Tiền chuộc trái tim - Chương 11 - Phần 2

“Không,” Hugo nói chắc chắn. “Sự đầu độc đã bắt đầu rất lâu từ trước đám cưới đó. Chính vì bị đầu độc mà ông ấy trở nên điên rồ đến mức muốn có một đám cưới như vậy.”

“Nhưng thưa bá tước,” Reginald nói, liếm môi bối rối. “Cháu có hiểu mình đang nói gì không?”

“Tôi hiểu quá đi chứ.” Hugo bắt đầu bước thành vòng tròn rộng quanh viên quản gia. “Trong lịch sử của gia đình tôi, thưa ông Laroche, chẳng hề có ghi chép nào về chứng điên. Không phải ông tôi, không phải cụ tôi, hay kị tôi từng phải chịu cảnh mất trí như vậy...”

“Có rất nhiều thứ có thể khiến một con người trở nên điên rồ,” Reginald Laroche khăng khăng. “Trong trường hợp của cha cháu, đó là do mánh khóe của một đứa con gái. Vào thời xưa người ta đã có thể buộc tội nó là đồ phù thủy...”

“Không,” Hugo nói, không hề rời mắt khỏi viên quản gia. “Finnula Crais không phải là nguyên nhân cho sự điên rồ của cha tôi. Nguyên do là vì ông đã bị đầu độc, chỉ đơn giản là như vậy.”

Reginald thở mạnh, hướng cái nhìn về phía quận trưởng, “Ông đã kể với cậu ấy những gì tôi đã nói sau khi lão già... ý tôi là ngài Geoffrey chết chưa? Rằng tôi đã nghĩ rằng chính đứa con gái đó đã bỏ thuốc độc. Hugo, cháu nên thấy con bé đó căm ghét ông ấy đến thế nào. Nó không để cho ông ấy chạm đến nó. Một đứa con gái lạ lùng, chẳng có chút gì nữ tính. Ông quận trưởng đã kể cho cậu ấy là chúng ta nghi ngờ nó săn trộm thú của tôi... của ngài Bá tước chưa? Một kẻ sát nhân, săn trộm, có khi còn là đồ phù thủy nữa...”

“Ông đang buộc tội một cô gái lương thiện, chất phác,” Hugo bước ngày càng nhanh hơn.

“Chất phác ư, thưa bá tước? Không đâu, Finnula Crais không hề đơn giản. Cô ta mặc cái quần trơ trẽn đó cho tất cả nhìn thấy, chứ không chịu mặc váy dài như là một con chiên biết kính sợ Chúa...”

“Đủ rồi,” Hugo quát lên, dừng lại ngay trước mặt gã quản gia. “Ông không được phép nói thêm một lời xấu xa nào nữa về cô ấy. Việc của ông bây giờ là xuất trình giấy tờ mua bán ngựa của cha tôi. Hãy mang cho tôi xem các sổ sách kế toán và giải thích tại sao mức thuế mà các nông nô của cha tôi phải nộp lại tăng thêm một phần ba. Và ông sẽ phải giải thích cho tôi tại sao mùa đông này, có rất nhiều nông nô lẽ ra đã phải chết đói nếu không có lòng tốt của con người mà ông vừa phỉ báng độc địa đó.”

Reginald Laroche chắc hẳn đã ngờ tới việc như thế này sẽ xảy ra. Chắc hẳn hắn ta đã nghĩ nếu Hugo sống sót trở về sau cuộc Thập tự chinh, thế nào chàng cũng sẽ biết về các hành động của hắn ta sau cái chết của ngài Geoffrey. Hugo không thể chứng minh rằng hắn đã đầu độc cha chàng, cho dù chàng khá chắc chắn về khả năng đó.

Nhưng chàng có thể dễ dàng chứng minh Reginald Laroche về tội bòn rút và biển thủ, và vì thế mà chàng muốn John de Brissac có mặt khi buộc tội hắn ta.

“Thưa bá tước,” gã quản gia thốt lên và khiến cho Hugo ngạc nhiên bằng một nụ cười cho dù là nhợt nhạt. “Thưa bá tước, chuyện gì thế này? Ngài nghe lời đồn thổi ở trong làng ư. Tôi thấy ngạc nhiên đấy. Trước kia ngài đâu có phán xét ai đó mà không cho người ta cơ hội giải thích...”

“A!”Quận trưởng de Brissac kéo ghế ra ngồi và quan sát Hugo và ông chú họ của chàng. “Vậy ta hãy lắng nghe những điều ông nói nào, thưa ông Laroche. Chắc sẽ là một câu chuyện thú vị lắm đây. Bá tước Hugo, xin mời ngồi xuống thưởng thức màn biểu diễn nào.”

“Tôi đứng được rồi, cảm ơn John,” Hugo nói và không thể kìm nối một nụ cười trước sự hứng thú rõ rệt của viên quận trưởng trước tình huống này. “Chúng tôi nghe đây, Reginald,” chàng nói và lại khoanh tay trước ngực. “Bắt đầu từ lũ ngựa đi.”

“Chuyện đó từ lâu rồi, tôi cũng không nhớ được nhiều, nhưng dường như lúc đầu có một con bị ốm, và rồi chuyện đó lây lan sang những con khác, cho tới cuối cùng, gần như tất cả đàn đã bị chết...”

“Vậy là cha tôi cũng không bán chúng?”

“Có vẻ như tôi đã lầm lẫn về điều tôi nói lúc trước, thưa bá tước...”

“Vậy còn việc tăng thuế?” Lời bào chữa của hắn ta sẽ là gì đây, Hugo tự hỏi và không thể không thấy ấn tượng với điều mà hắn ta bịa ra một cách dễ dàng, nạn lụt.

“Ôi thưa bá tước, cái trận lụt khủng khiếp đó. Nước sông dâng lên vào tháng sáu vừa qua làm ngập gần hết đất đai của ngài, phá hủy hơn nửa mùa màng. Tôi phải tăng thuế, để bù vào chỗ mùa màng đã bị phá hủy và giữ cho thái ấp duy trì được qua những tháng mùa đông...”

Hugo liếc nhìn Quận trưởng de Brissac trông đang có vẻ rất trầm ngâm. “Đúng rồi, nước sông dâng lên vào tháng sáu,” ông đồng ý. “Và nó có làm ngập một vài cánh đồng thật. Nhưng theo tôi nhớ thì đâu như chỉ có một cánh đồng lúa mì bị hư hại...”

“Tổn thất nặng nề hơn thế nhiều. Toàn bộ đất đai bị ngập nước trong nhiều ngày...”

“Vì thế mà ông đòi Matthew Fairchild cả đống tiền để được lấy Mavis Poole và rồi anh ta buộc phải nhận của bố thí để có tiền trả cho ông?” Cặp mắt của Hugo đầy vẻ bực tức.

“Matthew Fairchild?” Reginald Laroche có vẻ hoảng sợ như một con quạ trong bẫy. “Mavis Poole ư? Chắc hẳn phải có nhầm lẫn gì đó. Tôi không biết những cái tên này...”

“Gia đình nhà Mavis Poole đã trồng trọt cho dòng họ Fitzstephens hơn năm mươi năm rồi,” Hugo thông báo với vẻ khinh miệt. “Thế mà ông vẫn nói tên của cô ta nghe không quen ư? Ông đã làm quản gia cho cha tôi nhiều năm trước khi ông qua đời. Vậy thì ông làm công việc gì nếu không phải là ghi nhớ tên những người làm công cho ông?”

Reginald lắp bắp câu trả lời, nhưng Hugo đã cắt ngang lời hắn ta một cách giận dữ. Chàng không thể chịu đựng thêm nữa. Gã đàn ông này, nếu không phải là đã giết hại ngài Geoffrey, thì cũng đã sát hại kí ức của chàng, bằng cách để cho người của chàng chết đói. Cơn giận của Hugo lên tới cực điểm và chàng không thể kiềm chế nó được nữa.

Vị bá tước túm lấy Reginald Laroche, nhìn chằm chằm vào hắn bằng cặp mắt đã chuyển sang màu vàng đầy nguy hiểm. “Tôi có thể bẻ gãy ông,” Hugo gầm gừ, “như là một cành cây. Tôi có thể quăng ông vào bức tường đó để cho ông bị gãy cổ...”

“Thưa bá tước...”Quận trưởng de Brissac nhổm dậy khỏi cái ghế yên ấm, trông ông có vẻ báo động.

“Tôi có thể buộc tội ông vì những tội lỗi rành rành,” Hugo nói tiếp, bằng giọng nói vô cảm của người mà cơn giận đã vượt quá khả năng biểu hiện. “Và rất vui được thấy ông mục nát trong tù trong suốt phần đời còn lại. Nhưng tôi sẽ còn thích hơn nữa nếu có thể thọc thanh kiếm của tôi xuyên qua người ông, và rồi lau máu vấy trên thanh kiếm đó bên trên cái xác thảm hại của ông...”

“Bá tước!” viên quận trưởng thốt lên, “Không được đâu!”

“Nhưng thay vào đó,” Hugo gầm ghè, vẫn túm chặt lấy cổ áo của gã quản gia, “Tôi sẽ cho ông biết ông đã làm những gì, bởi vì ông đóng vai kẻ vô tội thuyết phục đến vậy...”

Hugo giật mạnh gã quản gia về phía chàng. “Không gì cả,” chàng rít lên, nhỏ đến nỗi Quận trưởng de Brissac phải nghiêng về phía trước để nghe điều chàng nói. “Ông không làm gì cho cái nhà này và không làm gì cho cha tôi. Ông không lo lắng tới những mạng sống mà cha tôi đã thề sẽ bảo vệ và đã ra lệnh cho ông làm điều đó. Ông chỉ quan tâm tới việc lấp đầy cái túi bẩn thỉu của ông bằng vàng của nhà Fitzstephen. Tối nay, điều đó sẽ chấm dứt.”

Xô gã đàn ông gầy gò ra, Hugo quan sát tên quản gia va vào bức tường đối diện rồi trượt xuống, rên rỉ, thân hình hắn ta cuộn lại như là một đứa trẻ. Hoàn toàn không có một chút thương cảm cho kẻ đã làm hại biết bao nhiêu người, Hugo hờ hững nói, “Từ giờ tới cuối năm, ông phải trả lại từng đồng ông đã bóp nặn từ người của tôi. Tôi muốn ông trao tất cả những ghi chép về các giao dịch ông đã thực hiện cho quận trưởng Brissac trước khi trời tối. Và tôi muốn ông xéo khỏi nhà tôi trước trưa mai. Như thế đã rõ chưa?”

Trong một khoảnh khắc, Reginald Laroche ngước nhìn lên, và khi đó Hugo nhìn thấy điều gì đó lướt qua khuôn mặt của ông chú họ, không phải là sự sợ hãi hay lo âu, mà là sự thù ghét, sự thù ghét tuyệt đối và lạnh lùng như Hugo đã từng thấy trong mắt của những kẻ Saracen mà chàng đã từng giao chiến. Chỉ có điều sự căm ghét này còn có vẻ khủng khiếp hơn, bởi vì bị kẻ thù của mình căm ghét là chuyện bình thường.

Nhưng bị ai đó trong gia đình mình căm ghét, đó lại là chuyện khác. Reginald Laroche căm ghét Hugo và có thể là cả cha chàng nữa. Tại sao cha chàng không nhận ra sự khinh ghét rõ rệt đó trong cặp mắt đen của ông em họ, thì quả thực Hugo không thể hiểu nổi.

Nhưng điều đó lập tức biến mất ngay khi Hugo nhìn thấy nó, bộ dạng của Reginald co lại thành một sự biểu hiện của sự khúm núm đầy lo lắng khi hắn ta bò tới bên Hugo.

“Thưa Đức ông,” tên quản gia lẩm bẩm, vội vàng chỉnh sửa quần áo như thể hắn ta chỉ vô tình trượt ngã, chứ không phải là bị ai đó quăng qua gian phòng. “Tất cả những gì tôi làm khi ngài đi vắng đều là vì lợi ích của thái ấp. Đúng là rất nhiều nông nô than phiền này nọ, nhưng ngài phải biết rằng cha của ngài đã nuông chiều bọn chúng. Chúng là những nông nô được đối xử tốt nhất trong vùng, ngay cả ngài quận trưởng đây cũng có thể làm chứng điều đó”

“Đã từng thôi,” John sửa lại. “Đã từng được đối xử tốt nhất.”

“Đó, ngài thấy chưa? Cha ngài, Chúa phù hộ linh hồn ông ấy, là một người tử tế, nhưng ông ấy lại không biết làm ăn. Tôi rất vui sướng cho ngài xem bất cứ giấy tờ gì ngài muốn, thưa Đức ông, nhưng sao phải vội như vậy. Ngài cứ để chuyện đó tới mai hẵng tính, thưa bá tước. Ngài đã mệt mỏi vì chuyến đi và có thể tai của ngài đã phải nghe lời lẽ thẽ thọt của những kẻ chống lại tôi...”

“Chẳng có gì phải nghĩ cả,” Hugo lắc đầu nói. Quả là gã này muốn chết rồi thì mới cả gan nghĩ rằng hắn có thể làm Hugo nguôi đi cơn giận chết người hiện tại. “Ngày mai ông sẽ phải đi, nếu không thề có Chúa, Laroche ạ, tôi sẽ dùng lưỡi kiếm của tôi để đuổi ông đi...”

“Cha à?”

Một giọng nói du dương ngân vang về phía họ, và Hugo nhìn về hướng cầu thang ở bên phải của đại sảnh. Ở đó, một cánh tay thon thả lướt trên thành cầu thang gỗ được đánh bóng khi cô gái đi xuống cầu thang, trôi nổi như một ảo ảnh màu tím. Làn da trắng xanh xao như kem được tôn lên bởi mái tóc đen như gỗ mun, tạo nên một vẻ bề ngoài nữ tính mong manh hiếm người có được. Isabella Laroche, người mà Hugo chỉ nhớ tới như là một con nhóc mười tuổi đáng ghét, đã lớn lên thành một phụ nữ thực sự quyến rũ.

“Cha à?” cô gái hỏi lại bằng giọng nói thật mềm mại. “Có chuyện gì à?” Rồi nhận ra Hugo, cô nàng đặt một tay lên ngực và rồi thở gấp.

“Trời ơi, bá tước Hugo!” cô nàng thốt lên, và chỉ bằng vài bước chân nhanh nhẹn và duyên dáng nàng đã tới trước chàng, nhún mình điệu đà khiến cho gấu váy rộng màu tím của nàng quấn quanh chân

“Cứ như là mơ vậy! Em nghe thằng nhóc Jamie nói rằng cuối cùng anh đã về, và em không thể nào tin nổi, khi mà em chưa tận mắt được thấy!”

Cặp mắt nàng đen như mã não, Isabella mỉm cười rạng rỡ với Hugo. Chàng lấy làm buồn cười khi nhận thấy cặp môi tuyệt đẹp của cô nàng được tô son, bởi vì chúng đỏ một cách khác thường, màu của hạt lựu mà Hugo đã từng ăn khi ở Ai Cập.

“Ôi anh họ, bây giờ anh cao lớn làm sao! Cứ như là trong mơ vậy. Trông anh ấy tuyệt quá, phải không cha?”

Reginald Laroche càu nhàu, chẳng còn chút khúm núm nào trong giọng nói của hắn ta, “Vào bếp đi, Isabella, vào xem bà Laver chuẩn bị bữa tối đến đâu rồi.”

“Không phải cha nói thật đây chứ! Lâu lắm rồi con và anh Hugo mới được gặp nhau. Chúng con có biết bao chuyện cần nói. Dù sao thì anh ấy đã đi khắp thế giới. Con muốn nghe về chuyện đó, và về những tên Saracen mà anh ấy đã giết, và những thắng cảnh mà anh ấy đã thấy. Anh đã thấy kim tự tháp chưa, anh Hugo? Em muốn được tận mắt thấy chúng làm sao. Chúng có thực sự như mọi người nói không?”

Hugo nhìn xuống tạo vật mê hoặc này và hiểu tại sao Finnula và các chị gái của nàng ghét cô ta đến vậy. Xinh đẹp và quỷ quyệt, Isabella Laroche theo cách riêng của cô ta, còn nguy hiểm hơn cả cha của mình, và bất kì cô gái nào không hiểu rõ đều sẽ thấy ghen tị với bề ngoài và địa vị của cô ta. Rõ là Isabella đã chuẩn bị rất kĩ càng cho buổi tối hôm nay, với một chiếc váy bằng lụa cổ trễ và đủ thứ trang sức nặng trĩu trên cổ tay và ngón tay của cô ta.

“Có vẻ như người cha hay quên của em còn chưa mời anh uống một li,” Isabella thủ thỉ, nắm lấy cánh tay của Hugo. “Để em mời anh một li, thưa bá tước...”

Quận trưởng de Brissac phá ra cười vì điệu bộ mời mọc của cô nàng, và Isabella ném về ông một cái nhìn bực tức, cặp lông mày mảnh mai của cô ta nhíu lại.

“Ôi,” cô nàng nói toẹt ra. “Là ông đấy à. Tôi không nhìn thấy ông ở đó. Xin hỏi ông cười cái gì vậy?”

“A, thưa tiểu thư,” viên quận trưởng thở dài. “Nếu cô không biết, thì tôi cũng chẳng thể cho cô biết được.”

“Isabella,” Reginal quát nạt. “Đi đi.”

“Cha!” Cô nàng tóc đen giậm chân. “Cha đang tỏ ra thô lỗ với chủ nhà của chúng ta đấy!”

“Ngài Hugo và cha đang bàn chuyện quan trọng, không liên quan đến con! Mau xuống bếp giúp bà Laver chuẩn bị bữa tối đi...”

“Thực ra thì thưa ông,” Hugo cắt ngang, “Tôi sẽ ăn tối ở nhà cối xay tối nay. Vậy nên ông hay bà Laver không cần phải lo bữa tối cho tôi, mặc dù tôi chắc Quận trưởng de Brissac, người sẽ ở lại đây giúp ông đóng gói hành lí, sẽ rất cảm kích vì bữa tối đây.”

“Ăn tối ở nhà cối xay?” Isabella thốt lên với vẻ kinh hoàng. Cô ta không nghe thấy gì khác ngoài điều đó. “Tại sao anh lại ăn tối ở đó? Ăn ở nhà thì ngon hơn ở chỗ đó chứ...”

“Có thể như vậy.”Quận trưởng de Brissac cười. “Có thể đấy, thưa tiểu thư. Nhưng tiểu thư không thể cung cấp một người bạn đồng hành như Đức ông đã có trong vài ngày vừa qua.”

“Ý của ông ta là gì?” Isabella hướng cặp mắt buộc tội về phía Hugo. “Ông ta nói gì vậy, thưa Bá tước?”

Hugo không muốn nói ra tên của Finnula, vì vậy chàng chỉ nhún vai. “Hãy nhớ những gì tôi đã nói, thưa ông,” chàng nói, hướng cái nhìn chết người về phía viên quản gia. “Không quá trưa mai.”

Hugo không cần phải nói thêm rằng, Nếu không ông sẽ phải hối tiếc đấy. Sự đe dọa đó đã có sẵn trong giọng chàng, chẳng cần nói thành lời.

“Thưa bá tước, xin ngài...”

Một bàn tay nặng nề đặt lên vai của Reginald Laroche, viên quản gia giận dữ quay lại, và thấy mình đang đối diện với khuôn mặt vuông vức, rậm rạp của ông quận trưởng.

“Cho tôi xem sổ sách kế toán của ông đi, ông bạn thân mến,” John ra lệnh rất nhã nhặn. “Và nếu có chút rượu đi kèm thì càng tốt.”

“Nhưng...” Reginald gọi với theo Hugo, người đã quay đi và hướng ra phía cửa. “Thưa Đức ông, đợi đã...”

Nhưng Hugo đã đi ra ngoài trước khi viên quản gia kịp nói thêm câu gì. Hít thở sâu không khí lạnh của buổi tối, Hugo cảm thấy mùi hương của thông và khói gỗ thân thuộc.

Hugo nhìn về hướng chuồng ngựa, và sắp sửa tới đá đít gọi gã hộ vệ của chàng dậy, bởi vì chắc hẳn thằng khốn đó đang lăn ra ngủ sau trận say sưa vừa rồi, thì một giọng nói nhỏ ngăn chàng lại.

“Ngài đi đấy ạ?” Thằng nhóc tóc vàng như thể từ trong không khí hiện ra.

“Chỉ một lúc thôi,” Hugo nhẹ nhàng nói. “Ta sẽ về sau khi cháu lên giường ngủ.”

“Con thích đi ngủ lúc nào cũng được,” Jamie cam đoan với chàng. “Con sẽ đợi ngài.”

Hugo nhướn lông mày. “Tùy nhóc thôi.”

Đi về phía chuồng ngựa, Hugo có cảm giác rằng thằng nhóc đang đi theo chàng, và khi chàng quay lại thì nó giả bộ như đang để mắt tới một con mèo đang lảng vảng gần đó, chàng tò mò hỏi, “Cháu là người nhà ai hả cậu nhóc?”

“Ngài hỏi gì ạ?” Thằng nhóc nuốt khan, ánh mắt rời khỏi cái lưng của con mèo mướp. “Con ấy ạ?”

“Phải, cháu đấy. Cháu là người nhà ai? Bà Laver hay Laroche?”

“Không, thưa ngài,” cậu bé thốt lên và đứng thẳng người dậy. “Con thuộc về ngài đấy.”

Hugo thờ ơ gật đầu. Chắc hẳn nàng hầu nào đó đã có thai và rồi bỏ đứa bé nà lại với họ. Trông nó cũng khá cứng cáp, mặc dù rõ là bẩn thỉu.

“Được rồi,” Hugo nói, cọ cọ cằm của chàng. Đã lâu rồi chàng mới cạo râu nhẵn nhụi thế này, đến mức chàng vẫn chưa thấy quen với việc đó. “Có việc này cháu có thể làm cho ta trong khi ta đi.”

Thằng bé háo hức gật đầu. “Gì vậy ạ?”

“Hãy để mắt tới Quận trưởng de Brissac. Đừng để ông ấy ngủ gật trước khi ta quay về. Ta đã ra lệnh cho ông Laroche và con gái của ông ta ra đi, và ta không muốn họ chơi trò lừa gạt ta...”

“Con hiểu, thưa ngài,” cậu nhóc nói. “Con sẽ không để chuyện gì xảy ra với ngài quận trưởng. Ông ấy rất tốt với con. Còn đưa con đi câu cá.”

Hugo nhướn lông mày khi nghe điều đó nhưng không nói gì. Thay vào đó chàng quăng một đồng tiền ra và cậu nhóc đón lấy rất thành thạo.

“Nhóc ngoan lắm,” Hugo nói rồi chàng đi tìm gã hộ vệ của mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay