Thiên thần bóng tối - Chương 34

Chương 34:

10 giờ đêm. Phòng 102

Yến Chi đứng trước gương, săm soi từng đường nét trên khuôn mặt mình...

“Không tệ mà, giá mắt to hơn chút. Hay đi phẫu thuật nhỉ? Không được! không được! Đẹp tự nhiên là nhất... ”- Chi ngoảnh mặt đi, nhìn cận cảnh dễ thấy khuyết điểm! Nhỏ chợt sững lại, vừa ngó thấy gầm giường ngủ phía dưới ló ra thứ gì đó. Chi bước lại, cúi xuống nâng tấm ga trải lên, là một cái giương thì phải!

Nhỏ kéo ra, hơi nặng, nhưng nó giống một cái hộp đựng lớn hơn, trắng toát, không có một dấu hiệu con chữ hay nhãn mác gì ở ngoài. Tò mò... nhỏ đẩy cái then cài, từ từ mở nắp hộp ra xem.

Hàng trăm chiếc hộp nhỏ trong suốt đựng đầy những viên thuốc trắng bé xíu. Tất cả được sắp xếp ngăn nắp bên trong. Chi vẫn tò mò, lôi một hộp lên xem. “Thuốc chưa đóng nhãn sao? Trông lạ quá...” Chi bật nắp hộp, những viên thuốc dịch chuyển lọc xọc. Nhỏ từ từ... đưa hộp lên gần mũi, một cách không ý thức, nhỏ hít một hơi dài.

Bộp... chiếc hộp đột ngột rơi xuống đất, hàng chục viên màu trắng lăn tung toé. Những ngón tay Chi vẫn còn run lên, nhỏ đứng bật dậy, thở gấp gáp như cần lấy lại không khí trong lành.

- Là... Là... Zkilico?

Yến Chi ngoảnh mặt nhìn vào phòng tắm sáng đèn, tiếng nước vẫn xối xả chảy...

Không tự chủ được, nhỏ lao đến cánh cửa phòng tắm, nhận ra cửa để mở, Chi đẩy cửa vội vã bước vào...

Nước làm bắn lên quẩn áo Chi. Nhỏ thấy Phong đang đứng dưới vòi sen, nước chảy xối xả xuống đầu, xuống cánh tay rắn chắc đang chống lên tường. Cậu cởi trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần jean. Chi nhìn xuống sàn gạch, áo sơ mi nằm ướt sũng một chỗ, xăng-tuy đen chỗ khác, và gần đó là một chiếc hộp trong suốt đang lăn lóc, rỗng không. Chi cứ đứng trân trân nhìn cái vỏ hộp ấy, không để ý Phong đã quay đầu nhìn nhỏ, ánh nhìn sắc như dao.

- Anh... anh có biết thứ này nguy hiểm thế nào không? - Chi ngước mắt nhìn Phong. - Anh đã dùng nó từ lúc nào hả? Lúc nào hả? - Giọng Chi bỗng gắt lên.

Chấn Phong vẫn nhìn Chi bằng đôi mắt lạnh. Bất giác, cậu quay người và bước khỏi vùng nước xối xả từ vòi sen trên cao, nước vẫn chảy mạnh làm sủi bọt dưới sàn đá. Còn Phong, thì đang tiến lại chỗ Chi!

Chi nhìn vào mắt Phong, thây ớn lạnh sống lưng, nhỏ lùi vài bước và dựa vào cánh cửa phòng tắm... Phong đã đứng ngay trước nhỏ! Mắt vẫn chú mục vào Chi và hai bàn tay rắn như thép chống lên cửa, kẹp Chi ở giữa... Nhỏ co rúm người lại, nỗi sợ hãi bủa vây, trước mặt là bộ ngực rộng và vạm vỡ như sắp ôm ghì lấy cơ thể Chi mà bóp chết. Nhỏ nuốt khan mấy lần. Nhưng Phong không hề có ý định chạm vào nhỏ, cậu từ từ cúi xuống, ghé tới gần tai Chi, một giọng nói âm ực trầm và đáng sợ vang lên, đủ cho Chi nghe:

- Đừng... quan tâm chuyện của tôi!

Tim Chi dường như nghẹt thở, nhỏ hơi cúi đầu.

Một khoảng lặng, chỉ còn nghe tiếng nước vẫn xối xả dưới sàn. Và bất chợt, hai cánh tay Phong buông xuống, khi hòa tan cùng tiếng nước ấy, là tiếng nấc lên từng đợt nhè nhẹ... của người con gái trước mặt cậu. Nỗi giận dữ đã lắng xuống, bàn tay Phong từ từ đưa lên, để ngửa, đầu ngón tay chạm nhẹ vào một chiếc khuy áo của Chi. Phong đưa mắt xuống, trên lòng bàn tay cậu, những giọt nước trong veo cứ rớt đều, rớt đều, nóng hổi và có lẽ mặn. Là nước mắt!

Khuôn mặt Chi ngước lên, nhìn Phong, đôi mắt nhòe ướt...

- Bởi vì... không được ai quan tâm sao? Bởi vì không được yêu thương và sống như một con người bình thường sao? Nên anh tự hành hạ bản thân mình, nên anh khiến trái tim mình trở thành sắt đá và biến mình thành kẻ cô độc? Anh cũng là con người cơ mà! Trái tim anh cũng biết yêu thương và muốn yêu thương cơ mà! Anh đang sống! Đâu phải là tồn tại!

Giọng Chi càng lúc càng nghẹn lại và nước mắt cứ chảy miết. Đến lúc không thể chịu thêm nữa, nhỏ vừa khóc nấc lên vừa lấy tay dụi mắt.

- Sao anh lại như vậy? Sao tự hành hạ mình vậy hả? Sao phải làm vậy hả?...

Phong ngoảnh mặt đi, tim se lại. Người con gái trước mặt đang khóc, vì cậu? Vì những đau đớn và nỗi cô đơn cậu phải chịu? Là lần đầu tiên Phong biết rằng... mình được yêu thương...

...

7 giờ sáng

Chi cùng Phong đi trên hành lang dài dẫn đến khu A.

Phong vẫn lặng im như mọi ngày. Còn Chi không hiểu sao không mở miệng nổi, cũng không thể ôm tay Phong thân mật như mọi ngày. Là nhỏ kéo Phong đi ăn sáng cùng, nhưng suốt dọc đường, cứ nghĩ tới chuyện tối qua, nhỏ khóc sướt mướt nức nở trước mặt Phong thì nhỏ thấy bối rối vô cùng... Tay nhỏ chỉ chút nữa là chạm đến tay Phong rồi, nhỏ liếc mắt nhìn, Phong vẫn bước và nhìn thẳng bằng ánh mặt lạnh lùng. “Sao đây? Hay cứ nắm tay anh ấy rồi huyên thuyên như mọi khi? Sao thấy khó thế này... nhưng mình... thèm chạm vào anh ấy quá...” Chi cứ suy nghĩ miên man mà không chú ý bước chân quành sang một hành lang khác.

- Á... á...

Có tiếng kêu phía trước, Chi ngẩng mặt thì thấy cô giúp việc đang lao về phía mình, tay bê chậu nước đầy, có lẽ đã thấy Chi từ dãy hành lang khác quành sang nhưng cô ta cứ theo quán tính mà lao đến...

Chi đang sững người, chờ một giây nữa cả chậu nước kia sẽ đổ ập vào mình thì... một bàn tay túm lấy tay nhỏ kéo mạnh sang bên. Chi chẳng hiểu gì, chỉ thấy giờ mình đang... dựa vào người Chấn Phong!

- Oái... oái... Ào!

Cô giúp việc đã phanh lại được, may mà không va vào Chi, cô ta mất đà chúi người và làm chậu nước đổ một nửa xuống sàn. Cô lập tức quay lại định giải thích với cô chủ nhưng... đã há hốc miệng trước khi kịp nói gì.

Thình thịch... thình thịch... Chi thấy tim mình đang đập nhanh dần... Phong kéo nhỏ ra, hai má nhỏ đã nóng bừng nên chỉ còn cách cúi mặt

- Không - sao - chứ? - Một câu hỏi khá nhẹ nhàng dù cộc cằn.

- Không! Em không sao! Cảm ơn anh...

Chi quay lại nhìn cô giúp việc bất cẩn, cô ta vẫn đứng như trời trồng và há hốc miệng.

- Chắc cô đang vội, tôi không sao rồi, làm việc của cô đi!

Nói rồi, Chi quay đầu, túm lấy tay Phong kéo nhẹ đi.

- Mình đi tiếp đi anh...

Để cô giúp việc kia ở lại, vài giây nữa, chậu nước trên tay cô ta cũng rớt xuống luôn. Cô ta đập đầu lia lịa vào tường. Có lẽ bị shock nặng quá...

Chi chợt thấy Khang đang đi tới từ hướng ngược lại, cùng cô người tình. Khang cũng kéo Băng sang khu A dùng bữa sáng.

- Lại dùng bữa cùng rồi, em dâu!

- Anh cả đêm qua ngủ ngon chứ?

- Đương nhiên rồi. - Khang liếc nhìn sang Băng, cậu đang khoác vai nhỏ. - Nằm cạnh người đẹp, đương nhiên phải ngủ ngon!

Chi bỗng thấy tay Phong bỏ ra khỏi tay mình. Vẻ thân mật của Khang với Băng làm Phong không thoải mái. Cậu hình như đã quên mất Băng là người con gái của anh trai.

- Còn em dâu thì sao? - Khang tiếp tục - Anh nghi ngờ việc... em và thằng em anh ngủ chung giường đấy! - Cậu cười

Yến Chi nuốt khan, đúng là Khang thích đùa cợt kẻ khác.

- Anh cả à, em nghĩ anh cứ lo cho bản thân mình đi! Vợ chồng em vẫn rất tốt, anh không biết em yêu anh ấy nhường nào đâu! Còn anh, em không chắc tình cảm của cô người tình kia dành cho anh là gì?

Khang bất ngờ bị đá đau, giọng cậu vô cùng khó chịu:

- Nói rõ ý em đi!

- Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Anh quên là em đã từng làm phép thử xem... đối với cô ta, anh là gì à?

Mặt Khang đã tối sầm, cậu dằn giọng:

- Thôi ngay!

- Sao anh lại tức giận? Anh cần em tìm người làm phép thử lần nữa không? Cô ta... đối với anh...

Trong đầu Khang giờ đang hiện lên những lời nói của Thụy An hôm qua... “Con nhỏ đó... coi cậu... cũng y như cậu Chấn Nam thôi...”

- Im ngay! - Khang gắt lên cắt ngang lời Chi. Nhỏ không ngờ Khang lại giận dữ đến vậy, nhỏ chỉ định đùa cợt lại thôi

Khang bất giác quay sang nhìn Băng:

- Rốt cuộc... tình cảm của em với ta, là gì?

Băng nãy giờ đang chú mục vào Phong, chẳng để ý đến cuộc nói chuyện giữa Khang và Yến Chi, nên chẳng hiểu Khang đang hỏi gì.

- Tình cảm ấy là gì? Hả? - Khang hỏi lại vẻ sốt sắng.

- Hỏi... gì vậy? - Và thường khi Băng chẳng hiểu gì, nhỏ hay nói một cách dửng dưng và có chút xấc xược.

Điều đó làm Khang đã muốn điên lên biết bao lần. Cậu bỗng đẩy Băng, xô nhỏ vào tường, hai tay ghì lấy nhỏ:

- Em - yêu - ta! Hãy nói là em yêu ta! Em yêu ta!

Vẻ như Khang đang bị kích động. Yến Chi bắt đầu thấy chuyện rắc rối lên, khi Khang càng lúc càng nói nóng, còn Băng thì... càng lúc càng dửng dưng.

- Nói! Nói là em yêu ta!

- Không - thích! - Hai chữ phát ra nhẹ nhàng nhưng làm Khang... máu sôi lên! Tay cậu bất ngờ ghì chặt lấy hai vai Băng và một cách bạo lực, Khang kéo mạnh nhỏ lại sát mình, mắt muốn bốc hỏa và giọng gần như là rít lên:

- Em nói gì...? Nói lại... xem!

Chi không thể đứng yên mà xem được nữa, nhỏ nghĩ do lỗi của mình gây ra. Giờ mà Băng trả lời Khang y như câu nhỏ vừa nói nữa thì... chắc Khang sẽ bóp chết nhỏ mất thôi.

Trong lúc đang lúng túng không biết làm thế nào, Chi quay sang nhìn Phong xem cậu có đang thản nhiên mà ngoảnh mặt đi không, mà Chi nghĩ đương nhiên cậu sẽ làm thế! Nhưng Yến Chi nhầm! Toàn thân Phong đang bất động, và đôi mắt! Đôi mắt đang hằn lên những tia đỏ mờ... đang chú mục vào một chỗ. Chi quay lại nhìn, lập tức biết Phong đang trân trân nhìn vào anh trai, cái ánh nhìn đáng sợ và đầy hân thù! Đôi mắt sẫm màu với những tia đỏ ấy, Chi đã từng thấy - là hôm ở Party! một suy đoán lóe lên trong đầu Chi “ba giây nữa, sẽ có vật gì rơi xuống đầu Khang, hoặc cậu sẽ bị cháy thành tro!”

Chi lập tức lao đến, dùng hết sức đẩy Khang ra khỏi Băng...

- Anh cả! Thôi đi...

Thật may vì ngay lúc đó quản lý của Khang cũng đã xuất hiện và chạy đến cùng Chi kéo Khang ra...

- Cậu chủ! Bình tĩnh! Có chuyện gì vậy?

Khang đã bỏ Băng ra. Nhỏ vẫn thật sự chẳng hiểu Khang bị làm sao mà vô cớ nổi nóng. Còn Khang thì cơn giận dữ chưa nguôi, vẫn thở mạnh đều đều.

-Anh cả! Là lỗi của em! Em chỉ định trêu lại anh thôi, không ngờ lại khiến anh giận đến vậy! Em xin lỗi!

- Câm đi!

Khang cộc cằng nói rồi hằn học bỏ đi, không nhìn lại Băng lấy một lần. Tay quản lý bước theo cậu chủ luôn.

Chi nhìn Băng:

- Cô không sao chứ? Xin lỗi, tôi không cố ý đâu!

Băng hơi nhíu mày, thật sự vẫn chưa hiểu gì. Chi bước lại phía Phong, nhỏ an tâm khi thấy mắt Phong đã trở lại màu café đặc.

- Có lẽ nên về phòng gọi đồ, em làm bữa sáng ở đây mất ngon rồi anh!

Nhưng Phong không chờ Chi mà quay mặt lạnh lùng bước

...

Tay quản lý theo Khang về phòng, đã đoán được những việc rắc rối vừa xảy ra:

- Sao cậu chủ phải nổi nóng đến vậy? Vì vài lời khích bác của cô chủ mới sao?

- Ta muốn yên tĩnh!

- Việc người con gái ấy có tình cảm thế nào với cậu, quan trọng vậy sao?

- Cút đi! - Giọng Khang giằn xuống.

- Người tình chỉ để thỏa mãn dục vọng của cậu, vây mà giờ... cậu muốn biết cô ấy có yêu cậu không? Chỉ có một lý do... đó là cậu đã thật sự...

- Tao bảo mày cút! Cút! - Giờ thì Khang đã nổi nóng. Tay quản lý buộc phải quay đi, ra khỏi phòng... “Vì cậu chủ không thừa nhận thôi... Rằng cậu đã... yêu cô ấy mất rồi.”

... Yến Chi cứ đi loanh quanh trong phòng ngủ, hết đứng lên, lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên.

“Sao lúc ấy mình lại không nghĩ đến chứ? Bình thường anh Phong đâu có quan tâm tới anh cả? Đúng hơn là anh ấy chẳng quan tâm tới mọi chuyện xung quanh, vậy mà... Cả hôm ở Party, cả sáng nay nữa. Không! Không chỉ có thế! Còn chuyện cô giúp việc bị cả ấm nước sôi dội vào người... Điều gì làm anh ấy thay đổi? Chẳng phải...” - Chi mở tròn đôi mắt. – “Chẳng phải đều liên quan tới người tình của anh Khang sao?”

Chi lại đi loanh quanh, ôm đầu “Không! Không thể như thế! Cô ta thì liên quan gì đến anh Phong chứ? Chắc chắn không phải vì cô ta... nhưng... nhỡ phải thì sao? Không! Không! Trời ơi Yến Chi, mày phải tin tưởng chồng mày!... Trời ơi... mình chịu hết nổi rồi...”

Chi quyết định ra phòng ngoài, để mớ suy nghĩ rối tung ấy sang một bên. Nhỏ cũng chẳng có can đảm hỏi thẳng Phong...

Vẫn là không gian tĩnh lặng và rờn rợn, ánh sáng từ màn hình máy đủ cho Chi nhìn thấy Phong, cậu đang ngồi dưới khung cửa sổ, dựa tường. Và bàn tay đang đưa lên, Phong dốc một chiếc hộp nhỏ mở nắp vào miệng, cho những viên nhỏ xíu rơi ào ào xuống. Lập tức, Yến Chi lao đến, cúi người, dùng tay gạt mạnh tay Phong ra. Chiếc hộp văng đi, rơi xuống cạnh chân bàn, những viên thuốc tung tóe... Phong đưa ánh mắt lên nhìn Chi, cái ánh nhìn sắc và đáng sợ như lưỡi dao. Nhưng những viên Zkilico tan ở cuống họng làm Phong bình tĩnh lại trước khi nổi điên.

- Sao anh phải dùng nhiều thế vào lúc này? Anh mất bình tĩnh vì điều gì? Vì anh Chấn Khang hay vì... người tình của anh ấy?

Phong lại đưa ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn. Những câu hỏi của Chi thật ngốc nghếch vì Phong chẳng có lý do nào để phải trả lời nhỏ cả. Chi cũng biết giận dỗi với Phong là điều vô nghĩa, nên nhỏ từ từ ngồi xuống bên Phong và giọng đã dịu lại:

- Anh hay dùng thứ đó khi mất bình tĩnh phải không?... Nhưng nó lại làm anh mất ngủ đấy! Sao không dùng thuốc an thần? Nó sẽ làm anh dễ dàng chìm vào vô thức và quên hết những điều đang phải chịu đựng. Dù dùng nhiều cũng không tốt, nhưng nó tốt hơn vạn lần cái thứ ấy. Mỗi lần nó ngấm vào người là mỗi lần nó gặm nhấm và phá hủy sức lực, trí não và từng dây thần kinh của con người.

Chi quay sang nhìn Phong:

- Em không muốn anh dùng nữa... vì anh đã có em rồi, vợ anh này. Nếu anh khó chịu, anh mất bình tĩnh thì hãy chia sẻ với em. Nếu anh không chịu nổi mà phải nổi điện lên, hãy để em hứng chịu. Vì em là vợ anh và vì... em yêu anh hơn anh yêu em rât nhiều...

Chi từ từ ghé sát vào mặt Phong:

- Chúng ta... có thể trở thành vợ chồng theo đúng nghĩa không? - Nhỏ nhắm mắt, đẩy mặt gần hơn... cho đến lúc... đặt môi mình lên môi người con trai ấy. Trong Chi, lửa tình đang bùng lên mãnh liệt và niềm khao khát có được Phong quá lớn...

Chi tiếp tục ôm lấy cổ Phong, rướn người và hôn cuồng nhiệt hơn, không hề biết rằng, Phong vẫn chưa... nhắm mắt và chẳng hề muốn bắt cùng ham muốn của nhỏ.

Cửa phòng 102 mở hờ. Qua khe cửa, đôi mắt nâu trong veo nhìn thấy hết tất cả. Rõ ràng nếu chỉ thấy lưng Yến Chi thì cảng tượng ấy là một cuộc yêu mãnh liệt. Băng kéo cánh cửa đóng chặt lại, quay người bước. Nhỏ cảm thấy gì sao? Không tức giận, không khó chịu, chẳng có lý do gì để nhỏ cảm thấy thế. Vẫn bước đi thản nhiên, nhưng ở một góc nào đó trong trái tim, quả thực... nhỏ không thấy thoải mái chút nào, khi kẻ có khuôn mặt Chấn Nam ấy đang ở cùng người con gái khác...

Ham muốn đột ngột dừng lại, Chi đẩy người mình ra. Nhỏ thấy Phong, vẫn như kẻ vô hồn, bất động, đôi mắt nhìn qua chỗ khác và đôi môi vẫn khép chặt. Quá dễ để thấy rằng, Phong chẳng có cảm giác gì. Chi từng nghĩ kể cả không có tình yêu thì đứng trước một người con gái, không có thằng đàn ông nào là không có ham muốn, chưa nói chuyện người con gái đó đẹp và chủ động trước...

- Nếu anh chưa muốn, em sẽ chờ... chờ đến khi anh thật sự chấp nhận. Em giờ chỉ cần anh nhớ rằng: Em là vợ anh!

Chi đứng dậy, vào phòng trong, dù đã biết trái tim Chấn Phong không dễ gì tan chảy nhưng nhỏ vẫn thấy buồn.

- Cô không dám vác mặt về phòng cậu cả nữa phải không?

Bước chân Thụy An từ đằng sau tiến nhanh lên sát Băng. Băng vẫn đi chậm rãi.

- Dù sao cô cũng cần hiểu, cậu cả chỉ xem cô như loại gái bên ngoài cậu hay qua đêm thôi. Còn nữa, thứ như cô đừng mơ chạm được vào cậu hai!

An ghé sát tai Băng thì thầm, nhỏ chợt liếc thấy Chấn Khang từ xa đang tiến lại. An biết không nên tự chuốc rắc rối cho bản thân nên ném vào Băng một cái lườm khó chịu rồi quay người bước ngược lại. Không chạm mặt Khang lúc này vẫn tốt hơn.

Khang đã liếc thấy bóng cô quản gia.

- Em thấy không, chỉ cần không ở bên ta, em đã không được an toàn rồi.

Khang dừng bước, đang đứng trước người con gái của mình. Cậu thấy khó chịu khi ở trong phòng không có Băng, điều đó làm cậu thấy có lỗi hơn là giận dữ.

- Như nhau! - Băng buông một câu bình luận. Phải, nhỏ có thể an toàn khi Khang dễ nổi giận vậy sao?

- Em... - Khang chau mày. - Được! Được rồi... Sáng nay là ta nổi nóng quá. Ta xin lỗi! - Hình như Khang nhận ra mình trước nay chưa mở lời xin lỗi ai cả.

Lại vẻ lơ đễnh, Băng quay mặt đi. Thật ra nhỏ cũng chưa rõ chuyện sáng nay là thế nào, nhưng Khang xin lỗi rồi thì cũng... kệ!

- Nào, nào! Không phải em định giận chứ? Nửa ngày không thấy mặt em là hình phạt với ta đấy, người đẹp!

Khang kéo Băng lại, cúi xuống hôn lên làn môi mềm. Có lẽ cậu nhớ đôi môi ấy hơn cả nhớ Băng.

- Giờ em muốn làm gì? Có muốn nói... em yêu ta không? - Khang bật cười, hơi quay người, khoác tay lên vai Băng, kéo nhỏ đi.

- Đói!

- Được rồi! Món Pháp nhé! Người đẹp, em không thấy mình không lễ phép với ta chút nào à?

- Không!

Khang lại cười, đúng là hết nói nổi. Tay quản lý từ đâu chạy đến:

- Có lệnh của ông chủ ạ!

- Về phòng ta rồi nói.

Băng ngồi vào bàn ăn thịnh soạn, trong khi đó Khang lại bàn làm việc mở laptop. Tay quản lý bước đến gần:

- Sao?

- Chủ nhật, 7 giờ sáng cuộc gặp giữa các nhà đầu tư lớn và những vị lãnh đạo cấp cao sẽ diễn ra. Ông chủ muốn cậu chủ cùng tham dự!

Tay phải đang click chuột khựng lại, Khang nhìn tay quản lý:

- Ta?

- Vâng. Không chỉ là tham dự cùng. Ý ông chủ là muốn cậu nói chuyện với ngài Ủy Viên Kang, về một quan hệ hợp tác hữu nghị. Theo đó, ông chủ muốn ngài Ủy Viên giúp đỡ vấn đề các trạm hải quan trong nước, khi những tàu thiết bị của ta từ Nhật về.

- Một nhiệm vụ khó khăn. - Khang chợt cười khẩy. - Sao cha không nhờ đến thằng con thiên tài vậy?

- Ông chủ đương nhiên hiểu về ngoại giao, cậu chủ là người giỏi nhất!

- Được thôi, ta sẽ cho cha thấy thực lực của mình.

Khang cười, không hề để ý thấy Băng vừa liếc sang cậu một giây.

Khang biết ăn nói là một phần, nhưng điều làm Lâm Chấn Đông suy nghĩ thực là, ông không hề muốn đem cậu con thiên tài ra thế giới bên ngoài mà khoe mẽ. Nhiều kẻ đã biết ông có được ngày hôm nay là nhờ Chấn Phong, những kẻ đó rất muốn được sở hữu dù chỉ một phần bộ óc thiên tài ấy.

7 giờ 40 phút sáng.

- Lạ nhỉ? Hôm nay em không được ngon miệng thì phải?

Khang khoác vai Băng bước khỏi phòng ăn.

- Em thấy khó chịu chỗ nào à?

Băng lắc đầu. Cả nhỏ và Khang chợt dừng chân vì thấy Phong và Chi đang tiến lại. Chi đã cố đợi qua bữa sáng một lúc rồi mới kéo Phong đi, rốt cuộc lại vẫn chạm mặt Khang.

Băng ngước nhìn Chấn Phong, ánh nhìn không cảm xúc, cùng lúc cũng bắt gặp ánh mắt Phong đang nhìn nhỏ. Cả hai lập tức quay mặt đi, khi Phong thấy cái vẻ thân mật trở lại của Khang với Băng, còn Băng nhớ lại cảnh trong phòng 102 ngày hôm qua.

- Sao sang muộn vậy, em dâu?

- Em vẫn thấy có lỗi chuyện sáng qua mà, hai người ổn rồi sao?

- Có gì đâu mà chả không ổn! Em...

Khang ngừng nói vì cảm thấy áo bị giật nhẹ. Cậu nhìn sang bên.

- Về phòng đi!

Khang nhìn lại Chi:

- Người đẹp của anh muốn về rồi, nói chuyện với em sau!

- Ừm!

Chi nhìn theo Khang bước đi và chợt nhân ra tay Phong đã bỏ ra khỏi tay mình từ lúc nào.

- Cô ấy đẹp và kì lạ phải không anh? Người tình của anh Khang ấy? - Dù cố nói tự nhiện, không hiểu sao Chi vẫn nhấn giọng “Người tình của anh Khang”. Phong quay mặt đi, không trả lời như không nghe.

Cách đó một đoạn trên hành lang, quản lý của Phong đang chăm chú nhìn cậu chủ và cô chủ cùng vào phòng ăn. Hắn biết Phong mặc kệ cho Yến Chi muốn làm gì thì làm vì đó là ý ông chủ, và hắn lo lắng khi nhìn ánh mắt Phong khi cậu nhìn Băng.

- Điều gì làm quản lý lo lắng vậy?

Cô quản gia từ sau tiến lại, đứng ngay bên tay quản lý:

- Chắc chắn là vì cậu hai rồi, nhưng là chuyện cậu hai thoải mái với cô chủ mới hay chuyện... người con gái của cậu cả đây?

- Cô muốn gì?

- Cậu ba ra đi, chị Kiều Như cũng chết. Chẳng phải vì cô ta cả sao? Tôi chỉ muốn trừ khử mối nguy hiểm cho khu biệt thự này thôi. Và tôi nghĩ, quản lý cũng cùng suy nghĩ với tôi đấy.

- Điều tôi suy nghĩ, chỉ là làm cách nào để cô ta tránh xa cậu hai ra!

- Từ cậu ba, giờ đến cậu cả, đương nhiên mục tiêu tiếp theo là cậu hai rồi. Dù cậu hai vô tình thế nào, cũng không biết trước chuyện gì có thể xảy ra đâu.

- Giờ tôi cũng tin điều đó rồi (từ lúc gặp Băng trên hành lang va thử cảm giác tê liệt thần kinh khi nghe giọng nói ấy).

- Vậy tốt! Tôi muốn trả thù cho cậu ba, diệt trừ hiểm họa cho ông chủ. Còn quản lý muốn bảo vệ cho cậu hai. Sao chúng ta không bắt tay nhỉ?

- Có lẽ cô đã có ý gì hay?

- Cô ta còn được cậu cả bảo vệ, dĩ nhiên phải mượn tay cậu cả làm rồi...

- Ném đá giấu tay! Được lắm, điều cậu Chấn Khang ghét và căm hận nhất là...

- Sự phản bội!

- Có điều này cõ lẽ sẽ giúp ích đấy. Cô ta mắc một căn bệnh hiếm gặp, mất toàn bộ cảm giá đau đớn, bỏng rát và những cảm xúc bình thường của con người. Nhưng có một thứ có thể giúp cô ta trong vòng mười lăm phút: Nhiệt độ cơ thể xuống dưới 20°C!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3