Dạ hồ - Chương 08 - Phần 2

Đình An cúi nhặt mấy sợi dây thừng buộc song sắt cửa sổ nhà lao vừa nãy, đem cột vào chiếc xe chuyên chở lúa gạo nông dân hay dùng. Sau đó lại kéo cô cùng ngồi lên, hây cha một cái rồi đánh mông con bò cho chúng di chuyển. Dáng bộ còn khiến người khác lầm tưởng huynh ấy đang cưỡi ngựa nữa chứ.

“Đi Trường Yên. Để làm gì? Em còn có việc phải làm ở đây.”

“Đừng bướng bỉnh nữa. Vài ngày nữa anh mày cưới vợ rồi, gia trang ở Trường Yên vừa xây xong, sẽ bái đường tại đó.”

“Anh đừng có mà lừa em nhé! Chẳng phải lần cuối gặp nhau còn bảo sẽ không lấy vợ à? Ngăn thiên ngăn địa sao ngăn được cái thú lông bông của anh?”

“Anh không lừa em. Anh nói thật. Cô ấy tên Ngọc Mai, tuy không thuộc hàng mỹ nhân nhưng yêu kiều, thục nữ, lại am hiểu nhiều. Đến nơi, anh sẽ giới thiệu hai người với nhau.”

Đình An nói vô cùng nghiêm túc, ánh mắt trông chẳng có vẻ gì là lừa người cả.

Bất ngờ xuất hiện, lại còn mang tới cho cô nhiều bất ngờ khác. Tính đến nay đã gần nghìn năm trôi qua, không ít chuyện cô đã quên nhưng cũng lưu lại không ít kỉ niệm đặc biệt giữa cô và Đình An. Đa phần đều là chuyện vui, thú vị có, hồi hộp có nhưng có lẽ chẳng chuyện nào bằng chuyện Đình An - kẻ đào hoa lãng tử nhất trong yêu giới, con ngựa bất kham tự do tự tại, nay lại tuyên bố mình sắp thành thân. Quả không hổ, thời gian qua đi, con người cũng thay đổi ít nhiều. Có lẽ sau mấy nghìn năm rong ruổi, đôi chân Đình An cũng biết mỏi mệt vừa hay để tìm cho mình một chốn dừng chân rồi.

“Hai người nhất định phải bền duyên giai ngẫu đấy!”


Bình Nhi nhìn Đình An mỉm cười, đoạn lại hướng mắt nhìn xa xăm lên cung Hằng Nga.

“Xem ra trong số các bằng hữu yêu giới, chỉ có anh là còn quan tâm em. Em biết ơn anh nhiều lắm lắm lắm đấy.”

“Em đừng nói chuyện tầm phào nữa. Anh em lâu ngày không gặp, nói toàn chuyện sến súa! Nghe chẳng quen! Thôi, tranh thủ thời gian đánh một giấc đi, khoác áo choàng ngoài của anh này, bị giam mấy hôm chắc cũng mệt rồi nhỉ? Chốc nữa đến khách điếm, anh sẽ gọi.”


"Ưm. Vậy em đánh một giấc đây!"

Bình Nhi những khi buồn, cô hiền lên trông thấy. Vậy mới nói tâm trạng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tính cách con người. Giả sử như vị bằng hữu nọ bình thường lãnh đạm như thế, gặp chút chuyện vui thì cái gì cũng cởi mở. Nhưng một khi buồn bực kéo đến thì im lại càng im, người khác trông thấy có mà tránh xa đi. Mà vị bằng hữu đang được nhắc đến ở đây mà Đình An nghĩ ấy là Mộc Kha chứ chẳng ai. Không hiểu vì gì mà hễ trông thấy Bình Nhi, Đình An lại như nhìn thấy một Mộc Kha thứ hai. Có chăng vì cả hai đều là vợ chồng nên có nét giống nhau không?

Vậy mới nói có những chuyện chỉ người ngoài mới thấy được trong khi người trong cuộc lại như kẻ mù điếc bẩm sinh.

Thật ra trong lòng anh còn giấu giếm cô nhiều điều, gần nhất là vụ vượt ngục kia. Nếu không phải vì nhận được tin báo của lão Hàm, Đình An đời nào biết cô đang chịu khổ trong ngục mà đến cứu. Nhưng anh đâu dám nói, chỉ sợ cô lại lấy đó mà không vui. Và chính anh, dù là người ngoài cuộc cũng biết rất rõ, Mộc Kha vẫn còn yêu Bình Nhi rất nhiều.

Nếu đã yêu nhiều như thế, tại sao hai kẻ này mấy trăm năm qua cứ làm khổ nhau? Vậy mới nói, Đình An không muốn dây dưa với cái gọi là tình yêu vì thế.

Ô, nhanh thật! Mới đó đã tới khách điếm.

Đình An đánh thức Bình Nhi vẫn còn say ngủ. Trong ánh đèn lờ mờ ở khách điếm này, từ khi Đình An bước vào, mọi ánh nhìn liền đổ dồn vào y. Cũng là chuyện đương nhiên thôi. Một kẻ lãng tử đào hoa, phong trần, ánh mắt đa tình mà thần thái thì không kẻ phàm nào sánh kịp. Vậy nên, ai nào cưỡng lại được sức hút ấy cho cam?

Bóng lưng rộng lớn của Đình An chắn mất nửa phần sánh sáng toả ra từ mấy ngọn đèn yếu ớt. Bước chân y nặng trịch, hùng dũng mà oai phong như tướng lĩnh chuẩn bị lâm trận. Tuy vậy, bọn họ lại không cảm thấy sợ nam nhân này bởi túc trực trên gương mặt ấy lúc nào cũng là một nụ cười tươi rói như ánh dương. Đình An dẫn Bình Nhi tiến đến quầy. Người tiếp đón là một cô gái đang độ xuân thì. Vừa trông thấy Đình An, bờ má đào ấy bỗng ửng hồng, e thẹn hỏi:

“Không biết tráng sĩ cần chi ạ?”

“Tôi cần hai phòng sạch sẽ, kín đáo một chút. Chuẩn bị trước thức ăn, chốc nữa bọn tôi dùng bữa.”

“Tôi hiểu rồi. Không biết ngài còn cần chi nữa không ạ?”

“Nếu nàng ưng…” Đình An đưa tay nâng chiếc cằm be bé của người con gái trước mặt, áp mặt thật gần, đủ để nghe hơi thở dồn dập của đối phương. “Ta còn cần cả nàng.”

Gương mặt nhỏ nhắn của cô gái giờ đỏ như gấc, làn da nóng hổi. Quả vẫn không thể từ chối lời đề nghị khiếm nhã từ chàng trai có gương mặt tuấn tú kia, cô khẽ thốt lên:

“Được ạ!”

Bình Nhi quá ngán cảnh trai gái ái ân nến chẳng thèm để ý đến Đình An nữa, trực tiếp đến bảo phục vụ dẫn mình lên phòng trước. Đầu tiên là lo chuyện tắm rửa, kế đến phải ngủ cho thật đã để bù lại những ngày cực khổ trong ngục. Nghĩ rồi, cô bắt tay vào làm ngay và luôn.

Khách điếm tuy không lớn nhưng không gian lại vô cùng sạch sẽ và rộng rãi. Phòng tắm cũng phân riêng. Do giờ đã là khuya nên hầu như khách trọ đều về phòng hết, một mình Bình Nhi tha hồ chiếm trọn nơi này. Sau đó, cô về phòng ngã lưng ngủ một giấc thật sâu. Trong cơn mê, cô nghe có tiếng người la hét thất thanh, tiếng đao gươm chém xuống và mùi máu tanh xộc nồng nặc.

“Đừng, đừng giết con tôi… Chạy đi con. Á!” Người phụ nữ khóc lóc vang xin rồi ngã xuống.

“U ơi! U!…” Giọng bé gái gào khóc thảm thiết.

Khách điếm mới yên bình đó giờ đã nhuốm đầy máu đỏ. Giữa khung cảnh hỗn loạn, kẻ này đâm chém kẻ kia, đứa bé sợ hãi, thất thần nhìn thi thể mẹ nó gục ngã trên nền đất lạnh lẽo với vết chém lớn trên lưng. Nó chỉ biết đứng đó, ú ớ vừa khóc vừa gọi u. Chốc chốc, hầu như toàn bộ người trong khách điếm đã chết hết sạch. Đằng sau đứa bé, một gã mày râu bặm trợn cao to tiến đến, vung đao nhắm thẳng đầu nó đâm phập xuống. Nhưng nào ngờ, người chết trước lại là hắn ta.

“Chị là người tốt, đừng sợ.” Nói rồi, Bình Nhi bế lấy đứa bé.

“Hai người không sao chứ? Đi thôi!” Đình An rút thanh kiếm đang cắm giữa trán gã to con vừa nãy.

Nhanh như cắt, cả hai dùng thuật ẩn thân phủ lên mình, hòng để kẻ khác không nhìn thấy rồi núp vào một góc.

Cùng lúc, từ dưới sảnh, có kẻ vội vã chạy đến bẩm báo. Khoảng cách đủ xa để Bình Nhi nghe lén.

“Thưa chú, không tìm thấy Thái tử điện hạ đâu cả.”

“Đã lục soát kĩ hết chưa?”

“Thưa vâng. Đã tìm kĩ càng, không tìm thấy bất kì dấu vết gì của Thái tử. Nhưng cháu nghĩ, với vết thương ấy, hẳn Thái tử chưa đi đâu xa đâu ạ!”

“Cháu... cháu thật vô dụng, lại bị một tên phục vụ phát hiện!”

“Thưa chú, cháu biết tội! Vì nhất thời hồ đồ nên mới rút kiếm…” Tên đó mau chóng quỳ xuống.

“Đủ rồi! Chốc nữa về phủ hẳn tính. Còn giờ mau chóng phi tan tất cả, bảo đảm không còn ai sống sót. Nhớ! Phải xử lý mau chóng và sạch sẽ. Đừng để người của quan phủ truy lùng ra chúng ta. Dực Thánh Vương ta không thể vì một chuyện bé tí này mà thất bại được.”

Tên kia cúi đầu hô to dạ rõ. Đợi đám người cầm đầu quay lưng bước đi, hắn liền ra lệnh thiệu rụi toàn bộ khách điếm.

Nhân lúc lửa vừa cháy, Đình An lập tức ôm Bình Nhi biến thân ra ngoài. May mắn, cả ba đều an toàn, không chút thương tích gì.

Lúc này, trời đã gần sáng. Khách điếm đã cháy rụi hoàn toàn, tất cả những gì còn sót lại là một đống tro tàn.

“Ôi trời! Đây vốn là khách điếm yêu thích của ta. Tiêu tùng rồi!” Đình An đập tay lên trán nói với giọng đầy tiếc nuối rồi lại chuyển sang tức giận. “Bọn khốn kiếp! Lũ ác ôn!”

Bình Nhi giao đứa bé lại cho Đình An, bảo phải làm rõ chuyện này. Cô biến thành chim sẻ rồi bí mật bám theo đám người chủ mưu.

Lúc này, lòng cô chống chéo bao nhiêu suy nghĩ, chỉ thầm mong sao Dực Thánh Vương kia đừng là người mà cô quen biết và tin tưởng. Có điều, dù đã tiếp cận rất gần nhưng cô chẳng tài nào thấy mặt người đàn ông đi giữa được kính nể nhất. Hai kẻ theo sau đã che chắn hết, chỉ kịp thấy bóng lưng khi ông ta bước vào trong xe ngựa.

“Ế, con chim quái quỷ làm gì suốt từ nãy giờ cứ bay quanh quẩn đây. Thật là bực bội! Biến đi!”

“Đừng làm ồn! Chú đang tức muốn chết đây! ” Lại là giọng người đàn ông lúc nãy, kẻ đã ra lệnh thủ tiêu mọi người và đốt khách điếm.

Nhẽ nào, hắn chính là Dực Thánh Vương? Chỉ cần chút nữa thôi, cô đã nhìn mặt ông ta được rồi nhưng lại bị gã kia hất tay đuổi đi. Chưa kể, gã còn có ý định bắt cô về bỏ lồng nữa chứ. Nếu đã có dã tâm với cô thì cô chẳng ngại ngần gì mà không đáp trả lại, thoăn thoắt bay và mổ tới tắp trên đầu hắn. Tên ấy bực dọc, vừa định rút kiếm chém cô thì một giọng nói chợt cất lên.

“Mau đi thôi! Ta còn phải nghỉ ngơi. Thật nhức cả đầu!”

Bình Nhi ngây người trong phút chốc. Đích thị là giọng của Mạn Quân rồi, không thể nhầm lẫn được. Không, có thể cô nghe nhầm, giọng nói nam nhi cơ bản thường có nét giống nhau, hơn nữa, cô đã nhìn tận mặt người trong kiệu đâu.

Vốn dĩ cô tính bay theo họ suốt chặng đường nhưng lại sực nhớ đến Đình An và đứa bé, cô đành quay về. Không thể tiếp tục hành trình theo dự định, họ buộc đưa đứa bé quay về thành Thăng Long. Ngặt cái, gia cảnh cô bé này cũng rất đáng thương. Nghe bảo con bé mồ côi cha, mẹ bán bánh ở chợ nuôi con. Đang sống rất bình thường bỗng có người họ hàng xa vì thương xót cho gia cảnh mới gửi thơ lên bảo con bé và u nó đến Trường Yên sống chung.

Kết quả là chưa biết người họ hàng ấy ở đâu, mặt mũi ra làm sao thì lại gặp đại nạn. Đứa trẻ vì sợ hãi, tinh thần hoảng loạn cứ nhất quyết không chịu rời xa cô và Đình An, khư khư túm lấy chân cô khóc lóc. Xét thấy cô bé còn nhỏ lại còn chứng kiến cảnh u mình bị giết, Bình Nhi cũng rũ lòng thương xót, đành mang đứa trẻ ấy theo.

Lần này, Đình An mướn xe ngựa. Lũ bò của y vừa thấy có biến đã đua nhau bỏ chạy cả rồi.

Đợi đứa bé ngủ say, Đình An nhàn nhàn hỏi.

“Em tính sao với đứa bé này?”

Bình Nhi vén mái tóc đen mượt của đứa trẻ, gương mặt non tơ đã bớt đi phần nào sợ hãi, giờ đang ngủ ngon lành trên đùi cô. Đoạn, cô hướng mắt ra cửa số ngắm bình minh, cảm thấy khung cảnh vốn rực rỡ nay sao trở nên mơ hồ, nhạt nhẽo. Cô lắc đầu tỏ ý không biết, mặc cho Đình An có nhìn thấy hay không.

“Em biết không, mỗi lần gặp lại em đều mang cho anh cảm giác hoàn toàn khác. Nếu là em của trước đây, chắc chắn sẽ giữ đứa bé lại. Còn nếu nói đến lần anh gặp em ở Vạn Yêu Sơn sau biến cố, em hẳn đã bỏ đứa bé lại Thăng Long. Nhưng em bây giờ, anh không tài nào đoán được trong đầu em đang nghĩ gì.”

“Chính em cũng không hiểu được bản thân mình nữa. Em thấy lòng trống rỗng lắm! Thôi thì tới đâu thì tới. Cơ mà anh đâu cần hỏi em, có thể dùng Đọc tâm thuật mà.” Cô cười, nửa đùa nửa giễu.

“Có con người ở đây đấy.”

"Anh đúng là… thỏ đế. Chẳng phải lúc nãy đã cho con bé ngửi Mê hồn hương rồi còn gì.” Bình Nhi cố tình trêu ngươi Đình An.

Khác với Mê hồn hương ở Tây Vực thường dùng để dụ dỗ đối phương ân ái, Mê hồn hương của Đình An chỉ có tên giống nhưng công dụng chỉ sử dụng cho một mục đích là thôi miên. Vì trên đường đi, đứa trẻ cứ khóc suốt, lại không cách nào dỗ được, luôn miệng gọi u nên Bình Nhi và Đình An đành dùng cách này.

Đối với trẻ con, Đình An không thích cũng không ghét nhưng bảo mang một đứa trẻ theo mình suốt cả chặng đường dài thế này, nếu phải nói ra thì anh có phần không thích cho lắm. Nhưng Bình Nhi đã kiên quyết, anh đành ưng thuận. Ấy vậy mà cô còn bảo anh là thỏ đế nữa kia chứ.

Mãnh hổ Đình An vì muốn giữ oai phong, ngoảnh đầu bảo cô một câu tự làm tự chịu rồi thúc ngựa phi nước đại. Đường đá chông chênh lại gồ ghề, xe ngựa cứ thế rung lắc dữ dội, kéo đứa bé tỉnh giấc theo. Tiểu nha đầu bám chặt lấy gấu áo Bình Nhi, hai mắt rưng rưng hoảng sợ. Bình Nhi ôm cô bé thật chặt. Giờ đây, cô chính là điểm tựa duy nhất cho cô bé. Dù cô có hét to cỡ nào hay kêu Đình An dừng lại, con người thù dai kia vẫn một mực thúc ngựa chạy, so với lúc đầu còn nhanh hơn mấy phần. Đợi đến khi phanh ngựa, ruột gan đã lộn tùng phèo cả lên. Cũng may khi ở khách điếm cô chưa ăn gì, bằng không kết cục của chiếc xe ngựa thuê này sẽ bi thảm biết bao nhiêu.

Đình An cúi người vào trong xe, nhẹ nhàng nhấc bổng đứa bé bồng ra ngoài, thoáng nhìn Bình Nhi đầy hứng thú. Nụ cười nở trên gương mặt đào hoa không còn sáng bừng nữa mà đầy vẻ khiêu khích.

“Anh! Ghê gớm nhỉ?” Bình Nhi lảo đảo lò mò bước xuống xe. “Biết em ngồi ngựa hay bị chóng mặt nên cố tình trả đũa chứ gì. Anh cứ đợi, đợi đó... đi...”

Đình An bật cười sang sảng.

“Đứa nhỏ này xem ra còn lợi hại hơn cả em nữa đấy.”

“Đúng thế thật! Hay là do tác dụng của Mê hồn hương nhỉ?” Bình Nhi đưa tay vuốt cần cổ rồi cúi xuống hỏi đứa trẻ. "Này em, em tên gì thế?"

"Em tên Vũ Như Y." Đứa trẻ chậm chạp nói.

"Tên đẹp đấy! Là gia đình thế nào mà đặt tên con đẹp thế nhỉ?" Đình An nhíu mày suy nghĩ.

"Em không rõ. Chắc không phải nông dân bình thường. Thôi, chúng ta đi."

Khi ba người cất bước rời đi, từ trong bụi rậm xuất hiện hai kẻ lạ mặt.

"Nguy rồi! Chúng là khách trọ ở khách điếm lúc nãy. Gã đàn ông cao to đi cùng cô gái che mặt, tôi còn nhớ rất rõ. Không xong! Mau về bẩm báo!"