Vợ bé nhỏ! Anh yêu em - Ngoại truyện 1 - Phần 2

Kế hoạch năm mươi ngày yêu

Hai mươi ngày đầu tiên - Hôm nào Hải Thiên cũng cố gắng tìm một cái cớ gì đó để rủ Yến Nhi đi chơi, vì rảnh rỗi nên cô cũng không hề từ chối. Thường thì họ chỉ đi ăn, đi xem phim, hoặc đi dạo, ở bên anh, cô luôn cảm thấy an toàn và thoải mái, anh giống như một chỗ dựa tinh thần vững chắc của cô, không bao giờ làm cô phải suy nghĩ hay buồn phiền.

Hải Thiên nghĩ, nếu tình hình cứ tiến triển thuận lợi như thế này thì chắc chắn kế hoạch sẽ thành công.

Ngày thứ hai mươi mốt - Hôm nay là ngày lễ Noel, Hải Thiên vốn đã chuẩn bị vé đi xem ca nhạc và lịch trình rất cụ thể để dành tặng cho cô một buổi tối thật đáng nhớ, thế nhưng không ngờ… cô lại bất ngờ từ chối. Đây là lần đầu tiên Yến Nhi từ chối anh, và cũng là lần đầu tiên cô cho anh biết rằng cô đã có người yêu. Anh vô cùng choáng váng…

Từ trước đến nay, Yến Nhi chưa bao giờ nhắc tới người yêu của mình, thế nên Hải Thiên vẫn cứ nghĩ rằng cô đang độc thân. Căn bản, mặc dù cô có người yêu nhưng cuộc sống của cô lại bình lặng chẳng khác nào một người độc thân, cái kẻ gọi là “người yêu” của cô trong suốt một tháng trời không một lần đưa cô đi chơi, cũng chưa một lần anh thấy điện thoại của cô bị làm phiền trong lúc cô đi bên cạnh anh. Nếu như anh ta thực sự quan tâm cô, có lý nào anh ta lại không phát giác ra những “hành động lạ” của người yêu mình? Người vô tâm như thế có xứng đáng trở thành người che chở cho cô hay không?

Anh thấy hắn ta không đáng, vì vậy, anh sẽ vẫn quyết định chờ đợi, lặng lẽ đứng bên rìa cuộc sống của cô, chỉ chăm sóc cho cô khi cô không có ai bên cạnh.

Ngày thứ ba mươi - Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày đầu tiên anh “tác chiến”, trạng thái của Yến Nhi vẫn thế, cô vẫn ung dung đi bên cạnh anh, hồn nhiên nói cười, nhưng chưa một lần đáp lại tình cảm của anh, cũng chưa bao giờ chủ động nhắn tin hỏi han anh, anh bắt đầu thấy nản. Suốt ba mươi ngày qua, anh luôn là người chủ động, chưa một giây, một phút nào anh ngừng quan tâm cô, vậy mà đến một cái liếc nhìn ngụ ý của cô anh cũng không thể có. Có phải mọi thứ anh đang làm đều quá mơ hồ và vô vọng hay không?

Ngày thứ ba mươi mốt - Ngày hôm nay Hải Thiên quyết tạm nghỉ. Vốn, anh chỉ định dừng lại một ngày để gác tay lên trán nằm suy nghĩ về những ngày đã qua, cũng có thể coi như đây là một ngày lặng, thử “lặng” đi một ngày xem cô có chủ động tìm đến anh không. Thế nhưng, tuyệt nhiên không có.

Ngày thứ ba mươi hai - Đã qua hai mươi tư tiếng đồng hồ kể từ khi anh im lặng, Yến Nhi vẫn không hề xuất hiện, Hải Thiên thấy mình vô dụng thật sự, anh quyết định dừng lại, dừng lại hoàn toàn. Có lẽ trong mắt cô, từ trước đến nay anh chẳng khác nào một tên ngốc, chỉ biết chạy tới chạy lui làm trò xung quanh cô, còn vị trí của anh trong lòng cô thì vẫn không hề thay đổi.

Cảm giác buông xuôi thứ gì đó mà mình đã từng cố gắng vun đắp và trân trọng thật không dễ dàng, nhưng với bản tính tự tôn của Hải Thiên, cũng không quá khó khăn để anh có thể giải quyết dứt khoát được chuyện này. Vậy mà đúng vào lúc anh kiên quyết nhất thì cô lại bất ngờ gọi điện…

Cô không nhắn tin, cô gọi điện.

Hải Thiên sướng rơn cả người, khi nhìn thấy dãy số điện thoại của Yến Nhi hiện lên trên màn hình điện thoại của mình, anh đã vô cùng xúc động, sau đó, Hải Thiên liền vội vàng nhấc lên nghe máy. Trước tiên, anh giả giọng lãnh đạm nói.

- A lô… Có chuyện…gi…

Cạch!

Ớ…

Ô cái con nhỏ này… Bị dở hơi à? Tự dưng gọi tới xong lại đột ngột cúp máy? Tiếc tiền điện thoại à?

Bực mình! Nhưng vẫn phải cố mà nhịn, vì nghiệp lớn, anh lại đành phải nuốt giận vào trong mà nín hơi gọi lại, từng nhịp chuông nhạc chờ vang lên réo rắt thật khiến người ta bứt rứt phát điên. Cuối cùng thì cô cũng chịu nghe máy.

- A… a lô…

Tiếng Yến Nhi vang lên hết sức rụt rè.

- Bị gì vậy? Gọi xong rồi lại cúp máy?

- Gọi nhầm mà. Đâu có cố tình gọi đâu…

Yến Nhi vừa nói, vừa xoay xoay lọn tóc ướt đã bị cô vò cho kiệt nước từ lúc nào, giả vờ đánh trống lảng cho đỡ xấu hổ, sau đó, cô liền đi vào vấn đề chính.

- Mà mấy hôm nay anh đi đâu mà mất tăm mất tích thế?

- Đi đâu đâu. Ở nhà thôi mà!

Trước sự thờ ơ đến thản nhiên của Hải Thiên, Yến Nhi bất giác sững người, như bị dội cả gáo nước lạnh vào mặt, sự quan tâm của anh đối với cô suốt ba mươi ngày nay rút cục đã trở thành thói quen, vậy nên trong suốt hai ngày anh biến mất, cô bỗng cảm thấy trống trải vô cùng. Mặc dù ngày hôm nay cô đã phải dùng hết dũng khí để mà giả vờ gọi nhầm máy, không ngờ lại bị Hải Thiên trả lời lãnh đạm đến như vậy.

- Vậy tại sao… Hừm, được rồi! Vậy là anh không muốn chơi với em nữa chứ gì? Được rồi! Hiểu rồi!

- Không phải vậy… Hiểu cái đầu em ấy!

- Chơi hay nghỉ thì nói rõ một câu để người ta còn biết!

- Không phải chuyện chơi hay không chơi…

- Vậy là chuyện gì? Nói đại đi, lằng nhằng quá!

- Bởi vì tôi thích em!

Cô im bặt.

Chiếc điện thoại như đang nóng dần khi áp vào cặp má đỏ ửng như quả gấc của Hải Thiên, anh khẽ nuốt khan một cái, rồi lại chậm rãi nói tiếp, coi như sống chết đều phụ thuộc cả vào lần này.

- Vì tôi thích em, nhưng tôi biết em đã có người yêu rồi, tôi không muốn em bị mang tiếng là kẻ phản bội, cũng không muốn mình trở thành kẻ thứ ba. Vậy nên…

- Nên sao?

Giọng Yến Nhi bắt đầu run run, trước kia cô cũng đã từng cảm nhận được điều này, nhưng lại luôn cố tránh né, cô rất sợ sẽ có một ngày anh tỏ tình với cô, và cô cũng biết là mình không thể nhận lời, vậy nên bây giờ cô mới có cảm giác thắt nghẹn nơi cổ họng như thế này. Tuy nhiên, không ngờ những lời mà anh sắp nói ra còn đáng sợ hơn những gì cô từng nghĩ.

- Em không thể chấp nhận anh, chúng ta cũng không thể tiếp tục làm bạn, chi bằng, hãy quên nhau đi.

Vậy là mối quan hệ bạn bè của họ chấm dứt kể từ ngày hôm đó.

Ngày thứ ba mươi lăm - Hải Thiên đã chính thức bước ra khỏi cuộc đời của Yến Nhi được năm ngày, trong năm ngày này, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng cảm thấy vô cùng khó xử. Cô hoang mang, một bên nặng tình nghĩa, một bên nặng tình cảm. Mối quan hệ lâu dài giữa cô và Trương Hàm mọi người đều biết, thậm chí họ còn từng tính đến chuyện kết hôn. Thế nhưng, trong suốt quãng thời gian bốn năm yêu nhau, cô lại chỉ cảm nhận được một năm đầu là tình cảm nồng nàn, năm thứ hai là sự chịu đựng, hai năm tiếp theo, họ ở bên nhau vì trách nhiệm. Giống như là mọi chuyện đã được định đoạt từ trước, bố mẹ cô, bạn bè cô, tất cả đều đã nhẵn mặt anh, nếu như bây giờ cô bất ngờ chia tay anh để đến với một người đàn ông khác, chắc chắn cô sẽ bị mọi người sỉ vả… Điều này thật khiến Yến Nhi vô cùng khó nghĩ, thế nên, dù rất nhớ Hải Thiên, cô vẫn quyết định kìm nén thứ tình cảm sai trái này lại, chỉ lặng lẽ thăm dò tin tức của anh ấy từ chị Lưu Uyển. Không ngờ, việc âm thầm hỏi thăm tin tức của Yến Nhi đối với Lưu Uyển lại rỉ từ tai Hoàng Phong lan sang Hải Thiên, lúc này anh cũng chỉ đang ngồi lì một chỗ, cả ngày cắm đầu vào công việc, sau khi biết được tin này, Hải Thiên như tỉnh cả người. Một phần nào đó trong lòng anh biết - mình vẫn còn có cơ hội.

Ngày thứ bốn mươi tám - Đã khá lâu kể từ lúc anh chính thức nói lời kết thúc với Yến Nhi, mặc dù vậy, vẫn chưa một phút nào Hải Thiên nguôi ngoai nỗi nhớ về cô. Anh ngày nhớ, đêm mơ, đã rất lâu rồi anh chưa rơi vào tình trạng tương tư khủng hoảng như thế này. Vậy là tối hôm đó, sau khi đi uống rượu về, trong cơn say, anh đã dùng hết dũng khí của mình để nhắn cho cô một cái tin ngắn ngủi - “I miss you”. Tin nhắn này đã được anh soạn ra từ rất lâu, nhưng nhiều lần muốn gửi mà không dám bấm đi, lần này cho dù đã gửi tới nơi cũng chưa chắc người ta đã thèm nhắn lại, anh nghĩ thế. Vậy mà không ngờ chỉ đúng năm phút sau, Yến Nhi đã bất ngờ hồi lại tin nhắn, nhưng tin nhắn của cô lại mang nội dung khá kỳ quặc, giống như là nhắn linh tinh hoặc đánh đố anh vậy “111155 |_| &%^$$#(*)$”.

Lúc nhận lại được tin nhắn hồi âm, Hải Thiên đã vô cùng hồi hộp, nhưng sau khi nhận được những dòng ký tự khó hiểu, anh lại lập tức tiu nghỉu. Đang say, đầu óc quay cuồng, lại càng chẳng thể nghĩ được gì nhiều, lấy đâu ra tỉnh táo mà suy đoán? Lẩm nhẩm mãi một hồi mà vẫn không sao đoán ra nổi, bực mình quá, anh đành quăng vèo cái điện thoại sang một bên rồi lăn kềnh ra ngủ, chẳng biết trời đất gì nữa.

Ngày thứ bốn mươi chín - Sau khi chờ đợi suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy Hải Thiên hồi âm lại tin nhắn của mình, quẫn quá, Yến Nhi lại đành một lần nữa giả vờ gọi nhầm máy, không ngờ khi Hải Thiên vừa mới bắt máy, anh đã lập tức bắt thóp cô rồi.

- Đừng cúp máy! Anh sẽ không gọi lại đâu đấy!

Đó là câu nói đầu tiên mà Hải Thiên dành tặng cho cô, chứ không phải là “a lô, a liếc” gì cả. Điều này thật khiến Yến Nhi vừa buồn cười lại vừa bực mình, cuối cùng, sau một hồi vòng vo đôi co, cô đành đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi cho rõ Hải Thiên lý do vì sao hôm qua dám bơ tin nhắn của mình. Hải Thiên sau khi được Yến Nhi giải mã cho dòng kí tự kỳ quặc đó thì liền cười phá lên rồi nói.

- “Miss U” thì nói là “miss you”, lại còn bày đặt viết ký tự như thế thì bố ai mà hiểu được!

- Rồi, vậy giờ sao?

- … Đây là kế hoạch chia tay Trương Hàm.

Không thể tin được là bên cạnh kế hoạch chinh phục Yến Nhi, Hải Thiên còn từng vạch ra sẵn cả kế hoạch chia tay Trương Hàm hộ cô, con người này thật sự quá đáng sợ! Ngày đầu tiên chính thức hẹn hò với nhau, Yến Nhi thật lòng chỉ muốn khóc.

Sau khi nhận được tin nhắn chia tay từ Yến Nhi, lại cập nhật được thông tin về anh người yêu mới của cô, Trương Hàm lập tức mua vé cấp tốc bay trở về Hà Nội, đòi gặp mặt nói chuyện ba mặt một lời với Hải Thiên. Nhưng không ngờ, trước những lý luận đanh thép của Hải Thiên, Trương Hàm lại đành cứng họng không nói được lời nào. Sau khi để cho Trương Hàm thoải mái chửi mình, Hải Thiên mới bắt đầu phân tích lại.

“Anh nói rằng tôi cướp cô ấy khỏi tay anh? Đúng là cũng không có vẻ vang gì, tôi thừa nhận. Nhưng anh nói rằng anh là người yêu của cô ấy? Vậy anh đã làm tròn trách nhiệm của một người yêu chưa? Tôi theo đuổi cô ấy suốt ba mươi ngày, trong quãng thời gian ấy anh cũng vẫn còn có mặt ở Hà Nội đấy, tại sao anh không mảy may để ý gì? Nếu anh thực sự quan tâm cô ấy, thì chỉ cần thấy cô ấy thay đổi một chút thôi anh cũng phải nhận ra mới phải. Anh vô tâm như vậy, nếu không phải là tôi thì sớm muộn cũng sẽ có một người đàn ông khác đến cướp cô ấy ra khỏi vòng tay anh, bản thân anh không biết nâng niu giữ gìn thì làm sao có thể trách người khác cướp mất?”

Tất nhiên, sau một bài giáo huấn, Trương Hàm vẫn không chịu khoanh tay đứng nhìn, những ngày tiếp theo, anh ta không ngừng đeo bám, làm đủ trò để phá phách Yến Nhi. Trước kia anh luôn coi việc nhắn tin hỏi han cô một vài câu mỗi ngày là phiền phức, cho đến khi có một người đàn ông khác bất ngờ xuất hiện thay anh làm việc đó thì anh mới muốn giành lại công việc “nhàm chán” này. Thậm chí ngay cả trong lúc Hải Thiên và Yến Nhi đang đi chơi với nhau, anh cũng không ngại nhắn tin hăm dọa: “Anh đang ở trên cầu Long Biên, nếu em không đến ngay thì anh sẽ nhảy cầu tự tử!”

Sau khi đọc được tin nhắn, Yến Nhi lại thở dài rồi truyền đạt cho Hải Thiên, anh khẽ cười khẩy.

“Hay là mình phóng xe qua đấy thăm anh ta lần cuối?”

Yến Nhi khẽ lắc đầu.

Y như rằng, đến cuối ngày hôm đó khi Yến Nhi trở về nhà, Trương Hàm vẫn sống nhăn răng, thậm chí còn đủ khỏe mạnh để mà online facebook và nhắn tin sướt mướt.

Sau khi một mình đối phó không thành công, Trương Hàm lại tiếp tục nhờ cậy đến sự viện trợ của bà Hồng Quân. Trong suốt bốn năm ròng, bà Hồng Quân đã coi Trương Hàm như con đẻ, nhất mực bắt anh sau này phải làm con rể của mình, tất nhiên Trương Hàm cũng chẳng dại gì mà từ chối, nhưng không ngờ sau bốn năm, Yến Nhi lại bất ngờ phản bội anh để đến với Hải Thiên, khiến bà Hồng Quân cảm thấy vô cùng mất mặt, thế nên, bà lập tức ra tay ngăn cản.

Tối hôm đó, sau khi vừa mới đi chơi với Hải Thiên về, Yến Nhi lập tức bị mẹ gọi vào phòng riêng nói chuyện, bà hỏi rất kỹ càng về Hải Thiên, thật ra thân thế của anh chẳng có điểm nào là không tốt, thế nhưng bà vẫn cố săm soi để tìm tòi bắt lỗi, rút cục cũng chỉ đổ vấy lên đầu cậu ta được hai chữ “cướp giật”.

Tình cảm vốn không phải là thứ dễ dàng cướp giật, muốn ở lại hay ra đi, đều do trái tim con người quyết định. Tại sao Trương Hàm lại không hiểu?

Dù cho cô có nói lý đến thế nào đi chăng nữa thì mẹ cô cũng không chịu thông cảm, bà một mực ngăn cản, nhất quyết cấm đoán cô đến với Hải Thiên, hễ cô đi làm về là bà liền khóa cổng, mối quan hệ của họ cũng dần dần trở nên khó khăn từ đó.

Yến Nhi trước nay vốn nổi tiếng là đứa con gái ngoan ngoãn, luôn nghe theo lời mẹ, cô biết cuộc sống tinh thần của mẹ đã phải chịu nhiều sóng gió, thế nên chưa bao giờ cô muốn làm phật ý mẹ, thậm chí ngay cả lần này cũng vậy. Thời gian đầu, khi lấm lút yêu nhau, Yến Nhi cảm thấy điều này vô cùng thu vị, cứ như là trong phim Hàn Quốc vậy, thế nhưng sau một thời gian dài lúc nào cũng phải lén lút, thậm thụt, cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cảm giác chán nản cũng sinh ra từ đó.

Vậy là mối quan hệ của họ cũng bắt đầu dần dần chìm vào im lặng…

Hải Thiên vốn cũng định bỏ qua, vì mỗi lần đi bên cạnh cô, cảm nhận được sự mệt mỏi mà cô đang phải gồng mình chịu đựng, anh thật sự không đành lòng. Thế nhưng, nếu cứ kết thúc trong im lặng như thế này thì có phải là cách hay? Cái anh muốn là sự dứt khoát, nếu có kết thúc thì cũng phải kết thúc trong dứt khoát, không phải thứ cảm giác mập mờ mơ hồ, nửa có nửa không như thế này.

“Anh đang ở trước cửa nhà em rồi, em mau ra đi. Dù có muốn chia tay thì cũng phải gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng, anh không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này!”

Sau khi nhận được tin nhắn, Yến Nhi vẫn còn băn khoăn, cô sợ, nếu như lúc này ra đó gặp lại anh, thế nào cũng bị những lời anh nói làm cho mủi lòng. Thế nhưng cuối cùng, cô vẫn lầm lũi bước ra khỏi cổng.

Khi Hải Thiên vừa nhìn thấy bóng Yến Nhi đi ra, mắt anh liền sáng lên, nhưng lại vẫn cố kìm lòng để giữ vẻ bình tĩnh. Trước sự rụt rè, khúm núm như thể sợ bị ăn thịt của Yến Nhi, Hải Thiên bỗng thấy khó xử, anh chợt ho khan vài cái.

Vẫn giữ khoảng cách tránh anh khoảng một mét, cô cẩn trọng nói.

- Em ra rồi, anh muốn nói gì thì nói mau đi!

- Chúng mình đi chỗ khác nói chuyện, nói chuyện ở đây nhỡ chẳng may cãi nhau hàng xóm nghe thấy thì biết làm sao?

Hải Thiên nói luôn luôn có lý, anh cứ như là một kiến trúc sư kiêm bác sỹ tâm lý vậy, mọi câu chữ mà anh nói ra đều được cân nhắc rất kỹ và đánh thẳng vào nỗi băn khoăn của người đối diện, khiến họ buộc phải làm theo ý của anh mà vẫn cảm thấy rất tự nguyện.

Cô thận trọng leo lên xe anh, vẫn ngồi cách xa anh khoảng một sải tay, giữ vững vẻ dè chừng khiến anh cũng cảm thấy thật ái ngại. Ngồi đằng sau xe anh, không biết cô đang cảm thấy như thế nào, đang nghĩ những gì, tại sao đến một tiếng ho cô cũng không cho anh thấy, cô cứ im lặng như thế, anh lại càng sợ. Khi hai người dừng lại ở một quán café ven hồ Tây, họ chọn một bàn ở ngoài trời cho thoáng mát, sau đó bắt đầu ngồi im lặng nhìn nhau, phải mãi đến một lúc sau, khi đã cảm thấy quá bức bối, Yến Nhi mới buột miệng mở lời.

- Anh không định nói gì à? Vậy em đi về đây!

- Ngồi yên! Có con muỗi đậu trên mũi em kìa!

- Hả?

Yến Nhi đang định quay người đứng dậy, không ngờ lại bị Hải Thiên bất ngờ tóm chặt cổ tay giữ lại, lực cản ở tay anh rất chắc, cô không thể nào vùng vẫy được. Đúng lúc Yến Nhi vừa quay mặt lại cũng là lúc Hải Thiên bất ngờ nhào tới, chỉ trong tích tắc, môi anh đã nuốt trọn môi cô tự lúc nào…

Cô ngớ người, đờ ra vài giây, sau đó vội vàng đẩy Hải Thiên ra, vung tay tát cho anh một cái váng trời. Hải Thiên sau khi lãnh trọn cái tát, chẳng những chẳng ôm mặt tức tối mà còn khẽ cười cười, vừa xoa má vừa nhìn cô nói bằng vẻ rất mãn nguyện.

- Ai cha! Lâu lắm rồi mới được ăn tát. Ngày xưa người yêu cũ của anh cũng hay tát anh như thế này lắm, nhưng bây giờ không được nữa rồi! Em có thể tát anh thêm vài cái nữa cho đỡ nhớ được không?

Yến Nhi vốn là người hiền lành, lại chẳng thèm chấp nhặt chuyện cỏn con, trẻ con cơ nhỡ lang thang ngoài đường hễ xòe tay ra xin là cô liền móc ví cho tiền, huống hồ chỉ là vài cái tát. Thế là ngay lập tức, Hải Thiên liền được ăn trọn thêm ba cái tát nổ đom đóm nữa của Yến Nhi, cô tát mạnh đến nỗi xương cổ của anh cũng hơi vẹo về một bên.

Bản thân anh cũng không thể ngờ được rằng Yến Nhi lại có thể ra tay tuyệt tình với mình đến thế, mỗi lần cô tát, anh đều cảm nhận được toàn bộ nỗi uất ức mà cô đang mang trong lòng, thế nên anh mới cam tâm tình nguyện nhận lấy. Sự việc xảy ra đến ngày hôm nay chẳng phải ngay từ đầu cũng đều là do anh hay sao? Anh đáng ăn tát, đáng lắm!

Thế nhưng, có đi thì cũng phải có lại, sau khi ăn liền tù tì bốn cái tát trời giáng của Yến Nhi, Hải Thiên vẫn từ từ đứng thẳng dậy, rồi nhìn chằm chặp vào mắt cô mà nói.

- Em tát đủ chưa? Giờ đến lượt anh nhé?

Yến Nhi sững người, liệu cô có nghe nhầm không thế? Anh nói là anh muốn trả đũa cô ư? Ôi trời… Cô thật đúng là không có mắt mà! Đúng là chỉ sau khi chia tay mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của một thằng đàn ông. Cô khẽ cười nhạt, nụ cười nghe sao chua chát. Sau đó, Yến Nhi chỉ đứng thẳng người, nghênh mặt nhìn lên, không chớp mắt, vẻ đầy thách thức. Thế nhưng không ngờ khi Hải Thiên vừa mới chỉ giơ tay lên hăm dọa, hai mắt cô đã nhắm chặt lại rồi, cả cơ thể còn co rúm vẻ sợ hãi, kiểu như: “Có tát thì tát nhanh đi! Nhưng làm ơn nhẹ tay thôi!” khiến anh suýt thì phì cười.

Khi hai bàn tay của anh bất ngờ giơ lên… rồi lại đột ngột hạ xuống… hai cánh tay dài và rộng của anh không những không có ý định tát cô, mà còn vòng ra sau lưng cô, ôm lấy cô thật chặt, khiến cô sững người, đôi mắt nhắm chặt lập tức mở to thao láo, nhìn anh không chớp. Cả người cô cứng đờ trước sự thay đổi đến chóng mặt của anh, sau đó, cô chỉ nghe thấy tiếng anh vang lên thầm thì khi gục đầu vào vai cô.

- Anh nhớ em nhiều lắm! Chúng mình đừng xa nhau nữa nhé!

Chỉ một câu nói này của anh cũng đủ để bao uất ức mà Yến Nhi đã phải chịu đựng bấy lâu nay lập tức tan chảy, cô bật khóc, đôi tay nhỏ bé bần thần đưa lên tóm lấy vạt áo khoác đằng sau lưng anh, nắm chặt lấy rồi nức nở nói.

- Nhưng bằng cách nào chứ…

- Bằng cách làm vợ anh…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3