Điệp vụ kết hôn- Chương 08
Hôm sau, gần giữa trưa, Lục Lan Hương đến nhà, kiêu ngạo ương ngạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến, nghiễm nhiên là chủ nhân nhà này, hoàn toàn không để Lục Thời Dư vào mắt.
“Tối mai là tiệc chiêu đãi chủ quàn của Toàn Lục, mang Thời Dư cùng đến, các đổng sự đều muốn chào đón người có cổ phần lớn nhất công ty này.” Lục Lan Hương ra lệnh cho Lâm Ninh.
Hừ! Biết rõ Lục Thời Dư không tiếp xúc với người ngoài, còn sắp xếp để các đổng sự gặp anh, thật là ác.
Lâm Ninh hừ lạnh trong lòng, có điều trên mặt lại là nụ cười ngọt ngào của vợ hiền, nghe lời gật đầu nói: “Dạ.”
Về phần Lục Thời Dư, anh đã từ ông chồng đẹp trai biến trở về mắc chứng tự kỷ, lẳng lặng ngồi trên sopha xem tivi, hoàn toàn chẳng để ý tới bác anh.
“Thời Dư, con phải đi gặp các đổng sự, biết không?” Lục Lan Hương miệt thị nhìn một cái, rồi thấp giọng nói thầm: “Bằng không, làm sao họ có thể biết tên ngốc như anh còn sống hay đã chết?”
Lâm Ninh khẽ chau mày, nhìn lén Lục Thời Dư.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, giống như không nghe, không phản ứng.
“Chậc, đúng là tên chán đời, như là câm điếc, một câu cũng không xong, cô có bản lĩnh sống bình yên với nó hơn mộ tháng, tính ra cô cũng giỏi.” Lục Lan Hương lại nhìn Lâm Ninh.
Lâm Ninh thầm xem thường, cô cũng từng nghĩ đến anh câm điếc, nhưng trên thực tế, anh còn lợi hại hơn cả mỏ nhọn.
“Còn nữa, cô cần phải trang điểm chút, đừng lộ ra dáng vẻ cô em Đại Lục.” Lục Lan Hương lại dặn.
“Tôi biết rồi.”
Tuy Lục Lan Hương nói như vậy, nhưng trong lòng bà biết rõ ràng Lâm Ninh cũng không xấu, ngược lại, còn rất xinh đẹp, nếu không thằng con háo sắc của bà sẽ chẳng làm phiền cô.
Nhưng sao mới mấy ngày không gặp, cô lại càng trở nên xinh đẹp rạng ngời, chẳng lẽ……
“Đợi chút, cô và Thời Dư đã lên giường sao?” Bà hỏi thẳng.
“A?” Lâm Ninh quá mức kinh ngạc, nhưng lại quên phủ nhận, đương nhiên, cô càng kinh ngạc làm sao bà ta có thể biết.
Lúc này, Lục Thời Dư ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô, khóe miệng khẽ gợi lên.
“Hừ, xem ra Thời Dư cũng khó tránh mỹ nhân kế, bị cô mê hoặc. Cô làm rất tốt, bởi vậy nó do cô quản, trước đêm mai phải mang cả con dấu chuyển nhượng cổ phần của nó đến nữa.”
”Vâng……” Cô cúi thấp đầu, chột dạ nghĩ, người bị quyến rũ cuối cùng là ai đây? Ngoan ngoãn bị sai khiến là ai đây?
“Này, cầm thẻ này đi mua lễ phục.” Lục Lan Hương đưa cho cô thẻ bạch kim.
Cô vừa nhận đã thấy, đây đúng là thẻ tín dụng của Lục Thời Dư
“Cố mà xài, dù sao cũng là Thời Dư trả tiền.” Lục Lan Hương cười gian ác.
“Đây là…… bà làm giúp anh ấy?” Cô nén lửa giận, hỏi.
“Không phải, đây là cha nó làm, còn mở riêng tài khoản có thể khấu trừ, hàng năm cổ tức cổ đông đều tự động chuyển đến để cung cấp học phí và chi phí sinh hoạt ở nước ngoài cho nó, sau đó tôi muốn lo hậu sự giúp cha mẹ nó, đã lấy thẻ này từ chỗ anh tôi, nghĩ cách thay đổi địa chỉ đến chỗ tôi… Ha ha, thẻ này dùng tốt lắm, tiền điện tiền nước nhà tôi đều dựa vào nó cả.” Lục Lan Hương đắc ý cười nói.
Quả thực khinh người quá đáng!
Cô hận không thể đánh một cái vào mắt già nua vô sỉ của Lục Lan Hương.
“Được rồi, đêm mai có màn quan trọng, nếu làm tốt, Toàn Lục sẽ là của tôi, đến lúc đó, cô có thể rời khỏi vị trí này rồi.” Lục Lan Hương hạ giọng nói với cô.
Tay cô đang run, bởi vì rất muốn đánh người.
Hơn nữa nghe thấy Lục Lan Hương gọi Lục Thời Dư như thế, lý trí của cô căn bản không nén được lửa giận
“Được, cậu đi trước, tôi lên ngay.” Lục Thời Dư trả lời.
“Vâng.” Quái Thú thẳng vai, nhìn về phía Lâm Ninh mặt đỏ xấu hổ, trong miệng tùy ý ngâm một bài hát chưa từng nghe qua.
Tình yêu rất mù quáng, tình yêu sẽ hỏng việc, nhưng anh tình nguyện mù quáng, tình nguyện hỏng việc, cũng không muốn nhìn em khóc, nhưng mà nếu em không khóc, chúng ta cũng sẽ chết……
“Quái Thú.“Lục Thời Dư lạnh lùng lườm anh.
“Được được được, tôi đi tôi đi.” Quái Thú thức thời làm mặt quỷ, đi trước chui vào cửa ngầm, lên tầng trước.
Lâm Ninh đương nhiên nghe được Quái Thú có ý kiến với họ, nói thẳng ra, cô cũng chẳng hiểu vì sao Lục Thời Dư phải mạo hiểm như vậy.
CIA làm hết sức như thế, cô hết nhiệm vụ rồi còn ở lại bên cạnh anh, sớm muộn gì cũng tạo ra nghi ngờ
“Em đang nghĩ gì?” Anh hỏi cô.
“Không có gì.” Cô lắc đầu.
“Em cho là anh đang mạo hiểm sao?” Anh liếc cô.
Cô ra vẻ sợ hãi nhìn anh, thật sự không hiểu là anh quá nhạy bén, hay là cô quá ngốc.
“Không phải anh đang mạo hiểm, anh chỉ tạo ra hồi ức.” Anh cười nhẹ.
Tạo ra hồi ức, là ý gì?
Cô khó hiểu, nhưng anh cũng không giải thích nhiều.
“Anh có việc lên trên, sẽ xuống nhanh thôi.” Anh nói rồi vào phòng, biến mất trong cửa ngầm ở tủ quần áo.
Cô đứng ở phòng khách, nhìn cửa phòng kia, trái tim dao động.
Hiện tại anh ở trên tầng, đúng là cơ hội vào phòng anh, có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó.
Nghĩ thế, cô liền vội đi vào trong phòng, bắt đầu tìm kiếm.
Đáng tiếc phòng anh rất đơn giản, dọn dẹp không có một hạt bụi, căn bản chẳng tìm ra manh mối gì, cuối cùng cô nhìn vào chiếc máy tính trên bàn kia.
Trong máy tính này thể nào chả có tư liệu gì?
Bật máy, máy tính khởi động rất nhanh, cô gõ bàn phím, đi vào từng file lưu trữ.
Hồ sơ bên trong đều bỏ khóa, cô mở ra dễ dàng, kiểm tra một lát, sau đó cô tìm đến cái theo lời Kha Tấn Duy.
Cô mở to mắt, tim đập tận cổ.
Từ ngày đầu tiên cô gặp anh, bắt đầu từ câu đầu tiên cô nói, anh đều nhớ kỹ, chẳng quên gì cả.
Hơn nữa, mỗi một ngày đều ghi lại, kèm thêm ảnh chụp của cô, không phải khỏa thân hay ảnh kỳ quái, tất cả đều đặc tả biểu tình gương mặt cô.
Có cười, giận, ngẩn người, nói thầm, tò mò, chăm chú, đáng yêu, mặt quỷ
Tấtd cả đây đều là lúc cô ở cạnh Lục Thời Dư, bởi trong ảnh chụp, ánh mắt của cô đều nhìn theo một tiêu điểm.
Cô không thể thở nổi.
Vì sao Lục Thời Dư phải làm như vậy? Là nguyên nhân gì, sẽ khiến một người đàn ông ghi lại từng câu nói của một người con gái, còn chụp ảnh đủ loại nét mặt của người con gái đó khi nhìn anh?
Là muốn đề phòng cô? Nghiên cứu cô? Hay là bởi vì……
Thích cô?
Phỏng đoán cuối cùng khiến cô run rẩy toàn thân, sau đó cô chợt nghĩ ra gì đó, vẻ mặt sợ hãi cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biến.
Cô bị lừa rồi.
Cô mở to hai mắt, cả kinh nói: “Chuyện lúc ấy, anh ở hiện trường?”
“Đúng, ăn vừa dùng cơm xong với họ, họ muốn anh chờ trước nhà ăn, bọn họ đi lấy xe đến, sau đó, bãi đỗ xe xảy ra vụ nổ mạnh…” Nét mặt anh trở nên lạnh nhạt.
Cô che miệng hít vào, tưởng tượng cảnh anh năm đó gặp phải, dạ dày co thắt lại.
“Trong nháy mắt đó, anh bị đánh ngã, trong mắt chỉ nhìn thấy một màu lửa, cùng mảnh vỡ thủy tinh văng bốn phía, còn có thi thể… đầy mùi khói… mùi cháy…” Anh nói như người máy.
“Đừng nói nữa!” Cô nôn nao.
Cô đúng là ăn no rảnh việc, làm sao nhắc đến đề tài này lại chạm vào vết sẹo của anh chứ.
Anh ngậm miệng, tầm mắt bắn đến chỗ cô, không biết đang nhìn gì.
Cô sợ hãi dựa vào ghế, tiến lên ôm mặt anh, gọi anh: “Thời Dư anh nhìn em, nhìn em đi!”
Vài giây sau, ánh mắt anh mới chậm chạp kéo về dừng trên gương mặt cô.
Trong mắt anh như lắng động ngàn tấn đau thương, khiến trái tim cô nhói đau, vì thế, cô kiễng mũi chân, chủ động hôn môi lạnh băng của anh.
Anh từ từ nhắm mắt lại, tham luyến nụ hôn ấm áp của cô, càng không ngừng hôn lại cô.
Nụ hôn dài này, giằng co rất lâu, cuối cùng, ngược lại biến thành anh chủ động, triền miên không ngớt.
Cô thở dốc, sắp không thở nổi, cũng không dám đẩy anh ra, cố gắng ngừng lại, nghẹn đến phát run.
“Phì!” Lục Thời Dư bật ra tiếng cười trên môi cô.
Cô sửng sốt, mở mắt ra, phát hiện anh đang nhìn cô tà ác.
“Thì ra anh giả vờ đáng thương là có thể làm em động lòng.”
“Anh giả vờ?” Cô giận dữ.
“A…… Không thể tưởng được chiêu này dùng tốt vậy.” Anh xấu xa còn chạm vào môi cô lần nữa.
“Tên khốn này lại gạt tôi!” Cô dùng sức lau môi, tức giận đến đánh vào mặt anh một cái.
Anh đón được tay cô, cười khẩy nói: “Là em dễ lừa mà, Lục phu nhân.”
Dứt lời, anh buông cô ra, đi vào phòng khách.
Cô đang muốn đuổi theo anh, lại dừng lại, cúi đầu nhìn một tầng mồ hôi trên vừa bị nắm, ngực bị chấn động mạnh.
Không phải anh giả vờ, anh chỉ không muốn để cô thấy anh yếu ớt.
Người này……
Đáy mắt cô hiện lên sương mờ.
“Này vợ, mau tới đây, chồng có quà muốn tặng.” Lục Thời Dư gọi cô từ phòng khách.
Cô thu cảm xúc đau lòng, cố ý đổi nét mặt đi đến chỗ anh.
“Đừng tùy tiện gọi tôi là vợ! Tôi không phải vợ anh!” Cô nhìn anh, trong mắt lại tràn đầy nhu tình.
“Đã lên giường rồi, cái gì cũng đều làm cả, làm sao có thể không phải?” Anh trêu đùa.
Trái tim cô hoảng hốt.
Đúng vậy! Dù trên danh nghĩa hay là thật, cô đều đã là vợ của Lục Thời Dư.
“Đây là lễ phục em phải mặc tối mai, đi thử mặc cho anh xem.” Anh đưa một chiếc hộp lớn cho cô.
Cô thật kinh ngạc: “Lễ phục? Anh đùa hả? Mua ở đâu?”
“Trên mạng. Giờ trên mạng cái gì cũng mua được.”
“Nhưng mà tôi chưa mặc thử, làm sao anh biết có vừa không?” Cô nhíu mày.
“Em biết số của em mà! 34C. 24. 35!” Anh híp mắt đánh giá ba vòng của cô.
Cô đỏ mặt, há hốc mồm.
Tên khốn này, mò mẫm cô rõ thế sao?