Bố già trở lại - Phần V - Chương 20 - Phần 2

“Fredo,” cuối cùng nàng nói. “Này cưng. Em muốn anh biết rằng em biết. Trước giờ em vẫn biết.”

“Vẫn biết cái gì?” Fredo ra khỏi giường và đi tiểu. Chàng biết nàng có ý chỉ gì. Cơn giận tràn dâng khắp người chàng.

“Đây là Hollywood. Ngành giải trí là thế, anh biết chứ? Nhiều người có những cuộc hôn nhân vốn chỉ là vỏ bọc cho... ờ, chuyện đó. Được thôi. Tôi chỉ yêu cầu một chỗ ấm áp để buổi tối đi về, và có lẽ là đôi điều gì đó dễ chịu một khi ở trên - ”

“Em đang nói về cái đéo gì vậy?”

“Chẳng có gì.” Nàng thở ra. “Thôi quên đi.”

Fredo rửa tay và đứng trong ô cửa đi vào phòng tắm. “Tôi muốn biết.” Anh đưa nắm đấm lên và đập nhẹ vào khuông cửa. “Hãy nói tôi nghe.”

“Anh sắp làm gì nào? Định đập tôi hở? Hay bắn con chó nhỏ khác? Tôi đang nói cho anh hay rằng tôi hiểu anh là thế nào. Tôi không biết là tha thứ có phải là từ đúng hay không, nhưng - ”

“Tha thứ cho tôi về cái gì cơ chứ?”

Anh có thể ném nàng qua cửa sổ. Nàng là một... con chó cái tham dâm, nát rượu với một sự nghiệp đang xuống dốc. Hàng ngày vẫn có khối người như thế nhảy qua cửa sổ.

“Thực vậy,” nàng nói. “Quên chuyện đó đi. Xin lỗi vì đã khơi lên.”

Nếu gặp tay anh hay em chàng thì nàng đã nhừ đòn rồi. Fredo biết như thế. Họ nghĩ anh yếu đuối. Mọi người nghĩ thế, chứ anh thì không. Anh mạnh chứ không hề yếu. Phải có sức mạnh mới không ném nàng qua cửa sổ hay đánh đập nàng. Fredo giữ cho hơi thở đều một cách hoàn hảo và gọi đem bữa điểm tâm lên phòng. Khi bữa ăn sáng được mang đến anh không ném đĩa thức ăn vào mặt nàng. Anh bình thản dùng bữa và bình thản đợi nàng rời đi.

Một khi nàng đã đi xa khỏi tầm nghe, anh ném mạnh li cam vắt vào cửa chính.

Anh cầm cái đèn để bàn lên và nện cái đế bằng sắt của nó vào màn hình ti vi. Anh quẳng cái gạt tàn bằng thủy tinh màu xanh lá cây vào dãy chai rượu mùi đằng sau quầy bar. Anh lấy một con dao và, với thời gian thong thả, rạch nát chiếc ghế xô-pha, các chiếc ghế bọc nệm da, giường, chăn gối, mùng màn... nói chung là mọi thứ các cái đều cho te tua tơi tả!

Chẳng vì một lí do đặc biệt nào nhưng những vật duy nhất trong dãy phòng mà anh cẩn thận chừa lại là quần áo và đồ trang sức của Deanna. Và quần áo của anh. Ngoài ra thì anh phá hủy bất kì thứ gì có thể phá hủy. Chắc chắn là nhiều người nghe tiếng đập phá, nhưng không ai đến để ngăn cản anh ta.

Cuối cùng anh rút súng ra. Một khẩu súng xấu xí tồi tàn chứ không phải thứ đồ chơi xinh xắn như những khẩu Colts. Anh đi vào phòng tắm, nhìn thấy cái chậu rửa đít bằng sứ, mà anh chưa bao giờ hình dung ra cách sử dụng như thế nào hay là chỉ để cho đàn bà. Kẻ nào lại ngu ngốc đi phí tiền sắm cái thứ trông chả ra cái quái gì cả đó? Bắn bỏ nó đi cho rồi. Anh tuôn vào đấy một loạt đạn. Rốp, rốp, rốp cái chậu vỡ dòn tan. Một mảnh sứ xẹt qua, rạch một vết dài và sâu vào má anh nhưng anh hầu như không cảm nhận.

Anh nhìn vào bóng mình trong chiếc gương của phòng tắm. Anh nã một phát đạn vào phản ảnh cái đầu hói của mình trong gương. Rồi anh bắn luôn cái gương gắn trên trần ngay chỗ giường nằm. Cơn mưa mảnh vỡ thủy tinh lấp lánh trông thật ngoạn mục. Đời anh cho đến nay đã là cái gì ngoài bốn mươi ba năm toàn vận rủi? Nếu có sống thêm mươi, mười lăm năm nữa, sẽ là cái gì chờ đợi ta đây?

Fredo nhìn đồng hồ. Một ngày đã qua, đã rời xa ta. Anh đã dự định gặp Jules Segal và một vài nhà đầu tư tiềm năng tại một nhà hàng của Gussie Cicero trong khoảng một giờ. Fredo gọi đến quầy tiếp tân và nói rằng hôm qua hai vợ chồng vì vui quá nên đã quậy tưng bừng. “Bạn có thể gửi người lên kiểm kê thiệt hại,” anh nói. “Cứ tính vào phiếu thanh toán cho tôi. Cứ tính cho đúng, tôi sẵn sàng trả, không thắc mắc gì đâu.”

Thư kí hỏi Fredo có nghe tiếng súng không?

“Ồ, chuyện đó,” Fredo nói. “Tôi mở hết volume xem phim cao bồi.”

Anh gác máy. Anh đá một phát vào chiếc ti vi hư nát. Anh đi vào phòng tắm ngập nước lênh láng và khóa nước bồn toa-lét. Anh nhìn quanh dãy phòng. Một cảnh tượng bừa bãi ngổn ngang trông đến khiếp, nhưng cuối cùng, tất cả những gì anh hoang phí về chuyện này là một ngày. Anh đã tiêu mất bốn mươi ba năm vào cái đống hoang tàn mà anh tạo ra từ cuộc đời mình. Anh túm lấy chiếc áo tuxedo và những điếu thuốc tẩm ma túy. Anh có thể thay đồ ở nhà hàng của Cicero.

Sau hai lần yêu cầu của khán thính giả, J.J. White Jr. rời sân khấu, người đẫm mồ hôi trong khi khán giả đứng dậy hoan hô. Fredo và Jules Segal ngồi ở một bàn phía trước, cùng với hai luật sư ở Beverly Hills, Jacob Lawrence và Allen Barclay - những người bạn của Segal và cũng là những người chủ sở hữu đăng kí của một casino ở Vegas vốn thực ra là thuộc về Vincent Forlanza. Fredo đã phân bổ hai tiểu minh tinh trẻ đẹp để cặp bồ với hai luật sư đã có vợ. Còn đào của Segal là Lucy Mancini trước kia vốn là bồ ruột của Sonny Corleone.

Figaro và Capra ngồi ở bàn kế bên với các em gà của mình, nhìn vào lưng Fredo.

“Xong rồi, Bác sĩ,” Fredo nói, ngồi xuống. “Tôi có lí thuyết này.”

“Tôi biết anh sắp nói gì,” Segal nói. “J.J. hay hơn khi anh ta hát solo và không chạy theo luồn cuối Johnny Fontane.”

“Lí thuyết của tôi,” Lawrence nói, “đó là người Do Thái là những nghệ sĩ giải trí hay nhất. Điều đó đã ăn sâu vào trong máu của chúng tôi.”

Câu này không làm cho Barclay và Segal vui cho lắm. Còn White là một chàng da đen kết hôn với một cô nàng Do Thái và cải sang Do Thái giáo. Lawrence, Barclay và Segal đều là dân Do Thái từ khi mới lọt lòng.

Fredo nhíu mày. “J.J. hay đấy nhưng tôi đâu có nói gì về chuyện hát hỏng đâu,” anh nói. “Tôi đang muốn nói đến chuyện thu xếp công việc làm ăn của chúng ta ở New Jersey. Lí thuyết của tôi là, cái mẹo để lôi kéo người ta vào bất kì chuyện gì là bạn khiến cho họ nghĩ rằng, trước tiên, đó là ý tưởng của chính họ.”

“Anh vừa mới hình dung ra điều ấy?” Segal hỏi. “Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Mới mấy năm trước đây thôi, tóc anh đã xám bạc. Giờ đây tóc anh mang màu sô-cô-la sữa. Khuôn mặt rám nắng của anh chỉ sáng hơn bóng râm một tí.

Fredo gượng cười. “Điểm chính yếu là, tôi có thể xoay lắc mọi chuyện và làm cho người ta nghĩ rằng họ là người đã nghĩ ra chuyện nghĩa trang đó, nhưng đó không phải là cách tôi làm ăn. Tôi không khiến bạn phải hao tốn tiền của công sức vô ích đâu. Bạn không muốn tham gia vào dự án này? Tin tôi đi, tôi biết có hàng trăm người muốn đấy. Nhưng Jules này, bạn đã giúp tôi giải quyết hậu quả để thoát khỏi hàng lố vụ rắc rối với các bà các cô; điều tối thiểu mà tôi có thể làm là đem lại cơ hội này cho bạn. Cả những người bạn của bạn nữa. Bạn của Jules thì cũng là bạn của tôi. Tôi cũng là bạn với những người bạn ở Cleveland của bạn nữa. Tôi và Nick Geraci, có lẽ bạn biết anh chàng ấy, chúng tôi rất tâm huyết với dự án này. Đến thời điểm thích hợp, anh ta sẽ hợp tác chặt chẽ với tôi trong chuyện này, tin tôi đi. Còn ông trùm Do Thái?” anh nói, ý chỉ Forlenza. “Chỗ quen thân từ lâu mà.” Thực ra Fredo chưa từng để mắt đến nhân vật này. “Nói vắn tắt là, đây là ý tưởng của tôi, đúng không? Nhưng tạm để qua một bên lòng tự hào của bạn, và bạn sẽ thấy rằng nếu bạn tham gia vào chuyện này thì tất cả bọn ta sẽ lập ra một Sở Đúc Tiền đấy.”

Capra vùi đầu vào mái tóc của cô bạn. Tiếng Anh của chàng ta quá “liêu xiêu” để có thể nắm bắt những gì đang được bàn bạc ở bàn kế bên. Đàng khác Figaro lại ngạc nhiên là Fredo lại có vẻ hạ mình đi nài nỉ kẻ khác vì tiền bạc - mặc dầu Geraci từng tiên đoán rằng có lẽ đây là chuyện sẽ xảy ra. Trước đây Figaro thường cắt tóc cho Geraci; mối quan hệ đầu tiên của anh ta với Gia đình Corleone là qua Tessio (một khách quen khác). Càng sống lâu ở Nevada và California Figaro càng tin chắc rằng những đứa con của Vito đang phá hỏng hết mọi sự. Căn cứ địa quyền lực của Gia đình này là ở New York - nơi Figaro được sinh ra và nơi mà tình cảm của anh ta mãi lưu luyến sâu đậm. Vả chăng anh ta là người của Nick Geraci mà.

Gussie Cicero và Figaro nháy mắt nhau ngang qua phòng. Figaro gật đầu. Gussie đi nói với Mortie Whiteshoes và Johnny Ola rằng họ đã có sự mở đầu cần thiết để khiến Fredo giúp họ làm cho ông chủ của họ và Michael tiến hành những cuộc thương lượng hai bên cùng có lợi. Theo như Gussie hiểu, chính anh ta đang làm một ân huệ vô hại, và Figaro vừa xác định rằng Fredo đang nói về bất kì điều gì mà anh ta dự định đến đây để nói về. Theo như Gussie Cicero hiểu, ý tưởng đặt Ola và Whiteshoes cùng với Fredo Corleone - dầu vì lí do gì - đã đến từ Jackie Ping-Pong. Theo như Jackie Ping-Pong hiểu, ý tưởng là của Louie Russo. Theo như Russo biết, đó là ý tưởng của lão Do Thái Vincent.

“Rất có thể đó là một ý tưởng hay, Fredo à,” Segal nói. “Nhưng những ý tưởng hay cũng chẳng để làm gì.”

Fredo gãi đầu.

“Cái làm cho một ý tưởng có giá trị,” Segal nói, “là biết làm gì với ý tưởng đó.”

Đây quả là một biểu lộ bất kính khó nuốt trôi từ một tên Do Thái tự cho mình quan trọng, một kẻ lẽ ra đã không bao giờ có lại được mảnh bằng y khoa nếu như nhà Corleones không đề nghị với người đứng đầu hội đồng xét lại một món quà mà ông ta không thể từ chối. “Tôi biết,” Fredo nói gần như thì thầm, cố tình bắt chước vẻ đe dọa yên lặng mà bố anh và em anh vận dụng một cách rất tự nhiên, “làm gì với ý tưởng đó.”

Những người ngồi cùng bàn không tỏ ra dấu hiệu gì là bị đe dọa.

“Có thể là thế,” Lawrence nói, “nhưng chúng ta cần xem xét các chi tiết. Những sắc luật sẽ khó có thể được thông qua. Ngay cả nếu bạn tiến hành, thì những nghĩa trang hiện có và những doanh nghiệp liên quan chắc chắn sẽ tìm cách vận động để khiến cho những luật mới bị đánh đổ. Tôi không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào ở San Francisco hay tại sao như thế, nhưng chuyện ấy không thành vấn đề. Bởi vì bang khác, thời thế khác. New York khác San Francisco. Và chuyện cách nay ba bốn mươi năm là đã cách nhau hai thế kì rồi. Ngày nay làm chuyện gì lớn bạn phải cần sự tư vấn của các luật sư, các chuyên gia, các chính trị gia nhiều hơn. Nhiêu khê lắm. Tốn kém lắm”

“Các bạn khác có ý kiến gì?” Fredo đánh tiếng.

Lawrence nhún vai. Mấy chị em phụ nữ đã trở lại bàn sau khi tìm chỗ để sửa sang trang điểm.

“Còn có những vấn đề khác,” Segal nói. “Trình bày đi, Allen.”

“Các nghĩa trang,” Barclay nói,” phải có thể được duy trì cho đến tận cùng thời gian chỉ với niềm tin. Nói cách khác, anh đang đặt tất cả sự nghiệp anh vào dự án này, điều mà từ những gì tôi biết về công việc của anh, tôi không tưởng tượng là anh lại muốn làm như thế. Vả lại, đừng tiến hành chuyện này theo con đường bất chính, Ông Corleone à, mà phải làm sao cho đồng tiên làm ra sạch sẽ đến độ anh có thể yên tâm mà nuốt nó.”

“Đừng lo lắng về chuyện đó,” Fredo nói. Anh không thể tin rằng họ lại cứ tiếp tục bô bô về chuyện này trước mặt những cô nàng nọ. “Tôi sẽ giữ kín mọi chuyện.” Mặc dầu thực ra anh đã hở hơi khá nhiều.

Các cô nàng vào chỗ ngồi và hôn bạn tình của mình.

“Tôi sẽ không dính dáng cả đến những vấn đề mà anh sẽ phải đương đầu,” Lawrence nói. “Tìm cách vận chuyển hàng triệu tử thi qua những biên giới bang. Hay tính bất khả thi của việc thiết lập bất kì loại độc quyền nào về chuyện này ở New Jersey.”

“Những tử thi!” Lucy Mancini la lên.

Fredo bắn một tia nhìn về phía những người khác, họ ít ra cũng có đủ ý thức để không giảng giải thêm chuyện gì. Những phụ nữ khác quay mắt đi. Lucy mắc cỡ, mặt đỏ hơn cả loại phấn hồng Singapore Sling mà nàng vừa điểm lên má. Cô nàng cũng thuộc loại từng trải, đâu phải nai tơ ngơ ngác để không biết điều gì nên nói điều gì không nên. Cô nàng tất nhiên là biết điều ấy nhưng người ta làm sao tránh khỏi những lúc hớ hênh lỡ lời. Thánh cũng có khi còn nói bậy, trách chi nàng!

Segal vòng một tay quanh Fredo và vỗ lên vai chàng. “Nói về những kế hoạch làm giàu nhanh,” Segal nói, “thì đây là kế hoạch rắc rối nhất mà tôi từng nghe.”

Segal đưa một cánh tay về phía những người bạn và họ bảo Fredo rằng Segal đúng.

Fredo đứng lên. Anh gọi mấy cô tiếp viên mang đến một chầu thức uống khác. “Thưa quý bà,” anh nói, “quý vị thứ lỗi tôi nhé?” Anh làm như thể anh sắp đi đái, nhưng anh không hề có ý quay trở lại bàn. Đấy cũng sẽ là một cách tốt để thoát khỏi các vệ sĩ và qua một đêm thích thú ở thành phố.

Bên kia phòng, Johnny Ola - người của Hyman Roth - đứng lên và giữ một khoảng cách kín đáo, đi theo Fredo đến phòng vệ sinh quý ông.

Có lẽ, Fredo nghĩ, mình nên về nhà. Nhưng mà nhà anh ở đâu? Một mái ấm gia đình? Anh đã dành phần lớn khoảng mười hai năm vừa qua tại các dãy phòng khách sạn. Bố anh đã mất. Mẹ anh hiện ở Tahoe, nơi Fredo cũng có một căn nhà. Nhưng không phải là tổ ấm. Đó chỉ là căn lều bên hồ ở đồng quê. Một buồng câu cá. Fredo Corleone là một chàng trai thành phố, thấy ngột ngạt ở Vegas, nhưng còn ở Tahoe? Nghẹt thở luôn!

Anh thấy Gussie Cicero và nhét vội cho hắn một Cleveland (tờ ngàn đô). Để thanh toán chầu uống vừa rồi. Gussie bảo với Fredo là tiền của anh không tốt ở đây. “Ồ, vậy thì đem mua hoa tặng người yêu của bạn hay đại khái là cái gì đó,” Fredo nói. “Hay đưa vào thùng lạc hiến tại lễ mi - sa ngày mai.

“Lễ Mi - sa ngày mai!” Gussie nói, nhét tờ ngàn đô vào túi.’Anh làm tôi nhụt chí đấy.”

Lúc đứng ở bồn tiểu, anh thắc mắc không biết Deanna sẽ làm gì nếu nàng quay về với cái đống đổ nát của căn phòng trước anh. Ý nghĩ đó truyền một luồng khí lạnh qua người anh. Mặc dầu có lẽ chỉ là thoáng rùng mình khi vừa đái xong.

Fredo kéo phéc - mơ - tuya, nhìn quanh và đấm vào Johnny Ola mạnh đến nỗi chiếc mũ của anh chàng này văng ra xa và Fredo ngã dúi mặt vào mông anh ta. Người trực phòng vệ sinh chạy đến để giúp đỡ, nhưng Ola đã xin lỗi và giúp Fredo đứng lên.

“Có phải tôi gây ra không?” Ola nói, vừa chỉ vào vết sướt trên má Fredo.

Fredo lắc đầu. “Mình làm đứt khi cạo mặt đó.”

“Anh là Frederico Corleone phải không? Tôi, Johnny Ola,” chàng ta nói, chìa tay ra.

“Chúng ta có vài người bạn chung. Tôi từng hi vọng có ngày tình cờ gặp anh. Tôi không ngờ là chuyện lại xảy ra đúng y như thế, bạn thấy thế không?” Chàng ta cười cầu thân. “Có lẽ chúng ta sẽ nói chuyện nhau. hi vọng là sớm thôi.”

Chắc chắn là Deanna đã về lại phòng, và đã thấy những gì anh đã làm. Nếu Fredo đã không ngần ngại với ý nghĩ đi đến đối mặt với chuyện đó, thì có lẽ điều đó đã cứu mạng sống của anh.

“Không có thời nào giống như hiện nay,” Fredo nói.

Một hồi sau, anh ngồi vào xe, đi theo Ola và Mortie Whiteshoes đến Hollywood. Họ dừng lại trước Quán Nướng Musso & Frank. Quán đã chật ních người nhưng một trong những quầy bằng gỗ gụ với những ghế ngồi bọc da màu đỏ, may thay, vẫn còn trống.

“Nơi chốn yêu thích của tôi,” Fredo nói. “Những li martinis ngon nhất ở L.A. nếu không nói quá là khắp thế giới. Khuấy lên, chứ không phải lắc, điều này, đối với dân chơi Ý mới là đúng điệu thưởng thức martinis.”

Ở một nơi với ít rượu martinis hơn hay ít những quầy riêng tư hơn, vào một ngày tốt cho Fredo hơn là ngày này, ai biết được điều gì có thể đã xảy ra? Fredo không nghĩ về mình như một con người yếu đuối nhưng anh chắc chắn sẽ nhìn lại thời khắc này như một lúc yếu lòng. Ola và Whiteshoes giải thích rằng ông chủ của họ và người em của Fredo đang bàn tính liên kết nhau trong một cuộc làm ăn lớn nào đó. Họ nói rằng họ không biết đó là chuyện gì; không nhắc đến Cuba. Ola nói rằng Michael đang rất là không biết điều trong các cuộc thương lượng. Vào một ngày tốt hơn, Fredo có lẽ đã hiểu đó là một cách nói bóng gió rằng Roth muốn trừ Michael. Nhưng lúc đó Fredo chỉ nghĩ được rằng, nói đến ông em của mình, thì Michael không biết điều trong mọi chuyện chứ chẳng riêng chuyện nào. Fredo cố làm mặt lạnh như tiền khi nghe mấy chàng kia nói vậy, nhưng ngay cả trong tình huống tốt nhất, anh cũng không giỏi làm mặt lạnh.

Ola nói rằng nếu Fredo có thể giúp vài chuyện - chỉ một ít thông tin đơn giản có thể giúp xác nhận vài điều về vị thế và tài sản của Gia đình, không có gì lớn lao, thì sẽ có phần cho anh. Họ sẵn sàng nói chuyện cởi mở thẳng thắn về khoản đó có thể là gì. Có thể là một phần thưởng bằng tiền mặt.

Đó là lúc Whiteshoes chen vào và nói rằng một con chim nhỏ đã hót với anh ta bài ca chim chơ - rao về thành phố của người chết mà Fredo đang dự tính ở New Jersey. “Tôi chỉ biết những gì mà ông bạn Jules Segal nói với tôi,” Mortie nói,” nhưng từ âm thanh của nó, tôi xin nói rằng, tôi thích âm thanh của nó.”

(Từ Sô Fred Corleone, Tháng ba 23,1959 [đoạn cuối].)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay