Liên Hoa Lâu - Tập 1: Chu Tước Quyển - Phần 1 - Chương 2
CHƯƠNG 2 – TRONG NGỌC THÀNH
Lý Liên Hoa lấy danh nghĩa tới “cứu sống Ngọc Thu Sương” quang minh chính đại bước vào Ngọc Thành ở núi Côn Lôn. Ngọc Thành được xây dựng trên núi cao cằn cỗi hoang tàn, trong trữ kì trân dị bảo, trong giới võ lâm không quá mười người có thể đường hoàng bước chân vào Ngọc Thành, trong số đó người thứ mười chính là Lý Liên Hoa, người thứ chín là Tông Chính Minh Châu.
Lý Liên Hoa là tuyệt thế thần y tới để cứu sống Ngọc Thu Sương, song địa vị của Tông Chính Minh Châu còn cao hơn cả hắn. Y là vị hôn phu của Ngọc Thu Sương, cháu trai của Thừa tướng đương triều, quan ngũ phẩm của triều đình, còn là một vị công tử tài mạo song toàn gia thế hiển hách, nhìn thì ôn hòa nho nhã nhưng tay lại cầm kiếm đầy uy vũ, là loại người mà những thiếu nữ trong nhân gian đều ao ước mơ tưởng.
Tông Chính Minh Châu đến sớm hơn Lý Liên Hoa nửa tháng. Ngày thứ hai sau khi hay tin Ngọc Thu Sương xảy ra chuyện, y đã tới Ngọc Thành, chỉ có điều Ngọc Mục Lam quá đau lòng trước cái chết của ái nữ, sau khi nhận được thi thể của con thì gần như phát điên, bức năm sáu mươi kiếm sĩ phải tự tận theo môn quy, phóng hỏa đốt cung điện Ngọc Thành, đến nay thần trí vẫn chưa tỉnh táo.
- Thế nào?
Vị công tử áo trắng quần là áo lượt nho nhã cao quý lúc này đang đứng sau lưng Lý Liên Hoa, nhìn Lý Liên Hoa với vẻ mặt căng thẳng lo lắng. Lý Liên Hoa khom lưng nhìn Ngọc Thu Sương được đặt trong quan tài bằng băng đã nửa canh giờ, mãi chẳng có động tĩnh gì. Chỉ nghe Lý Liên Hoa “a” lên một tiếng, Tông Chính Minh Châu hoàn toàn không hiểu hắn “a” cái gì.
- Lý tiên sinh?
- Nàng ta là Ngọc Thu Sương? – Lý Liên Hoa hỏi.
Tông Chính Minh Châu thoáng ngẩn ra.
- Lúc Thành chủ Ngọc Thành phóng hỏa đốt thành, Thu Sương không may bị lửa liếm vào…
Thì ra trong quan tài bằng băng đặt một thi thể bị cháy tới nhăn nhúm, chỉ là vì chưa cháy khô nên trông càng đáng sợ, cho dù Đại La Kim Tiên có hồi sinh được một “người chết” như thế này, chỉ e ngay cả bọn dân đen vô tri cũng sẽ không tin, huống hồ Lý Liên Hoa hoàn toàn không phải Kim Tiên. Nhưng hắn là thần y, Tông Chính Minh Châu ít nhiều gì cũng muốn thấy hắn có chút động tĩnh.
- Nàng ta thật sự là Ngọc Thu Sương? – Lý Liên Hoa lại hỏi.
Tông Chính Minh Châu gật đầu. Mặc dù thi thể đã bị biến dạng tới đáng sợ, nhưng vẫn có thể nhận ra rất nhiều đặc trưng của Ngọc Thu Sương. Lý Liên Hoa lấy một con dao nhỏ trong tay nải màu xanh in hoa nhí mà hắn luôn đem theo bên mình ra, thận trọng rạch một đường xuống phần bụng của Ngọc Thu Sương. Tông Chính Minh Châu thất kinh, vội giơ tay ngăn lại.
- Lý tiên sinh?
Tay phải cầm dao của Lý Liên Hoa bị Tông Chính Minh Châu giữ chặt, hắn bèn dùng mấy ngón tay trái ấn lên đó, phần bụng của Ngọc Thu Sương bật tung. Móng tay Lý Liên Hoa đã được cắt tỉa gọn gàng, nhưng thi thể Ngọc Thu Sương đã thối rữa, muốn rạch cũng chẳng khó khăn gì. Tông Chính Minh Châu giật mình thu tay lại, đột nhiên y thấy con dao nhỏ trên tay phải của Lý Liên Hoa khều ra một vật gì đó từ bụng Ngọc Thu Sương.
- Đó là cái gì?
- Máu đông. – Lý Liên Hoa đáp.
Đó là một cục máu đã bị đông cứng từ khá lâu, Tông Chính Minh Châu không hiểu.
- Máu đông?
Những người có kiến thức thông thường sẽ lý giải có máu trong bụng nghĩa là bị thương ở bụng.
- Ý của Lý tiên sinh là?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Phương thức giết người của con quỷ này vô cùng kì lạ, nó không hút hết máu của Ngọc cô nương hay lột da nàng để đắp lên mặt, mà lại cắt đứt ruột của nàng, khiến bụng nàng bị chảy máu tới chết, nhìn bên ngoài không hề thấy.
Tông Chính Minh Châu cau mày.
- Điều đó có nghĩa Thu Sương không phải bị quỷ giết, mà là có người đã hại nàng?
Lý Liên Hoa trả lời một câu chẳng liên quan:
- Ta chỉ biết nàng ấy chết quá lâu rồi, lại bị thiêu, không thể cứu sống lại được nữa.
Bộ dạng của hắn khi nói những lời ấy ung dung bình tĩnh, cứ như hắn thật sự có bản lĩnh khiến người chết sống lại, và điều đáng tiếc nhất của Ngọc Thu Sương chỉ là nàng đã chết quá lâu mà thôi. Tông Chính Minh Châu xốc xốc lại ống tay áo rộng bằng lụa trắng thêu chỉ vàng của mình.
- Ta thật không hiểu, cho dù Thu Sương bị người ta giết đi nữa thì hà tất kẻ ấy phải cắt đứt ruột của nàng? Quyền pháp chưởng pháp của các môn phái tuyệt đối không có chiêu nào nặng tay vào chỗ cách tim năm tấc tính từ trên xuống, việc này không hợp tình hợp lý.
Lý Liên Hoa lại “à” lên một tiếng. Tông Chính Minh Châu ngẩn người, y vẫn không biết Lý Liên Hoa đang “à” cái gì, ngập ngừng hồi lâu, y chuyển đề tài:
- Gần đây vào ban đêm trong Ngọc Thành thường xuất hiện một chuyện rất lạ…
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Ta sợ ma lắm.
Tông Chính Minh Châu trong lòng rất hiếu kì, Người này dám dùng ngón tay để rạch bụng thi thể thối rữa, vậy mà lại bảo là sợ ma? Nhưng ngoài miệng y vẫn đáp:
- Vậy tối nay Lý tiên sinh hãy ngủ cùng phòng với ta là được.
Lý Liên Hoa đồng ý ngay, nhưng vẻ mặt khá ngượng ngùng.
- Xấu hổ xấu hổ quá.
Hôm đó Lý Liên Hoa dùng cơm với toàn bộ trên dưới trong Ngọc gia. Ngoài Ngọc Mục Lam ra, phu nhân Ngọc gia là Ngọc Hồng Chúc khiến Lý Liên Hoa vô cùng bất ngờ. Con gái chết, chồng phát điên nhưng vị phu nhân ấy vẫn xử lý mọi việc đâu vào đấy, không hề bị rối loạn, nhanh nhẹn kiên cường còn hơn cả những nam tử khác trong Ngọc gia, hơn nữa tuổi gần tứ tuần mà da vẫn trắng như tuyết, dung mạo như hoa, kiều diễm vô cùng.
Thì ra Ngọc gia trên núi Côn Lôn chỉ có một người con gái độc nhất là Ngọc Hồng Chúc. Vì muốn có người lo hương hỏa, Ngọc gia đã thu nhận thư sinh bất đắc chí Bồ Mục Lam vào ở rể, để ông đổi sang họ Ngọc. Ông ta mặc dù nổi danh thiên hạ nhờ danh Thành chủ, nhưng mọi việc trong thành đều do một tay Ngọc Hồng Chúc chăm chút lo liệu, thật làm khó cho vị nữ trung hào kiệt hiếm thấy này. Nghe Lý Liên Hoa nói đến để cứu sống con gái mình, Ngọc Hồng Chúc rõ ràng không tin nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ để mặc Lý Liên Hoa muốn làm gì thì làm.
Đêm.
Trong phòng dành cho khách của Ngọc Thành.
Tông Chính Minh Châu cùng Lý Liên Hoa ở chung một phòng, Lý Liên Hoa ngủ trên giường, Tông Chính Minh Châu ngủ trên một chiếc giường khác, nhưng y không ngủ được. Y chưa bao giờ ngủ cùng phòng với kẻ khác, cho dù đã có vị hôn thê, nhưng cũng chưa từng thân mật gần gũi, huống hồ người nằm trong phòng y bây giờ không phải Ngọc Thu Sương xinh đẹp như hoa, mà là một nam nhân rất bình thường, hành sự khiến người khác cảm thấy kì quái. Ấn tượng của Tông Chính Minh Châu về Lý Liên Hoa là một kẻ làm việc chuyên tâm, khá cứng nhắc giống kiểu mọt sách, không hiểu nhiều về nhân tình thế thái. Nhưng nếu hắn đúng là một mọt sách không hiểu nhân tình thế thái thì sao lại biết cậy vào danh tiếng của mình để đi lại tự do trong Ngọc Thành? Nếu nói hắn tâm địa sâu xa, suy nghĩ kín kẽ, thì thật y không hiểu việc Lý Liên Hoa đến Ngọc Thành rồi giả ngây giả ngốc nói muốn cứu sống Ngọc Thu Sương sẽ mang lại lợi gì cho hắn. Ngọc Thu Sương bị người ta cắt đứt ruột chảy máu tới chết, bên ngoài chẳng hề có bất kì thương tích nào, Lý Liên Hoa sao có thể nhận ra? Bao nhiêu nghi vấn khiến Tông Chính Minh Châu không thể ngủ được.
Bỗng dưng y mở trừng mắt. Bên ngoài hình như có động tĩnh bất thường.
Y còn do dự chưa biết có nên mở cửa kiểm tra hay không, đột nhiên phát hiện trên cửa sổ đối diện với cửa chính xuất hiện rất nhiều những cái bóng lốm đốm màu xanh biếc, chập chờn lúc ẩn lúc hiện, rồi ngay sau đó một giọng hát với âm điệu kì lạ vang lên, giọng hát giống như phát ra từ trong đình viện xa xăm ngoài kia.
Đó là một giọng hát khiến người ta nghe phải dựng hết lông mao trên người. Giọng nữ, âm điệu vô cùng kì quái, hát đầy nghiêm túc đầy say sưa một khúc ca tha thiết… Giọng hát đó nghe cứ như giọng của người đã bị cắt lưỡi sau đó buông lời hát tình ca, mặc dù bi thương nhưng những giai điệu ấy không phải là thứ mà người sống có thể nghe hiểu.
Đây chính là bóng ma trên cửa sổ mà mọi người nói đã nhìn thấy vào ngày Ngọc Thu Sương chết!
Tông Chính Minh Châu đang ở trong phòng tối, nhìn những cái bóng quỷ dị trên cửa sổ, đột nhiên cũng rùng mình mà dựng hết lông mao. Hít sâu một hơi, ngưng thần lắng nghe hồi lâu, y chẳng nghe thấy giọng của bất kì “người” nào. Y ngồi phắt dậy, nhanh nhẹn lao tới, giơ tay nhấc cánh cửa sổ lên. Bên ngoài trăng sáng sao thưa, không khí hơi lạnh, chẳng có gì cả.
- Trên cửa sổ.
Tông Chính Minh Châu giật mình, y không bị dọa bởi bóng ma trên cửa sổ xanh, mà toát mồ hôi lạnh vì câu nói quá đột ngột đó của Lý Liên Hoa. Nghe vậy y tiện tay kéo cửa sổ xuống, Lý Liên Hoa châm nến, xuống giường, chầm chậm đi về phía y. Khi ánh nến chiếu sáng bóng ma trên cửa sổ, những cái bóng màu xanh biếc quỷ dị đó hoàn toàn biến mất, giống như chúng sợ ánh nến vậy. Lý Liên Hoa đưa ngón trỏ phải ra, dùng lực vạch một đường trên giấy dán cửa sổ, chỉ nghe toạc một tiếng, giấy dán cửa rách nhưng không hề lọt sáng, ngược lại có vài thứ gì đó luồn ra từ trong kẽ giấy.
Tông Chính Minh Châu cười khổ. Trên cánh cửa sổ này dán hai lớp giấy, vài con đom đóm được thả vào giữa hai lớp giấy ấy, hễ tới tối là đuôi đom đóm phát ánh sáng xanh lập lòe, trong căn phòng tối mù nhìn ra sẽ có cảm giác như bóng ma lúc ẩn lúc hiện, còn ban ngày và khi có ánh nến, vì ánh sáng và ánh nến mạnh hơn so với ánh sáng phát ra từ đuôi đom đóm, nên không nhìn thấy gì.
- Thì ra bóng ma xanh trên cửa sổ là những con đom đóm. – Y nhìn Lý Liên Hoa, không kìm được lên tiếng hỏi. – Làm sao tiên sinh biết bí mật trên cửa sổ?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Ta sợ ma. Ngươi chỉ lắng nghe xem có tiếng người hay không, còn ta lại nghe xem đó có phải tiếng người hay không.
Tông Chính Minh Châu đã không còn biết nên tin hay không tin hắn nữa, đành chỉ biết cười khổ. Lý Liên Hoa lắc lắc cánh cửa sổ.
- Ngươi có ngửi thấy mùi mê hương không? Những con đom đóm này bị đánh thuốc tới hôn mê, cho tới tận canh ba nửa đêm mới tỉnh lại. Bên ngoài cửa sổ có rạch một đường nhỏ, hễ đom đóm tỉnh lại sẽ tìm đường bay ra, và thế là “ma” liền biến mất.
Tông Chính Minh Châu gật đầu.
- Quả nhiên bên trong cái chết của Thu Sương có nội tình, đúng là đã có kẻ giở trò ma quỷ trong chuyện có bóng ma trên cửa sổ xanh.
Đang lúc nói chuyện, giọng hát đang ngân nga bản tình ca kia bỗng rít lên một tiếng thê thảm rồi lập tức im bặt. Tông Chính Minh Châu giật nảy mình, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo bỗng trắng bệch tới thảm hại.
- Bóng ma xanh trên cửa sổ sao lại xuất hiện ở Ngọc Thành vào lúc này… đêm nay lẽ nào…
Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng, lần này thì Tông Chính Minh Châu đã hiểu hắn “à” điều gì rồi. Lý Liên Hoa nói tiếp:
- Bởi vì có người không tin có ma, vì vậy “ma” liền xuất hiện. – Ngay sau đó hắn ngáp dài. – Ta buồn ngủ lắm, ngủ thôi.
Tông Chính Minh Châu không thể tin sau khi hắn vạch trần bí mật bóng ma trên cửa sổ thì lại đưa ra kết luận rằng “Ta buồn ngủ lắm” lại còn bảo y “Ngủ thôi”. Trong lúc y ngẩn người đứng đó, Lý Liên Hoa đã quay về giường tiếp tục ngủ ngon lành. Y không ngủ được, đành ngồi xuống giường thẫn thờ nhìn về cánh cửa sổ vừa bị vạch rách phía đối diện, đầu óc rối bời.
Thu Sương bị người ta giết, nhưng thi thể tại sao lại xuất hiện trong rương chứa đồ của Trình Vân Hạc? Ai đã động chân động tay tạo ra bóng ma trên cửa sổ? Tối nay kẻ nào đã vờ thần giả quỷ? Vì Lý Liên Hoa xuất hiện nên “nó” cảm thấy bất an ư? Bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu y.
Công tử áo trắng phong thần tuấn lãng nhưng sắc mặt trắng nhợt như người chết ngồi giữa căn phòng ngập ánh trăng, trong đôi mắt lộ vẻ hoang mang sợ hãi, nếu những thiếu nữ đang mê đắm y mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ thất vọng vô cùng. Còn người nằm trên giường sau lưng y kia lại đang ngủ rất ngon lành, hoàn toàn chẳng chảy dù chỉ một giọt mồ hôi, thậm chí ngủ một cách đầy vui vẻ thoải mái, không vướng bận âu lo.