Thiên thần bóng tối - Chương 28

Chương 28:

2 giờ sáng.

Sheeply vẫn đứng ngồi không yên trong phòng Chấn Khang, vừa lo lắng cho người tình của cậu chủ, vừa lo lắng cho Khang.

Rầm!

Khang bước vào, quần áo xộc xệch và lấm lem vài vết máu. Cậu vứt phăng chiếc lưỡi trai đen lên giường. Vài tên đàn em cũng bước vào sau.:

- Cậu chủ! Lúc đó ra tay chúng ta vẫn có cơ hội lấy lại kho hàng. Sao cậu chủ lại cho rút?

- Chỉ có một nửa số đàn em! Ta không làm việc gì mà không chắc chắn sẽ thắng!

- Thế sao cậu chủ lại nói chỉ cần một nửa cũng xong được? Thật mâu thuẫn! Em thấy không phải vì chỉ cómột nửa số anh em hay vì sợ lũ cớm, mà chính cậu chủ không tập trung được để hành động!

- Im miệng! - Khang gắt lên. - Cút về chỗ của chúng mày cho tao! Không ai trong chúng mày có quyền phán xét tao! Ở đây, tao hay chúng mày là chủ?

Khang càng lúc càng giận dữ, đám đàn em biết không nên nói thêm gì lúc này, cùng cúi đầu và bước ra ngoài.

- Thất bại, vì cậu chủ mất tập trung sao? - Tay quản lý đang tiến lại phía Khang.

- Tìm thấy cô ấy chưa?

- Là vì lo lắng cho cô ấy sao?

- Thằng điên kia! Tao hỏi tìm thấy cô ấy chưa?

- Chưa ạ! Theo rõi camera thì có lẽ vẫn ở trong phòng với lũ chó hoang!

- Mày! Tao đã dặn mày thế nào? Tao để người lại ở nhà để trưng bày sao mà không đi đưa cô ấy về? Hả?

- Em đã tìm rồi! Nhưng không thấy đâu cả, chúng đã giấu cô ấy đi và nói chẳng làm gì sai! Không lẽ em bảo chúng, tao đã xem trên camera và thấy cô ấy bị đưa vào phòng chúng mày?

- Việc quái gì phải nói với lũ khốn đó! Giết cả lũ đi cho nhanh!

- Không được! Ông chủ đã ra lệnh khi cậu nhận quản lý lũ tội phạm đó, là không được để bất kể tên nào chết trước khi chúng giúp ích được gì. Cậu vừa để mất cả kho hàng mấy triệu USD, giờ còn gây ra chuyện này nữa... ông chủ sẽ...

- Đừng có nhắc đến cha tao! - Khang đã hạ giọng, nuốt khan vì nghĩ đến sự nghiệp của mình - Dù sao tao cũng không để lũ khốn đó làm gì đến người tình của tao đâu!

- Vì cậu chủ... đã yêu cô ấy rồi?

- Không! Vì danh dự của tao không cho phép điều đó! Tập hợp người theo tao sang khu B!

- Vâng!

... Khu B.

Rầm!

- Cậu chủ sang chơi hay có chuyện gì vậy?

- Khuya rồi mà còn sang thăm chúng em sao?

Vài tên tội phạm dời khỏi ván bài, ra đón tiếp cậu chủ.

- Đừng có sủa nữa điếc tai tao! *** Leader đâu? - Khang cố không tỏ ra giận dữ nhưng vẫn nói bằng tông giọng cao và gằm ghè.

- Cậu chủ hỏi tôi sao? - Tên Leader tiến đến, như thể hắn đã chờ Khang

- Tao vừa về và vừa nhận ra, người con gái của tao... mất tích trong chính căn biệt thự này.

- Ôh, nghiêm trọng nhỉ? Cậu chủ muốn chúng tôi tìm giúp không? - Leader đưa tay lên, dùng lưỡi liếm vài vết máu vẫn còn dính trên tay hắn, là máu của Băng - Ừm... tôi ban nãy vừa xử lý một con mồi hấp dẫn lắm... cả mùi máu và mùi cơ thể... đều hấp dẫn...

Khang nhìn cái bàn tay dính máu của tên tội phạm, cái cách hắn nếm vị máu vớimột sự kích thích và thèm muốn, cái giọng mỉa mai ám chỉ của hắn... Và Khang đã hiểu ra, con mồi Leader nói, là ai!

- Trước khi tao nổi điên lên, mày nên câm miệng và trả cô ấy đây! - Khang nghiến hai hàm răng, giọng rít lên.

- Cậu chủ đang nói chuyện gì vậy? Trả ai kia?

- Đừng có vờ vịt trước mắt tao! Mày có tin tao sẽ xé xác chúng mày ra, từng đứa không hả?

Khang vừa dứt lời, mấy chục cây súng đằng sau đã giương lên, chĩa về phía lũ tội phạm. Tên Leader cười nhạt:

- Tôi... thật không biết đã mắc tội gì với cậu chủ đấy...

- Vậy để tao nói cho mà biết. Đụng đến người con gái của tao quá đủ để tao tuyên chúng mày... tử hình!

Cạch! Cạch! Cạch! Mấy chục cây súng đằng sau Khang đã lên đạn.

- Định giết chúng tôi sao? - Leader cười nhạt - Tôi e là không được đâu. nếu ông chủ biết cậu thay vì quản lý một lũ tội phạm lại đi giết tất cả thì sao? Chỉ một lũ tội phạm cũng không quản lý thì làm sao có tư cách cầm quyền?

- Nói hay lắm! Nhưng giết thịt một lũ chó dại thì không sai, phải chứ?

- Vậy bắn đi! Xem cậu sẽ nói với ông chủ thế nào?

Hai bàn tay Khang siết chặt lại, những đường gân tay nổi rõ, cậu sắp điên lên thật rồi, nghe máu sôi sùng sục trong lồng ngực. Nhưng trước khi để Khang ra lệnh bắn, tay quản lý đã bước nhanh lại.

- Chúng đã biết lệnh của ông chủ: không được để chúng chết! Cậu chủ! Bình tĩnh đi! Mục tiêu! Hãy nghĩ đến mục tiêu!

Khang thở hắt ra, chịu đựng chuyện này thật không dễ. Vì một người con gái mà làm trái lệnh cha? Điều này Khang chưa và sẽ không bao giờ làm!

- Nói đi! Chúng mày đã làm gì cô ấy? Và chúng mày muốn gì?

- Cậu chủ đã thẳng thắn vậy, tôi cũng không giấu nữa. Cậu chủ giết Seiky, nợ máu phải trả bằng máu! Nhưng yên tâm, hiện giờ cô ta vẫn an toàn!

- Được rồi! Nói tao biết, có thể dùng thứ gì để đổi lấy cô ấy?

- Mạng sống của cậu chủ chẳng hạn!

Leader vừa dứt lời, quản lý của Khang đã rút súng và sẽ bắn bất kì tên nào có ý định tấn công Khang.

- Cất súng đi! Không sao đâu! - Khang nói và cậu bỗg... bật cười khanh khách:

- Đúng là một lũ ngu xuẩn! Mày nghĩ tao sẽ đổi mạng sống của mình để một cô người tình được sống à? - Khang lại bật cười nhu không có gì buồn cười hơn - Ngươi nhầm to rồi đấy!

- Tôi biết là không thể! Vậy chỉ còn một thứ tôi muốn thôi!

- Nói coi!

- Cậu chủ quỳ xuống xin tôi tha mạng cho cô ta!

Leader dứt lời, Khang dừng cười, tay quản lý nhìn biểu hiện của cậu chủ.

- Sheeply! - Khang gọi tên tay quản lýmột cách nhẹ nhàng nhất có thể

- Vâng. Cậu chủ?

- Rút về!

Khang quay người, đám đàn em tản ra nhường đường.

- Cậu chủ... nhưng...

- Im miệng và rút về!

Cả Leader và Sheeply đều đã hiểu ý Khang: chẳng có gì đáng nói nữa, so với mục tiêu của Khang, mạng sống và lòng tự tôn... Băng chẳng hơn một hạt phân tử không khí!

- Khoan đã nào! Tôi muốn gửi cậu chủ thứ này.

Một tên tội phạm bước đến, cầm chiếc máy quay. Khang vẫn đi và Sheeply quay lại nhận.

- Nói hộ với cậu cả, không chỉ là... chạm tay đâu. Có nhiều trò thú vị lắm đấy!

Sheeply cầm máy quay và ra khỏi phòng, đám đàn em cũng đã rút đi.

- Leader! Sao biết ông chủ không cho phép cậu cả ra tay với anh em mình vậy?

- Ông chủ cho người báo với tao đấy, một quyết định tuyệt vời đấy chứ!

- Còn con bé đó thì sao ạ?

- Nếu là người bình thường, vài đêm nó sẽ chết vì đói và rét thôi!

Đó là với người bình thường, còn người mắc bệnh kì dị như Băng thì khác, chỉ cần mười lăm phút đối với người thường là lạnh cóng nhưng trong mức chịu đựng thì với Băng, là con đường dẫn đến cái chết!

5 giờ sáng. Cái hầm tối.

Băng ngồi co ro một chỗ, mặt úp xuống đầu gối, tay ôm bó lấy chân và người run nhè nhẹ. Một đêm khó khăn! Đúng như Băng nghĩ, giữa đêm tháp làm lạnh sẽ hoạt động công suất cao. Và bức tường như đóng băng kia cứ chậm rãi phả hơi lạnh vào căn hầm, nhưng nhỏ qua được vì dốc toàn bộ hộp Zkilico vào miệng. Xung quanh vẫn tối đen như mực và Băng biết chỉ đêm qua thôi, nhỏ đã gặp may. Trong hôm nay phải tìm cách thoát ra trước khi đêm xuống. Phải sống! Chắc chắn phải sống! Nhưng cơ thể cứ run thế này, trước hết phải kiếm gì sưởi ấm đã. Không được dùng lửa cồn bừa bãi, Băng nhớ ra một thứ có thể dùng được khi chiếc váy của mình mỏng tanh và rách vài chỗ. Chắc chắn không ai trong tình trạng của Băng có thể đủ liều lĩnh và bình tĩnh hơn: nhỏ đang nghĩ đến chiếc áo bò mà tên tội phạm đã chết đang mặc, đang nằm sóng soài một góc nào đó trong căn hầm tối này...

...

Sáng.

Chấn Phong ngồi trên bàn máy, ngả người vào ghế tựa, mắt nhắm nghiền tưởng như chăm chú và chiếc mp3 nhưng thực ra tai đang để ý vào màn hình máy. Không phải camera ngoài cổng chính mà là camera ghi hình hành lang sang khu B tối hôm qua, tua đi tua lại cảnh hai tên tội phạm kéo Băng vào trong phòng lũ chó hoang.

Cạch! Có tiếng mở cửa rất nhẹ... Yến Chi đang bước vào, Phong chợt mở mắt, một tay đưa lên bàn phím, trở về camera ngoài cổng chính trước khi có kẻ nào tò mò nhìn thấy.

- Hay đến chơi vậy... chắc không làm phiền anh Phong đâu nhỉ?

Không một cái liếc nhìn, cũng chưa một lần có câu trả lời từ Phong dù Chi luôn cố đặt câu hỏi để có thể nghe thấy giọng cậu.

- Đương nhiên không phiền, tiểu thư đến lúc nào cũng được! - Tay quản lý đang bước ra từ phòng phía trong.

- Cảm ơn.

- Không có gì. cậu chủ của tôi không có bạn, mà lại cũng không thích nói chuyện với tôi nên có một cô gái bên cạnh cũng tốt.

- Vậy, tôi ở lại dùng bữa trưa nhé?

- Tất nhiên là được, tôi sẽ cho người mang bữa trưa đến. Còn giờ tôi sẽ ra ngoài để tiểu thư và cậu chủ được riêng tư.

Phòng 101... 1 giờ chiều.

Khang vừa dậy sau giấc ngủ từ lúc gặp Leader về đêm qua. Cậu dùng hai cánh tay hất văng cả bàn thức ăn mà quản lý đã chuẩn bị xuống đất, bát đĩa loảng xoảng, thức ăn tung tóe.

- Cậu chủ nên dùng bữa khi đói.

- Tao không đói! Quẳng hết cho tao! Cả mày! Cũng cút đi cho khuất mắt!

Sheeply cũng hiểu Khang tức giận vậy là vì điều gì. Khang lo lắng cho Băng nhưng lại tự phủ nhận điều đó. Cậu luôn nghĩ, luôn làm những việc, luôn nói những điều mà đối với cậu, Băng chẳng là gì. Nhưng thực ra trong lòng lại khó chịu vô cùng. Khang muốn cứu Băng, đương nhiên cậu không phủ nhận điều đó, nhưng cậu nghĩ đó là bảo vệ danh dự cho mình khi kẻ khác chạm tới người con gái của mình, chứ không phải vì có tình cảm với Băng. Và càng tự lừa dối chính mình thì Khang càng muốn phát điên lên.

- Sao cậu chủ phải tức giận như vậy? Cậu chủ đã mặc kệ cô ấy cho lũ chó hoang thích làm gì thì làm, mà rõ ràng vì cậu đã giết Seiky nên Leader mới trả thù. Bây giờ cậu nên vui vẻ mới phải chứ?

- Tao giết Seiky vì cô ta mà! Hay mày tính bảo tao quỳ xuống trước mặt chúng cầu xin? Hay đổi tính mạng? Không bao giờ! Không bao giờ!

- Ít nhất cậu cũng không nên bỏ mặc cô ấy.

- Tao không muốn nghe tới cô ta nữa. Cô ta làm tao đau đầu! Cô ta làm tao mất cả kho hàng của cha, nhiệm vụ đầu tiên tao không hoàn thành! Chỉ có thằng ngu xuẩn mới si tình tới mức đem tính mạng hay tự tôn để người tình được sống thôi!

- Nhưng cậu chủ...

- Gọi gái đến cho tao! Càng nhiều càng tốt!

- Được! Em sẽ gọi. Nhưng trước đó, cậu chủ nên xem thứ này đi. - Quản lý đem cái máy quay lại.

- Gì?

- Em chưa xem. Đúng hơn không dám xem. Nó dành cho cậu chủ đấy!

...

“- Nói xem, em muốn chơi trò gì trước, người đẹp?

- Nói! Nói! Có nói không?

- Seiky của tao! Mày giết Seiky của tao!

- Sao? Vui không em?... Hắn sẽ thế nào khi xem đoạn băng này?

- Bây giờ... cho máu em... dính hết lên cơ thể em nhé!”

Đoạn video đã dừng, còn Khang, mắt vẫn dán vào màn hình, người cứng đờ... Và chỉ ba giây, mặt cậu đã biến sắc...

Bộp! Chiếc máy quay bay xuống đất. Khang đứng dậy, bước đi như không tự chủ. Cậu đang bắt đầu điên lên và sẽ khó dừng lại nếu không giết - người!

Khang nạp đạn vào khẩu súng ngắn và cầm thêm khẩu K113. Cậu ra khỏi phòng.

- Giết! Tao sẽ giết hết lũ chúng mày! Tao sẽ giết!

- Cậu chủ đi đâu vậy?

Tay quản lý ngáng đường và lập tức bị một cú huých mạnh khiến phải lùi sang bên. Hắn thấy cậu chủ đằng đằng sát khí với ý nghĩ muốn giết người quá rõ.

- Cậu chủ! Ông chủ gọi đến!

Khang khựng lại, suy nghĩ chạy qua khỏi hai chữ “giết người”.

- Có lẽ ông chủ đã biết chuyện kho hàng. Cậu nên gặp ông chủ rồi quyết định xem có giết chúng nữa không!

...

5 giờ chiều. Yến Chi vẫn trong phòng 102.

- Em nói thật đấy. Sinh ra trên đời mà chẳng nói, chẳng cười, chẳng tỏ cảm xúc gì, ngày nào cũng làm việc như cái máy thì người ta không gọi là sống mà chỉ gọi là tồn tại thôi! Như anh Phong đấy, là tồn tại!

Chi liếc nhìn Phong, màn triết lý không gây ảnh hưởng gì. Tay nhỏ mân mê trên thành cửa sổ, tiếp tục:

- Kể cả anh vô cảm thì chí ít anh vẫn là một thằng đàn ông trưởng thành. Đứng trước con gái cũng phải cảm thấy gì chứ? Chắc chắn có, không tình yêu thì cũng là dục vọng!

Chi quay lại nhìn Phong vẫn ngồi trước màn hình máy. Cậu chợt mở mắt, đứng dậy, đi lướt qua mặt Chi, vào phòng trong. Cửa phòng đóng lại và nghe tiếng khóa cửa lạch cạch.

- Anh... anh ơi... - Chi nhìn theo, mặt ngẩn ra.

Phòng ngủ phía trong,một bức tranh lớn từ từ dịch chuyển, lộ ra chiếc thang máy hình hộp trong suốt. Phong bước vào và định xuống tầng hầm thứ nhất. Hệ thống vừa báo có trục trặc ở... tháp làm lạnh!

Căn hầm tối.

Băng không rõ được thời gian nhưng thấy nhiệt độ ngày càng xuống thấp nên hiểu màn đêm đã buông xuống. Nhỏ vẫn co ro một chỗ, nhưng lần này có chiếc áo bò rộng thùng thình. Có mùi máu tanh và hôi hám nhưng Băng không quan tâm, quan trọng là sống tiếp được lúc nào hay lúc ấy. Nhỏ lần tìm chiếc hộp Zkilico, cố sức dốc xuống nhưng không một viên nào rơi ra, chỉ còn vỏ hộp rỗng... Cứ thế này đến nửa đêm sẽ khó sống được, nhân lúc còn chịu được phải làm gì đó... Và nhỏ, chợt thấy cái lỗ hổng trên tường với vệt sáng chiếu xuống...

Bên kia bức tường có thể có người? Nếu không sao lại có ánh sáng? Vậy phải tìm cách báo hiệu! Nhưng cách nào, bức tường rất dày và Băng kiệt sức rồi, vừa đói vừa lạnh sao kêu được?... Băng nghĩ... cố nghĩ và... Khói! Nếu đốt lửa khói sẽ bay qua lỗ hổng! Hi vọng phút chốc bừng lên, Băng lần đi tìm mấy chai rượu. Ý nghĩ sẽ được cứu làm nhỏ quên hết nỗi sợ hãi về những bộ xương người

Nhưng... lửa cồn hầu như không có khói, phải có gì để đốt... Phải! Chiếc áo bò...

...

Khang bước ra từ phòng Lâm Chấn Đông, nỗi tức giận lắng xuống thành nỗi khó chịu.

“Được, ta bỏ qua chuyện kho hàng, với điều kiện con sẽ mua lại nó trong tháng này. Nhưng con đừng nghĩ ta không biết tại sao con làm mất lô hàng. Ta không nghĩ con là loại đàn ông coi trọng đàn bà đâu. Chỉ là cảm xúc nhất thời nên quên đi, con cần biết thứ gì là quan trọng nhất! Còn nữa, ta biết rất rõ chuyện về lũ chó hoang đấy. Nếu, dù chỉ là trong ý định thôi, con muốn cứu con bé đó bằng cách ra tay với chúng, ta nghĩ, con không có một chút tư cách hay bản lĩnh để cầm quyền! Đương nhiên con có thể cứu con bé theo cách khác, hoặc quên nó đi, ta sẽ rất hài lòng về con.”

Khang thấy càng lúc càng khó chịu.

Quên sao? Quên một người con gái, chẳng phải chuyện quá nực cười để Lâm Chấn Đông phải nhắc đến sao? Cậu có thể vứt một đám vào thùng rác sau khi đã qua đêm... Nhưng Băng, Băng khác hoàn toàn đám con gái đó...

...

Băng cố dịch ra xa bức tường lạnh như băng, nhìn đám lửa vẫn cháy, thỉnh thoảng kêu lách tách vì vài bò. Khói bắt đầu bốc lên... ngập phòng. Băng ho sù sụ rồi cố lết ra xa hơn. Càng ngày càg lạnh mà lại chỉ phong phanh chiếc váy lụa, Băng biết cơ hội không có nhiều. Chỉ trước nửa đêm thôi, nếu không ai xuống tầng hầm và phát hiện ra khói thì nhỏ không thể sống được tới sáng mai!

...

- Cậu chủ! - Sheeply đang bước đến.

- Sao rồi?

- Em cho người đến lục soát lại và vẫn không tìm thấy, không một cái cửa nào dẫn sang phòng khác!

- Điên đầu! Tao muốn điên đầu lắm rồi! Chỉ vì một đứa con gái mà tao...

- Em biết cô ấy làm ảnh hưởng tới cậu chủ rất nhiều, nên em sẽ không muốn cậu phải làm gì nữa... Mục tiêu...

- Quan trọng nhất! Tao sẽ lấy lại sự hài lòng của cha!

- Bên cậu hai cho báo tháp làm lạnh gặp trục trặc. Sẽ sửa sớm nhưng dễ ảnh hưởng đến công nhân trong xưởng chế tạo. Em nghĩ cậu chủ nên xuống kiểm tra.

- Xuống tầng hầm? Lâu rồi, tao cũng không đi kiểm tra...

- Vậy bây giờ...

- Không! Tao không có hứng. Cả ngày nay điên đầu lắm rồi. Tao đã hẹn mấy thằng bạn đi đua xe. Xảy ra chuyện gì mày lo đi.

- Cậu chủ...

- Tao đang tìm cách để quên nàng thôi. - Bạo lực, tốc độ và gái là cách khiến Khang quên một chuyện không vui nhanh nhất. - Tin tao đi, ý nghĩ nàng sẽ chết ở đâu đó chỗ lũ khốn kia không làm tao dễ chịu tí nào.

Khang bỏ đi, tay quản lý vẫn đứng đó.

- Nhưng cậu chủ vẫn mặc kệ cho cô ấy chết, đền mạng cho Seiky. Em không thể làm gì hơn để cứu cô ấy, em hận chính mình!

...

Hai cánh cửa trắng lớn bằng sắt từ từ khép lại, vài làn hơi mỏng đột ngột bị xua đi trong không khí, Chấn Phong vừa bước ra với một chiếc áo choàng trên người. Cậu chịu lạnh tốt nhưng ở dưới này, nhiệt độ luôn âm nên buộc phải mặc áo nếu không muốn bị đóng băng. Một hành lang dài, trắng toát. Trên hành lang, không khí như ngưng tụ và hơi lạnh tỏa ra khắp nơi. Dưới này, những bức tường rất rắn chắc và rất dày để giữ nhiệt không quá thấp như ở khu tháp làm lạnh, đủ để cho người thường sống được.

Phong vẫn sải bước trên hành lang sáng...

Cậu bỗng dừng chân, nhíu mày thật nhẹ và hơi quay đầu. Một lớp khói trắng đục phun ra từ một lỗ hổng nhỏ ngang tầm mắt Phong. Bên kia bức tường không phải khu làm lạnh... Phong đang nhớ xem theo bản thiết kế khu biệt thực và tầng hầm cậu đã làm thì bên kia bức tường là gì... Chưa thể nhớ ra! Và điều đó có quan trọng với Phong? Không hề!

Chân Phong bước tiếp...

...

10 giờ đêm. Băng ngồi co ro một góc, chân tay đã tím tái. Lửa đã tắt từ lâu, khói cũng thôi không bốc lên nữa, căn hầm lại bao trùm bóng tối. Băng bỗng thấy không nên dùng chiếc áo bò để tạo khói và nuôi hi vọng. Đến bây giờ thì chẳng có ai phát hiện ra cái lỗ hổng ấy cả, tức là không ai có thể đến cứu Băng. Nhỏ cảm thấy hơi lạnh từ từ ngấm vào từng thớ thịt, làm máu chảy chậm lại và tim co thắt không đều. Đến ngưỡng giới hạn, khí quản sẽ bị siết chặt, người đông cứng như đóng băng và sẽ chết vì thiếu oxi. GầnHai ngày không ăn, nhỏ đã đói lả, cùng sự mất máu khá nhiều làm nhỏ gần như kiệt sức... Chắc chắn giới hạn sẽ đến rất nhanh.

...

- Cậu chủ không dùng bữa tối sao? Có chuyện gì vậy? - Quản lý của Phong khá lo lắng khi thấy thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn.

- Hay cậu chủ mệt? À, em đến để báo một tin mừng. Chắc cậu chủ biết chuyện đứa con gái đó bị lũ chó hoang trả thù rồi? Và giờ đến cậu cả cũng đã bỏ mặc cô ta. Em đoán lũ chó sẽ không để cô ta chết dễ dàng đâu. Thật may vì có kẻ “xử đẹp” mối nguy hiểm cho khu biệt thự này trước. Để đến lúc tròn mười bảy tuổi, không biết cô ta có thể làm ra những chuyện gì rồi.

- Cậu cả không quản lý nổi lũ chó hoang, chẳng phải cơ hội tốt cho cậu chủ thể hiện sao? Đương nhiên em vẫn biết cậu không có hứng thú với việc nắm quyền và lũ chó hoang cũng không dễ quản thúc. Em sẽ đi tìm hiểu tiếp, xem lúc nào thì chính thức tìm được... xác “thiên thần”.

Quản lý đang bước đi, Băng bỗng dừng lại:

- Nhưng em cũng hơi tò mò đấy. Lũ chó hoang giấu cô ta ở đâu mà người của cậu cả không thể tìm được chứ? Căn phòng ấy kín mà...

Tay quản lý đi rồi, Phong từ từ mở mắt. Điều cậu đang suy nghĩ cũng chính là thế. Làm sao mất tích được trong một căn phòng kín? Tiếng nhạc từ mp3 làm nhiễu dòng suy nghĩ của Phong, cậu rút hai tai phone ra và vứt chiếc mp3 xuống giường.

Phong mở laptop (một chiếc khác đề phòng laptop điều khiển hệ thống an ninh chính trục trặc thì thay thế), cậu mở bản thiết kế khu biệt thự và hiển thị quay 3D.

Con ngươi đưa đi thoăn thoắt và suy nghĩ chạy rất nhanh. Phòng của lũ chó hoang bên khu B, hoàn toàn không có đường dẫn sang phòng khác. Vậy... tầng hầm? Phong di chuyển chuột tìm không gian phía dưới căn phòng ấy, và phát hiện một khoảng trống. Vì căn biệt thự đã xây lại gần mười năm nên Phong quên mất điều đó, khoảng trống trên bản thiết kế nhẽ ra là kho chứ đồ nhưng sau đó vì một số lý do nên được xây kín thành bốn bức tường và để không. Suy nghĩ vẫn chưa dừng lại...

Phong đóng laptop, đứng dậy, cậu vửa nghĩ đến lỗ hổng phun khói đục trên bức tường dưới tầng tháp làm lạnh!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3