Công tước và em - Chương 15 phần 1
Chương 15
Tuần này, London có vẻ lặng lẽ khủng khiếp vì ngài Công tước yêu quý của xã hội và nữ Công tước yêu dấu của ngài Công tước đó đã khởi hành xuống miền thôn quê. Tác giả đây có thể tường thuật lại rằng người ta đã thấy cậu Berbrooke mời tiểu thư Penelope Featherington khiêu vũ, hay tiểu thư Penelope đó, bất chấp sự hối thúc hân hoan của mẹ cô và lời chấp thuận cuối cùng của cô, không có vẻ gì là vô cùng hứng thú với ý kiến ấy.
Nhưng thực ra, ai lại muốn đọc về cậu Berbrooke và tiểu thư Penelope chứ? Đừng biến chúng ta thành những kẻ ngốc. Tất cả mọi người vẫn đang tò mò tột độ về Công tước và nữ Công tước.
THỜI BÁO XÃ HỘI CỦA PHU NHÂN WHISTLEDOWN, 28 tháng Năm 1813
Mọi chuyện giống hệt như khi ở trong khu vườn của phu nhân Trowbridge, Daphne nghĩ vu vơ, ngoại trừ lần này không có sự ngắt ngang nào - không hề có những ông anh trai điên tiết, không hề sợ hãi bị phát hiện, không gì ngoài người chồng, người vợ và lời hứa về sự đam mê.
Môi Simon tìm thấy môi cô, nhẹ nhàng nhưng đòi hỏi. Với mỗi cú chạm, mỗi cú búng lưỡi của anh, cô lại cảm thấy rung động, cảm thấy những khao khát mơ hồ đang lớn dần cả về cường độ lẫn tần suất.
“Anh đã nói với em,” anh thì thầm, “anh phải lòng khóe môi em như thế nào chưa?”
“C-chưa,” Daphne run rẩy nói, không ngờ nổi anh đã có lúc để mắt đến nó.
“Anh mê mệt nó,” anh thều thào, và rồi chứng tỏ cho cô thấy như thế nào. Răng anh cạ vào môi dưới cô, cho đến khi lưỡi anh phóng ra lần theo đường viền khóe môi ấy.
Nó nhột nhột, và Daphne cảm thấy môi cô hé ra thành một nụ cười tươi rói, rộng mở. “Dừng lại,” cô khúc khích.
“Không bao giờ,” anh thề. Anh lùi lại, nâng niu khuôn mặt cô trên tay anh. “Em có nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy.”
Phản ứng tức thời của Daphne là nói, “Đừng ngốc thế,” nhưng rồi cô nghĩ - Sao lại phải phá hủy một khoảnh khắc như thế này? - nên cô chỉ nói, “Thật sao?”
“Thật.” Anh hôn vào chóp mũi cô. “Khi em mỉm cười, nụ cười ấy chiếm cả nửa khuôn mặt em.”
“Simon!” cô ré lên. “Nghe kinh quá.”
“Nó thật mê hoặc.”
“Xuyên tạc.”
“Khêu gợi.”
Cô nhăn nhó, nhưng chẳng hiểu sao cùng lúc đó lại phá ra cười. “Rõ ràng, anh không am hiểu về tiêu chuẩn sắc đẹp của phụ nữ.”
Anh cong một bên mày. “Khi gắn liền với em, chỉ duy nhất tiêu chuẩn của anh là có giá trị.”
Trong một khoảnh khắc cô không nói nên lời, rồi cô đổ rạp vào anh, một tràng cười làm cả hai rung lên. “Ôi, Simon,” cô hổn hển, “anh mới mãnh liệt làm sao. Mãnh liệt một cách tuyệt vời, hoàn hảo, và lố bịch.”
“Lố bịch?” anh lặp lại. “Em gọi anh là lố bịch?”
Môi cô mím chặt để ngăn một tiếng khúc khích khác, nhưng không hoàn toàn thành công.
“Nó cũng tồi tệ ngang với bị gọi là bất lực,” anh gầm ghè.
Daphne ngay lập tức nghiêm túc. “Ôi, Simon, anh biết em không...” Cô không gắng giải thích, thay vào đó chỉ nói, “Em rất xin lỗi.”
“Đừng thế.” Anh phẩy tay trước lời hối lỗi của cô. “Anh có thể phải giết mẹ em thật, nhưng em không có gì phải xin lỗi.”
Một tiếng rúc rích kinh hãi thoát ra khỏi môi cô. “Mẹ đã cố hết sức, và nếu em không bối rối vì anh đã nói...”
“Ồ, vậy giờ tất cả là lỗi của anh?” anh nói với vẻ bị xúc phạm đầy chế giễu. Nhưng rồi vẻ mặt anh trở nên quỷ quyệt, quyến rũ. Anh di chuyển lại gần hơn, nghiêng người khiến cô phải ngửa về phía sau. “Anh cho là anh sẽ chỉ cần lao động gấp đôi năng suất để chứng tỏ khả năng của mình.”
Một bàn tay anh trượt xuống tấm lưng mảnh dẻ của cô, đỡ lấy cô khi anh kéo cô xuống giường. Daphne cảm thấy như tắc thở khi nhìn vào đôi mắt xanh mãnh liệt của anh. Thế giới dường như khác hẳn khi người ta nằm xuống. Tối tăm hơn, nguy hiểm hơn. Và càng hồi hộp hơn nữa vì Simon đang lờ mờ phía trên cô, lấp đầy tầm nhìn cô.
Và trong thời khắc đó, khi anh chầm chập thu ngắn khoảng cách giữa họ, với cô, anh đã trở thành toàn bộ thế giới.
Lần này, nụ hôn anh trao không nhẹ nhàng. Anh không mơn trớn; anh ngấu nghiến. Anh không chọc ghẹo; anh chiếm hữu.
Tay anh trượt xuống dưới cô, đỡ lấy mông cô, ấn nó lên áp vào sự vuốt ve kích thích của anh. “Đêm nay,” anh thầm thì, giọng khàn khàn và nóng hổi bên tai cô, “anh sẽ khiến em là của anh.”
Hơi thở Daphne bắt đầu gấp gáp dần, mỗi hơi thở nhẹ hổn hển vang lên ầm ĩ đến không tưởng trong tai cô. Simon gần quá, từng centimet cơ thể anh bao phủ lấy cô trong sự mật thiết vô bờ. Cô đã tưởng tượng đến buổi tối nay hàng ngàn lần, kể từ giây phút ở công viên Regent khi anh nói sẽ cưới cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng sức nặng cơ thể anh phía trên cô có thể khiến cô run rẩy như thế. Anh to lớn và cơ bắp săn chắc; cho dù có muốn, cô cũng không sao thoát khỏi sự tấn công quyến rũ của anh.
Lạ kì làm sao, sự bất lực ấy lại làm dấy lên trong cô một niềm vui đầy kích thích. Anh có thể làm bất cứ điều gì anh khát khao với cô - và cô muốn để anh làm thế.
Nhưng khi cơ thể anh run rẩy, và môi anh cố gọi tên cô nhưng chỉ bật ra được “D-D-Daph...” cô nhận ra mình cũng sở hữu một thứ quyền lực riêng. Anh muốn cô đến mức không thể thở, cần cô đến nỗi chẳng thể nói nên lời.
Và không hiểu bằng cách nào, khi đang say sưa với sức mạnh mới được khám phá của mình, cô thấy cơ thể cô dường như biết phải làm gì. Hông cô rướn lên gặp hông anh, và khi tay anh kéo mép váy lên quá eo cô, cô vòng chân qua hông anh, kéo anh áp sát hơn vào cái nôi nữ tính của cô.
“Lạy Chúa, Daphne,” Simon hổn hển, chống khuỷu tay nâng cơ thể đang run rẩy của anh lên. “Anh muốn... anh không thể...”
Daphne chộp lấy lưng anh, cố gắng kéo anh trở lại với cô. Cảm giác lạnh lẽo ùa vào khoảng không gian nơi cơ thể anh vừa ở đó.
“Anh không thể làm chậm được,” anh làu bàu.
“Em không quan tâm.”
“Anh thì có.” Đôi mắt anh rực cháy bởi ý định xấu xa. “Chúng ta có vẻ vượt quá cả bản thân rồi.”
Daphne chỉ chăm chăm nhìn anh, cố gắng lấy lại hơi thở. Anh đứng dậy, mắt lia dọc theo cơ thể cô trong khi một tay anh trượt dài từ chân đến đầu gối cô.
“Điều đầu tiên,” anh lầm bầm, “chúng ta phải làm gì đó với tất cả áo váy của em.”
Daphne giật mình hổn hển khi anh đứng dậy, kéo cô lên cùng anh. Cô chới với, đôi chân yếu ớt, nhưng anh giữ cô đứng thẳng, hai tay anh xốc chiếc váy lên quanh eo cô. Anh thì thầm vào tai cô. “Thật khó có thể cởi hết áo váy em ra khi em đang nằm như thế.”
Một tay anh tìm thấy đường cong của mông cô, và bắt đầu xoa tròn. “Câu hỏi là,” anh trầm ngâm, “anh kéo áo váy em lên, hay tuột nó xuống?”
Daphne cầu mong sao anh không thực sự mong cô trả lời câu hỏi ấy, vì cô không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
“Hay,” anh chậm rãi nói, một ngón tay trượt xuống dưới phần thân trên thắt ruy băng của váy cô, “cả hai?”
Và rồi, khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã tuột chiếc váy xuống, để toàn bộ lớp váy ngoài cuộn quanh eo cô. Chân cô trần trụi, và nếu không có tấm áo lót bằng lụa mỏng, cô sẽ hoàn toàn khỏa thân.
“Giờ mới ngạc nhiên đây,” Simon thầm thì, đặt bàn tay lên lớp lụa che chắn bầu ngực cô. “Dĩ nhiên, không phải hoàn toàn không được hoan nghênh. Lụa không bao giờ mềm mại như da, nhưng cũng có những mặt tích cực của nó.”
Daphne gần như không thở nổi khi cô quan sát anh chậm rãi lướt từ bên này sang bên kia tấm vải lụa, sự mơn trớn dịu dàng khiến núm vú cô săn lại và cứng hơn.
“Em đã không biết đấy,” Daphne thầm thì, hơi thở nóng hổi và ẩm ướt trên đôi môi.
Simon đang lần tới bầu ngực bên kia của cô. “Không biết gì?”
“Rằng anh quá xấu xa.”
Anh mỉm cười, chậm chạp và đầy quỷ quyệt. Môi anh dịch chuyển đến bên tai cô, thì thào. “Em là em gái người bạn thân nhất của anh. Hoàn toàn bị cấm đoán. Anh có thể làm gì chứ?”
Daphne run lên bởi ham muốn. Hơi thở anh chỉ chạm tới mỗi tai cô, nhưng toàn bộ cơ thể cô đều đang râm ran.
“Anh chẳng thể làm gì,” anh tiếp tục, tuột một sợi dây áo lót rơi khỏi vai cô, “ngoại trừ tưởng tượng.”
“Anh đã nghĩ về em?” Daphne thì thào, cơ thể cô run lên trước ý nghĩ đó. “Anh đã nghĩ về điều này?”
Tay anh ép chặt vào hông cô. “Mỗi đêm. Mỗi khoảnh khắc trước khi anh ngủ, cho đến khi da anh bừng cháy, còn cơ thể anh van nài được giải thoát.”
Daphne cảm thấy chân cô nghiêng ngả, nhưng anh đã giữ chặt chúng lại.
“Và khi anh tỉnh giấc...” Anh di chuyển đến cổ cô, hơi thở anh nóng hổi chẳng khác nào một nụ hôn. “Đó là khi anh thực sự trở nên hư hỏng.”
Một tiếng rên thoát khỏi đôi môi cô, nghẹn ngào, rời rạc, và đầy khát khao.
Quai áo thứ hai rơi xuống khỏi vai cô, đúng lúc môi Simon tìm thấy chỗ hõm đầy khiêu khích giữa ngực cô. “Nhưng đêm nay...” anh thầm thì, kéo lớp lụa xuống cho đến khi một bên ngực cô lộ ra, rồi đến bên còn lại. “Đêm nay tất cả giấc mơ của anh đều thành sự thật.” Daphne chỉ kịp thở hổn hển trước khi môi anh tìm đến ngực cô, và tập trung vào núm vú đã cứng lên của cô.
“Đây là những gì anh muốn làm ở vườn nhà phu nhân Trowbridge,” anh nói. “Em có biết điều đó không?”
Cô lắc đầu quầy quậy, túm lấy vai anh làm chỗ tựa. Tâm trí cô đang xoay mòng mòng, gần như chẳng thể giữ thẳng đầu được. Những cơn lốc cảm xúc thuần khiết phóng khắp cơ thể cô, đánh cắp hơi thở, sự thăng bằng, thậm chí cả suy nghĩ của cô.
“Đương nhiên là em không biết,” anh thầm thì. “Em là một cô gái trong trắng.”
Với những ngón tay khéo léo và thành thục, Simon thả những phần trang phục còn lại ra khỏi cơ thể cô, cho đến khi cô trần trụi trong vòng tay anh. Rất dịu dàng, vì anh biết cô hẳn đang e sợ không kém gì hứng thú, anh nhẹ kéo cô xuống giường.
Đến khi anh giật quần áo của mình ra, cử động của anh lại vô cùng lóng ngóng, mất kiểm soát. Da anh như đang trên ngọn lửa, toàn bộ cơ thể anh ngùn ngụt nhu cầu. Tuy nhiên, chưa một lần nào anh rời mắt khỏi cô. Cô nằm sõng soài trên giường, một sự cám dỗ anh chưa từng được thấy. Làm da cô mơn mởn mịn màng dưới ánh nến, và mái tóc cô, vốn đã bung ra từ lâu, buông lòa xòa quanh khuôn mặt cô.
Những ngón tay vừa cởi bỏ quần áo cô với sự tinh tế và nhanh chóng đến thế, giờ lại có vẻ vụng về lóng ngóng biết bao khi anh cố gắng xử lí đám khuy cúc trên áo mình.
Và khi tay anh di chuyển về phía chiếc quần, anh thấy cô kéo tấm khăn trải giường lên che. “Đừng,” anh nói, gần như không nhận ra giọng mình.
Mắt cô gặp mắt anh, và anh bảo, “Anh sẽ là tấm chăn của em.”
Anh lột bỏ nốt quần áo của mình, và cô chưa kịp thốt lên từ nào, anh đã đến bên giường, che phủ cơ thể cô bằng cơ thể anh. Anh cảm giác cô hổn hển ngạc nhiên khi cảm thấy anh, và rồi cơ thể cô hơi cứng lên.
“Shhh,” anh khẽ rên, rúc vào cổ cô trong khi đưa một tay dịu dàng xoa tròn trên đùi cô. “Hãy tin anh.”
“Em tin anh,” cô run rẩy nói. “Chỉ là...”
Tay anh chuyển đến hông cô. “Chỉ là gì?”
Anh có thể nhận thấy vẻ nhăn nhó toát ra từ giọng nói cô khi cô tiếp, “Chỉ là giá như em đừng hoàn toàn không biết gì cả.”
Một tiếng cười khe khẽ làm ngực anh rung rung.
“Đừng có thế,” cô phàn nàn, đánh vào vai anh.
“Anh không cười em,” Simon khẳng định.
“Anh chắc chắn đang cười,” cô thì thào. “Và đừng có nói không phải anh cười em, vì lí do đó không bao giờ ăn thua đâu.”
“Anh đang cười,” anh dịu dàng nói, chống tay nâng người lên để anh có thể ngắm nghía khuôn mặt cô, “vì anh thấy vui sướng đến thế nào trước sự ngốc nghếch của em.” Anh cúi mặt xuống cho đến khi môi anh chà xát vào môi cô, nhẹ nhàng mơn trớn. “Anh thật vinh hạnh khi được làm người đàn ông duy nhất chạm vào em theo cách này.”
Mắt cô sáng bừng lên với sự trinh nguyên của cảm xúc, khiến Simon gần như chết sững. “Thật không?” cô thầm thì.
“Thật,” anh nói, ngạc nhiên bởi giọng anh nghe cộc cằn đến thế. “Mặc dù vinh dự có lẽ chỉ chiếm một nửa thôi.”
Cô chẳng nói gì, nhưng đôi mắt toát lên vẻ tò mò mê hoặc.
“Có lẽ anh sẽ phải giết chết thằng đàn ông nào sau này dám ngó nghiêng em,” anh gầm gừ.
Trước sự ngạc nhiên tột độ của anh, cô phá ra cười rũ rượi. “Ôi, Simon,” cô hổn hển, “thật tuyệt diệu không gì so sánh được khi có thể trở thành đối tượng của lòng ghen tuông phi lí như thế. Cám ơn anh.”
“Rồi sau em sẽ còn cám ơn anh nữa,” anh thề.
“Và có lẽ,” cô thầm thì, đôi mắt sẫm màu đột nhiên quyến rũ hơn bình thường, “anh cũng sẽ cám ơn em.”
Simon cảm thấy hai đùi cô nhẹ nhàng tách ra khi cơ thể anh dựa vào cô, cái đàn ông của anh nóng bỏng ép vào bụng cô. “Anh đã cám ơn rồi,” anh lên tiếng, từ ngữ tan chảy vào da cô, khi anh hôn lên chỗ hõm nơi vai cô. “Tin anh đi, anh đã cám ơn rồi.”
Chưa bao giờ anh lại biết ơn khả năng kiểm soát bản thân mà anh đã học được đến thế. Toàn bộ cơ thể anh nhức nhối bởi khát khao được thâm nhập vào cô, để cuối cùng biến cô đích thực thành của anh, nhưng anh biết đêm nay - đêm tân hôn của họ - là cho Daphne, không phải cho anh.
Đây là lần đầu tiên của cô. Anh là người yêu đầu tiên của cô - tình yêu duy nhất của cô, anh thầm nghĩ với sự tàn bạo khác thường - và anh có trách nhiệm đảm bảo rằng đêm nay sẽ chỉ mang đến cho cô sự thỏa mãn tuyệt diệu.
Anh biết cô muốn anh. Hơi thở của cô đứt quãng, đôi mắt cô đờ đẫn khát khao. Anh gần như không thể chịu được khi ngắm gương mặt cô, vì mỗi lần nhìn đôi môi hé mở và đầy khao khát của cô, anh lại đắm chìm trong thôi thúc được đi vào trong cô.
Nên thay vào đó anh hôn cô. Anh hôn cô ở khắp mọi nơi, phớt lờ dòng máu nóng đang sôi lên trong anh mỗi lần anh nghe cô thở hổn hển hay rên lên vì ham muốn. Và rồi cuối cùng, khi cô quằn quại và rên rỉ bên dưới anh, khi anh biết cô đã mất trí vì anh, anh trượt tay xuống giữa hai chân cô và chạm vào cô.
Thanh âm duy nhất anh có thể phát ra là tên cô, nhưng ngay cả nó cũng chỉ như tiếng làu bàu. Cô đã hoàn toàn sẵn sàng đón nhận anh, ấm nóng và ẩm ướt hơn cả những gì anh dám mơ. Nhưng dù vậy, chỉ để cho chắc chắn - hoặc có lẽ là bởi anh không thể kháng cự lại sự hối thúc vẫn ngoan cố tra tấn anh - anh trượt một ngón tay vào trong cô, kiểm tra sự nóng ấm, mơn trớn nơi bảo vệ cô.
“Simon!” cô hổn hển, cong người bên dưới anh. Cơ bắp cô căng ra, và anh biết cô sắp đạt đến sự trọn vẹn rồi. Bất ngờ, anh rút tay ra, làm ngơ tiếng rền rĩ phản đối của cô.
Đùi anh thúc vào mở đùi cô ra, và với một tiếng gầm gừ run rẩy, định vị được cửa mình cô. “Nó c-có thể hơi đau,” anh khàn giọng thì thầm. “Nhưng anh h-hứa với em...”
“Anh cứ tới đi,” cô rên lên, hất đầu điên cuồng từ bên này qua bên kia.
Và vậy nên anh tiến vào. Với một cú thúc mạnh, anh thâm nhập cô hoàn toàn. Anh cảm thấy sự trinh bạch của cô bị lấy mất, nhưng cô dường như không hề nao núng trước nỗi đau. “Em ổn không?” anh lầm bầm, mọi cơ bắp căng ra trong nỗ lực ngăn cản anh di chuyển bên trong cô.
Cô gật đầu, hơi thở hổn hển đứt quãng. “Cảm giác thật lạ lùng,” cô thú nhận.
“Nhưng không tệ chứ?” anh hỏi, gần như phát ngượng vì vẻ tuyệt vọng trong giọng mình.
Cô lắc đầu, một nụ cười nữ tính thấp thoáng trên môi. “Không tệ chút nào,” cô thầm thì. “Nhưng trước đó... khi anh... bằng ngón tay...”
Dù dưới ánh nến mờ ảo, anh vẫn có thể thấy hai gò má cô bừng lên e thẹn. “Em muốn thế à?” anh thì thào, rút ra cho đến khi chỉ còn một nửa trong cô.
“Không!” cô thét lên.
“Vậy có lẽ em muốn thế này.” Anh đâm lút trở lại.
Cô hổn hển. “Vâng. Không. Cả hai.”
Anh bắt đầu di chuyển trong cô, nhịp khoan thai điềm đạm. Với mỗi cú thúc vào, anh khiến đôi môi cô bật ra tiếng hổn hển, mỗi tiếng rên khe khẽ đều là sự kích thích hoàn hảo khiến anh phát cuồng.
Và rồi những tiếng rên trở nên dữ dội hơn, tiếng hổn hển dồn dập hơn, và anh biết cô gần đạt đỉnh. Anh di chuyển nhanh hơn, răng nghiến chặt khi cố duy trì sự kiểm soát, trong lúc cô quay cuồng đạt tới sự trọn vẹn.