Khi tắc kè không có hoa - Chương 41 - 42
Chương 41: Đám cưới.
Sau khi thông báo với bố mẹ rằng cô đã kết hôn, họ không những không trách cứ Linh An tại sao không bàn bạc mà còn hết lời khen ngợi cô đã làm được việc khiến họ hài lòng và tự hào nhất từ lúc sinh cô ra đến giờ.
Những ngày sau đó, Hoàng Khánh Phong khá bận rộn. Vừa phải lo việc công ty vừa phải lo cho đám cưới khiến hắn mệt gần chết. Chỉ có Linh An thất nghiệp, ăn không ngồi rồi, muốn làm cái gì cũng bị ngăn lại. Bởi vì cả hai nhà đều sợ: ngu ngốc + nhiệt tình = phá hoại.
Gần đến đám cưới, Hoàng Khánh Phong mang về một đống thiệp mời. Nhìn ngọn núi nhỏ ấy, Linh An thở dài thườn thượt: “Viết hết chỗ này chắc tay em thành cái móng lợn mất. Sao anh không đặt in cho tiện?”
“Anh thích tự mình làm hơn. Em không phải lo. Mình anh bao tất.”
“Hả? Em có nghe lầm không vậy? Hoàng Khánh Phong anh biết thương hoa tiếc ngọc từ bao giờ vậy?”
Hắn liếc cô: “Đi chỗ khác chơi đi.”
“Ấy ấy, làm sao thế được. Có phải anh kết hôn một mình đâu. Thôi để em giúp, tấm lòng của anh em xin ghi nhận.” Linh An xán vào người hắn, vỗ vỗ.
“Không cần, để anh tự viết.”
“Không được, làm thế người khác biết lại bảo em bóc lột sức lao động của anh. Cứ đưa đây...”
“Tránh ra, chữ em như giun bò dế nhảy, để người khác nhìn thấy rất mất mặt.”
Linh An: ...
Một lát sau, Linh An tí tởn ra xem tay Hoàng Khánh Phong đã thành cái móng lợn chưa liền thấy một cảnh tượng mà có thể cả cuộc đời về sau này cô sẽ mãi không thể quên được.
Một người đàn ông cao lớn, trên tay bận bịu nào giấy với bút, nắn nót từng chữ như trẻ con lớp một tập viết. Nét mặt nghiêm túc phảng phất nụ cười như có như không...
Linh An ngây người đứng nhìn, cái cảm giác không tên xâm lấn cơ thể cô: một chút ấm áp, một chút ngọt ngào, lại có chút an toàn kì lạ,... Đây chính là người đàn ông mà cả cuộc đời này cô sẽ dựa vào.
Nhưng...
“Hoàng Khánh Phong, anh đang làm cái gì vậy?” Linh An chạy tới đập bàn cái rầm làm cái người đang chìm đắm tập viết kia giật mình.
“Anh viết bằng tay trái sao?” Linh An nheo mắt nguy hiểm, gằn giọng hỏi.
“Ừ, tay phải mỏi. Lại đây xoa bóp cho anh đi.” Hắn hươ hươ tay trước mặt cô, tựa người vào lưng ghế, vẻ mặt hưởng thụ.
“Anh thuận tay trái sao?”
“Ừ. Sao?” Hoàng Khánh Phong khó hiểu.
“Được lắm. Vậy thì tự đi lấy tay trái xoa bóp cho tay phải đi.”
Linh An tức tối bỏ đi, để lại Hoàng Khánh Phong ngồi đó với vẻ mặt đần thối, hoàn toàn không hiểu nổi.
Phải nhịn, phải nhịn. Gây sự bây giờ người chịu thiệt chắc chắn là cô. Hắn mà nổi cơn giận dỗi lên thì cô phải ngồi viết thiệp đến khèo tay mất.
Nhưng thật sự không chịu nổi. Cái hồi hắn chui xuống cống chơi trò trượt ống trong công viên nước bị gãy tay phải. Hắn giả vờ giả vịt hành hạ cô cả tháng trời, ngày nào cũng phải dâng cơm đến tận miệng cho hắn với lí do không thể dùng đũa. Thật quá quắt mà, biết vậy cho hắn thành con ma đói luôn.
Hoàng Khánh Phong, ngày nào anh không áp bức tôi, thì ngày đó anh sống không vui vẻ sao?
...
Cuối cùng thì ngày cưới cũng đã diễn ra. Từ sáng đến chiều Linh An với Hoàng Khánh Phong phải chạy vòng vòng, chúc rượu khắp nơi, mệt muốn phờ râu. Vì sợ cô say rượu làm loạn nên bao nhiêu rượu mừng Hoàng Khánh Phong đều gánh hết.
Đến gần cuối bữa tiệc, hai con ranh Quỳnh Mai, Phương Lệ mới thò mặt ra, tươi cười hớn hở: “Hí hí, bạn hiền à bạn hiền à, chúc mừng bạn.”
“Chúc mồm thôi sao? Thật không có thành ý.” Linh An bĩu môi, dày mặt đòi quà.
“Ha ha, biết ngay là mày sẽ nói thế mà. Vậy nên bọn tao đã cất công chuẩn bị sẵn cho mày một món quà vô cùng đặc biệt đây.” Phương Lệ cười tít mắt.
“Đây đây.” Quỳnh Mai lấy sau lưng ra một cái hộp nhỏ nhét vào tay cô.
Linh An lắc lắc: “Sao nhẹ vậy?”
“Đúng là cái đồ phàm phu tục tử.” Phương Lệ nhăn mặt khinh bỉ. “Đồ nhẹ nhưng tiền không nhẹ đâu. Hàng hiệu đấy.”
Lin An mắt sáng lóe, hớn hở: “Thật không? Không phải đồ vỉa hè sao?”
“Con quỷ, mày nghĩ bọn tao giống mày sao?” Quỳnh Mai đập cái bốp vào trán cô rồi quay sang tươi cười nịnh nọt Hoàng Khánh Phong: “Tổng giám đốc, quà này tuy là chỉ nó dùng được nhưng anh cũng hưởng không ít lợi tức đâu à nha. Hi hi...”
“À, suýt quên, nhất định tối nay phải dùng đó. Tổng giám đốc, anh nhớ đó, nếu không người chịu thiệt sẽ là anh đấy.” Phương Lệ chen vào.
Hoàng Khánh Phong sảng khoái đáp: “Được.”
“Hai người hứa đi, sẽ sử dụng món quà này vào ngay tối nay.” Quỳnh Mai hớn hở.
Linh An nheo mắt nhìn tụi nó, kéo dài giọng ra vẻ nguy hiểm: “Tao ngửi thấy có mùi âm mưu. Tại sao lại phải dùng ngay tối nay?”
“Yên tâm đi, chỗ chị em tốt, tụi tao có bao giờ lừa gạt hãm hại mày chưa?” Quỳnh Mai khẳng định chắc nịch, Phương Lệ đứng bên cạnh gật đầu phụ họa theo. “Thế bây giờ có hứa không? Không hứa thì trả lại đây.”
“Được được, tao hứa là được chứ gì.” Linh An vội vàng giật lại món quà trên tay Phương Lệ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn chưa yên tâm: “Sao tao lại có cảm giác như tụi mày đang nói: Chị Tấm ơi chị Tấm, đầu chị nấm, chị hụp cho sâu, kẻo về mẹ mắng.”
“Tùy mày muốn nghĩ sao thì nghĩ. Hàng hiệu đó, không dùng để hỏng thì đừng trách ai.” Nói xong Phương Lệ và Quỳnh Mai xách đít chuồn thẳng.
Linh An đứng nhìn theo hai cái bóng dần mất hút vào đám đông đang nhảy nhót tưng bừng, giật giật tay Hoàng Khánh Phong.
“Em cảm giác không có được an toàn.”
“Anh cũng vậy.”
Chương 42: Động phòng.
Cả một ngày tiếp đãi khách khứa mệt nhọc thở không ra hơi, về đến nhà, Linh An vội vàng thay đồ tắm rửa rồi ngã phịch xuống giường nằm mê man. Hoàng Khánh Phong giờ này chắc vẫn còn đang rượu chè bù khú với đám chiến hữu ruột.
Linh An cứ thế nằm chình ình trên giường, chân tay dạng tè he, lim dim ngủ. Trong lúc còn đang mơ màng, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng, tiếng bước chân đi lại, tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm, rồi tiếng thở phì phò như lợn nái sắp đẻ ngay bên tai. Linh An mệt muốn chết, mí mắt nặng trĩu. Cô lấy tay phe phẩy xua đi tiếng động đang quấy rầy giấc ngủ của mình.
“An à, dậy đi.” Là giọng nói của Hoàng Khánh Phong, hắn vừa nói vừa thổi phù phù vào tai cô.
Linh An hé mắt mệt mỏi, lờ đờ nhìn hắn: “Anh không ngủ đi còn làm cái trò gì vậy?”
“Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn.”
“Em biết.”
“Hôm nay tất cả mọi người đều biết em là vợ của anh.”
“Thì sao?”
“Đêm nay là đêm động phòng.”
“Ừm... Hả?” Linh An giật mình ngồi phắt dậy nhìn Hoàng Khánh Phong trừng trừng như gặp quỷ. Trời ạ. Sao cô có thể quên được cái màn này cơ chứ. Hic, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý gì hết mà.
“Phải rồi. Em muốn bóc quà.” Linh An cười cười, lồm cồm trèo qua người Hoàng Khánh Phong bò xuống giường.
Hoàng Khánh Phong thò tay tóm chặt lấy eo cô, kéo lại: “Để sau đi, bây giờ còn nhiều việc quan trọng hơn.” Hắn vừa nói vừa dụi dụi mặt vào cổ cô.
“Không được. Là hàng hiệu đó, không dùng sẽ bị hỏng rất phí phạm. Anh cũng đã hứa với tụi nó sẽ sử dụng ngay trong tối hôm nay cơ mà. Hoàng Khánh Phong, làm người không được thất hứa. Em muốn mở bây giờ cơ.” Linh An giở trò mè nheo.
“Em sẽ hối hận đó.”
“Em tuyệt đối không hối hận.”
“Được thôi.” Hoàng Khánh Phong thả người nằm xuống giường, lấy tay chống đầu, ngả ngón nhìn cô cười cười.
Linh An hí hửng ôm hộp quà đẹp đẽ sang trọng ra giữa giường. Hồi hộp quá, không biết là đồ hiệu gì vậy ta?
“Hở? Cái gì vậy?” Linh An tụt cảm xúc.
“Cầm lên xem thử đi.” Hoàng Khánh Phong lấy chân đạp đạp mông cô, xúi giục.
Linh An nghe theo, thò tay nhấc thứ trong hộp lên.
Linh An: ...
Trên tay cô là một bộ nội y hồng hồng tuyết tuyết mỏng tang. Từng đường nét cắt may lỏng lẻo như chỉ hận sao không thể khoét chỗ này, bớt chỗ kia đi một ít.
Thật sự là... tái mặt.
Linh An xấu hổ: “Ha ha, cái gì thế này. Hình như bị nhầm thì phải.” Vừa nói cô vừa vội vàng nhét cái thứ kinh dị ấy trở lại hộp.
Hoàng Khánh Phong bật dậy, giữ tay cô lại: “Em làm gì vậy?”
“Cất... cất đi chứ làm gì nữa.” Thật xấu hổ mà.
“Không được, chẳng phải em đã hứa sẽ dùng ngay trong buổi tối hôm nay sao? Nguyễn Linh An, làm người không được thất hứa.” Hoàng Khánh Phong nháy nháy mắt cười nham nhở.
“Có phải anh đã biết trong hộp có cái gì rồi không?” Linh An hoài nghi.
Hoàng Khánh Phong nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Dù sao thì nó cũng không cần thiết, chỉ mất công cởi ra thôi.”
Linh An: ...
“Anh à, em sai rồi. Chúng ta ném nó đi được không?”
“Không được. Cơ hội không đến lần thứ hai đâu. Mau thay đồ đi.”
“Nhưng...”
“Nhanh.”
Linh An hậm hực đứng dậy đi vào nhà tắm. Tại sao toàn là cô tự đào hố rồi nhảy xuống vậy?
Hừ. Có điên cô mới đụng vào cái của nợ này. Muốn cô mặc sao? Đừng mơ.
“Nguyễn Linh An, nếu em không tự mặc, anh sẽ giúp em mặc.” Giọng Hoàng Khánh Phong phát ra từ sau cánh cửa.
Linh An thê lương quấn cái thứ dị dạng ấy vào người. Trời đất, thế này thì thà không mặc còn dễ nhìn hơn. Nó vừa hở trên, ngắn dưới, lại còn bó sát sàn sạt tưởng như chỉ cần cử động mạnh một cái là bục chỉ như chơi. Cô xõa tóc, gạt ra hai bên che bầu ngực đang nhấp nhô như muốn biểu tình thoát ra khỏi cái miếng vải đáng ghét đó.
Linh An vẫn không có đủ can đảm để bước ra ngoài. Hay là cứ ngồi đây, đến lúc Hoàng Khánh Phong không đợi được nữa mà ngủ quên mất thì phi ra ngoài. Ha ha...
“Nguyễn Linh An, nếu em còn không đi ra, anh sẽ tông cửa xông vào đấy.”
Linh An gặp phải quỷ rồi...
Cô thò đầu, mở cửa, định nhắm mắt nhắm mũi phi thẳng lên giường trùm chăn. Nhưng mới chạy được hai bước thì liền thấy trời đất đảo lộn.
Bàn tay to lớn của Hoàng Khánh Phong ôm chặt lấy eo cô, áp mặt cô vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Môi hắn lần tìm đến môi cô, bá đạo xâm chiếm.
Linh An choáng váng, chân tay mềm nhũn, đầu óc quay cuồng, không biết làm thế nào có thể trèo được lên giường. Chỉ đến khi Hoàng Khánh Phong rời bỏ môi cô di chuyển xuống dưới, bàn tay hư hỏng đặt trước ngực cô, một tiếng súng bỗng nổ bùm trong đầu. Linh An lấy lại được ý thức.
Linh An ré lên một tiếng làm Hoàng Khánh Phong đang cặm cụi giật bắn, hoảng hốt ngẩng mặt lên nhìn cô lo lắng.
Linh An xấu hổ, hề hề cười trừ.
Hoàng Khánh Phong thở dài, nằm vật ra giường: “Em không muốn thì... thôi vậy.” Nói xong, hắn đắp chăn ngang người, quay mặt vào tường.
Linh An ngẩn người nhìn bóng lưng Hoàng Khánh Phong.
Mày đang làm cái quái gì vậy Nguyễn Linh An? Anh ấy là chồng của mày, là người mà mày yêu thương, là người mà mày cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cả đời cơ mà. Giờ thì tốt rồi...hừ...
Linh An thò chân chọc vào người hắn: “Này...”
Không có động tĩnh gì.
Linh An chọc thêm vài phát nữa: “Anh ngủ rồi đấy à?”
Vẫn im thin thít.
Giờ phút này hắn còn có thể lăn quay ra ngủ như vậy sao? Linh An nổi đóa, xoay người hắn ra, đè xuống: “Này, anh có tỉnh dậy không thì bảo hả?”
“Ồn ào quá, ngủ đi.” Hắn lè nhè.
“Không được. Tỉnh dậy ngay.” Linh An lắc hắn như lắc vòng.
Hoàng Khánh Phong mở to mắt, chằm chằm nhìn cô: “Em muốn gì hả?”
“Muốn gì ư?” Linh An híp mắt, cười đến phong tình toán loạn. Mặc kệ cái váy cũn cỡn bó chặt , cô thò chân, ngồi ngang người Hoàng Khánh Phong.
Hoàng Khánh Phong cũng không nói năng gì, chỉ cười cười, gác hai tay lên gối đầu, nhìn cô tự tung tự tác.
Linh An uốn éo, chổng mông cúi người, vươn tay nâng cằm hắn lên, nở nụ cười đậm chất hồ ly tinh: “Em muốn gì hả? Em muốn...”
“X...o...e...t... Xoẹt.” Tiếng vải rách làm cô giật mình dừng lại cúi xuống dưới.
Cái váy ôm chặt trên người vì bị cái mông đang chổng lên trời và hai cái chân đang dạng tè he của Linh An làm cho quá căng đã anh dũng hi sinh thành một đường toạc dài tới tận eo.
Linh An tức giận, quát ầm lên cho đỡ xấu hổ: “Gì chứ? Hàng hiệu cái con khỉ khô.”
“Híc... híc...”
Linh An trợn mắt nhìn chỗ phát ra tiếng kêu.
“Híc... híc...” Hoàng Khánh Phong nhịn cười sắp nội thương.
Linh An vừa tức vừa xấu hổ, hậm hực chùm chăn tự kỉ.
“An à, quay ra đây nào. Anh không ngờ em cũng nhiệt tình như vậy. Hic... hic...” Hoàng Khánh Phong cố nén cười lồm cồm bò ra chỗ cô.
Thật xấu hổ mà. Có muốn làm hồ ly tinh cũng không có phẩm chất. Linh An uất hận đẩy hắn ra xa.
“Thôi nào. Nghịch ngợm như thế đủ rồi.” Nói xong, Hoàng Khánh Phong thò tay vào vết rách trên váy cô, xé toạc một phát từ đầu tới cuối rồi vất ra xa, tiếp tục công việc lúc nãy còn dang dở.
Linh An à... đến chết mày vẫn còn ngu. Nói đêm nay Hoàng Khánh Phong ăn chay chi bằng bảo Đường Tăng đi tán gái còn thực tế hơn.