Ngày Em Đến - Chương 47 - 48
Chương 47
Trương Tư Ninh nghe vậy thở dài không thôi: “Có phải Tô Thụy sẽ bị ngồi tù không?”
Vệ Cẩm Huyên thờ ơ nói: “Có thể, làm trung gian giới thiệu thì không sao, có điều cô ta đứng giữa trục lợi cho mình, chuyện này tính chất hoàn toàn khác biệt, khó mà chạy thoát tội.” Anh suy nghĩ rồi nói tiếp: “Thật ra, bị giam trong tù còn tốt, lần này cô ta và Tô Duyệt hại tay phó chủ tịch kia và cậu em vợ hắn ta thê thảm, ở trong tù may ra tránh được đầu sóng ngọn gió, ra ngoài nói không chừng sẽ bị người ta chỉnh chết.”
Anh nói vậy, Trương Tư Ninh cũng cảm thấy đúng là ngồi tù tốt hơn. Cho dù tay phó chủ tịch kia và cậu em vợ hắn có rơi đài thì trong nhà vẫn còn người thân, hắn có thể làm đến chức vụ đó, gia thế chắc chắn không đơn giản, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, mỗi người góp một tay cũng không phải chuyện nhỏ, còn người ta có tìm cách xuống tay trong tù hay không, chỉ có thể xem vận số của cô ta.
Trương Tư Ninh không hỏi tiếp chuyện này nữa, mà lại hỏi: “Còn căn nhà kia thì sao ạ?”
Vệ Cẩm Huyên buồn cười: “Căn nhà này có thù oán với em sao? Lúc nào cũng nghĩ tới nó, người đã bị giam giữ, còn không hết giận?”
Trương Tư Ninh trịnh trọng trả lời: “Không phải thù oán, mà là có trước có sau, em chỉ muốn biết kết quả thôi mà.”
Vệ Cẩm Huyên nắm tay cô cọ cọ lên mặt mình, cười nói: “Tuy chưa có văn bản thông báo chính thức, nhưng có lẽ căn nhà này sẽ bị niêm phong do dính đến hoạt động làm ăn phi pháp, dù sao Tô Duyệt và Tô Thụy cũng là chị em họ, mà số tiền Tiền Thiệu chi ra mua nhà cũng bị hai chị em họ chia đều, lúc mua nhà không có ký hợp đồng mua bán, không có văn bản gì chứng minh căn nhà này là giao dịch mua bán chứ không phải tự nguyện trao tặng, nên khoản giấy tờ này rất rắc rối. Nếu Tiền Thiệu muốn truy cứu, có thể kiện lên tòa án, có điều anh nghĩ Tiền gia sẽ không nguyện ý lội vào vũng nước đục này, chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.”
Sau khi biết được điều mình muốn, Trương Tư Ninh cảm thấy hài lòng, không quan tâm tới chuyện này nữa.
Cuối tuần, cả hai chuyển nhà, vì không cần mang theo các thiết bị gia dụng lớn nhỏ linh tinh nên chuyển rất nhanh, đến buổi trưa đã hoàn tất.
Người ta thường nói, nhà mới sẽ có hơi thở mới. Chuyển sang nhà mới, dường như mây đen trong lòng cũng tan biến, Trương Tư Ninh có cảm giác mình thuộc về nơi này, nên lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, cho dù tối khuya chỉ có một mình ngây ngốc trên lầu cũng không sợ, theo như Vệ Cẩm Huyên nói, chuyện này thật đáng ăn mừng.
Hai ngày sau, Kim Giai Di hẹn cô ra ngoài ăn cơm, Trương Tư Ninh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, buổi tối Vệ Cẩm Huyên đi thăm em gái Vệ Trân Trân sẽ về trễ, cô gọi điện báo thím Tào biết, rồi trực tiếp đi thẳng từ tiệm của mình đến khách sạn Kim Giai Di đã hẹn.
Lúc Trương Tư Ninh tới, Kim Giai Di đã có mặt, vừa thấy cô, cô nàng liền ghét bỏ: “Quả nhiên là quý nhân bận rộn, hẹn ba lần bốn lượt cuối cùng cũng hẹn được ngài ra đây.”
Trương Tư Ninh mỉm cười: “Được rồi, đừng có nói mấy lời chua lòm nữa, hôm nay tớ mời, muốn ăn gì tha hồ gọi, không cần khách khí.”
Cô nói vô cùng hào phóng, nhưng Kim Giai Di liếc mắt: “Không muốn khách khí cũng không được, gần đây tớ muốn giảm cân, chỉ ăn cá và rau cải, mới gọi một ít rồi.”
Trương Tư Ninh nghe vậy kinh ngạc: “Không phải cậu luôn nói béo mới đẹp sao, thời đại học rất nhiều nữ sinh không ăn không uống để giảm cân, cậu còn cười nhạo người ta ngu ngốc nữa.”
Kim Giai Di nhìn cô oán giận: “Cậu đừng có sát muối lên vết thương của tớ nữa, gần đây tớ mới biết, nam thần của tớ thích người đẹp mình hạc xương mai.” Cô nàng cao một mét sáu, nặng bảy mươi kí, cách mình hạc... một khoảng cách thật quá xa xôi.
Trương Tư Ninh: -_-
“Cậu vẫn còn tiếp tục chiến đấu sao, thế nào rồi, cậu với nam thần có tiến triển gì không?”
“Tiến triển cái khỉ gì, một chút cơ hội cũng không có, ngày nào cũng công việc rồi công việc, chưa bao giờ nói đến chuyện tình cảm.”
Trương Tư Ninh hết còn lời nào để nói chỉ khuyên cô nàng: “Cậu đừng có treo cổ trên cây cổ thụ xiêu vẹo nữa, thiên hạ này đàn ông nhiều như vậy, chỗ này không được thì đổi sang chỗ khác.”
Kim Giai Di hừ một tiếng, phản bác: “Đây không phải cổ thụ xiêu vẹo mà là đại thụ chọc trời.”
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cứ thích đi vào ngõ cụt, đến khi đụng ầm vào tường mới chịu.
Trương Tư Ninh biết có khuyên cũng vô dụng, nên vòng vo chuyển đề tài: “Muốn giảm cân ... buổi tối không ăn gì mới đạt hiệu quả tốt nhất, cậu còn ăn cá ... có thể gầy được sao?”
“Buổi tối tớ mà không ăn, thì không thể nào ngủ yên được.”
“Hả.. ờ.”
“Cậu ‘hả, ờ’ này là có ý gì, sao tớ cảm giác cậu đang cười nhạo tớ.”
Trương Tư Ninh phát hờn liếc mắt: “Đừng có nói nhảm nữa, đúng rồi, thời gian trước nam thần của cậu có giúp tớ chút việc, tớ chưa kịp nói cậu biết.” Cô cảm thấy cần nói chuyện này với Kim Giai Di, cô ấy thích Lương Bân như vậy, nếu cô không nói, lỡ sau này gây ra chuyện hiểu lầm gì thì không tốt chút nào.
Kim Giai Di lập tức sôi nổi: “Giúp cậu chuyện gì? Sao anh ấy giúp cậu được?” Nói xong còn nghi ngờ nhìn cô: “Hai người vẫn còn lén liên lạc?”
Mới nói có một câu đã nghi ngờ như vậy, Trương Tư Ninh thật là vừa bực mình vừa buồn cười: “Thu ánh mắt đó của cậu lại đi, hiện tại tớ đã có người trong lòng rồi, không nhìn trúng nam thần của cậu đâu.” Nói xong liền tóm tắt ngắn gọn mấy câu, chuyện cô và anh ta tình cờ gặp nhau khi cô đi mua giấy dán tường.
Kim Giai Di nghe xong hơi mất hứng: “Sao anh ta lại nhiệt tình dữ vậy, chắc chắn do thấy cậu xinh đẹp,” rồi nghĩ tới: “Cậu có người trong lòng?”
Cung phản xạ ... chạy hoài mới tới mà.
Trương Tư Ninh không muốn nói nhiều về chuyện này, nên đáp có lệ: “Ừ, mới quen không bao lâu, bây giờ đang trong giai đoạn tìm hiểu, đợi đến khi nào ổn định, tớ sẽ giới thiệu hai người biết mặt.” Nói xong, liền dẫn dắt câu chuyện sang đề tài nhạy cảm khác: “Tiền Thiệu và Tô Thụy thế nào rồi?”
Quả nhiên, Kim Giai Di không còn chú ý đến vấn đề tình cảm của cô nữa, mà kích động nói: “Hôm nay, tớ tìm cậu chính vì chuyện này! Cậu có biết Tô Thụy trâu bò lắm không?”
Trương Tư Ninh phối hợp hỏi sao vậy.
Hai mắt Kim Giai Di sáng bừng lên: “Không ngờ Tô Thụy lại bị dính vào vụ án Đinh Hướng Thư, cậu biết Đinh Hướng Thư không, ông chú mặt tròn thường xuyên xuất hiện trên đài Vệ Thị đó, cô nàng cười híp mắt, trước kia mẹ tớ còn nói người này vừa nhìn biết ngay người tốt, có khả năng lãnh đạo, hắc hắc, bây giờ thì đẹp mặt rồi, cậu không biết chứ mấy bữa nay tới cãi nhau với bà cụ ở nhà chỉ có thắng không thua!”
Hiện tại, mọi người đều biết vụ án Đinh Hướng Thư, ngay cả đài truyền hình quốc gia lớn nhất cả nước C*tv cũng đưa tin mấy ngày liên tục, cả nước nóng hừng hực.
Trương Tư Ninh hỏi: “Sao cậu biết Tô Thụy dính vào vụ án này?”
“Vương Chân Chân nói, hiện tại cô ta cũng miễn cưỡng xem như thiếu phu nhân nhà giàu, mặc dù ông chồng xấu trai, nhưng trong giới nhà giàu tin tức lan truyền rất nhanh không gì ngăn được, Vương Chân Chân nói, ít nhất Tô Thụy cũng phải ngồi trong đó ba năm.”
Trước đó, cô đã biết chuyện này từ Vệ Cẩm Huyên, nên cũng không ngạc nhiên, à một tiếng rồi hỏi: “Vậy Tiền Thiệu thì sao?”
Nhắc tới Tiền Thiệu, Kim Giai Di càng hăng hái, cô nàng vui sướng khi thấy người ta gặp họa: “Tiền Thiệu bị cha mẹ hắn đá ra nước ngoài rồi, tuy hắn không liên quan gì tới chuyện này, nhưng xém chút nữa hắn đã đính hôn với Tô Thụy, còn quăng ra nhiều tiền như vậy cho Tô Thụy mua nhà, hơn nữa chuyện hắn bị bắt vào đồn cảnh sát không ít người biết, ra nước ngoài xem như tránh đầu sóng ngọn gió.”
Nghe thấy Tiền Thiệu xuất ngoại, Trương Tư Ninh hoàn toàn buông lỏng. Cái tên Tiền Thiệu này hơi bị thần kinh, cô chỉ sợ hắn gặp rắc rối với Tô Thụy sẽ quay lại quấy rầy cô, chuyện đó thật khiến người ta phát hờn.
Ăn cơm xong, Trương Tư Ninh đưa Kim Giai Di về nhà, hôm nay cô lái xe của mình, bây giờ không cần kiêng dè Tiền Thiệu và Tô Thụy nữa, chiếc Maserati của Vệ Cẩm Huyên tuy phong cách nhưng quá bắt mắt, lúc mới sử dụng cảm thấy không tệ, nhưng càng lúc càng thấy không yên tâm, hơn nữa một cô gái trẻ tuổi như cô đi chiếc xe hào nhoáng như vậy... Rất dễ bị kẻ xấu để ý, xã hội bây giờ loạn như vậy, vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn.
Về đến nhà đã hơn mười giờ, thím Tào nấu cháo đậu đỏ lúa mạch, Trương Tư Ninh bưng một chén lên lầu, thay quần áo, ngồi ở phòng khách lầu hai ăn cháo, xem tivi; lúc này chắc Vệ Cẩm Huyên đã đến viện an dưỡng.
Tuy anh không nói với cô, rốt cuộc Vệ Trân Trân đã bị kích thích khủng khiếp gì, nhưng nghĩ cũng biết, chắc chắn không đơn giản, anh không đề cập tới, cô cũng không hỏi. Sở dĩ cô không chủ động đề cập đến chuyện đi viện an dưỡng thăm em gái anh lần nữa, cũng bởi vì lần gặp trước đó, Vệ Trân Trân rõ ràng không vui khi nhìn thấy cô, cô cảm thấy mình không cần qua đó chọc người bệnh mất hứng làm gì, hơn nữa Vệ Cẩm Huyên cũng không bảo cô đi cùng.
Cô nói với Kim Giai Di, cô với cái vị trong nhà này đang trong giai đoạn tìm hiểu, thật ra cũng không sai.
Anh gần như đã hiểu cô rất rõ, còn cô thật sự biết rất ít về anh.
Có điều hiện tại cô cũng không vội, cô muốn kiên nhẫn đợi, đợi anh chủ động kể hết mọi chuyện với cô.
Chớp mắt một cái, đã bước vào tháng sáu.
Mùa hè đến.
Mùa hè ở Vũ Lăng không mát mẻ dễ chịu chút nào, mỗi lần từ tiệm trở về Trương Tư Ninh thường dừng xe trước cửa siêu thị khu nhà mua mấy hộp kem.
Lúc đợi thang máy, cô nhận được điện thoại của Vệ Cẩm Huyên, anh nói tạm thời có việc, sẽ không về ăn cơm tối. Trương Tư Ninh hơi mất hứng: “Đã nói hôm nay cùng nhau ăn cơm mà!”
Vệ Cẩm Huyên hứa nhưng không làm được, chỉ có thể ăn nói khép nép nhận lỗi, hơn nữa còn đền bù: “Nam Viên vừa có mấy món điểm tâm mới, trong đó có bánh tuyết, nghe nói hương vị không tệ, anh mang về cho em, được không?”
Trương Tư Ninh hừ một tiếng: “Đừng tưởng chỉ mấy khối điểm tâm bé xíu đã đẩy được em sang một bên!” Nũng nịu, nghịch ngợm không chịu được.
Vệ Cẩm Huyên cười lớn trong điện thoại: “Vậy em chờ anh về, tùy em trút giận, như vậy được rồi chứ?” Anh nói mập mờ, ý tứ sâu xa, Trương Tư Ninh đỏ mặt, gần đây hai người chung đụng, nhiều lần suýt chút nữa là lau súng cướp cò, nhưng Vệ Cẩm Huyên vẫn chưa kể rõ hết mọi chuyện với cô nên dĩ nhiên cô sẽ không để anh được hưởng lợi dễ dàng.
Thấy xung quanh không có ai, Trương Tư Ninh hạ thấp giọng giận dữ: “Bớt đùa giỡn lưu manh.”
Vệ Cẩm Huyên lại phá lên cười, gần đây trêu cô bé con càng lúc càng vui.
Lại dỗ dành một lúc mãi đến khi cô vui vẻ, anh mới lưu luyến cúp máy.
Nghe tiếng gõ cửa, nụ cười trên mặt Vệ Cẩm Huyên vụt tắt, thoắt cái trở nên hết sức nghiêm túc lạnh lùng.
Tần Chu đi vào, biểu hiện trên mặt cũng không tốt: “Vệ tổng, tổng công ty bên Pháp đã có phúc đáp, bên đó thực sự sẽ cắt giảm nguồn tài trợ kinh phí trong nước.” Trước mắt, Bác Lãng sắp phải ký kết với tập đoàn House Group của Đức làm tổng đại lý phân phối trong nước, cần rất nhiều vốn lưu động, lúc này bên Pháp chặt đứt nguồn cung tài chính, chắc chắn sẽ mang đến cho Bác Lãng tổn thất không nhỏ.
Vệ Cẩm Huyên nhận tờ giấy có đóng dấu Tần Chu đưa tới, nhìn liếc qua, thấy chữ ký trên đó, chân mày anh nhíu lại, thản nhiên nói: “Cậu ra ngoài đi, chuyện này để tôi xử lý, không được để lộ ra ngoài.” Giọng nói bình thản thong dong, không vì quyết định của nước Pháp bên kia mà có gì bối rối.
Tuy sốt ruột lo lắng, nhưng Tần Chu cũng biết lúc này mình không nên nói gì, thấy ông chủ mình bình tĩnh như vậy, anh ta hít một hơi sâu, xoay người đi ra ngoài.
Chương 48
Buổi tối, Vệ Cẩm Huyên về đến nhà cũng đã hơn mười giờ, lúc đó Trương Tư Ninh đang ngồi trên sofa phòng khách lầu hai vừa xem tivi vừa thêu tranh chữ thập.
Khóa cửa nhà có chức năng nhận biết dấu vân tay. Nghe tiếng cửa chính tít tít hai tiếng, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đẩy cửa đi vào.
Trương Tư Ninh thả kim thêu trong tay xuống đi qua đón anh, mặt xị xuống hướng mũi chó lên khắp người anh ngửi ngửi kỹ càng, không thấy có mùi rượu bia này nọ, mới hài lòng cười thật tươi, cầm túi điểm tâm trong tay anh hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Hôm nay tâm tình Vệ Cẩm Huyên không tốt nhưng nhìn thấy điệu bộ ngửi tới ngửi lui của cô không thể nhịn được cười, nhướng mày nhìn cô: “Em nghi ngờ anh ra ngoài lêu lổng, hửm?”
Tối nay anh lỡ hẹn với cô vì tăng ca, chứ không phải xã giao, nếu như trên người anh thực sự dính mùi khác lạ, đoán chừng cô nàng trước mắt này sẽ tạo phản.
Trương Tư Ninh rất nghiêm túc phản bác: “Sai rồi, đây là em quan tâm đến sức khỏe của anh, tiện thể lo anh lầm đường lạc lối.” Giống như mấy tình tiết cẩu huyết thường gặp, ông chồng lừa vợ ở nhà nói mình phải tăng ca, kỳ thực là đi hú hí với tình nhân bên ngoài.
Dĩ nhiên cô rất tin tưởng nhân phẩm của Vệ Cẩm Huyên, nhưng tối nay anh thật sự sai hẹn, nên cô mới tỏ thái độ như vậy xem như tung trước cú dự phòng, để anh biết lúc nào cô cũng quan sát anh, tránh người này sau này không trung thực.
Dáng vẻ hệt trẻ con, đôi mắt to híp lại, cằm ngẩng lên, ngón tay đung đưa qua lại, vừa nghiêm túc vừa tinh nghịch, thật khiến người ta nhìn thấy ngứa ngáy trong lòng.
Vệ Cẩm Huyên trực tiếp giơ tay ôm vô vào lòng hôn triền miên, đợi đến lúc buông ra, hai má cô bé con ửng đỏ như son, xinh đẹp vô ngần.
Trương Tư Ninh vờ giận dữ đánh anh một cái, rồi khom lưng lấy dép lê trong tủ giày ra cho anh thay, lại hỏi anh ăn cơm chưa. Vệ Cẩm Huyên rất thành thật nói chưa, Trương Tư Ninh liền trừng mắt nhìn anh: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải ăn cơm đúng giờ, anh cứ không ăn đúng bữa như vậy, sớm muộn gì cũng đau dạ dày cho xem!”
Vệ Cẩm Huyên cũng không phản bác chỉ mỉm cười, để mặc cô nói, thỉnh thoảng đôi mắt xanh đậm của anh chớp chớp mấy cái, nhìn qua hệt như đứa trẻ đang ngoan ngoãn nghe lời người lớn dạy bảo.
Vừa ngây thơ vừa vô tội.
Trương Tư Ninh thấy anh như vậy, chân mày nhíu lại, nắm tay anh đến sofa ngồi xuống, vuốt vuốt tóc anh dặn dò: “Ngoan ngoãn, đợi ở đây, em xuống lầu lấy cơm cho anh ăn.”
Chỉ cần buổi tối anh không về nhà ăn cơm, thím Tào sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn khuya. Chỉ một lúc sau, Trương Tư Ninh đã bưng khay thức ăn lên, Vệ Cẩm Huyên đã cởi áo khoác, tháo cà vạt, nằm biếng nhác trên ghế sofa, đang cầm điều khiển từ xa chuyển kênh tivi.
Trương Tư Ninh đi đến hỏi: “Anh ăn ở đây hay ở bàn ăn?” Lầu hai giống như căn nhà độc lập, có đầy đủ phòng bếp, phòng ăn.
Vệ Cẩm Huyên nói: “Ăn ở đây đi.” Lúc này, anh không muốn động đậy.
Trương Tư Ninh đặt khay thức ăn lên bàn, có một ít rau trộn, một chén canh sườn, còn có bánh bao hấp nhân cua.
Đợi anh yên lặng ăn xong cầm khăn giấy lau miệng, Trương Tư Ninh mới thản nhiên hỏi: “Anh có chuyện gì phải không?”
“Sao em hỏi vậy?”
Không phủ định, nghĩa là khẳng định.
Trương Tư Ninh nhún vai: “Cảm giác ạ, tối nay anh nói rất ít, hơn nữa còn chủ động yêu cầu ăn cơm ở phòng khách, về đến nhà cũng không thay đồ ra, khác thường thì chính là có chuyện chứ sao.” Không chỉ vậy, dạo này chỉ cần ở nhà anh đều bám dính cô, thỉnh thoảng động tay động chân, còn hôm nay ngoại trừ nụ hôn vừa rồi, người này hết sức thành thật.
Có điều đương nhiên cô sẽ không nói những lời này, miễn lại bị anh trêu chọc.
Vệ Cẩm Huyên nghe cô nói vậy, khóe mắt cong cong, anh không để lộ cảm xúc ra ngoài, hơn nữa cũng không biểu hiện chán nản, nếu không phải thật sự quan tâm lo lắng cho anh, để ý đến từng hành động nhỏ, cô không thể nào nhìn ra được điều đó.
Nghĩ vậy, lồng ngực tựa như có gì đó thiêu đốt, vô cùng ấm áp dễ chịu.
“Tư Ninh, lại đây, để anh ôm em một chút.” Anh dịu dàng cất tiếng, mở rộng cánh tay, dáng vẻ nghênh đón giai nhân vào lòng.”
Trương Tư Ninh cũng không vờ làm cao, hết sức ngoan ngoãn từ ghế sofa đơn đi qua, lao vào vòng tay anh.
Vệ Cẩm Huyên siết chặt hai tay, ôm sát bờ vai, hôn lên đỉnh đầu cô. Sau đó thì thầm bên tai cô chuyện bên Pháp bất ngờ chặt đứt nguồn cung vốn trong nước.
Trương Tư Ninh dạ một tiếng, cũng không quá lo lắng, ngẩng đầu hỏi: “Vậy bây giờ anh tính sao ạ?”
Vệ Cẩm Huyên không trả lời trực tiếp, mà có chút ngạc nhiên hỏi lại: “Em không lo lắng sao?”
Ngay cả Tần Chu đã theo anh nhiều năm như vậy, quen nhìn thấy sóng to gió lớn, tối nay vẫn có chút thất thố, tuy Tư Ninh không phải nhân viên của anh, nhưng với quan hệ của hai người, lẽ ra cô phải lo lắng hơn cả Tần Chu mới đúng.
Phản ứng của bé con này, hoàn toàn khác lạ!
Trương Tư Ninh đẩy đẩy vai anh, tạo ra chút khoảng cách giữa hai người, sau đó mới điềm nhiên trả lời: “Tệ nhất là mất việc, nhưng vẫn còn công ty mà, rồi hãy nói cho dù anh có phá sản mất luôn công ty, không phải còn có em sao, chuyện khác không nói, nuôi anh cả đời cũng thong thả, nên có gì đâu mà nôn nóng.”
Hoàn toàn là giọng điệu địa chủ giàu có bao dưỡng tình nhân nhỏ mà.
Vệ Cẩm Huyên nghe xong câu trả lời của cô thật sự dở khóc dở cười, anh định nói với cô tài chính đột nhiên bị cắt đứt, không chỉ đơn giản là sự mất mát của riêng Bác Lãng, mà sẽ trực tiếp gây ra nhiều tác động khó lường với cả những công ty con chi nhánh của nó, còn muốn nói với cô, nếu tình huống chuyển biến xấu hơn, anh không chỉ phá sản mà còn có khả năng sẽ mắc nợ...
Nhưng lúc này, nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, dáng vẻ bình chân như vại chẳng chút để ý, anh cảm thấy không cần phải tiếp tục thử dò xét suy nghĩ của cô nữa.
Anh tồi tệ như vậy, cô lại trong sáng vô tư đến thế. Vệ Cẩm Huyên tự khinh bỉ chính mình đồng thời không cách nào ngăn được niềm vui đang nhảy nhót trong lòng.
Có lẽ những lời cô nói lúc này đều là lý tưởng hóa, suy cho cùng, vợ chồng vốn thân thiết gần gũi như chim cùng rừng, nhưng khi tai họa đến thì mỗi người tự bay đi, phải tự mình chống chọi, tình huống như vậy cũng không hiếm thấy, hiện tại Tư Ninh nói vậy có lẽ do nhiệt huyết tuổi trẻ bốc đồng, đợi đến khi anh thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, tàn tật, già cõi, ăn không ngồi rồi... Tỉnh táo lại có lẽ cô sẽ hối hận.
Nhưng Vệ Cẩm Huyên lại nghĩ, chắc bản thân rảnh quá không việc gì làm, mới tự đi tìm chuyện buồn lo vô cớ. Không nói đến việc không thể nào có chuyện đó xảy ra, cho dù giang hồ hỗn độn thật sự phải đến bước đó, anh sẽ không đợi cô vứt bỏ, mà sẽ tự mình chấm dứt trước.
Vậy nên, anh liền thay đổi giọng điệu, dịu dàng nói: “Ngoan, yên tâm, chuyện này anh đã tìm được cách giải quyết, dù bên Pháp có chặt đứt tài chính cũng không ảnh hưởng gì tới Bác Lãng.”
Cô căn bản không có lo lắng, được không...
Trương Tư Ninh bĩu môi, cũng không tiếp tục truy hỏi biện pháp giải quyết của anh là gì, chỉ hỏi: “Vậy rốt cuộc anh mất hứng gì ạ?”
Anh lại ôm cô vào lòng, thở dài: “Ba anh... có lẽ không ổn.”
Đây mới chính là lý do khiến tối nay tâm tình anh không tốt, về phần tổng công ty bên Pháp cắt đứt tài chính gì đó, với anh mà nói hoàn toàn không ảnh hưởng. Anh cũng không ngốc, sớm muộn gì tổng công ty cũng sẽ do anh trai cùng cha khác mẹ làm chủ, tương lai phải nhìn sắc mặt hắn ta để sống, chỉ có nước nôn chết. Cho nên trước đó rất lâu anh đã sắp xếp mọi việc, chỉ đợi thời cơ chín muồi nhắm một phát trúng đích, cắt đứt hoàn toàn quan hệ của Bác Lãng với bên Pháp, nhân tiện cho tên anh trai đó một bài học khắc cốt ghi tâm.
Bây giờ, cuối cùng thời cơ cũng đã đến... Nhưng lại có chuyện khác khiến tâm trạng anh buồn bực không vui. Buổi tối đọc thư phúc đáp bên Pháp do Tần Chu mang đến, nhìn thấy chữ ký rồng bay phượng múa của Vệ Cẩm Thiệu trên đó, anh biết, ba anh tuy hiện giờ vẫn còn sống nhưng có lẽ tình hình không chút lạc quan.
Mấy năm nay ông thường xuyên nằm viện, Vệ Cẩm Thiệu che giấu rất kỹ, không cho ai tùy tiện vào thăm. Tuy anh có tay trong, thỉnh thoảng cũng nắm được tình hình thực tế của ba mình, nhưng gần hai tháng qua, ngay cả tay trong cũng rất ít khi nhìn thấy ông. Kỳ thực điều này đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
Trương Tư Ninh nhíu mày: “Vậy sao bây giờ anh còn ở đây?” Lúc này không phải nên lo lắng về Pháp gặp mặt cha mình lần cuối sao?
Vệ Cẩm Huyên lại thở dài: “Tư Ninh... hiện tại anh không thể về đó được.”
Trương Tư Ninh không hiểu: “Sao lại không thể về được?” Cha ruột sắp mất đến nơi, trở về không phải chuyện đương nhiên sao? Đừng thấy hiện tại cô và ba mình có vẻ cả đời không qua lại với nhau, tuy nói khó nghe, nhưng nếu ba cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô nhất định sẽ lập tức bay về.
Có một số việc, chỉ vài ba câu khó mà nói rõ được, Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ đầu cô: “Em dọn dẹp chén đĩa đi, anh đi tắm, lát nữa sẽ kể cho em nghe chuyện xưa.”
Không phải đang thảo luận chuyện ba anh hấp hối sao... Tự nhiên nhảy đến kể chuyện xưa?
Trương Tư Ninh đứng hình, Vệ Cẩm Huyên thấy cô ngốc đần ra, cười bổ sung một câu: “Kể cho em nghe chuyện ân oán của Vệ Gia, muốn nghe không?” Nói xong không đợi cô đáp lại, đã chống gậy đứng thẳng lên, đi về phòng tắm rửa thay quần áo.
Trương Tư Ninh: 〒_〒
Được rồi, nếu là chuyện ‘Ân oán’, thì có lẽ hiện tại Vệ Cẩm Huyên không trở về nhìn mặt cha mình lần cuối cũng có lý do của anh... mặc dù không nói ra nhưng cô thật sự cảm thấy rất kích động đó.
Trước đây Vệ Cẩm Huyên từng nói không chỉ một lần, mối quan hệ giữa anh và ba mình không tốt, quan hệ với anh trai cùng cha khác mẹ còn tệ hơn, cái này chắc là ân oán hào môn gì gì đó, đại não Trương Tư Ninh bắt đầu bùng nổ, trực tiếp suy tưởng biến Vệ Cẩm Huyên thành cải bắp đáng thương, còn cha anh là Trần Thế Mỹ*, anh trai là Hoàng Thế Nhân, cho nên... Mặc dù nghe nói cha anh có thể không sống được bao lâu nữa nhưng Trương Tư Ninh không cảm thấy buồn bã hay gì đó tương tự vậy, vốn là người xa lạ không quen biết, khiến cô muốn khóc cũng không thể nào khóc được.
(*Phò mã Trần Thế Mỹ, đỗ tân khoa trạng nguyên rồi kết hôn cùng công chúa, cho người ngầm giết chết vợ con ở nhà. Sau bị Bao Công xử tội chết.
Hoàng Thế Nhân là một tên địa chủ giàu có và gian ác chiếm đoạt con gái nhà lành trong truyện ‘Bạch Mao Nữ’.)
Trương Tư Ninh dùng tốc độ tên lửa dọn dẹp hết cơm thừa rượu cặn trên bàn đi, vào phòng bếp rửa sạch chén đĩa, rồi pha một ấm trà lài, sau đó dáng vẻ thong dong bưng vào phòng ngủ Vệ Cẩm Huyên.
Anh tắm rất nhanh, lúc cô bước vào, anh đã mặc xong áo tắm đang chống gậy đi ra, tóc còn đang nhỏ giọt.
Trong phòng có hai sofa đơn, anh thấy cô ngồi nghiêm chỉnh trên ghế bên phải, trên bàn còn đặt một ấm trà, đã rót sẵn trà vào hai tách thủy tinh trong suốt, Vệ Cẩm Huyên thấy vậy rất buồn cười.
Anh bước qua ngồi xuống ghế còn lại, vừa lấy khăn lau tóc vừa tùy ý nói chuyện, bắt đầu kể về lịch sử Vệ gia.
Sau chiến tranh thế giới thứ hai, Vệ gia không phải là một gia tộc bình thường.
Ông nội Vệ Cẩm Huyên là quan chức chính phủ nhà nước Trung Quốc, bà nội là tiểu thư khuê cát, hai người môn đăng hộ đối, yêu nhau thật lòng, cuối cùng kết hôn với nhau, sau khi kết hôn sinh được hai trai một gái, nhưng cuối cùng chỉ còn sót lại một mình cha của Vệ Cẩm Huyên, Vệ Khang.