Erec Rex - Tập 1: Mắt Rồng - Chương 23

Chương 23

Lập lại trật tự

Một tiếng thét xé tai bùng lên, hệt
như tiến nữ thần báo tử. Nó bửa vào tai Erec. Sau đó nó ngừng đột ngột y như
lúc nổi lên, cả phòng im phăng phắc. Đôi ba người lẩm bẩm, “Lia Lơ Đễnh đấy.” “Hòn
đá thét.” “Họ là những quân vương chính thuận.”

Cây vương trượng lơ lửng thêm một
khắc nữa, rồi trôi lướt trên không trung, lọt qua giữa Balor và Damon Stain. Cả
đám đông giương mắt lên nhìn nó bay trên đầu mình, vù qua vua Pluto và Baskania
Thần Chết, rồi đáp oạch xuống chân Erec.

“Rất vui được gặp lại, bạn hiền!” Cây
vương trượng khẽ rung rung. Toàn bộ đám đông trong phòng thiết triều nhìn sững
vào Erec đang bị trói nghiến, giẻ nhét trong mồm.

Hình như Baskania chết trân. Erec
bàng hoàng nhìn cây vương trượng. Đây không phải là cây mà lúc trước nó đã dùng
của vua Pluto.

“Mau lên, anh bạn. Hãy nhặt tôi lên
đi chứ. Tôi đang nói đây mà. Coi anh bạn kìa.”

Những lời này kích thích Baskania
ra tay hành động. Gã nhìn trân trối về phía Erec.

Erec muốn nhặt cây vương trượng lên
chết đi được. Nó cần có cây vương trượng. Nó lấy gót chân này dậm vào bàn chân
kia để tuột chân ra khỏi giày. Bắp đùi nó bị cột chặt vào nhau, nhưng nó đang
cố dang ra hết sức mà nhích từng bước.

Baskania đứng cách đó mấy bước.

“Mau lên, anh bạn. Nhặt đi nào.”

Ngón chân Erec chạm vào cây vương
trượng sán choang. Sức mạnh ào qua bàn chân, truyền lên cơ thể nó.

“Hãy cởi trói cho ta,” Erec nghĩ
thầm. Chỉ trong tích tắc, đám dây thừng trói chân tay và mảnh giẻ trong miệng
Erec liền tiêu tan. Đám đông ồ lên kinh ngạc.

“Có lẽ bạn muốn bắt giữ chúng
chăng. Hãy nghĩ đi.” Cây vương trượng lầm rầm trong đầu Erec.

Baskania và vua Pluto đứng như trời
trồng, mắt đừng tròng. Erec nhặt cây vương trượng lên và chĩa vào họ.

Những con mắt đang mở ra phòm phụp
khắp mặt cổ, và bàn tay Baskania. Erec rùng mình trước cảnh tượng gớm ghiếc đó.
Rồi, trước khi Erec kịp ra lệnh, Baskania và vua Pluto đã biến mất.

Sự việc diễn ra quá nhanh. Phải chi
Erec ra tay nhanh hơn. Nhưng nó sẽ không để phạm sai lầm đó lần thứ hai. Vài kẻ
khác cũng cần phải được ngăn chặn.

Erec giơ cao cây vương trượng lên
không. “Tất cả mọi người, tê liệt. Không ai được rời khỏi chỗ đang đứng!”, nó
hét vang. Năng lượng tràn ra, chạy khắp thân thể nó và cây vương trượng, tạo
nên những làn sóng chấn động mạnh đến nỗi thật khó mà kìm giữ lại. Nó có cảm
giác như mình bị sét đánh, phải vận tất cá sức mạnh mới đứng vững được. Liền
đó, tất cả mọi người đều đứng yên bất động.

Tiếng tru tréo rầm rĩ nổi lên.
Người ta gào thét và la căng họng, nhưng không ai có thể nhấc chân lên khỏi chỗ
mình đang đứng. Balor Stain nhìn Erec bằng ánh mắt căm phẫn, trong khi cố cựa
quậy.

Erec giơ cây vương trượng lên, “Balthazar
Ugry, hãy bay lên và trả lời câu hỏi của ta.” Lại một luồng năng lượng nữa
phóng qua cây vương trượng. Ugry vọt lên với vẻ mặt bừng bừng sát khí. Xem ra
lão ta hoàn toàn thoải mái với việc bị nhất khỏi mặt đấy. Đám đông hết nhìn
Erec lại nhìn Ugry, hoang mang tột cùng.

“Hãy nói sự thật,” Erec quát.

Ugry nói rất trưon tru, “Tên ta là
Balthazar Ulric Theodore Ugry. Ta có một em trai tên là Buttleby Ugry. Ta sinh
sống trong lâu đài của vua Piter ở Thần Quốc. Ta là Cố vấn Tiên tri của nhà
vua. Ta sinh ra ở Thần Quốc và học hành ở Oxvard trươc skhi là dự bị quan”.
Ugry khoanh tay lại, trừng trừng con mắt, ra điều thách thức.

“Tiếp.”

“Bây giờ là buổi tối. Mặt trời đã
lặn. Thần Quốc có một tấm lưới thời tiết để kiểm soát nhiệt độ.” Giọng lão rổn
rảng, sắt đá và có vẻ giễu cợt.

“Hãy nói thật về âm mưu chiếm Thần
Quốc của ông.” Erec chỉ cây vương trượng vào Ugry. Năng lượng dạt dào trào qua
người nó, tràn trề sự mãn nguyện.

“Ta không có âm mưu như vậy.”

“Thế thì ông đã nói gì với Rayson
Chai Đá trong kho vũ khí?”

“Ta không bao giờ ở cùng với Rayson
Chai Đá trong kho vũ khí.”

“Ông đã thôi miên vua Piter phải
không?”

“Hoàn toàn không.”

“Ông có lệnh chuyển nhân ngưu tới
mê cung không?”

“Không.”

“Hừ, tại sao ông luôn luôn có mặt,
bất cứ khi nào có điều tệ hại xảy ra?”

“Bởi vì,” Ugry ngừng, “Ta cố để mắt
tới mọi việc. Có gì đang xảy ra là ta phải tới tận nơi xem đó là cái gì.”

Erec trố mắt, “Thế tại sao ông lại
săn đuổi tôi trong cung điện phía tây hà?”

“Bởi vì ngươi đã lén lút đến nơi ở
của nhà vua, một điều cấm kỵ, sau khi đã được cảnh báo. Ngươi đáng bị quẳng ra
khỏi lâu đài. Ai mà biết ngươi đang rắp tâm mưu tính điều gì? Và ngươi đã sử
dụng Cửa Cảng một cách bất hợp pháp để đột nhập hầm ngục của vua Pluto, rõ ràng
là để giúp tù nhân vượt ngục.”

Đám đông la ó, huýt gió rần rần.
Ugry xem ra rất giỏi cái việc bôi xấu Erec trước mọi người.

“Làm sao ông biết tôi vào hầm ngục
của vua Pluto?” Erec hỏi.

“Ta đã tính toán biết được điều đó
từ trước khi ngươi sử dụng Cửa Càng khá lâu. Ta đã theo ngươi đi vào. Như ta
nói đấy, công việc của ta là để mắt tới mọi việc diễn ra trong lâu đài của nhà
vua, nhất là khi nhà vua không thể tự mình lo liệu được.”

Erec trố mắt nhìn Ugry, “Ông đã
theo tôi vào hầm ngục. Ông đã thấy những gì xảy ra giữa tôi và quỷ bóng đêm. Và
rồi…”

Ugry cau có, “Ta đã cứu ngươi.”

“Và ông không muốn họ đưa tôi đến
cuộc thi cuối cùng. Tôi đã nghe ông tranh cãi với Kilroy. Bởi vì ông biết…”

“Phải. Sau chuyện xảy ra trong hầm
ngục, ta đã xem sổ sách của Spartacus và suy đoán ra ngươi là ai. Ta biết tại
sao họ đưa ngươi tới hang rồng. Nhưng ta không thể ngăn chặn sự việc đừng xảy
ra.”

“Thôi được,” Erec nói. “Giờ tôi đã
có con mắt rồng rồi.” Căn phòng im lặng như tớ. Balthazar ugry hạ thấp trở về
đám đông.

“Spartacus Kilroy, bay lên và trả
lời câu hỏi của ta” Erec hét. Cây vương trượng kêu rù rù. Kilroy nảy cao lên ở
đằng trước ngai vàng. Vua Piter nhìn với vẻ thích thú dài dại. Kilroy sợ ngã,
cứ cong người với lấy bàn chân, tưởng làm thế sẽ hạ xuống được.

“Spartacus Kilroy, hãy nói thật về
âm mưu chiếm Thần Quốc của ngươi.”

Kilroy lộ vẻ bàng hoàng, “Ta không
có âm mưu chiếm đoạt bất cứ cái gì cả. Tại sao cậu nghĩ như thế?” Kilroy nhìn
đám đông láo nháo bên dưới phân bua. “Đứa trẻ này bị khùng rồi.”

“Hãy nói thật. Ngươi đã ở trong kho
vũ khí cùng với Rayson Chai Đá phải không?”

“Không bao giờ! Nhưng việc đó là
sao vậy?”

“Ngươi đã ếm bùa vua Piter bấy lâu
nay đúng không?”

“Không! Hoặc… tôi không biết việc
đó.” Anh ta nhíu mày. “Sao cậu lại nói thế?”

“Không phải chín ngươi đã dốc tuột
cà phê xuống cổ họng vua Piter sao? Cà phê có pha gì đó thì phải?”

“Nó có pha thuốc,” Kilroy nói, ra
vẻ nổi sùng. “Nhà vua cần uống thuốc chữa bệnh, cứ hai tiếng đồng hồ một lần, kẻo
không thì Ngài sẽ chết, toi được sai làm điều đó. Tôi luôn làm như được sai
bảo. Ngài uống thuốc hai tiếng một lần hệt như cỗ máy đồng hồ, sau đó là liều
buổi tối với sô-cô-la nóng lúc tám giờ. Thuốc tạo nên điều kì diệu cho Ngài.
Tôi đã thấy Ngài thư thái lên từng ngày.”

“Ngươi đã ra lệnh cho nhân ngưu
đúng không?”

Kilroy thở dài và nhìn xuống, “Phải.
Người ta bảo với tôi đó là một phần của cuộc thi đầu tiên. Thật là một thảm hoạ.”
Anh ta cúi gục đầu hổ thẹn.

“Tại sao ngươi lại giúp vua Pluto
lấy mắt rồng?”

“Ngài ấy bảo con mắt rồng sẽ phù hộ
cho các quốc gia vĩ đại của chúng ta phát triển thịnh vượng.” Kilroy thở dài. “Tôi
đã rất lo lắng về việc đưa cậu vào trong đó. Xem ra quá nguy hiểm. Nhưng vua
Pluto cam đoan với tôi rằng cậu sẽ an toàn. Và Ngài đã đúng. Ngài bảo cậu đã
đột nhập vào hầm ngục và thả một tù binh nguy hiểm ra. Cầu cần phải bị nhốt
lại. Sau đó cậu lại ăn cắp cả con mắt rồng!”

Đám đông lại đùng đùng phản đối.
Erec chắc chắn mình sẽ bị vây đánh nhừ tử, nếu như họ không bị phù phép làm chôn
chân tại chỗ.

Kilroy sà xuống sàn. Erec nổi khùng
lên. Nó gõ cây vương trượng xuống sàn, “Hãy chỉ cho ta biết ai đã bỏ bùa mê vua
Piter! Kẻ mà ta đã nghe nói chuyện với Rayson Chai Đá trong kho vũ khí là ai?
Hãy chi cho ta người mà Baskania gọi là trợ thủ của hắn ở Thần Quốc. Hãy nhấc
nó lên cho tất cả cùng thấy.”

Ở một góc phòng khác, Hecate Jekyll
bắn vọt lên không.

Erec cắn môi. Người đã giúp mình
trốn… chắc hẳn đã xua mình thẳng tới Baskania. Đầu bếp của nhà vua. Bà ta đã
làm tay sai cho Baskania suốt bao lâu nay.

Cây vương trượng nóng rực trong tay
Erec. “Hãy nói thật. Bà đã yểm bùa vua Piter bao lâu rồi?”

Mặc Hecate méo xẹo, nhưng bà ta
không thể kìm nén được lời nói vuột ra, “Gần mười năm.” Tiếng chỉ trích vang
vọng khắp phòng.

“Và Spartacus Kilroy làm công việc
bẩn thỉu của bà, cho nhà vua uống thuốc hai tiếng một lần phải không?”

“Đúng vậy, và tôi đã ếm bùa anh ta
hàng ngày.” Hecate sẵng giọng. Mặt Kilroy trắng bệch ra.

“Tại sao lại là Kilroy?”

“Anh ta tin cậy được và không quá
tinh khôn,” bà ta nhâng nháo nói. “Tôi chọn anh ta khi Ruth Cleary, cựu Cô vấn
Tiên tri của vua Piter, bị giết.” Kilroy không có học thức, không phải là nhà
tiên tri, nên tôi đã bắt thóp anh ta. Anh ta phải nhận mệnh lệnh để khỏi bị tố
cáo chân tướng giả mạo.”

“Thế ra chính bà đã thì thào trong
kho vũ khí với Rayson, ăn cắp vũ khí để chiếm đoạt vương quốc của người Lắm
Phép.”

“Đúng, chính là tôi,” bà ta rú lên.

Tiếng nào động nổi lên. Erec chĩa
cây vương trượng vào Hecate Jekyll, bất thình lình bà ta bị trói giật cánh
khuỷu bằng dây thừng hệt như nó lúc nãy.

Đầu vua Piter oặt qua một bên. Ngài
sẽ trở lại là chính Ngài, khi bùa mê phai dần đi. Nhưng như thế thì lâu quá.
Erec trỏ cây vương trượng vào vua Piter, “Hãy để cho vua Piter tỉnh dậy và trở
về là chính Ngài.”

“Ý hay đấy,” cây
vương trượng nói. Ánh sáng quyền năng xẹt như tên lửa qua người Erec. Nó đang
dần quen với cảm giác này.

Một trong hai con mắt của vua Piter
mở to tướng. Rồi lại cụp rũ xuống. Con mắt kia của ngài cũng sụp y chang vậy.
Sau đó ngài ngồi thẳng trên ngai vàng của mình, cơ thể rung rung như bị điện
giật. Đến khi ngừng rung lắc, ngài nhìn quanh phòng với đôi mày nhướng cao. Một
nụ cười nở rộng trên gương mặt ngài. Cả căn phòng im bặt.

Vua Piter bất giác phá ra cười. Ban
đầu là cười khúc khích, sau đó là cười híp mắt, nhăng răng, cho tới khi nước
mắt trào ra. Ngài cúi người xuống, nhùn nhún đầu gối. Tựa hồ như ngài phát điên
rồi vậy.

Khi ngài ngồi thẳng trở lại xem ra
đúng là nhà vua dang hiển hiện trước mắt Erec. Lưng ngài thẳng. Cơ bắp giờ đây
cuồn cuộn nhấp nhô bên dưới lớp hoàng bào. Khi căng hết thân hình lực lưỡng của
mình, trông ngài cao lớn lạ thường. Nhà vua cứ cười ha hả và khịt khịt mũi.
Ngài tìm thấy chiếc khăn tay trong túi sáo và lẩy ra hỉ mũi, xong giơ chiếc
khăn ra xem với vẻ ghê tởm, “Cái này xưa rồi.” Ngài quẳng tọt nó xuống sàn.

“Thật là điên cái đầu,” giọng nhà
vua trầm trầm. “Khi ta phạm sai lầm thì ta lại phạm sai lầm nghiêm trọng. Và
chỉ cần một thằng bé ốc tiêu là mọi thứ lại đâu vào đấy. Lại đây, cậu bé.”

Erec líu ríu đi tới. Người ta muốn
né ra để tránh đường cho nó đi, nhưng lại không thể nhấc chân được, cho nên
Erec đành giẫm bừa lên vài bàn chân không may mắn, trên đường đi.

Mắt nhà vua rực sáng, hầu như đã
linh lợi trở lại. Ngài cười hiền hậu và kéo nó lại gần, rồi ôm chầm lấy. “Cảm
ơn con, Erec,” ngài thì thầm. “Xin lỗi vì ta đã không nghe theo lời khuyên của
con.”

Nhà vua nhìn quanh phòng và cười
khà khà, “Hừ, ta đoán là người ta không thể thay đổi được lịch sử. Quả là một
chuỗi những sự kiện động trời. Mọi chuyện đã xảy ra nhanh quá. Ta đã mất cảnh
giác. Vợ ta mất. Ba đứa con sinh ba của ta mất. Ruth Celary cũng mất luôn. Cả
Hermit nữa. Ta chẳng còn ai. Có chuyện gì đó xảy ra, nhưng ta không biết làm
sao… Ta không thể tránh được. Nhớ lại lúc đó, ta chỉ vừa mới về sau khi đi thăm
một người bạn đã giúp đỡ ta lo liệu việc gì đó, và một đầy tớ mang cho ta một
tách trà…

“Nghĩ mà coi. Gần mười năm đã trôi
qua” ngài gãi gãi hàng lông mày, vỗ lên đỉnh đầu, rồi xoa mặt. “Thật bối rối
làm sao. Lẽ nào ta đã để mình ra nông nỗi này? Còn lâu đài nữa chứ. Ta nhớ,
điều cuối cùng ta đã làm là làm nghiêng nó qua một bên, khi ta bị đánh thuốc
lú. Quả là bậy bạ hết sức.” Ngài nháy mắt với Erec. “Ta nhớ con đã ngăn ta đừng
có uống tách cà phê đó. Lời khuyên thật chí lý. Vui lòng để ta lấy lại vương
trượng của ta nhé?”

“Ồ… con nghĩ bây giờ nó là của con
rồi ạ,” Erec nói, không biết phải làm gì.

Vua Piter mỉm cười, “Ờ đúng, về mặt
nào đó. Nhưng chưa phải bây giờ đâu, cậu bé ạ. Cây vương trượng và hòn đá Lia
Lơ Đễnh đã tìm ra con. Thế nhưng con vẫn còn một số việc phải làm trước khi
vương miện và vương trượng thuộc hẳn về con. Đúng ra là mười hai việc.”

Erec miễn cưỡng trao vương trượng
cho vua Piter. Erec chẳng muốn trả nó lại tẹo nào. Nhà vua vẩy cây vương trượng
mọt cái bằng cánh tay thuần thục vô cùng.

Bất thình lình, căn phòng chao đảo,
nghiêng hẳn qua bên, lùi xa ra khỏi ngai vàng. Nếu đám người đến dự lễ đăng
quang không bị gắn tịt xuống sàn, thì hẳn là họ đã té chồng chất lên nhau thành
đống ở bức tường đằng cuối phòng rồi. Thay vì vậy, họ bị treo chổng ngược chân
lên, đầu nhoài về phía bức tường, loay xoay, húc bổ đầu vào nhau.

Erec, kẻ không bị gắn chặt xuống
sàn, bay ngược ra đằng sau, văng qua vài người. Khi họ té rạp xuống sàn, nó lộn
bưng bưng qua người họ về phía bức tường. Nó chụp đại được một bàn tay, bèn ghì
chặt lấy, toàn than nó ngúc nga ngúc ngoắc.

“Hừm,” vua Piter bị treo lơ lửng ra
đằng sau ngai vàng của ngài. “Hẳn là đã có kẻ làm lệch trọng lực ở nơi này.”

Ngài lại vẩy cay vương trượng lần
nữa, trọng lực được điều chỉnh lại. Tất cả mọi người bị lôi trở về nơi chân họ
bị chôn cứng, không còn phải bối rối vì cứ húc đầu vào nhau nữa. Căn phòng
trông như một sàn nhảy Twister khổng lồ. Erec loi nhoi lội trở lại chỗ nhà vua,
giẫm trúng thêm mấy bàn chân nữa.

Mí mắt nhà vua lớp chớp, và một
chiếc gương soi hiện ra trong tay ngài. Ngài nhìn vào gương với vẻ gớm ghiếc.
Trong nháy mắt, mái tóc xám xơ xác của ngài biến thành một bộ tóc dày, trắng
như cước, chòm râu phồng ra, ngài trở nên cao lớn hơn và sạch sẽ hơn. Tuy trông
ngài vẫn già, nhưng quắc thước và tinh anh. “Tức cười quá. Dẫu ta bị ếm bùa
hoàn toàn, nhưng ta vẫn có thể nhớ tất tật mọi thứ, nhất là những gì xảy ra tối
nay.” Ngón tay ngài bật cái tách, lập tức Hecate Jekyll bị trói còng queo xộc
ra trước mặt ngài.

Nhà vua thở dài, “Hecate. Ngươi
luôn là một vốn quý của ta: thông minh,, quy củ có giáo dục. Ngươi xứng đáng
với những điều tốt đẹp hơn thế này nhiều. Ngươi chọn sai lối rồi.”

“Thời của ngài đã hết rồi.” Hecate
khinh khỉnh. Búi tóc xổ tung và mớ tóc dài muối tiêu xoã ra rũ rượi trên vài bà
ta. Vua Piter thở dài và bật ngón tay cái tách lần nữa. Bà ta liền biến mất.

“Bà ta đâu rồi ạ?” Erec hỏi.

“Trong hầm ngục của ta” nhà vua rầu
rĩ bảo với nó.

“Rayson Chai Đá làm việc với bà ta,
phục vụ Baskania đấy, thưa Đức Vua,” Erec nói.

Căn phòng lại dậy lên tiếng ồ à
kinh ngạc, “Không thể nào!” “Sao lại là Thái tử Baskania. Ngài là người tốt mà.”

“Rayson á? Anh ta là một vận động
viên, không phải là tội phạm đâu.”

“Baskania vừa mới ở đây xong,” Erec
nói. “Hắn chính là kẻ đã trói con lại đấy ạ.”

Mọi người nhìn nhau, lắc đầu không
thể tin nổi, “Chắc là có người khác thôi. Hoàng tử Thầy pháp ai làm lại thế.”

Nhà vua lia một ngón tay khắp đám
đông, “Ta e rằng Rayson đã chuồn mất rồi. Có người hẳn là thấy khó tin khi
Baskania lại đứng sau vụ việc này. Xem ra hắn đã trở nên nổi tiếng, được dân
chúng biết đến quá nhiều trong mười năm qua.” Ngài hắng giọng và nhìn vào ngực
Erec một cách lạ lẫm. “Đôi mắt kính kia trông quen quen, con cho ta nhìn một
chút được chứ?”

Erec đắn đo, “Con rất cần nó.”

“Dĩ nhiên ta sẽ trả lại cho con
ngay, nhưng nếu con thấy không thoải mái thì…”

Erec trao kính cho vua Piter. Ngài
đeo vào. Nét mặt thoải mái của ngài chuyển thành sung sướng. Môi ngài mím chặt,
nước mắt ràn rụa, “Ái khanh… Ta đã trở lại… Phải, ta biết…” Giọng ngài dịu dàng
biết bao. “Bây giờ ổn rồi, không sao hết. Đêm nay chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Ngài trả lại mắt kính cho Erec. “Con làm tốt lắm. Ta rất ghét phải nghĩ điều gì
sẽ xảy ra nếu không có con”

Erec ho húng hắng, “Con cần sự giúp
đỡ của Người. Con có một người bạn, Bethany Evirly. Bác của bạn ấy đang cầm tù
bạn ấy. Cha mẹ bạn ấy đều mất cả, và bác của bạn ấy bắt bạn ấy làm việc quần
quật ở quầy báo suốt ngày mà không chăm sóc gì cả. Bạn ấy thật sự muốn ở lại
Thần Quốc ạ.” Erec biết chắc là mình vẫn chưa giải thích thấu đáo. Đức vua là
người loại nào mà lại giúp trẻ con trốn khỏi nhà cơ chứ?”

“Hừm… Tên con bé ấy là Bethany, nó
nói thế hả?”

“Thưa vâng.”

“Tên ông bác là gì?”

“Earl Evirly.”

“À. Earl Evirly. Ta nhớ gã này rồi.
Thật tức cười là sau cơn u mê dai dẳng như thế mà ta lại nhớ được nhiều đến
vậy. Hắn ta nhận lệnh từ Hecate. Ta nhớ vài cuộc nói chuyện giữa họ mà. Ờm,
chúng ta hãy nghe cuộc chuyện trò giữa Bethany và ông bác nào.”

Vua Piter gõ ngón tay vào ngai vàng
của mình, tức thì Bethany và ông bác Earl đứng ngay trước mặt họ. Ông bác Earl
láo liên dòm quanh, và rỗi, chĩa ánh mắt quàu quạu vào Bethany. “Á à, mày đây
rồi, đồ thối tha. Mày tưởng mày thắng được tao, hả? Định chuồn một mình sao?
Hừ, tao có bạn bè thế lực mạnh lắm. Mày nghĩ coi ai đã mang mày tới đây? Mày
đừng hòng thoát khỏi tao. Lộn xộn nữa là mày sẽ phải trả giá nghe chưa.” Mắt
ông ta long lên sòng sọc.

Bethany trông sợ khiếp vía vì những
lời hăm he của ông bác mình. Bỗng con bé bắt gặp nụ cười rộng ngoác của Erec,
cùng với vua Piter đang nhìn chăm chú và cười hề hề. Con nhỏ giật bắn người,
hoảng hồn.

Ông bác Earl cũng đồng thời nhận ra
nhà vua. Quai hàm lão xệ xuống, mắt nháo nha nháo nhác.

“Ngươi sẽ không tìm thấy bà Jekyll
ở đây đâu, nếu đó là kẻ ngươi đang tìm kiếm,” vua Piter nói. “Bà ta sẽ thư giãn
ít lâu trong hầm ngục của ta.” Mặt lão Earl biến sắc, trắng bợt và bắt đầu ho
khù khụ. “Thì ra ngươi là ông bá của Bethany à?”

“Ph… phải,” lão Earl đứng thẳng
lên. “Là thần ạ. Nó là kẻ bỏ trốn, trộm cặp và cần phải trở về nhà ngay lập tức.”

“Ra vậy,” vua Piter vuốt râu. “Thế
cha mẹ con bé ấy chết cả rồi à?”

“Vâng,” ông bác Earl có vẻ nhấp
nhổm.

“Con bé ấy là con của chị ngươi?
Hay của em trai ngươi? Tên họ của cha mẹ con bé ấy là gì?”

Ông bác Earl liếc nhìn Bethany cầu
cứu, nhưng con bé cứ đứng khoanh tay ra chiều thách thức. Nhà vua nghiêng vương
trượng về phía ông bác Earl và nói, “Để ta làm theo sự chỉ dẫn của Erec ngày
hôm nay nào. Ta muốn ngươi hãy… con đã nói thế nào ấy nhỉ, Erec? Hãy nói thật
về mối quan hệ của ngươi với Bethany. Có phải con bé ấy là cháu gái của ngươi
không?” theo mệnh lệnh của vương trượng, ông bác Earl kẹp chặt hai cùi chỏ lại
và khuỵu đầu gối xuống. “Không.” Bethany mếu máo, sắp khóc đến nơi.

“Tại sao ngươi sở hữu Bethany
trong… trong mười năm qua?”

Ông bác Earl nhắm tịt mắt lại như
muốn biến mất cho rồi. Lời lẽ tự động tuôn ra khỏi miệng lão, “Cha mẹ nói bị
giết ở nơi này cách đây gần mười năm. Người ta nghĩ nó thuộc dòng dõi cao quý.
Thần được lệnh phải canh chừng nó cho tới khi người ta cần đến nó.”

“Ai đã giết cha mẹ con bé này?”

“Lũ đần độn mù quáng làm theo những
mệnh lệnh của cấp trên. Thần không nhớ tên của chúng.”

“Dĩ nhiên. Ừm, ngươi đã xong việc
của ngươi rồi, Earl. Bây giờ là lúc mà, như ngươi nói đấy, ta sẽ tiếp nhận
quyền chăm nom Bethany… Evirly, đúng không nhỉ? Còn đây, có lẽ là Bethany hả.”
Ngài nháy mắt với con bé, “Trông con rất quen, Bethany à. Con có chịu sống
trong lâu đài như một thành viên của gia đình ta không? Ta không có con cái gì
ở đây cả, cho nên đừng trách ta nếu ta có chiều chuộng con một chút. Chúng ta
sẽ có rất nhiều tiệc tùng cho con và sẽ có rất nhiều bạn bè của con tới chơi.”

Bethany oà khóc và lao vào vòng tay
dang rộng của nhà vua. Mặt ông bác Earl chuyển sang đỏ rần.

“Còn về ngươi, Earl, những gì ngươi
đã làm bị khép vào tội bắt cóc. Ta nghĩ ngươi cần được điều chỉnh lại ký ức của
mình.” Ông bác Earl biến mất.

“Ông ta đi đâu vậy ạ?” Bethany hỏi.

“Tới bệnh viện hoàng gia. Phải mất
vài ngày hắn mới xong việc điều chỉnh ký ức. Hắn ta sẽ bị hành một thời gian
đấy, ta nghĩ vậy.”

“Điều chỉnh ký ức là gì à?” Erec
hỏi.

“Ở Thần Quốc, các thần dân của ta
không cần nhà tù. Một lần điều chỉnh ký ức sẽ tạo ra một ký ức kinh khủng bị
giam cầm trong một nhà tù tàn bạo, mất nhân tính khoảng hai mươi năm, hay nhiều
hơn nữa. Sự ngược đãi, xà lim băng giá, đói khát, đồ ăn ghê tởm… Earl sẽ biết
rằng những điều đó không thật sự xảy ra, nhưng không quan trọng. Nó vẫn mang
lại cảm giác hoàn toàn như thật, bởi vì hắn ta sẽ nhớ nó rõ mồn một. Xứ này rất
ít tội phạm. Dĩ nhiên là cũng có hầm ngục và vài nhà tù ở vùng xa xôi hẻo lánh,
nhưng chỉ dành cho một số ít thôi.

“Nào, bây giờ còn gì nữa không,
trước khi ta giải phóng cho những khán thính giả bị giam cầm của chúng ta.”

Erec đã quên bẵng rằng toàn thể căn
phòng đang bị dán chặt tại chỗ. Căn cứ theo vẻ mặt hân hoan của họ thì hình như
phần lớn họ cũng quên luôn là mình đang bị “Cứng đò” rồi. Erec buột miệng, “Vâng.
Gia đình con phải trốn chạy, mẹ con, bà June O’Hara, vừa thoát khỏi hầm ngục
của vua Pluto. Con nghĩ ông ta thuộc phe của Baskania”

Vua Piter gật đầu, “Ta e là vậy.
Đương nhiên, ta sẽ giúp mẹ con con. Nếu con muốn, con có thể mời bà ấy đến sống
ở Thần Quốc, cùng toàn thể gia đình con luôn. Chính ta sẽ rước họ tới đây. Sao
con không báo cho họ biết đi. Nơi này rất tốt cho gia đình con đấy, nhất là khi
con muốn trở thành vị vua kế tiếp của Thần Quốc.”

Mặt Erec đỏ lựng. Vị vua kế tiếp!

“Ừm, xin lỗi, thưa vua Piter?”
Bethany nói. “Anh chàng kia, Balor Stain ý, đã đánh cắp con mèo Bánh Xinh của
con. Xin cho con đòi nó về lại có được không ạ?”

Nhà vua mỉm cười, “Thế chẳng phải
nó là con mèo đang ở trên bậu cửa sổ kia sao?”

“Bánh Xinh!” con mèo có bộ lông màu
hồng êm mượt nhảy phóc xuống, chạy lon ton vào vòng tay của Bethany. “Mày trốn
thoát được khi nào vậy? Mày đi tìm tao từ bấy đến giờ à?” Nước mắt ướt sũng bộ
lông của Bánh Xinh khi nó cọ vào má Bethany.

Damon chỉ tay, “Con mèo tiết lộ bí
mật. Coi kìa. Con mèo tiết lộ bí mật đấy.”

Balor vùi mặt vào lòng bàn tay, “Nó
đã nghe lỏm tụi mình nói gì rồi. Con mèo ngu ngốc đó sẽ tiết lộ bí mật mất thôi.”

Bánh Xinh nhảy lên vai vua Piter và
thì thầm vào tai ngài. Nhà vua gật đầu thở dài, rồi lại lắc đầu. Sau một quãng
tưởng như kéo dài vô tận, con mèo nhảy qua chỗ Bethany.

“Xem ra bốn anh chàng này đang toan
tính những kế hoạch rất độc ác. Nhưng, ta không thể trừng phạt người ta chỉ vì
lập kế hoạch, nhất là khi những kế hoạch đó chỉ được nghe từ một con mèo.” Ngài
chỉ vương trượng vào Balor, “Món đồ quý giá nhất của ngươi ở đây là gì hả?”

Mặt Balor dài đuột ra, “Chiếc đồng
hồ đeo tay của thần ạ. Nếu thần chỉ nó vào ai thì thần có thể nghe được người
đó đang nói gì.”

“Ngươi phải trao vật đó cho Bethany
để xin lỗi. Nếu ngươi còn âm mưu gì nữa thì ta sẽ không nhân đạo nữa đâu.”
Chiếc đồng hồ đeo tay của Balor bay khỏi cổ tay nó, rớt vào lòng bàn tay
Bethany. Balor rủa thầm trong cổ họng.

Bethany cầm chiếc đồng hồ đeo tay
với vẻ ghê tởm, “Ấy cầm lấy đi,” con bé trao nó cho Erec. “Tớ chả muốn thứ gì
của thằng đó cả.”

“Thật à?” Erec nhìn vào những nút
bấm và cái loa nhỏ xíu.

“Tớ tính vứt nó đi. Nhưng ấy chẳng
phải vẫn ao ước có một chiếc đồng hồ đeo tay là gì,” Erec đeo đồng hồ vào.

Vua Piter ngọ nguậy một ngón tay. “Các
ngươi được tự do ra về. Ta mời tất cả các ngươi dự buổi yến tiệc tối nay để
vinh danh Erec Rex, vị vua tương lai của các ngươi!”

Đám đông bùng lên vỗ tay vang dội.
Vua Piter nháy mắt với Erec, “Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau. Ta e là sẽ
có nhiều việc cần phải chấn chỉnh lại.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3