Công chúa cầu thân - Chương 03 - 04 - 05

Chương 3

Sau
khi thử vài lần, tôi từ bỏ ý định chạy trốn. Xem ra chỉ có thể nghĩ cách trên
đường đi cầu thần, chạy thoát trước khi vào cung Ngõa Lặc. Nhỡ đâu lão hoàng đế
không thích, đem tôi nhốt vào lãnh cung thì lần quay về quá khứ này của tôi
tiêu rồi, đừng nói là bao trai đẹp không khéo đến cơ hội ra khỏi bốn bức tường
cũng không có.

Đang
nằm bò ra bàn nghĩ cách chạy trốn thì nghe thấy bên ngoài truyền đền tiếng
tiếng các cung nữ hô “Hoàng thượng”, tôi ngay lập tức ngồi thẳng lên, người vẫn
chưa ngay ngắn thì hoàng thượng đã bước vào cửa. Bảy, tám cung nữ trong phòng
quỳ xuống không một tiếng động, động tác thuần thục khiến tôi nhất thời cũng
không biết nên làm thế nào. Cùng quỳ với bọn họ? Hay cứnhư thế này?

Không
chờ tôi nghĩ ra phải thi lễ như thế nào đã thấy hoàng thượng phẩy tay, tỏ ý cho
bọn họ đứng lên.

“Lui
xuống đi, trẫm có vài lới muốn nói với công chúa”, hoàng đế nói.

Các
cung nữ nghe thấy ngay lập tức lui ra. Tố Nhi trước khi đi vẫn không quên lo
lắng nhìn tôi một cái, sợ rằng tôi sau khi tỉnh lại, tính tình biến đổi sẽ đắc
tội với hoàng thượng.

Trừ
lúc vừa tỉnh dậy gặp qua một lần thì đây là lần thứ hai tôi gặp hoàng thượng.
Hôm đó vừa tỉnh dậy, đầu choáng mắt hoa nên cũng không nhìn rõ. Hôm nay nhìn
lại mới phát hiện hoàng thượng anh trai của tôi thực sự đẹp trai. Muốn dáng vẻ
có dáng vẻ, muốn dáng vóc có dáng vóc, làm cho tôi cũng muốn chảy nước miếng,
không kìm được thầm mắng tiểu tiên: tại sao lại khiến tôi làm em gái? Lần này
thì xong rồi, chắc chắn chẳng thể có chuyện gì với hoàng thượng đẹp trai này
rồi.

Trong
phòng yên tĩnh đến nghẹt thở. Hoàng để đẹp trai của tôi cũng chẳng nói gì, chỉ
đứng bất động nhìn. Đôi mắt trầm lặng không thấy đáy dường như xuyên qua người,
nhìn tới tận tâm can, khiến tôi bất giác thấy căng thẳng, chỉ sợ anh ta nhìn ra
đứa em gái này là giả mạo.

Tục
ngữ nói không sai: phú dưỡng nhân, quý dưỡng khí. Hoàng đế, làm lâu rồi, phát
ra khí thái rất khó tả, làm tôi cảm giác bị ép đến mức không thở được, cũng
chẳng dám đối diện với anh ta nữa, đành giả vờ lạnh lùng quay đầu đi.

Chỉ
nghe thấy tiếng khẽ thở dài, anh ta đã bước đến bên cạnh, nhè nhẹ xoa đầu tôi,
dịu dàng hỏi: “Đầu còn đau không?”.

Hoàng
đế đột nhiên đối xử nhẹ nhàng như thế này làm tôi nhất thời không thích ứng
kịp. Anh ta rõ ràng coi tôi như em gái nhưng tôi lại không có cách nào coi anh
ta như anh trai mình được. Theo đôi tay ấm áp đang du đãng trên đỉnh đầu của
anh ta, nhịp đập của tim dần giống như tốc độ của một chú thỏ, còn mặt thì đỏ
bừng.

Thấy
tôi không nói gì tưởng rằng tôi vẫn dang giận mình bèn nhẹ nhàng ôm lấy đầu
tôi, hỏi: “Vinh Nhi, vẫn rất hận ta đúng không?”.

Đây
là hoàng đế sao? Hoàng đế không phải đều tự xưng là “trẫm” hay sao? Sao anh ta
lại xưng là “ta” nhỉ? Chỉ như thế thôi mà sao lại cảm thấy ấm lòng quá? Tôi
không biết phải trả lời thế nào, quyết tâm không nói gì, dứt khoát giả làm lợn
chết cho xong.

”Ta
cũng không muốn nàng phải đi. Nàng có biết ta cũng không nỡ rời xa nàng không?
Nhưng Ngõa Lặc hiện rất mạnh, Đại Chu của chúng ta chưa thể đối đầu với bọn họ.
Hừ! Phụ hoàng đem cục diện rách nát như vậy lưu lại, ta đành phải giữ lấy. Vinh
Nhi, đừng trách ta độc ác. Nếu có cách khác, ta nhất quyết không để nàng đi
chịu khổ. Ta không muốn cưỡng bức nàng, nhưng tháng sau người Ngõa Lặc đến rồi,
nàng không thể như thế này mãi được. Ta dung thứ cho sự cáu kỉnh của nàng nhưng
khi đến Ngõa Lặc rồi, ai sẽ dung thứ cho nàng đây?”

Nghe
những lời nói này của hoàng thượng, nều như là Phú Vinh công chúa thật chắc
chắn sẽ rất cảm động, nhưng tiếc rằng tôi lại không phải cô công chúa đấy, nghe
xong chỉ thấy buồn cười, trong lòng thầm nghĩ diễn trò hay đấy nhưng cuối cùng
không phải vẫn bắt mình can tâm tình nguyện đi cầu thân hay sao? Nghĩ đến đây,
tôi không kìm được cười nhạt: “Chẳng lẽ thần đi rồi sẽ bảo toàn được Đại Chu?
Hoàng đế Ngõa Lặc chắc không vì một công chúa cầu thân mà từ bỏ cái giang sơn
mà bản thân chỉ cần với tay là lấy được?”

”Không
thể. Nhưng nàng có thể giúp Đại Chu có được thời gian. năm năm. Vinh Nhi, chỉ
cần năm năm thôi. Ta thề năm năm sau sẽ đem nàng ra khỏi hoàng cung Ngõa Lặc.”,
hoàng đế kiên định nói.

“Năm
năm?”, tôi lạnh lùng đáp, “Ca ca đánh giá cao tiểu muội quá. Người nghĩ rằng
dựa vào dung mạo này của tiểu muội có thể mê hoặc hoàng đế Ngõa Lặc năm năm
sao? Kể cả là hôn quân đi nữa thì gương mặt của tiểu muội cũng chưa đến độ
nghiêng nước nghiêng thành để đi mê hoặc người ta.”


vẻ khẩu khí châm chọc của tôi không giống Phú Vinh ngày trước làm hoàng thượng
có phần kinh ngạc. Anh ta quay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, lông mày
nhíu lại như muốn nhìn thâu. Tôi gom hết dũng khí của mình nhìn thẳng vào mắt
anh ta. Một lúc sau nét mặt anh ta mới nhẹ nhàng trở lại, gượng cười nói: “Ta
không bắt nàng phải đi mê hoặc ai, tư nhiên sẽ có người thay nàng đi làm những
việc đấy. Việc nàng đi chỉ là một kế sách làm rối trí kẻ địch, để bọn họ tưởng
rằng chúng ta sợ họ, giảm sự phòng bị với chúng ta.”.

Nhìn
anh ta, tôi biết có nói nữa cũng chẳng để làm gì, không khéo lại bại lộ thân
thế, đành giả không có chủ ý gì, cúi đầu xuống, trong lòng càng thêm quyết tâm
chạy trốn. Thấy tôi không nói gì, tưởng rằng tội bị thuyết phục rồi, anh ta giữ
lấy vai, tức thì kéo tôi từ ghế đứng lên, nói: “Ngẩng mặt lên, nhìn ta, Vinh
Nhi”.

Tôi
ngẩng đầu, nhìn gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sâu tựa biển khơi, nghe anh ta
nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Vinh Nhi, nàng nhớ lấy: Năm năm sau, nàng là người
phụ nữ tôn quý nhất của Đại Chu. Ta xin thề!”.

Hứ!
Đúng là diễn kịch như thật! Anh ta mà đến hiện tại chắc chắn sẽ là đại minh
tinh. Những lời này mà nói với nữ sinh, tuyệt đối một người nghe xong một người
ngã xuống. Lúc này tôi mà không có động tĩnh gì thì hoàng thượng anh trai chắc
sẽ thất vọng lắm đấy? Thế là tôi cố hết sức lén lút véo vào đùi mình. Mắt ngay
lập tức đỏ lên, nước mắt chuyển a, chuyển a, rồi mang điệu bộ đáng thương nhìn
hoàng thượng. Tiếp đó lao vào lòng người, hai tay ôm chặt cổ, khóc thút thít.

Ha
ha, vai diễn này của tôi cũng không tồi nhỉ? Anh ta đã diễn bi kịch, tôi thế
nào cũng phải phối hợp một ít nước mắt chứ. Vừa dựa đầu vào vai anh ta giả vờ
khóc, tôi vừa nhẹ nhàng đặt tay mình lên trước ngực anh ta. Hi hi, đậu phụ của
hoàng đế đâu phải lúc nào cũng được ăn, bây giờ tranh thủ ăn nhiều một chút,
chờ đến lúc quay về hiện tại thì cũng có cái để khoe chứ. Không ngờ làm hoàng
đế cũng có thời gian rèn luyện thân thể. Qua lớp quần áo, tôi vẫn cảm nhận được
sự săn chắc của cơ ngực.

Anh
ta ôm tôi chặt đến độ tôi có cảm giác thân thể mình và anh ta sắp nhập lại làm
một. Đầu trên vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả sau tai khiến tôi thậm chí cảm
nhận được cả hơi nóng từ đôi môi ấy qua lớp quần áo.

Chết
mất! Cái ôm quái dị làm tôi lòng dạ rối bời. Tôi thầm xem thường bản thân: “Phùng
Trần Sở Dương ơi là Phùng Trần Sở Dương, dù sao mi cũng từ hiện đại đến sao lại
có thể kém cỏi thế? Chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ sao? Một cái ôm thì nói lên
cái gì, thêm vào đó người ta lại là anh trai của mi, sao mi lại có thể nghĩ đến
những chuyện đen tối cơ chứ? Vừa nhìn đã biết là cái đồ kém hiểu biết, vừa bị
trai đẹp ôm đã thành thế này rồi thì sau này đi bao trai kiểu gì.”.

Tôi
nắm chặt đôi tay đang để trên ngực hoàng thượng thành nắm đấm làm khoảng cách
giữa hai người lớn hơn một chút. Hoàng thượng hình như cũng có phần không tự
nhiên, buông tay, quay người bước lên trước hai bước, có vẻ như phải hít thở
vài hơi dài rồi một hồi lâu mới quay người lại, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh của
mình.

“Đoàn
sứ giả đi nghênh tiếp của Ngõa Lặc tháng sau đến. Từ mai nàng bắt đầu đi xem
các ca phi luyện múa. Dù sao cũng nói công chúa thích múa hát, nếu xem cũng
không đi xem thì người khác tin sao đươc.”

“Thần
thích múa hát?”, tôi có phần nghi hoặc. Sao lại phải đi xem bọn họ luyện múa,
mà lại cần hoàng thượng chú ý riêng?

Hoàng
thượng lạnh lùng cười, “Ta biết nàng không thích nhưng nếu nàng không thích thì
sao có thể đem nhiều ca phi cùng gả đi như thế?”. Anh ta bước đến xoa nhẹ đầu
tôi, “Đóng kịch một chút, đừng để người Ngõa Lặc nghi ngờ”.

Mặc
dù có nhiều thắc mắc nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Hoàng
thượng nhìn tôi, nụ cười trên mặt nhạt đi, đôi tay từ đầu tôi chậm rãi di
chuyển xuống mặt, “Vinh Nhi, ta không bắt nàng phải làm gì. Đến đó, nàng chỉ
cần giữ gìn bản thân là được. Nhớ chưa?”.

Tôi
gật đầu.

“Đợi
ta năm năm.”

Tôi
vẫn từ từ gật đầu. Anh ta thở dài rồi đột nhiên như thể hạ quyết tâm gì đó,
quay người dời đi. Tôi đứng nguyên ở đấy, có phần đờ đẫn, cảm giác thật lạ.

Chương 4


sao hoàng thượng đã nói, tôi mà không đi xem múa hát cũng hơi quá đáng, cho nên
đành theo thánh chỉ đi xem các ca phi biểu diễn. Tâm trí có phần vui vẻ, miễn
phí xem biểu diễn, tội gì không đi? Đợi các ca phi tập trung ở đại điện, tôi
ngẩn người ra. Đây mới thực sự gọi là mĩ nữ, không phải do người tạo ra, cũng không
phải do trang điểm vẽ ra, người người như hoa sen trong nước, như những cọng
hành tươi. Không nhiều không ít vừa xinh ba mươi sáu người. Tôi ngay lập tức
hiểu vì sao hoàng thuợng cho người như tôi đi cầu hôn mà không hề lo lắng. Công
chúa tuy bình thường nhưng những người gả cùng thì vô cùng xinh đẹp, chỉ cần
gặp được hoàng đế Ngõa Lặc bọn họ lại chẳng ăn sống hoàng đế đến cái xương cũng
không còn.

Nhìn
ba mươi sáu mĩ nhân tươi đẹp làm động lòng người tôi nghĩ: ba mươi sáu phi cái
gì chứ, rõ ràng là ba mươi sáu kế mà.

“Tham
kiến công chúa.”, ba mươi sáu người ngay ngắn quỳ, giọng nói như oanh như yến
thật dễ nghe.

“Đều
đứng dậy đi.”. Tôi vẫn nửa nằm ở sập, nghiêm dáng vẻ công chúa hỏi: “Tên gì?
Từng người báo cho ta nghe.”.

Đám
ca phi này hình như đều thông qua huấn luyện nghiêm ngặt, không cao không thấp
đứng ở đó, từng tiếng nói như chim oanh trong đêm truyền lại: “Thủy Tiên”, “Đỗ
Quyên”, “Hải Đường”...

Mới
nghe vài cái tên tôi đã không thể nghe tiếp được nữa. Người lanh lợi mà sao lại
có cái tên tầm thường như thế? May mà không có ai tên là “Phù Dung”.

Tôi
có thế lực, có quyền thì tội gì không dùng nhỉ? Quá hạn sẽ phải vất đi mất. Thế
là tôi từ từ nói: “Mấy cái tên này ta không ưng. Ta đổi tên cho các ngươi được
không?”


nữ ngay lập tức nói được. Tôi mừng quá. Xem ra bọn họ cũng chẳng thích tên của
mình. Gọi là gì mới hay đây? Không tầm thường mà lại có cá tính. Đột nhiên một
ý tưởng vụt sáng trong đầu tôi.

“Tính
từ đầu trở đi.” Tôi chỉ vào người xếp đầu hàng nói, “Mạn Thiên, Vi Nguy, Tiệp
Đao, Dịch Dịch, Thần Hỏa, Sênh Đông, Vũ Chủng, Am Độ... Liên Hoàn, Vi Thượng.”,
liền lúc nói ba mươi sáu cái tên, ha ha, là ba mươi sáu kế tóm tắt lại. May mà
nơi này không phải lịch sử của chúng ta cho nên vẫn chưa có ai tổng kết lại ba
mươi sáu kế sách.

Mấy
mĩ nữ xếp hàng trước mặt có phần hoang mang, ước chừng vẫn chưa hiểu tại sao
công chúa lại chọn cho mình cái tên kì quái này nhưng nét mặt vẫn rất cung
kính.

“Đã
nhớ chưa?”, tôi hỏi. Nói nhanh như thế, sợ rằng mọi người vẫn chưa kịp nhớ tên
mới của mình là gì.

“Nô
tì ghi nhớ rồi.”, phía dưới đồng thanh đáp. Tôi ngạc nhiên. Mấy cô gái này hật
đúng là không hổ thẹn khi được chọn ra: ai cũng thông minh, không hề hỏi tại
sao lại lấy tên này, cũng không hỏi là những chữ nào đã đồng ý rồi.


gái bị tôi gọi là Mạn Thiên đứng ra ngoài, quỳ gối thi lễ, giọng mê hoặc nói: “Công
chúa, mời chọn vũ.”.

Một
tiểu cung nữ bên cạnh nhanh chóng đưa lên một cái khay, bên trong bày mười mấy
trang thiệp hoa, bên trên có viết mấy hàng chữ. Tôi chú ý nhìn, một chữ cũng
không thấy quen, cũng không biết là cái kiểu văn tự ma quái nào, cái nào cũng
nhiều nét vẽ, xem ra không khác nhau nhiều mấy.

Công
chúa không thể mù chữ được nhỉ? Kể cả mất kí ức thì cũng không thể mất đến mức
không biết chữ, hơn nữa nghe Tố Nhi nói cô công chúa này là tài nữ có tiếng cho
nên mới bị hoàng đế Ngõa Lặc chọn để cầ thân.

Sự
việc đến mức này đành có thể lừa thì lừa, có thể che đậy thì che đậy vậy. Xem
qua mấy đề mục, giả vờ như không hề để ý, tôi tùy tiện chỉ vào một cái rồi nói:
“Chọn cái này trước đi.”

Tố
Nhi đem đề mục chuyển xuống. Mạn Thiên dùng hai tay đón lấy, quay người lui ra.
“ba mươi lăm kế” còn lại cũng lui theo.

”Tố
Nhi.”. Tôi dựa vào sập gọi. Tố Nhi ngay lâp tức đáp lại.

”Ngươi
xem ba mươi sáu mĩ nữ đẹp mê hồn mà cứ thế đem tặng cho hoàng đế Ngõa Lặc thì
có đáng tiếc không? Lão già ấy đất đã chôn đến cổ rồi lại đem nhiều mĩ nữ thế
này cho hắn dùng, không biết hoàng thượng nghĩ thế nào nữa?”. Tôi khẽ hỏi. Mấy
mĩ nữ này cũng thật đáng tiếc. Nếu như có thể thành lập “công ty điện ảnh thanh
lâu”, bà cô đây làm ông chủ thì có mà đếm bạc đếm đến mức tay nổi cơ bắp. Ha
ha.

Tố
Nhi chắc không nghĩ đến chủ nhân của mình đang tính toán mấy mĩ nữ này. Nếu cô
ta mà biết công chúa cao quý của mình đang muốn làm kẻ hư hỏng, mang mấy vũ phi
này đi bán chắc chắn chỉ có nước thổ huyết mà chết. Cho nên khi nghe tôi hỏi,
thông minh lanh lợi như Tố Nhi cũng không biết nên trả lời thế nào. Những lời
nói thô tục như thế là do công chúa của mình nói ra hay sao? Sao mà từ khi đâm
đầu vào cột tính cách của công chúa lại thay đổi lớn thế?

Xem
Tố Nhi không đáp lại, tôi cũng không hỏi. Thực chất cũng không định chờ cô ta
trả lời, trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là màu trắng của bạc. Muốn đi ra ngoài
du lịch không có bạc không được. Chỉ tiếc tôi không có cách mang ba mươi sáu mĩ
nữ này đi, nếu không chác chắn sẽ bán được giá cao. Vừa nghĩ vừa mắng bản thân
ngốc nghếch, trong cung có bao nhiêu là nhiều đồ tốt, tùy tiện lấy vài thứ là
đủ ăn uống mấy năm rồi, sao tôi lại có thể nghĩ ra chuyện bán người đây? Nghĩ
vậy tôi không kìm được cười.

Tố
Nhi thấy tôi tự nhiên cười ta tiếng càng thấy kinh ngạc nhưng lại không dám nói
nhiều, có phần ngây người ra nhìn tôi.

Sau
đó Mạn Thiên lại lĩnh mấy vũ nữ đi vào, có người đã ôm nhạc khí đủ các hình
thù. Bọn họ hướng về tôi, hơi quỳ gối rồi tự động phân thành hai nhóm: một nhóm
ôm nhạc cụ ngồi ở mé điện; nhóm còn lại đứng ở ở trung tâm điện. Mạn Thiên vừa
gật đầu thì tiếng nhạc vui tai đã cất lên.

Đám
mĩ nữ bên dưới miệt mài vừa ca vừa hát cả ngày, tôi lại ngồi ngáp. Ca múa của
cổ đại thật là vô vị, tôi nhủ thầm. Đến khi không thể ngồi xem tiếp được nữa,
đang muốn gọi Tố Nhi về tổ thì thấy một tiểu thái giám vội vàng đi vào, khẽ
bẩm: “Công chúa, Thẩm đại về cầu kiến.”.

Thẩm
đại vệ? Ở đâu ra một Thẩm đại vệ? Tôi lén nhìn Tố Nhi đứng bên cạnh, vẻ mặt không
có gì ngạc nhiên. Xem ra cô Phú Vinh công chúa này với Thẩm dại vệ ngày trước
thường xuyên gặp mặt. Hậu cung không phải là nghiêm cấm đại vệ đi lung tung
sao? Cũng có vài bộ phim trong đó các đại vệ tùy tiện đi lại trong cung như thể
đi trong vườn. Nhưng nếu như thế thật thì đám oán nữ trong cung còn gọi là oán
nữ không? Còn hoàng thượng sẽ phải làm bố của bao nhiêu đứa trẻ đây?

Trong
lòng chất đầy nghi hoặc lại không thể hỏi. Cũng giống như việc không thể hỏi Tố
Nhi tại sao tôi thấy quan hệ của hoàng đế anh trai với công chúa tôi có vẻ rất
thân mật. Đành tự đoán mò vậy!

“Mời
ông ta vào.”, tôi lạnh lùng nói. Đến hoàng cung hơn một tháng, bà cô đây cũng
học được cái gì gọi là lạnh lùng rồi.

”Ba
mươi sáu kế” cũng rất biết ý, từ từ lui ra, đi không hề có một động tĩnh, làm
tôi nghi ngờ bọn họ biết võ công. Tiểu thái dám dẫn một người đan ông đi vào.
Tôi tuy làm mặt thản nhiên nhưng trong lòng rất tò mò, không biết người đại vệ
này có quan hệ gì với cô công chúa kia.

Người
đàn ông đó tiến vào điện, không thi lễ mà tùy tiện ngồi lên bậc thềm. Tôi vừa
nhìn đã thất vọng: không hề đẹp trai gì cả mà kể cả có qua cửa hình thức thì
dáng vẻ cũng chẳng trẻ trung gì; có vẻ gần năm mươi tuổi, nhìn lương thiện, đôi
mắt nhỏ, dài lúc nào cũng có vẻ như híp lại.

Thẩm
đại vệ quay sang vẫy bọn Tỗ Nhi. Tố Nhi liền tự động dẫn đám cung nữ lui ra,
không thèm hỏi ý kiến của “chủ nhân”. Tôi ngạc nhiên, không biết thận phận của
người mặc đồ đại vệ rất thông thường này là gì mà sao đến chỗ này lại như thể
là chủ nhân, không những thế còn làm bọn Tố Nhi rất nghe lời.

Thẩm
đại vệ ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên thở dài, lại cúi đầu xuống không nói câu
nào, làm tôi nhất thời không biết nên nói gì, đem dáng vẻ công chúa ra dạy dỗ
mấy câu hay cứ ngồi thế này. Ông ta đã to gan như thế thì chắc chắn phải có cái
gì đó đặc biệt, tôi mà nói, nhỡ đâu lại lộ ra cái gì thì sao, tốt nhất là cứ
ngồi chờ cho rồi.

“Tối
hôm qua ta mới quay về, nghe nói việc cầu thân, nha đầu ngốc nghếch, sao lại
ngốc như thế? Nhỡ đâm chết thì làm thế nào? Không biết đợi ta quay lại rồi tính
cách hay sao?”, ông già Thẩm nói.

Chương 5

Tôi
nghe xong ngây người, đây là lời một thị vệ có thể nói sao? Đầu óc mụ mẫm,
không biết phải đối đáp ra sao, tôi cười gượng: “Nhất thời lo lắng nên không
nghĩ được nhiều.”.

“Bình
thường trầm tĩnh, đến lúc này lại hành động lỗ mãng, ngày trước căn dặn ngươi
đúng là công toi. Nếu như ngươi còn cứ thế này, đừng nói là đi cầu thân, ngay
cả chốn thâm cung này cũng chẳng thể tồn tại được.”

Tôi
cười trừ.


lẽ số lần cười trừ của tôi nhiều hơn bình thường khiến Thẩm lão đầu phát hiện
ra có gì đó bất thường. Ông ngẩng đầu nhìn với ánh mắt dò hỏi làm tôi hốt
hoảng.

Dường
như có ánh sáng phát ra từ đôi mắt ông? Chẳng lẽ đây chính là do nội công thâm
hậu như trong sách đã viết?

“Vinh
nha đầu, có chuyện giấu ta đúng không?”

Chỉ
một câu nói mà Thẩm lão đầu đã vạch trần sự thật.

Tôi
cười: “Nếu nói rằng tiểu nữ va đầu vào cột rồi mất trí nhớ thì liệu tiền bối có
tin không?'', tôi nói thẳng. Có những lúc, những câu nói thật thế này lại có
thể che đậy được dối trá.

Thẩm
lão đầu trầm ngâm một lúc.

“Còn
có ai biết chuyện này nữa?”

“Có
Tố Nhi biết một chút, tiểu nữ nói rằng va vào cột xong đau đầu, có một số
chuyện không nhớ rõ nữa.”

“Ngươi
cũng không nhớ ra ta là ai đúng không?”, khoé môi ông thoáng qua một nụ cười.

Tôi
cười lúng túng, gật đầu, “Tuy vậy tiểu nữ cảm thấy quan hệ của tiền bối và tiểu
nữ rất mật thiết. Không hiểu vì sao, nhìn thấy tiền bối trong thâm tâm đã có
cảm giác thân thuộc như người thân trong gia đình.” Cứ nịnh cái đã còn có hiệu
quả hay không thì mặc kệ.

Sắc
mặt của Thẩm lão đầu hơi biến đổi nhưng ngay lập tức bình thường lại, tôi biết
rằng mình nịnh đúng đối tượng rồi.

Ngay
sau đó Thẩm lão đầu gượng cười, ánh mắt nhìn tôi càng thêm yêu thương, “Đành
vậy, dù sao ngươi cũng có lương tâm, không phụ công ông già này bao năm nay.”.

Ông
ý thật sự chỉ là một thị vệ bình thường sao? Sao tôi chẳng thấy giống chút nào.

“Tiền
bối là ai? Chúng ta có quan hệ gì? Nói cho tiểu nữ biết được không?

Tiểu
nữ thực sự không nhớ gì cả.”. Tôi “khẩn

Nét
mặt Thẩm lão đầu có phần thất vọng nhưng ngay sau lại cuời, nói: “Ta là một thị
vệ bình thường, chẳng qua ở bên cạnh ngươi từ bé tới lớn nên thân thiết hơn
những người khác.”

Tôi
cười lắc lắc đầu, quỷ mới tin được mối quan hệ này lại đơn giản như thế, chưa
bao giờ thấy thị vệ nào như ông ta, không phân biệt lớn bé, lại còn gọi công
chúa là nha đầu.

Thấy
tôi lắc đầu tỏ ý không tin, Thẩm lão đầu cười: “Cũng may đầu óc vẫn minh mẫn,
ta đã hứa với mẫu thân ngươi sẽ chăm sóc ngươi cho tốt.”

Mẫu
thân? Một hoàng phi có quan hệ với thị vệ tốt thế này không biết bên trong còn
ẩn chứa những chuyện phong lưu gì? Không dám hỏi nhiều, tôi gật đầu giả vờ
hiểu.

“Tiểu
nữ còn một chuyện nữa muốn hỏi.” Tôi do dự, không biết có nên hỏi về hoàng đế
anh trai không.

“Nói
đi, có gì không hiểu cứ hỏi ta. Trong cung người nhiều việc cũng nhiều nhưng
không phải bạ ai cũng có thể hỏi được.”

Tôi
biết ý ông không muốn tôi tùy tiện hỏi chuyện cũ của người khác.

“Quan
hệ của tiểu nữ và hoàng đế anh trai ngày trước thế nào?”, tôi hỏi.

Thực
ra tôi muốn hỏi cái mối quan hệ đặc biệt giữa cô Phúc Vinh công chúa và hoàng
đế anh trai. Sau hai lần tiếp xúc với hoàng đế anh trai, thấy giữa họ không thể
là quan hệ anh em bình thường. Có khi nào có loạn luân không? Đối với hoàng
cung cổ đại đây là chuyện bình thường nhưng tôi là người hiện đại sao có thể
làm giống họ được.

Thẩm
lão đầu ngây người, nét mặt phức tạp, một lúc sau mới nói: “Cũng tạm được, khi
còn sống mẫu thân của ngươi và mẫu thân hoàng thượng có quan hệ rất tốt nên
ngươi và hoàng thượng cũng gần gũi với nhau hơn. Có rất nhiều chuyện không thể
chiều theo ý của ngươi được.”

Tôi
có phần không tin, trực giác mách bảo rằng ông già này không nói đúng sự thật.

Thẩm
lão đầu ngừng một lúc rồi tiếp: “Sau này nên cách xa hoàng thượng, tự cổ đến
nay làm bạn với vua như làm bạn với hổ.”

Trời,
ông già này thật to gan, dám nói thẳng những lời đại nghịch bất đạo như thế.

“Dù
sao ngươi cũng không muốn đi cầu thân vậy ta đưa ngươi ra khỏi cung, thế nào?”

“Hả?”
tôi nhất thời không dám tin vào lời ông nói, có khi nào cố tình lừa tôi không?

“Tuy
vậy bây giờ mà muốn ra ngoài cũng tốn công sức, đợi đến lúc ngươi trên đường đi
Ngõa Lặc ta sẽ nghĩ cách cứu ra, cho nên thời gian này an tâm ở đây, đừng nghĩ
lung tung nữa.”, nói rồi ông đứng dậy lấy tay phủi bụi đất trên người rồi đi ra
ngoài.

Cái
ông già này đúng là kì quái, không coi hoàng đế ra gì, đưa công chúa ra khỏi
cung mà cứ như đi chơi.

“Đợi
đã.”

Thẩm
lão đầu dừng chân.

“Tiểu
nữ có chuyện chưa hiểu.”

“Sao?”

“Tại
sao hoàng đế Ngõa Lặc đòi tiểu nữ đi cầu thân?”

“Cũng
chẳng có gì, chỉ là khi ngươi ra đời có rất nhiều chim hỉ tước tập trung trên
đỉnh cung điện của mẫu thân ngươi cho nên người đời đều nói ngươi là phúc tinh
giáng trần. Tên Ngoẵ Lặc khốn kiếp chắc có phần mê tí

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3