Sự Cám Dỗ Cuối Cùng - Chương 17 - Phần 2

Tuy nhiên anh đi thẳng ra cửa, rời khỏi tổ ấm của hai người mà không một lần ngoảnh đầu, để lại đôi dép trước cửa, cốc tình nhân trên bàn trà và người phụ nữ khóc không thành tiếng. Cô chưa bao giờ nghĩ anh có thể tàn nhẫn đến thế.

Sau khi uống thuốc hạ huyết áp, nằm xuống sofa nghỉ ngơi, tinh thần của bà Giản đã khá hơn nhiều. Giản Nhu ngồi cạnh, giọt lệ trên gò má vẫn chưa khô. Cô đờ đẫn hỏi mẹ: “Mẹ đã hài lòng với kết quả này chưa ạ?”

Không nghe thấy câu trả lời, cô đoán chắc mẹ cũng hài lòng rồi. Cô lại quay sang Giản Tiệp. “Em hãy chăm sóc mẹ. Chị hơi mệt, chị đi nghỉ trước đây. Sáng mai chị còn phải quay bộ phim mới nữa.”

“Chị!” Giản Tiệp đột nhiên hỏi một câu chẳng đâu vào đâu: “Chị làm thế nào để giành được bộ phim này?”

“Làm thế nào ư?” Giản Nhu nhớ lại buổi tối hôm ấy, cô bị nhiều người chuốc rượu, Trịnh Vĩ ngồi cạnh nhìn cô uống rượu cho đến khi cô say khướt rồi ngủ trên giường của anh.

Đột nhiên cảm thấy khôi hài, cô không kìm được bật cười thành tiếng. “Ngủ với đàn ông chứ sao nữa.”

Không để ý đến vẻ mặt sững sờ của mẹ và em gái, Giản Nhu đi thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa. Cô mở tủ, định lấy bộ váy ngủ. Chọn đi chọn lại một hồi, cuối cùng cô lại cầm điện thoại gọi cho Trịnh Vĩ.

Cô muốn nói với anh, vừa rồi cô chỉ định để mẹ uống thuốc nên mới từ chối. Thực ra cô rất muốn ở bên anh. Cô và anh cần phải tiếp tục cố gắng, không thể bỏ cuộc giữa chừng. Tuy nhiên điện thoại đổ chuông hồi lâu mà không có người bắt máy.

Giản Nhu gửi tin nhắn cho anh: “Anh đừng giận. Tính mẹ em là vậy, không thể không làm theo ý bà. Ngày mai em đi tìm anh, chúng ta cùng nghĩ cách thuyết phục mẹ, được không anh?”

Cô đợi một lúc lâu mà chẳng thấy Trịnh Vĩ hồi đáp. Cô lại nhắn tin: “Anh không trả lời tức là đồng ý đấy nhé! Sáng sớm mai em sẽ đến nhà anh. Chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Em bảo đảm sáng mai anh mở mắt là có thể nhìn thấy em ngay.”

Cô tin dù không trả lời nhưng chỉ cần đọc được tin nhắn, thế nào anh cũng nguôi giận. Kể cả vẫn còn bực tức, đợi sáng mai cô đến dỗ anh, kiểu gì anh chẳng nguôi ngoai. Từ trước đến nay anh luôn là người dễ dỗ dành.

Giản Nhu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô mơ thấy Trịnh Vĩ nở nụ cười dịu dàng, hôn lên trán mình. Anh nói: “Đồ ngốc, làm sao anh có thể từ bỏ em cơ chứ? Anh cố ý làm vậy, lùi một bước để tiến hai bước, em có hiểu không?” Cô ôm chặt anh, cất giọng trách móc: “Anh nên nói trước với em một tiếng. Diễn xuất của em rất tốt, chắc chắn em sẽ đóng kịch y như thật.”

“Lần sau, lần sau nhất định sẽ báo trước với em.”

Giản Nhu tỉnh dậy với nụ cười còn đọng trên khóe môi. Phát hiện trời đã hửng sáng, cô xuống giường, rón rén đi ra ngoài. Trong nhà rất yên tĩnh, chứng tỏ mẹ cô và Giản Tiệp còn đang ngủ say.

Giản Nhu phóng xe như bay đến căn hộ ở khu Lam Trù Danh Tọa. Cô ra sức gõ cửa nhưng trong nhà vẫn im lìm. Cuối cùng cô đành gọi điện cho anh, gọi mấy lần liền mới có người bắt máy.

“Anh đang ở đâu?” Giản Nhu vô cùng mừng rỡ.

Một giọng nữ dịu dàng cất lên ở đầu bên kia điện thoại: “Cô Giản đấy à? Thật ngại quá, Trịnh Vĩ đang ngủ, không tiện nghe điện thoại của cô. Lát nữa cô gọi lại có được không?”

Giản Nhu vô thức hỏi một câu: “Cô là ai?”

“Tôi họ Kiều.”

Họ Kiều? Kiều Hân Vận.

Giống như bị tát một cái rất mạnh, mặt Giản Nhu đau rát, đầu óc như nổ tung.

Đối phương lịch sự xin lỗi rồi gác máy, trong khi cô vẫn cầm điện thoại, một mình đứng ngoài hành lang yên tĩnh và xa lạ. Nước mắt làm nhòe tầm nhìn khiến cô không biết nên đi về hướng nào...

Giản Nhu không nhớ mình về nhà bằng cách nào. Hình như cô vượt nhiều đèn đỏ, bị vô số tài xế quát mắng, nhưng cô chẳng có ấn tượng rõ ràng. Về đến nhà, cô thay bộ váy đẹp đẽ, định trang điểm đẹp. Tuy nhiên nước mắt cứ làm nhòe mascara, khiến cô trông giống một con ma ai oán.

Giản Nhu đi rửa mặt rồi lại bôi bôi, chát chát nhưng nhìn càng đáng sợ. Bà Giản đi vào nhà vệ sinh từ lúc nào, đưa khăn mặt cho con gái. Cô lau đến mức mặt đỏ ửng mới sạch lớp phấn son.

“Tiểu Nhu, con đừng trách mẹ!”

Giản Nhu soi gương. Trong gương hiện lên đôi mắt đỏ hoe của cô và gương mặt buồn bã của mẹ.

“Mẹ là mẹ của con, mẹ đã sinh ra và nuôi con lớn khôn, con sẽ không bao giờ trách mẹ.”

“Nhất định con sẽ tìm thấy người đàn ông tốt hơn cậu ấy, sống một cuộc sống tốt hơn.”

Cô nhắm mắt. “Bao nhiêu năm trôi qua, mẹ có gặp được người đàn ông tốt hơn bố không?”

Cô không nghe thấy câu trả lời của mẹ, tức là bà chẳng gặp được ai.

“Không còn sớm nữa, con phải tới phim trường đây.” Giản Nhu nói.

“Mẹ chuẩn bị bữa sáng rồi, là món con thích nhất.”

“Con không ăn đâu ạ!”

“Như thế sao được! Tối qua con cũng chẳng ăn gì, bây giờ không chịu nhét thứ gì vào bụng thì cơ thể làm sao chịu nổi?”

Cô cười. “Không sao đâu mẹ. Con từng ba ngày liền nhịn đói mà chẳng hề hấn gì.” Nói xong, cô đeo cặp kính râm đen, đi ra khỏi nhà.

Hôm nay là ngày dự án Leo cao chính thức khởi quay. Phim trường là một căn hộ trong khu Lam Trù Danh Tọa. Đầu tiên là cảnh Dương Sâm gặp lại Lam Vũ sau mấy năm xa cách nên đạo diễn quay cảnh Dương Sâm tụ tập cùng bạn bè rồi tới nhà một người bạn xem bóng đá trước.

Lúc Giản Nhu đến nơi, đoàn làm phim đang quay đoạn mấy thanh niên tranh nhau chiếc ống nhòm, không khí rất náo nhiệt. Cô ngồi ở một góc xem họ diễn, trong đầu bất giác tưởng tượng ra hình ảnh Trịnh Vĩ tụ tập cùng bạn bè.

Diễn viên quần chúng đóng vai bạn Dương Sâm nói: “Dương Sâm, anh đừng giả vờ nữa, muốn xem thì lại đây đi!”

Dương Sâm: “Làng giải trí chỉ có ống kính là trong sạch.”

Người bạn: “Có bảo anh cưới về làm vợ đâu!”

Dương Sâm: “Tôi sợ cô ta làm bẩn giường của tôi.”

Giản Nhu ngẩn người, lập tức giở tập kịch bản. Đúng lúc này diễn viên quần chúng reo lên: “Em nhớ ra rồi! Cô ấy tên là Lam Vũ.”

Người đóng vai Dương Sâm là Giang Dịch Thành lập tức lao đến cướp ống nhòm. Giang Dịch Thành vốn là diễn viên có tài, diễn xuất được mọi người công nhận. Vì vậy anh ta thể hiện tương đối đạt nỗi vui mừng và bi thương khi Dương Sâm gặp lại Lam Vũ. Có điều anh ta vẫn thiếu nét ngông cuồng và kiêu ngạo không dễ phát giác tỏa ra từ con người Trịnh Vĩ.

Dương Sâm cất giọng dứt khoát: “Tôi muốn theo đuổi cô ấy.”

Giản Nhu đứng bật dậy, nỗi xúc động như nham thạch trào dâng trong lòng cô.

Một người bạn hỏi: “Anh không sợ cô ấy làm bẩn giường của anh sao?”

“Tôi muốn cưới cô ấy về làm vợ.” Dương Sâm đáp.

Giản Nhu không thể khống chế bản thân. Bất kể Trịnh Vĩ bây giờ đang ngủ trên giường của ai, cô cũng phải gọi cho anh, nói với anh rằng cô đã quyết định, cuộc đời này, cô chỉ lấy anh mà thôi.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu nhưng không ai bắt máy. Giản Nhu gọi năm lần liền. Đang định gọi tiếp, đột nhiên có người vỗ nhẹ vai cô. Cô quay đầu, liền nhìn thấy Tiêu Thường. Biên kịch Tiêu hỏi bằng giọng quan tâm: “Chị cãi nhau với anh Trịnh Vĩ đấy à?”

Giản Nhu xúc động túm tay Tiêu Thường. “Sao em biết? Em gặp anh ấy à?”

“Em nghe Siêu Nhiên nhà em nói tối qua anh Trịnh Vĩ rất khác thường. Anh ấy nốc rượu như nước lã. Sau khi uống say...” Nói đến đây, Tiêu Thường bỗng dừng lại.

“Anh ấy uống say rồi sao nữa?”

Tiêu Thường đắn đo vài giây mới trả lời: “Siêu Nhiên nói anh ấy đem nhẫn kim cương ra cầu hôn Kiều Hân Vận. Không ngờ, Kiều Hân Vận đồng ý ngay.”

Nhẫn kim cương ư? Chính là chiếc nhẫn cô trả lại anh?

Khó khăn lắm Giản Nhu mới thốt ra lời: “Sau đó thì sao?”

“Siêu Nhiên nhà em bảo Trịnh Vĩ rất vui. Anh ấy nói... đã nhìn trúng một bộ váy cưới, hôm nay sẽ dẫn Kiều Hân Vận đi thử.”

Có lẽ hai ngày qua phải chịu quá nhiều đả kích nên mọi giác quan của Giản Nhu gần như bị tê liệt. Không biết chết sững bao lâu, cho tới khi phó đạo diễn nhắc cô chuẩn bị quay phim, cô mới bừng tỉnh, cất tiếng hỏi Tiêu Thường: “Anh ấy có nói đi thử váy cưới ở đâu không?”

“Không ạ! Nhưng em đoán với gu của Kiều Hân Vận, chắc là cửa hàng đắt nhất Bắc Kinh. Tiểu Nhu! Chị đi đâu đấy?”

“Chị không tin! Chị phải đi xem thế nào?”

“Không tin thì chị còn đi xem làm gì?” Lúc Tiêu Thường hỏi câu này, Giản Nhu đã khuất dạng.

Tìm một lượt các cửa hàng áo cưới nổi tiếng ở Bắc Kinh, cuối cùng Giản Nhu cũng nhìn thấy Kiều Hân Vận tại một cửa hàng chuyên đặt may. Cô nhân viên đang giúp Kiều tiểu thư chỉnh lại gấu váy. Đuôi váy mềm mại như vầng mây lan tỏa khiến Kiều Hân Vận trông giống tiên nữ chẳng nhuốm chút bụi trần, đẹp đến mức người đối diện không thể rời mắt. Xong xuôi, Kiều Hân Vận quay đầu về phía người đàn ông quen thuộc đứng sau mình.

Rõ ràng đang là buổi trưa nóng bức nhưng Giản Nhu lại cảm thấy như đang ở giữa sân băng, lạnh thấu tim gan. Kiều Hân Vận nhoẻn miệng cười, hỏi Trịnh Vĩ câu gì đó, hình như là: “Bộ váy này có đẹp không?”

Anh mỉm cười, gật đầu, trong mắt toàn là hình bóng người phụ nữ kia. Cách tấm cửa kính, Giản Nhu nhìn đăm đăm đôi nam nữ ở bên trong. Còn nhớ cách đây không lâu cô từng tưởng tượng ra cảnh này khi nghe ngôi sao nữ gọi điện cho người đàn ông bỏ rơi cô ta ở trên du thuyền. Lúc bấy giờ cô tin chắc mình sẽ không gọi điện cho người đàn ông bạc tình một cách hèn mọn như ngôi sao nữ. Cô sẽ mỉm cười chúc mừng anh. Hôm nay, “mộng ước” đã trở thành hiện thực. Tuy nhiên cô không hề nghĩ ngợi, lập tức rút di động gọi cho Trịnh Vĩ. Anh lấy điện thoại ra xem rồi lại cất vào túi. Giản Nhu kiên trì gọi hết lần này đến lần khác. Cuối cùng anh vòng ra đằng sau, tìm chỗ vắng mới bắt máy.

Giản Nhu không nhìn thấy Trịnh Vĩ, chỉ nghe tiếng thở lạnh lẽo của anh. Cô hỏi thăm dò: “Anh đang bận à?”

Cô rất hy vọng anh sẽ nói dối. Ít ra điều đó chứng tỏ anh vẫn quan tâm đến cô, không nỡ từ bỏ cuộc tình của hai người. Nào ngờ anh thẳng thắn trả lời: “Anh đang đưa Kiều Hân Vận đi thử váy cưới.”

Lồng ngực như bị rút hết không khí, Giản Nhu phải bám vào bờ tường mới đứng vững. “Anh... Sao anh không chịu nói dối? Nếu anh nói đang họp, chắc chắn em sẽ tin.”

“Đây không phải là điều em mong muốn hay sao?” Anh hỏi ngược lại.

“Em mong muốn ư?”

Trịnh Vĩ im lặng vài giây mới lên tiếng: “Em tưởng anh không biết em đang nghĩ gì à? Kể từ lúc biết thân thế của anh, em đã hoàn toàn từ bỏ mối tình của chúng ta. Năm năm trước, em không chịu cho anh cơ hội, bây giờ cũng thế thôi.”

“Em...”

“Em khỏi cần phủ nhận. Em đề xuất hợp đồng bảy năm với anh không phải vì ngôi biệt thự, càng không phải vì mục đích tiến thân. Em muốn dùng khoảng thời gian này để anh chán em rồi yên tâm tìm người phụ nữ thích hợp, sống nốt quãng đời còn lại. Vì vậy em mới không bận tâm chuyện anh có vị hôn thê, cũng như anh có quan hệ mờ ám với người phụ nữ khác. Tận mắt chứng kiến cảnh anh cười nói vui vẻ với Nghiêm Vũ hay Lạc Tình hôn anh nhưng em cũng chẳng thèm hỏi han hay chất vấn.”

Nước mắt giàn giụa, Giản Nhu dường như nghe thấy tiếng trái tim tan vỡ trong lồng ngực.

“Anh đã chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản của em. Số tiền đó cộng thêm ngôi biệt thự đủ để em và người nhà sống sung túc đến hết đời ở Canada. Sau này em không cần phải nghe theo sự sắp xếp của người quản lý, không cần phải tiếp rượu nhà đầu tư để kiếm vai diễn. Em cứ tiếp tục làm người con hiếu thảo, người chị vĩ đại... Đây là điều duy nhất anh có thể làm cho em.”

Giản Nhu lắc đầu, cất giọng nghẹn ngào: “Không phải đâu! Em thừa nhận ban đầu đúng là em có ý định đó. Nhưng khi ở bên anh, em rất vui... Em không muốn rời xa anh.”

“Anh cũng không muốn.” Tuy không nhìn rõ vẻ mặt của Trịnh Vĩ nhưng cô có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng anh. “Nghĩ đến chuyện bảy năm sau lại mất em lần nữa, anh thà kết thúc ngay bây giờ. Ít nhất em không cần lãng phí tuổi thanh xuân, anh cũng không cần như một thằng ngốc hao tâm tổn sức vì nguyện vọng không thể trở thành hiện thực.”

“Đây không phải là nguyện vọng không thể thực hiện. Tuy bây giờ mẹ em chưa chấp nhận mối quan hệ của chúng ta nhưng qua một thời gian, biết em thật sự yêu anh, thế nào mẹ cũng đồng ý.”

“Ngay cả anh còn không nhìn ra em yêu anh sâu sắc đến mức nào, liệu mẹ em có thể cảm nhận được không?” Trịnh Vĩ gượng cười. “Đây không phải vấn đề thời gian mà là vấn đề quyết tâm.”

Anh bảo anh không nhìn ra cô yêu anh đến mức nào. Giản Nhu chẳng biết nói gì hơn. Hai người im lặng nửa phút, Trịnh Vĩ lên tiếng: “Chúng ta chấm dứt ở đây thôi.” Nói xong, anh cúp máy một cách dứt khoát.

Đây chính là Trịnh Vĩ. Những việc anh muốn làm, không ai có thể ngăn cản, kể cả Giản Nhu.

Cô lại gọi cho anh. Cô muốn nói: Em không tin anh dễ dàng từ bỏ. Mười lăm năm anh còn kiên trì, vậy mà anh lại bỏ cuộc sau mười lăm phút sao?

Tuy nhiên Trịnh Vĩ đã tắt máy. Qua lớp cửa kính, Giản Nhu nhìn thấy Trịnh Vĩ đi ra ngoài, Kiều Hân Vận nở nụ cười ngọt ngào với anh. Họ tạo thành cảnh tượng vô cùng ấm áp. Trước kia, cô từng hy vọng được nhìn thấy cảnh tượng này. Một khi chuyện tình của cô và anh không có kết quả, cô cũng mong anh gặp được người phụ nữ thích hợp, cùng anh đi hết cuộc đời. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, cô mới thấu hiểu nó tàn nhẫn biết bao. Cô thật sự muốn lao vào trong, phá vỡ cảnh tượng đó. Nhưng cô có tư cách gì chứ? Họ là vợ chồng sắp cưới danh chính ngôn thuận, còn cô từ đầu đến cuối chỉ là người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của họ mà thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3