Võ Lâm Tĩnh Hải - Chương 001
Thời gian như nước chảy
Ngoảnh mặt đã ngàn năm
Tuyết tan trên núi cao
Ngọc nát nơi vực thẳm
Mẫu Đơn nở bao lần
Còn hoài bóng cố nhân
Giang hồ đêm sa mạc
Kiếm vũ hát khúc sầu
Ân oán như bụi cát
Tri kỷ người nơi đâu
***
Tương truyền rằng năm xưa An Dương Vương khi xây dựng cơ đồ Đại Việt được Thần Kim Quy - Sứ thần hộ vệ đất Đại Nam, vì cảm mến lòng yêu dân như con của Dương Vương, đã hiền linh tặng ông một viên Huyền Ngọc bảy màu mang linh khí trời đất, là bảo vật trấn quốc giúp Âu Lạc mãi mãi phồn thịnh.
Nhờ sức mạnh của Huyền Ngọc, An Dương Vương nhanh chóng thu phục được các bộ lạc thống nhất đất nước, đánh đuổi quân xâm lăng khỏi bờ cõi. Âu Lạc trong cảnh phồn thịnh vô cùng, kỹ nghệ và thuật kim khí đạt tới tinh xảo.
Sự trù phú của Âu Lạc khơi dậy lòng tham từ kẻ thù phương Bắc. Nhiều lần đem quân xâm lược không thành - Triệu Đà đành mưu kế cầu thân cho con trai là Trọng Thuỷ vào cung Âu Lạc ở rể làm nội gián.
Trọng Thủy vào cung dùng mỹ nam kế lợi dụng sự cả tin và tình yêu của nương tử là Mị Châu công chúa phát hiện ra bí mật của Huyền Ngọc. Một đêm Trọng Thủy lén trộm Huyền Ngọc bỏ về phương Bắc. Nửa đêm trăng sáng, bỗng kỵ mã của Trọng sợ hại hí vang không dám bước. Trên đầu, trời trở mây đen vần vũ, sấm động vang rừng, sương mù u ám, gió thổi lạ thường. Chưa hết kinh hãi thì từ đâu thổi đến một cơn đại vũ cuốn tay nải mang Huyền Ngọc xuống vực sâu, Trọng cùng thuộc hạ khiếp vía bỏ chạy.
Thì ra sứ thần Kim Quy hiện linh lấy lại Huyền Ngọc. Nhưng vì tức giận người đã bẻ vỡ Huyền Ngọc thành nhiều mảnh rải khắp Âu Lạc và tiên tri rằng:
“Khi bảy mảnh Huyền Ngọc hợp nhất ánh hào quang sẽ lại toả sáng, Đại Việt sẽ lại phồn thịnh, người mang Huyền Ngọc có thể nắm giữ cả thiên hạ.”
Mất đi Huyền Ngọc, An Dương Vương nhanh chóng thất thủ, Âu Lạc lâm vào cảnh xâm lăng của Bắc Quốc. Quân Trung Nguyên giày xéo đất Đại Việt suốt hơn một ngàn năm. Khắp nơi nhiều anh hùng nổi dậy nhưng các cuộc khởi nghiã đều bị dập tắt nhanh chóng, nhiều nhân sỹ lên núi đao xuống biển lửa mong tìm ra Huyền Ngọc, những cuộc phân tranh bắt đầu từ đây.
Ngàn năm trong ánh đô hộ của phương Bắc, Tĩnh Hải chìm trong bóng tối, nhà tranh siêu vẹo, suốt đồng bằng phía Bắc lau sậy mọc um tùm, phía Tây là rừng rậm thâm u, phía Đông biển cả mênh mông không một bóng thuyền, phía Nam núi non trùng điệp chỉ có hùm beo, sơn tặc trú ngụ. Người dân đói khổ, cơm ăn không no, áo mặc không đủ.
Người Bách Việt cần cù là thế, chăm chỉ là vậy, tại sao một ngàn năm vẫn nghèo đói đến thê thảm?
Là bởi trăm thứ sưu thuế cống nạp, vì hàng năm phải gánh nước từ Loa Thành sang đến Bắc Kinh, thanh niên trai tráng phải tay không mò ngọc nơi biển sâu rình rập, là bởi không có một tấc đất cắm rùi.
Tại sao ư?
Là vì các thế gia từ phương Bắc di cư về đây, lập địa xưng thần, tranh nhau vơ vét sức dân. Chúng sống trong những tòa lầu cao trọng vọng, hoa viên bát ngát, ăn chơi nhảy múa, chẳng khác nào một lũ tiên giới đang thưởng ngoạn cảnh phàm trần, một ngàn năm có lẻ trong máu, mồ hôi và nước mắt.
Hơn 1000 năm sau!
Năm 938 sau công nguyên, Ngô vương với tài thao lược cùng cây thần thương huyền thoại đã tạo nên chiến thắng dậy sóng trên sông Bạch Đằng, đưa Đại Việt ra khỏi cảnh nô lệ, mở ra một kỷ nguyên mới trên đất rồng bay. Vị đế vương nhân nghĩa tại thượng, thương dân như con, mọi việc lớn nhỏ đều vì sức dân mà lao tâm khổ tứ, Bách Việt vì thế mà thái bình, thịnh vượng, nhưng bắt đầu của câu chuyện này lại bi thảm vô cùng, khiến cho vạn người chua xót.
***
Ngô vương năm thứ sáu (năm 944 sau Công Nguyên).
Kinh thành Cổ Loa một chiều thu lạnh lẽo.
Sấm động vang trời...
O… o… à… n… g… oàng…
Người ra kẻ vào trong nội cung đều thần bí khó đoán.
Hai bên vòm trời Đông Tây sắc mây một màu xám xịt. Những vệt chớp sáng lóe lên trong chốc lát càng khiến bầu trời thêm phần u ám.
Trong chính cung.
Ngô Vương (Ngô Quyền) đột nhiên lại lâm trọng bệnh. Đứng trước sân lớn của cung Thiên Minh kẻ nào người nấy sắc mặt đều một vẻ hoang mang. Đại Vương ốm nặng là chuyện hệ trọng liên quan đến an nguy của xã tắc, vậy mà tuyệt nhiên không thấy đại hoàng tử Ngô Xương Ngập xuất hiện ở trên chính điện. Việc trong ngoài từ khi Ngô Quyền lâm bệnh đều do Dương Chủ Công (Dương Tam Kha) một tay lo liệu, điều này nghiễm nhiên gây ra nhiều lời bàn ra tán vào.
Trời chiều nặng như ánh hoàng hôn, những con chim nhạn nghe tiếng sấm rền khiếp vía bay toán loạn về phía những cánh rừng lau sậy ngoài thành.
Bên vọng lâu phía Nam thành Cổ Loa xuất hiện hai người áo đen thần bí. Cơ duyên như đã hẹn gặp, người áo đen đến trước ánh mắt sắc bén nhìn về phía điện Thiên Minh. Vành tai hắn chỉ khẽ giật nhẹ khi nghe tiếng gió lay động.
- Lữ tiền bối đã đến rồi!
Người áo đen vừa vận khinh công bay đến bên vọng lâu nghe thấy lời này không khỏi kinh ngạc. Y đeo một tấm mặt nạ sắt trạm trổ tinh xảo, tóc trên đầu còn đen nhưng hai bên tóc mai đã bạc trắng, hẳn tuổi cũng đã ngoài ngũ lục. Kỹ thuật khinh công của người này chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ “xuất quỷ nhập thần”. Khi ông ta bước chân đến phần đá cố thủ nhô lên ở mặt thành hoàn toàn không phát ra một âm thanh dù là nhỏ nhất. Duy chỉ có một làn gió nhỏ khẽ tan ra dưới mũi hài. Vậy mà kẻ thần bí này lại có thể phát hiện ra, thậm chí còn gọi cả họ của ông ta.
- Vị khách hiệp đây tuệ nhãn quả thật phi phàm. – Người đeo mặt nạ sắt có phần dè chừng.- Thiên Hạ Đệ Nhất Khinh Công. Danh xưng này ngoài Lữ tiền bối của Lữ gia chắc không có người thứ hai. – Người áo đen trẻ hơn ngạo nghễ đáp lời.
Gió lạnh vượt qua tường thành khiến hai chiếc áo đen đều tung bay trong gió phát ra những âm thanh phần phật. Nhìn cảnh trời giông gió càng lộ ra một loại sát khí kinh người.
- Nghe ngữ âm của vị khách hiệp đây không phải là người Cổ Loa, không biết đến kinh sư có việc gì hệ trọng? – Người áo đen deo mặt nạ ngờ vực hỏi.- Ân sư(1) đêm qua bói một quẻ biết được thiên hạ có chính biến, lại biết sẽ có người muốn nhân cơ hội này mà đục nước béo cò hòng cướp đi trấn bảo Hỏa Long Thương, nên sai vãn bối đến đây đợi trước.
Hai chữ ân sư này không khỏi khiến người áo đen đeo mặt nạ sắt có phần nể sợ. Nhưng xưa nay việc mà hắn muốn làm, thứ mà hắn muốn lấy không dễ gì có thể ngăn trở. Y chỉ cười lạnh nhạt tiếp lời:
- Ngô Vương sắp băng hà, thiên hạ sớm muộn gì cũng rơi vào tay Tam Kha. Nếu đã là như vậy ta lấy Hỏa Long Thương chẳng phải là thuận theo ý trời sao?- Lữ tiền bối nói vậy có khác gì bảo ý trời cho Lữ gia tạo phản. – Người áo đen trẻ tuổi lời như dao sắc đáp trả.- Tạo phản? Xã tắc lâm nguy ta vì đại nghĩa mà dẹp đi mối họa sao có thể nói là tạo phản. Vị khách hiệp đây lời nói nhân nghĩa nhưng việc làm lại mờ ám. Ngươi nếu không thẹn với lòng cớ gì lại phải che giấu thân phận, phải chăng cũng nhân lúc loạn lạc muốn có được Hỏa Long Thương?
Người áo đen trẻ tuổi nghe xong cũng không chút mảy may kích động, chỉ nhìn về phía Thiên Minh điện cung kính hướng tay đáp lại rằng:
- Thiên tử còn đó, ta là bậc chính nhân một lòng vì sự an nguy của xã tắc, sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo khiến cho dân chúng lầm than.- Ngươi muốn nói tạo phản cũng được, vô đạo cũng được. Muốn ngăn ta lấy Hỏa Long Thương phải xem hôm nay ngươi có đủ bản lĩnh đó hay không?
Lời nói chưa dứt đoản đao trên tay đã nhằm phía người áo đen trẻ tuổi xông đến. Thoạt nhìn qua chỉ là một đường đao đơn giản nhưng bước đi lại phân khúc như dây đàn lúc đang thăng âm, quả thật khó mà hình dung ra phương hướng tấn công.
Thân thủ như cơn gió lướt nhẹ qua những bước chân của kẻ tấn công. Người áo đen trẻ tuổi lùi bảy tám nhịp về phía sau trên phần cố thủ của tường thành. Kình khí trên tay phát ánh kim quang tung ra một chưởng nhằm thẳng giữa ngực y đánh tới.
Dư chấn kình khí màu vàng dội vào một góc nhô lên của tường thành, phá tung cả phần đá xây cất kỹ lưỡng.
Người áo đen đeo mặt nạ đã dùng Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh nhanh như ánh chớp né tránh được. Trong lòng tay áo lại thuận thể bắn ra mấy chục cánh tiêu nhỏ nhằm thẳng phía người áo đen trẻ tuổi đang xông tới. Đoản đao phía sau cùng theo hình cánh cung phá không bay đến.
Đối diện hiểm cảnh như thế, người áo đen trẻ tuổi không chút bối rồi. Miệng khẽ đọc một câu chú, kim quang từ ngón tay trỏ đã bao trùm phía trước hắn thành một kết giới. Toàn bộ mấy chục mũi ám tiêu đều bị đẩy văng ra xa.
Đoản đao tiềm ẩn kình khí vô biên phá tan kết giới kim quang. Khi tiếp giáp với phần Phạn âm màu vàng bên trong tạo thành một thanh trấn lớn. Ánh kim quang vụt tắt, đoản đao bay vào trong không trung phá vỡ một mảng cự thạch, găm lại trên tường thành.
Người áo đen tóc trắng đã băng đến áp sát bồi thêm một kỳ chưởng.
Trong ánh chiều ủ rũ chỉ còn lại một màn khói bụi…
Bụi khói tan biến, người áo đen deo mặt nạ đã mất dạng, hẳn là không biết y có thụ thương hay không. Lúc này giữa bầu trời xám xịt giông bão chỉ còn lại người áo đen trẻ tuổi, y nhìn về phía điện Thiên Minh, lời nói lạnh băng:
- Dương Tam Kha, hôm nay ta không diệt ngươi, ngày sau thiên hạ cũng sẽ diệt ngươi!
Một vệt máu chảy xuống làn môi đỏ của hắc y.
Cách đó không xa, dưới con đường lát bằng đá ong xây theo hình xoắn ốc tịch không một bóng người, duy chỉ có lính gác đứng ở các cổng giao cắt. Mỗi cổng sau trước đều có bốn người, thần thái và dáng vẻ đều rất nghiêm trang.
Trên đường vắng lúc này xuất hiện một thanh niên khoác cẩm bào màu đỏ, mặt vuông chữ điền, dung mạo tuấn tú, chân mày rậm. thân hình cao lớn. Người này cất bước hùng dũng đi về phía cổng Chính Thiên trước lối vào điện Thiên Minh.
Khi đi qua các nơi có lính gác ở điểm giao cắt đều không hề dừng lại một bước, chỉ dựa vào thần thái uy vũ ấy hẳn cũng có thể đoán được thân phận không hề bình thường.
Thanh niên khoác cẩm y này không ai khác chính là đương kim đại hoàng tử Ngô Xương Ngập – Con trai cả của Ngô Quyền, năm nay hai mươi sáu tuổi.
Thấy đại hoàng tử bước đến trước cổng điện Thiên Minh, đám quan lại đang bàn tán xì xào ở đây bỗng nhiên im bặt. Kẻ nào người lấy sắc mặt đều xám ngoét không dám ngẩng mặt lên nhìn, chỉ im lặng đợi chờ phản ứng từ người đứng trước mặt.
Xương Ngập cơ hồ đã nghe được bảy tám phần nội dung câu chuyện, Nếu là mọi ngày hắn đã cho mấy kẻ loạn ngôn này một bài học thích đáng vì dám ngang nhiên xì xào chuyện hoàng tộc ngay trước điện Thiên Minh. Nhưng hôm nay hắn nhận được mật tin thông báo phụ vương sức khỏe đã giảm sút nghiêm trọng, tâm tư vì thế mà đang rối bời. Xương Ngập chỉ đưa ánh mắt nhìn một lượt rồi bỏ về phía cổng Chính Thiên.
Ngẫm lại mấy lời bọn quan lại xu nịnh vừa nãy xì xào quả cũng không sai, hiện chàng đang lâm vào cảnh thân cô thế mảnh, mẫu thân yểu mệnh sớm đã qua đời, Dương Tam Kha nắm giữa binh quyền trong ngoài cung. Từ ngày phụ vương lâm trọng bệnh chàng nhiều lần đến thỉnh an nhưng đều bị Tam Kha kiếm cớ không cho gặp.
Bước theo tám mươi mốt bậc đá lớn đến trước cửa Chính Thiên. Đây là cổng lớn trấn giữ trước điện Thiên Minh. Qua cổng này còn tam cấp và ba khoảng sân lớn mới tới đại điện. Xương Ngập không chút do dự bước chân nhanh hơn.
Sáu năm trước khi mới hai mươi tuổi chàng đã là đại tướng quân trẻ tuổi cùng cha xông pha trong trận Bạch Đằng thủy chiến. Hôm nay sau sáu năm sống cảnh thanh bình nhưng cái vẻ uy phong kia vẫn khiến người ta tám phần khiếp sợ, chỉ có điều trong ánh mắt chàng có sự lo âu hiện rõ.
Trên cổng Chính Thiên hôm nay lính gác đông hơn hẳn thường lệ, ngoài kỵ binh đứng hai bên tường lớn và bộ binh gác cổng, trên thành còn bày trí cả xạ thủ Thập Tiễn Nỏ. Đội xạ thủ này được mệnh danh là bách phát bách trúng, vang danh của Cổ Loa nhiều năm nay. Chàng vừa bước tới thì hai tên bộ binh gác điện vung thương chặn lại. Một tên sắng giọng nói:
- Dương tướng quân có lệnh, Đại vương sức khỏe không tốt không muốn gặp mặt ai.
Chàng nghe thấy hai tên lính gác nói giọng hỗn xược tức thì giận sôi máu, đỏ mặt quát:
- Ngay cả ta mà các ngươi dám cản, muốn làm phản sao!
Hai tên thị vệ nhìn nhau chút phân trần nói tiếp:
- Dương chủ tướng đặc biệt dặn dò không cho điện hạ vào! Chúng tôi chỉ là phần tôi tớ! Mong điện hạ thông cảm về cho!
Không để hai tên gác điện phân trần hết lời, chàng toan rút kiếm ra áp chế, nhưng bảo kiếm trên tay chưa rút đến phân nửa thì hai thị vệ kia đã nhanh tay dương thương trước ngực, đoạn quả quyết ngăn cản:
- Mong điện hạ thông cảm!
Xương Ngập không còn cách nào đành thu kiếm về. Chàng biết rõ đội quân thị vệ gác điện này vốn là người của Dương Tam Kha, nếu đôi co lâu dài chỉ thêm mất mặt, miễn cưỡng đành quay đầu lui bước trở về với niềm hoang mang bề bộn.
Từ điện Như Ngọc đến điện Thiên Minh phải đi qua Ngự Phong Quan(3), từ đây có thể nhìn rõ những bậc thềm của cổng Chính Thiên.
Gió lùa tà áo lụa trắng bay phất phới trong gió thu, chiếc khăn lụa quấn quanh cổ trắng ngần theo gió vờn lên má hồng để lộ ra một mỹ nữ xinh đẹp như châu ngọc. Đứng cùng mấy thị nữ, Dương Phương Lan hoàng hậu trên Ngự Phong Quan nãy giờ chứng kiến câu chuyện lấy làm khó hiểu, nàng bèn cất bước vào trong điện đến hỏi tiểu đệ Tam Kha nguyên do.