Điệp vụ kết hôn - Chương 02
Chương 02
Mỗi năm Lục gia lại họp mặt một lần, đều là vì chúc mừng sinh nhật của bà cố nội Lục gia.
Sau khi ông Lục qua đời, bà trở thành người lớn tuổi nhất ở Lục gia, giờ bà đã tám mươi tư tuổi, từng trúng gió một lần, thần trí lúc tỉnh lúc mê, hiện tại sống một mình ở quê hương của Lục gia, thuê một y tá chăm sóc đặc biệt.
Mỗi năm Lục gia lại tổ chức sinh nhật cho bà, trước kia người đứng ra tổ chức là cha của Lục Thời Dư, giờ lại đổi thành bác của Lục Thời Dư, Lục Lan Hương.
Lục Lan Hương kết hôn bốn lần, có con ở khắp nơi, một trai ba gái, con trai và con gái lại có con của riêng họ nữa, cộng thêm người chồng hiện tại, một nhà gần hai mươi người, khí thế cũng không nhỏ, ngược lại, Lâm Ninh và Lục Thời Dư lại có vẻ đơn cô thế cô, không có chút trọng lượng nào.
Lâm Ninh biết rõ Lục Lan Hương chúc thọ mẹ, tuyệt không xuất phát từ lòng hiếu thảo, mà âm mưu của bà ta là chiếm lấy vùng đất không nhỏ được đứng tên của bà cố nội.
Bà ta chỉ sợ một ngày bà cố nội lơ đãng lại trao vùng đất này cho Lục Thời Dư, bởi vậy mới tìm mọi cách lấy lòng bà cố nội.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ! Đây là sợi dây chuyền vàng con tặng mẹ, chúc mẹ sống lâu trăm tuổi.” Lục Lan Hương cầm một sợi dây chuyền vàng nặng trịch đến, còn cẩn thận đeo cho mẹ.
Bà cố nội chẳng có cảm xúc gì với cái vòng vàng này, chỉ hỏi: “Thời Dư đâu? Sao Thời Dư chưa đến?”
“Đến rồi! Mẹ, Thời Dư không phải đang ở đây sao? Nó không còn nhỏ nữa, đã kết hôn rồi, nhìn cô bé cạnh nó kìa, vợ nó đấy, vì sinh nhật mẹ, con đã đặc biệt dặn tài xế đưa chúng đến đó.” Lục Lan Hương chỉ vào Lục Thời Dư vừa đến đã an vị trên ghế sopha không hòa hợp với mọi người, ánh mắt và giọng điệu đầy châm chọc.
Lâm Ninh ngồi cạnh Lục Thời Dư, trước sau vẫn giữ nụ cười vừa dịu hiền vừa xinh đẹp.
“Nó là Thời Dư à? Không giống! Vóc dáng Thời Dư rất nhỏ rất đáng yêu……” Bà cố nội nhìn Lục Thời Dư, biểu cảm có điểm ngỡ ngàng.
Lục Lan Hương trở mặt coi thường, thầm rủa: “Một già một trẻ đầu toàn bã đậu, phong thủy Lục gia rốt cuộc đã có vấn đề ở đâu?”
“Đừng lãng phí thời gian với hai đứa đần đó nữa, mẹ.” Người con lớn nhất của Lục Lan Hương, Vương Kiến Sinh khinh miệt nói.
“Đừng nói lung tung! Kiến Sinh, bà nội thỉnh thoảng rất tỉnh, đừng để bà nghe được.” Lục Lan Hương thầm mắng.
“Yên tâm, con thấy bà già đó ngơ ngẩn lâu rồi, không biết gì đâu.”
“Được rồi, câm miệng lại cho ta.” Lục Lan Hương giận dữ trừng mắt nhìn con.
“Này, có phiền không? Cắt bánh ngọt được chưa, lát nữa con còn có hẹn.” Con gái út của Lục Lan Hương sốt ruột nói.
“Con muốn ăn bánh ngọt! Con muốn ăn bánh ngọt!” Vài cháu trai của Lục Lan Hương cũng gào to.
“Được rồi! Cũng không cần hát mừng sinh nhật nữa, Mary, cắt hết bánh đi, mỗi người một phần.” Lục Lan Hương gọi giúp việc cắt bánh ngọt, sau đó nhân lúc mọi người đang mải ăn bánh, đi ra sân thượng, quay đầu vẫy tay với Lâm Ninh.
Lâm Ninh lại gần.
Lục Lan Hương giao cho cô một túi to, thì thầm: “Đây là tài liệu về chuyển nhượng cổ phần công ty, cô nghĩ cách để Thời Dư đóng dấu ký tên lên trên.”
“Vâng.” Lâm Ninh Thuận đỡ lấy cái túi.
“Chờ tôi lấy hết toàn bộ cổ phần công ty khoa học công nghệ Toàn Lục về tay, tôi sẽ cho cô và quê hương Đại Lục của cô một số tiền, đến lúc đó cô đi hay về là tùy cô.”
“Thật không? Đến lúc đó…… Tôi…… Có thể bỏ mặc Thời Dư, ly hôn với anh ta ư?” Cô cố ý hỏi.
“Đúng, chỉ cần xong chuyện này, cô được tự do.” Lục Lan Hương cười châm biếm.
“Vậy à……” Miệng cô đáp lại, nhưng ánh mắt thì lơ đãng nhìn Lục Thời Dư, anh rốt cuộc có biết đang bị bác mình hãm hại hay không?
Nói thẳng ra, cô không nhìn ra anh là bị tự kỷ thật hay là đang đóng kịch nữa?
Vì tình trạng bệnh của anh và hình ảnh của người mắc chứng tự kỷ nhìn không giống nhau.
Anh không làm ra động tác kỳ quái nào, mắt cũng không bị lé, anh chỉ không nói lời nào, không để ý đến mọi người, lúc này anh ngồi kia nhìn ngoài cửa sổ, vẻ ngoài tuấn tú nhã nhặn, nếu không nói, nào ai biết anh có bệnh.
Nhưng sau khi tiếp xúc với anh, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh như đang sống trong một thế giới của mình, trong thế giới đó, chỉ có mình anh, anh không cần, cũng không muốn bất kỳ ai có mặt.
Hơn nữa, anh luôn im lặng.
Từ khi kết hôn đến nay, cô chưa từng thấy anh mở miệng nói một chữ, hoàn toàn không, giống như một kẻ câm điếc.
Thứ duy nhất cô có thể chắc chắn là, anh không phải kẻ điếc.
Cô biết anh nghe thấy, nhưng anh lại không đáp lại.
Coi thường, cơ bản không nhìn người xung quanh, luôn trốn trong thế giới riêng của mình, không nghe, không nói, không nhìn, thật sự nếu mà giả vờ đến được tận cái độ này, cho dù không bệnh cũng là không bình thường.
“Ta nghĩ cô cũng không muốn ở cạnh cái tên thiểu năng trí tuệ kia suốt đời đúng không?” Lục Lan Hương mỉa mai, quay về phòng khách.
Thiểu năng trí tuệ, từ này thật đả thương người……
Lâm Ninh lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Lục Lan Hương, thật sự cảm thấy bi ai thay Lục Thời Dư vì có người bác nhẫn tâm như vậy.
“Không ngờ tên đần Thời Dư kia lại có thể cưới được một cô em Đại Lục xinh đẹp như vậy, may mắn thật.”
Một giọng nói ngả ngớn bỗng vang lên sau lưng cô, cô quay đầu lại nhìn thấy con trai của Lục Lan Hương -Vương Kiến Sinh, lập tức giả vờ cười e lệ chào hỏi.
“Anh họ.” Vương Kiến Sinh hơn Lục Thời Dư năm tuổi, nhưng vì béo nên nhìn hắn như người trung niên.
“Anh cầm bánh ngọt đến cho em.” Đôi mắt như tên trộm của Vương Kiến Sinh nhìn cô, ân cần đưa bánh ngọt.
“Cám ơn.” Cô đón lấy đĩa bánh cũng không ăn, vì rất ghê tởm.
Bình thường nếu có gã đàn ông nào dùng loại ánh mắt này nhìn cô, đã sớm bị cô đạp cho bẹp ruột rồi.
Nhưng giờ cô đang là Lục phu nhân “dịu dàng”, cho nên đành kiên nhẫn thôi.
“Người đẹp như em mà phải lấy tên ngu như Thời Dư, có phải rất tủi thân không?” Vương Kiến Sinh vừa nói vừa từ từ đến gần cô.
Đầu tiên nghe thấy Thời Dư cưới một cô em Đại Lục, hắn còn tưởng là một cô gái quê mùa, hôm này vừa gặp, mới phát hiện đúng là một mỹ nữ tuyệt đẹp!
Bạch tịnh tú uyển (1), dáng người yểu điệu, đôi mắt đầy nước mở lớn, khóe môi mỉm cười, không quyến rũ, cũng rất có hương vị, anh nhìn mà ghen tỵ muốn chết.
“Thời Dư không phải người ngu.” Lâm Ninh thay lời Lục Thời Dư nói.
“Dù không phải, cũng chẳng kém bao nhiêu, khi ba mẹ nó chết, ở lễ tang nó chỉ biết ngây ngốc, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, có khi, chúng tôi đến nhà nó tùy tiện lấy vài món, nó cũng không biết, đầu óc nó có vấn đề khá lớn, chẳng biết gì cả….”
Cách nói của Vương Kiến Sinh khiến lửa giận của Lâm Ninh bốc lên bừng bừng.
Người nhà này đúng là khinh người quá đáng! Bọn họ coi Lục Thời Dư là cái gì?
Tiếp theo, tay Vương Kiến Sinh lại không an phận đặt lên vai cô, cười đến dâm đãng: “Anh đoán, tên kia ngay cả cách yêu vợ mình thế nào chắc cũng không biết đâu nhỉ!”
Ngón tay trỏ của cô hơi run một chút, thiếu tý nữa thì tung nắm đấm ra, nhưng vẫn nhịn xuống.
Ai~~! Chịu đựng thật là khổ.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Cô rủ mắt xuống, che đi sát khí sắc bén trong mắt mình.
“Ai!, chuyện này sao mà không hiểu? Con gái đẹp như em, không có đàn ông tưới đều (2), thật đáng thương……” Anh càng nói càng làm càn.
Cả năm ngón tay của cô đều đang run, tên khốn kiếp này đáng ăn đòn!
“Nếu nghe lời anh, chắc chắn sẽ khiến em sung sướng vô cùng……”
Vương Kiến Sinh đang nói dở, bỗng ngẩn ngơ, vì anh thấy Lâm Ninh “cố ý” lấy bơ bánh ngọt trong tay cô đặt dưới đũng quần của anh, sau đó vô tội gào to…
“Ôi chao! Anh Kiến Sinh, anh làm gì thế? Sao anh lại lấy bánh ngọt của em bôi vào chỗ … quần anh vậy?” Cô lớn tiếng kêu sợ hãi.
Trong phòng khách xôn xao một trận, toàn bộ mọi người đều chạy ra sân thượng.
“Sao lại thế này?” Lục Lan Hương ngạc nhiên mở to mắt.
“Con cũng không biết! Anh Kiến Sinh nói muốn biểu diễn sở trường vô song của anh ý cho con xem, sau đó liền đem bánh ngọt bôi…… nơi đó……của ….”
Lâm Ninh chỉ vào chỗ kín của Vương Kiến Sinh, dáng vẻ như sợ hãi không biết phải làm sao.
Tất cả mọi người cùng mở lớn mắt nhìn vào—bơ bánh giữa hai chân Vương Kiến Sinh.
(1) duyên dáng nõn nà
(2) tự hiểu tự hiểu, ai ko hiểu xin mời vào phòng tư vấn giải đáp thu phí mới mở nha ^^
“Kiến Sinh? Con……” Lục Lan Hương căm tức nhìn đứa con bỏ đi kia.
“Không, không phải con……” Vương Kiến Sinh ngạc nhiên há hốc mồm, muốn giải thích, nhưng mới mở miệng, vợ hắn đã vọt đến, hung hăng tát hắn một cái như trời giáng.
“A! Cô…… cô muốn gì?” Vương Kiến Sinh đau đớn che mặt kêu to.
“Vương Kiến Sinh, anh đúng là tên dê già không biết xấu hổ!” Vương phu nhân tức giận mắng to.
“Không phải, là cô ấy……” Vương Kiến Sinh chỉ vào Lâm Ninh, thở hổn hển.
“Em không biết anh Kiến Sinh muốn làm gì, nhưng anh ấy đến gần chỗ em, còn nói cái gì mà anh ấy sẽ làm em sung sướng vô cùng……” Lâm Ninh giả bộ làm một người con dâu nhỏ bé vừa ngây thơ lại vừa yếu đuối.
Mọi người lại há mồm thở mạnh.
“Kiến Sinh, con thật là……” Người chồng thứ ba của Lục Lan Hương lắc đầu coi thường.
“Mất hết cả thể diện! Lại còn là vợ của em họ……” Ngay cả em gái Vương Kiến Sinh cũng nhìn hắn khinh bỉ.
“A! Đây là quấy rối tình dục! Quấy rối tình dục!” Đứa con bảy tuổi của Vương Kiến Sinh hô to.
“Câm miệng!” Vương phu nhân thở phì phì cốc vào đầu con.
“Mẹ, sao mẹ đánh con? Đây đúng là quấy rối tình dục thường nói trên tivi mà……” Bé trai chống đối gào thét.
“Quấy rối tình dục là gì vậy?” Cô bé con tò mò hỏi.
“Chính là chàng trai ăn cắp cái đấy của cô gái……”
“Đủ rồi!” Vương phu nhân mắng con trai, lại nhìn sang ông chồng trách móc: “Anh lộn xộn bên ngoài còn chưa đủ à? Muốn tôi thiến anh đi mới an phận đúng không?”
“Mụ đàn bà này……” Vương Kiến Sinh cũng tức giận, mặt đỏ đến tận mang tai.
“Tôi làm sao? Làm sao?”
“Mụ điên!”
“Anh dám mắng tôi điên?”
“Ầm ỹ muốn chết, mau đi thay quần áo đi, khó coi chết đi được!” Lục Lan Hương nghe không nổi nữa, quát chói tai một tiếng.
Vương phu nhân lập tức véo tai Vương Kiến Sinh mắng to: “Anh đi vào cho tôi!”
“A…..” Vương Kiến Sinh ngậm đắng nuốt cay, cứ như vậy bị bà xã túm về phòng.
Ngay khi bên ngoài đang loạn lên, Lâm Ninh lén lút trở về cạnh Lục Thời Dư, bưng đĩa bánh anh vẫn chưa đụng đến lên, ăn từng miếng từng miếng, giống như mọi chuyện xảy ra chẳng liên quan đến cô.
Ánh mắt Lục Thời Dư đang nhìn ngoài cửa sổ lại kéo về, dừng trên mặt cô vài giây, lại chuyển đi nơi khác.
Lâm Ninh không chú ý, bởi vì mấy tên tiểu quỷ lúc này đang xông lại đây, lấy chai xịt ruy băng trong đám cưới, cùng phun lên cô và Lục Thời Dư.
“Lêu lêu! Chú rể ngu ngốc cô em Đại Lục! Chú rể ngu ngốc cô em Đại Lục!”
Lâm Ninh bị phun lên mặt, cơn tức bốc hết lên. Tên tiểu quỷ coi trời bằng vung này, tất cả đều bị người lớn làm hư rồi! Thật đáng đánh đòn!
“Ha…… cười đi cười đi…… Bọn mày xem, ông này chẳng có cảm giác gì cả, như thằng ngốc ý…… đúng như mẹ tao nói, là tên đần độn……”
Lũ trẻ chỉ vào Lục Thời Dư bất động ngây ngốc bị phun ruy băng ngập đầu mà cười to.
Lâm Ninh thấy anh bị tiểu quỷ ức hiếp, càng giận, bánh ngọt trong tay vừa để xuống, nghiêng người về phía trước, đoạt lại cái chai xịt trong tay đứa bé, dùng nụ cười dịu dàng điềm đạm nhất nói với chúng: “Đừng làm vậy nhé! Anh bạn nhỏ, làm vậy rất—nguy—hiểm!” Cô vừa nói, năm ngón tay đã từ từ nắm chặt, bóp cái chai đến méo đi.
Bọn trẻ bị dọa đến đờ người, tất cả nín thinh.
Bình sắt rắn chắc kia… ở trong tay cô…. Giống như nắm mỳ….
“Phải ngoan, biết không?” Giọng nói dịu dàng, nhưng hai mắt lại sắc như đao.
Bọn trẻ hoảng sợ gật đầu lia lịa.
“Còn nữa, anh ấy không ngốc, anh ấy là cậu bọn con, cùng nói xin lỗi cậu, được không?” Mềm mỏng hỏi, tay lại làm chiếc bình kia ngày càng méo xẹp đi.
Bọn trẻ nào dám nói không được, giọng nói gần như còn nhanh hơn cả hét, chỉ sợ nói chậm, kết quả còn thảm hơn cái bình kia.
“Cậu, xin lỗi! Xin lỗi……”
“Mà ta, là mợ các con.” Cô nhắc nhở.
“Mợ,……xin lỗi……” Bọn trẻ cảm thấy bà mợ này siêu khủng bố.
“A…… Các con ngoan quá! Về sau không được phép vô lễ với cậu biết chưa!” Cô cười khen ngợi, còn vươn tay kia ra nhẹ nhàng vuốt lên đầu đứa bé bị cô giật mấy bình xịt.
Hai mắt đứa bé kia mở to kinh dị, nghĩ mình chết chắc rồi! Sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, muốn khóc cũng không dám khóc.
“Tốt lắm, đi chỗ khác chơi đi.” Cô nói xong liền trả cái chai bẹp về tay thẳng bé.
Thằng bé kia run như cầy sấy cầm lấy cái chai, xoay người chạy trối chết, những đứa bé khác cũng lập tức giải tán, đều chạy đi tìm cha mẹ chúng.
Lâm Ninh tức cười hừ lạnh một tiếng, gỡ bỏ những dải băng trên người xuống, xoay người cũng tiện tay làm giúp Lục Thời Dư, nhưng khi cô quay đầu lại, đã thấy anh nhìn chăm chú.
Anh đang nhìn cô.
Cô ngẩn ra, rất nhanh nặn ra nụ cười hoàn mỹ nhất: “Bọn trẻ này nghịch quá, đúng không?”
Anh không nói.
Chuyện bình thường, chắc anh câm rồi!
Nhưng anh cũng không giống lúc trước lập tức xoay đầu, mà vẫn nhìn cô chòng chọc.
Chuyện rất không bình thường.
“Sao vậy?” Cô vẫn giữ nụ cười, trong lòng lại thầm sinh ra cảnh giác.
Vừa rồi cô cố ý dùng thân mình che khuất, chắc anh không nhận ra cô bóp nát bình xịt chứ?
Lục Thời Dư im lặng, bỗng vươn tay đến chỗ cô, rất nhanh lau đi vết bơ trên cằm cô.
Cô ngạc nhiên, còn chưa hoàn hồn, Lục Lan Hương đỡ bà cố nội đến, nói: “Thời Dư, bà nội muốn nhìn mặt con một chút.”
“Thời Dư à! Bà nội rất nhớ con….” Bà cố nội run rẩy vươn tay.
Lục Thời Dư đứng lên, đi đến chỗ bà cố nội, cúi người ôm thân hình nhỏ bé của bà.
“Thời Dư à….. Thằng cháu ngoan đáng thương của bà!” Bà cố nội như minh mẫn lại, ôm anh, không ngừng thở dài.
Lâm Ninh có điểm kinh ngạc, thì ra người đàn ông tự kỷ Lục Thời Dư này cũng biết ôm người à?
“Thời Dư chỉ biết chạm vào người nó tin tưởng nhất, nhiều năm như vậy, nó chỉ biết ôm mẹ nó và bà nội.” Lục Lan Hương thì thầm dặn dò bên cạnh cô.
Chỉ biết chạm vào người anh tin tưởng nhất? Vậy anh vừa mới đụng vào cô…..
Cô sờ cằm mình, trái tim khẽ rung động.
“Lấy được sự tín nhiệm của nó, mới làm việc được. Lúc trước ta phái người giúp việc đi cũng bị nó khóa cửa lại không cho vào, hoặc nửa đêm đi dọa người, nhưng cô ở với nó một tháng rồi giải quyết xong là không còn việc gì nữa, nó cũng tỏ vẻ không ghét cô, cho nên, cô phải cố lên, tìm cách vào phòng nó, thu phục nó.” Lục Lan Hương lại nói.
“Vâng.” Miệng cô thì đáp, trong lòng lại chán ghét lại ác cảm với Lục Lan Hương.
“Con là vợ Thời Dư à? Tên gì vậy?” Bà cố nội hỏi cô, nhìn chẳng ra điểm ngơ ngẩn nào.
“Bà nội, con là Lâm Ninh.” Cô cung kính trả lời.
“Linh Linh? Tên gọi như tiếng chuông nhỉ….”
“Dạ vâng!” Cô cười. Bà cố nội thật ra rất đáng yêu.
“Đến đây, ta xem nào….. Ai!” BÀ nội đi đến chỗ cô, chân bỗng mềm nhũn rồi ngã xuống.
Lục Lan Hương gần bà nhất nhưng lại không nhúc nhích, cô mắt sáng tay nhanh vội đỡ lấy bà nội, cũng dìu bà đi đến ghế sopha.
Bà nội vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn cô, kéo tay cô, không ngừng đánh giá cô.
“Ồ, ngoại hình thật khá đó! Mắt hạnh thật to, mới nhìn đã thấy thông minh và tài giỏi rồi, chắc chắn là một cô dâu tốt…”
Vị bà cố nội này nói rất đúng, chỉ có những tên đàn ông ở bộ kia mới không có mắt. Cô cười hả hê trong lòng.
“Linh Linh à, con cần phải chăm sóc Thời Dư của chúng ta thật tốt nhé…..” Giọng nói của bà nội không giống như ra lệnh, mà là một thỉnh cầu.
“Vâng, bà nội.” Cô thuận miệng đáp ứng, không để ý đến Lục Thời Dư nhìn cô một cái rất nhanh.
“Thời Dư không có bệnh, chẳng qua nó chỉ không thích nói chuyện mà thôi, lại không thích cười, nó rất bình thường, hơn nữa rất thông minh, nó tuyệt đối không phải người điên…..”
“Con biết rồi, bà nội.” Cô đáp, trong lòng lại nghĩ, qua đêm nay, cô sẽ biết Lục Thời Dư có phải có bệnh thật hay không?
“Đến đây, ta cho con xem, Thời Dư của chúng ta trước đây rất đáng yêu, khi nó sinh ra đã hơn bốn cân, bụ bẫm, hơn nữa còn rất thích cười…..”
Cười? Thì ra cái từ này cũng từng xuất hiện trong sinh mệnh của Lục Thời Dư à? Cô còn tưởng trời sinh anh đã quái dị rồi ấy chứ.
Lâm Ninh cười nhạo trong lòng, liếc về phía Lục Thời Dư, lại thấy anh cũng đang ngắm cô!
Ơ? Cô ngẩn ra, trái tim lại đập nhanh một nhịp.
“Còn nữa, phản ứng cực nhanh và khả năng nhớ nhanh của nó cũng rất siêu, liếc mắt nhớ trăm dòng, đã nhìn qua là không thể quên được…..”
Nhớ được mười đã vật vã rồi, còn một trăm cơ á? Cô thầm chế nhạo.
Tiếp theo, bà nội kéo cô, càng không ngừng nói về quá khứ của Lục Thời Dư, cô chỉ có thể kiên nhẫn ngồi nghe, căn bản không đi được.
Không biết sau bao lâu, Lục Lan Hương bận rộn một vòng trở về, nhíu mày, quát khẽ: “Lâm Ninh, sao con còn ở đây? Thời Dư đâu?”
“Thời Dư? Anh ấy…. Ơ? Người đâu rồi?” Cô tìm trái tìm phải, cũng không phát hiện ra bóng dáng Lục Thời Dư đâu.
“Con thật là, Thời Dư chắc chắn về nhà rồi! Nó tuyệt đối không ra khỏi nhà hơn hai giờ đâu, giống như đồng hồ sinh học còn tốt hơn cả báo thức, cho dù không nhìn thời gian, sau hai giờ nó cũng sẽ về nhà.” Lục Lan Hương vội mắng.
“Cái gì? Anh ấy về rồi?” Sắc mặt cô biến đổi. Toi rồi! Lục Thời Dư giờ đã về rồi?
“Mau về đi! Không tên quái thai kia lại nhốt con ngoài cửa đấy.” Lục Lan Hương cảnh cáo.
“Vâng! Con về ngay…..” Cô vội đứng dậy, không quên tạm biệt bà cố nội: “Bà nội, con đi đây, bà bảo trọng nhé.”
Bà cố nội cũng không biết nghe có hiểu không, vẫn nhìn cô cười ngây ngô.
“Được rồi! còn chờ gì nữa? Đi mau đi!” Lục Lan Hương đẩy cô đi.
Cô nhanh chóng vọt ra khỏi nhà họ Lục, tài xế và xe đã biến mất.
“Tên đàn ông tự kỷ này, về nhà cũng không nói một tiếng! Chắc anh ta quên mình cùng đến với anh ta mất rồi?”
Thấp giọng tức giận, cô vừa tức lại vừa sốt ruột muốn tìm di động báo cho Kha Tấn Duy, nhưng tìm cả nửa ngày mà chẳng thấy di động đâu.
“Kỳ lạ, chẳng lẽ mình không mang ra ngoài?” Cô bực bội nhíu mày, nghĩ lại một chút, tin là chính tay mình đã bỏ vào túi rồi, nhưng vì sao di động lại biến mất không lý do như thế?
Nhưng cô cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều, giờ cô phải mau chạy về nhà mới được.
Bởi vậy, cô không dây dưa nữa, chặn xe tắc xi lại, bằng tốc độ nhanh nhất trở về căn hộ cao cấp của Lục Thời Dư.