Sự Cám Dỗ Cuối Cùng - Chương 17 - Phần 3
Giản Nhu bước đi một cách khó nhọc trên phố. Não bộ không ngừng nhắc nhở, kể từ giây phút này, người đàn ông yêu cô, đợi cô suốt mười lăm năm sẽ không thuộc về cô nữa.
Uy Gia gọi điện. Không đợi Giản Nhu lên tiếng, anh ta đã gầm lên: “Cô đi đâu thế? Cả đoàn làm phim đang chờ cô kia kìa! Cô còn không quay về, đạo diễn Trần sẽ thay diễn viên khác đấy!”
“Tôi sẽ về ngay.” Lúc này Giản Nhu mới nhớ tới công việc của mình.
Nửa tiếng sau, Giản Nhu quay về phim trường. Nhìn thấy cô, đạo diễn Trần lập tức phê bình: “Tôi đã gặp rất nhiều nữ diễn viên nhưng không ai...” Nhìn thấy đôi mắt sưng húp, vẫn còn ngấn lệ của cô, ông ta dịu giọng: “Cô không sao đấy chứ?”
“Xin hãy cho tôi năm phút, tôi sẽ ổn ngay.” Cô đáp.
Đạo diễn Trần gật đầu. Giản Nhu ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc. Dõi mắt vào hư vô, cô chợt nhớ tới cảnh hai người cùng ngắm mặt trời mọc, cùng uống trà trò chuyện, cùng nằm trên ghế đọc báo. Giọt lệ nơi đáy mắt dần khô cạn, hóa thành nụ cười khổ nơi khóe miệng. Thì ra cô không kiên cường, càng không vĩ đại như cô tưởng. Cô chỉ là người phụ nữ ngốc nghếch, ngốc đến mức sau khi phung phí hết hạnh phúc, cô mới nhận ra mình khao khát niềm hạnh phúc đó đến mức nào.
Giản Nhu quay liền ba cảnh. Đến khi trời tối, đạo diễn Trần bắt đầu chuẩn bị cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay, cũng là tình tiết Lam Vũ và Dương Sâm gặp lại nhau.
Ánh sáng, thiết bị ghi âm và ghi hình đã chuẩn bị đâu vào đấy, nhà quay phim cũng đã vào vị trí. Khu chung cư vẫn là khu chung cư năm nào, lời thoại vẫn như xưa, nhưng người ở bên cạnh là Giang Dịch Thành. Anh ta nắm tay Giản Nhu. Bàn tay giá lạnh của cô nằm trong bàn tay ấm nóng của anh ta, giống buổi tối mùa hạ năm cô mười tám tuổi.
Giản Nhu ngẩng đầu ngắm những giọt nước bắn ra từ đài phun nước. Đúng lúc này cô chợt nhìn thấy chiếc A8 quen thuộc đỗ ở bên ngoài. Giản Nhu nhất thời lơ đễnh, đạo diễn liền hô “NG”. Cô vội xin lỗi, tập trung tinh thần quay lại cảnh này.
Cuộc đời cũng như đóng phim thì có phải tốt biết bao. Nếu có thể quay lại thời điểm đó, cô sẽ không gọi điện cho Trịnh Vĩ, không nhờ anh sửa máy tính, để tất cả kết thúc vào buổi tối hôm ấy.
Cảnh quay cuối cùng tiến hành thuận lợi, mọi người kết thúc công việc trong không khí vui vẻ. Đang cúi đầu dọn đồ, Giản Nhu chợt ngửi thấy mùi nước hoa nam quen thuộc. Không cần nhìn cô cũng đoán ra là ai.
“Em có rảnh không? Chúng ta đi uống cà phê đi!” Nhạc Khải Phi lên tiếng.
Cô liếc nhìn chiếc A8 đỗ cách đó không xa. “Tôi mời anh uống rượu được không?”
“Uống rượu ư? Được thôi!”
Nhạc Khải Phi đưa Giản Nhu tới một quán bar nổi tiếng ở Bắc Kinh, nơi đó có phòng VIP dành riêng cho anh ta. Giản Nhu nhận ly rượu từ tay người đàn ông, ngửa đầu uống cạn. Sau đó cô giằng lấy chai rượu, tu ừng ực.
Nhạc Khải Phi cố tình ngồi sát cô, cất giọng cợt nhả: “Em uống ác chiến thế, không sợ say rồi tôi sẽ thừa nước đục thả câu hay sao?”
Giản Nhu lườm anh ta một cái. “Nếu là loại người đó, anh đã ra tay từ đời nào, còn đợi đến ngày hôm nay?”
“Có câu nói này của em, không uổng công tôi si mê em bao nhiêu năm.”
Nếu là trước kia, chắc chắn Giản Nhu sẽ chế giễu anh ta. Nhưng hôm nay cô cất giọng nghiêm túc: “Nhạc Khải Phi! Cám ơn anh đã làm nhiều việc cho tôi trong suốt những năm qua. Là tôi không tốt số nên mới không yêu anh.”
Nhạc Khải Phi ngây ra nửa phút mới lên tiếng: “Em bị “đá” rồi à?”
Cô uống một ngụm rượu rồi cười, nói: “Đúng thế. Tôi còn tưởng ít nhất bảy năm nữa anh ấy mới chán tôi, không ngờ mới hơn một tháng...”
“Không sao! Anh ta không cần nhưng còn có tôi ở đây.”
Có lẽ chất cồn đã làm tê liệt đầu lưỡi nên Giản Nhu lắp bắp: “Anh... anh...”
“Tôi từng nói, nếu anh ta không cần em, em có thể tìm tôi. Anh ta cho em bao nhiêu tiền dưỡng lão, tôi sẽ cho bấy nhiêu, tuyệt đối không mặc cả.”
Im lặng vài giây, Giản Nhu lên tiếng: “Anh đừng đùa nữa.”
“Được! Tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với em.” Nhạc Khải Phi uống hết ly rượu. “Giản Nhu, tôi yêu em! Có lẽ em không hoàn hảo, còn nhiều khuyết điểm, nhưng trong lòng tôi, em luôn là người phụ nữ tốt đẹp nhất. Chắc em hiểu tâm tình này của tôi, đúng không?”
Giản Nhu ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ ra lời thoại quen thuộc này là cô từng nói với Nhạc Khải Phi.
Nhạc Khải Phi chưa bao giờ tỏ thái độ chân thành như vậy. “Em biết không? Em chính là mối tình đầu của tôi, là người con gái mà chỉ nhìn từ xa cũng đủ khiến tôi rung động.”
“Mối tình đầu ư?” Giản Nhu tròn mắt kinh ngạc.
“Đúng thế! Chúng ta học chung trường cấp một và cấp hai. Em đã quên tôi, thậm chí chưa bao giờ để ý đến tôi, nhưng tôi vẫn yêu em tha thiết.”
Đầu óc đã bị chất cồn chiếm lĩnh nên dù cố gắng đến mức nào cô cũng không nhớ ra mình từng quen Nhạc công tử trong quá khứ. “Anh chắc chắn không nhận nhầm người đấy chứ?”
Anh ta lắc đầu. “Không đâu! Tôi còn nhớ mình bỏ ra cả tháng trời để viết thư tình cho em. Từng câu, từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng. Không ngờ em chẳng thèm nhìn tên tôi lấy một lần.”
Nhắc đến thư tình, não bộ của Giản Nhu cuối cùng cũng được kích hoạt. Cô nhớ tới cảnh cậu nam sinh nặng chín mươi cân trao lá thư tình cho cô, gương mặt núc ních ửng đỏ. Nhạc Khải Phi nói, thời niên thiếu, anh ta cũng là cậu bé mập mạp. Lẽ nào...
Nhận ra sự nghi hoặc của cô, Nhạc công tử lập tức cho cô đáp án: “Không sai! Tôi chính là cậu học sinh mập mạp đó. Khi ấy, tôi muốn đưa em về nhà bằng ô tô, nhưng em lại chọn chiếc xe đạp cũ của anh ta.”
Ký ức quay về quá khứ xa xưa, hình ảnh Trịnh Vĩ đi xe đạp như hiện ra ngay trước mắt Giản Nhu. Cô nằm mơ cũng không ngờ cậu nam sinh đó chính là Nhạc Khải Phi. Thế giới này quả là nhỏ bé.
“Hôm ấy, chứng kiến cảnh em ngồi lên xe đạp của Trịnh Vĩ, tôi tưởng mình không còn cơ hội nữa. Không ngờ chúng ta gặp lại nhau trên phim trường Kinh đô trôi nổi.” Nhạc Khải Phi uống một ngụm rượu lớn. “Tôi đã tìm hiểu lý lịch của em từ nhân viên hậu trường, biết em đang học ở Học viện Điện ảnh. Tôi cố tình đến trường em chọn diễn viên, hy vọng có thể ký hợp đồng với em, có cơ hội tiếp cận em.”
Hóa ra tất cả không phải là sự trùng hợp.
“Tôi biết, trong thâm tâm em luôn coi thường tôi, nghĩ tôi là người lăng nhăng, muốn chơi trò “quy tắc ngầm” với em. Tôi thừa nhận mình thích người đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy em múa, tôi đã có ấn tượng sâu sắc. Nhưng cảnh tượng mà tôi suốt đời khó quên là hôm em bảo vệ em gái khi bị mấy nữ sinh hơn tuổi trong trường bắt nạt. Thời khắc đó, em không còn ngây thơ, xinh xắn mà toát ra một ma lực đặc biệt, hoàn toàn thu hút tôi. Bao năm trôi qua, cuộc sống đã khiến em thay đổi nhiều, nhưng em vẫn là Giản Nhu, cô gái vì người nhà có thể bất chấp tất cả mà tôi yêu.”
“Tại sao anh không sớm nói cho tôi biết?” Giản Nhu có chút áy náy. Đến bây giờ cô mới hiểu rõ cảm nhận thực sự đằng sau ánh mắt hưng phấn của Nhạc Khải Phi khi lần đầu tiên nhìn thấy cô quay cảnh ngã cầu thang. Đó không phải là sự hưng phấn thông thường mà là sự lưu luyến không quên.
“Nói cho em biết cũng chẳng thay đổi được gì. Trong lòng em chỉ có mình anh ta mà thôi.”
“Vậy sao hôm nay anh lại tiết lộ?”
“Bởi vì tôi cảm thấy nếu hôm nay không nói ra, sau này chắc sẽ chẳng có cơ hội nữa. Giản Nhu, từ đầu đến cuối tôi không có ý đồ đen tối với em. Tôi thật lòng yêu em. Tôi nguyện nuôi em cả đời, trao cho em mọi thứ em muốn như những lời hứa trong bức thư tình năm xưa.”
Anh ta không còn vẻ cợt nhả thường ngày mà nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình. Trong một khoảnh khắc, Giản Nhu thật sự muốn gật đầu, buông xuôi tất cả, nhưng tự đáy lòng cô vẫn không thể thuyết phục bản thân, vẫn không cam tâm từ bỏ.
“Xin lỗi! Người tôi cần là... anh ấy.”
Nhạc Khải Phi cười cười. “Tôi biết! Tôi đã sớm biết điều đó... Năm xưa, trong lễ cưới của tôi, em nói thà theo tôi chứ không đi theo anh ta. Kể từ lúc ấy tôi luôn nghĩ, có phải mình quá dễ dàng từ bỏ? Nếu nỗ lực hơn một chút, có phải tôi sẽ không bỏ lỡ em? Nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta không có cách nào thay đổi. Bây giờ tôi đã thật sự bỏ cuộc rồi.”
Nhạc Khải Phi lại rót hai ly rượu, đưa cho cô một ly. “Chúng ta là hai kẻ thất tình, hôm nay phải uống một trận thật đã mới được.”
Tối hôm đó, họ uống không ít rượu. Giản Nhu nổi hứng, độc chiếm micro, nghêu ngao hát bài Ngày mai em sẽ lấy anh năm lần liền. Nhạc Khải Phi hết chịu nổi, giật lấy micro đồng thời lên tiếng: “Nếu muốn lấy anh ta thì em hãy đi nói thẳng với anh ta, hát cho tôi nghe thì có tác dụng gì chứ?”
Giản Nhu lắc đầu. “Tôi cần phải nói với anh ấy sao? Lẽ nào anh ấy không nhận ra? Anh ấy học ngành trinh sát nên dễ dàng nắm bắt mọi chuyện. Bí mật mà tôi muốn che giấu đều không lọt qua mắt anh ấy. Vậy mà anh ấy nói không nhìn ra tôi có quyết tâm muốn ở bên anh ấy. Sao lại nhìn không ra cơ chứ?”
“Nói thật, tôi cũng không nhìn ra điều đó.” Nhạc Khải Phi cất giọng thành khẩn.
“Vậy sao?”
“Nếu em đã quyết tâm đến với anh ta thì dù anh ta bỏ rơi em, em cũng phải kéo anh ta về bằng được.”
Giản Nhu lắc đầu. “Anh không hiểu tính anh ấy. Anh ấy là loại người không bao giờ thay đổi quyết định.”
Nhạc Khải Phi khịt mũi. “Em đã thử chưa? Chưa thử sao em biết anh ta không thay đổi?”
“Tôi thử rồi. Hôm nay, tôi đã gọi cho anh ấy bao nhiêu lần...”
“Gọi điện ư?” Nhạc Khải Phi trừng mắt. “Em có “thành ý” thật đấy!”
Giản Nhu ngẫm nghĩ một hồi. Nhạc công tử quả nhiên là người dày dặn kinh nghiệm tình trường, lời nói tương đối có lý.
Hơn mười giờ tối, Nhạc Khải Phi đưa cô về nhà. Mẹ và Giản Tiệp vẫn chưa ngủ, ngồi ở bàn ăn đợi cô. Trên bàn đều là món cô thích nhất.
“Nhu Nhu, con về rồi à?” Thấy con gái xuất hiện ở cửa, bà Giản liền ra đón. “Con uống rượu đấy à?”
“Vâng…” Giản Nhu loạng choạng bước vào nhà.
“Để mẹ hâm lại nồi cháo cho con.” Bà Giản vừa nói vừa đi vào bếp.
“Con ăn cơm rồi. Mẹ cứ đi ngủ đi, không cần lo cho con đâu ạ!”
“Nhưng...”
“Con hơi mệt, con về phòng nghỉ ngơi đây ạ!” Chẳng có tâm trí nói chuyện, Giản Nhu lê tấm thân mệt mỏi đi vào phòng ngủ. Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, tìm lọ thuốc dạ dày, uống mấy viên mới thấy dễ chịu một chút.
Cửa đột nhiên mở ra, bà Giản bê cốc nước mật ong đi vào, nhìn thấy lọ thuốc cô chưa kịp cất đi.
“Con uống thuốc đấy à? Đau ở đâu thế?” Bà vội cầm lọ thuốc lên xem. “Bị đau dạ dày sao?”
“Con không sao. Bệnh cũ ấy mà, uống thuốc là đỡ ngay.”
Bà Giản chau mày, đắn đo một lúc mới hỏi thăm dò: “Con uống rượu với ai? Người của đoàn làm phim à?”
“Cùng phó tổng giám đốc của công ty ạ!”
Giản Tiệp không biết vào phòng từ lúc nào, đột nhiên lên tiếng: “Chị hãy sang Canada cùng mẹ và em đi! Em sắp tốt nghiệp rồi, có thể tự kiếm tiền, không cần chị nuôi nữa.”
Giản Nhu cúi đầu, một giọt lệ chảy dài xuống gò má.
“Nhu Nhu! Con muốn khóc thì cứ khóc đi!” Bà Giản vuốt tóc con gái. Cảm giác ấm áp lâu rồi mới gặp khiến cô càng thấy bi thương.
Giản Nhu tựa vào vai mẹ, nước mắt tuôn như suối, không có cách nào kiềm chế. “Hôm nay, con gặp anh ấy ở cửa hàng áo cưới. Anh ấy sắp kết hôn với người khác rồi.”
“Ai cơ? Trịnh Vĩ ư?” Mẹ và Giản Tiệp gần như đồng thanh hỏi.
“Vâng… Anh ấy cho con một khoản tiền lớn, bảo con rời khỏi làng giải trí, cùng mẹ đi Canada. Anh ấy nói đồng ý với nguyện vọng của con, để con làm một người con hiếu thảo, người chị vĩ đại.”
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sụt sịt của cô. “Mẹ! Bỏ lỡ anh ấy, cả đời này con không có cách nào yêu người khác, sẽ vĩnh viễn không có hạnh phúc.”
“Tại sao nhất định là cậu ta mới được?” Bà Giản thở dài.
“Tại sao không thể là anh ấy? Bởi vì anh ấy là con trai của Lâm Cận và Lữ Nhã Phi, người đã hại gia đình chúng ta nên con phải chịu sự trừng phạt, phải mở to mắt nhìn người đàn ông con yêu đi lấy vợ, còn con phải sống nốt quãng đời còn lại trong đau khổ ư? Tại sao, tại sao chứ?”
“Nhu Nhu! Tất cả rồi sẽ qua đi. Con còn trẻ, chắc chắn sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn.”
“Năm năm trước con cũng tưởng vậy...” Cô đứng dậy, mở tủ quần áo, lôi cả đống váy ngủ vất xuống trước mặt mẹ. “Trong năm năm qua, mỗi lần nhớ tới anh ấy, con lại cảm thấy đau khổ tột cùng, vô thức đi mua đồ ngủ. Mẹ thử đếm xem có bao nhiêu bộ?” Sau đó cô lại mở ngăn kéo, lôi ra năm hộp nhẫn. “Mỗi năm sinh nhật con đều nhận được nhẫn do anh ấy gửi tặng. Mẹ có biết mỗi khi nhìn thấy, tâm trạng của con thế nào không?”
Mẹ và Giản Tiệp đều im lặng. Ánh mắt Giản Nhu vô tình chạm phải chiếc máy tính xách tay ở trên đầu giường. Đó là máy của Trịnh Vĩ, bên trong lưu mọi tin đồn về cô trong những năm qua. Thời khắc đó, trong lòng Giản Nhu đột nhiên trào dâng sự kiên định chưa từng thấy. Cô cầm máy tính xách tay, chạy thẳng ra ngoài.
“Muộn như vậy rồi chị còn đi đâu?” Giản Tiệp hỏi.
Giản Nhu dừng bước. “Đây là máy tính của anh ấy, bên trong lưu nhiều tài liệu quan trọng. Chị phải mang trả lại anh ấy.”
Thấy Giản Tiệp đi về phía mình, Giản Nhu tưởng em gái ngăn cản. “Tiệp Tiệp, em đừng ngăn chị. Chị đã quyết định rồi. Em hãy đưa mẹ về Canada. Sức khỏe của mẹ không tốt, em nhớ chăm sóc mẹ, rảnh rỗi nhớ ở bên mẹ nhiều hơn.”
“Chị...”
“Những việc có thể làm cho mẹ và em, chị đều làm cả rồi. Dù mẹ và em trách chị, hận chị, chị cũng muốn ích kỷ một lần.”
Không ngờ Giản Tiệp đi đến giá treo quần áo, cầm áo khoác đưa cho cô. “Buổi tối nhiệt độ giảm đấy, chẳng phải chị rất sợ lạnh hay sao?”
“Cám ơn em!” Giản Nhu khoác áo lên người rồi đi ra cửa. Cô tưởng mẹ sẽ ngăn cản nhưng bà không hề lên tiếng. Thật ra Giản Nhu rất muốn quay đầu xem có phải mẹ giận đến mức không thể thốt ra lời hay không nhưng cô không dám, cô sợ nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của mẹ.
Cô nghĩ, đúng là mình say rồi nên mới manh động như vậy. Nhưng khi đi ra ngoài, đón ngọn gió đêm mát lạnh, đầu óc có phần tỉnh táo hơn, trong cô vẫn chỉ có một chấp niệm, đó là ở bên Trịnh Vĩ.