Animorphs (Tập 33: Ảo Giác Kinh Hoàng) - Chương 01 - 02

CẢM TỬ QUÂN RA TRẬN

CHƯƠNG 1

Tôi là Tobias.

Nếu như bất thình lình phải diễn thuyết về cuộc cách mạng Pháp ngay trước toàn thể học sinh toàn trường chắc chắn tôi sẽ “rét” lắm.

Đúng, buổi diễn thuyết đó hẳn sẽ khá là tệ. Song buổi tối thứ Sáu này chắc chắn là còn khủng khiếp hơn thế nhiều.

Hồi còn là một đứa trẻ bình thường, tôi chẳng mấy thoải mái với những điệu vũ trong trường. Nhưng tôi vốn là một đứa trẻ lạc lõng, hầu như không có bạn bè, thế nên mấy điệu vũ đó chẳng phải vấn đề của tôi. Huống hồ giờ đây tôi đã sống đời một chú diều hâu đuôi đỏ - chuyên săn bắt các con thú nhỏ, suốt ngày bay nhảy bảo vệ lãnh địa - thì việc khiêu vũ với tôi còn kinh dị hơn nữa.

Thử tưởng tượng coi một anh chàng người chim mà lại đi khiêu vũ?

Chẳng hiểu sao tôi lại để Rachel lôi kéo vào chuyện này cơ chứ? Tôi biết làm gì với hai cánh tay cứng quèo, lọng cọng của mình đây? Rồi mắt nữa. Tôi cứ hay dán mắt nhìn trừng trừng vào ai đó, quên mất tiêu là con người thường không cư xử như vậy. Cái đầu lông đỏ, bự, gồ ghề của loài chim ăn thịt ở bên trong tôi đã tạo ra một cái hố ngăn cách giữa tôi với cô bạn gái của mình. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

“Thiệt là khùng quá!”

Úi da! Tôi quên phéng mất mình đang không có đậu trên cây cách mặt đất 800 thước.

Trong buổi khiêu vũ toàn trường lần trước, tôi xoay sở không đến nỗi nào. Nhưng tối nay… hình như… là một cuộc hẹn hò? Tôi hổng chắc nữa. Tất cả hội Animorphs đều có mặt giả bộ khách khí, hổng quen thân với nhau.

Tôi chắc chắn mình lố bịch lắm. Xem ra mọi người đều nghĩ vậy.

Rachel đây sao?

Tôi liếc nhỏ. Rachel có vẻ thấp thỏm sao ấy. Nhỏ nhóng mắt quét khắp mặt nhà thi đấu lờ mờ, với điệu bộ vừa phân vân, vừa cương quyết.

Khán đài giăng đầy bong bóng bay, và khoảng sân bóng rổ được trang trí đèn màu sắc. Tụi tôi lướt dần ra đầu sân, gần anh hoạt náo viên đến nỗi màng nhĩ tôi gần như tê dại luôn.

Rachel đẹp lộng lẫy hơn bao giờ hết. Tôi sẽ không nói cho nhỏ biết rằng nhỏ đã khiến cho các cô nhỏ khác đâm ra lợt lạt. Suối tóc vàng óng ả của Rachel bắt ánh đèn màu, sáng lóe lên. Đôi mắt sáng rực của nhỏ xoáy vào mắt tôi. Dù biết nhỏ ngầm rủ tôi khiêu vũ, nhưng tôi không thể… Cái cơ thể tôi đang lớp nhớp đầy mồ hôi mồ kê. Ngột ngạt quá. Tôi cần không khí thoáng đãng. Tôi nhìn đi chỗ khác.

Tôi đã nói với bạn rằng tên tôi là Tobias rồi phải không?

Ừ, chỉ mỗi một từ Tobias thôi. Ngay cả nếu việc tiết lộ cho bạn biết họ của tôi là an toàn… thì tôi cũng chưa chắc đã biết phải nói gì nữa. Liệu nó sẽ là một cái họ của loài người hay là một cái họ của người Andalite, hay chỉ là “diều hâu” thôi há. Tôi không biết. Bởi vì, thực ra, tôi là sinh vật bao gồm cả ba giống loài đó mà.

“Sôi động lên nào, náo nhiệt lên nào, các chàng trai và các cô gái!”

Marco thì ngược lại, trông nó như đang lạc vào chốn thiên đường. Nó ừm ừm ngâm nga theo điệu nhạc, cứ như đang ngậm cục đá lạnh không bằng. Nó nhảy giật giật tiến tới chỗ tôi rồi dừng lại, quay một vòng và trượt rít đôi giày tennis lên sàn nhà trơn láng. Nó chỉ một ngón tay vào tôi rồi sang Rachel.

Nhỏ lườm nó một cái. “Ê, mất cân bằng hóa học hả Marco?”

“Ờ hà, à hả. Hi hi,” Marco cười toe toét. “Vậy mới đã chớ. Âm nhạc bá cháy. Mấy cô nhỏ quá điệu. Đã hết chỗ nói. Ê, hai bồ quên mất cách vui thú rồi sao?”

Rachel lại nhìn vào mắt tôi. Một lần nữa, tôi nhìn đi chỗ khác, hé mắt liếc cái đồng hồ treo tường. Chỉ còn hai mươi phút. Không còn nhiều thời gian nữa.

“Phải thả lỏng người ra, bồ tèo.” Marco tiếp tục huyên thuyên. “Đây hoàn toàn là vấn đề nhịp điệu. Bồ chỉ việc cà tưng theo điệu nhạc là xong.”

“Nè, Marco đi chỗ khác chơi,” Rachel quát.

“Ố ồ, điều này càng chứng tỏ là: cả hai bồ đều không biết vui chơi, mà khi đi cùng với nhau nữa, ôi, có khi còn tệ hơn. Thôi, tui đi kiếm bạn nhảy đây. Gặp lại sau nhé.”

Tôi vẫn mải mê với những suy nghĩ lan man. Ánh đèn màu loang loáng. Nhạc xập xình. Quá nhiều bài nhạc lạ hoắc. Hóa ra tôi đã rời xã hội loài người quá lâu rồi.

“Nè, Rachel, mình phải đi rồi.” Hạ giọng, tôi nói thêm, “hết giờ rồi.”

“Nghĩa là sao? Bồ còn có nguyên, ừm, ít nhất là mười lăm phút nữa để tha hồ nhảy nhót kia mà… Xời, chắc bồ khoái đậu trên cây rình lũ gặm nhấm hơn là đi chơi với mình chứ gì?” Rachel chất vấn. Giọng nhỏ vừa nhẫn nhịn vừa thách thức. Mà dù là kiểu gì thì cũng đáng sợ cả.

“Không, không phải vậy đâu. Ý mình là, không hẳn vậy.”

“Chứ là cái gì?”

“Chỉ tại có nhiều người lạ ở đây quá, lại ồn ào nữa. Cơ thể này…” tôi nhìn quanh, sợ ai đó nghe được. Nhưng không sao, nhốn nháo thế này, với thính giác loài người, ai mà nghe được.

“Cơ thể nào? Cơ thể này mới chính là cơ thể bồ, Tobias. Đây mới là cơ thể thật, cơ thể tự nhiên của bồ mà.”

Tụi tôi đã từng tranh cãi nhiều lần về đề tài này rồi. Tôi chẳng biết phải trả lời Rachel ra sao, cũng không hiểu cái lí do gì mà nhỏ lại xới lên chuyện như vậy.

Thậm chí kể từ khi vượt quá giới hạn hai tiếng trong lốt hình biến, tôi đã coi diều hâu là hình dạng thật sự của mình. Diều hâu là cơ thể cần duy trì nếu tôi còn muốn giúp hội Animorphs và Ax trong trận đánh chống bọn xâm lược Yeerk. Dường như nhỏ cố tình quên đi cái hạn định hai giờ biến hình của tôi. Sao vậy cà? Nhỏ biết thừa là nếu tôi nấn ná thì một lần nữa tôi sẽ bị kẹt vĩnh viễn (lần này trong lốt người) và sẽ buộc phải đứng ngoài mọi trận chiến.

Tất cả chuyện này nghe thật kì lạ, có thể nói là khùng cũng được. Để tôi thuật lại cho bạn nghe ha.

Chuyện là thế này: Loài người đang bị một loại kẻ thù mưu mô và tàn bạo tấn công. Khi bạn đang đọc điều này, thì bọn kí sinh ngoài vũ trụ, bọn Yeerk í, vẫn tiếp tục chiếm hữu những bộ não của loài người. Được trang bị một khả năng mà bạn không tài nào hình dung nổi cho đến khi tận mắt nhìn thấy, bọn Yeerk tước đi của chúng ta một thứ quý giá nhất: ý chí tự do.

Ngay khi có cơ hội trườn ngoằn ngoèo vào ống tai của bạn, tên Yeerk - con sên kí sinh xám xịt, nhớp nháp - sẽ tự định hình, lấp khít cơ thể hắn vào mọi đường nứt trong bộ não bạn, rồi hắn kiểm soát bạn. Đúng thế đấy. Hắn sai khiến mọi suy nghĩ, mọi cử chỉ hành động của bạn! Bọn Yeerk đã tạo ra một đội quân bằng cách tàn phá và kiểm soát những giống loài khác trên những hành tinh khác.

Gedd nè, Taxxon nè, Hork-Bajir nè.

Giờ là loài người.

Thâm nhập vào xã hội chúng ta một cách bí mật, bọn Yeerk đã trở thành một kẻ thù gần như không thể khuất phục.

Những ai đang chiến đấu chống lại chúng? Hi vọng nhỏ nhoi nhất và duy nhất của loài người trong cuộc chiến này là gì?

Là một lính nhỏ Andalite, cùng với năm đứa nhóc, tự đặt cho mình cái tên Người Hóa Thú - Animorphs, bởi vì chỉ duy có năm đứa trẻ loài người ấy sở hữu được công nghệ biến hình của người Andalite: biến hình thành bất cứ con thú nào mà chúng chạm tay vào.

Là Ax, Jake, Cassie, Marco, Rachel, và tôi đấy.

Sát cánh bên nhau, chúng tôi cùng chiến đấu. Nhưng có khi, đó cũng có thể là một cuộc chiến đơn độc.

Biến hình có một vài hạn chế. Một trong số đó là giới hạn thời gian biến hình. Nếu như bạn ở trong lốt hình biến quá hai giờ đồng hồ, bạn sẽ bị kẹt trong lốt đó mãi mãi.

Điều đó đã xảy ra với tôi. Tôi đã bị kẹt trong lốt diều hâu đuôi đỏ. Tôi là một nothlit, biệt ngữ tiếng Andalite chỉ những người bị kẹt trong lốt hình biến.

Tôi ở trong tình trạng ấy suốt nhiều tháng. Rồi, người Ellimist - một giống loài đầy quyền lực trong vũ trụ - đã trao trả lại cho tôi khả năng biến hình. Thậm chí tôi còn có thể biến hình thành chính con người tôi nữa kìa. Tôi có thể chọn cách kẹt luôn trong hình dạng người bây giờ, nhưng tôi sẽ đánh mất quyền năng biến hình. Thấy chưa? Tôi sẽ thành đứa vô dụng. Không còn khả năng phụng sự Trái Đất, bất lực với lũ quỷ Yeerk.

“Thì cứ khiêu vũ với mình đi, Tobias” Rachel nài nỉ. Một điệu nhạc Slow nổi lên. Ô, thật ngạc nhiên. Tôi biết bài này, bài “Những Con Búp Bê” đó mà. Các cặp nhảy lần lượt dẫn nhau ra, lấp kín những khoảng trống trên sàn nhà. Cassie và Jake ở đầu sân đằng kia, đang khoác tay nhau xoay nhè nhẹ.

Rachel nhoài ra nắm tay tôi.

Tức cười ghê. Sau bao phen cùng nhau tham chiến nhiều phi vụ sởn tóc gáy, vậy mà một chuyện nhỏ xíu là cùng Rachel khiêu vũ lại khiến trái tim tôi đập bùm bụp như trống trận.

Bước vào sàn nhảy, tôi đưa tay ôm ngang hông nhỏ, cảm thấy hai tay nhỏ đặt trên cổ mình.

Tôi mặc cho mình hưởng thụ cảm giác thư thái, cái cảm giác hiếm khi tôi có được trong những lúc tôi là một chú diều hâu hay là một thành viên Hội Animorphs. Tôi đắm mình trong giây phút ấy. Tôi để mặc âm nhạc đưa đẩy những cảm xúc của mình.

Tụi tôi khiêu vũ chầm chậm. Mắt tôi là đà lướt qua tấm bảng ghi tỉ số ở góc phòng, các biểu ngữ phô trương những chiến thắng của đội tuyển trường, những chùm bong bóng được thả lên khán đài, bay lơ lửng đụng mái trần.

Và rồi, tôi ngó thấy… cái đồng hồ.

CHƯƠNG 2

Thời gian! Tôi nhướng người lên để nhìn cho rõ hơn. Mắt người thật vô dụng khi nhìn tầm xa.

Liệu cái đồng hồ đó có chính xác không nhỉ?

“Ối trời, Rachel, chỉ còn có tám phút!” Tôi lấn bấn thì thào. “Mình phải ra khỏi đây ngay.”

“Không chờ chút. Ở lại đã.”

“Ở lại? Rachel, bồ quên hạn định hai giờ rồi hả? Mình cần nơi nào đó để hoàn hình. Ngay bây giờ!”

Tôi cố giữ bình tĩnh, rồi lật đật vừa đi vừa chạy, sượt qua thầy Feyroyan, giáo viên dạy tiếng Anh hồi tôi còn đi học. Thầy hơi sựng lại nhưng tôi đã kịp biến đi trước khi thầy nhận ra tôi.

Tôi chạy dọc hành lang có dãy tủ đựng sách vở, băng qua lớp học khoa học cũ của tôi. Rachel hối hả chạy ngay sau tôi. Phải chăng nhỏ đã thấy cái đồng hồ trước tôi? Nhỏ đã biết thời gian của tôi còn rất ít nhưng cố ý không nhắc tôi, hi vọng tôi quên? Hi vọng tôi “vô tình” bị kẹt trong lốt người? Không, không phải vậy. Nhỏ đâu muốn thế. Tuy nhiên… tôi không chắc.

“Chờ chút, nè,” Rachel gọi giật giọng.

Tôi chậm lại và ngừng ngay trước tấm bảng bày hình các loài chim săn mồi.

Bức hình một con đại bàng đầu bạc dang rộng cánh, bay vút giữa bầu trời trong xanh. Một con diều mướp phương Bắc đậu trên hàng rào, in hình vào những đám mây. “Tobias, mình muốn giải thích…” Rachel hướng theo mắt tôi, nhìn theo hướng chú diều hâu đuôi đỏ đang quắp con mồi dưới móng vuốt. Phần chú giải bên dưới ghi: “Tuổi thọ trong thiên nhiên không bao giờ đạt đến con số ước tính là mười tám năm - do bị săn bắt hoặc bị bệnh.”

Rachel nhìn chăm chăm vào tấm bảng treo trên tường. Tôi nhìn xuống sàn nhà. Trong khoảnh khắc tấm bảng hình đã quăng tình bạn của tụi tôi vào một thực tế thô thiển. Rachel là cô nhỏ thỉnh thoảng biến thành chim săn mồi, còn tôi là diều hầu đôi khi trở lại làm người. Giống như Romeo và Juliet đứng trước hố ngăn cách của hai dòng họ Montagues và Capulets. Còn ở lại kiếp diều hâu tức là tôi phải ăn thịt chuột còn sống.

Rachel nhìn chăm chăm vào mặt tôi, miệng tuôn ra những lời căng thẳng. “Tobias, cuộc chiến này là rất quan trọng đối với tất cả chúng ta. Quá quan trọng với bồ đến nỗi bồ đã từ bỏ tất cả mọi thứ liên quan đến con người bồ để trở thành chiến binh. Mình biết nói gì đây? Mỗi ngày bồ mỗi đánh liều cuộc đời mình. Mình hiểu hết chứ. Mình cũng thế mà. Chúng ta đều là những chiến binh…”

Rachel ngừng lại để tìm lời, như thể lúng túng vì những gì mình sắp nói. “Nhưng bồ cũng cần phải nhận ra rằng, còn có những thứ khác nữa bên cạnh những trận đánh nhau. Mình không chỉ là một chiến binh,” nhỏ nói, đôi mắt xanh lấp lánh của nhỏ gần gũi với tôi quá đỗi. “Mà mình còn là một con nhỏ. Mình đang ráng không để bị trượt dốc, rời khỏi những điều bình thường và rơi vào cuộc sống điên rồ mà hiện chúng ta đang trải qua. Mình không thích cái kiểu sống ấy, Tobias, mình cần trở lại thành một đứa con gái bình thường một lần nữa. Mình cần một chút gì đó thật sự bình thường, được chứ? Không cần nhiều đâu, chỉ một chút thôi.”

Rachel lùi lại, đứng cách tôi một khoảng. Chưa bao giờ tôi thấy nhỏ dạt dào cảm xúc đến thế. Trừ phi là một hành động nhằm gài cho tôi dùng dằng một vài phút còn lại - hòng làm tôi bị kẹt trong lốt người…

“Mình muốn cùng bồ khiêu vũ, đi xem phim, đi dạo trên những bãi tắm như ngày xưa, hồi bồ còn đi học. Tobias, chúng ta xứng đáng được hưởng những điều đó mà. Và nếu bồ là người…”

Tôi ngắt lời nhỏ, nhắc lớn những lời nhỏ vừa nói. “Ừ. Nếu như mình là người. Nếu như…”

Vậy là cuối cùng Rachel đã nói toạc ra điều tôi đang ngờ vực. Thật dễ hiểu, nhỏ cần những điều bình thường, sau khi đã dấn thân quá sâu vào cuộc chiến. Rachel nói đúng lắm, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy đau lòng. Đau hơn nữa là tôi không có câu trả lời thỏa đáng nào để đáp lại nhỏ…

“Mình cần phải đi,” tôi lạnh lùng nói và vội bước về phía “giao lộ hình chữ T” - nơi dãy hành lang rộng của nhà thi đấu tiếp giáp với một hành lang khác, lớn hơn, chạy suốt từ đằng trước tới đằng sau trường. Lũ học trò đang dựa lưng vào các ngăn tủ đựng đồ nói chuyện huyên thuyên.

Tôi co giò chạy. Dù không muốn bị để ý nhưng tôi đang cần phải gấp gáp lên. Sắp tự do rồi. Lối ra nằm ở cuối hàng lang này.

“Lại còn thế nữa…” Tôi đứng sững lại. Lối thoát đã bị một cánh cổng sắt bít kín - loại cổng xếp kéo giữa những bức tường.

“Bình tĩnh nào,” tôi tự nhủ. Cố tỏ ra điềm tĩnh, tôi thủng thỉnh rời khỏi cổng như thể đang thung dung quẹo sang hướng khác. Giờ chỉ còn cổng trước là sự lựa chọn duy nhất của tôi.

Mới bước vào hàng lang được hai ba bước, tôi chợt cứng người lại. Đứng ngay trước những cái khóa sơn màu cam, cách tôi chưa đầy bốn mét, là thầy hiệu phó Chapman - kẻ Mượn xác, thần báo ứng.

Mắc phải chăm bẵm một thằng nhóc đứng dựa tường, lão không trông thấy tôi.

Ồ, thằng nhóc đó là Erek King. Erek người Chee.

Rachel vẫn còn ở trong hành lang đằng kia, tôi nhìn nhỏ. Hổng biết trên mặt tôi có hiện ra nét hốt hoảng nào không, nhưng rõ ràng là Rachel đã đọc được nét ngạc nhiên hiện ra trong mắt tôi. Nhỏ vội đi rón rén tới góc tường và nhìn quanh quất.

“Tôi biết cậu, Erek,” lão Chapman cất giọng kẻ cả của một ông hiệu phó phụ trách kỉ luật. “Tôi nhớ đã gặp cậu ở cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Này, tôi vừa trông thấy cậu vứt một mẩu tàn thuốc.”

“Dạ, đâu có, thưa thầy Chapman,” Erek chối phắt, như bất kì cậu học trò nào bị bắt quả tang.

“Chúng tôi không cho phép những người trẻ tuổi như cậu hút thuốc, đặc biệt là lúc này, khi báo giới đang để ý…”

Xét ở một mức độ nào đó, chuyện này thật là nực cười: Erek - một người máy ẩn dưới lớp hình chiếu ba chiều - hút thuốc; Chapman - một kẻ Mượn xác đầy quyền lực - tỏ lòng quan tâm. Cả hai đều đang diễn trò, kẻ này gài bẫy người kia.

Lão Chapman ngụ ý gì khi nói “đặc biệt là lúc này” nhỉ?

Dào, không phải việc của tôi. Erek có thể tự lo liệu lấy thân. Ảnh chẳng mắc mớ gì đến tôi. Tôi cũng có rắc rối của riêng mình đây nè. Tôi đã nghỉ học một thời gian, nhưng có thể lão Chapman vẫn nhận ra tôi lắm chứ. Rồi lại cắc cớ hỏi han, nghi ngờ, phiền lắm. Tôi không thể để lão nhìn kĩ mình, nhưng lại cần đi qua lão để ra ngoài.

Tôi chầm chậm bước cho đến khi bước đến bên Rachel, lưng hai đứa dựa mạnh vào tủ đồ. “Rachel, mình cần bồ giúp đỡ,” tôi thì thào. Và ngay lúc đó tôi nghe có tiếng người gọi tên mình.

“Tobias!”

Thầy Feyroyan đang từ nhà thi đấu bước về phía tụi tôi, vẫy tay thân thiện. Mái tóc đen xoăn tít của thầy bồng bềnh theo nhịp bước. Miệng thầy nhoẻn một nụ cười rộng lượng. Thầy vẫn còn nhớ tôi.

Đồng hồ vẫn tích tắc và tôi thậm chí còn không dám chắc Rachel có còn ở bên cạnh tôi không nữa.

Chỉ vài phút nữa thôi, tôi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt. Trong lốt một con người không còn là tôi nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3