Dạ hồ - Chương 18 - Phần 2
Mộc Kha ngẩn người nhìn cô, nét mặt thoáng sững sốt. Giọt nước mắt chực rơi trên gương mặt người đối diện, chạm đất rồi vỡ tan tành. Cứ thế, từng hạt từng hạt thi nhau lao xuống nền đất lạnh. Hắn trông thấy thì càng thêm hoảng hốt, ánh mắt như chững lại, lát sau mới nhích lên định giúp cô lau nước mắt thì cô lại lùi về phía sau.
Cô vội vã chùi nước mắt, điệu bộ khá lúng túng, mãi mới thốt được một câu.
“Xin lỗi anh! Không phải em khóc vì giận anh đâu. Em về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
“Cái Nhi!” Mộc Kha gọi với theo, đoạn hắn tiến lại gần, đặt tay lên vai cô và xoay lại phía mình.
Cô ngước nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe, mũi không ngừng sụt sịt. Bằng một cử chỉ ân cần, hắn lấy trong túi áo chiếc khăn trắng, chậm rãi lau nước mắt, nước mũi cho cô.
“Em khờ quá!”
Nói rồi, hắn chợt ôm lấy người con gái đối diện, để mặt cô tựa vào khuôn ngực rắn chắc của mình.
“Xin lỗi em! Dạo gần đây xảy ra nhiều việc quá! Nhất thời hơi nóng nảy. Em đừng để tâm nhé! Em mới về đến, còn nhiều cái lạ lẫm, mấy ngày tới cứ tranh thủ nghỉ ngơi, công việc để sau hẳn tính.”
Hắn tựa cằm lên đỉnh đầu cô, dịu dàng vỗ vỗ tấm lưng hao gầy, dáng vẻ hết sức ân cần. Lát sau, khi tâm tình đã nguôi bớt, cô với hắn mới ra ao sen ngồi hóng gió. Khi trăng lên đủ cao, đứng dưới đất nhìn lên trông như một cái bánh giầy trắng tròn, cô mới chậm rãi mở lời.
“Thật ra, lúc nãy anh hất chén cơm. Em lại nhớ lúc còn ở quân doanh cùng các anh chị em binh sĩ.”
Cô kể khi Mộc Kha gửi cô vào đó, do ngoại hình nhỏ con lại thêm gương mặt non nớt, ai cũng nghĩ cô khoảng mười hai mười ba tuổi. Trong lều cô ngủ có năm chị em, cô được xem là em út. Mấy tháng đầu ra trận, ai cũng quân trang mũ kiếm chỉnh tề, chỉ có cô là bị bắt ở lại quân doanh làm việc trong nhà bếp. Khởi nghĩa bà Triệu diễn ra vỏn vẹn có một năm, mất hai năm để nữ tướng kia âm thầm chuẩn bị, cuối cùng vào năm Mậu Thìn mới quyết định phát cờ khởi nghĩa. Suốt thời gian đó, cô mới nắm được chút bình pháp đao thương. Nhưng chưa kịp ra trận thì cô nghe tin Lục Dận mang quân sang đánh khiến khởi nghĩa thất bại. Khi ấy vô cùng hỗn loạn, giặt kéo quân đi càng quét gặp người giết người, trẻ con cũng không tha, vô cùng tàn độc. Riêng Bình Nhi nhờ có chút phép thuật Mộc Kha dạy mới kịp trốn đi.
Sau đó, cô và anh mất liên lạc.
Chuyện này Bình Nhi không cần kể tiếp, Mộc Kha là người nhớ rõ hơn ai hết. Lúc biết tin bà Triệu thua, Mộc Kha đã tìm cách đánh lạc hướng người Cao tộc, nhanh chóng gửi tin cho Đình An biết để trợ giúp mình rồi đi tìm cô. Hai người đoàn tụ được vài ngày, Mộc Kha phải giao cô cho Đình An, gửi cô đi thành An Lạc Độc ở Yêu Giới. Thời gian này, cả hai không hề liên lạc với nhau bởi nếu Cao tộc biết được đường vào Yêu Giới, không biết sẽ còn có bao nhiêu yêu quái bị sát hại.
Ở đó một thời gian, Bình Nhi trốn Đình An trở lại nhân gian, mượn thân phận con trai. Vì lần trước tham gia khởi nghĩa bà Triệu đã có chút kinh nghiệm, cô tình nguyện tham gia vào một số khởi nghĩa nhỏ do nhân dân tự lập nhưng tình hình không mấy khả quan. Người biết võ không có bao nhiêu, biết chữ lại càng trên đầu ngón tay. Họ tụ tập lại với nhau trước là vì yêu nước, hai là muốn báo thù cho những gì người Hán gây ra cho họ và gia đình họ. Đội quân ô hợp, thủ lĩnh tài cán chỉ ở mức vừa lại không có đường lối cụ thể, chẳng bao lâu thì tan rã.
Xảy ra nhiều chuyện, Bình Nhi lọt vào tay bọn người Hán. Kì lạ một cái là chúng không giết cô, ngược lại còn giữ lại trại. Ở đó, cô được học không ít binh pháp của bọn chúng. Sau này biết được âm mưu chúng định nuôi lớn cô sau đó cho cô cầm quân đánh dân chúng Bách Việt, giao cô thống lĩnh một quận loạn lạc hòng trấn an lòng dân cùng dễ bề cai trị. Biết được âm mưu dơ bẩn đó, không quá khó, Bình Nhi cũng tìm cách lẻn đi được.
Sau đó cô tham gia thêm vài khởi nghĩa tự lập có bài bản. Thắng có, thua có nhưng không lần nào cô từ bỏ. Lúc đầu cô miễn cưỡng ở lại quân doanh chỉ là do Mộc Kha gửi cô vào, nhưng sau đó không biết vì sao chính bản thân cô lại tình nguyện cùng dân chúng đánh đuổi giặc.
Nhất thời, có thể nói giống như cô đã tìm được tín ngưỡng sống của mình.
Chuyện sau đó hãy còn dài, chưa kết thúc nhưng đoạn kí ức của Lục Bình Nhi này lại chỉ dừng ở đó.
“Em nhớ trong những lần tham gia kháng chiến, ở làng có quen vài anh chị em cùng vài người bạn. Ai cũng thấy em còn nhỏ nên có cơm ăn hay chút thịt cá là nhường cho em dù em đã bảo không cần.”
Nói đến đây, cô bỗng nghẹn ngào.
“Em còn nhớ lúc ở làng, mọi thứ đang hết sức yên bình, bọn người Hán bỗng từ đâu ập đến. Mọi người vất vả lắm mới có được chút cơm nhưng chúng lại hất đi, còn đạp lên. Em còn nhớ lúc đó thằng Tục đã bất chấp việc bị bọn chúng đánh đập, ôm lấy cục cơm ít ỏi rơi trên đất đó. Sau đó bọn em bị giải đi, đến nơi mới biết bọn chúng bắt người Việt tụ tập lại một nơi để xây cầu, xây tháp cho bọn chúng ăn chơi, hưởng lạc. Ai chúng cũng đánh, cũng nện, tối đến chỉ một nửa số người được ăn cơm. Em ở chung nhóm với thằng Tục, nó cũng không được ăn, thấy em đói, nó lén lấy ra cục cơm mà nó liều chết giữ được đưa cho em.”
Bình Nhi sững lại một chút, hai mắt ngân ngấn nước nhưng nước mắt không chảy ra, lại nói tiếp.
“Mấy ngày sau, vì phạm lỗi, thằng Tục… nó… nó bị người ta đánh chết. Dù anh đã dặn không được dùng phép nhưng em vẫn lén. Thằng Tục thoát được đòn roi nhưng tối đến lại đâm ra sốt cao, cuối cùng không trụ được…”
Đến đây, tất cả dồn nén, uất ức như vỡ oà. Cuối cùng cô không chịu được, cắn môi khóc rưng rứt. Mộc Kha thở dài, gương mặt đầy buồn bã, kéo cô vào lòng. Bình Nhi ôm ghì lấy anh, cơ thể nhỏ bé run lên bần bật, tiếng khóc nghẹn ngào không dứt, lan toả trong bóng đêm.
Lần đầu tiên trong suốt mấy trăm năm dài đằng đẵng, cô mới thấy mình bất lực như vậy. Mọi xúc cảm kìm hãm trong người suốt bao lâu rốt cuộc cũng bùng phát, như cơn lũ cuốn phăng hết thảy nhưng rào cản bản thân tự đặt ra cho mình.
“Cả anh Cường, anh Gióng, chị Hớn, thằng Téo… Ai cũng chết hết rồi!... Vậy mà một người như em lại vẫn còn sống… Đám người Hán khốn kiếp đó!”
Mộc Kha lặng thinh không nói. Hắn cứ vậy vỗ tay lên người cô, lẳng lặng ôm nỗi đau của cô san sẻ bớt cho mình. Hắn hiểu cảm giác của cô, hắn hiểu bởi chính hắn cũng từng trải qua hoàn cảnh giống như cô, chưa kể còn nhiều hơn cô tưởng tượng.
Chuyện không phải của mình em đã yếu đuối thế này, vậy cái lúc em biết anh phản bội em, em đã đau lòng đến cỡ nào đây? Cái Nhi!
Càng nghĩ, hắn càng căm ghét bản thân mình. Trong suốt mấy trăm năm qua, hắn vẫn không ngừng tự nguyền rủa bản thân, không riêng gì đêm nay.
Một ngày nhiều gió cứ thế trôi qua.
Bình Nhi khẽ kêu một cái rồi mở mắt, vùng người bật dậy. Tiếng chim hoạ mi hót trên cành vang lên lanh lảnh, thay cho tiếng gà gáy cô mà cô thường nghe.
Mộc phủ này nằm biệt lập hoàn toàn với nhân gian. Kết giới được giăng quanh phủ. Chỉ cần bước chân ra ngoài, ngoảnh mặt lại sẽ chẳng thấy Mộc phủ đâu nữa, thay vào đó là vách núi cao dựng đứng ẩn sau đám cây cỏ rậm rạp. Vậy nên con chim hoạ mi đang hót véo von này hẳn cũng là vật nuôi ở phủ.
Một tiếng huýt gió bất chợt vang lên.
Chim hoạ mi đang mãi mê ca hát lập tức cất cánh bay về phía đối diện phòng cô. Mà nhìn lại, căn phòng cô đang tá túc cũng không phải căn phòng hôm qua.
Cô đứng dậy, mở toang cửa sổ ra nhìn cho rõ, lại nghe thấy tiếng chim hoạ mi ríu rít hót tận dãy phòng đối diện. Từ đây đến nơi đó cách một vườn hoa, không xa lắm, đủ để nhìn rõ nam nhân áo trắng cũng đứng từ cửa sổ phòng ấy ngó ra, trông thấy cô, mắt cười vui vẻ.
Không ngờ hai người họ bình thường gian khổ, tái hợp rồi ly biệt không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có ngày này, sáng sớm thức dậy mở cửa phòng liền trông thấy gương mặt thân thuộc của người kia.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
“Bẩm cô, đã đến giờ ăn sáng. Chúng con vào giúp cô rửa mặt, thay y phục ạ!”
Bình Nhi ngó ra cửa sổ, thấy có bốn tì nữ đang đứng chờ ở cửa. Người cầm thao nước, người cầm khăn, người cầm giày, người cầm quần áo.
“Không cần đâu. Tôi tự làm được rồi.”
“Nhưng ông đã dặn hôm nay có phải mặc bộ này và đi giày này ạ!”
“Vậy các cô để trước cửa. Chốc nữa tôi ra lấy.”
“Nhỡ bẩn sao ạ?” Một nữ tì bất ngờ hỏi, đầu hơi ngẩng lên.
Bất quá, Bình Nhi thò tay ra ngoài cửa sổ.
“Nãy giờ tôi đứng đây mà các cô cứ nhìn cửa phòng mà nói chuyện. Thôi, cứ đưa đồ hết đây cho tôi. Tôi tự làm được.”
Bốn nữ tì thoáng nhìn nhau, nét mặt hơi bối rối, vẫn không chịu quay sang nhìn Bình Nhi đang chống tay ở cửa sổ mà cứ chăm chăm quay về phía cửa phòng đóng kín.
Kì lạ! Gia quy ở Mộc phủ là như thế sao?
Hết cách, cô đành phải đóng cửa sổ, ra mở cửa chính. Bốn cô gái lập tức ập vào, đi theo hàng lối đàng hoàng. Bình Nhi chưa kịp phản ứng thì đã bị họ ấn xuống ghế. Mậy vụ rửa mặt, đánh răng hay gì đó, bọn họ giúp cô làm hết, hơn nữa động tác cũng cực kì nhanh.
Chẳng bao lâu sau, Bình Nhi đã mặc quần áo xong xuôi cả, tóc tai cũng chải gọn, không búi Chuy Kế nữa mà được thắt bím cẩn thận và chừa một phần tóc xoã, vừa đẹp lại không khoa trương.
Bình Nhi nhìn mình trong gương, cảm thấy rất hài lòng. Cô vận áo viên lĩnh màu hồng kín kẽ, vạt váy trắng xoã nhẹ thướt tha, tóc cài hoa vàng hết sức thuỳ mị.
“Hôm nay anh Kha tính dẫn tôi đi đâu sao?”
“Dạ bẩm con không biết. Chỉ bảo hôm nay cô nhất định phải mặc bộ này. Ông đang đợi ở phòng lớn chờ cô dùng bữa. Mình đi thôi ạ!”
Bình Nhi bước chân ra khỏi phòng, mắt ngó sang phía đối diện. Người đàn ông đứng mỉm cười với nàng vừa nãy chẳng thấy đâu nữa cả.
Trước khi Bình Nhi tỉnh giấc, Mộc Kha đã dậy từ rất lâu rồi, đúng ra là hắn không ngủ được. Hắn không ngủ tất nhiên là lão Hàm cũng không được ngủ. Sáng sớm canh năm đã cho người tới gọi lão Hàm dậy, đến phòng gặp hắn có chút chuyện. Lão Hàm không biết chuyện gì, nghe bảo hắn gọi thì có hơi hậm hực nhưng không dám tức giận, cứ vậy mà ì ạch, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài đến chỗ hắn.
Mới đặt chân vào phòng, lão đã nghe thấy tiếng thở dài.
“Bẩm ông đêm hôm cho gọi không biết có chuyện gì?”
“Gần sáng rồi, đêm hôm gì nữa. Lại đây, uống với ta một chén rượu.”
Mộc Kha từ tốn nói, đoạn tự mình rót rượu cho lão. Lão thầm nghĩ rượu cái gì mà rượu, sáng sớm chưa tỉnh ngủ, không trà thì thôi còn bắt lão uống rượu, nhỡ như lão có ngủ gật trước mặt hắn thật sẽ không biết có chuyện gì xảy ra.
Quả là nham hiểm!
“Lão Hàm, ta nham hiểm chỗ nào?” Mộc Kha liếc lão một cái.
Thì ra nãy giờ lão nghĩ gì, hắn cũng đều đọc ra cả.
“Nào có, chẳng qua là chưa tỉnh ngủ, chưa tỉnh ngủ thôi!” Lão thoáng giật mình rồi phủi tay cười hì hì, vui vẻ lại ngồi đối diện hắn.
Mộc Kha khẽ cười. Trước mặt lão Hàm hắn rất thoải mái, không cần trưng nụ cười giả tạo như ngày thường.
“Lão nghe nói hôm qua ông và cô cãi nhau một trận to.”
Không đợi hắn nói trước, lão Hàm cũng đoán trước được chuyện hắn muốn nói là chuyện gì. Lão kéo chén rượu lại gần mình, cho một ngón tay vào rượu, mút thử rồi gật đầu.
“Cũng phải. Gần đây đúng là xảy ra nhiều chuyện bất ngờ. Người trước vừa chết, người thứ hai lại vội vàng xuất hiện. Mà lão nghĩ cũng đúng. Dực Thánh Vương kia đã bắt đầu hành động. Lần này Cao vương không nhân cơ hội giết Thái tử đã là một tổn thất lớn cho hắn, chắc chắn sẽ mượn cơ hội người Man liên tục tạo phản, tâu với đức vua, đẩy Thái tử đi quân doanh, cầm binh dẹp loạn để trau dồi khả năng thực chiến, trấn an lòng dân.”
Mộc Kha hừ lạnh, nhấp cạn chén rượu, “Ai thèm lo cho tên Thái tử đó chứ! Ta đang lo cho Bình Nhi, không biết người kia có ý gì, không chừng là sẽ đưa em ấy theo tên Thái tử đó đến quân doanh.”
Lão Hàm vuốt vuốt chòm râu, gật gật đầu.
Chuyện này quá rõ rồi không cần bàn cãi nhiều. Người đầu tiên được tạo ra chỉ với mục đích là tìm được Kính Dực kiếp này và kết thân với hắn. Còn gì thích hợp hơn việc một cô gái bí ẩn bất ngờ xuất hiện, ánh mắt trong trẻo, thần thái vui tươi, gia cảnh tầm thường bên cạnh một nam nhân đã quen sống trong nhung lụa, ngày ngày chứng kiến cảnh đấu đá, tranh quyền đoạt thế đâu chứ.
Cái mới lạ, cái chưa biết sẽ làm người khác thấy bị hấp dẫn và tò mò.
Nữ nhân phải xuất hiện đúng lúc mới là nữ nhân tốt.
Đáng tiếc một chỗ Lục Bình Nhi đầu được tạo ra vội vàng, mục đích chỉ là để tìm người nên vẫn còn non tay, cảm xúc chưa sâu, thần thái so với người thật chưa bằng một phần mười, lại quá thân thiết với Mạn Quân, giữ lâu không chừng sẽ phá hỏng chuyện. Nói chính xác, đó là một phiên bản lỗi.
Nay Thái tử tuổi không còn nhỏ, đã là một thiếu niên anh dũng, đầy khí thế, sắp tới ra binh là chuyện không tránh khỏi. Lục Bình Nhi thứ hai với đoạn kí ức vừa trải qua khổ nạn của chiến tranh loạn lạc, khả năng đánh trận cũng là tích luỹ được từ kinh nghiệm từng trải, hẳn sẽ là trợ thủ đắc lực cho gã Thái tử tay mơ kia.
“Có phải ông không nỡ vội xa cô không?”
Lão Hàm cười gian, “Hay ông sợ cô ở bên Thái tử lâu sẽ nảy sinh tình cảm? Ừ nhỉ! Ai đó bây giờ còn đang xem người kia là anh trai nữa mà.”
Mộc Kha nghe thế thì đứng phắt dậy đảo ra đứng cạnh cửa sổ, khẽ liếc lão một cái sắc lẻm, phản biện.
“Ai nói ngươi ta lo những chuyện đó. Cái ta lo là Bình Nhi vừa mới về đến, lạ nước lạ cái, mặt mũi tên Thái tử kia ra sao còn chưa biết, nhỡ đâu trong quá trình tiếp xúc, hắn thấy gì đó khác thường, không trọng dụng em ấy nữa thì phải làm sao?”
Dáng vẻ ôn nhu, hoà nhã của Mộc Kha ngày thường như bay biến hết sạch, cứ như thể người đứng trước mặt lão Hàm là một người khác vậy. Kể từ khi người kia mất, cảm xúc của Mộc Kha cứ lên xuống thất thường, suốt ngày lo lắng và tức giận vì những chuyện không đâu.
“Ta biết những ngày này ta có chút thay đổi. Bình Nhi lại càng sợ ta.” Mộc Kha trầm lặng đứng nhìn trời hồi lâu rồi cất tiếng, giọng điệu đã dịu lại mấy phần.
Cái ngày ấy không thôi ám ảnh hắn. Lúc lão Hàm dẫn Đình An vào phủ tìm hắn, xin thuốc trị thương cho Bình Nhi, hắn đã biết khả năng cứu được cô là rất thấp. Băng Cốt Tiêu không phải pháp khí thường. Một khi trúng phải thì phải lập tức vận công ổn định, chầm chậm đẩy chất độc lúc này đang còn ở thể rắn ra, sau đó mới dùng pháp khí hỗ trợ rút hết độc, may ra mới giữ mạng được. Còn Bình Nhi này vốn dĩ không phải người thật nên đã yếu sẵn, lại còn giữ độc tố trong người lâu như vậy chắc chắn chất độc đã hoà vào máu, cho dù có cố cách mấy cũng chỉ có thể nhìn cô chờ chết mà thôi.
Thế nhưng, Mộc Kha không từ bỏ hy vọng. Hắn dù đang bị thương nặng vẫn cố chạy đến Cao trang viên, lén lấy pháp khí chữa trị đem cho cô, trên đường đi còn đắc tội với không ít lính canh ở đó. Khi hắn cùng Đình An về đến miếu ông Trúc, Bình Nhi dường như đã đóng băng, gương mặt tàn tạ, mối tím tái, đôi mắt hũng sâu. Hắn nhìn quần áo lấm lem máu của cô, nhìn thau nước ngập máu, chiếc khăn đỏ vắt bên cạnh, thấy ông Trúc ngồi rưng rức khóc, hắn dù biết nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình.
Đã quá trễ!
Đình An can đảm hơn Mộc Kha. Anh từ từ tiến đến gần cô, mắt đỏ hoe như sắp khóc, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng.
“Anh về rồi đây.”
Bình Nhi không đáp lời nào, chỉ nhìn hắn khẽ chớp rồi lại nhìn sang Mộc Kha, gương mặt bình bình không chút giận dữ nào.
Cô dùng ý nói với Đình An.
“Từ đầu em đã biết em không phải Lục Bình Nhi thật. Lúc em biết mình trúng phải Băng Cốt Tiêu, em đã biết mình sẽ không qua khỏi. Lẽ ra em nên nói anh biết trước, hại anh bôn ba khắp nơi.”
Đình An trợn mắt nhìn Bình Nhi, như mọi đau khổ bất chợt chảy nghẹn lên cuống họng, không cầm cự được nữa, anh siết lấy tay cô, bằng hai tay và cắm mặt khóc.
Cô nhìn anh cười nhẹ, rồi đảo mắt nhìn Mộc Kha đang trân trân như chết đứng, mắt dõi về phía này.
“Mộc Kha, đối với ngươi, ta không ghét, cũng không hận. Chỉ là người tạo ra ta muốn ta phải như thế, là ta tự ép mình. Tất cả chỉ có thế.”
Tất cả chỉ có thế.
Hắn còn nhớ chân trời hôm ấy nhuộm hồng. Hễ yêu quái nào nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng đều đứng lại, tất cả đồ cầm trên tay đều bỏ xuống đất, đội mũ thì tháo xuống, đeo mặt nạ thì kéo lên. Vì cảnh tượng ấy như một tiếng kèn hiệu, như một tiếng trống tang, báo là đồng loại của bọn họ, ai đó họ không biết mặt đã không còn nữa.
Cách đứng yên và dõi mắt nhìn về khoảng trời hồng ấy của bọn họ như một cách tiễn đưa không chính thức và đầy tôn trọng với người ra đi, dù đó là ai.
Thế nên càng nhớ lại, hắn càng sợ. Sợ một ngày sẽ lại chứng kiến từng sinh mạng một của cô ra đi. Đó giống như việc nhìn thấy người thân của mình chết rồi lại sống, rồi lại chết trước mặt mình không biết bao nhiêu lần.
Và hắn biết, mạng sống của cô cũng chỉ là hữu hạn. Một ngày nào đó khi không còn đuôi nữa, cô cũng sẽ chết.
Hắn không muốn, không muốn chứng kiến cảnh tượng đó nên từ ngày đầu hắn đón Lục Bình Nhi thứ hai về, hắn đã nghiêm khắc với cô. Hắn muốn dồn hết tâm huyết lên Lục Bình Nhi này, dồn hết vào trận chiến cuối cùng này rồi sau đó hoá giải mọi hiểu lầm. Nếu như thất bại, hắn thà giết tên Mạn Quân kia, chấp nhận việc cô hận hắn suốt phần đời còn lại chứ không muốn nhìn thấy cô vì tên đó mà khinh thường mạng sống của chính mình. Hắn thà chết chứ không cho phép điều đó xảy đến.
“Lão Hàm, ông cầm thư này bí mật đưa Đình An, nhờ gửi đến thành An Lạc Độc giúp ta. Cũng đã đến lúc rồi.” Hắn chắp hai tay ra sau, hơi thở đầy mùi rượu phả ra nồng đượm khắp không gian.
Lão Hàm hơi nhướn mày, thì ra Mộc Kha đã có dự tính từ trước, vội đứng dậy cầm lấy lá thư, miệng đáp ngắn gọn: “Lão đã rõ.”
Nói rồi, lão cầm thư định rời đi nhưng vừa bước ra khỏi cửa, lão đã quay đầu vào, cười cười nói nói với Mộc Kha nhưng ánh mắt lại chẳng có chút thâm tình nào, trái lại khẩu khí lại như đe doạ.
“Vậy còn hai chậu hoa lan của lão thì sao hả ông?”
Mộc Kha thoáng hoảng hồn, sau đó dứt khoác xoay lưng về phía lão, lại nhìn về phía chân trời xa xăm, không biết là nhìn cái gì, ra vẻ lạnh lùng rồi ho khan mấy tiếng.
“Cái này… Mai ta vào chợ mua đền cho.”
Cô vội vã chùi nước mắt, điệu bộ khá lúng túng, mãi mới thốt được một câu.
“Xin lỗi anh! Không phải em khóc vì giận anh đâu. Em về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
“Cái Nhi!” Mộc Kha gọi với theo, đoạn hắn tiến lại gần, đặt tay lên vai cô và xoay lại phía mình.
Cô ngước nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe, mũi không ngừng sụt sịt. Bằng một cử chỉ ân cần, hắn lấy trong túi áo chiếc khăn trắng, chậm rãi lau nước mắt, nước mũi cho cô.
“Em khờ quá!”
Nói rồi, hắn chợt ôm lấy người con gái đối diện, để mặt cô tựa vào khuôn ngực rắn chắc của mình.
“Xin lỗi em! Dạo gần đây xảy ra nhiều việc quá! Nhất thời hơi nóng nảy. Em đừng để tâm nhé! Em mới về đến, còn nhiều cái lạ lẫm, mấy ngày tới cứ tranh thủ nghỉ ngơi, công việc để sau hẳn tính.”
Hắn tựa cằm lên đỉnh đầu cô, dịu dàng vỗ vỗ tấm lưng hao gầy, dáng vẻ hết sức ân cần. Lát sau, khi tâm tình đã nguôi bớt, cô với hắn mới ra ao sen ngồi hóng gió. Khi trăng lên đủ cao, đứng dưới đất nhìn lên trông như một cái bánh giầy trắng tròn, cô mới chậm rãi mở lời.
“Thật ra, lúc nãy anh hất chén cơm. Em lại nhớ lúc còn ở quân doanh cùng các anh chị em binh sĩ.”
Cô kể khi Mộc Kha gửi cô vào đó, do ngoại hình nhỏ con lại thêm gương mặt non nớt, ai cũng nghĩ cô khoảng mười hai mười ba tuổi. Trong lều cô ngủ có năm chị em, cô được xem là em út. Mấy tháng đầu ra trận, ai cũng quân trang mũ kiếm chỉnh tề, chỉ có cô là bị bắt ở lại quân doanh làm việc trong nhà bếp. Khởi nghĩa bà Triệu diễn ra vỏn vẹn có một năm, mất hai năm để nữ tướng kia âm thầm chuẩn bị, cuối cùng vào năm Mậu Thìn mới quyết định phát cờ khởi nghĩa. Suốt thời gian đó, cô mới nắm được chút bình pháp đao thương. Nhưng chưa kịp ra trận thì cô nghe tin Lục Dận mang quân sang đánh khiến khởi nghĩa thất bại. Khi ấy vô cùng hỗn loạn, giặt kéo quân đi càng quét gặp người giết người, trẻ con cũng không tha, vô cùng tàn độc. Riêng Bình Nhi nhờ có chút phép thuật Mộc Kha dạy mới kịp trốn đi.
Sau đó, cô và anh mất liên lạc.
Chuyện này Bình Nhi không cần kể tiếp, Mộc Kha là người nhớ rõ hơn ai hết. Lúc biết tin bà Triệu thua, Mộc Kha đã tìm cách đánh lạc hướng người Cao tộc, nhanh chóng gửi tin cho Đình An biết để trợ giúp mình rồi đi tìm cô. Hai người đoàn tụ được vài ngày, Mộc Kha phải giao cô cho Đình An, gửi cô đi thành An Lạc Độc ở Yêu Giới. Thời gian này, cả hai không hề liên lạc với nhau bởi nếu Cao tộc biết được đường vào Yêu Giới, không biết sẽ còn có bao nhiêu yêu quái bị sát hại.
Ở đó một thời gian, Bình Nhi trốn Đình An trở lại nhân gian, mượn thân phận con trai. Vì lần trước tham gia khởi nghĩa bà Triệu đã có chút kinh nghiệm, cô tình nguyện tham gia vào một số khởi nghĩa nhỏ do nhân dân tự lập nhưng tình hình không mấy khả quan. Người biết võ không có bao nhiêu, biết chữ lại càng trên đầu ngón tay. Họ tụ tập lại với nhau trước là vì yêu nước, hai là muốn báo thù cho những gì người Hán gây ra cho họ và gia đình họ. Đội quân ô hợp, thủ lĩnh tài cán chỉ ở mức vừa lại không có đường lối cụ thể, chẳng bao lâu thì tan rã.
Xảy ra nhiều chuyện, Bình Nhi lọt vào tay bọn người Hán. Kì lạ một cái là chúng không giết cô, ngược lại còn giữ lại trại. Ở đó, cô được học không ít binh pháp của bọn chúng. Sau này biết được âm mưu chúng định nuôi lớn cô sau đó cho cô cầm quân đánh dân chúng Bách Việt, giao cô thống lĩnh một quận loạn lạc hòng trấn an lòng dân cùng dễ bề cai trị. Biết được âm mưu dơ bẩn đó, không quá khó, Bình Nhi cũng tìm cách lẻn đi được.
Sau đó cô tham gia thêm vài khởi nghĩa tự lập có bài bản. Thắng có, thua có nhưng không lần nào cô từ bỏ. Lúc đầu cô miễn cưỡng ở lại quân doanh chỉ là do Mộc Kha gửi cô vào, nhưng sau đó không biết vì sao chính bản thân cô lại tình nguyện cùng dân chúng đánh đuổi giặc.
Nhất thời, có thể nói giống như cô đã tìm được tín ngưỡng sống của mình.
Chuyện sau đó hãy còn dài, chưa kết thúc nhưng đoạn kí ức của Lục Bình Nhi này lại chỉ dừng ở đó.
“Em nhớ trong những lần tham gia kháng chiến, ở làng có quen vài anh chị em cùng vài người bạn. Ai cũng thấy em còn nhỏ nên có cơm ăn hay chút thịt cá là nhường cho em dù em đã bảo không cần.”
Nói đến đây, cô bỗng nghẹn ngào.
“Em còn nhớ lúc ở làng, mọi thứ đang hết sức yên bình, bọn người Hán bỗng từ đâu ập đến. Mọi người vất vả lắm mới có được chút cơm nhưng chúng lại hất đi, còn đạp lên. Em còn nhớ lúc đó thằng Tục đã bất chấp việc bị bọn chúng đánh đập, ôm lấy cục cơm ít ỏi rơi trên đất đó. Sau đó bọn em bị giải đi, đến nơi mới biết bọn chúng bắt người Việt tụ tập lại một nơi để xây cầu, xây tháp cho bọn chúng ăn chơi, hưởng lạc. Ai chúng cũng đánh, cũng nện, tối đến chỉ một nửa số người được ăn cơm. Em ở chung nhóm với thằng Tục, nó cũng không được ăn, thấy em đói, nó lén lấy ra cục cơm mà nó liều chết giữ được đưa cho em.”
Bình Nhi sững lại một chút, hai mắt ngân ngấn nước nhưng nước mắt không chảy ra, lại nói tiếp.
“Mấy ngày sau, vì phạm lỗi, thằng Tục… nó… nó bị người ta đánh chết. Dù anh đã dặn không được dùng phép nhưng em vẫn lén. Thằng Tục thoát được đòn roi nhưng tối đến lại đâm ra sốt cao, cuối cùng không trụ được…”
Đến đây, tất cả dồn nén, uất ức như vỡ oà. Cuối cùng cô không chịu được, cắn môi khóc rưng rứt. Mộc Kha thở dài, gương mặt đầy buồn bã, kéo cô vào lòng. Bình Nhi ôm ghì lấy anh, cơ thể nhỏ bé run lên bần bật, tiếng khóc nghẹn ngào không dứt, lan toả trong bóng đêm.
Lần đầu tiên trong suốt mấy trăm năm dài đằng đẵng, cô mới thấy mình bất lực như vậy. Mọi xúc cảm kìm hãm trong người suốt bao lâu rốt cuộc cũng bùng phát, như cơn lũ cuốn phăng hết thảy nhưng rào cản bản thân tự đặt ra cho mình.
“Cả anh Cường, anh Gióng, chị Hớn, thằng Téo… Ai cũng chết hết rồi!... Vậy mà một người như em lại vẫn còn sống… Đám người Hán khốn kiếp đó!”
Mộc Kha lặng thinh không nói. Hắn cứ vậy vỗ tay lên người cô, lẳng lặng ôm nỗi đau của cô san sẻ bớt cho mình. Hắn hiểu cảm giác của cô, hắn hiểu bởi chính hắn cũng từng trải qua hoàn cảnh giống như cô, chưa kể còn nhiều hơn cô tưởng tượng.
Chuyện không phải của mình em đã yếu đuối thế này, vậy cái lúc em biết anh phản bội em, em đã đau lòng đến cỡ nào đây? Cái Nhi!
Càng nghĩ, hắn càng căm ghét bản thân mình. Trong suốt mấy trăm năm qua, hắn vẫn không ngừng tự nguyền rủa bản thân, không riêng gì đêm nay.
Một ngày nhiều gió cứ thế trôi qua.
Bình Nhi khẽ kêu một cái rồi mở mắt, vùng người bật dậy. Tiếng chim hoạ mi hót trên cành vang lên lanh lảnh, thay cho tiếng gà gáy cô mà cô thường nghe.
Mộc phủ này nằm biệt lập hoàn toàn với nhân gian. Kết giới được giăng quanh phủ. Chỉ cần bước chân ra ngoài, ngoảnh mặt lại sẽ chẳng thấy Mộc phủ đâu nữa, thay vào đó là vách núi cao dựng đứng ẩn sau đám cây cỏ rậm rạp. Vậy nên con chim hoạ mi đang hót véo von này hẳn cũng là vật nuôi ở phủ.
Một tiếng huýt gió bất chợt vang lên.
Chim hoạ mi đang mãi mê ca hát lập tức cất cánh bay về phía đối diện phòng cô. Mà nhìn lại, căn phòng cô đang tá túc cũng không phải căn phòng hôm qua.
Cô đứng dậy, mở toang cửa sổ ra nhìn cho rõ, lại nghe thấy tiếng chim hoạ mi ríu rít hót tận dãy phòng đối diện. Từ đây đến nơi đó cách một vườn hoa, không xa lắm, đủ để nhìn rõ nam nhân áo trắng cũng đứng từ cửa sổ phòng ấy ngó ra, trông thấy cô, mắt cười vui vẻ.
Không ngờ hai người họ bình thường gian khổ, tái hợp rồi ly biệt không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có ngày này, sáng sớm thức dậy mở cửa phòng liền trông thấy gương mặt thân thuộc của người kia.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
“Bẩm cô, đã đến giờ ăn sáng. Chúng con vào giúp cô rửa mặt, thay y phục ạ!”
Bình Nhi ngó ra cửa sổ, thấy có bốn tì nữ đang đứng chờ ở cửa. Người cầm thao nước, người cầm khăn, người cầm giày, người cầm quần áo.
“Không cần đâu. Tôi tự làm được rồi.”
“Nhưng ông đã dặn hôm nay có phải mặc bộ này và đi giày này ạ!”
“Vậy các cô để trước cửa. Chốc nữa tôi ra lấy.”
“Nhỡ bẩn sao ạ?” Một nữ tì bất ngờ hỏi, đầu hơi ngẩng lên.
Bất quá, Bình Nhi thò tay ra ngoài cửa sổ.
“Nãy giờ tôi đứng đây mà các cô cứ nhìn cửa phòng mà nói chuyện. Thôi, cứ đưa đồ hết đây cho tôi. Tôi tự làm được.”
Bốn nữ tì thoáng nhìn nhau, nét mặt hơi bối rối, vẫn không chịu quay sang nhìn Bình Nhi đang chống tay ở cửa sổ mà cứ chăm chăm quay về phía cửa phòng đóng kín.
Kì lạ! Gia quy ở Mộc phủ là như thế sao?
Hết cách, cô đành phải đóng cửa sổ, ra mở cửa chính. Bốn cô gái lập tức ập vào, đi theo hàng lối đàng hoàng. Bình Nhi chưa kịp phản ứng thì đã bị họ ấn xuống ghế. Mậy vụ rửa mặt, đánh răng hay gì đó, bọn họ giúp cô làm hết, hơn nữa động tác cũng cực kì nhanh.
Chẳng bao lâu sau, Bình Nhi đã mặc quần áo xong xuôi cả, tóc tai cũng chải gọn, không búi Chuy Kế nữa mà được thắt bím cẩn thận và chừa một phần tóc xoã, vừa đẹp lại không khoa trương.
Bình Nhi nhìn mình trong gương, cảm thấy rất hài lòng. Cô vận áo viên lĩnh màu hồng kín kẽ, vạt váy trắng xoã nhẹ thướt tha, tóc cài hoa vàng hết sức thuỳ mị.
“Hôm nay anh Kha tính dẫn tôi đi đâu sao?”
“Dạ bẩm con không biết. Chỉ bảo hôm nay cô nhất định phải mặc bộ này. Ông đang đợi ở phòng lớn chờ cô dùng bữa. Mình đi thôi ạ!”
Bình Nhi bước chân ra khỏi phòng, mắt ngó sang phía đối diện. Người đàn ông đứng mỉm cười với nàng vừa nãy chẳng thấy đâu nữa cả.
Trước khi Bình Nhi tỉnh giấc, Mộc Kha đã dậy từ rất lâu rồi, đúng ra là hắn không ngủ được. Hắn không ngủ tất nhiên là lão Hàm cũng không được ngủ. Sáng sớm canh năm đã cho người tới gọi lão Hàm dậy, đến phòng gặp hắn có chút chuyện. Lão Hàm không biết chuyện gì, nghe bảo hắn gọi thì có hơi hậm hực nhưng không dám tức giận, cứ vậy mà ì ạch, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài đến chỗ hắn.
Mới đặt chân vào phòng, lão đã nghe thấy tiếng thở dài.
“Bẩm ông đêm hôm cho gọi không biết có chuyện gì?”
“Gần sáng rồi, đêm hôm gì nữa. Lại đây, uống với ta một chén rượu.”
Mộc Kha từ tốn nói, đoạn tự mình rót rượu cho lão. Lão thầm nghĩ rượu cái gì mà rượu, sáng sớm chưa tỉnh ngủ, không trà thì thôi còn bắt lão uống rượu, nhỡ như lão có ngủ gật trước mặt hắn thật sẽ không biết có chuyện gì xảy ra.
Quả là nham hiểm!
“Lão Hàm, ta nham hiểm chỗ nào?” Mộc Kha liếc lão một cái.
Thì ra nãy giờ lão nghĩ gì, hắn cũng đều đọc ra cả.
“Nào có, chẳng qua là chưa tỉnh ngủ, chưa tỉnh ngủ thôi!” Lão thoáng giật mình rồi phủi tay cười hì hì, vui vẻ lại ngồi đối diện hắn.
Mộc Kha khẽ cười. Trước mặt lão Hàm hắn rất thoải mái, không cần trưng nụ cười giả tạo như ngày thường.
“Lão nghe nói hôm qua ông và cô cãi nhau một trận to.”
Không đợi hắn nói trước, lão Hàm cũng đoán trước được chuyện hắn muốn nói là chuyện gì. Lão kéo chén rượu lại gần mình, cho một ngón tay vào rượu, mút thử rồi gật đầu.
“Cũng phải. Gần đây đúng là xảy ra nhiều chuyện bất ngờ. Người trước vừa chết, người thứ hai lại vội vàng xuất hiện. Mà lão nghĩ cũng đúng. Dực Thánh Vương kia đã bắt đầu hành động. Lần này Cao vương không nhân cơ hội giết Thái tử đã là một tổn thất lớn cho hắn, chắc chắn sẽ mượn cơ hội người Man liên tục tạo phản, tâu với đức vua, đẩy Thái tử đi quân doanh, cầm binh dẹp loạn để trau dồi khả năng thực chiến, trấn an lòng dân.”
Mộc Kha hừ lạnh, nhấp cạn chén rượu, “Ai thèm lo cho tên Thái tử đó chứ! Ta đang lo cho Bình Nhi, không biết người kia có ý gì, không chừng là sẽ đưa em ấy theo tên Thái tử đó đến quân doanh.”
Lão Hàm vuốt vuốt chòm râu, gật gật đầu.
Chuyện này quá rõ rồi không cần bàn cãi nhiều. Người đầu tiên được tạo ra chỉ với mục đích là tìm được Kính Dực kiếp này và kết thân với hắn. Còn gì thích hợp hơn việc một cô gái bí ẩn bất ngờ xuất hiện, ánh mắt trong trẻo, thần thái vui tươi, gia cảnh tầm thường bên cạnh một nam nhân đã quen sống trong nhung lụa, ngày ngày chứng kiến cảnh đấu đá, tranh quyền đoạt thế đâu chứ.
Cái mới lạ, cái chưa biết sẽ làm người khác thấy bị hấp dẫn và tò mò.
Nữ nhân phải xuất hiện đúng lúc mới là nữ nhân tốt.
Đáng tiếc một chỗ Lục Bình Nhi đầu được tạo ra vội vàng, mục đích chỉ là để tìm người nên vẫn còn non tay, cảm xúc chưa sâu, thần thái so với người thật chưa bằng một phần mười, lại quá thân thiết với Mạn Quân, giữ lâu không chừng sẽ phá hỏng chuyện. Nói chính xác, đó là một phiên bản lỗi.
Nay Thái tử tuổi không còn nhỏ, đã là một thiếu niên anh dũng, đầy khí thế, sắp tới ra binh là chuyện không tránh khỏi. Lục Bình Nhi thứ hai với đoạn kí ức vừa trải qua khổ nạn của chiến tranh loạn lạc, khả năng đánh trận cũng là tích luỹ được từ kinh nghiệm từng trải, hẳn sẽ là trợ thủ đắc lực cho gã Thái tử tay mơ kia.
“Có phải ông không nỡ vội xa cô không?”
Lão Hàm cười gian, “Hay ông sợ cô ở bên Thái tử lâu sẽ nảy sinh tình cảm? Ừ nhỉ! Ai đó bây giờ còn đang xem người kia là anh trai nữa mà.”
Mộc Kha nghe thế thì đứng phắt dậy đảo ra đứng cạnh cửa sổ, khẽ liếc lão một cái sắc lẻm, phản biện.
“Ai nói ngươi ta lo những chuyện đó. Cái ta lo là Bình Nhi vừa mới về đến, lạ nước lạ cái, mặt mũi tên Thái tử kia ra sao còn chưa biết, nhỡ đâu trong quá trình tiếp xúc, hắn thấy gì đó khác thường, không trọng dụng em ấy nữa thì phải làm sao?”
Dáng vẻ ôn nhu, hoà nhã của Mộc Kha ngày thường như bay biến hết sạch, cứ như thể người đứng trước mặt lão Hàm là một người khác vậy. Kể từ khi người kia mất, cảm xúc của Mộc Kha cứ lên xuống thất thường, suốt ngày lo lắng và tức giận vì những chuyện không đâu.
“Ta biết những ngày này ta có chút thay đổi. Bình Nhi lại càng sợ ta.” Mộc Kha trầm lặng đứng nhìn trời hồi lâu rồi cất tiếng, giọng điệu đã dịu lại mấy phần.
Cái ngày ấy không thôi ám ảnh hắn. Lúc lão Hàm dẫn Đình An vào phủ tìm hắn, xin thuốc trị thương cho Bình Nhi, hắn đã biết khả năng cứu được cô là rất thấp. Băng Cốt Tiêu không phải pháp khí thường. Một khi trúng phải thì phải lập tức vận công ổn định, chầm chậm đẩy chất độc lúc này đang còn ở thể rắn ra, sau đó mới dùng pháp khí hỗ trợ rút hết độc, may ra mới giữ mạng được. Còn Bình Nhi này vốn dĩ không phải người thật nên đã yếu sẵn, lại còn giữ độc tố trong người lâu như vậy chắc chắn chất độc đã hoà vào máu, cho dù có cố cách mấy cũng chỉ có thể nhìn cô chờ chết mà thôi.
Thế nhưng, Mộc Kha không từ bỏ hy vọng. Hắn dù đang bị thương nặng vẫn cố chạy đến Cao trang viên, lén lấy pháp khí chữa trị đem cho cô, trên đường đi còn đắc tội với không ít lính canh ở đó. Khi hắn cùng Đình An về đến miếu ông Trúc, Bình Nhi dường như đã đóng băng, gương mặt tàn tạ, mối tím tái, đôi mắt hũng sâu. Hắn nhìn quần áo lấm lem máu của cô, nhìn thau nước ngập máu, chiếc khăn đỏ vắt bên cạnh, thấy ông Trúc ngồi rưng rức khóc, hắn dù biết nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình.
Đã quá trễ!
Đình An can đảm hơn Mộc Kha. Anh từ từ tiến đến gần cô, mắt đỏ hoe như sắp khóc, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng.
“Anh về rồi đây.”
Bình Nhi không đáp lời nào, chỉ nhìn hắn khẽ chớp rồi lại nhìn sang Mộc Kha, gương mặt bình bình không chút giận dữ nào.
Cô dùng ý nói với Đình An.
“Từ đầu em đã biết em không phải Lục Bình Nhi thật. Lúc em biết mình trúng phải Băng Cốt Tiêu, em đã biết mình sẽ không qua khỏi. Lẽ ra em nên nói anh biết trước, hại anh bôn ba khắp nơi.”
Đình An trợn mắt nhìn Bình Nhi, như mọi đau khổ bất chợt chảy nghẹn lên cuống họng, không cầm cự được nữa, anh siết lấy tay cô, bằng hai tay và cắm mặt khóc.
Cô nhìn anh cười nhẹ, rồi đảo mắt nhìn Mộc Kha đang trân trân như chết đứng, mắt dõi về phía này.
“Mộc Kha, đối với ngươi, ta không ghét, cũng không hận. Chỉ là người tạo ra ta muốn ta phải như thế, là ta tự ép mình. Tất cả chỉ có thế.”
Tất cả chỉ có thế.
Hắn còn nhớ chân trời hôm ấy nhuộm hồng. Hễ yêu quái nào nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng đều đứng lại, tất cả đồ cầm trên tay đều bỏ xuống đất, đội mũ thì tháo xuống, đeo mặt nạ thì kéo lên. Vì cảnh tượng ấy như một tiếng kèn hiệu, như một tiếng trống tang, báo là đồng loại của bọn họ, ai đó họ không biết mặt đã không còn nữa.
Cách đứng yên và dõi mắt nhìn về khoảng trời hồng ấy của bọn họ như một cách tiễn đưa không chính thức và đầy tôn trọng với người ra đi, dù đó là ai.
Thế nên càng nhớ lại, hắn càng sợ. Sợ một ngày sẽ lại chứng kiến từng sinh mạng một của cô ra đi. Đó giống như việc nhìn thấy người thân của mình chết rồi lại sống, rồi lại chết trước mặt mình không biết bao nhiêu lần.
Và hắn biết, mạng sống của cô cũng chỉ là hữu hạn. Một ngày nào đó khi không còn đuôi nữa, cô cũng sẽ chết.
Hắn không muốn, không muốn chứng kiến cảnh tượng đó nên từ ngày đầu hắn đón Lục Bình Nhi thứ hai về, hắn đã nghiêm khắc với cô. Hắn muốn dồn hết tâm huyết lên Lục Bình Nhi này, dồn hết vào trận chiến cuối cùng này rồi sau đó hoá giải mọi hiểu lầm. Nếu như thất bại, hắn thà giết tên Mạn Quân kia, chấp nhận việc cô hận hắn suốt phần đời còn lại chứ không muốn nhìn thấy cô vì tên đó mà khinh thường mạng sống của chính mình. Hắn thà chết chứ không cho phép điều đó xảy đến.
“Lão Hàm, ông cầm thư này bí mật đưa Đình An, nhờ gửi đến thành An Lạc Độc giúp ta. Cũng đã đến lúc rồi.” Hắn chắp hai tay ra sau, hơi thở đầy mùi rượu phả ra nồng đượm khắp không gian.
Lão Hàm hơi nhướn mày, thì ra Mộc Kha đã có dự tính từ trước, vội đứng dậy cầm lấy lá thư, miệng đáp ngắn gọn: “Lão đã rõ.”
Nói rồi, lão cầm thư định rời đi nhưng vừa bước ra khỏi cửa, lão đã quay đầu vào, cười cười nói nói với Mộc Kha nhưng ánh mắt lại chẳng có chút thâm tình nào, trái lại khẩu khí lại như đe doạ.
“Vậy còn hai chậu hoa lan của lão thì sao hả ông?”
Mộc Kha thoáng hoảng hồn, sau đó dứt khoác xoay lưng về phía lão, lại nhìn về phía chân trời xa xăm, không biết là nhìn cái gì, ra vẻ lạnh lùng rồi ho khan mấy tiếng.
“Cái này… Mai ta vào chợ mua đền cho.”