Công tước và em - Chương 15 phần 2
Cô rên tên anh, rồi cô hét to lên, và toàn bộ cơ thể cô cứng lại bên dưới anh. Cô bấu chặt vai anh, hông cô nâng lên khỏi giường với sức mạnh anh khó lòng tin nổi. Cuối cùng, với một cái rùng mình mạnh mẽ lần cuối, cô sụm xuống bên dưới anh, quên lãng tất cả ngoại trừ khả năng giải phóng của chính cô.
Dù thấy rõ như thế là ngu ngốc, Simon vẫn cho phép mình thúc vào lần cuối cùng, chìm đắm hoàn toàn, nhấm nháp sự ấm nóng ngọt ngào của cơ thể cô.
Sau đó, nồng nàn hôn lên môi cô, anh rút lên và nằm xuống bên cô trên tấm khăn trải giường.
Đó chỉ là đêm đầu tiên trong nhiều đêm đam mê. Cặp đôi mới cưới đi xuống Clyvedon, và sau đó, trong nỗi ngượng ngùng tột độ của Daphne, dính chặt nhau trong căn phòng chính suốt hơn một tuần.
(Dĩ nhiên Daphne không quá ngượng đến nỗi làm bất cứ chuyện gì trên mức cố gắng miễn cưỡng rời khỏi phòng).
Đến khi họ xuất hiện sau tuần trăng mật riêng tư, Daphne được đưa đi tham quan một vòng Clyvedon - một chuyến đi vô cùng cần thiết, vì tất cả những gì cô thấy từ khi đến đây là đoạn đường dẫn từ cửa ra vào tới phòng ngủ của Công tước. Sau đó, cô dành vài tiếng đồng hồ giới thiệu bản thân với những người hầu cấp cao. Dĩ nhiên, lúc mới đến cô đã được trang trọng giới thiệu với những người giúp việc, nhưng Daphne nghĩ tốt nhất là gặp gỡ những người hầu quan trọng hơn theo một cách thức mang tính riêng tư hơn.
Vì đã nhiều năm Simon không ở tại Clyvedon nên không ít kẻ tôi tớ mới không biết anh, nhưng theo Daphne nhận thấy, những ai đã ở Clyvedon từ hồi anh còn nhỏ đều có vẻ tận tâm tận lực tới mức gần như mù quáng đối với chồng cô. Cô cười trêu Simon về chuyện này khi họ đi dạo cùng nhau trong khu vườn, để rồi nhận được một ánh mắt chăm chăm tối sầm.
“Anh sống ở đây cho đến khi tới Eton,” là tất cả những gì anh nói, như thể chỉ cần vậy cũng đủ giải thích rồi.
Daphne ngay lập tức cảm thấy không thoải mái trước giọng nói đều đều của anh. “Anh chưa bao giờ đến London chơi sao? Khi còn nhỏ, chúng ta thường...”
“Anh không sống ở đâu ngoài đây.”
Giọng điệu của anh cho thấy anh mong muốn - không, yêu cầu - chấm dứt cuộc trò chuyện, nhưng dù sao đi nữa, Daphne cũng chẳng thèm thận trọng mà cứ quyết định đeo đuổi chủ đề này. “Anh hẳn phải là một đứa trẻ được thương yêu,” cô nói, giọng cố ý tỉnh bơ, “hoặc có lẽ cực kì tinh quái thì mới giành được lòng tận tụy lâu năm như thế.”
Anh không nói gì.
Daphne bước nặng nề. “Anh trai em - Colin, anh biết đấy - cũng giống y như thế. Hồi nhỏ anh ấy rất ranh ma, nhưng lại quyến rũ một cách không thể chịu nổi, khiến cho tất cả những người hầu kẻ hạ đều vô cùng ngưỡng mộ. Này nhé, một lần...”
Môi cô đờ ra, hé mở. Có vẻ như nói tiếp cũng chẳng ích gì. Simon đã quay gót bước đi.
Anh không thích hoa hồng. Và anh chẳng bao giờ suy nghĩ về sự tồn tại của hoa violet dù theo cách này hay cách khác, nhưng giờ Simon nhận thấy mình đang dựa vào hàng rào gỗ, trân trối nhìn ra vườn hoa nổi tiếng của Clyvedon, như thể anh đang nghiêm túc cân nhắc đến chuyện theo đuổi sự nghiệp làm vườn.
Tất cả bắt nguồn từ việc anh không thể đối mặt với những câu hỏi của Daphne về thời thơ ấu của anh.
Nhưng sự thật là, anh căm ghét kí ức. Anh khinh miệt những hồi tưởng. Chỉ cần ở lại Clyvedon này cũng đủ khiến anh khó chịu lắm rồi. Lí do duy nhất anh đưa Daphne về ngôi nhà thời ấu thơ là vì trong mọi dinh thự anh sở hữu, đây là nơi duy nhất luôn sẵn sàng cho anh cư ngụ trong chuyến đi hai ngày từ London.
Những kí ức kéo theo vô vàn cảm xúc. Và Simon không muốn trở lại với cảm giác của thằng nhóc con ngày xưa. Anh không muốn nhớ đến biết bao lần gửi thư cho cha, chỉ để rồi phải chờ đợi hồi đáp trong vô vọng. Anh không muốn nhớ đến nụ cười ân cần của đám người hầu kẻ hạ - những nụ cười ân cần luôn đi kèm ánh mắt thương hại. Họ yêu anh, phải, nhưng họ cũng cảm thấy xót xa cho anh.
Và chuyện vì anh mà họ căm ghét cha anh - vậy đấy, chẳng hiểu sao điều đó chẳng bao giờ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Anh đã không - và, thành thực mà nói, vẫn không - cao thượng đến mức chẳng hề cảm thấy hài lòng trước chuyện cha anh không được họ yêu mến, nhưng nó chẳng bao giờ xóa tan được cảm giác bẽ bàng hay bực bội.
Hoặc nỗi nhục nhã.
Anh muốn được ngưỡng mộ chứ không phải bị thương hại. Và mãi đến khi nảy ra sáng kiến bất ngờ khăn gói đến Eton, anh mới lần đầu tiên được nếm trải mùi vị thành công.
Anh đã tiến rất xa; anh đã du hành tới tận địa ngục trước khi trở về đường cũ.
Dĩ nhiên, chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của Daphne. Anh biết cô không có động cơ tiềm ẩn nào khi hỏi anh về quãng thời gian thơ ấu. Làm sao cô có thể chứ? Cô chẳng biết gì về những khó khăn ngôn ngữ mà đôi khi anh phải đối mặt. Anh đã cố hết sức để giấu cô điều này.
Không, anh nghĩ với một tiếng thở dài mỏi mệt, anh chẳng mấy khi phải cố hết sức giấu Daphne chuyện này. Cô luôn tạo cho anh sự thoải mái, khiến anh cảm thấy dễ chịu. Dạo này, tật nói lắp hiếm khi xuất hiện, nhưng mỗi khi xảy ra thì y như rằng đó là trong lúc anh đang căng thẳng và giận dữ.
Và dù cuộc sống của anh và Daphne có màu sắc gì đi chăng nữa thì cũng không hề vướng chút căng thẳng hay giận dữ nào.
Anh dồn thêm trọng lực vào hàng rào, cảm giác tội lỗi khiến vai anh thõng xuống. Anh đã đối xử với cô một cách đáng ghê tởm. Có vẻ như đó là điều tất yếu anh phải làm lần này và về sau nữa.
“Simon?”
Anh cảm thấy sự hiện diện của cô trước cả khi cô nói. Cô tiến lại từ đằng sau, đôi chân đi ủng bước trên thảm cỏ khẽ khàng và im ắng. Nhưng anh biết cô ở đó. Anh có thể ngửi thấy hương thơm cô dịu dàng, và nghe tiếng gió thì thầm qua tóc cô.
“Hoa hồng đẹp quá,” cô lên tiếng. Anh biết, đó là cách cô xoa dịu tâm trạng cáu kỉnh của anh. Anh biết, cô đang khao khát được hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng cô lại là người khôn ngoan trước tuổi, và dù anh thích chọc ghẹo cô về chuyện này đến đâu chăng nữa, rõ ràng cô biết rất rõ về đàn ông và những cơn thịnh nộ ngốc nghếch của họ. Cô sẽ không nói thêm gì cả. Ít ra không phải hôm nay.
“Nghe nói mẹ anh đã trồng chúng,” anh đáp lời. Giọng anh cộc cằn hơn dự định, nhưng anh hi vọng cô nhìn nhận đúng bản chất hòa giải của những lời nói này. Khi cô không nói gì, anh thêm vào như để giải thích. “Bà mất khi sinh anh.”
Daphne gật đầu. “Em đã nghe qua. Em rất tiếc.”
Simon nhún vai. “Anh không biết bà.”
“Như vậy không có nghĩa là không mất mát.”
Simon ngẫm lại về tuổi thơ mình. Anh chẳng tài nào biết được liệu mẹ có thông cảm với những khó khăn của anh hơn cha hay không, nhưng anh cho rằng không đời nào bà có thể khiến mọi chuyện tệ hơn. “Đúng vậy,” anh lẩm bẩm, “anh cho là thế.”
Cũng trong ngày hôm đó, giữa lúc Simon kiểm tra sổ sách thu chi, Daphne quyết định đã đến lúc thích hợp để làm quen với bà quản gia Colson. Mặc dù cô và Simon vẫn chưa thảo luận xem họ sẽ sống tại đâu, nhưng Daphne không thể tưởng tượng được họ sẽ không dành thời gian lưu lại Clyvedon, căn nhà do tổ tiên Simon để lại, và có một điều cô đã học được từ mẹ, đó là một bà chủ nhất thiết phải có mối quan hệ tốt đẹp với quản gia của mình.
Nói như thế không có nghĩa Daphne cảm thấy vô cùng lo lắng về việc kết mối thân tình với bà Colson. Cô từng gặp qua bà quản gia khi Simon giới thiệu cô với những người giúp việc, và có thể nhanh chóng nhận ra bà thuộc kiểu người thân thiện và hay chuyện.
Cô dừng lại trước phòng làm việc của bà Colson - một căn phòng nhỏ xíu nằm sát gian bếp - ngay trước giờ uống trà. Bà quản gia, một người đàn bà ưa nhìn tuổi ngoài năm mươi, đang cúi xuống trên chiếc bàn nhỏ, bận bịu với thực đơn của tuần.
Daphne gõ vào cánh cửa mở. “Bà Colson?”
Bà quản gia ngước nhìn lên và ngay lập tức đứng thẳng dậy. “Công tước phu nhân,” bà lên tiếng, khẽ nhún gối chào. “Bà nên gọi tôi mới phải.”
Daphne ngượng ngùng mỉm cười, vẫn chưa quen với việc được nâng cao địa vị so với thuở còn là một tiểu thư đơn thuần. “Tôi đang đi loanh quanh,” cô nói, giải thích cho sự hiện diện không hợp thức tại khu vực dành cho người hầu. “Nhưng nếu bà có chút thời gian, bà Colson, tôi hi vọng chúng ta có thể tìm hiểu về nhau kĩ hơn, vì bà đã sống ở đây nhiều năm rồi, và tôi cũng hi vọng được sống lâu dài ở đây.”
Bà Colson mỉm cười trước giọng nói ấm áp của Daphne. “Dĩ nhiên, thưa phu nhân. Bà có muốn hỏi thăm về bất kì vấn đề cụ thể nào không, thưa bà?”
“Cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng tôi vẫn còn nhiều điều cần học hỏi về Clyvedon nếu muốn trông nom mọi chuyện đâu ra đấy. Chúng ta đến uống trà ở căn phòng màu vàng được không nhỉ? Tôi rất thích cách bài trí tại đó. Thật ấm áp và tràn ngập ánh nắng. Tôi đang hi vọng có thể biến nó thành phòng khách riêng của mình.”
Bà Colson nhìn cô với ánh mắt lạ lùng. “Nữ Công tước quá cố cũng cảm thấy y như vậy.”
“Ồ,” Daphne trả lời, không biết chắc liệu mình có nên cảm thấy không thoải mái hay không.
“Nhiều năm qua tôi vẫn dành cho căn phòng ấy sự quan tâm đặc biệt,” bà Colson tiếp tục. “Vì quay về hướng Nam nên nó không nhận được nhiều ánh sáng mặt trời lắm. Ba năm trước tôi đã bọc lại toàn bộ đồ nội thất.” Cằm bà hếch lên với vẻ tự hào. “Đi đến tận London để kiếm được loại vải đồng bộ.”
“Tôi hiểu,” Daphne trả lời, dợm bước rời khỏi căn phòng. “Ngài Công tước quá cố hẳn phải yêu vợ lắm nên mới đòi hỏi tốn công tốn sức như vậy để giữ gìn căn phòng yêu thích của bà ấy.”
Bà Colson không nhìn vào mắt cô. “Đó là quyết định của tôi,” bà lặng lẽ nói. “Công tước luôn giao cho tôi một khoản ngân quỹ nhất định để sửa sang nhà cửa. Tôi nghĩ đấy là cách sử dụng số tiền thích hợp nhất.”
Daphne chờ đợi trong khi bà quản gia gọi một cô hầu và ra lệnh chuẩn bị buổi trà. “Căn phòng đáng yêu thật,” cô nói khi họ đã ra khỏi gian bếp, “và mặc dù Công tước hiện nay chưa từng có cơ hội được sống cùng mẹ, tôi chắc chắn anh ấy sẽ rất xúc động khi bà chăm sóc chu đáo căn phòng yêu thích của mẹ anh ấy.”
“Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm,” bà Colson nói khi họ băng qua hành lang. “Xét cho cùng, tôi không phải trước giờ chỉ phục vụ cho gia đình Basset.”
“Ồ?” Daphne tò mò hỏi. Những người hầu có cấp bậc vốn khét tiếng trung thành, thường chỉ phục vụ một gia đình duy nhất qua hết thế hệ này đến thế hệ khác.
“Đúng vậy đấy, tôi là cô hầu riêng của nữ Công tước.” Bà Colson đứng chờ bên ngoài cánh cửa của căn phòng màu vàng để Daphne đi trước. “Và trước đó, tôi từng là bạn của bà ấy. Mẹ tôi là bảo mẫu của bà. Gia đình của nữ Công tước rất tốt, đã cho phép tôi cùng học với bà ấy.”
“Hai người chắc phải rất gần gũi,” Daphne thì thầm.
Bà Colson gật đầu. “Sau khi bà qua đời, tôi giữ nhiều chức vụ khác nhau tại Clyvedon, cho đến khi cuối cùng trở thành quản gia.”
“Tôi hiểu.” Daphne mỉm cười với bà, rồi ngồi xuống ghế sofa. “Bà ngồi đi,” cô nói, ra dấu về phía chiếc ghế đối diện.
Bà Colson có vẻ do dự trước cử chỉ thân mật ấy, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống. “Tôi đã vô cùng đau khổ khi bà ấy ra đi,” bà nói. Bà nhìn Daphne vẻ hơi e sợ. “Hi vọng phu nhân không phiền khi tôi nói thế.”
“Tất nhiên là không,” Daphne vội nói. Cô đang vô cùng tò mò về tuổi thơ của Simon. Anh nói về nó rất ít, nhưng cô cảm giác chuyện này vô cùng ý nghĩa. “Bà cứ nói tiếp đi. Tôi rất muốn được nghe kể về bà ấy.”
Đôi mắt bà Colson trở nên mơ hồ. “Bà ấy là người tử tế nhất, dịu dàng nhất trên thế giới này. Bà và Công tước - vậy đấy, nó không phải cuộc hôn nhân vì tình yêu, nhưng họ khá thuận hòa với nhau. Họ là bạn theo cách riêng của mình.” Bà ngước nhìn lên. “Cả hai đều nhận thức được trách nhiệm của một Công tước và nữ Công tước. Nghiêm túc thực hiện các nghĩa vụ của họ.”
Daphne gật đầu hiểu biết.
“Bà ấy rất quyết tâm sinh cho ông một người con trai. Bà không ngừng cố gắng, ngay cả khi tất cả bác sĩ đều nói bà không được làm thế. Bà thường khóc trong vòng tay tôi hằng tháng, mỗi khi thấy chu kì.”
Daphne gật đầu lần nữa, hi vọng cử động ấy che giấu được vẻ căng thẳng đột ngột. Thật khó để lắng nghe những câu chuyện về việc không thể có con. Nhưng cô cho là cô sẽ quen với điều đó thôi. Thậm chí đến khi phải trả lời các câu hỏi về vấn đề ấy thì còn khó khăn hơn nhiều.
Và sẽ có các câu hỏi. Những câu hỏi tế nhị đến đau đớn và tràn đầy vẻ thương hại đến mức đáng kinh tởm.
Nhưng may thay, bà Colson không chú ý đến nỗi đau khổ của Daphne. Bà sụt sịt tiếp tục câu chuyện. “Bà ấy luôn nói về những chuyện kiểu như làm sao bà có thể trở thành một nữ Công tước chuẩn mực nếu không thể sinh cho ông một đứa con. Điều ấy khiến tim tôi tan nát. Cứ mỗi tháng, tim tôi lại vỡ tan.”
Daphne tự hỏi liệu tim cô có vụn vỡ vào mỗi tháng. Có lẽ là không. Ít nhất cô cũng biết được sự thật mình sẽ không bao giờ có con. Cứ bốn tuần một, mẹ Simon lại tiêu tan hi vọng.
“Và dĩ nhiên,” bà quản gia tiếp tục, “mọi người đều nói cứ như thể tại bà ấy nên hai vợ chồng mới chẳng có đứa con nào. Làm sao họ biết được chứ, thưa bà? Có phải chỉ phụ nữ mới là người không có khả năng sinh đẻ đâu. Đôi lúc, đó là sai sót của người đàn ông, bà biết đấy.”
Daphne không nói gì.
“Tôi đã nói với bà ấy hết lần này đến lần khác, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy tội lỗi. Tôi nói với bà ấy...” Gương mặt bà quản gia ửng hồng. “Bà không phiền nếu tôi nói thẳng thắn chứ?”
“Bà cứ nói đi.”
Bà gật đầu. “Vậy đấy, tôi nói với bà ấy những gì mẹ đã nói với tôi. Khi không có hạt giống tốt và khỏe mạnh, tử cung sẽ chẳng làm được gì.”
Daphne giấu mặt trong chiếc mặt nạ vô cảm. Cô chỉ có thể làm được đến thế.
“Nhưng rồi cuối cùng bà có cậu chủ Simon.” Bà Colson bật ra một tiếng thở dài đậm tình mẫu tử, rồi nhìn Daphne với vẻ sợ hãi. “Xin bà thứ lỗi,” bà vội nói. “Tôi không nên gọi ngài ấy như thế. Hiện giờ ngài ấy là Công tước rồi.”
“Không cần để ý đến tôi đâu,” Daphne lên tiếng, vui mừng vì có cái để mỉm cười.
“Đến độ tuổi này rồi thì chẳng dễ mà thay đổi cung cách quen thuộc của mình,” bà Colson thở dài nói. “Và tôi e rằng một phần trong tôi sẽ luôn nhớ tới ngài ấy như một cậu bé con đáng thương.” Bà ngước lên nhìn Daphne và lắc đầu. “Cuộc sống của ngài ấy sẽ dễ chịu hơn nhiều nếu nữ Công tước còn sống.”
“Cuộc sống dễ chịu hơn nhiều?” Daphne thầm thì, hi vọng bà Colson chỉ cần được cổ vũ đến thế để có thể giải thích rõ hơn.
“Chỉ là Công tước không bao giờ hiểu cậu bé tội nghiệp ấy,” bà quản gia nói mạnh mẽ. “Ông ấy quát tháo gọi cậu ấy là ngờ nghệch, và...”
Daphne ngẩng phắt lên. “Công tước nghĩ Simon ngờ nghệch?” cô ngắt ngang. Thật lố bịch. Simon là một trong những người thông minh nhất mà cô biết. Cô đã có lần hỏi anh đôi chút về việc học hành của anh tại Oxford, và choáng váng khám phá ra thứ toán học của anh thậm chí còn chẳng dụng đến các con số.
“Công tước có bao giờ nhìn được quá mũi mình đâu,” bà Colson nói kèm theo tiếng khịt mũi. “Ông chưa từng cho cậu bé ấy một cơ hội.”
Daphne cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang vươn tới trước, tai vểnh lên đón từng lời của bà quản gia. Ngài Công tước đã làm gì với Simon? Và đây có phải là lí do khiến anh trở nên lạnh băng mỗi lần tên cha anh được nhắc đến?
Bà Colson kéo khăn tay lên chấm chấm mắt. “Giá mà bà được chứng kiến những nỗ lực cải thiện bản thân của cậu ấy. Nó làm tan nát trái tim tôi. Hoàn toàn làm tan nát trái tim tôi.”
Daphne bấu tay vào ghế sofa. Bà Colson sẽ chẳng bao giờ đi đến điểm cốt yếu cho mà xem.
“Nhưng cậu ấy có làm gì thì ngài Công tước vẫn cảm thấy chưa đủ. Tất nhiên đây chỉ là suy diễn của tôi thôi, nhưng...”
Đúng lúc đó, một cô hầu bước vào phòng cùng với khay trà. Daphne gần như gào lên thất vọng. Phải mất những hai phút để dọn dẹp rồi rót trà ra, và suốt trong thời gian đó bà Colsin luôn miệng tán chuyện về mấy cái bánh quy, rồi hỏi Daphne thích dùng bánh trơn hay bánh có phủ đường.
Daphne phải cạy tay ra khỏi ghế sofa, sợ rằng cô đã đâm thủng mấy lỗ lên tấm bọc mà bà Colson đã vất vả gìn giữ. Cuối cùng, cô hầu rời đi, bà Colson hớp một ngụm trà và nói, “Vậy, chúng ta tới đâu rồi nhỉ?”
“Bà đang nói về Công tước,” Daphne vội nói. “Ngài Công tước quá cố. Rằng chồng tôi có làm gì thì ông ấy cũng vẫn cảm thấy chưa đủ, và theo ý bà...”
“Lạy Chúa tôi, bà đang lắng nghe,” bà Colson rạng rỡ. “Tôi thật hãnh diện làm sao.”
“Nhưng bà đang nói...” Daphne nhắc.
“Ồ vâng, dĩ nhiên. Tôi chỉ muốn nói là tôi từ lâu vẫn cho rằng ngài Công tước quá cố chưa bao giờ tha thứ cho con trai vì tội không hoàn hảo.”
“Nhưng bà Colson,” Daphne khẽ nói, “có ai là người hoàn hảo đâu.”
“Tất nhiên là không, nhưng...” Trong một thoáng, đôi mắt bà ánh lên vẻ khinh bỉ đối với ngài Công tước quá cố. “Nếu bà biết Công tước, bà sẽ hiểu. Ông ấy đã chờ đợi quá lâu để có một người con trai. Và trong tâm trí ông, cái tên Basset đồng nghĩa với sự hoàn hảo.”
“Và chồng tôi không phải đứa con trai ông ấy muốn?” Daphne hỏi.
“Ông ấy không muốn một đứa con trai. Ông muốn một bản sao bé nhỏ lí tưởng của chính mình.”
Daphne không thể kìm nén sự tò mò lâu hơn được. “Nhưng Simon đã làm gì khiến Công tước ghét bỏ thế?”
Đôi mắt bà Colson mở lớn ngạc nhiên, và bà đặt một tay lên ngực. “Ôi chao, bà không biết,” bà nói nhẹ nhàng. “Dĩ nhiên bà sẽ không biết.”
“Biết gì cơ?”
“Cậu ấy không biết nói.”
Môi Daphne hé ra vì choáng váng. “Bà nói gì?”
“Cậu ấy không biết nói. Không một từ cho đến khi cậu ấy lên bốn, và lúc đó thì cũng chỉ là những tiếng cà lăm, lắp bắp. Mỗi lần cậu ấy mở miệng là tôi lại tan nát trái tim. Tôi có thể nhìn thấy một cậu bé thông minh sáng láng ẩn bên trong. Cậu ấy chỉ không biết bật từ ngữ ra đúng cách thôi.”
“Nhưng giờ anh ấy nói rất tốt,” Daphne lên tiếng, ngạc nhiên bởi vẻ biện hộ trong giọng cô. “Tôi chưa bao giờ nghe nói anh ấy mắc tật nói lắp. Hoặc nếu có, t-t-tôi cũng không để tâm đến. Thấy chưa! Nhìn xem, chính tôi vừa mới làm điều đó. Mọi người đều lắp bắp khi bối rối.”
“Cậu ấy đã cố gắng hết sức để cải thiện bản thân. Suốt bảy năm trời, tôi vẫn còn nhớ rõ. Trong bảy năm, cậu không làm gì ngoài tập nói với bảo mẫu.” Gương mặt bà Colson nhăn lại vì suy nghĩ. “Xem nào, tên bà ấy là gì nhỉ? À phải rồi, bảo mẫu Hopkins. Bà ấy là một vị thánh, đúng vậy đấy. Dành trọn cuộc đời cho cậu bé đó như với chính con ruột của mình. Thời ấy, tôi đang là phụ tá quản gia, nhưng bà thường để tôi tới giúp cậu ấy thực hành giao tiếp.”
“Chuyện có quá khó khăn với anh ấy không?” Daphne thì thầm.
“Có những ngày, tôi tưởng cậu ấy chắc chắn sẽ suy sụp hoàn toàn vì thất vọng. Nhưng cậu ấy rất cứng đầu. Lạy Chúa tôi, nhưng cậu ấy đúng là một thằng nhỏ cứng đầu. Tôi chưa bao giờ thấy một người nào chuyên tâm đến thế.” Bà Colson buồn bã lắc đầu. “Ấy vậy mà cha cậu vẫn cự tuyệt cậu. Điều đó...”
“Làm tan nát trái tim bà,” Daphne kết thúc giúp bà quản gia. “Nó cũng làm vỡ nát trái tim tôi.”
Bà Colson hớp thêm một ngụm trà nữa trong khoảng im lặng dài, gượng gạo ngay sau đó. “Cám ơn phu nhân rất nhiều vì đã cho phép tôi cùng uống trà, thưa phu nhân,” bà nói, nhầm tưởng sự yên lặng của Daphne là do không hài lòng. “Thật không đúng quy cách khi bà làm thế, nhưng thật tình rất...”
Daphne ngước nhìn lên trong khi bà Colson tìm từ phù hợp.
“Tử tế,” bà quản gia cuối cùng cũng nghĩ ra. “Bà thật tử tế quá.”
“Cám ơn,” Daphne lơ đãng lầm bầm.
“Ồ, nhưng tôi vẫn chưa trả lời bất cứ câu hỏi nào của bà về Clyvedon,” bà Colson đột ngột nói.
Daphne khẽ lắc đầu. “Có lẽ để lúc khác,” cô dịu dàng nói. Ngay bây giờ cô còn có quá nhiều chuyện để suy nghĩ.
Nhận thức được chủ nhân đang mong muốn sự riêng tư, bà Colson bèn đứng dậy, nhún gối chào, và im lặng rời khỏi phòng.