Võ Lâm Tĩnh Hải - Chương 002
Hồi 2 : Cao thủ trong thành Cổ Loa
Màn đêm bao phủ bầu trời Tĩnh Hải.
Sấm chớp vẫn lóe lên từng đợt.
Tại Tử Trầm Sơn Vô Vi, Thiền sư Vân Phong mắt đoái nhìn về phía ngôi sao Đế Tinh đang mờ dần, khẽ thở dài. Người chầm chậm bước xuống những bậc đá đang chiếu sáng bởi những ánh chớp lập lòe, miệng tiếp tục ngân một đoạn kinh:
- A Di Đà Phật! A Di Đà Phật…
Xa xôi ở phía Đông Nam, ngay lúc ánh sáng cuối cùng của sao Đế Tinh vụt tắt, Hương Cổ Pháp Siêu Loại đột nhiên tỏa ánh hào quang lung linh, nhưng chỉ chưa đầy một tuần trà, ánh sáng của nó lập tức đã ảm đạm trở lại.
Người ngồi trên Bồ Đoàn tụng kinh trước Hương Cổ Pháp thần sắc không khỏi kinh hãi, vội xòe tay ra bấm xem một quẻ. Kết quả, lại càng thêm thập phần thất sắc. Ánh chớp chiếu lại từ sau cánh cửa tự soi rõ từng nếp nhăn trên trán của vị Thiền sư này.
Trên con đường lớn thẳng tiến về thành Cổ Loa, mặc cho những hàng tre già đang đón giông gió, bất chấp là sấm chớp động trời giáng xuống những vùng hoang vu lau sậy. Một lão nhân gia tóc trắng như cước vẫn dong ngựa đánh xe chạy băng băng trong đêm.
***
Lại nói về hoàng tử Xương Ngập sau khi bị đám thị vệ của hoàng cung ngăn không cho vào điện. Chàng buồn bã trở về phủ đệ thì trời đã tối. Ngoài sân, trong ánh đèn cậu bé Xương Tỷ vẫn ngóng phụ thân về, thấy phụ thân mở cửa bước vào cậu bé reo lên:
- Phụ thân về rồi! - Vừa nói cậu bé vừa chạy lại ôm lấy cha.
Chàng xoa đầu hài nhi rồi cùng bước vào nhà, mặc dù tính khí có chút nóng nảy nhưng với hiền thê và nhi tử chàng rất đỗi ôn hoà.
Đỗ phi thấy phu quân về đon đả ra cởi áo bào thắc mắc:
- Chàng về sớm vậy, sức khoẻ phụ vương sao rồi?
Xương Ngập trao áo bào vẻ muộn phiền nói:
- Dương Tam Kha không cho ta vào.
Đỗ phi nghe chuyện tỏ vẻ nghi hoặc:
- Chuyện này ắt có nội tình! Dương chủ tướng phải chăng muốn phụ vương nhường ngôi cho hoàng đệ...
Chàng mặc dù đã hiểu rõ nội tình vẫn vờ gạt đi:
- Chuyện này muội chớ nói bừa, ta với Xương Văn là huynh đệ ai làm vương thì cũng vậy thôi!
Đỗ phi than phiền:
- Chàng đối tốt như vầy, chỉ e thiên hạ không nghĩ như chàng!
Xương Ngập không nói thêm gì, thực lòng thì chàng cũng đang lo lắng rối bời nhưng vì không muốn nương tử thêm muộn phiền nên không nói ra, bên ngoài có tiếng gia nhân thưa vào:
- Bẩm điện hạ bên ngoài có cẩm vệ hoàng cung mang thánh dụ đến.
Xương Ngập băn khoăn:
“Ta vừa mới từ chính điện về, có chuyện gì gấp rút mà cẩm vệ lại đến giờ này.”
Cảm thấy điềm xấu, chàng quay lại dặn dò nương tử:
- Nàng đưa Tỷ nhi vào nhà lánh mặt trước. Chắc phụ vương có chuyện, ta đi lần này lành ít dữ nhiều, nếu chẳng may ta không về, nàng đưa Tỷ nhi theo mật đạo ra ngoài thành phía Nam, ở đó có một chiếc xe ngựa, cứ rong xe về phía nam tới Bình Kiều sẽ có người đón.
Đỗ phi lo lắng khôn cùng, lã chã lệ hỏi:
- Còn chàng thì sao?
Xương Ngập vỗ ngực nói:
- Ta là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, thân là hoàng tử, giữa lúc phụ vương lâm trọng bệnh, vận nước nguy nan sao dám nghĩ cho bản thân! - Nói rồi đẩy cửa mà ra.
Ngoài sân lớn có hơn chục cẩm vệ uy nghi sát khí, người đứng đầu nói lớn:
- Đại Vương có thánh dụ, đại hoàng tử Ngô Xương Ngập tiếp chỉ.
Xương Ngập phục xuống hành lễ, quan cẩm vệ truyền chỉ:
- "Đại Vương bệnh nặng biết khó qua khỏi, nay triệu hoàng tử Xương Ngập nhận chỉ vào cung, không được chậm trễ! Khâm thử!"
- Xương Ngập nhận chiếu tạ ơn! Đại vương vạn tuế! Vạn vạn tuế! - Đoạn vội theo đám cẩm vệ lên đường.
Đỗ Phi nãy giờ ôm nhi tử núp bên trong nhìn theo lo lắng.
Đoàn ngựa xe đi nhanh trong đêm, được chừng mười dặm Xương Ngập thấy có gì đó khác lạ bèn hé rèm xe ngựa nhìn ra, chàng bàng hoàng, đám cẩm vệ không đi vào cung, mà đi theo đường nhỏ ra phía thành Tây, hoang mang quát:
- Dừng lại!
Kẻ đánh xe kéo cương ngựa, chiếc xe dừng ở một đoạn đường vắng lặng hai bên án ngữ bởi những bức tường đá lạnh lùng. Xương Ngập không khỏi kinh sợ lắp bắp hỏi:
- Các ngươi muốn gì?
Trưởng quan cẩm vệ rút kiếm nói:
- Dương chủ tướng sai bọn ta đến tiễn hoàng tử theo hầu Đại Vương! - Nói vừa dứt lời hắn đã vung kiếm chém tới.
Xương Ngập theo phản xạ né qua một bên nhưng đường kiếm quá nhanh đã chém vào tay chàng rách toang một vạch áo bào đến hai chục tấc, máu chảy đầm đìa. Chàng như con hổ bị thương lao tới tóm lấy cổ tên quan cẩm vệ, dùng hết sức bình sinh nhấc hắn lên cao, đẩy tới bên tường thành khiến hắn giãy dụa đau đớn.
Giữa lúc đó hai tên cẩm vệ khác rượt theo sau, chém hai kiếm vào lưng chàng, khiến áo bào phía sau rách toang, máu phun ra. Chàng dùng hết sức bình sinh ném tên cẩm vệ trên tay trở lại làm cho hai kẻ đánh lén phía sau ngã lăn trên mặt đất. Tuy không giỏi võ công nhưng Xương Ngập là võ tướng chinh chiến nhiều năm trên sa trường, với thương tích trên người dù có mạnh đến đâu vẫn tỏ ra hùng dũng, có điều những kẻ cẩm vệ quân hôm nay ám toán đều là hạng cao thủ, đã bày sẵn thiên la địa võng để hành thích, nên nhất thời không thể đề phòng.
Cả bọn còn lại vẻ kinh hoàng lùi lại dùng thập nỏ bắn tiễn tới, thập nỏ cẩm vệ Cổ Loa danh tiếng thiên hạ, bách phát bách trúng điều này không ai không biết. Lúc này mặc dù là dũng tướng nhưng đã bị chém ba đao chí mạng , kiếm của Xương Ngập chỉ đỡ được loạt tiễn đầu, loạt tiễn sau đã bị trúng một tên bên vai trái. Bọn cẩm vệ đã dồn chàng về phía chân thành phóng tiếp một đợt tiễn cơ, Xương Ngập đã trọng thương không thể chống trả đành ngước mặt oán trời đợi cái chết.
Trong đêm tối một bóng đen lướt tới, chỉ một chiêu như ánh chớp toàn bộ tiễn đã rơi xuống đất. Bóng đen chắn trước mặt Xương Ngập, dù hai mắt đã hoa đi vì mất máu nhiều chàng vẫn thốt lên:
- Nghĩa phụ! - Rồi ngất đi.
Kiếm khách áo đen rút bảo kiếm khỏi bao, phi thân một vòng quanh bọn cẩm vệ chỉ trong tích tắc, không nghe một âm thanh cả bọn đã ngã lăn ra tắt thở. Đoạn cõng Xương Ngập lên sau xe ngựa phi như bay ra phía cổng thành.
Ngoài cổng thành có hơn chục kẻ bày binh chờ sẵn, kiếm khách liền từ xe ngựa phi thân lên cao chém liền mấy đường nộ kiếm xuống làm cả bọn thủ thương. Xe băng qua như gió.
Về Đỗ Phi và hài nhi sau khi phu quân đi khỏi không hết lo âu nhìn theo hồi lâu mới trở về phòng, thì nghe ngoài cửa có tiếng huyên náo. Quân quan ở đâu tràn vào thích sát, đến gà chó cũng không tha, Đỗ Phi vội nhớ lời dặn của phu quân, mở mật thất trốn ra ngoài thành Nam.
***
Trong tang điện hoàng cung, Dương hậu, các hoàng tử, cùng nhiều thân vương đang thọ tang. Ngoài trời u ám, mây đen bao phủ, tiếng khóc khắp trời.
Tại Thiên Minh điện không xa nơi thọ tang Ngô vương, Tam Kha mặc một đạo quan màu trắng, điềm tĩnh hoạ một bức thư pháp lớn hai chữ 'Thiên Hạ', bên ngoài gió thổi mạnh chừng sắp có bão, một viên quan cẩm vệ mở cửa bước vào báo tin. Cửa mở làm gió thổi hắt nghiêng mực xuống đất, tên quan hầu bút hoảng sợ cúi xuống toan nhặt lên thì hắn đã rút bảo kiếm chém xuống, một cánh tay của viên quan đứt lìa rơi trên mặt đất, hầu siêu hồn bạt vía, ngất lịm đi, mấy tên khác mặt xanh như tàu lá.
Tam Kha quát:
- Lôi nó ra!
Bọn hầu lúng túng, run rảy kéo xác hầu bút ra, viên quan cẩm vệ không khỏi kinh hãi thận trọng thưa:
- Bẩm Dương công! Đại hoàng tử đã chạy thoát.
Tam Kha quắc mắt nhìn, tên quan cẩm vệ kinh hãi biện minh:
- Trong thành bỗng nhiên xuất hiện một cao thủ võ công cao cường, chỉ một chiêu đã lấy mạng hơn mười cao thủ cẩm vệ cướp Xương Ngập đi.
Tam Kha kề kiếm lên cổ tên cẩm vệ quát:
- Đuổi theo truy sát hắn cho ta. Nếu không lấy được đầu Xương Ngập thì hãy tự cắt đầu các ngươi mang về đây!
Viên cẩm vệ khiếp sợ cúi rạp xuống thưa:
- Tiểu nhân tuân mệnh! - Nói xong vội lui gót ra ngoài.
Bầu trời phủ một màu xám xịt, viên cẩm vệ tất tả mất dạng dưới cơn mưa gió trong đêm.