Điệp vụ kết hôn- Chương 09
Tiệc chiêu đãi của Toàn Lục có mức xa hoa vượt quá trình độ tưởng tượng của người thường.
Ở phòng khách của khách sạn năm sao cao cấp, chẳng những bày trí sang trọng, tất cả đồ ăn đều là sơn hào hải vị, ngay cả dao nĩa cũng đều bằng bạc nạm vàng…
Bữa tiệc tối này đều dùng tiền tạo ra, hơn nữa chỉ dùng tiền của Lục Thời Dư!
Lâm Ninh đi vào hội trường, nhìn thấy thế, lửa giận tý nữa thì thiêu cháy một thân tao nhã mê người.
Đương nhiên, cô không mặc lễ phục khiến Lục Thời dư bị dục hỏa đốt người kia, mà vội vàng vào một cửa hàng mua một âu phục đen đơn giản, đi giày cao gót màu tối, lại bới tóc nhẹ nhàng, tuy ít gợi cảm, lại vẫn xinh đẹp tuyệt trần.
Lục Thời Dư còn đưa riêng cô một chiếc dây chuyền màu bạc, trước khi ra ngoài đã đeo cho cô, mặt dây hình tim rơi vào xương quai xanh của cô, thấy khá rõ.
Có điều cơn tức của cô lại càng lên cao.
“Bác anh thật sự rất quá đáng!” Cô nhìn Lục Lan Hương đi đến, thấp giọng giận dữ nói với Lục Thời Dư bên cạnh.
Lục Thời Dư khẽ miết lòng bàn tay cô, muốn cô bình tĩnh.
Bên cạnh kiên trì của Lâm Ninh, anh không hề như mọi bữa nữa, mặc một thân tây trang, thoạt nhìn đẹp trai bức người, nhưng mà, bởi vậy mà tuyệt không giống người đàn ông tự kỷ.
Lục Lan Hương liếc thấy bọn họ xuất hiện như đôi người ngọc, có phần kinh ngạc, buồn bực Lục Thời Dư sao lại bỗng đẹp lên như thế.
Có điều, bà nở nụ cười dối trá rất nhanh.
“Các con đã tới, các đổng sự đang đợi bọn con đấy.” Bà ra vẻ nhiệt tình kéo tay Lâm Ninh, tiếp theo xoay người nói với các đổng sự: “Các vị, vợ chồng Thời Dư đã đến, chúng ta hãy vỗ tay chào đón cậu ấy, phải vỗ tay lớn tiếng nhé, nếu không cậu tự kỷ này sẽ không nghe được đâu.”
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay cố ý và tiếng cười mỉa mai.
Lâm Ninh lạnh mặt, cầm túi dạ tiệc lặng lẽ dùng sức.
Lục Lan Hương trộm ngắm Lục Thời Dư, thấy anh đờ đẫn không phản ứng, lại cố ý nói với mọi người: “Thật có lỗi, Thời Dư vẫn thế, không có tiến bộ gì……”
Nói xong, bà làm một tư thế Ada, lại chọc cười mọi người.
“Vị này là vợ mới cưới của Thời Dư, bọn họ mới kết hôn hơn một tháng, tôi hy vọng cô ấy không quá vất vả.” Lục Lan Hương lập tức giới thiệu Lâm Ninh với mọi người, giọng điệu nói móc vẫn không thay đổi.
Nhưng lần này mọi người không phản ứng, bởi vì Lâm Ninh đang lộ ra nụ cười vợ hiền siêu hoàn mỹ, gật đầu thăm hỏi mọi người, ánh mắt mọi người đều bị cô hút lại.
“Chào các vị, hoan nghênh mọi người đã đến, hơn một tháng này tôi và Thời Dư chồng tôi rất hạnh phúc, nhưng thật ra bà Lục có vẻ sẽ vất vả, bởi vì bà ấy bận khá nhiều việc.” Cô dùng giọng dịu dàng đã luyện tập nói tiếng Anh chuẩn, thái độ nhàn nhã lại mang nét ương bướng.
Mọi người đều bị cách nói hài hước của cô chọc cười, hơn nửa đổng sự ở đây là người nước ngoài lại kinh ngạc vì sự xinh đẹp và cách nói năng của cô.
Lục Thời Dư giả vờ tự kỷ cũng rất kinh ngạc, cô vợ anh cưới này luôn mang lại cho anh rất nhiều sự ngạc nhiên.
Lục Lan Hương không ngờ cô sẽ mở miệng, càng không nghĩ tới cô lại sẽ nói tiếng Anh, điên tiết lườm cô một cái, dựa vào gần cô thầm nói: “Cô lắm mồm vậy?”
“A? Con nói sai gì sao? Sao bác tức giận vậy?” Cô cố ý lớn tiếng dùng tiếng Anh hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía Lục Lan Hương, bà vừa sợ lại xấu hổ, vội hỏi: “Không, tôi không tức giận, lần này CEO và chủ quản các ngành cũng đều đến đây, đi chào hỏi đi.”
Lục Lan Hương lại nhìn cô một cái, mới đi đến các chủ quản của Toàn Lục.
Lâm Ninh nhìn Lục Thời Dư một cái, miệng anh hiện nụ cười.
Cô cũng cười, nắm tay anh bước lên trước
“Vâng, nếu có cần, tôi sẽ liên lạc với ông.” Lâm Ninh mỉm cười nói cảm ơn, cầm lấy danh thiếp.
Lúc này, đã có không ít người khinh thường hành vi của Lục Lan Hương, đều rời khỏi hội trường, tiệc chiêu đãi vốn náo nhiệt, nhất thời trở nên lạnh lẽo vắng vẻ.
Lục Lan Hương nhìn tâm huyết nhiều năm hóa thành hư ảo, thẹn quá thành giận, phát cuồng nhìn phía Lâm Ninh, kêu gào giống như người đàn bà chanh chua.
“Con khốn kia! Dám ‘ăn cây táo, rào cây sung’, con chết tiệt không biết xấu hổ lại không biết cảm ơ kian……” Bà vừa mắng còn vừa vươn tay muốn kéo tóc Lâm Ninh.
Lâm Ninh còn chưa ra tay, Lục Thời Dư đã sớm bắt lấy cánh tay của bà sớm một bước.
“Đừng như vậy, bác, rất khó xem.” Ánh mắt ôn tồn của Lục Thời Dư lạnh như băng.
Miệng của Lục Lan Hương mở ra như cái bát, sợ ngây người!
Thằng cháu này……
Tự kỷ à…… Thậm chí còn cho là bị đần……
Lại biết nói chuyện!
Hơn nữa ánh mắt nó còn rất…… rất bình thường……
Bình thường đến đáng sợ……
“Tôi đã nhịn lâu rồi, sau này, đừng chọc tôi nữa.” Lục Thời Dư cảnh cáo rồi buông bà ta ra.
Cả người Lục Lan Hương run run, kinh hãi quỳ rạp xuống mặt đất, dáng vẻ như gặp quỷ, thật lâu không định thần được.
Đúng là đau lòng người mà!
Lâm Ninh nhịn cười, nghĩ rằng, từ sau Lục Lan Hương sẽ không dám xằng bậy nữa.
Có điều, bởi vậy, ngược lại có thể Lục Thời Dư có nguy hiểm hay không?
Nghĩ đến đây, cô vội trộm ngắm xung quanh, rất sợ có người sẽ thấy một màn này, may mà phần lớn mọi người đã đi hết, không ai phát hiện ra sự bình thường của Lục Thời Dư.
“Anh muốn hù chết bà ta à? Một người tự kỷ hơn ba mươi năm làm sao bỗng mở miệng được?” Cô cười nhìn anh.
“Anh sợ bà ta làm hại em.” Anh cúi đầu cười.
“Giả bộ, là anh muốn chỉnh bà ta thì có!” Cô hầm hừ.
“Xem như thế đi!”
“Có điều, bà ta có ra ngoài nói linh tinh không?” Cô bất an lại nhìn bốn phía một cái.
“Sao, em lo cho anh à?” Anh yên lặng nhìn cô.
Cô ngẩn ngơ, cũng không phủ nhận, nói thẳng: “Đúng, rất lo lắng, vô cùng lo lắng, được chưa?”
“Đương nhiên được.” Anh cười.
“Đừng cười nữa, cũng đừng mở miệng, nếu xử lý xong chuyện rồi, chúng ta mau về nhà thôi!” Cô vội la lên.
Cô nói chúng ta, hơn nữa nói muốn về nhà……
Anh nín thở mười giây, người con gái này, đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.
Anh nhìn cô thật sâu, không hề cười, cũng không mở miệng, chỉ lặng lẽ vươn tay, mười ngón tay nắm chặt tay cô.
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, trái tim rung động, cảm động khi theo anh về nhà từ siêu thị kia, lại tràn ngập cõi lòng.
Đi, về nhà.
Ánh mắt của anh nói như thế.
Được, mình về nhà.
Khóe miệng cô không hề giả tạo, là nụ cười dịu dàng phát ra từ nội tâm.
Cho dù chỉ là ngắn ngủi cũng tốt, giờ khắc này, cô không muốn nghĩ đến nhiệm vụ của cô, hay là thân phận của anh nữa, cô chỉ muốn tạm thời đắm chìm tại hạnh phúc đẹp đẽ này, giả vờ, cô và anh đúng là một đôi vợ chồng ân ái.
Kết quả, hạnh phúc của Lâm Ninh thật sự rất ngắn ngủi.
“Mục đích ư?”
“Anh ta hoàn toàn là vì trả thù Tiểu Kha, anh ta biết Tiểu Kha thích cô, mới cố ý bắt cóc cô, sau đó dùng hết thủ đoạn để cô yêu anh ta, làm cho Tiểu Kha đau khổ, cô ấy, chẳng qua chỉ là một quân để báo thù của anh ta thôi.” Khổng Tước đánh thức cô.
Lâm Ninh run rẩy.
Phải không? Là như thế này sao? Lục Thời Dư dùng trăm phương nghìn kế quyến rũ cô, để cô chìm sâu vào trong lưới tình của anh, tất cả chỉ vì muốn trả thù Kha Tấn Duy ư?
Không, không phải, những ngày cô và Lục Thời Dư sống chung, cô rất rõ không phải anh đóng kịch, anh thật sự yêu cô, ánh mắt và khát vọng ấy, nhiệt tình và dịu dàng đó, tuyệt đối là thật……
Cho nên, mặc kệ Khổng Tước nói sao, cô vẫn lựa chọn ở bên cạnh anh.
“Xin lỗi, Khổng Tước.” Cô thật có lỗi lại bình tĩnh nhìn Khổng Tước.
“Cô…..” Khổng Tước khó có thể tin nhìn cô. Cô đã nói hết tội trạng của Lục Thời Dư, đứa ngốc này lại vẫn không biết tỉnh ngộ?
“Tôi không còn cách nào……” Cô lắc đầu.
“Anh ta tốt như vậy sao? Cô yêu anh ta đến thế? Yêu đến thà là phản bội chúng tôi?” Mắt đẹp của Khổng Tước đầy sương.
“Tôi không thể bỏ anh ấy.”
Một câu đơn giản, làm cho Khổng Tước nín thở, cũng làm cho Lục Thời Dư đứng ở phía sau cô, đồng tử khẽ co lại.
“Được, một khi đã thế, tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa, dứt khoát đánh cô cho tỉnh thì thôi.” Khổng Tước dứt lời, dưới chân đạp đất nặng nề một cái, đá mạnh về phía cô.
Cô đẩy Lục Thời Dư ra, vội la lên: “Thời Dư, anh đi mau!”
Nói xong, cô tiến lên nghênh chiến, ra tay đỡ chân Khổng Tước, lập tức xoay người một cái, hai người là đồng đội ngày xưa, nhưng lại ra tay rất nặng.
Lục Thời Dư cũng không đi, cũng không liên thủ với Lâm Ninh, anh chỉ im lặng nhìn Lâm Ninh, không biết suy nghĩ cái gì.
“Thời Dư, anh đi mau đi!” Lâm Ninh phân tâm thúc giục, suýt nữa bị Khổng Tước đánh trúng, thân mình lắc lư một chút, ổn định suy nghĩ, lại tiếp tục đánh cho Khổng Tước lui về phía sau.
Cô nhân cơ hội nhảy về sau, đến cạnh Lục Thời Dư, kéo tay anh chạy về cửa lớn.
Lúc này, trưởng phòng bộ đặc vụ Đông phương chỉ huy Kha Tấn Duy và tất cả các thành viên dũng mãnh sắp tràn vào cửa lớn, chuẩn bị chặn đường.
Cô nhìn các đổng sự, sắc mặt đại biến, hoảng sợ lui về phía sau.
“Lâm Ninh, em không sao chứ?” Kha Tấn Duy lo lắng nhìn cô.
“Cô ấy đương nhiên có chuyện, cô ấy điên rồi! Cô ấy muốn giúp Lục Thời Dư đào tẩu.” Khổng Tước mỉa mai mắng.
“Lâm Ninh, chẳng lẽ em không biết…..” Kha Tấn Duy nhăn mày nhìn cô.
“Cô ấy biết! Cô ấy biết hết, nhưng mà cô ấy lựa chọn tình yêu, không muốn sống nữa.” Khổng Tước nghẹn một bụng giận, nói lời không vui.
“Lâm Ninh, em……”
“Học trưởng, xin lỗi, em yêu anh ấy.” Lâm Ninh dùng một câu đơn giản nói ra lập trường của mình.
Trường phòng bộ đặc vụ mím môi, lo lắng nhìn cô.
Sắc mặt Kha Tấn Duy âm trầm, lại vừa hận, nhịn không được rống to: “Em yêu anh ta? Yêu tên khốn này? Từ đầu tới cuối anh ta đều gian trá, em nhìn được à? Bị đùa như con ngốc cũng mặc ư?”
“Không, anh ấy không có……”
Lâm Ninh còn muốn cãi lại cho Lục Thời Dư, phút chốc, một cánh tay bỗng vòng qua cổ cô, để chiếc dao nhỏ kề sát gáy cô.