Sự Cám Dỗ Cuối Cùng - Chương 17 - Phần 1

Chương 17. Lựa chọn

Trịnh Vĩ nói không sai, chuyện cần phải đối mặt, trốn tránh thế nào cũng vô ích. Hôm bà Giản và Giản Tiệp xuống sân bay quốc tế Thủ đô, Trịnh Vĩ xin nghỉ nửa ngày, cùng Giản Nhu đi đón. Anh mặc com lê, đeo cà vạt chỉnh tề nên trông càng chững chạc và trầm ổn, đáng để phó thác cả đời.

Hành khách ra gần hết, Giản Nhu mới nhìn thấy mẹ và em gái. Hơn một năm không gặp, mẹ cô già đi nhiều, vết chân chim nơi đuôi mắt dày hơn, bước đi chậm chạp. Giản Tiệp tập tễnh đẩy xe hành lý đi đằng sau. Em gái xinh đẹp hơn trước với thân hình cao ráo, nước da trắng ngần và mái tóc ngắn trẻ trung. Giản Nhu từ đầu đến cuối cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt của mọi người.

“Chị ơi!” Nhìn thấy chị gái, Giản Tiệp giơ tay vẫy vẫy. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh chị, bàn tay cô cứng đờ trong không trung.

Trịnh Vĩ nhanh chóng đi đến, đón xe hành lý từ tay Giản Tiệp, cất tiếng chào hỏi: “Anh đã bảo thế nào chúng ta cũng sẽ gặp lại.”

“Anh...” Giản Tiệp hết nhìn anh lại quay sang Giản Nhu.

“Anh là Trịnh Vĩ, bạn trai của chị gái em.”

Giản Tiệp càng kinh ngạc. “Anh và chị Nhu yêu nhau từ lúc nào thế?”

“Từ lâu rồi. Từ năm mười hai tuổi, anh đã bắt đầu theo đuổi cô ấy.” Trịnh Vĩ đáp.

“Mười hai tuổi ư?” Giản Tiệp ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó. “Em nhớ hồi ấy có một nam sinh thường đợi chị em tan học, là anh phải không?”

Trịnh Vĩ gật đầu. “Nếu người em nói không phải là tên mập gần chín mươi cân thì đúng là anh.”

Trong lúc Trịnh Vĩ và Giản Tiệp trò chuyện vui vẻ, bà Giản chỉ nhìn anh chằm chằm, quên cả hỏi han con gái lớn. Giản Nhu đi đến, khoác tay mẹ. “Lưng mẹ còn đau không ạ?”

“Mẹ đỡ nhiều rồi. Do ngồi máy bay lâu nên mới hơi nhức mỏi.” Bà lại quay sang Trịnh Vĩ. “Cậu ấy là...”

“Anh ấy là bạn trai của con.” Giản Nhu cố tình không nhắc đến tên anh bởi cô nhớ trong đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Lữ Nhã Phi và Lâm Cận có nhắc tên Trịnh Vĩ.

“Cậu ấy trông rất quen, không biết mẹ đã từng gặp ở đâu rồi...”

“Chắc là do diện mạo anh ấy tương đối đại chúng ấy mà.” Giản Nhu chuyển đề tài: “Chúng ta về nhà trước đã!”

“Ừ.”

Trên đường về nhà, bầu không khí trong xe tương đối trầm lắng. Trịnh Vĩ chuyên tâm lái xe, bà Giản ngẫm nghĩ xem từng gặp anh ở đâu, còn Giản Tiệp chỉ cúi đầu, không nói một lời.

Bà Giản đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cậu.”

“Thưa bác, cháu họ Trịnh, tên Trịnh Vĩ ạ!”

“Trịnh Vĩ ư?” Bà Giản ngẩn người. “Bố mẹ cậu làm gì vậy?”

“Bố cháu là quân nhân. Mẹ cháu trước kia làm y tá ạ!”

“Quân nhân ư?” Bà Giản nhìn con gái rồi quay sang Trịnh Vĩ. “Tôi có thể hỏi… bố mẹ cậu tên là gì không?”

“Mẹ...” Giản Nhu vừa định lên tiếng, Trịnh Vĩ đã trịnh trọng đáp: “Bố cháu tên Trịnh Diệu Khang, mẹ cháu...”

Trịnh Vĩ còn chưa nói hết câu, sắc mặt bà Giản đã tái nhợt. Giản Tiệp tròn mắt. “Trịnh Diệu Khang? Bố anh là... Trịnh Diệu Khang ư?”

“Dừng xe!” Bà Giản hét lớn.

Chiếc xe lập tức dừng lại bên lề đường cao tốc sân bay. Bà Giản mở cửa, xuống xe, sự kinh ngạc và phẫn nộ khiến toàn thân bà run run. Giản Nhu vội kéo tay bà. “Mẹ hãy nghe con giải thích...”

“Giải thích gì? Con đừng nói với mẹ rằng con biết cậu ta là ai!”

“Con...”

Giản Tiệp ngồi bất động, tay sờ lên chân phải của mình như muốn nhắc nhở Giản Nhu, bố mẹ ruột của Trịnh Vĩ đã gây ra những chuyện gì với gia đình chúng ta.

Thấy Trịnh Vĩ định lên tiếng, Giản Nhu liền ngăn anh lại. Cô nắm chặt bàn tay gầy guộc của mẹ. “Mẹ, chẳng phải mẹ nói, bất kể con thích người đàn ông thế nào, mẹ cũng không phản đối sao? Người con yêu là anh ấy. Dù bố mẹ anh ấy gây ra chuyện gì, con vẫn thích anh ấy, chỉ muốn ở bên anh ấy mà thôi.”

“Bốp!” Bà Giản vung tay tát mạnh vào mặt con gái, khiến giấc mộng đẹp của cô tan vỡ ngay tức thì. Đúng thế, cô thật ngốc nghếch, ngốc đến mức cho rằng mẹ cô có thể bỏ qua thù hận vì hạnh phúc của cô. Hóa ra điều đó là không thể.

Bỏ qua nỗi tuyệt vọng của con gái, bà Giản nắm lấy cổ tay Giản Nhu, kéo cô đi về phía trước. “Con mau theo mẹ về nhà! Cho dù đàn ông trong thiên hạ chết hết, mẹ cũng không cho phép con đến với cậu ta!”

“Mẹ đừng như vậy mà, có gì chúng ta từ từ nói. Ở đây không phải là Canada, đi bộ trên đường cao tốc rất nguy hiểm.” Giản Nhu định kéo mẹ lại nhưng bà Giản không biết lấy đâu ra sức lực, cứ đi phăm phăm.

Trịnh Vĩ nhanh chóng xuống xe, đuổi theo hai mẹ con cô. “Bác gái!”

“Đừng gọi tôi là bác gái! Ai là bác gái của cậu?” Bà Giản cất cao giọng. “Tránh ra! Tôi đang dạy dỗ con gái, không đến lượt cậu can thiệp.”

Nói rồi, bà quay đầu về phía Giản Tiệp vẫn còn ngồi trên ô tô. “Tiểu Tiệp! Con còn ở đó làm gì! Mau xuống xe, chúng ta quay về Canada!”

Giản Tiệp thở dài, xuống xe, tập tễnh đi lấy hành lý. Ngọn gió thổi qua mang theo khí nóng, khiến tâm trạng vốn rối bời của con người càng trở nên bực bội. Một chiếc xe thể thao lao tới, tài xế hạ cửa kính, mắng chửi: “Muốn chết à? Một lũ điên!” rồi phóng vụt đi.

Giản Nhu đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Vĩ đừng nhúng tay vào nhưng anh cứ đứng chắn trước mặt mẹ Giản Nhu, không cho bà tiến lên một bước.

“Bác gái, đây là đường cao tốc, không có taxi, cũng rất khó bắt được xe. Bác định đi bộ về sân bay hay sao? Thời tiết nóng bức như vậy, bác không lo cho bản thân thì cũng nên nghĩ tới con gái chứ!” Vừa nói anh vừa đưa mắt về phía Giản Tiệp đang kéo hành lý một cách khó nhọc.

“Đúng đấy mẹ… Tiểu Tiệp...”

Giản Nhu còn chưa nói hết câu, Giản Tiệp đã lạnh lùng ngắt lời: “Đừng có lôi cái chân của em ra, em có thể đi lại bình thường!”

Giản Nhu như bị tạt một gáo nước lạnh, thẫn thờ nhìn em gái. Thời khắc này, Giản Tiệp đột nhiên trở nên vô cùng xa lạ. Cô luôn tưởng rằng mình đã cho Giản Tiệp được hưởng nền giáo dục, điều kiện chữa trị và môi trường sống tốt nhất, khiến thế giới của em gái khôi phục ánh sáng rực rỡ. Hóa ra cô đã nhầm, nỗi oán hận và cảm giác thất bại chất chứa trong lòng Giản Tiệp vẫn không hề thuyên giảm. Thứ mà em gái chữa khỏi chỉ là một bên chân mà thôi.

Nhìn gương mặt tái nhợt với một bên má sưng đỏ của Giản Nhu, ánh mắt Trịnh Vĩ tối sầm. Anh cố kìm nén tâm trạng, cất giọng điềm tĩnh: “Bác gái, bất kể đời trước có mối thù hận sâu đến mức nào, bất kể bố mẹ cháu đã làm sai chuyện gì, cháu và Giản Nhu đã yêu nhau mười lăm năm, cháu cũng đợi cô ấy từng ấy năm. Cháu không trông mong bác chấp nhận cháu. Cháu chỉ hy vọng bác cho cháu mười lăm phút, chúng ta bình tĩnh nói chuyện. Nếu cháu nói xong mà bác vẫn không thể chấp nhận, cháu sẽ từ bỏ, không bao giờ vọng tưởng nữa.”

“Trịnh Vĩ!” Giản Nhu liền ngắt lời anh. Cô biết rõ tính mẹ, đừng nói là mười lăm phút, dù là mười lăm năm cũng chưa chắc đã hóa giải được nỗi thù hận trong lòng bà. Anh đưa ra cam kết này, nhỡ mẹ cô vẫn kiên quyết phản đối thì hai người không còn đường lùi.

“Cậu chỉ cần mười lăm phút thật sao?” Dù hỏi vậy nhưng ánh mắt bà Giản vẫn hết sức kiên định, không hề có ý nhượng bộ.

“Vâng ạ!”

Bà dõi theo dòng xe vùn vụt trên đường rồi quay sang con gái nhỏ rồi, cất tiếng: “Được, tôi cho cậu mười lăm phút.” Nói xong, bà buông tay Giản Nhu.

“Có đau không em?” Trịnh Vĩ nhẹ nhàng chạm vào bên má hơi sưng của cô.

Giản Nhu lắc đầu, sốt ruột hỏi: “Sao anh lại đưa ra đề nghị vừa rồi? Anh không hiểu tính mẹ em. Bà rất cố chấp, một khi đã quyết định thì khó thay đổi. Dù khiến người chết nói chuyện trong mười lăm phút, anh cũng không thể thuyết phục mẹ. Nhỡ mẹ cứ phản đối chúng ta thì sao? Anh sẽ từ bỏ thật à?”

Trịnh Vĩ mỉm cười, xoa đầu cô. “Anh có thể thuyết phục mẹ em hay không, quan trọng là ở chỗ em có quyết tâm ở bên anh hay không.”

Giản Nhu ngập ngừng: “Nhưng...”

“Anh không muốn nghe từ “nhưng”. Anh là con trai kẻ thù của gia đình em nên nếu không có sự quyết tâm của em thì một vạn câu nói của anh cũng chẳng có tác dụng gì đối với mẹ em.”

Giản Nhu sao không biết đạo lý này. Tuy nhiên cô rất lo, có nhiều chuyện không đơn giản như anh nghĩ, nhiều chuyện chẳng phải kiên trì là sẽ thành công.

Trên đường về, không khí trong xe càng yên ắng. Mỗi người đều có tâm sự riêng. Giản Nhu nhìn đường phố quen thuộc ngoài cửa sổ, nỗi bất an càng nặng nề. Cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Trịnh Vĩ chỉ đề nghị có mười lăm phút. Là anh quá tự tin hay nhất thời muốn vỗ về mẹ cô, hay là anh có dự tính khác? Còn nữa, câu “em có quyết tâm ở bên anh hay không” có nghĩa là gì? Hình như anh muốn cô làm điều gì đó, nhưng tại sao anh không giải thích rõ ràng?

Chớp mắt đã về đến khu chung cư. Giản Nhu dẫn mẹ và em gái lên nhà. Cửa vừa mở, đập vào mắt đầu tiên là hai đôi dép tình nhân một đen một trắng ở dưới đất, bên trên thêu chữ “chồng” và “vợ” rất đáng yêu. Trên mắc treo hai bộ quần áo trong nhà của đàn ông và phụ nữ. Trên bàn uống trà có cốc đôi, vẽ hình cậu bé đạp xe chở cô bé với mái tóc dài tung bay trong gió.

Giản Nhu không rõ mẹ và em gái có cảm nghĩ gì khi chứng kiến cảnh tượng này. Cô nhanh chóng đỡ bà Giản đi đến sofa. Thấy trán mẹ lấm tấm mồ hôi, cô cất giọng lo lắng: “Mẹ thấy trong người khó chịu à? Có cần nghỉ ngơi một lúc không ạ?”

“Mẹ không sao.”

Trịnh Vĩ rót ba cốc nước, để xuống bàn rồi ngồi xuống đối diện ba người phụ nữ. Đúng lúc này mẹ Giản Nhu lên tiếng: “Thật ra cậu không cần lãng phí thì giờ. Dù cậu nói gì đi chăng nữa, câu trả lời của tôi cũng sẽ là: Cậu là con trai của Lữ Nhã Phi và Lâm Cận, vì cậu nên họ mới hại chúng tôi tan cửa nát nhà. Chỉ cần còn một hơi thở, tôi cũng quyết không để con gái tôi lấy cậu.”

Trước thái độ cứng rắn của bà, Trịnh Vĩ nhìn Giản Nhu, gật đầu. “Cháu biết ạ! Cháu cũng biết Giản Nhu rất hiếu thảo. Vì mẹ và em gái, dù phải chịu biết bao khổ cực, cô ấy cũng không một lời oán trách. Năm năm trước, vì biết bác sẽ không chấp nhận mối tình của chúng cháu nên cô ấy đã chủ động chia tay cháu. Cô ấy xin cháu hãy tha cho cô ấy. Cô ấy nói, cô ấy rất đau khổ, đến mức sắp không sống nổi nữa... Thà cô ấy lái xe đâm vào hàng rào chắn trên đường, khiến bản thân bị thương chứ không chịu gặp cháu. Nếu cô ấy thật sự không muốn gặp thì cháu chẳng có gì để nói, nhưng cháu biết sự thật không phải vậy, mà là cô ấy không dám gặp. Cô ấy sợ một khi nhìn thấy cháu, cô ấy sẽ không có cách nào rời xa.”

Giản Nhu cảm thấy bị mẹ siết chặt tay.

“Bác gái! Năm năm qua, cuộc sống của bác và em Tiệp ở Canada rất tốt, đúng không? Có nhà to để ở, có quần áo đẹp để mặc, có người phục vụ chu đáo. Giản Nhu nhất định nói với bác, cô ấy sống rất tốt, kiếm tiền rất dễ dàng, quay một bộ phim nhận thù lao mấy trăm ngàn. Bác có biết năm năm qua cô ấy sống thế nào, cô ấy làm gì mới có thể nhận được hợp đồng đóng phim không?”

Thấy sắc mặt của mẹ biến đổi, Giản Nhu định ngăn Trịnh Vĩ, nhưng do dự vài giây, cô lặng thinh, nghe anh nói tiếp.

Trịnh Vĩ chuyển đề tài: “Bác gái, có lúc cháu thật sự ngưỡng mộ bác. Bác có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn, không lo lắng, ưu phiền ở Canada. Còn cháu... cứ cách vài ngày lại có người nói với cháu, cô ấy cùng ông chủ nào đó uống rượu, ăn cơm cùng vị quan chức nào đó, có mối quan hệ mờ ám với một nghệ sĩ hay đạo diễn. Cô ấy biết rõ cháu có thể cho cô ấy cuộc sống tốt nhất, cháu có thể cho cô ấy mọi thứ cô ấy muốn, vậy mà cô ấy thà loanh quanh bên những người đàn ông có ý đồ xấu chứ không chịu gặp cháu. Bác có biết nguyên do tại sao không?”

Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của mọi người. Trịnh Vĩ nhìn bàn tay cuộn chặt lại của bà Giản. “Bác gái, chắc bác cảm thấy câu nói của Giản Nhu hôm nay, dù bố mẹ cháu gây ra chuyện gì, cô ấy vẫn muốn ở bên cháu là đại nghịch bất hiếu, đúng không ạ? Thực tế, cô ấy phải đấu tranh nội tâm rất nhiều mới thốt ra lời này.” Anh nở nụ cười tự giễu. “Nhưng đổi lại chỉ là cái tát của bác.”

Bà Giản không thể khống chế tâm trạng, đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt anh. “Cậu khỏi cần chỉ trích tôi! Con gái tôi vốn có cuộc sống vô tư và vui vẻ, là ai đã hại nó nhà tan cửa nát, hủy hoại cuộc đời nó?”

“Cháu thừa nhận, nếu không phải mẹ cháu và Lâm Cận muốn bảo vệ cháu, gia đình bác sẽ sống rất hạnh phúc. Nhưng sự việc đã xảy ra, chúng ta không thể thay đổi. Lâm Cận đã bị xử tù chung thân, còn mẹ cháu cũng bị điên rồi.”

“Gì hả? Lữ Nhã Phi bị điên ư?”

“Vâng! Bây giờ ngay cả bố cháu, mẹ cháu cũng chẳng nhận ra.”

Bà Giản đột nhiên bật cười. “Tôi biết ngay mà, bà ta nhất định sẽ bị trừng phạt.”

“Vâng, họ đã bị báo ứng rồi. Bác còn định đem lỗi lầm của họ tiếp tục trừng phạt cháu và con gái bác hay sao? Dù bác làm vậy, bác trai cũng chẳng thể sống lại.”

Bà Giản im lặng, cúi đầu nhìn Giản Nhu đang âm thầm lau nước mắt. Bà nói: “Được, vì con gái, tôi có thể chấp nhận cậu. Có điều, cậu phải cắt đứt quan hệ với bố mẹ cậu. Hơn nữa, cậu phải thề vĩnh viễn không gặp Lữ Nhã Phi và Lâm Cận.”

“Mẹ!” Giản Nhu kéo áo bà. “Dù phạm lỗi lầm, họ vẫn là bố mẹ ruột của Trịnh Vĩ. Mẹ đưa ra yêu cầu này chẳng phải là muốn gây khó dễ cho anh ấy hay sao?”

Bà Giản không để ý đến con gái. “Mười lăm phút đã hết. Tôi đã cho cậu cơ hội, cậu hãy tự quyết định đi!”

“Cháu xin lỗi vì không thể làm theo yêu cầu của bác.”

“Được! Cậu đi đi! Chỉ cần còn một hơi thở, tôi cũng không để con gái tôi lấy cậu.”

Thấy Trịnh Vĩ đứng lên, Giản Nhu tưởng anh chuẩn bị ra về. Nào ngờ, anh rút hộp nhẫn khỏi túi áo, mở ra trước mặt Giản Nhu. Cô hết nhìn chiếc nhẫn kim cương lại liếc nhìn mẹ rồi ngước nhìn Trịnh Vĩ. “Ý anh là gì vậy?”

Anh cất giọng trầm trầm: “Anh còn nhớ năm năm trước, bố anh cũng từng nói một câu giống mẹ em. Ông bảo: “Trịnh Vĩ, chỉ cần còn một hơi thở, bố sẽ không cho phép con bé đó bước chân vào nhà họ Trịnh.” Em thử đoán xem, anh trả lời thế nào?”

Giản Nhu cắn môi, lắc đầu.

“Anh nói: “Chỉ cần còn một hơi thở, con nhất định sẽ cưới cô ấy, không ai có thể ngăn cản!”.”

Nước mắt lăn dài xuống gò má Giản Nhu.

“Đây là chiếc nhẫn thứ sáu anh tặng em, cũng là chiếc cuối cùng. Anh đã đợi em bao nhiêu năm, hôm nay anh chỉ hy vọng em cho anh câu trả lời rõ ràng, em có bằng lòng lấy anh hay không?”

Cuối cùng Giản Nhu cũng hiểu, câu “em có quyết tâm ở bên anh hay không” của Trịnh Vĩ chính là ép cô từ bỏ người thân vào thời khắc quan trọng này.

Trong lồng ngực cuộn trào ngọn lửa hừng hực, cô giơ tay nhận lấy chiếc nhẫn trong tay anh.

“Mẹ!” Giản Tiệp đột nhiên kêu thất thanh.

Giản Nhu quay đầu, nhìn thấy mẹ ngã xuống sofa, sắc mặt không còn giọt máu, môi tím tái. “Mẹ! Mẹ sao thế?”

Giản Tiệp chạy tới kiểm tra rồi chạy đi lục va li tìm lọ thuốc. “Mẹ không sao. Chắc là triệu chứng cao huyết áp, uống thuốc là đỡ ngay ấy mà.”

Giản Nhu cầm cốc nước đưa cho mẹ, liền bị bà hất đổ.

“Mẹ!”

Bà Giản cất giọng yếu ớt: “Mẹ đã nói rồi. Chỉ cần còn một hơi thở, mẹ tuyệt đối không đồng ý.”

“Mẹ uống thuốc trước đi đã. Có gì chúng ta từ từ nói sau, được không ạ?” Giản Nhu vô cùng sốt ruột.

Bà Giản ngậm chặt miệng, không chịu uống thuốc, cũng chẳng thèm nhìn cô. Thấy gương mặt mẹ càng lúc càng trắng bệch, cơ thể run rẩy kịch liệt, Giản Nhu không còn sự lựa chọn nào khác, đành trả lại chiếc nhẫn cho Trịnh Vĩ.

“Bây giờ không phải lúc chúng ta nói chuyện này.” Cô lắc đầu. Ánh mắt ngầm ra hiệu cho anh, đợi khi nào thái độ của mẹ cô dịu đi rồi bàn sau.

Tuy nhiên Trịnh Vĩ tỏ ra vô cùng kiên quyết: “Bây giờ không phải lúc thì đợi đến bao giờ? Bảy năm sau hay kiếp sau?”

“Anh đừng ép em, có được không?” Giản Nhu cao giọng.

“Là anh ép em sao?” Trịnh Vĩ cười khổ, ánh mắt chứa đầy nỗi thất vọng. “Hay là từ đầu đến cuối em chưa bao giờ nghĩ sẽ ở bên anh?”

“Em... em có nghĩ chứ…” Thời khắc này, Giản Nhu đột nhiên có dự cảm mãnh liệt rằng anh sẽ rời xa cô mãi mãi.

Cô nắm chặt tay áo anh đồng thời quay sang bà Giản. Cô không hiểu tại sao Trịnh Vĩ lại bắt cô đưa ra quyết định vào lúc này.

“Tại sao em xin di dân?”

Giản Nhu ngẩn người. “Anh... anh biết rồi à?”

“Làm sao anh có thể không biết cơ chứ? Chính miệng em nói với bố anh, sau khi anh kết hôn, em sẽ ra nước ngoài, vĩnh viễn không trở về đây. Em nghĩ ông già sẽ giữ bí mật à? Giản Nhu, thật ra trong lòng em vẫn không từ bỏ nỗi thù hận, em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, đúng không?”

Trịnh Vĩ định giằng khỏi tay Giản Nhu nhưng cô càng túm chặt. “Không phải vậy đâu! Chắc anh cũng biết em yêu anh, muốn ở bên anh, nhưng... em đâu còn cách nào khác... Em thật sự không có sự lựa chọn...”

“Thế thì em buông tay đi!”

Giản Nhu ra sức lắc đầu. Cô dùng cả hai tay túm lấy tay anh, vẻ mặt hoảng hốt và bất lực tựa như đứa trẻ sắp mất mẹ.

Cuối cùng Trịnh Vĩ cũng giật khỏi tay cô. Giản Nhu nghẹn ngào gọi tên anh: “Trịnh Vĩ!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3