Thiên thần bóng tối - Chương 29
Chương 29:
12 giờ đêm
Cảm giác như từng phân tử khí bị ngưng tụ xung quanh Băng! Nhỏ nằm co ro dưới đất, người co lại hết mức có thể. Nhỏ đang bị đóng băng, người không còn run lên nữa mà tím tái toàn thân. Nhỏ đang khó thở, cố hít oxi vào miệng nhưng có gì đó chặn lại ở khí quản. Nhỏ cố hít thở gấp gáp nhưng ngày càng bất lực. Từng đốt ngón tay, ngón chân cứng dần lại và như bất động. Trong lúc cơ thể thiếu oxi trầm trọng, giới hạn sẽ xảy đến: co giật và chết!
...
Phong đã xuống tầng hầm, vừa đi vừa kéo lại chiếc áo khoác. 12 giờ đêm là lúc nhiệt độ xuống thấp nhất. Phong đã tìm ra cái lỗ hổng ấy. Không suy nghĩ thêm, cậu biết căn bệnh Smith-agen kị cái lạnh tới mức nào. Cậu lùi sau vài bước, và bắt đầu tập trung. Đôi mắt sâu màu café đặc như gằn xuống dưới hàng mi rậm và từ từ hằn lên những tia đỏ mờ...
Bức tường... đang bốc khói, chưa thể tạo lửa vì nhiệt độ quá thấp. Phong hơi nhíu mày như thể vừa ra thêm một câu lệnh. Và bức tường một mảng, đang nứt dần, nứt dần... Không cháy nhưng từng hạt phân tử đang biến thành than và vỡ vụn ra do phản ứng hóa học quá mạnh trên bề mặt. Trong vài tích tắc, một mảng tường đã đen kịt và cứ dần vỡ ra rơi xuống hết lớp này đến lớp khác. Vài tích tắc nữa, một mảng tường lớn như khối than rơi ầm xuống. Than vụn ra và làm ta lầm tưởng là vật cháy. Trên bức tường, đã lộ ra một lỗ hổng lớn như một cánh cửa nham nhở dẫn vào. Ánh sáng từ hành lang tràn vào phía trong căn phòng.
Mái tóc xõa dưới đất và cả bết vào người, Băng chẳng còn biết mình có thể thở hay không, nhỏ ngất đi khi cơ thể bắt đầu co giật nhẹ, từng mạch máu co lại ngăn cho máu chảy đến tim...
Hoàn toàn kiệt sức... vô vọng và bất lực...
Cái chết ư?
Bàn chân Phong đang bước vào, giẫm lên vài khúc xương chằng. Phong đưa mắt xuống nhìn, xung quanh chân Phong có vài bộ xương không hoàn chỉnh nữa. Cậu đưa tầm mắt ra xa hơn tìm kiếm. Ánh sáng không nhiều nhưng đủ để Phong nhận ra chiếc váy trắng nằm bệt ở một góc tường. Khuôn mặt vẫn không một biểu hiện lo lắng hay vội vã nhưng chân thì đang tiến nhanh lại. Lập tức, Phong nhận ra cô gái đang bất động và trông thật - kinh - khủng kia đang chạm giới hạn. Đôi mắt đã trở về màu đen sậm vốn dĩ nhìn trân trân vào cái cơ thể ấy. Phải! Trông thật kinh khủng! Đầu tóc xõa xượi, mặt và cổ, tóc, tay, váy bê bết máu, hai tay hai chân co lại như đông cứng, cơ thể tím tái và mặt trắng bệch ra.
Phừng! Phừng! Phừng!
Những đám lửa đột ngột đốt lên xung quanh Băng và Phong thì đang tiến lại gần nhỏ hơn. Cậu ngồi xuống, việc đầu tiên là lấy hộp Zkilico trong túi và cho một viên vào miệng Băng. Zkilico tan ra, chảy xuống cái họng khô rát và làm nó nóng lên. Phong cởi áo khoác và đắp lên người nhỏ. Ánh lửa làm nhói lên trong mắt Băng, nhỏ hơi cựa người và... he hé mắt. Phong đã làm mọi cách có thể để đưa thân nhiệt Băng trở về bình thường, thật may là còn kịp. Giờ mắt cậu đang nhìn dán vào khuôn mặt ấy, vào mí mắt đang từ từ chuyển động. Phong đã quên mất cảm giác quan tâm hay nghĩ cho người khác quá lâu rồi. Thế này đã đủ để trở thành kì tích. Băng gần như đã được cứu, cơ thể đang ấm dần lên. Và Phong, định đứng dậy, trở về phòng!
Nhưng...
Những ngón tay lạnh buốt khó khăn đưa lên bỗng túm nhẹ lấy bàn tay Phong, cậu khựng lại, cảm giác như đốt tay bị giật điện. Ánh mắt Băng nhìn Phong như van nài...
Phong cúi xuống và bế người con gái ấy lên, trong khi đưa một cô gái về phòng mình là điều cậu chưa từng nghĩ đến.
Trên hành lang lạnh lẽo, chân Phong bước đều đều và tay cậu vẫn bế người con gái ấy. Băng đang choàng chiếc áo khoác của Phong, bỗng thấy làn hơi lạnh phả vào mặt. Nhỏ hơi quay đầu và úp mặt vào ngực Phong, cơ thể cậu ấm hơn nhiệt độ bên ngoài nhiều...
...
- Em nghĩ cậu chủ sẽ đi qua đêm?
- Tao mệt nên về trước.
- Cảm thấy đỡ hơn chưa? Có thể... quên cô gái ấy chưa?
- Đâu phải việc quá khó khăn! Tao đi ngủ đây.
- Vâng
Tay quản lý của Khang bước khỏi phòng 101. Vẻ mặt mệt mỏi của Khang lập tức trở nên tỉnh táo. Cậu rút di động.
- Sao rồi?
- Không phải căm hầm kín, thưa cậu chủ! Có một lỗ hổng lớn nham nhở như bị phá vậy. Nó dẫn ra hành lang ngay cạnh khu tháp làm lạnh.
- Vậy đúng là có đường từ phòng chúng dẫn xuống tầng hầm?
- Từ một nắp không lớn trên mặt đất nhưng em nghĩ chúng chưa biết về bí mật, em lẻn vào cũng không tên nào phát hiện được. Chắc chắn!
- Vậy mày tìm thấy gì?
- Rất nhiều xương người, chai lọ linh tinh và.
- Tao chỉ muốn biết người tình của tao có dưới đó không thôi!
- Có một xác người, em rất tiếc...
Bộp, chiếc điện thoại trên tay Khang rơi xuống. Cậu chưa nghe tên đàn em nói hết. “Cậu chủ. Không phải! Ý em là có một xác tên tội phạm và không tìm thấy cô gái nào... câu chủ!”
Nhưng Khang đã không còn nghe thấy gì nữa, cơ thể như bất động, đứng chôn chân xuống đất...
1 giờ đêm
Quản lý của Phong vào phòng ngủ của cậu chủ:
- Cậu chủ! Người của cậu Khang đến hỏi...
Thay vì thấy Phong ở đâu đó trong phòng ngủ, tay quản lý lại thấy... một cô gái đang nằm trên giường Phong! - Chuyện kì lạ nhất hắn từng biết! Hắn bước tới gần và kịp nhận ra cô gái ấy là ai. Không tin nổi vào mắt mình, Wind chợt thở hắt ra:
- Cô... cô chưa chết? - Tay quản lý nhìn Băng một lượt, vẫn choàng chiếc áo của Phong ánh sáng đèn tường đủ để hắn nhìn thấy vài vệt máu dính trên mặt nhỏ.
- Sao cô... có thể ở đây chứ? Không lẽ... là cậu hai... Không đời nào! Cô đã làm gì mà có thể sống sót mà nằm ở đây vậy chứ? Không thể tin nổi... cô...
Tay quản lý đang cố nghĩ ra lý do đơn giản nhất cho cậu hỏi của hắn, và câu trả lời chỉ có thể có một: Băng đã dùng cách nào đó đến đây trong bộ dạng thảm hại này để cầu xin cậu chủ cứu nhỏ!
- Cái lốt thiên thần của cô, cô nghĩ là có thể quyến rũ được cậu hai sao? Hết hi vọng với cậu cả nên chuyển sang cậu hai, cô thật quỷ quyệt! Đương nhiên, cậu hai sẽ không mắc bẫy nhưng tôi không bao giờ muốn một mối nguy hại nào đến gần cậu chủ của tôi! Tôi không biết nếu cô còn sống thì sẽ còn những quỷ kế gì. Vậy nên tốt nhất... cô nên xuống Điạ Ngục đi!
Hắn rút ra một khẩu súng, lên đạn và chĩa về phía Băng:
- Tạm biệt... “thiên thần”!
Ngón tay hắn chuẩn bị bóp cò!
Cạch!
Một họng súng gí vào thái dương của tay quản lý. Hắn hạ súng, và từ từ quay lại.
Là Chấn Phong!
- Cậu chủ? Cậu đang làm gì vậy?
Phong chưa bao giờ đụng đến súng và càng không bao giờ chĩa súng vào quản lý của mình, nên đã làm tay quản lý bất ngờ vô cùng!
- Không lẽ... cậu chủ đã đưa cô ta đến đây?
Phong vẫn chưa hạ súng và vẫn nhìn chằm chằm tay quản lý của mình.
- Cậu chủ! Cậu không biết cô ta quỷ quyệt tới mức nào sao? Cô ta là một mối nguy hiểm. Và em, bằng mọi cách, sẽ không để cô ta sống!
Tay quản lý vừa dứt lời, khẩu súng trên tay Phong đã bị ném văng ra xa bằng một lực rất mạnh và chỉ trong giây lát, Phong đã lao đến, hai tay siết lấy cổ áo sơ mi của tay quản lý, xốc lên. Hắn không kịp phản ứng và chỉ biết nhìn cậu chủ bằng đôi mắt bất ngờ lần nữa. Hắn thấy Phong bây giờ, không còn cái ánh mắt vô hồn thường ngày, thay vào là đôi mắt như hằn sâu xuống, đáng sợ vạn lần. Hắn không biết vừa phạm phải một tội lỗi trầm trọng thế nào.
Phong vẫn nhìn tay quản lý cái nhìn của Thần Chết! Đôi mắt cậu đang hằn lên... vài tia đỏ. Tay quản lý hiểu điều đó có nghĩa là... án tử hình! Người hắn đang nóng lên, những đốt ngón tay muốn căng ra, chỉ cần vài giây, hắn có thể sẽ bốc cháy và tan thành tro bụi... chỉ cần vài giây!
Sắc mặt Phong không thay đổi và tay quản lý đang chờ... Tử Thần!
Và...
- Chấn Nam...
Một giọng nói nhẹ như sương cất lên, Băng đang cựa người, vẫn mê man ngủ. Nhỏ lặp lại tiếng gọi lần nữa.
Phong đã bỏ tay khỏi áo quản lý. Hắn thở gấp vài lần.
- Vậy đấy! Cô ta lấy mạng cậu ba, và giờ vờ vịt gọi tên cậu ba trong tiềm thức như thể biết lỗi lắm. Hay cô ta thấy khó mà quyến rũ thêm cậu chủ nào nên muốn cậu ba sống lại? Cậu chủ phải nhận ra bộ mặt thật của “thiên thần” rồi chứ?
Phong liếc nhìn tay quản lý một cái sắc ngọt, giọng dằn xuống quyền lực:
- Còn muốn sống... im miệng và cút ra!
Từng chữ làm sống lưng tay quản lý ớn lạnh. Hắn chần chừ một chút rồi cũng bỏ ra ngoài, dù lòng còn khó chịu vô cùng.
Phong bước lại sát chiếc giường. Băng đang kéo chiếc áo choàng lên như còn thấy lạnh. Phong từ từ ngồi xuống, nhìn nhỏ ở cự li gần.
- Lạnh... Lạnh... Chấn Nam...
Phong với chiếc điều khiển ở đầu giường và tăng nhiệt điều hoà. Cậu định đứng dậy ra khỏi phòng để Băng được ngủ ngon... Nhưng, một lần nữa, bàn tay ấy lại đưa lên giữ lấy tay Phong. Băng mắt vẫn nhắm và khẽ lắc đầu:
- Đừng... đừng đi... Chấn Nam...
Không muốn, nhưng tim Phong vẫn nhói lên khi nghe hai chữ “Chấn Nam”. Cậu để yên cho bàn tay ấy giữ lấy bàn tay mình, bàn tay ấy thật yếu ớt như luôn cần sự giúp đỡ.
Một lát, Băng lại chìm sâu vào giấc ngủ. Bàn tay kia của Phong khẽ đưa lên, những ngón tay chạm nhẹ vào mái tóc ấy, rồi lần xuống cổ, nơi vết cắn của tên Leader chưa lành. Vết cắn khá sâu và những vết răng thâm lại, máu bê bết xung quanh. Nếu là Chấn Nam, những vết máu đã được lau sạch và vết thương đã được tra thuốc, nhưng như đã nói, Phong không phải người biết quan tâm kẻ khác. Trong đầu cậu lúc này đang có một cái tên rất rõ ràng: Leader!
Buổi sáng, khu A...
- Cậu chủ lại không dùng bữa sáng rồi, chị Như!
Cô quản gia vươn vai:
- Chắc cậu chủ đang đau đầu chút thôi. Cô người tình bị cướp ngay trong nhà mình chứ sao!
- Chị nghĩ mấy tên tội phạm có để con bé đó được sống không?
- Yên tâm đi. Chị đoán hôm nay sẽ tìm thấy xác em nó thôi.
- Vui thật, trả thù cho cậu ba, cả con Yến nữa.
Cô quản gia cười ranh ma, liếc nhìn Thụy An. An cũng cười đáp lại. Nụ cười không dành cho cái chết của của Băng (nếu đó là thật) mà dành cho... Kiều Như!
...
- Cậu chủ! - Vài tên cảnh vệ cúi đầu, nhìn Khang bước lảo đảo vào phòng mình. Chẳng ai biết cậu đi đâu tối qua, giờ thì thấy Khang về phòng, tay cầm chai rươu mạnh sắp cạn và người thì say mèm.
Khang vào phòng, ném chai rượu xuống đất, nó vỡ tan tành. Cậu lai lảo đảo vào phòng trong. Không mấy khi uống rượu giải sầu, nhưng việc nghĩ Băng đã chết làm Khang khó chịu tột cùng và muốn say để quên hết. Cậu giờ muốn đập phá cho căn phòng tơi bời luôn.
Khang tiếp tục lảo đảo lại phía giường. Mắt cậu lờ mờ thấy có người ngủ trên giường, chiếc váy trắng quen thuộc, mái tóc dài quen thuộc. Chân Khang vẫn bước lại, cậu bật cười:
- Mày điên rồi Lâm Chấn Khang! Giờ nhìn đâu mày cũng thấy một người con gái đã chết sao?... Phải, mày điên rồi.
Khang bò lên giường, đầu chóng vánh vì rượu.
- Em muốn trả thù ta đấy à? Vì ta không cứu em à? Em muốn ám ảnh ta làm ta điên lên phải không?
Bàn tay Khang đưa lên, lại gần hình ảnh trước mặt, cậu nghĩ nó sẽ tan ra trong không trung, như ảo ảnh thôi. Nhưng... Ngón tay Khang vừa chạm vào da thịt của người! Không phải ảo ảnh! Khang mở căng mắt, lấy lại tỉnh táo. Cậu lắc mạnh đầu, ngón tay chạm vào cơ thể Băng lần nữa. Rồi lại lắc đầu, chạm lần nữa. Cậu gần như tỉnh hẳn vì... quá shock!
- Không! Không thể nào!
Khang lại chạm vào người Băng và lần này dùng cả hai tay lay người nhỏ.
- Băng! Em! Em!
Khang lay rất mạnh làm Băng chợt tỉnh. Nhỏ cựa người, mở mắt nhìn, thấy khuôn mặt Khang. Khang đang nhìn nhỏ với vẻ bàng hoàng đến nực cười.
Băng cố, cố rướn người dậy, thấy cơ thể rã rời và đầu óc quay cuồng. Còn Khang vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Em... em chưa... chết sao?
Băng lúc này cũng vừa nhận ra... mình chưa chết! Những hình ảnh lúc chạm mặt Tử Thần hiện lên, thật kinh khủng!
Và... bỗng... Băng dang tay... ôm chầm lấy Khang! Để chắc chắn mình còn sống! Mình đã được an toàn! Có lẽ trong lúc này, ở cạnh Khang thế này, làm nhỏ thấy được an toàn nhất! Khang sửng sốt tập hai. Cậu từ từ kéo Băng ra, để nhìn xác nhận lại lần nữa!
- Em có thể nói với ta là làm cách nào mà em vẫn sống và trở về đây được hả?
- Đói!
- Gì cơ?
- Khát nữa! - Băng nhìn Khang, cất lời thản mặc. Khang đơ vài giây, rồi liếc nhìn Băng một lượt:
- Em trông tệ quá! Ta sẽ cho người chuẩn bị bữa ăn, trong lúc đó em nên sửa soạn lại mọi thứ trên người.
Khang bước xuống giường
- Ta đã nghĩ em đã chết cơ đấy, cảm giác kinh khủng thật!
Tay quản lý của Khang đang bước vào, và hắn là người thứ hai sửng sốt khi thấy Băng.
- Cậu chủ... thế này là...
- Giá mà tao biết được vì sao cô ấy còn sống đấy!
- Vậy, chẳng phải tốt quá sao. Có lẽ em lầm rồi. Nghĩ cậu chủ đang không vui nên em đã... gọi gái Pady đến.
Từ sau Sheeply, một cô gái bước lên, chẳng hiểu gì. Khang nhìn cô ta một lượt, rồi quay lại nhìn Băng.
- Này! - Khang nhìn cô gái mới đến - Cô khéo tay chứ?
- Dạ?
- Nhìn người tình của tôi này, cô ấy tệ quá. Tôi thì không quen nhẹ tay cho lắm. Nên cô giúp cô ấy lau vết thương và sửa sang đầu tóc đi. Cả tra thuốc khử trùng, kháng viêm gì gì đó... làm cẩn thận vào đấy!
- Nhưng mà em...
- Tiền bằng tiền bao một đêm. Làm nhanh đi!
Tay quản lý khẽ cười và trở ra ngoài. Đưong nhiên việc Băng còn sống làm hắn vui.
Trong lúc cô gái không dưng bị bắt làm giúp việc kiêm y tá giúp Băng xử lý vết thương, Khang lại bàn máy mở laptop. Cậu thật muốn biết Băng đã về phòng cậu bằng cách nào...
Và cảnh em trai Khang - Tên bất cần nhất cậu từng biết, bế Băng từ hành lang vào cửa phòng Khang... thật là một điều làm Khang vừa ngạc nhiên vừa khó chịu vô cùng!
Khu B.
- Leader! Có nên xuống tìm xác cô ta rồi trả về cho cậu cả không?
- Thích thì mày xuống đi!
- Hê hê, em đâu dám.
- Đại ca à, giờ có thể thoải mái sống rồi.
- Ừa, phải đó. Đến cậu Chấn Khang còn chẳng dám đụng vào chúng ta...
- Cậu cả không dạy dỗ được các ngươi thì không còn ai có thể dạy dỗ được các ngươi sao?
Quản lý của Phong đang bước vào, không một tên đàn em nào đi theo.
- Ồ, lại ai đây nữa? - Đám tội phạm xôn xao.
Một tên lại nói với Leader “Nếu em không nhầm thì là quản lý của cậu chủ thứ hai, cậu chủ suốt ngày ở trong phòng đấy!”
Tên Leader bật cười khanh khách, đứng dậy tiến về phía quản lý.
- Không lẽ chúng tôi có người quản thúc mới sao? Cũng vui đấy! Thế cậu hai ấy đâu? Sao không cho chúng tôi biết mặt? Cả ngày rúc trong nhà thì... chắc cũng chẳng làm được việc gì ra hồn đâu!
Lũ tội phạm nhìn nhau cười khoái trá. Tay quản lý có phần khó chịu. Đúng lúc, Chấn Phong bước vào, không gây một tiếng động.
Lũ tội phạm ngừng cười, nhìn kẻ vừa bước vào, cao, với đôi mắt lạnh, chiếc mp3 đeo trên tai và chẳng có vẻ gì là sẽ quát tháo giận dữ như Chấn Khang thường làm.
- Có lẽ chưa ai được gặp. Đây là cậu hai: Lâm Chấn Phong!
Phong đưa mắt nhìn tên Leader, không một biểu hiện gì trên khuôn mặt. Cái vẻ phớt đời của Phong làm tên Leader khá tò mò. Nhưng hắn thấy sẽ có trò vui hơn là sợ.
- Thì ra đây là cậu hai của ông chủ. Không biết hôm nay đến co điều gì dặn dò?
Phong im lặng và vẫn nhìn chằm chằm tên Leader, hắn đang cười nhạt.
- Thời gian qua các ngươi đã vi phạm quy định quá nhiều và cậu cả không xử hết được nên cậu hai sẽ dạy dỗ chúng mày tử tế đấy.
- Vậy sao? - Leader lại cười, hắn nhìn Phong - Tôi rất mong chờ xem cậu hai sẽ cho tôi ân huệ gì... như cậu Chấn Khang đã cho tôi một ân huệ khá lớn. À, không rõ cậu hai đây có người tình không nhỉ? - Hắn ngừng lại nhìn vẻ mặt Phong, nó vẫn lạnh tanh. Vài tên tội phạm cười khúc khích khi nghe hai chữ “người tình”.
- Nếu có thì tốt quá. Không biết có hấp dẫn bằng... người tình của cậu Khang? - Leader đưa một ngón tay ra. Thè lưỡi liếm trên đầu ngón tay - Quả thực, cô ta... cả mùi máu và mùi cơ thể... đều hấp dẫn vô cùng...
Lũ tội phạm lại định nhe răng cười.
- Á á... á... á...
Nhưng, tiếng kêu man rợ của tên Leader đã át tất cả. Lũ tội phạm chưa hiểu gì, chỉ thấy rất nhiều vật nhỏ nhỏ, trăng trắng văng ra, cùng máu. Và cả thân hình nặng trịch của tên Leader ngã phịch xuống. Hai tay hắn bịt lấy miệng mà vẫn thấy máu tràn ra tứ tung. Bây giờ thì tất cả đã hiểu: những thứ nhỏ nhỏ màu trắng văng ra lúc nãy là... mấy chục cái răng của tên Leader!
Trong một giây, Phong đã nhớ đến vết cắn sâu trên cổ Băng! Lũ tội phạm đứng xung quanh, trợn tròn mắt và vẫn chưa hết kinh hoàng. Tên Leader vẫn rên la thảm thiết. Một tên tội phạm đã hoàn hồn, lao đến chỗ Phong...
- Dám đụng đến đại ca...
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, tay quản lý chưa kịp rút súng tên tội phạm đã căng người ra,một luồng điện mạnh xuyên qua não hắn xuống đến từng đốt ngón chân, họng hắn nghẹn lại và cũng chưa kịp kêu lên thì đã vật xuống, ngất đi...
Đám tội phạm nhìn tên cầm đầu, rồi nhìn Phong, cậu vẫn lạnh tanh như đang đứng một mình và nghe nhạc vậy. Không một tên nào có ý định manh động nữa. Chúng không biết Phong đã làm gì nhưng tốt nhất phải tránh xa cậu.
- Thằng khốn!... Mày... Mày... - Tên Leader rên lên từng chữ khó khăn, một tay vẫn ôm miệng, một tay chỉ vào Phong. Hắn trợn trừng mắt và cố rướn người. Đập vào mắt Phong, là bàn tay đầy máu bẩn thỉu của tên quái thú, bàn tay nhơ nhuốc đã chạm vào Băng! Mắt Phong hơi dằn xuống...
Phụt!
- Ưa... a... aa...
Vài vật gì nhỏ, đỏ lòm bắn ra khắp nơi, trong lúc tên Leader ngửa cổ hét lên một tiếng nữa, to, dài và man rợ hơn lúc nãy. Có lẽ hắn quá đau đớn! Lần này thì không chỉ lũ tội phạm mà cả tay quản lý cũng kinh hoàng! Tên Leader giơ hai bàn tay lên không trung, mắt hắn trợn ngược. Hai bàn tay hắn đã mất... mười đốt ngón tay đầu tiên trên mười đầu ngón tay!
Máu túa ra, chảy ròng ròng trên cánh tay Leader, hắn gầm lên:
- Không ai được giết tao! Ông chủ... nói... không... ai...
Hắn vừa dứt lời, thì cả cơ thể hắn ưỡn lên, căng ra, miệng hắn há hốc. Hắn đau đến nỗi không thể hét lên trong cổ họng nữa. Hắn cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim xuyên vào mười đầu ngón tay đã mất, đau như bị đứt từng dây thần kinh vậy.
Lũ tội phạm đứng im không nhúc nhích, không dám thở... Tay quản lý tiến lại chạm nhẹ vào Phong:
- Đủ rồi, cậu chủ! Hắn sẽ chết mất!
Phong quay người, một tay đưa lên chỉnh lại tai phone, và chân bước về phía cửa. Việc còn lại là của tay quản lý.
- Ngươi nói đúng! Ông chủ bảo không được giết các ngươi - Quản lý của Phong nhìn Leader, hắn đã đỡ hơn, nằm vật vã và thở dốc, máu me lênh láng dưới sàn - Và các ngươi thấy đấy, cậu hai có giết ai đâu! Chỉ là Leader, ngươi phải chịu tội vì không coi ai ra gì. Ban nãy, thứ được đưa vào những đốt tay ngươi... (quản lý tránh nói đến ba chữ “tia phóng xạ”) như một thức kịch độc vậy. Cứ hai giờ, cơn đau sẽ tái phát lại, càng lâu cơn đau càng diễn ra chậm và dài hơn, cho đến lúc, ngươi không thể chịu nổi nữa, ngươi sẽ phải tự kết liễu mình! Và nên nhớ... là ngươi tự muốn chết! Không phải cậu hai giết ngươi!
Lũ tội phạm rùng mình, chúng không ngờ, cậu hai lại “nham hiểm” đến thế. Tay quản lý quay người:
- Từ giờ, lũ tội phạm chúng mày nên biết phải ngoan ngoãn thế nào rồi đấy! Cậu hai thường, thích làm hơn là thích nói!
- Con tưởng cha có nhiều việc ở Ma Cao? - Lâm Chấn Đông gọi Chấn Khang đến.
- Phải! Nhưng sắp tới có một cuộc gặp quan trọng, ta phải ở nhà để chuẩn bị. Cuộc gặp lần này là khởi đầu cho kế hoạch của ta trong thế chiến thứ ba.
- Là cuộc gặp giữa các nhà lãnh đạo trong Liên Bang và các nhà đầu tư lớn của quốc gia phải không?
- Phải! Rất nhiều nhân vật tầm cỡ tham dự. Và nếu ta không có mặt, thì kế hoạch về lò phản ứng hạt nhân sẽ tan thành mây khói.
- Chắc con không thể giúp gì!
- Con lo tốt việc của mình là ta yên tâm rồi: người tình của con với lũ chó hoang đó.
- Con sẽ không quản lý chúng nữa! Con giết chúng được chưa?
- Chấn Khang! Kẻ cầm quyền không thể tốn bao công sức tiền bạc làm một chuyện rồi lại tự tay phá hỏng nó!
- Dù sao, con cũng không quản lý chúng nữa. Xưởng chế tạo đã quá bận rộn rồi.
- Được, để coi Chấn Phong có thể làm không.
- Con hi vọng là được! - Khang cười khẩy.
- Còn... con bé ấy? Có vẻ nó làm con ảnh hưởng?
- Cha yên tâm, nếu phải chọn thì mục tiêu của con là trên hết!
- Được rồi. Con về đi!
... Khang ra khỏi phòng Lâm Chấn Đông. Một tên đàn em chạy lại:
- Cậu chủ! Cậu hai sang khu B và đã làm lũ tội phạm sợ mất mật. Có lẽ chúng đã yên thân được rồi.
- Gì? - Khang chợt cười - Nó làm nhanh thật! Ta muốn biết nó đã làm gì với lũ chó hoang đấy?
- Theo như một tên nói thì... cậu hai đã dùng những thứ gì kinh khủng lắm... dao, kìm, thuốc kịch độc... và tên Leader bị xử thê thảm.
- Ta cũng đang tính xem nên xử hắn thế nào. Nhưng hình như cậu em ta nhúng tay vào hơi nhiều chuyện của ta rồi thì phải...