Người lạ quen mặt - Phần III - Chương 15
Chương 15: Hiện tại và quá khứ
“Tôi còn có một cuộc sống, với một người đàn ông bên cạnh. Tôi không thể mang hình ảnh ngày xưa của mình đi lật tung quá khứ để tìm hiểu cho những điều xưa nay tôi đã lãng quên.”
Chuyện gì đến cũng phải đến. Cô con gái của ông giám đốc đến tiệm bánh của Dim tìm tôi với khuôn mặt đeo khẩu trang và kính kín mít. Cô ta vứt vào mặt tôi một phong bì lớn. Tôi vốn không định quan tâm đến sự xuất hiện của cô ta nhưng khi thấy cô ta đứng bành trướng ở cửa, chắn lối đi của khách hàng, tôi đành đến gần, lôi cô ta ra ngoài đường.
- Đi sang quán café bên kia trước đi.
Cô ta cứng đầu, gân cổ lên phản đối.
- Tôi không sang.
Ngay lập tức, tôi quay đầu lại trợn mắt lên nhìn cô ta, đồng thời giơ tay lên cao.
- Cô có muốn ăn đánh ngay ở đây không? Chỉ có xấu mặt cô thôi chứ tôi chẳng hề hấn gì đâu.
Thấy tôi không kiêng dè mà dọa dẫm, cô ta có vẻ sợ hãi, liếc xéo tôi vài cái rồi đi sang quán café.
Khi tôi sang đó đã thấy cô ta bỏ khẩu trang ra để trang điểm lại. Thiếu phấn son thì cô ta chắc không sống được mất. Ngày nào cũng trát cả tảng lên mặt thế kia không biết cô ta có thấy nặng không nữa.
- Xem đi!
Cô ta ra lệnh cho tôi cầm phong bì đó.
Tôi không cầm, ngược lại còn ném ra chỗ khác.
- Cô muốn gì đây?
Tôi nhìn ra ngoài đường, thờ ơ tiếp chuyện với cô ta.
Có vẻ như cô ta tức giận lắm nhưng không dám làm gì tôi, đành tự nói.
- Giấy gọi của tòa án.
Cuối cùng thì cô ta cũng làm điều này. Trong lòng tôi có chút lo sợ nhưng vì đoán trước được nên tôi cũng không quá ngạc nhiên. Đánh người thì dù sai hay đúng vẫn là có lỗi, tôi đổ tội cho hoàn cảnh thì cũng không phải cách hay để thoát tội.
Tôi gật đầu.
- Ừ, sao họ không gửi về nhà tôi mà lại còn phải nhờ qua cô nhỉ? Làm việc thế này thật là tắc trách.
Cô ta vội cướp lời tôi.
- Là tôi bảo họ đưa cho tôi.
Tôi cong môi, gật gù.
- Ừ nhỉ. Cô muốn gì cũng có. Bây giờ chỉ đạo được cả tòa án thì xem ra cô không cần phải vác đơn đi kiện tụng tôi làm gì cho phiền đâu, mang tôi tống vào tù luôn cho nhanh. Vậy nhé, cảm ơn.
Khi tôi đang định đứng lên, cầm túi phong bì ra về thì cô ta chợt lên tiếng.
- Chị thật sự không muốn biết tại sao tôi lại ghét chị như vậy sao?
Tôi chững lại một giây. Đây chẳng phải là vấn đề suốt mấy ngày tôi suy nghĩ sao? Cô ta có lòng nói cho biết thì tôi tội gì mà không ở lại nghe, đỡ phải nghĩ nhiều. Nghĩ vậy, tôi ngồi xuống, cố giả vờ không quan tâm.
- Người trên đời này ghét tôi thì nhiều vô cùng, tôi không có thời gian để đi hỏi từng người một tại sao lại ghét tôi. Nên suy cho cùng, cô ghét tôi, tôi cũng không để tâm đâu.
Cô ta yên lặng một hồi, cất đi vẻ chảnh choẹ thường thấy. Bấy giờ tôi mới nhìn cô ta, cảm giác có gì đó là lạ, bèn hỏi.
- Sao? Tôi có mắng cô đâu mà cô ngồi im thế?
Thấy cô ta không đáp lại, tôi nghĩ chắc câu chuyện đến đây là kết thúc bèn đứng dậy. Tôi nhìn thấy Dim chạy từ bên đường vào đây, có vẻ anh ấy qua mua café. Dim đang nhìn về hướng của tôi nên tôi định giơ tay vẫy anh ấy. Vừa giơ lên, cô ta từ đằng sau tôi lên tiếng.
- Phong, cô còn nhớ cái tên này chứ?
Trong đầu tôi như có thứ gì đó bị xới tung. Hóa ra là liên quan đến cậu ấy.
- Không nhớ và cũng không nhất thiết phải nhớ.
Tôi từ chối sự quen biết. Tôi không muốn vì cậu ấy mà phát sinh những chuyện không đáng có. Tuy tôi rất muốn biết về sự xuất hiện của cậu ấy, về cái mà cậu ấy đang giấu giếm nhưng sống mãi trong sự tò mò không phải cách sống của tôi. Tôi còn có một cuộc sống, với một người đàn ông bên cạnh. Tôi không thể mang hình ảnh ngày xưa của mình đi lật tung quá khứ để tìm hiểu cho những điều xưa nay tôi đã lãng quên.
Tôi vừa bước một bước đã nghe tiếng cô ta trách móc tôi.
- Tôi là người yêu cũ của Phong. Dù tôi làm cách gì, yêu thương anh ấy đến thế nào thì anh ấy vẫn luôn nghĩ về chị. Anh ấy nói, chị là người vô tình quả là không sai. Anh ấy nói, anh ấy không thích chị nhưng cả đời này trong mắt anh ấy chỉ có một mình chị. Rốt cuộc thì hai người đã có với nhau những gì, kỷ niệm nhiều ra sao mà bao năm rồi anh ấy không thể quên được chị… Tôi không hiểu.
Khi đó Dim đã đến gần tôi. Anh ấy thấy vẻ mặt của tôi rồi nhìn cô ta, bối rối không biết nên nói gì. Tôi thở dài, lắc đầu chán nản. Rốt cuộc thì Phong định làm gì đây? Yên ổn bao nhiêu năm giờ lại về làm lộn xộn mọi thứ.
Tôi bước đi thẳng, mặc kệ cả Dim đang đứng lơ ngơ bên cạnh. Chuyện nọ chồng lên chuyện kia, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tự nghĩ, tôi làm gì có cái mị lực nào khiến cho Phong nhớ nhung về tôi nhiều như thế. Hão huyền thật! Năm đó cậu ấy bỏ đi không một lời nào rồi bây giờ quay lại, để những người xung quanh cậu ấy trách móc tôi đã bỏ rơi cậu ấy. Quan trọng là cậu ấy luôn im lặng thừa nhận những điều đó.
Tôi không trở về tiệm bánh mà bắt taxi về nhà. Bây giờ tôi mà nói chuyện thêm với ai, dù chỉ một câu thôi tôi cũng không kiềm chế được bản thân mà trở nên nóng nảy.
Tôi mua vài lon bia, trèo lên nóc nhà ngồi thu lu ở đó. Tôi không thường trèo lên đây bởi vì tôi cảm thấy việc trèo leo thật phiền toái và ngồi trên nóc nhà chẳng có gì hay ho. Mỗi lần Dim trèo lên đó hóng mát thường rủ rê tôi, thậm chí còn cõng tôi lên tận nơi nhưng tôi đều trèo xuống ngay sau đó.
Người ta bảo việc nhìn lên bầu trời rất tốt cho việc giải tỏa tâm tư. Nhìn lên đó, một không gian vô định khiến ta cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn. Màu xanh của bầu trời và màu trắng của những đám mây sẽ kích thích cho dây thần kinh trong đầu mình co dãn tốt hơn. Nhưng với tôi thì không. Tôi lên đây không phải với những mục đích này. Tôi chỉ muốn lên nơi nào thật cao, nhìn vào chỗ nào thật rộng để có hét to những gì mà bao lâu nay tôi giấu kín trong lòng.
Tuổi thanh xuân của tôi chen chúc những câu chuyện tranh đua, những trò toan tính xấu xí và cả những sa ngã lầm lối. Tôi giấu mẹ, giấu Minh để học theo đám bạn xấu trong trường. Lên đại học tôi vẫn thường lén lút đi gây gổ với những đám học sinh trường khác, uống rượu rồi cả hút cỏ. Đó là cả một quãng đường tôi muốn đi một mình, tự bắt mình trưởng thành theo những gì tôi thấy mà không chia sẻ với bất kỳ ai. Nhưng rồi khi tôi đến tuổi trưởng thành, tôi ý thức được bản thân mình nên phát triển theo hướng nào, tôi quyết định thay đổi bản thân. Ví dụ như việc đến với Dim, đó là một sự thay đổi. Bản thân tôi là một người cố chấp, tình cảm thuộc về ai là sẽ dành trọn cho người đó, tuyệt đối không dự trữ thêm ai trong lòng. Có người gọi kiểu tình cảm này là chung thủy, nhưng tôi thì không đặt cho nó cái tên tốt đẹp như vậy. Vì nó không hợp với tôi. Bởi vì cố chấp yêu, cố chấp ở bên một người nên có rất nhiều thứ tôi phải đánh đổi. Ở bên Dim, tôi lại chưa từng phải đánh đổi điều gì, đều là Dim đánh đổi vì tôi. Ngày trước ai nấy cũng đều cười tôi, nói yêu ai không yêu lại chọn yêu người hư hỏng như Dim. Họ thấy vài ba cái hình xăm, mấy cái khuyên và nhìn thấy Dim vào bar nhiều lần là định nghĩa trong ngoặc kép là anh ấy hư và rất hỏng. Giờ thì tôi cười lại vào mặt họ, hư hỏng thế đấy mà vẫn phải để họ chạy theo xin ngưỡng mộ. Ngồi mà phán thì ai mà chẳng phán được, sống ra sao để người ta ngưỡng mộ quý trọng mới là điều khó làm.
Khi tôi xuống nhà, Dim đã trở về. Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Dim ở trong bếp, tôi thoải mái, ôm chầm lấy lưng Dim. Dim đảo thức ăn trên chảo, không ưng ý, nói.
- Ôm đằng trước mới tình cảm, mới nhìn được mặt nhau, thi thoảng ngửa lên hôn vài cái. Ôm đằng sau chẳng có gì hay đâu. Quay đây, quay đây ôm đằng trước anh này.
Dim kêu tôi quay nhưng thực ra anh ấy mới là người quay lại, hí hửng ôm lấy tôi. Anh ấy còn nói thêm vài câu.
- Thật ra là định khoe em đi tập gym vài buổi cơ ngực anh giờ mặc được cúp F của bọn em rồi.
Dim giở giọng điệu khoe mẽ, thích thú nói với tôi. Tôi thì đã quá quen với cái kiểu ăn nói vô duyên này của Dim nên cũng không lấy làm e thẹn, vui vẻ khen ngợi.
- Tốt lắm! Đợi em đi nâng ngực rồi mình mặc chung áo nhé.
Ngay một giây sau đó, Dim đẩy tôi ra, trố mắt nhìn tôi.
- Đừng. Anh không thích nhân tạo.
Dim phản ứng rất mãnh liệt. Tự nhiên còn chưa… nói gì đến nhân tạo mà anh ấy đã bày tỏ quan điểm nhanh như thế.
Tôi nín cười, bỏ tay Dim trên vai tôi ra, đi ra sofa ngồi, trêu Dim.
- Em liên hệ với bác sĩ rồi, đợi nộp tiền nữa là xong.
Dim ngây thơ, tưởng tôi làm thật, đau lòng mếu máo khuyên nhủ tôi.
- Vậy thì anh không tập gym nữa, đợi ngực anh bé lại rồi mình mặc chung áo. Em đừng manh động!
- Nếu ngực anh không bé lại thì sao?
- Thì anh giấu hết tiền của em đi là được.
Dim mạnh dạn nói ra ý tưởng.
Tôi phì cười, không đáp lại Dim, nhìn anh ấy lo lắng mà ngầm thừa nhận trong lòng rằng anh ấy rất đáng yêu. Nhìn anh ấy như vậy, tôi không thể cầm lòng mà không hôn anh ấy một cái được. Đúng là cái đồ to xác mà trẻ con.
Mãi cho tới tận khi tôi lên giường đi ngủ Dim vẫn không thể ngừng hỏi tôi về ý định đó đủ biết anh ấy lo lắng như thế nào. Nhưng biết sao được, tôi thích cái vẻ lo lắng dễ thương của anh ấy như thế thì làm sao mà nói thật cho anh ấy. Với cả, tôi vốn sinh ra để đày đọa Dim mà. Tôi xấu tính như vậy, ai bảo anh ấy yêu phải chứ. Phải cho anh ấy thật khổ sở, kiếp sau chúng tôi mới gặp lại nhau được.