Dạ hồ - Chương 18 - Phần 1

Ngày đầu tiên
“Cáo con, đi thôi!” Mộc Kha khẽ nói rồi nắm tay cô vội vã kéo đi.
Bình Nhi ơ lên một cái, lơ ngơ quay lại nhìn nam nhân đang gấp rút chen lấn tiến về phía này. Bắt gặp ánh mắt của cô, thiếu niên kia càng thêm hối hả, cất tiếng gọi: “Bình Nhi, Bình Nhi!”.

“Anh Kha, người kia hình như biết em.”

Cô không thôi ngoảnh đầu lại, cảm giác người này có gì đó rất quen thuộc dù đây là lần đầu tiên cô trông thấy gương mặt đó.

“Không được nhìn! Mau đi theo anh!” Mộc Kha nói ngắn gọn, sắc giọng có chút lạnh lùng, khẩn trương,

Hắn kéo cô chạy như bay vào con hẻm nhỏ, loáng cái mất hút. Khi Mạn Quân đuổi đến nơi đã là ngõ cụt, hai bên chỉ toàn thấy chuồng gà cùng rác rến, chẳng thấy người đâu.

Quái lạ, không lẽ họ leo tường trốn đi? Thanh niên đi cùng Bình Nhi lúc nãy là ai?

“Cậu, cậu ơi cậu!” Có tiếng nói hụt hơi từ xa truyền đến.

Mạn Quân vẫn còn đăm chiêu, quay đầu nhìn Thịnh Dật mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ gay gắt vừa hay đuổi đến. Trông thấy Mạn Quân, y than vãn ngay.

“Sao cậu không đợi con? Làm con… làm con chạy muốn chết. Cậu nhìn thấy gì sao? Cậu?”

“Gì cơ? À, chắc ta nhìn nhầm. Không có gì. Ta bảo ngươi đứng đợi kia mà, chạy theo làm gì?”

“Bộ dạng cậu như trông thấy ma ý. Con lo nên mới đuổi theo.” Thịnh Dật đưa tay áo quệt mồ hôi trên trán, nhịp thở dần ổn định lại.

“Có phải sáng nay người phủ ta bảo có Bình Nhi tới tìm không?” Mạn Quân nhíu mày hỏi Thịnh Dật.

Y gật gật đầu, chắc nịch đáp.

“Dạ phải! Mấy nữ tì bảo đúng là chị Nhi! Nhưng ăn vận rách rưới, không giống bình thường. Biết không có cậu ở phủ nên bỏ đi ngay.”

“Vậy sao?” Hàng lông mày sắc lẻm của Mạn Quân như dính lại vào nhau.

Mạn Quân đưa tay chống cằm, đảo qua đảo lại liên tục mấy vòng làm Thịnh Dật nhìn theo mà chóng cả mặt. Lát sau, y mới bất ngờ dừng lại, đập tay nọ vào tay kia, đôi ngươi như phát sáng.

“Thịnh Dật! Theo ta về!” Nói rồi, Mạn Quân chạy như bay đi.

“Ơ kìa… Cậu! Cậu không phải nói muốn đi chùa sao? Cậu! Đợi con!”

Thịnh Dật banh họng gọi với theo, biết người kia chẳng thèm để ý gì tới lời mình nói mới cuồng chân đuổi theo y.

*

Hàm quản gia đang chăm chút săm soi mấy chậu Phong Lan mình vừa tậu được, miệng không ngừng xuýt xoa, ra vẻ rất hài lòng. Ngay lúc lão vừa quay đi định tìm gáo múc nước tưới cây thì ào một cái, một trận cuồng phong bỗng ập đến vườn hoa Mộc phủ. Vạt áo phiêu bạt ai đó phất qua một cái, hai chậu Phong Lan trong số năm chậu ngã loảng xoảng trên đất, bể tan tành.

Mộc Kha buông tay Bình Nhi ra, chân vừa chạm đất thì cũng bị tiếng vỡ kia làm cho giật mình, lập tức ngoảnh đầu lại, chân vô tình đạp phải thứ gì đó mềm mềm.

Lão Hàm mặt trắng không còn hột máu, tay chân run rẩy, hớt hãi chạy đến chỗ đoá hoa tươi thắm vừa bị ai đó hất ngã, còn nhẫn tâm dùng chân đè bẹp nó, đau đớn gào lên một cái.

“Giết người!”

Mộc Kha vô cùng sửng sốt. Y cúi xuống nhìn vật dưới chân mình, hoảng hồn giật lùi ra, nét mặt hoà nhã, điềm tĩnh thường ngày lộ vẻ áy náy.

“Lão Hàm, xin lỗi!”

Lão Hàm khóc lóc một hồi, nghe thấy giọng nói thỏ thẻ của ai kia thì tức khắc ngẩng đầu lên. Hai mắt lão đỏ ngầu, đỉnh đầu xì khói, rõ ràng đang rất tức giận. Lão tiến đến bàn đá dưới chòi, cầm lấy một xấp giấy chi chít chữ, đặt vào tay Bình Nhi.

Thấy lão như thế, Bình Nhi cũng hoảng hồn, vội đón lấy bằng hai tay.

“Cáo con, em về phòng trước đi.” Mộc Kha ngoắc đầu ra hiệu cho cô, đoạn nhìn lão Hàm cười cười.

Bình Nhi không đợi hắn nhắc lại lần thứ hai, vội vàng đi ngay, trong lòng cảm thấy như có gì đó không hay ho lắm sắp sửa xảy ra.

Chắc không đâu, Mộc Kha là chủ của nơi này mà. Ông lão kia không lẽ lại dám mắng mỏ anh ấy. Mà có khi…

Nghĩ đến đấy, Bình Nhi không muốn nghĩ nữa. Cô lẳng lặng trở về phòng một mình, khép cửa lại, mở xấp giấy trên tay ra xem. Cô chăm chú đọc kĩ ghi chép được gi trên đó, tay lật đều đều nhưng cũng có những chỗ khiến cô dừng lại suy ngẫm khá lâu. Cảm thấy vẫn chưa hiểu lắm, cô lấy bút ghi lại vào một tờ giấy khác, định lát nữa sẽ tìm Mộc Kha hỏi rõ.

Cứ như thế, trời tối lúc nào cô cũng không biết. Ngước lên đã thấy nến được đốt sẵn, loáng thoáng nhớ thấy nữ tì nào đó vừa vào phòng châm đèn giúp cô.

Cửa gỗ vang lên ba tiếng cộc cộc cộc, Bình Nhi cất tiếng cho vào. Cửa đẩy ra, một cô gái trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi bước vào, tay cầm mâm cơm đủ các món canh, xào. Bình Nhi nhận ra ngay đấy là người giúp cô đến phòng, cùng giúp cô thay áo viên lĩnh vừa nãy nên vui vẻ cười chào.

Không ngờ, cô gái kia nhìn cô mà hai hàng lệ rơi, thút thít đặt mâm cơm lên bàn gỗ.

“Cô sao thế? Sao lại khóc?” Bình Nhi vội đặt bút xuống, tiến đến chỗ nữ tì kia.

Cô gái kia chăm chăm nhìn Bình Nhi, nước mắt không ngừng chảy, như thể suối nguồn không ngừng chảy. Hoảng quá, Bình Nhi mới lấy trong tay áo chiếc khăn tay của mình, lau nước mắt cho cô gái kia.

“Bà ơi!” Nữ tì nọ bật thành tiếng, ôm chầm lấy Bình Nhi.

Bà? Trông cô giống bà của cô gái ấy lắm sao?

“Bà ơi! Bà đi đâu bây giờ mới về? Con nhớ bà lắm bà ơi…”

“Được rồi được rồi! Cô… à, em, à không, chị đừng khóc nữa. Chị ơi?” Bình Nhi bất giác đưa tay vỗ vỗ lưng nữ tì kia, lúng túng chẳng biết làm sao thì ngoài sảnh chợt có bóng người tiến lại.

“Lục Loan!” Mộc Kha bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng cô, bộ dạng nghiêm nghị.

Nữ tì kia bấy giờ giật bắn mình, mau mau chùi nước mắt vào tay áo, bịn rịn quay đầu lại, đầu cúi gằm.

“Bẩm ông! Con…”

“Ra ngoài.” Giọng Mộc Kha nhàn nhạt như nước nhưng có gì đó khiến người khác rùng mình.

Nữ tì kia lập tức vâng một cái rồi cất bước đi ngay, không dám ngẩng mặt nhìn Mộc Kha lẫn Bình Nhi.

“Anh Kha, cô ấy sao vừa trông thấy em lại khóc thảm như vậy? Em trông giống bà cô ấy vậy à? Nãy anh la người ta, tội quá đi mất!”

“Không thì không còn gia quy nữa.” Mộc Kha thở dài một hơi, phất tay áo nguồi xuống ghế đẩu.

Sắc mặt Mộc Kha hình như không tốt, có vẻ chuyện bên chỗ lão Hàm không tốt đẹp gì. Bình Nhi không dám chọc giận Mộc Kha thêm, âm thầm ngồi xuống đối diện, nhắc đũa lên.

“Anh không ăn cơm à?”

“Chốc nữa anh ăn sau.”

Cô gật gật đầu, lẳng lặng dùng bữa.

Ngoài sảnh, đèn lồng đã được thắp hết lên, toả ánh sáng vàng vàng, hắt lên cây cỏ xung quanh. Cứ giờ này, bầu không khí trong Mộc phủ lại rơi vào trạng thái trầm tĩnh. Mấy nữ tì đã nghỉ tay, chắc cũng đang dùng bữa nên không nghe tiếng bọn họ vừa dọn dẹp, vừa trò chuyện với nhau như ban ngày.

Giữa không gian tĩnh mịch, Mộc Kha chợt ho lên một cái.

“Em... Đã đọc hết giấy tờ lão Hàm đưa chưa?”

“Dạ chưa. Có những chỗ em vẫn không hiểu lắm.”

“Không hiểu?”

Bình Nhi tức khắc buông đũa, tiến tới bàn đọc sách, lấy ra mấy mảnh giấy vừa viết đưa cho Mộc Kha. Trong lúc đợi hắn xem hết, cô tranh thủ húp hết chén canh rau, mắt len lén theo dõi cử chỉ, nét mặt người trước mặt.

Cụ thể trong đó ghi lại việc người được phái đến Đinh phủ tiếp cận Mạn Quân lần trước tự xưng là con của một nhà nông nô bình thường. Nhưng không hiểu sao người này ngày nào cũng có thời gian rảnh, sáng trưa chiều đều có mặt ở Đinh phủ mà không bị người khác dòm ra ngó vào. Con nhà nông không ở nhà làm nông phụ giúp thầy u, sáng sớm hôm nào cũng ra ngoài kiếm trai làm gì?

Đó là cái thứ nhất.

Thứ hai, Đinh Mạn Quân năm nay cũng đã tròn mười lăm tuổi, đã là thiếu niên, hơn nữa lục nghệ cũng giỏi. Trừ việc là cậu ấm sống trong nhung lụa, không có nhiều kinh nghiệm sống ra thì trí tuệ y có thể gọi là hơn người thường. Thế tại sao lại dễ dàng để một cô gái không rõ thân phận, không rõ mặt mũi, nhà cửa quê quán ở đâu cũng không biết tự tiện ra vào phủ, hơn nữa còn kết thân với mình dễ dàng.

Quan trọng hơn, điều thứ ba, y còn đường đường là một Thái tử, tương lai sẽ thế vua cha trị vì nhà Lý. Những chuyện người bình thường còn hiểu, y không lẽ không nhận ra? Trừ phi, Mạn Quân đã biết được gì đó nên mới cố tình giữ cô lại.

Là kẻ ngốc hay giả ngốc còn chưa biết được.

Mộc Kha điềm tĩnh ngồi yên trên ghế, tay cầm tờ giấy, mắt vẫn chăm chú, không hề cử động. Ánh sáng từ chiếc đèn lồng ngoài sảnh từ tốn hắt vào khuôn mặt tuấn tú, mang vẻ thư sinh của y, đôi mắt phù quang nhàn nhạt như nước khẽ động.

Bình Nhi chăm chú quan sát thái độ của Mộc Kha, tay siết chặt đũa, cơm nuốt không vô. Hễ anh ngưng thở hay hít thở mạnh một phát, cô tựa hồ cũng ngưng thở theo.

Căn phòng rộng như vậy mà trong phòng chỉ có một cái đèn cầy. Hai người dựa vào ánh sáng yếu ớt đó, cùng chiếc đèn lồng ngoài kia, kẻ đọc, kẻ ngắm, không ai nói với ai câu nào.

“Nhìn anh làm gì? Sao không ăn cơm?” Mộc Kha bất chợt lên tiếng, không nhìn lấy cô một cái.

Giật mình, cô cắm cúi động đũa, xúc một cục cơm cho vào miệng.

Giá như ở đây có thêm một người nữa thì hay biết mấy.

“Cáo con, em ở doanh quân nhiều năm như vậy, đi quyền, đánh võ, múa kiềm đều am hiểu cả chứ?”

Anh đột nhiên đổi chủ đề, không hề nhắc gì đến nội dung trong tờ giấy, giọng dịu dàng nhưng nhàn nhạt.

“Dạ, một chút.”

“Một chút là như thế nào?”

Cô siết chặt đũa, hơi ngẩng mặt nhìn Mộc Kha, khẽ đáp.

“Người bình thường có thể đấu mười, so với Nguyễn Nhật Tháp, Phan Luân thì vẫn còn kém.”

Mộc Kha khẽ cười một cái, ánh mắt ôn hoà chợt trở nên băng lãnh. Anh đột nhiên đứng phắt dậy, phất tay áo một cách tiêu sái, trong tay hiện ra một thanh bảo kiếm sáng chói.

Thân kiếm trạm trổ hoa văn Đông Sơn, vừa cầu kỳ lại tinh xảo, có nét giống với bảo kiếm Đình An thường sử dụng nhưng trông mềm mại, thanh mảnh hơn nhiều. Chuôi kiếm hai màu đen tuyền, vàng kim nổi bật với hoa văn chi chít, trên có treo một miếng ngọc bội vàng đất bóng lưỡng, không biết là chủ tử tự mua hay được ai tặng.

Nhanh như lúc hắn rút kiếm, hắn tức khắc chĩa mũi kiếm thẳng mặt cô. Quá bất ngờ, Bình Nhi chưa kịp đứng lên đã phải khự nự lùi lại, chiếc ghế đẩu bị ngã văng qua bên. Bình Nhi không biết bây giờ là tình huống gì nhưng đang lúc ăn cơm mà động thủ thế này thì chẳng có gì vui vẻ.

Cô giương đôi mắt đen láy nhìn Mộc Kha, hoảng hốt nói: “Nhưng em không có kiếm.”

Mộc Kha nghe thế thì hừ lạnh một cái, trưng ra nụ cười nhạt, đôi mắt phù quang điềm tĩnh không chút lay động.

“Anh cần phải lo sao?”

Vừa nói, hắn liền đâm kiếm thẳng đến. Tức khắc, Bình Nhi một tay cầm đũa, một tay cầm chén đỡ lấy kiếm. Thanh kiếm đâm thẳng vào đáy chén, hất một cái, đống cơm trắng Bình Nhi đang ăn dang dở liền văng ra. Cái chén gốm cũng bay theo.

Cục cơm chưa chạm đất thì Mộc Kha lại chẳng nể nang gì, một đao nhắm tới. Bình Nhi nhanh chóng đưa đũa lên đỡ, đẩy đầu kiếm y sang một bên. Cô trực tiếp dùng đũa gỗ, gắp lấy lưỡi kiếm Mộc Kha, vận lực xoay kiếm, kéo hắn xoay theo. Mộc Kha lợi dụng khe hở giữa hai chiếc đũa, lại đâm tới trước mặt cô, khoảng cách gần chạm đến chóp mũi, Bình Nhi bỗng nhanh nhảu trượt chân xuống, ngửa đầu né được một đao.

Thanh kiếm đâm trật lao thẳng vào vách gỗ nghe phập một cái. Tiếng kêu đủ làm người khác đứng tim. Nếu lúc nãy không kịp phản ứng, hẳn cái mặt cô đã thành thịt xiên que rồi.

Bình Nhi nhân lúc Mộc Kha rút kiếm, trong một khắc ngắn ngủi, cô hất tung bàn gỗ đựng đầy thức ăn bên trên vào người y. Mộc Kha mau chóng né được, đạp chân lên bàn bay lên, nhắm cô mà cắm kiếm xuống. Bình Nhi tay không tất sắt, vội huơ chân một vòng đạp mấy chiếc ghế bay vào người hắn, mượn lực chống tay lộn người bật dậy, lao như bay ra ngoài.

Phập một cái, Bình Nhi kinh hoàng dừng lại. Kiếm của Mộc Kha lao vút qua không trung, cắm chặt lên cửa gỗ, chặn ngay trước mặt Bình Nhi. Một loọng tóc đen trên đầu cô khẽ khàng rơi xuống. Lưỡi kiếm nằm ngay tầm mắt Bình Nhi, bén và sắc đến nỗi tưởng chừng có thể chém đứt một hạt bụi vô tình rơi xuống.

“Đánh nghiêm túc vào!” Mộc Kha lướt đôi mắt phù quang qua người cô, giọng nhàn nhạt mà như ra lệnh. “Kim Quang kiếm của em đâu?”

Giọng nói của Mộc Kha bấy giờ mới truyền vào màng nhĩ cô. Cô thở dốc quay sang nhìn hắn, nét mặt có chút gì đó không cam tâm, không nỡ ra tay rồi chuyển dần sang tức tối. Cuối cùng, cô chẳng nói chẳng rằng, bỏ chạy ra ngoài.

Mộc Kha nhìn bóng lưng mảnh khảnh lao vụt đi, bước chân cơ hồ như muốn lao vụt theo nhưng rồi lại thôi. Hắn lẳng lặng đến rút thanh bảo kiếm của mình, tra vào vỏ. Lưỡi kiếm ngọt ma sát với vỏ nghe xoẹt một cái, nghe nổi cả da gà.

Hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời, lúc này đã điểm mấy ánh sao lập loè, nét mặt không vui không buồn, chỉ khẽ thở dài một cái.

Một người thì hận hắn, một người thì sợ hắn. Dù là cô ở hiện tại hay ở quá khứ, ai cũng xa lánh hắn.

“Bẩm ông, đã đến giờ dùng bữa!” Một nữ tì từ ngoài hành lang tiến lại.

Cô gái này chịu trách nhiệm dọn cơm cho Mộc Kha đã bao năm nay, cũng không phải lần đầu tiên cô thấy ông bỏ bữa như vậy. Nhưng vì trách nhiệm, cô cũng đến nhắc nhở.

“Ta không ăn.”

Câu nói quen thuộc vang lên. Nữ tì kia như biết trước câu trả lời, nghe chưa hết câu đã gật đầu một cái, im lặng lui đi. Nhưng chưa đi được hai bước, người đó đã bị Mộc Kha gọi lại.

“Dọn đống lộn xộn này giúp ta. Kêu thêm vài người nữa làm cho nhanh rồi đi nghỉ đi.”

“Vâng.”

“À mà ngươi có thấy cô đâu không?”

Cô ở đây ý chỉ Bình Nhi. Từ lúc đón Bình Nhi thời chiến trở về, người trong Mộc phủ theo lệnh Mộc Kha không được phép gọi Bình Nhi là bà nữa mà phải gọi là cô. Cô gái kia có vẻ chưa quen, còn định hỏi lại Mộc Kha có phải ý nói bà thì bị hắn lườm một cái xanh mặt.

Từ “bà” là cấm kị ở đây.

Nữ tì vội lắc đầu, cúi gằm mặt.

“Dạ thưa con không rõ, nhưng lúc nãy có thấy cô cầm nắm cơm bẩn chạy về phía hoa viên.”

Mộc Kha lẳng lặng gật đầu như đã hiểu, nét mặt cũng dần giản ra. Hắn tức tốc đi một mạch đến hoa viên.

Cạnh hồ cá, hắn thấy có bóng người ngồi xổm, tóc đen mới nãy còn búi giờ xoã dài phủ kín lưng, dáng bộ chăm chú nhìn vào trong ao. Cô gái không ngừng vung tay như rãi gì đó. Hắn chậm rãi đến gần, nhìn kĩ vật trong tay cô, đáy lòng như có gì đó cuộn lên.

Thứ cô rãi ấy là nắm cơm trong chén của cô khi nãy chưa kịp ăn đã bị Mộc Kha hất văng. Thảo nào lúc nãy khi thấy cô chạy khỏi cửa còn khom lưng nhanh nhẹn nhặt lấy gì đó.

Hắn biết cô biết hắn đến nên thoải mái lại gần, đứng cạnh cô, khoé môi hơi cong lên như thường thấy.

“Cá Mộc phủ cũng như người, không thích ăn cơm bẩn đâu.”

Không có tiếng đáp lại. Hắn tưởng cô giận, định tìm chuyện nói tiếp thì một hồi sau có giọng nói cất lên.

“Cơm em rửa rồi. Anh khỏi lo.”

Ngử điệu có chút hằn hộc. Ngay tức khắc, cô đứng vụt lên, cầm nắm cơm quăng cái tủm xuống hồ. Lũ cá thấy miếng mồi to như vậy, không cần chầu chực dành nhau từng hạt nữa, trực tiếp lao về phía nắm cơm, rỉa lấy rỉa để. Chỗ nước trong hồ bắn lên không ngừng, nhìn hệt như một cái vòi phun nhỏ.

“Đi đâu vậy?”

Mộc Kha bất ngờ cất tiếng khi thấy Bình Nhi bỏ đi.

Cô ngừng lại, quay đầu nhìn hắn, hai má phụng phịu, bĩu môi. Cặp lông mày đen láy như dính sát vào nhau, đôi mắt huyền hoặc mang chút cô tịch khẽ cụp xuống, đáy mắt long lanh.

Giận mà cũng đáng yêu thật!

Mộc Kha đan hai tay đằng trước, môi nở nụ cười khả ái, lưng thẳng như thương.

“Lúc nãy là anh thử em. Em nói không bằng Phan Luân đúng là vậy thật. Không sao đâu! Hôm nay là ngày đầu, ngày mai mình sẽ…”

“Thôi đủ rồi!” Cô đột nhiên hét lớn, hai tay siết chặt.