Bố già trở lại - Phần V - Chương 20 - Phần 3
FRED CORLEONE: Thưa quý bà, quý ông, trong sô diễn tối nay lẽ ra chúng tôi có một khách mời rất đặc biệt, nhưng như quý vị có thể thấy, chúng tôi lại không có. Chúng tôi sắp có một khách mời, đó là, và tôi nói sai khi mặc hàm rằng vị khách mời khác này là không đặc biệt. Thật ra thì người ấy cũng thuộc hàng đặc biệt đấy... Điều tôi có ý muốn nói đó là mặc dầu những gì báo chí đã loan báo rầm rộ, song khách mời của chúng tôi tối nay không phải Miss Deanna Dunn. (Nhìn vào ngoài sân khấu.) Tôi không cần phải nói nhiều hơn thế, đúng không?
TIẾNG CỦA GIÁM CHẾ: (Không nghe được)
FRED CORLEONE: Không hẳn thế.(Quay lại đối mặt camera). Không sao cả, xin quý khán thính giả an tâm, chúng ta hãy chào đón người khách đầu tiên của chúng ta. Anh ấy đây rồi, một diễn viên tài ba, người đang thực hiện một bộ phim với Johnny Fontane và toàn bộ dàn diễn viên sao, về vụ cướp các casinos. Xin một tràng pháo tay nồng nhiệt để chào đón Robert Chadwick!
(Ghi lại tràng pháo tay)
ROBERT CHADWICK: (Vẫy tay chào khán giả không hiện hữu): Cám ơn tất cả quý vị; cám ơn Freddie.
FRED CORLEONE: Không dám, cám ơn bạn, Bobby. Bạn là cái phao cứu sinh cho chương trình hôm nay đấy, đã đến vào phút cuối.
ROBERT CHADWICK: Xin đừng quá lời. Tin tôi đi, tôi vẫn thường là lựa chọn thứ nhì cho những ngôi sao điện ảnh còn kém tính huyền thoại rất xa so với Deanna Dunn.
FRED CORLEONE: Rõ ràng là bạn đang vận dụng mĩ từ pháp kiểu mỉa mai đây và tôi thấy thú vị với khiếu hài hước của bạn. Mặc dầu, nói một cách nghiêm chỉnh, một anh chàng nom đẹp giai ra phết, hào hoa phong nhã khiến các nàng nhìn vào là mê mệt, lại nói tiếng Anh chuẩn theo phong cách quý tộc như bạn, thì tôi nghĩ rằng đấy không phải là trường hợp. Hầu hết các vai mà bạn được nhận, thì bạn vẫn là lựa chọn đầu tiên, đúng không nào?
ROBERT CHADWICK: Những kịch bản mà tôi thấy đã được rất nhiều diễn viên khác đọc rồi đến độ chúng có nhiều vết cà phê trên các trang giấy nhiều hơn là chữ viết nữa. Nhưng tôi phải tự nhủ rằng, tự ái làm gì, phải làm để kiếm sống thôi.
FRED CORLEONE: Cái gì?
ROBERT CHADWICK: Tôi nói, chỉ là chuyện kiếm sống.
FRED CORLEONE: Xin lỗi, thành thật xin lỗi. Tôi chỉ -
ROBERT CHADWICK: Được rồi, không có gì đâu. Nhân tiện xin được chia buồn về việc thân mẫu của bạn mới qua đời. Tôi cũng mới mất mẹ năm rồi nên tôi biết bạn đang trải qua tâm trạng đau buồn như thế nào. Đây là nỗi đau người ta khó mà nguôi ngoai.
FRED CORLEONE: (nhíu mày) Bạn biết những gì tôi đang - ? (nhắm mắt lại, gục gặt đầu, ngưng nhíu mày).Được. Tất nhiên... cám ơn.
ROBERT CHADWICK: Dầu vậy, tôi vẫn xin nói với bạn những gì tôi thực sự tin. Một triết lí sống, nếu bạn muốn gọi là thế. Giữa việc mất mẹ mình và - tôi biết bạn không muốn nói về chuyện đó để gió mang đi khắp bốn phương nhưng tôi chỉ muốn nói tôi cũng rất buồn là mọi chuyện không được suôn sẻ, liên quan đến vợ bạn.
FRED CORLEONE: Cám ơn.
ROBERT CHADWICK: Nhưng giữa hai điều bất hạnh đó, tôi có thể bảo đảm với bạn rằng thời vận của bạn sắp thay đổi.
FRED CORLEONE: Sắp, thế hở?
ROBERT CHADWICK: (Nhìn vào camera): Nào, quý bà, hãy sắp hàng! Anh chàng khả ái ở bên cạnh tôi hiện nay lại được bày hàng trên thị trường mở! Ai nhanh tay nhạy miệng trả giá cao thì vớ được! Xin mời! Xin mời!
FRED CORLEONE: Hượm đã nào! Tôi còn phải -
ROBERT CHADWICK: Chắc thế rồi. Nhưng cá trong biển vô số kể là nhiều!
FRED CORLEONE: Người ta vẫn bảo thế. Theo những gì tôi được nghe, bạn là người đàn ông có được cuộc hôn nhân hạnh phúc.
ROBERT CHADWICK: Ơn Trời, quả có vậy! Thực tế là đã được bảy năm, tính đến tháng này.
FRED CORLEONE: Với một người phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy là bào muội của Thống đốc Jimmy Shea, nếu tôi không nhầm.
ROBERT CHADWICK: Vâng, đúng thế.
FRED CORLEONE: Bạn nghĩ gì về vị Tổng thống nhiệm kì tới của chúng ta?
ROBERT CHADWICK: Margareth?
FRED CORLEONE: Ồ không, tôi muốn nói Thống đốc Shea kìa! Đúng thế. Một chọn lựa tốt đấy.
ROBERT CHADWICK: Tôi cũng nghĩ thế. Chắc chắn tôi hi vọng như thế. Thực sự tôi quen biết anh ấy từ thời dự bị đại học. Anh ấy là một lãnh đạo tài ba, là người bạn tốt. Một anh hùng trong thời chiến, như bạn hẵng đã biết. Anh ấy đã làm nhiều việc ích quốc lợi dân cho bang New Jersey, và tôi nghĩ với tất cả sự thành thật, rằng nước Mỹ hiện đang cần một con người như thế, một kẻ tuổi trẻ tài cao có huyền lực gợi cảm hứng cho dân chúng và đưa chúng ta vào thời đại không gian, đến những biên cương mới...
FRED CORLEONE: Tôi nhất trí hoàn toàn với bạn. Đây không phải là một sô diễn chính trị, nhưng tôi là công dân Mỹ và như thế tôi được quyền có ý kiến về những vấn đề của đất nước mình. Những ý kiến được nêu ra bởi các vị khách mời hay ngay cả bởi người dẫn chương trình không tất yếu đại diện cho phe nhóm nào cả. Dầu được diễn tả như thế nào. Dầu sao có lẽ chúng ta nên đi vào chủ đề khác.
ROBERT CHADWICK: Tôi cũng là người Mỹ đây, bạn già ạ.
FRED CORLEONE: Thế à? Tôi cứ nghĩ -
ROBERT CHADWICK: Từ khi tôi mười hai tuổi.
FRED CORLEONE: Tuyệt quá. Tôi muốn nghe về chuyện làm thế nào mà bạn và Fontane và tất cả nhóm của bạn - Gene Jordan, J.J.White Jr.
ROBERT CHADWICK: Morrie Streator, Buzz Fratello.
FRED CORLEONE: Đúng. Tất cả các bạn đứng suốt đêm để diễn trên sân khấu của casino đó mà lúc này tôi chưa muốn nêu tên -
ROBERT CHADWICK: The Kasbah.
FRED CORLEONE: - và rồi quay một bộ phim suốt cả ngày?
ROBERT CHADWICK: Nghe rộn chuyện lắm nhưng thật ra là... rỗng tuếch.
FRED CORLEONE: Các bạn làm gì trong một buổi diễn ở nightclub?
ROBERT CHADWICK (cười xòa): Khá là ít việc!
FRED CORLEONE: Nghiêm chỉnh đấy chứ?
ROBERT CHADWICK: Tôi không hát và tôi cũng chẳng biết múa may, nhảy nhót gì cả. Những gì tôi làm là, đi lên sân khấu, uống vài ve gợi hứng cho rượu vào lời ra, ứng tác vài ba câu chuyện tiếu lâm mặn loại tục hết chỗ chê. Tôi khẳng quyết với bạn đó là những câu chuyện rất ẹ. Nhưng nhờ tôi có chút duyên hài nên vẫn có người cười. Mà cười là bệnh hay lây, cũng như đi đái vậy, anh biết đấy! Tục ngữ có câu Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Vậy mà xem chúng tôi diễn khán thính giả chỉ tốn tiền bằng độ một thang thuốc bổ thôi lại được cười thỏa thích. Thế là lời chán rồi còn gì!
FRED CORLEONE: Tôi sẽ trở lại đề tài đó trong vòng một phút nữa thôi, nhưng trước khi chúng ta đi đến phần thương mại, tôi muốn hỏi bạn về bộ phim mà các bạn đang làm, bởi vì tôi nghe rằng bạn và Fontane, Gino, Buzz, tất cả đều là chí cốt của bạn - rằng các bạn nghĩ rằng các bạn sắp sửa đi cướp tất cả các casinos ở Vegas.
ROBERT CHADWICK: Chỉ là chuyện trên xi - nê thôi, bạn già ơi.
FRED CORLEONE: Không, tôi hiểu rằng, hiển nhiên là -
ROBERT CHADWICK: Nhân tiện xin nói là bạn diễn xuất sắc trong Mai phục ở Durango. Làm tôi nhiều phen lạnh gáy đấy.
FRED CORLEONE: Cám ơn. Điều tôi định nói là tôi tự hỏi làm thế nào mà các bạn thực hiện thành công cuộc đánh cướp cừ khôi của các bạn. Cách suy nghĩ của tôi là hoặc là các bạn sẽ làm điều đó theo một cách không bao giờ khả thi trong đời sống thực, trong trường hợp đó, bộ phim sẽ có vẻ tức cười đối với khán giả. Hoặc là, theo cách khác - và đây là câu hỏi tôi đặt ra - các bạn có một phương cách hiện thực để làm việc đó, nhưng lúc đó các bạn phải đối mặt nguy cơ có ai đó sao chép phương pháp của các bạn để ăn cướp thật, chứ không phải diễn trò ăn cướp để mua vui, thì e rằng các bạn sẽ bị lương tâm cắn rứt đấy.
ROBERT CHADWICK: Bạn đang lập luận theo kiểu thuyết phục để đùa tôi đấy à? Đấy có phải là một câu hỏi không?
FRED CORLEONE: (nhún vai): Đó là một luận điểm có cơ sở, tôi nghĩ vậy.
ROBERT CHADWICK: Bạn muốn tôi kể cho bạn nghe chúng tôi làm phim đó như thế nào? Họ làm như thế nào? Trong phim?
FRED CORLEONE: Đúng vậy. Sẽ thú vị đấy.
ROBERT CHADWICK: Thú vị là cái chắc. Nhưng mà sau đó có ma nào còn muốn đi xem phim nữa?
FRED CORLEONE: Vô khối người sẽ thích xem một bộ phim như vậy. Quý vị nói sao, quý vị có muốn nghe họ thực hiện vụ vụ... ấy, nói thế nào đây nhỉ? À, à, NGHIÊN CỨU KHẢ THI DỰ ÁN CƯỚP SÒNG BÀI. Tôi nghĩ đó là nhóm từ tuy lai tạp giữa bác học và bình dân nhưng lại rất chính xác. Thế nào, quý vị thích không?
(Tràng vỗ tay rào rào được ghi lại)
ROBERT CHADWICK: Thông minh láu lỉnh lắm! Nhưng vấn đề là, Freddie à - và tất cả mọi người đằng kia nữa - vấn đề là tôi có thể kể cho quý vị nghe, nhưng sau đó tôi sẽ phải, có lẽ thế, đừng giật mình nhé, (gào lên) giết hết tất cả, không để sót một mống nào! (gấp cả hai bàn tay lại thành hình hai khẩu súng chỉa vào đám đông bắn lia lịa)
FRED CORLEONE: (trừng mắt nhìn Bobby, nhíu mày, tạo một khoảng lặng đáng sợ lâu đến ngạt thở).
ROBERT CHADWICK: Eo ôi, em hãi quá! (Gọi vọng ra) Người đâu? Mang cho ta đôi giày chạy bộ nhe! Gửi phiếu tính tiền cho anh bạn này đây.
FRED CORLEONE: Chúng tôi sẽ gặp lại quý vị.
ROBERT CHADWICK: Ít ra là một trong hai người chúng tôi sẽ -
Hai ngày sau Fredo Corleone đi đến Hồ Tahoe để dự lễ tang mẹ mình. Anh cũng đã hứa đưa cháu Anthony đi câu cá.
Cậu bé sống bên hồ nhưng chính bố cậu lại không bao giờ dẫn cậu đi câu. Bác Fredo mang cậu đi bất cứ khi nào bác đến đây. Anthony lên tám tuổi và rất mê Bác Fredo.
Anthony thích đi câu nhưng cậu chưa bao giờ muốn đi câu hơn ngày hôm đó. Bố mẹ cậu đang li thân nhau, và cậu có mối nghi ngờ len lén tâm tư rằng hình như chuyện ấy có phần do lỗi của cậu. Nếu như cậu là một đứa bé ngoan hơn, có lẽ không một chuyện tồi tệ nào xảy ra như đã xảy ra. Bây giờ cậu và cô em bé bỏng ngay cả sống với mẹ cũng không được phép. Mẹ cậu đang thu xếp hành lí để đi xa. Cậu phải ở lại nơi đây, với ông bố đi đâu biền biệt chẳng mấy khi về nhà, nơi ngôi nhà đáng sợ này mà mấy tháng trước đây đã bị những người mang súng tiểu liên bắn phá. Rất nhiều lỗ đạn vẫn còn ghi dấu đối với người nào tinh mắt biết nhìn vào nơi đáng nhìn. Anthony là loại đứa bé tinh mắt đó.
Một giờ sau khi mẹ cậu nói lời tạm biệt cậu, Anthony bước xuống thuyền với Bác Fredo và Al Neri, người làm việc cho bố của Anthony. Ông Neri đã bảo cậu gọi ông ta là Chú Al, nhưng thực ra ông ta đâu phải là chú bác gì của Anthony. Cậu bé nghĩ rằng đấy có thể là một tội lỗi nên chẳng bao giờ cậu chịu gọi ông ta như thế. Đó là cách Quỷ bẫy người ta đấy, cậu đã học trong những giờ giáo lí vào ngày Chủ nhật. Với những mẹo nho nhỏ như thế.
Ông Neri nổ máy thuyền. Bác Fredo có bí quyết riêng để bắt cá mà họ sắp thử ứng dụng. Anthony không thích ý tưởng để cho ông Neri dự phần vào bí mật, nhưng vì cậu quá háo hức được vui chơi với nước cho nên cậu không than phiền gì. Anthony thật hạnh phúc trong mức độ mà một đứa bé khốn khổ như cậu có thể được như thế.
Ngay lúc họ sắp sửa đẩy thuyền ra khỏi bờ, Cô Connie chạy đến bến tàu, kêu lớn lên rằng bố của Anthony cần đem cậu đi Reno. Anthony bắt đầu than phiền, nhưng Bác Fredo nhìn nghiêm khắc vào mặt cậu và bảo rằng Anthony phải đi. Bác hứa là thay vì hôm nay thì ngày mai bác sẽ dẫn cậu đi câu. Cậu bé, qúa buồn, gật đầu và cố gắng không để lộ ra.
Cô Connie dắt Anthony trở về nhà. Mọi người đã nói nhiều điều không hay về cô cho đến mấy tháng trước đây. Giờ đây cô sẽ là người chăm sóc cho Anthony và cô em của cậu hàng ngày. Cô chẳng rành chuyện chăm sóc trẻ con, ngay cả là chính các con của cô, như Anthony đã có thể thấy.
Một khi họ vào nhà, Cô Connie bảo cậu về phòng riêng của cậu. Cậu hỏi về chuyện đi Reno. Cô nói cô không biết gì về Reno, cứ đi về phòng riêng đi. Cậu nghe theo.
Từ cửa sổ phòng ngủ của mình, cậu bé nhìn theo Bác Fredo và ông Neri chạy ra xa. Sau khi họ khuất tầm mắt, cậu vẫn đứng đó, mặc dầu không còn gì để nhìn. Anthony đơn độc. Cậu không khóc. Cậu đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ khóc, dầu bất kì chuyện gì xảy ra cho mình. Cậu sẽ luôn luôn là đứa bé ngoan và có lẽ bố mẹ cậu sẽ lại yêu nhau như trước.
Mấy phút sau, cậu nghe tiếng súng nổ.
Ngay sau đó, ông Neri trở về trong thuyền một mình.
Anthony bật khóc. Cậu không nín khóc được trong nhiều ngày sau đó.
Trong cuộc li hôn gây tranh cãi của bố mẹ cậu, cậu bé thu hết can đảm đối đầu với bố mình với những gì cậu đã thấy. Michael Corleone đưa ra yêu cầu nuôi hai con, vốn đã được tòa giao cho Kay Adams Corleone.
Nước rất lạnh của Hồ Tahoe thường ngăn sự hình thành những luồng hơi bên trong, điều khiến cho những tử thi nổi lên. Xác của Frederico Corleone không bao giờ được tìm thấy. Chú nhóc cháu anh ta cả đời không bao giờ chịu đi câu cá nữa.