Tô Mạt liền cảm thấy căng thẳng.

Vương
Cư An nói: “Xét nghiệm đi, đừng sinh ra đứa trẻ giống như Tống Thiên Bảo.”


Mạt cảm thấy khó chịu, cố ý bới móc: “Giống ở điểm nào? Tống Thiên Bảo đâu phải
mắc bệnh Down.”

Vương
Cư An lại nói: “Cũng như nhau cả thôi. Em sao thế? Đến giờ vẫn còn bảo vệ cậu ta?”


Mạt cảm thấy không thể nói chuyện với người đàn ông này, liền đi đăng ký kiểm tra.
Chờ đợi mấy ngày trong thấp thỏm, hôm đi lấy kết quả kiểm tra, bác sĩ cho biết các
chỉ số bình thường, nằm ở phạm vi nguy hiểm thấp, rồi hỏi hai vợ chồng có quyết
định chọc ối hay không, nhưng chọc ối sẽ có nguy cơ bị sảy thai.


Mạt liền cảm thấy đau đầu. Đối với cô, cuộc sống như vô số mệnh đề mà cô phải lựa
chọn, trong khi mệnh đề sau càng khó giải hơn mệnh đề trước.

Vương
Cư An cũng trầm mặc.

Lần
này, Tô Mạt đưa ra quyết định: “Bác sĩ bảo cần làm gì thì làm, một khi con là của
em, cũng chẳng chạy được.”

Vương
Cư An nói: “Thôi khỏi, cứ nuôi nó cũng không sao, chúng ta đâu phải không nuôi nổi.”

Biết
anh nóng lòng muốn có con, Tô Mạt nghĩ, trừ khi anh “đi” muộn hơn con, bằng không
sao anh có thể nuôi nó cả đời? Nhưng cô không dám nói câu này mà chỉ đáp: “Sức khỏe
là cái phúc lớn nhất của con cái, em cảm thấy con sẽ không sao, kiểm tra chỉ để
an lòng thôi.”

Lại
một tuần nữa trôi qua, ông bà Tô và Thanh Tuyền đã tới Toronto. Tô Mạt không còn
nghĩ đến chuyện về nước.

Hôm
tiến hành chọc ối, mọi người đều căng thẳng. Trước khi chọc ối, bác sĩ lại siêu
âm lần nữa. Lần này thai nhi lớn hơn, bác sĩ điều chỉnh hình ảnh để hai vợ chồng
nhìn rõ, sau đó kết luận: “Bây giờ đã có thể chắc chắn, là con trai.”

Vương
Cư An im lặng. Tô Mạt nghĩ ít nhiều anh cũng nên tỏ ra vui mừng, nhưng anh chẳng
nói chẳng cười. Cô giơ tay chọc vào người anh, anh mới nắm tay cô.

Kiểm
tra xong, mười ngày sau mới có kết quả, Vương Cư An vì việc của công ty, lại bay
về nước.


Mạt vừa giúp bố mẹ và con gái làm quen với môi trường sống vừa thấp thỏm đếm từng
ngày. Cuối cùng cũng đến ngày nhận kết quả, ông bố tương lai không sang, chỉ gọi
điện thoại hỏi han tình hình. Nghe cô nói “không sao”, dường như anh thở phào nhẹ
nhõm, sau đó dặn vợ: “Còn mấy ngày nữa anh mới xong việc, em hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Sau
khi gác điện thoại, Tô Mạt soi gương. Người phụ nữ trong gương lại béo hơn một chút.
Mấy ngày trước vì chuyện của thai nhi, cô lo lắng đến mức một mình khóc thầm trong
đêm tối nên mặt sưng húp. Cô nghĩ, làm sao có thể gặp anh với bộ dạng này? Một mặt,
cô mong chồng sớm trở lại, mặt khác không muốn gặp anh.

Vương
Cư An đi đi về về giữa hai nước, thường không thấy bóng dáng, ông bà Tô dần dần
cũng có ý kiến, hỏi khéo tình hình công việc của con rể.


Mạt đành nói: “Sắp rồi, mấy ngày nữa là anh ấy có thể sang bên này.”

Lại
một tuần trôi qua, Vương Cư An quả nhiên xuất hiện. Tô Mạt rất ngượng ngùng bởi
vừa nhìn thấy cô, đáy mắt anh vụt qua một tia kinh ngạc. Sau đó, anh cười cười,
nói: “Mới có mấy ngày mà em đã béo thế này rồi, mặt sưng như bị đánh. Anh dám thề
là anh không có thói vũ phu.”


Mạt vẫn tỏ ra bình thường nhưng thực ra cô rất tức giận. Khi Vương Cư An đi đến,
giơ tay ôm cô, ngửi thấy mùi đàn ông đầy lôi cuốn tỏa ra từ người anh, trong lòng
cô càng phiền muộn. Anh vẫn quyến rũ như vậy, còn cô ngày càng kém thu hút. Chỉ
vì điều này, cả buổi tối Tô Mạt chẳng thèm để ý đến Vương Cư An. Khi anh nói chuyện
với cô, cô chỉ đáp ngắn gọn, tuyệt đối không chủ động lên tiếng trước.

Vương
Cư An tắm xong, lên giường, giải thích với vợ: “Công việc vẫn phải làm, có mấy vụ
cần anh đích thân đàm phán, đối phương nói mấy lần, anh cũng không tiện từ chối.
Em yên tâm, khi nào em chuẩn bị sinh, chắc chắn anh sẽ ở bên này, không đi đâu cả.”


Mạt “ờ” một tiếng, cuối cùng vẫn nói mấy câu: “Có bố mẹ em ở đây, anh cứ lo việc
của anh đi. Ra ngoài đàm phán cũng chỉ là ăn mặc chải chuốt, uống rượu, đánh golf,
chơi đùa với gái trẻ… trong khi em suốt ngày bị nhốt ở nhà.”

Vương
Cư An nói: “Em đừng ở nhà cả ngày, thời tiết đẹp thì có thể ra ngoài đi dạo.”

“Ngày
nào em cũng đi dạo.” Tô Mạt đáp.

Nhưng
vì cảm thấy cơ thể nặng nề, cô không bao giờ đi đến nơi đông người.

Vương
Cư An có chút mệt mỏi nên tắt đèn, không nói chuyện nữa. Một lúc sau, anh sờ bụng
cô. “Em quay người sang bên này đi!”


Mạ nói: “Bụng em to quá, không tiện.”

“Chỉ
một lúc thôi.”

“Nằm
nghiêng về bên trái không có lợi cho thai nhi.”

Anh
nói: “Để anh đổi vị trí cho em.”

“Bên
này gần cửa sổ, thoáng hơn.” Tô Mạt đáp.

Thời
gian gần đây cô sợ nóng, buổi tối ngủ không yên giấc, tâm trạng lúc nào ủ rũ, trong
lòng hay bực bội, đến hôn cũng chẳng có hứng thú.

Vương
Cư An im lặng. Tô Mạt tưởng anh đã ngủ say. Ai ngờ anh dùng đầu ngón tay vẽ vài
đường trên bụng cô.


Mạt đột nhiên cảm thấy tủi thân, nói nhỏ: “Bố mẹ em ở đây, anh có thể tỏ ra nhiệt
tình hơn một chút, chủ động trò chuyện với ông bà không?”

Anh
“ờ” một tiếng, lặng lẽ xoay đầu cô. “Lại đây để anh hôn một cái.”

“Đừng,
em béo đến mức này rồi.”

“Dù
em có biến thành heo thì anh cũng phải nhắm mắt mà hôn.”

“Đáng
ghét!” Cô khẽ đẩy người anh nhưng cuối cùng vẫn quay đầu.

Hai
người hôn nhau một hồi, sau đó Vương Cư An lại cất giọng dịu dàng, dỗ dành vợ.


Mạt thừa dịp lên tiếng: “Hay là ngày mai chúng ta cùng tới bảo tàng khoa học?”

“Được.”


tỏ ra vui mừng. “Thanh Tuyền muốn xem mô hình bệ phóng tên lửa.”

Vương
Cư An nói: “Ngày mai bảo lái xe đưa họ đi, chúng ta đi dạo quanh thị trấn ở gần
đây.”

“Không
phải cả nhà cùng đi à?”

“Hay
là bảo mọi người tới thị trấn chơi, trẻ con có thể cưỡi ngựa ở đó, còn chúng ta
tới bảo tàng khoa học?”


Mạt thở dài. “Anh đừng như vậy, cả nhà cùng đi khó lắm sao?”

Anh ôm vai cô, im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Bao nhiêu
ngày không gặp em, anh chỉ muốn hai chúng ta ở bên nhau.”


Mạt mềm lòng, thôi thì mặc anh, chuyện ngày mai để ngày mai tính.

Hai
người chìm vào giấc ngủ. Dường như không bao lâu, Tô Mạt nghe thấy tiếng bước chân
chạy vào phòng, cô lập tức tỉnh dậy. Ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng, Thanh Tuyền
đứng bên cạnh giường, vỗ mặt cô. “Mẹ, mẹ, con muốn ngủ với mẹ...”

Vương
Cư An cũng thức giấc, nheo mắt nhìn hai mẹ con. Tô Mạt vội đẩy người anh để Thanh
Tuyền chui vào chăn.


Tô gõ cửa ở bên ngoài, gọi khẽ: “Thanh Tuyền, Thanh Tuyền, cháu mau ra ngoài đi...”

Thanh
Tuyền cất cao giọng: “Cháu không ra. Hôm nay là Chủ nhật, mẹ nói Chủ nhật cháu có
thể ngủ cùng mẹ.”


Tô ngượng ngùng, đành lớn tiếng khuyên nhủ: “Con bé này sao chẳng nghe lời gì cả!
Bây giờ vẫn còn sớm, cháu đừng gây ồn ào để người khác còn ngủ!”

Thanh
Tuyền liếc nhìn Vương Cư An. “Hai người đều tỉnh rồi, mở mắt cả rồi.”

Vương
Cư An bị quấy rầy đến đau cả đầu. Anh nhắm mắt, lật người nằm sấp, vùi đầu xuống
gối.

Tô Mạt đành nói nhỏ: “Mẹ, không sao đâu, mẹ cứ đi ngủ đi!”


Tô cười. “Mẹ sợ con bé làm phiền vợ chồng con.”


Mạt càng ngượng ngùng. “Không sao đâu ạ!”

Thanh
Tuyền không ngủ yên, chốc chốc lại nói: “Mẹ, con muốn dùng di động của mẹ để chụp
ảnh. Mẹ biết không, bạn ABC ở lớp con ngốc lắm.” Sau đó, con bé bắt đầu hát những
bài hát được học từ bé đến giờ.


Mạt dỗ dành: “Con ngoan, mau ngủ đi, nếu không buồn ngủ thì mặc quần áo xuống giường,
chú vẫn chưa thích nghi với việc chênh lệch múi giờ, con đừng ồn ào nữa!”

Thanh Tuyền phản bác: “Không phải là chú, mà là bác Vương.”

Vương
Cư An vẫn im lặng. Tô Mạt nói: “Ừ, con ngoan, mau dậy đi!”

Thanh
Tuyền nói: “Không đúng, bác ấy có tóc bạc, phải gọi là ông, ông già mới đúng!”


Mạt bật cười, thắt lưng bị một bàn tay lớn cù nhẹ, cô không kìm được lại cười.

Thanh
Tuyền ngước nhìn mẹ. “Mẹ làm sao vậy?”

Vương
Cư An mất kiên nhẫn, trả lời thay Tô Mạt: “Cháu hãy ngoan một chút, tự dậy mặc quần
áo đi, đừng đạp vào bụng mẹ cháu.”

“Cháu
không...” Tuy nói vậy nhưng con bé rất nhạy cảm. Tô Mạt giữ nó ở lại, nó không đáp
lời, giận dỗi nhảy xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cháu đâu có đạp mẹ, vừa
rồi là bụng mẹ đạp cháu một cái...”

Sau
khi Thanh Tuyền đi khỏi, Vương Cư An thở dài, ôm bà xã vào lòng. Tô Mạt không vui,
nhổm người dậy. “Cũng muộn rồi, em dậy đây!”

Vương
Cư An dùng lực kéo cô nằm xuống.


Mạt giãy giụa. “Bây giờ anh đối xử với Thanh Tuyền thế nào, nó sẽ học theo, sau
này nó cũng sẽ lạnh nhạt với em trai. Anh muốn chứng kiến cảnh tượng đó hay sao?”

Vương
Cư An không trả lời.


Mạt nói tiếp: “Trẻ con rất nhạy cảm, ai đối xử thật lòng với nó, nó đều biết.” Cô
ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng nói ra điều đã kìm nén bấy lâu: “Anh đâu phải muốn hưởng
thụ thế giới của hai người mà là anh không thích tiếp xúc với người nhà của em,
vì ngại phiền phức thì có!”

Vương
Cư An nói: “Anh không quen sống cùng người không thân thuộc.”

Tô Mạt phản bác: “Chính anh đón bố mẹ em sang bên này.”

“Sau
khi em sinh, anh sẽ đưa họ về.”

“Sau
đó, anh tiếp tục bận rộn, còn em ở đây nuôi con?”

“Chẳng
phải có người giúp việc hay sao? Em có thể cùng hàng xóm đi dạo phố, uống cà phê...”

“Đúng
rồi, anh nói chuyện với láng giềng còn nhiều hơn với bố mẹ em.”

“Anh có thể nói gì với bố mẹ em? Chẳng có chuyện gì để nói.”

Tô Mạt ngẫm nghĩ, cất giọng không mấy tình nguyện: “Anh có
thể nói chuyện về cổ phiếu, bố em cũng chơi cổ phiếu.”

Vương
Cư An khẽ cười.

Trong lòng Tô Mạt vẫn khó chịu. “Anh nên nghĩ đến những điều
này từ trước khi kết hôn mới đúng.”

Vương
Cư An lặng thinh.


Mạt lại nói: “Bố mẹ có thể không sống cùng chúng ta nhưng Thanh Tuyền phải theo
em. Lúc trước anh đã đồng ý với em chuyện này.”

Vương
Cư An nhắm mắt. “Vì vậy anh mới đón con bé qua đây để nó thích nghi với hoàn cảnh.”


Mạt thở dài, hạ giọng thăm dò: “Cũng cần thích nghi với hoàn cảnh trong gia đình
nữa, mà điều này cần sự phối hợp của chúng ta, đúng không?”

Vương
Cư An không trả lời.


Mạt xuống giường. Anh mới hỏi: “Em còn muốn thế nào nữa?”


Mạt ngồi xuống, nắm tay anh. “Hôm nay cả nhà đến bảo tàng khoa học được không anh?
Chỉ hôm nay thôi.”

Vương
Cư An buồn bực bứt tóc. “Được, được.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3