Dạ hồ - Chương 13 - Phần 2
“Không cần đâu. Chỉ là tôi hơi xúc động thôi.” Bình Nhi gắng nở nụ cười. “Ta vào đi. Ngoài này lạnh lắm!”
“Ừm. Làng cô trước kia nhiều yêu tinh lắm à?”
“Sao ngài lại hỏi thế?” Cô chợt thấy bất an.
“Không. Tại ta thấy cô không hề sợ hãi gì cả, lại còn xử lý vết thương ở đôi cánh rất thành thục.”
“À, ra là chuyện đó. Ngày trước tôi có chữa trị cho một con chim sẻ rơi từ trên cây xuống, làng tôi trước kia thi thoảng cũng gặp yêu quái nhưng họ không làm gì chúng tôi cả. Còn ngài, ngài cũng không sợ đấy thôi. Còn đòi giúp họ nữa."
"Bởi vì trước kia ta đã từng gặp qua."
"Yêu quái? Ở đâu? Khi nào?"
"Ha ha... Bình tĩnh! Chỉ một lần duy nhất thôi. Yêu quái ấy đã cứu ta. Vậy nên, ta cũng như cô, yêu quái cũng như loài người, không phải tất cả đều xấu."
"Còn có chuyện như vậy! Hôm nào về đến phủ, ngài nhất định phải kể tôi nghe đấy. Và nữa, thật ra lí do tôi không sợ bọn họ là vì đã có ngài ở cạnh rồi còn gì.” Cô cười, đôi mắt híp lại.
Mạn Quân bỗng dừng bước, nhìn Bình Nhi một hồi rồi bọc đôi bàn tay bé nhỏ của cô trong tay mình. Cô bất ngờ ngước nhìn anh, thấy gương mặt đối diện thoáng chút bối rối rồi chuyển dần sang giận dữ.
“Cô, sao cô cứ luôn nói mấy lời làm người khác cảm động vậy? Ta... ta..." Mạn Quân đặt bàn tay cô lên tim mình. "Mỗi lần đi bên cạnh cô, tim ta cứ như vậy. Mỗi lần cô nói những câu như vừa nãy, nó lại càng đập nhanh hơn. Ta cứ ngỡ là nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!"
Đúng là nhanh thật!
"Ngài làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra."
Bình Nhi bối rối cố rút tay lại nhưng cứ bị Mạn Quân ghìm chặt.
"Cô... Ta có thể thấy mặt cô được không? Ngay từ phút đầu gặp gỡ, ta đã thấy cô rất quen thuộc. Chỉ một lần này thôi, ta sẽ không đòi hỏi gì thêm.”
Chậm rãi, anh chạm tay vào chiếc mạng trên mặt cô. Không hiểu vì sao, Bình Nhi cứ đờ người ra, để mặc cho Mạn Quân tuỳ ý hành động dù trong đầu liên tục thét lên: "Không được!".
Ngay khoảnh khắc chiếc mạng sắp được tháo xuống thì bên trong nhà lá chợt có tiếng người la lên.
Lập tức, hai người chạy vào xem, nhìn thấy Liêm Chấn ôm bụng nằm dưới sàn còn Ngọc Ẩn đang lồm cồm bò dậy từ dưới đất.
"Chuyện gì vậy?" Mạn Quân chạy đến đỡ Liêm Chấn.
"Có kẻ lạ vừa vào."
Liêm Chấn nhăn nhó nói, hình như vết thương bị đả động nên máu lại rỉ ra từ sau lưng. Hắn cho tay vào túi áo, lấy qua một cuộn giấy, cẩn thận mở cuộn giấy ra rồi thở phào nhẹ nhõm.
"Là tranh? Đẹp quá! Ngươi vẽ à?"
"Không." Liêm Chấn vội cuộn tranh lại, cất đi. "Tổ tiên chúng tôi để lại."
"Ngươi cất giữ kĩ như vậy. Hẳn là rất quý nó. Truy đuổi người khác mà cũng mang theo tranh. Kì lạ thật!" Mạn Quân tỏ vẻ hứng thú. "Có khi nào không phải là tranh bình thường?"
Tên ấy nghe thế có chút giật mình nhưng thái độ vẫn bình thản. Hắn nằm nghiêng trên giường, nói buồn ngủ rồi nhắm mắt.
Có lẽ đúng như Mạn Quân đoán, đó không phải là tranh bình thường thật.
Mùa đông gọi cửa mang theo cái giá lạnh khắc nghiệt mà ở đây lại chỉ có độc nhất tấm chăn mỏng, không đủ cho cả bốn người. Để không phải chết cóng, Mạn Quân phải đôn đáo chạy khắp nơi trong làng tìm chăn.
“Nam nhân đó có vẻ lo cho ngươi. Còn bắt ngươi ngồi đây sưởi ấm. Ta dám chắc hắn có tình ý với ngươi.”
Liêm Chấn tỉnh dậy từ lúc nào. Hắn chầm chậm bước ra sân thì thấy Ngọc Ẩn anh hắn cũng đang ngồi sưởi ấm. Hắn thong dong ngồi xuống đối diện cô, co rúm.
Bình Nhi chỉ cười, không đáp. Điều Liêm Chấn nói cũng là điều cô đang lo sợ. Nếu lại như Kính Dực kiếp trước, không phải cô càng phải tránh xa sao?
“Chuyện Thánh nữ tộc ta mất tích, không biết có liên quan đến Lục cô nương không?” Ngọc Ẩn ôn tồn hỏi.
“Ta không biết Thánh nữ nào cả. Nếu các ngươi muốn biết, ta có thể kể lại cho các ngươi toàn bộ câu chuyện.”
Hai người ngồi bên đống lửa chăm chú lắng nghe câu chuyện của người còn lại đến độ không chớp mắt. Tất nhiên, Bình Nhi chỉ kể những đoạn liên quan đến Vũ Như Y, từ sau khi cô cùng Đình An lên đường đến Trường Yên và gặp con bé.
“Bọn ta liệu có thể tin lời cô nương nói?”Ngọc Ẩn nhìn Bình Nhi, chau mày như đang suy nghĩ.
“Ta là người của Vạn Yêu Sơn. Các ngươi không tin có thể tìm Hồ Quang trưởng lão phân phải trái."
“Được. Vậy tôi tạm tin cô.” Ngọc Ẩn gật đầu, cười nhẹ.
Dáng vẻ điềm đạm của hắn khiến Bình Nhi liên tưởng đến Mộc Kha. Phong thái ung dung mà từ tốn ấy quá là quen mắt lại thêm việc ngồi trong góc tối vô tình khiến cô suýt chút nữa tưởng lầm là Mộc Kha.
Nhắc đến hắn mới nhớ, lúc mọi người gặp nạn lại chạy đi mất. Đã là bản chất thì khó thay đổi.
“Anh Ẩn, anh dễ dàng tin người vậy ư? Cô ta vừa là kẻ đả thương chúng ta, vừa là người cứu chúng ta. Thật là mờ ám! Em không tin.”
“Vậy cái gã Mộc Kha của Cao tộc đó thì đáng tin ư? Không vì chúng ta đang vội tìm Thánh nữ cũng không đến mức bị hắn lừa thế này.”
Liêm Chấn im bặt khi nghe Ngọc Ẩn phản biện. Vị thế của anh trai quả là có khác.
Chưa hết, Ngọc Ẩn lại còn lôi ra một bức hoạ bằng lụa, niềm nở mở ra cho Bình Nhi xem.
“Anh!” Liêm Chấn Sững sờ nhổm người dậy.
“Lục cô nương, bức hoạ này là do Minh Tôn Vũ tộc Vũ Ngoan hoạ nên. Đây không phải bức tranh tầm thường mà nó còn có thể thay thời chuyển vận của cả thế gian.”
“Lợi hại vậy sao?”
Bình Nhi vừa cất lời liền bị Liêm Chấn chen ngang.
“Anh, bảo vật của Vũ tộc, anh lại cho người ngoài xem? Hơn nữa lại còn là một dạ hồ.”
“Chính vì là dạ hồ nên ta mới để Lục cô nương đây biết. Thời gian không còn nhiều mà hai ta thì không còn đủ sức.”
Ngọc Ẩn nghiêm túc đáp lại lời Liêm Chấn, đoạn lại hạ giọng với cô.
“Lục cô nương, thứ lỗi vì đã nghe lén cuộc hội thoại của cô và Liêm Chấn. Tôi biết cô nương là dạ hồ, muốn nhờ cô nương giúp một chuyện.”
“Đừng xưng hô từ tốn như vậy. Cứ nói thử xem nào.”
“Tôi muốn nhờ cô nương đây giúp đỡ tìm Thánh nữ thông qua Hoạ Giới.”
“Không được! Anh, em phản đối. Hoạ Giới sao có thể tuỳ tiện để người ngoài Vũ tộc bước vào? Anh điên rồi!” Liêm Chấn bất chấp vết thương, đứng phắt dậy, vung tay phản đối kịch liệt.
“Vô lễ! Anh đang nói chuyện với Lục cô nương, ở đâu lại có cái kiểu chen ngang không chút tôn ti trật tự như thế? Anh có dạy em cư xử như thế không?” Ngọc Ẩn gằn giọng, lớn tiếng.
“Không đâu. Tôi thấy em trai đằng ấy nói rất đúng. Việc này quá sức với tôi. Hoạ Giới hay nói cách khác còn là nhân gian thu nhỏ, tôi biết. Nhìn bức hoạ được vẽ trên đây, cảnh vật có lẽ cách đây ba trăm năm. Nếu sơ suất hành động lỗ mãn, e có thể phá hỏng thiên ý. Thật ngại quá! Tôi từ chối.”
“Nếu cô nương ngại thời điểm này, chi bằng…” Ngọc Ẩn lập tức nói ngay, đoạn lại nhìn Liêm Chấn ra hiệu.
Liêm Chấn bặm môi chau mày, có vẻ không cam tâm nhưng rồi cũng cho tay vào túi áo, rút qua một cuộn giấy. Chất liệu giấy không tốt nhưng nom vẫn còn mới, hẳn là mới được hoạ gần đây.
“Đây là những bức tranh được hoạ có bối cảnh không quá xa so với hiện tại.” Ngọc Ẩn chọn ra một bức trong số những bức còn lại, mở cho Bình Nhi xem. “Bức này tập trung phát hoạ thành Thăng Long cách đây năm năm. Bối cảnh nằm ở khu chợ trung tâm kinh đô, thời điểm dân chúng tụ họp đón giao thừa, thưởng pháo hoa bên bờ sông.”
“À, đằng ấy không hiểu ý tôi rồi. Ngại thời điểm chỉ là một phần, cái chính là tôi không muốn vào Hoạ Giới.” Bình Nhi vội chối từ thêm lần nữa.
Đã nói đến nước ấy mà Ngọc Ẩn vẫn không chịu bỏ cuộc, trực tiếp quỳ xuống thỉnh cầu Bình Nhi giúp y tìm Thánh nữ Vũ tộc. Bảo y đứng dậy cũng không chịu, hăm doạ cũng không xong mà càng từ chối lại càng bị ép vào thế khó xử.Cả Liêm Chấn vì thấy anh trai mình quyết tâm đến mức này, cũng cùng quỳ xuống theo.
Thánh nữ Vũ tộc, theo lời Ngọc Ẩn nói có ý nghĩa hết sức to lớn với vận mệnh Vũ tộc. Hơn nữa, trong bảng thăng tiên ở Vạn Yêu Sơn, hình như Bình Nhi từng nhìn thấy mục “Thử thách Hoạ Giới”. Nếu hoàn thành xuất sắc sẽ thăng đến những năm bậc. Vừa vặn có lợi cho đôi bên. Thế là, Bình Nhi bèn gật đầu đồng ý.
“Thôi được. Tôi đồng ý. Hai người đứng dậy cả đi. Tôi không quen nhận lễ đâu.” Bình Nhi cúi xuống dìu cả hai đứng dậy.
Cô vắt tay lên trán đập đập, đi qua đi lại bên đống lửa ra chiều mệt mỏi. Lát sau, cô thở dài, thẳng thừng nhìn Ngọc Ẩn.
“Tuy nhiên, tôi có ba điều kiện.”
“Lục cô nương cứ nói.”
“Thứ nhất, không được để lộ thân phận, danh tính của tôi cho người khác biết, nhất là người thiếu niên vừa nãy. Thứ hai, không được làm hại người đó, phải bảo vệ người ấy chu toàn. Thứ ba… Ừm, ta chưa nghĩ ra. Sau này có gặp lại sẽ nói. Thế nào?”
Khỏi phải nói, người phản bác đầu tiên là Liêm Chấn. Hắn cho rằng điều kiện thứ ba quá mập mờ, bảo Ngọc Ẩn không được chấp nhận. Nào ngờ, quả không ngoài dự liệu, với tính cách của Ngọc Ẩn, y ưng thuận ngay.
“Tôi tin Lục cô nương là người minh bạch, hào hiệp trượng nghĩa. Miễn là không quá khả năng đều được cả.”
Liêm Chấn bất lực nhìn anh của hắn. Nếu không phải vì đang bị thương, hẳn hắn đã nổi cơn thịnh nộ phá tang cái làng nghèo khổ này rồi.
“ Vậy chúng ta làm cam kết nào.”
Cả ba mau chóng viết thoả thuận ra một tờ giấy rồi cắn tay, ấn dấu vào đó. Bình Nhi là người giữ tờ giấy ấy.
Bình Nhi nghĩ đều vì lợi ích của nhau cả thôi. Huống hồ hiện cô vẫn còn áy náy vì đã nóng vội làm hai tên ấy trọng thương. Nhược điểm của người trong Vũ tộc chính là đôi cánh. Nếu cánh bị chặt đứt ở gốc hoặc bị thương nghiêm trọng thì coi như về chầu ông bà. Cũng may Bình Nhi không nhắm đến chân cánh.
“Trước khi vào Hoạ Giới, tôi muốn nói với cô một chuyện. Thánh nữ của Vũ tộc tôi, vào thời điểm này là một thiếu nữ chứ không phải bé gái như bây giờ. Còn về nguyên nhân tôi sẽ giải thích sau. Với nhãn lực của Lục cô nương hẳn sẽ dễ dàng biết đâu là Thánh nữ. Tôi không nói nhiều nữa. Còn đây là chân dung của Thánh nữ, phòng trường hợp người ấy giấu yêu khí. Vậy, trông cậy vào cô nương.”
Ngọc Ẩn chắp hai tay ra trước, cúi đầu. Sau đó, y lấy một cây bút đặc biệt, vẽ chữ 開 thật lớn lên không trung. Tức thì, ánh sáng loé lên chói mắt. Tại vị trí Ngọc Ẩn vừa múa bút xuất hiện một cái lỗ, dài rộng tựa cửa động để người ta đi vào. Phía bên kia lỗ có thể thấy cảnh phố xá nhộn nhịp, rộn ràng của những ngày đầu xuân trong cái sắc thắm của hoa đào và đèn lồng giăng mắc khắp lối.
“Cổng đã mở. Lục cô nương, mời.” Ngọc Ẩn dang tay.
“Nếu tôi muốn thoát ra phải làm thế nào?”
“Cô nương không được tuỳ tiện triển pháp lực để thoát ra, như thế sẽ làm hỏng tranh. Cô nương cầm theo cây bút này, làm như ta vừa làm. Cô nương phải nhớ, không được ở trong đấy quá lâu. Nội trong vòng năm canh giờ phải thoát ra ngay, bất chấp có tìm được người hay không. Bằng không, sẽ bị nhốt trong Hoạ Giới vĩnh viễn.”
Nghe qua thật đáng sợ nhưng đã thoả thuận xong rồi. Bình Nhi có muốn rút lui cũng không kịp nữa.
Đành vậy, tới đâu hay tới đó. Chú ý thời gian một chút là được.
“Nếu Đinh công tử quay lại tìm tôi, hãy nói tôi có việc phải về Thăng Long trước. Tôi đã viết sẵn bức thư, khi ngài ấy trở lại, nhờ hai người đưa cho.”
Ngọc Ẩn cầm lấy lá thư Bình Nhi trao và gật đầu.
Bình Nhi ngoảnh đầu bước qua cổng. Bỗng, từ sau có tiếng người gọi lớn tên cô. Ngay khoảnh khắc cổng Hoạ Giới đang từ từ khép lại, Mạn Quân đột ngột nhảy qua khe cổng, ngã đè lên người cô. Hình ảnh cả hai phút chốc biến mất, trở thành một phần của bức hoạ.
Tại thành Thăng Long, các quan trong triều đều hoang mang cả lên khi nghe tin Thái tử mất tích. Hiện tại đức vua còn đang ở chiến trường chống quân Man, bọn Hà Ánh Tuấn vẫn còn lì lợm chưa chịu rút lui. Tuy nhiên, với sức của nhà Lý bây giờ sẽ sớm dành được chiến thắng thôi.
“Lớn chuyện rồi, lớn chuyện rồi! Phải làm sao đây?”
“Không được để cho đức vua biết chuyện này. Trước mắt phái người đi tìm trước đã. Phải lùng sục hết mọi ngõ ngách, không được bỏ sót, bằng mọi giá phải tìm cho bằng được Thái tử. Lý đại nhân, ngài thấy thế nào?” Dực Thánh Vương quay sang hỏi ý Lý Nhân Nghĩa bên cánh trái.
“Nếu Dực Thánh Vương không chê, ta xin được chỉ đạo tìm kiếm Thái tử.”
“Việc này đã có Đàm Đô thống lo liệu, ngài cứ yên tâm ở lại Đinh gia đợi tin.”
“Đàm Đô thống vừa từ cõi chết về, e sức lực còn yếu, không thể lo liệu một mình. Ta không chỉ là thị lang mà còn là người quản giáo Thái tử, không thể không làm gì.”
Dực Thánh Vương mỉm cười đầy khiên cưỡng, lại nhìn sang Vũ Đức Vương và Lý Lực, còn cả Lê Phụng Hiểu - người theo phe Lý Nhân Nghĩa, hầu hạ Thái tử.
Y thầm nghĩ cái lão Lý Nhân Nghĩa thế mà vẫn tin tường, có vẻ đã ngửi thấy gì đó không ổn trong chuyện này mới đích thân ra tay. Nếu không đồng ý hẳn sẽ lại tiến cử Lê Phụng Hiểu. Mà dù Lý Nhân Nghĩa không trực tiếp cầm quân tìm kiếm vẫn nắm dây được Lê Phụng Hiểu, khác nào như hổ thêm cánh. Như thế thì mưu đồ bất thành.
Nghĩ rồi ngậm đắng nuốt cay, Dực Thánh Vương chớp mắt nhẹ rồi gật gật đầu.
“Vậy cứ làm như lời ngài nói. Người dẫn đầu lần này là Thị lang Lý Nhân Nghĩa. Tất cả lui được rồi.”
Người theo phe Dực Thánh Vương mấy phần không yên tâm, định mở miệng nói gì đó lại nhận ngay cái lắc đầu của y.
Ra đến ngoài, Phụng Hiểu bất bình bảo với Nhân Nghĩa rằng mình cũng muốn theo tìm Thái tử. Tính mạng điện hạ giờ như ngàn cân treo sợi tóc, y nóng ruột vô cùng.
Nhân Nghĩa bật cười không nói. Mãi đến khi cùng Phụng Hiểu về Đinh gia mới buông lời.
“Ta biết ngài nóng lòng tìm Thái tử nhưng Dực Thánh Vương nhất định sẽ không cho ngài đi. Ta để ngài ở lại hòng theo dõi động tĩnh của Vũ Đức Vương và Lý Lực. Kẻ đi kẻ giữ, không những tránh loạn mà còn tránh việc bọn chúng ‘thừa nước đục thả câu’.”
“Bọn chúng thật quá to gan! Đến việc này mà cũng dám làm. Lý đại nhân, có khi nào…”
“Ấy, ngài đừng suy nghĩ lung tung. Sư Vạn Hạnh đã nói người trị vì nhà Lý này chỉ có một. Người được đức vua chọn ắt là người sau này sẽ lên ngôi trị vì triều đại này. Hơn nữa, Thái tử trông thế không phải người tầm thường, chắc chắn sẽ không sao.”
Miệng nói thế nhưng trong lòng Nhân Nghĩa thì lại dậy sóng. Bọn người Man dám cả gan làm phản hẳn phải có kẻ đứng đằng sau xúi giục. Hà Ánh Tuấn chỉ là thủ lĩnh của một châu nhỏ bé, sao có thể cả gan làm việc đó? Không phải thời điểm khác mà ngay trong lúc này, khi nhà Lý hưng thịnh và tiềm lực quân sự dồi dào?
Chẳng may Bệ Hạ trở về mà vẫn chưa tìm được Thái tử, biết phải làm thế nào? Càng nghĩ càng bế tắc, đến nỗi khiến Nhân Nghĩa phân vân không biết khi Thái tử trở về rồi có nên để Điện hạ sống dưới danh nghĩa Đinh Mạn Quân nữa hay không.
開: Khai (mở).