Công tước và em - Chương 14 phần 2
Tên chủ quán giơ tay khẩn khoản và nói trước khi Simon có thể đưa ra bất kì lời giải thích nào. “Tôi chỉ còn một phòng trống,” lão nói, giọng hối lỗi vô cùng khẩn thiết. “Tôi không hề biết ngài Công tước đã dự định làm rạng danh chúng tôi bằng sự hiện diện của ngài vào tối nay. Nếu biết trước, tôi sẽ không bao giờ để căn phòng cuối cùng đó cho mẹ con bà Weatherby. Tôi xin cam đoan,” - lão chủ quán rướn người về phía trước, nhìn Daphne với ánh mắt van nài - “tôi sẽ để họ vào đúng chỗ của mình!”
Kèm theo câu cuối cùng là cả hai bàn tay phẩy lia phẩy lịa, khiến Daphne cảm thấy như say sóng. “Có phải bà Weatherby là người phụ nữ chỉ vừa đi qua với bốn đứa con?”
Tên chủ quán gật đầu. “Nếu không phải vì bọn trẻ, tôi...”
Daphne cắt ngang, không muốn nghe nốt câu nói rõ ràng liên quan đến việc tống cổ người phụ nữ vô tội ra giữa đêm tối. “Tôi không thấy có lí do nào khiến chúng tôi không thể xoay xở được với một phòng. Chúng tôi hiển nhiên không đòi hỏi cao đến thế.”
Bên cạnh cô, Simon siết chặt quai hàm cho đến khi cô dám thề mình đã nghe thấy tiếng răng anh nghiến ken két.
Anh muốn các phòng riêng rẽ, phải không? Thế đã đủ để khiến cô dâu mới cảm thấy mình không nhận được chút quý trọng nào.
Tên chủ quán trọ quay về phía Simon chờ anh chấp thuận. Simon gật đầu cụt ngủn, vậy là lão ta vỗ tay phấn khích (và có lẽ nhẹ nhõm nữa; công việc sẽ tệ hơn ít nhiều nếu trong quán có một ngài Công tước giận dữ). Lão vồ lấy chìa khóa và hối hả rời khỏi bàn. “Xin cho phép tôi...”
Simon ra hiệu cho Daphne đi trước, nên cô lướt qua anh và trèo lên cầu thang sau tên chủ quán. Chỉ sau đôi lần rẽ, họ đã được tiếp quản một căn phòng rộng rãi đầy đủ đồ đạc nhìn về phía ngôi làng.
“Vậy, thế đấy,” Daphne nói, khi chủ quán đã lui ra, “như thế này trông cũng dễ chịu lắm rồi.”
Simon trả lời bằng tiếng lầm bầm.
“Anh nói mới rõ ràng làm sao,” cô lẩm bẩm, rồi biến mất sau tấm màn che thay trang phục. Mất vài giây quan sát Simon mới chợt nhận ra cô đã đi đâu. “Daphne?” anh gọi lớn, giọng nghẹt lại. “Em đang thay phục trang sao?”
Cô thò đầu ra. “Không. Em chỉ nhìn xung quanh thôi.”
Tim anh tiếp tục đập thình thịch, dù không đến nỗi nhanh quá. “Tốt,” anh làu bàu. “Chúng ta sẽ xuống dùng bữa tối sớm thôi.”
“Dĩ nhiên.” Cô mỉm cười - một nụ cười tự tin và hân hoan có phần khiêu khích, theo ý kiến anh. “Anh đói không?” cô hỏi.
“Đói muốn chết.”
Nụ cười của cô hơi ngập ngừng trước giọng nói cộc lốc của anh. Simon thầm mắng mình. Chỉ vì anh đang giận dữ bản thân không có nghĩa anh phải đẩy cả sự giận dữ ấy qua cô. Cô chẳng làm gì sai. “Còn em?” anh hỏi, giữ giọng nhẹ nhàng.
Cô bước hẳn ra từ phía sau tấm màn và ngồi ghé xuống cuối giường. “Một chút,” cô thừa nhận. Cô nuốt khan lo lắng. “Nhưng em không biết mình có ăn được gì không.”
“Lần cuối cùng anh dùng bữa tại đây, thức ăn rất tuyệt. Anh đảm bảo với em...”
“Em không lo về chất lượng thức ăn,” cô ngắt ngang. “Em chỉ bồn chồn thôi.”
Anh nhìn cô không lộ chút cảm xúc gì.
“Simon,” cô nói, rõ ràng cố giấu vẻ nôn nóng trong giọng (nhưng theo ý kiến của Simon, không thành công), “chúng ta mới kết hôn sáng nay.”
Cuối cùng anh cũng hiểu ra. “Daphne,” anh nói dịu dàng. “Em không cần lo lắng.”
Cô chớp mắt. “Không ư?”
Anh hít thở. Trở thành người chồng chu đáo, dịu dàng rõ không phải chuyện đơn giản như vẻ bề ngoài. “Chúng ta sẽ đợi cho tới khi đến Clyvedon để hoàn thành cuộc hôn nhân.”
“Chúng ta sẽ đợi?”
Simon cảm thấy mắt mình mở lớn ngạc nhiên. Rõ là giọng cô không có vẻ thất vọng? “Anh sẽ không làm chuyện đó với em trong một quán trọ bên đường,” anh nói. “Anh tôn trọng em nhiều hơn thế.”
“Anh sẽ không làm? Thế sao?”
Anh ngưng thở. Cô đúng là có vẻ thất vọng.
“Ừ, không.”
Cô tiến lại gần hơn. “Tại sao không?”
Simon chằm chằm nhìn cô một lúc lâu, cứ ngồi yên trên giường mà chăm chăm nhìn cô. Đôi mắt sẫm màu của cô mở lớn khi đáp lại ánh nhìn của anh, đong đầy sự dịu dàng, tò mò và cả thoáng chút ngập ngừng. Cô liếm môi - rõ ràng chỉ là một dấu hiệu lo lắng khác, nhưng cơ thể không được thỏa mãn của Simon ngay lập tức phản ứng lại cử động quyến rũ ấy.
Cô mỉm cười bẽn lẽn, nhưng không nhìn vào mắt anh. “Em không để tâm đâu.”
Simon vẫn đông cứng, chết sững tại chỗ trong tiếng gào thét của cơ thể anh. Túm lấy cô ấy! Lôi cô ấy vào giường! Làm gì cũng được, miễn sao để cô ấy ở dưới mày!
Và rồi, đúng lúc sự thôi thúc bắt đầu vượt quá lòng tôn trọng của anh, cô khẽ bật ra một tiếng khóc đau đớn và bật dậy, quay lưng về phía anh trong khi lấy tay che miệng.
Định vung một cánh tay lên để kéo cô về phía mình, Simon mất thăng bằng và ngã dập mặt xuống giường. “Daphne?” anh lầm bầm nói dưới tấm nệm.
“Lẽ ra em nên biết,” cô sụt sịt. “Em rất xin lỗi.”
Cô xin lỗi? Simon nhấc lưng lên. Cô đang thút thít? Chuyện chết giẫm gì vậy? Daphne chưa bao giờ thút thít.
Cô quay lưng lại, nhìn anh với đôi mắt đau khổ. Simon lẽ ra phải lo lắng nhiều hơn, chỉ có điều anh thậm chí không thể hình dung nổi chuyện gì đã đột nhiên làm cô buồn bã thế. Và một khi không tưởng tượng được, anh thường có khuynh hướng tin rằng nó không quá nghiêm trọng.
Anh mới ngạo mạn làm sao, nhưng ta nên thế.
“Daphne,” anh nói, giữ giọng dịu dàng, “có chuyện gì sao?”
Cô ngồi xuống đối diện anh, và đặt một tay lên má anh. “Em đã quá vô ý,” cô thì thầm. “Em đáng ra nên biết. Em lẽ ra không nên nói gì.”
“Lẽ ra nên biết gì?” anh nghiến răng.
Cô buông thõng tay xuống. “Rằng anh không thể... rằng anh không thể...”
“Không thể cái gì?”
Cô nhìn xuống vạt áo, nơi hai bàn tay đang cố vặn xoắn vào nhau. “Làm ơn đừng buộc em phải nói ra,” cô nói.
“Cái này,” Simon lẩm bẩm, “hẳn phải là lí do khiến cánh đàn ông tránh né hôn nhân.”
Những lời ấy anh muốn nói với bản thân hơn là với cô, nhưng cô đã nghe thấy và, thật không may, phản ứng lại với một tiếng rên rỉ thống thiết hơn nữa.
“Chuyện quái quỷ gì thế?” cuối cùng anh gặng hỏi.
“Anh không thể hoàn thành hôn nhân,” cô thều thào.
Thật ngạc nhiên là sự cương cứng của anh không xìu đi ngay lập tức. Thẳng thắn mà nói, thật ngạc nhiên khi anh có thể nghèn nghẹt thốt nên lời. “Em vừa nói gì?”
Cô cúi đầu. “Em vẫn sẽ là một người vợ tốt của anh. Em sẽ không bao giờ nói với ai, em hứa.”
Từ hồi còn nhỏ, khi tật cà lăm và nói lắp tấn công khả năng giao tiếp của anh, chưa một lần nào Simon gặp khó khăn trong phát ngôn đến thế.
Cô nghĩ anh bất lực!
“Tại sao... tại sao... tại sao?” Lắp bắp? Hay chỉ đơn giản là quá choáng váng? Simon nghĩ là choáng váng. Não bộ anh dường như không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoài một từ độc nhất ấy.
“Em biết đàn ông rất nhạy cảm về những thứ như thế,” cô khẽ nói.
“Đặc biệt khi nó không phải sự thật!” Simon lớn tiếng.
Cô giật nẩy đầu lên. “Nó không phải sự thật?”
Đôi mắt anh nheo lại thành hai khe hở nhỏ xíu. “Anh trai em nói vậy với em?”
“Không!” Cô trượt ánh nhìn khỏi gương mặt anh. “Mẹ em.”
“Mẹ em?” Simon nghẹt thở. Rõ ràng không thằng đàn ông nào phải chịu đựng đến mức thế này vào đêm tân hôn. “Mẹ em nói với em anh bất lực?”
“Đó là từ dùng để nói về điều đó?” Daphne hỏi một cách tò mò. Rồi trước ánh nhìn dông tố của anh, cô vội vã đế thêm. “Không, không, mẹ không nói nhiều về chuyện đó.”
“Thế,” Simon hỏi, giọng nhát gừng, “bà đã nói chính xác như thế nào?”
“À, không nhiều,” Daphne thú nhận. “Thực ra, nó khá phiền phức, nhưng mẹ giải thích rằng sinh hoạt vợ chồng...”
“Bà gọi đó là sinh hoạt?”
“Không phải mọi người đều gọi thế sao?”
Anh phẩy tay bỏ qua câu hỏi của cô. “Bà còn nói gì nữa?”
“Bà nói với em rằng việc, à, dù anh muốn gọi nó là gì cũng được...”
Simon nhận thấy khiếu châm chọc của cô thật đáng ngưỡng mộ đến mức kì lạ trước tình huống này.
“... liên quan theo cách nào đó đến việc tạo ra em bé, và...”
Simon tưởng anh sắp nuốt phải lưỡi đến nơi. “Theo cách nào đó?”
“À, vâng,” Daphne nhăn mặt. “Thực ra mẹ không cung cấp cho em bất kì chi tiết nào.”
“Rõ là thế.”
“Mẹ đã cố hết sức,” Daphne chỉ rõ, thầm nghĩ ít nhất cũng nên cố biện hộ cho mẹ. “Chuyện này khiến mẹ vô cùng xấu hổ.”
“Sau khi đã có tận tám đứa con,” anh lầm bầm, “em không nghĩ giờ đã đến lúc bà vượt qua được chuyện đó rồi sao.”
“Em không nghĩ vậy,” Daphne nói, lắc đầu. “Và rồi khi em hỏi như thế có phải bà tham gia vào,” cô ngẩng lên nhìn anh với vẻ cáu kỉnh. “Em thực sự không biết gọi nó là gì khác ngoài sinh hoạt.”
“Tiếp đi,” anh nói kèm theo cái phẩy tay, giọng nghe gượng gạo khủng khiếp.
Daphne chớp mắt âu lo. “Anh ổn không?”
“Ổn,” anh nghẹn giọng nói.
“Nghe có vẻ anh không ổn lắm.”
Anh phẩy tay mạnh hơn, khiến Daphne có ấn tượng kì lạ rằng anh không thể nói.
“À thì,” cô nói chậm rãi, trở lại với câu chuyện vừa rồi, “em hỏi mẹ có phải như thế nghĩa là mẹ đã tham gia vào hành động đó tám lần không, và bà tỏ ra rất lúng túng, và...”
“Em hỏi mẹ thế sao?” Simon kêu lên, ngôn từ bật ra khỏi miệng anh như một liều thuốc nổ.
“À ừ, phải.” Mắt cô nheo lại. “Anh đang cười à?”
“Không.” Anh thở dốc.
Môi cô nhếch lên thấp thoáng vẻ cáu kỉnh. “Trông anh chắc chắn là đang cười.”
Simon chỉ lắc đầu như điên.
“Được thôi,” Daphne nói, rõ là cáu kỉnh. “Em nghĩ câu hỏi của em hoàn toàn hợp lí nếu xét đến việc mẹ có tám người con. Nhưng rồi mẹ bảo em rằng...”
Anh lắc đầu, giơ tay lên, đến giờ thì trông anh như thể chẳng biết nên cười hay khóc. “Đừng nói với anh. Anh xin em đấy.”
“Ồ.” Daphne không biết phải nói gì trước những lời đó, nên cô chỉ chồng hai bàn tay lên lòng và ngậm miệng lại.
Cuối cùng, cô nghe Simon hít một hơi thở dài rồi nói. “Anh biết anh sẽ hối tiếc khi hỏi em điều này. Thực ra, anh đã rất hối tiếc rồi, nhưng chính xác thì tại sao em cho rằng anh” - anh rùng mình - “không thể hoàn thành chuyện ấy?”
“Chà, anh đã nói anh không thể có con.”
“Daphne, có rất, rất nhiều lí do khiến hai người không thể có con.”
Daphne buộc bản thân không được nghiến răng nữa. “Em thật sự ghét cảm giác thấy mình xuẩn ngốc như lúc này,” cô lầm bầm.
Anh chồm tới tách hai tay cô ra. “Daphne,” anh nói khẽ, xoa xoa ngón tay cô, “em có biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa một người đàn ông và một phụ nữ không?”
“Em không biết bất kì chuyện gì,” cô nói thành thật. “Có lẽ anh cho rằng với ba anh trai, em sẽ phải biết, và tối qua, em những tưởng cuối cùng mình đã biết sự thật khi mẹ...”
“Đừng nói gì nữa,” anh nói bằng giọng kì cục tột độ. “Không một từ nào nữa. Anh không thể chịu được nữa.”
“Nhưng...”
Đầu anh gục vào tay, và trong một khoảnh khắc, Daphne nghĩ anh có lẽ đang khóc. Nhưng rồi, khi đang ngồi tự khiển trách bản thân vì đã làm cho chồng cô khóc ngay trong ngày cưới, cô nhận ra vai anh đang rung lên vì cười.
Quỷ tha ma bắt.
“Anh đang cười em?” cô gầm gừ.
Anh lắc đầu, không nhìn lên.
“Vậy thì anh cười cái gì?”
“Ôi, Daphne,” anh thở hổn hển. “Em còn nhiều thứ cần phải học đấy.”
“Chà, em không bao giờ nghi ngờ về điều đó,” cô làu bàu. Thực ra, nếu mọi người không chăm chăm giữ cho các quý cô trẻ tuổi mù tịt về những sự thật của hôn nhân, các cảnh tượng kiểu này có thể tránh được.
Anh chồm tới trước, khuỷu tay chống lên đầu gối. Mắt anh như có điện. “Anh có thể dạy em,” anh thầm thì.
Dạ dày Daphne nhộn nhạo.
Không hề rời mắt khỏi cô, Simon nắm tay cô đưa lên môi anh. “Anh đảm bảo với em,” anh lẩm bẩm, búng lưỡi xuống ngón tay giữa của cô, “anh có thể làm em hoàn toàn thỏa mãn trên giường.”
Daphne bỗng dưng thấy ngạt thở. Và từ bao giờ căn phòng trở nên quá nóng thế này? “Em... em không chắc mình hiểu ý anh.”
Anh kéo mạnh cô vào vòng tay. “Em sẽ biết.”