Thiên thần bóng tối - Chương 33

Chương 33:

Yến Chi gặp quản lý của Phong trên hành lang.

- Là người thân cận với anh Phong nhất, chắc chắn cậu hiểu anh ấy rất rõ.

- Cô chủ... cần biết gì sao?

- Nếu đã gọi tôi là cô chủ... thì mong cậu không giấu tôi điều gì. Khu biệt thự này... có một hệ thống an ninh vô cùng phức tạp và anh Phong là người quản lý tất cả?

Tay quản lý hơi lưỡng lự rồi cũng gật đầu:

- Phải! Cậu chủ không chỉ quản lý mà cònmột tay thiết kế và cho xây dựng...

- Có một lớp bức xạ bao quanh khu biệt thự khiến các loại sóng từ không thể lọt vào?

- Không ngạc nhiên khi cô chủ phát hiện ra điều này, vì không thể dùng di động, ti vi hay Internet ở đây - chỉ trừ đồ của ông chủ, ba cậu chủ và quản lý như tôi.

- Điều đó ngăn chặn sự liên lạc từ trong ra ngoài và ngược lại, tất cả các loại máy thu hình, nghe lén, v. v... đều không thể đột nhập?

- Phải! Nhưng cô chủ được tự do đi lại nên tôi vẫn phải nói trước, cô sẽ không tìm hiểu được bất cứ điều gì đâu!

- Chẳng hạn như điều gì? Để tôi đoán nhé... là những căn phòng kín cuối khu biệt thự được trang bị hệ thống an ninh JPA cao cấp chăng?

- Dù cô có biết thì... cũng khó mà đột nhập vào đó để tìm hiểu thông tin cho cha mình đấy!

- Ồ, tôi đâu có ý định đó. Laptop của anh Phong tôi còn chưa có cách nào sử dụng được cơ mà. Còn thêm hệ thống camera chằng chịt thế này nữa. Hôm ở party tôi đã được nghe qua, có cô điệp viên đột nhập vào đây nhưng chỉ vừa mới sờ vào bảng mã hóa thì tất thảy quản lý và cậu chủ nhà này đã nhận được tin rồi.

- Cô chủ biết vậy là tốt!

- Nhưng nhớ đến cái party hôm đó... tôi lại nhớ đến cái sự cố mà mọi người đều cho là động đất ấy.

- Khi đó cô vẫn chưa trở thành cô chủ, tôi từ chối trả lời vẫn đề này...

Tay quản lý quay đi...

- Cậu càng trốn tránh, mối nghi ngờ trong lòng tôi càng được khẳng định. Chồng tôi... không chỉ sở hữu một bộ óc thiên tài... mà còn là... một người đặc-biệt!

- Tôi không hiểu cô đang nói gì!

- Tôi thì nghĩ cậu hiểu rất rõ... Nhưng được rồi, tôi không định gán cho cậu cái tội phản trắc đâu. Chuyện anh Phong, tôi sẽ tự tìm hiểu.

- Vậy tôi xin cáo lui!

- Khoan... còn một vấn đề nữa... người tình của anh Khang...

Tay quản lý khẽ mìm cười

- Tôi hiểu cô chủ lo sợ điều gì...

- Tôi không có ý đó. Tôi tự tin vào bản thân mình. Nhưng chuyện sáng nay... lúc cô ta bị bỏng... thái độ đó... cậu không thấy lạ sao?

- Cô chủ quả nhiên rất tinh ý và thông mình! Nhưng nếu cô chủ đã không lo cô ta tiếp cận cậu chủ thì không nên quan tâm đến con người không đơn giản đó làm gì.

- Hiểu rồi! Cậu có thể đi...

...

10 giờ đêm. Trong phòng tắm, cứ để vòi hoa sen chảy xuống người, Chi mải mê suy nghĩ về Phong và Băng. Nhỏ vẫn biết khu biệt thự này có nhiều điều bí mật mình chưa biết. Chợt, Chi tắt vòi sen, vuốt ngược hết tóc ra sau, nhìn vào gương

- Mày không có nhiệm vụ điều tra thông tin cho ai cả! Hoàng Yến Chi! Mày đến đây để làm vợ anh Phong! Nhiệm vụ trước mắt là phải làm cho chồng mày để ý đến mày, hiểu chưa?

Chi bước vào phòng ngủ, vẫn bộ satanh mỏng, mùi nước hoa dìu dịu dễ chịu... Nhưng... Phong không ở trong phòng ngủ. Chi ra ngoài phòng khách... Phong đang ngồi trên thành cửa sổ, nghe Mp3, đầu dựa tường, trông như đã ngủ... Thấy lại bức tranh sơn dầu giây phút đầu gặp Phong, Chi thấy tim mình lại đạp rộn ràng...

Chi định chạm vào Phong nhưng sợ cậu sẽ tỉnh ngủ nên thôi, nhỏ ngồi đó nhìn Phong thật lâu

- Em thật sự... yêu anh mất rồi! Em muốn anh là của em... muốn anh ở bên em... mãi mãi! Tha cho anh tối nay nữa thôi, nhưng anh phải nhớ... em là vợ anh đấy, chồng em ạ!

Chi tiến lại gần thành cửa sổ... khẽ nhón chân, đặt môi lên mội Phong... thật nhẹ rồi quay người, vào phòng ngủ.

Phong từ từ mở mắt... Trong vô thức, tâm trí cậu đã hiện lên hình ảnh... người con gái tóc dài... đôi mắt nâu trong veo màu khói... người con gái thực sự khiến Phong thay đổi! Khiến cơn giận dữ điên loạn của cậu lắng xuống! Khiến cậu dễ dàng chấp nhận kẻ khác chạm vào mình hơn! Khiến cậu... nói ra những từ đầu tiên sau mười năm quên mất cách mở lời... và khiến trái tim băng giá vô tình lần đầu tiên... phải rung động! Là người con gái đó, không ai khác...

Hình ảnh ấy chợt tan biến khi Phong nhận ra xung quanh mình không khí vương mùi nước hoa nhè nhẹ... của Yến Chi!

Quản lý của Phong đứng trước cửa phòng Chấn Nam. Từ khi Nam mất, nó đã bị khóa lại. Cẩn trọng nhấn từng con số trên bảng mật mã, cánh cửa phòng 103 tự động bật mở. Tay quản lý bước vào...

Trong khu biệt thự, ngoài Chấn Phong, tay quản lý này là người duy nhất hiểu rõ hệ thống an ninh như lòng bàn tay.

- Nếu còn sống, cậu ba sẽ là một bác sĩ xuất sắc! Vậy trong thời gian dài sống cùng cô ta, cậu ba không thể không phát hiện ra điều gì bất thường.

Tay quản lý bước vào phòng đọc, nơi có những kệ sách chật cứng và ngăn nắp. Hắn bước chậm rãi qua từng chiếc kệ dài, mắt liếc nhanh qua từng gáy sách

- Yêu cô ta nhiều như vậy, cậu ba chắc hẳn phải tìm hiểu được rất nhiều thông tin.

Vừa dứt lời, tay quản lý dừng lại. Trước mắt hắn, trên giá sách cao nhất có một cuốn sách rất dày, gáy nhô ra ngoài nhiều hơn tất cả những quyển khác... “NHỮNG CĂN BÊNH HIẾM GẶP NHẤT THẾ GIỚI”.

Kéo nhẹ cuốn sách ra, tay quản lý nhẹ mỉm cười

- Cám ơn cậu ba... đã để lại lối mòn cho tôi.

Tay hắn giở nhanh những trang sách đầu tiên... hắn phát hiện ra một trang được đánh dấu... Chương IV: “Căn bệnh mất cảm giác - SMITH - AGEN”

...

8 giờ sáng

Chấn Khang vừa đi đâu đó về, vào phòng với chiếc hộp rộng, dài nhưng dẹt trên tay.

- Người đẹp! Xem ta mang gì về cho em này!

Cậu đặt chiếc hộp lên bàn, quay lại nhìn Băng, nhỏ đang ngồi trước bộ ghép hình vừa hoàn tất. chỉ thiếu mỗi một mảnh ngay chính giữa. Nhỏ nghiêng đầu nhìn:

- Chà... xong rồi cơ à. Ta không có hứng thú với trò giết thời gian này, nếu làm chắc phải cả tháng mới xong.

Khang lại chỗ Băng, ngồi xuống, gõ nhẹ lên trán Băng.

- IQ của em không thường đâu... Bao nhiêu nhỉ? Ba ngày mà em làm xong công việc ta phải mất một tháng?

Băng quay lại nhìn Khang, vẻ dửng dưng.

- Không hoàn hảo! - Khang hiểu nhỏ đang nói về mảnh ghép đã bay vào gầm giường.

- Được rồi. Trên đời làm gì có cái gì là hoàn hảo. Ta vừa mua cho em một bộ mới, to gấp đôi bộ này đấy. Em ra xem thử đi!

...

Trong phòng ngủ, đèn thắp trên 4 bức tường lớn, trải đều thứ ánh sang màu vàng ấm áp khắp gian phòng... Yến Chi nằm kềnh xuống giường, úp mặt vào gối... “Anh ấy lại mất tích rồi... Haizzzzzzzzz...”. Nhỏ quay mặt sang bên, áp má lên gối “Mẹ ơi, con gái bất hiếu chẳng thể đi thăm mẹ để thông báo việc con đã lấy chồng rồi... Con không quên đâu... hôm nay là sinh nhật mẹ mà...”

Chi lăn một vòng trên giường, lim dim mắt. Chợt, nhỏ thấy một góc giấy lộ ra dưỡi mép gối. Chi đưa tay lôi nó ra... không phải giấy... là một tấm ảnh. Nhỏ bất giác bật dậy, căng mắt nhìn vào khuôn mặt trong khuôn hình. Là một người phụ nữ khoảng ngoài 30, rất hiền, và rất đẹp.

“Giống... trông giống anh Phong! Không lẽ... là mẹ?” - Chi cúi đầu, cười tươi rói - “Con chào mẹ, con là vợ anh Phong ạ! Hình như mẹ mất khi anh Phong còn rất nhỏ... anh Phong hẳn phải yêu mẹ lắm nên mới giữ hình mẹ ở bên thế này... Mẹ... cho con gọi mẹ là Mẹ nhé... con muốn có một người để gọi là Mẹ lắm! Mẹ à...”

Bỗng, Chi ngẩng đầu lên. Phong đang đứng ngay cạnh giường. Cậu nhìn Chi, ánh mắt lạnh lẽo pha lẫn tia nhìn chết chóc... Cậu đã thấy Chi đang cầm thứ gì.

- Anh Phong... em...

Phong đưa tay giật lại tấm hình trên tay Chi. Cậu cố kiềm chế cơn giận đang muốn bốc lên... Chi cúi mặt, thấy sợ, sống lưng ớn lạnh. Nhỏ biết Phong đang rất giận nhưng lại không biết phải xin lỗi thế nào.

Phong siết chặt tay, nuốt cơn giận xuống, quay người bước đi...

- Đừng đi! Em... xin lỗi! Em chỉ vô tình thấy nó thôi!

Phong vẫn không dừng bước...

- Em rất vui khi nhìn thấy mẹ anh... em chỉ muốn gọimột tiếng Mẹ thôi... em không có người để gọi Mẹ... mẹ anh... đẹp lắm!

Bước chân Phong chợt chậm lại.

- Mẹ em mất từ khi em còn chưa biết nói... em thậm chí còn chẳng nhớ được khuôn mặt của bà ấy... giống như em chưa từng được gặp mẹ mình vậy... em xin lỗi... em chỉ muốn gọi Mẹ thôi mà... em xin lỗi...

Phong đứng sững lại... khi nghe thấy... Chi khóc... Nhỏ đưa tay gạt những giọt nước mắt chảy dài:

- Anh Phong không còn mẹ, chắc cũng hiểu được cảm giác của em. Anh Phong... cô đơn lắm phải không?

Nhỏ bước xuống giường, tiến lại gần Phong...

- Trái tim anh trở nên vô tình vậy... có phải vì nỗi cô đơn... quá lớn không?

Tim Phong chợt se lại, hai bàn tay nắm chặt.

- Anh đừng giận em nữa nhé. Vừa nhìn thấy mẹ anh, em bỗng có cảm giác rất thân thiết... giống như nhìn thấy mẹ mình vậy... Mẹ anh... cũng là mẹ em... được không? Em... cũng gọi là bà ấy là Mẹ... được không?

Một khoảng im lặng, Chi lung túng không biết nói gì tiếp. Bỗng...

- Tùy - cô!

Tim Chi sững lại... Phong đã bước ra đến cửa. Giọng nói ấy... không đáng sợ... nhưng có âm vực thật trầm và sắc... Chi như không tin vào tai mình “Anh ấy... anh ấy... vừa nói... nói chuyện... với mình sao?”

...

... Trưa.

Chi xách mấy túi đồ lớn vào phòng, đặt lên bàn kính. Nhỏ phủi tay.

- Em quên chưa nói, hôm nay là sinh nhật mẹ em. Bà ấy... giờ đang ở một vùng cỏ xanh rì thơm mát phía Bắc cơ. Em muốn thăm phải đi mấy giờ bay liền nên ít khi có thời gian đến lắm. Em chúc mừng sinh nhật bà ấy ở đây vậy... anh cùng em...

Chi quay lại nhìn, nhận ra Phong đang ngồi dưới bệ cửa sổ lớn, dựa tường, laptop đặt cạnh. Trông cậu như đã ngủ... Yến Chi rón rén lại gần, ngồi xuống.

- Đôi mắt anh... chỉ có thần thái khiến người khác cảm thấy sợ thôi. Lúc anh ngủ trông hiền lắm, có biết không hả? Chồng em... đẹp thật... mi dày chưa này... mũi cao chưa này... - Chi khẽ vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa bên mắt Phong, sợ cậu tỉnh giấc. Không ngờ Phong tỉnh dậy thật. Cậu mở mắt... Chi đang ở cự li... rất gần... Chi bối rối nhìn ra chỗ khác, má ửng hồng

- Em... em chỉ định... - Nhỏ lại nhìn Phong - lau mồ hôi cho anh thôi. - Nhỏ đưa tay áo quệt nhẹ lên trán Phong. Những cử chỉ dịu dàng và quan tâm ấy cho Phong một cảm giác lạ kì. Không khí phảng phất mùi nước hoa nhưng Phong thấy dễ chịu hơn nhiều so với lần cảm nhận đầu tiên.

...

10 giờ đêm. Công việc trong ngày đã xong, đám giúp việc lần lượt trở về phòng ngủ. Thụy An về phòng dành riêng cho quản gia.

Vứt chiếc khăn tắm lên bàn, An thả mình xuống giường

- Điên thật, cô chủ đó không nhận ra mối nguy hiểm đang cận kề ngay cạnh sao? Lại còn tự tin sẽ giữ được chồng, thật quá ngây thơ! Dù con nhỏ kia không quyến rũ cậu hai thật thì cô cũng sẽ không bao giờ có được tình cảm của cậu ấy đâu. Cô tưởng không có sự giúp sức của cô, tôi sẽ không thực hiện được kế hoạch của mình chắc?

An quay vài vòng trên giường.

- Phải! Cách trả thù tốt nhất... đương nhiên không thể do tự tay mình làm. Chị Như, đừng trách em, có trách hãy trách đầu óc chị quá bình thường... chị chống mắt lên mà xem em xử lý con ranh đó thế nào.

11 giờ đêm.

Phong bước vào phòng ngủ, cậu vừa từ phòng thí nghiệm về. Yến Chi - sau một hồi chờ đợi đầy mỏi mệt - đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Phong dừng chân... nhìn Chi. Nhỏ đang ngồi dựa thành giường, hai tay ôm gối, đầu ngả vào nệm ngủ ngon lành dù tư thế không thoải mái cho lắm. Từ khi Yến Chi về sống cùng, ngủ trên chiếc giường này, Phong chưa một lần leo lên giường để ngủ. Phong quay người định ra ngoài phòng khách, dù sao - đối với cậu - ngủ dưới bệ cửa sổ, trong màn đêm vẫn dễ chịu hơn... Nhưng Phong dừng chân, quay lại nhìn Chi lần nữa. Cậu không ngờ một cô gái bên ngoài năng động, hoạt bát như Chi lại chất chứa trong lòng nhiều tâm sự đến vậy. Ít ra, cậu cũng tìm thấy ở cô một sự đồng cảm hạn hữu.

Phong bước lại, lấy áo khoác đắp cho Chi. Có vẻ cậu đã bắt đầu học được cách quan tâm đến người khác.

...

6 giờ sáng. Yến Chi tỉnh giấc, cảm thấy cổ hơi đau vì cả đêm nằm ngủ trong tư thế không thoải mái. “Lại ngủ quên nữa... có ai mới lấy chồng mà như mình không cơ chứ... ơ...”- Nhỏ ngạc nhiên khi nhận ra... mình đang choàng áo khoác... của Phong! Chi tỉnh hẳn, lôi chiếc áo lên nhìn ngang nhìn dọc. Đúng là áo của Phong rồi! Nhỏ nuốt khan. Chỉ có một lý do duy nhất để áo của Phong nằm trên người Chi: Phong đã tự mình đắp cho nhỏ. Chi bật cười, trông thật ngốc!

- Em thích khẩu súng đó sao?

Chấn Khang vùi điếu thuốc sắp cháy hết vào gạt tàn, quay ra nhìn Băng. Nhỏ đang đứng yên, nghiêng đầu nhìn khẩu K300 đặt trên cái giá bằng thạch anh trên bàn.

- Thứ đó nguy hiểm lắm, không phải đồ chơi đâu.

Chỉ vài giây, Khang đã tiến đến chỗ Băng, một bàn tay đưa lên nhẹ nhàng mơn trên đường eo mềm mại trên vải lụa, đầu cúi xuống và môi áp sát vào những lọn tóc mềm. Khang rất rõ mũi hương trên tóc và trên cơ thể Băng quyến rũ cậu tới mức nào.

- Em không tự biết lo lắng cho bản thân sao? Vào phòng ta bôi thuốc cho nào, ta không chấp nhận cơ thể em có khiếm khuyết nào đâu.

Giờ, những ngón tay Khang lại xoa nhè nhẹ lên xung quanh vùng cánh tay bị bỏng, nó đang dần hồi phục.

Chợt, Băng thấy đầu óc chóng vánh, trước mắt nhỏ mọi thứ đang quay vòng. Nhỏ nhắm mắt, mở ra vẫn thấy chóang. Khẽ lắc đầu.

- Em sao thế? - Khang kéo Băng quay lại nhìn mình.

- Em thấy khó chịu chỗ nào à?

Băng vẫn lắc đầu, mắt nhắm nghiền. Nhỏ không biết tại sao lại có cảm giác này. Băng bất giác chúi đầu về phía trước, dựa vào ngực trái của Khang, giờ có lẽ đỡ hơn.

- Em ổn chứ? Sao em không nói gì đi? - Khang thấy lo lắng, nhưng cậu muốn cứ để Băng dựa vào người mình thế này

- Không sao. - Băng cất lời khi đã thấy cơ thể trở về trạng thái bình thường.

- Này, em nghe thấy nhịp tim ta không? Nó đập nhanh hơn bình thường kìa. Dù chuyện gì xảy ra, hãy cứ dựa vào ta thế này, chỉ ta thôi...

Băng bắt đầu cảm thấy cơ thể mình bất thường, có phải từ lần uống nhiều Zkilico một lúc ở dưới căn hầm đó không?

Khang đã không nhận ra những thay đổi của chính mình. Rõ ràng cậu ở bên người con gái ấy đã khá lâu mà mỗi lần nhìn, mỗi lần ôm, mỗi lần chạm vào làn môi mềm, cậu vẫn có cảm giác bị lôi cuốn lạ lùng. Khang đã hàng chục lần ngủ cùng Băng, nhưng chưa một lần nào thực sự làm gì, không hẳn vì ham muốn đã giảm, mà có lẽ vì cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt vô cảm ấy lần nữa khi cậu chiếm đoạt. Cậu đang chờ đến khi Băng chấp nhận. Đôi khi dục vọng và tình yêu chỉ là khoảng cách của một đường biên mong manh, ta bước qua lúc nào không hay nữa.

Khang ra khỏi phòng, trên hành lang chạm mặt cô quản gia, cuộc chạm mặt có sắp đặt

- Người con gái của cậu chủ, vết thương thế nào rồi?

- Ta không biết cô thích quan tâm cô ấy từ lúc nào đấy?

- Hình như cậu chủ hiểu nhầm rồi, chị Như với đám giúp việc không ưa nhỏ đó, còn em với nhỏ lại rất thân ạ.

- Oh, ra vậy.

- Đương nhiên em cũng biết từ khi nhỏ đó về đây đã có nhiều thay đổi thế nào, như cậu Chấn Nam và giờ là cả cậu nữa!

- Ý cô là gì? - Khang đang chờ xem, chỉ cần một từ Thụy An động chạm tới Băng thôi, cậu sẽ cho đi đời luôn cô quản gia thứ hai. Nhưng An thì không có ý định vạch mặt “cô bạn thân” trước mặt Khang

- Ưm... lâu rồi cậu chủ không đưa gái về nhà, trước đây, chuyện đó hẳn như cơm bữa.

- Nếu cô chưa chán một con búp bê xinh xắn, cô sẽ không nghĩ tới chuyện mua một con khác đâu.

- Nhưng hình như con búp bê xinh đẹp ấy không hề coi cậu là chủ!

- Cô nói gì?

- Chẳng phải cậu chủ là người rõ nhất sao? Nhỏ đó chưa từng phục tùng cậu chủ dù chỉ một giây. Cậu cả Lâm Chấn Khang mà em biết, dù làm việc gì, dù ở cạnh ai, vẫn là kẻ cầm quyền buộc tất cả phải cúi đầu!

Khang hơi chau mày, phải, đó là con người cậu.

- Vậy mà giờ, trước một người con gái đẹp, cậu... không thể chiếm đoạt, không thể bắt cô ta phục tùng. Thói quen cầm quyền của một vị vua đâu rồi? - An chú mục vào Khang, cậu có vẻ đang suy nghĩ...

- Cô... là gì mà dám phát xét ta? - Dù vẫn tỏ thái độ cộc cằn, nhưng An biết những lời khiêu khích của mình ảnh hưởng đến Chấn Khang thế nào

- Em không dám, thưa cậu chủ. Em chỉ là thấy... con nhỏ đó, coi cậu... cũng y như cậu Chấn Nam thôi...

An hạ giọng thật nhẹ, rồi quay người đi, không quên cúi đầu chào. Nhỏ muốn thử xem những lời mình nói có tác dụng thế nào đã. Đâm trực tiếp một mũi giáo vào lòng tự tôn của Khang, An nghĩ là một đòn hiệu quả... “Coi cô còn cao ngạo được bao lâu, bạn thân!”- An chợt cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3