Tình yêu đau đớn thế - Chương 07 - Phần 1
Chương 7: Kịch giả tình thật
Cô ngang ngạnh, mạnh mẽ, tự lập, biết nín nhịn và cũng vô cùng kiêu ngạo, chưa từng dựa dẫm ai hay có tham vọng gì, cũng chưa từng cầu xin hay để ai đó nhận ra ở mình vẻ u buồn.
Trần Thích giờ cũng không hiểu nổi tâm tư của Tôn Văn Tấn, anh ta biết giữa Tôn Văn Tấn và Đường Du có gì đó không bình thường.
Chuyện của Chu Nhiễm lần trước, đến tận bây giờ Tôn Văn Tấn vẫn đang phải giải quyết một đống những rắc rối, bài học vẫn sờ sờ ra đó, gã sao mắc lại sai lầm cũ được? Thế nên đến giờ gã vẫn chưa tiến thân bước nào với Đường Du. Nhưng Trần Thích lại lờ mờ cảm nhận được, Tôn Văn Tấn dường như có một cảm giác đặc biệt đối với cô gái này.
Chuyện ở thành phố N lần trước, nếu trao Đường Du cho Tô Bất Dị, kiểu gì Tô Bất Dị cũng không quên ơn họ. Lúc đầu còn sợ Tôn Văn Tấn sẽ phản đối, nhưng rồi gã cũng đồng ý để người đàn bà họ Lục đó gọi điện dọa dẫm ông bà Lâm. Những tưởng gã đã không vương vấn gì rồi, không ngờ cái giá còn đắt hơn. Nhưng sau khi trả giá đắt để cứu Đường Du, gã lại dễ dàng để cô đi. Nếu không tình cờ gặp lại nhau ở Loạn thế giai nhân, có thể từ giờ về sau Tôn Văn Tấn sẽ không bao giờ tìm cô nữa. Dẫu sao cũng gặp rồi, thấy cô bị Hà Khâm chọc ghẹo, thấy người yêu cô bên cạnh, mặt gã chẳng hề biến sắc, mỗi lần gặp cô, gã cũng chẳng buồn để mắt, song lại không thể nào kìm được ý muốn trở lại đây nữa.
Cuộc đời Tôn Văn Tấn đã trải qua nhiều thăng trầm, gã sớm trở nên khôn khéo, trên thương trường cũng chẳng phải chưa gặp những chuyện “hy sinh” hay “bị hy sinh”. Với phụ nữ, gã thành thạo, khéo léo, chỉ vài ba câu nói ngẫu hứng của gã cũng đủ khiến một cô gái say mê đến độ suốt buổi tối không dám ngẩng đầu lên biết, Tôn Văn Tấn đâu có nghiêm túc với mấy cô đó. Những lúc nghiêm túc gã thường rất khó hiểu. Ví dụ như với Đường Du, chẳng ai biết được rốt cuộc là gã đang nghĩ gì.
Tôn Văn Tấn đã đi khỏi đó rồi, Trần Thích cũng đứng lên.
Lúc này mọi người đều đã tản đi, Đường Du xin phép Diệp Đào Hoa cho nghỉ rồi dìu Lâm Khai ra về. Nhìn theo Đường Du, trong đầu Trần Thích vẫn đang suy đoán tâm tư của Tôn Văn Tấn. Anh ta quay vào phòng thì Diệp Đào Hoa đột nhiên kéo tay áo lại, chỉ vào mấy người phía sau Đường Du. Lúc này Trần Thích mới để ý thấy mấy thanh niên đang bám theo Đường Du và Lâm Khai, sực nhớ là mấy người này lúc nãy đi cùng Hà Khâm nhưng hóa ra không bỏ đi cùng hắn.
Diệp Đào Hoa nói: “Trần Thích, hãy giúp cô ấy.”
Trần Thích thoáng trầm ngâm, ngoảnh đầu nhìn hướng Tôn Văn Tấn mất hút, suy nghĩ một lát rồi tiến về phía trước.
Đường Du vừa ra khỏi cửa thì bị Trần Thích kéo lại, cô ngoảnh đầu nhìn với ánh mắt khó hiểu, Trần Thích nói nhỏ: “Để tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
“Không phiền anh nữa, tự tôi đi cũng được. Anh Trần, cảm ơn anh về chuyện hôm nay.” Đường Du chân thành cảm ơn.
“Đào Hoa tìm cô có việc.” Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu, rồi tiếp, “Nghe tôi đi.” Đường Du ngoảnh lại nhìn, trông thấy mấy tên tay chân của Hà Khâm, cô giật mình, mặt biến sắc, Trần Thích nói tiếp: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, cô vào gặp Đào Hoa trước, tạm thời không nên rời hộp đêm.”
Đường Du nhìn Lâm Khai, ngoảnh đầu lại, nhìn Diệp Đào Hoa ở đằng xa, cuối cùng cũng buông tay ra.
Quay lại chỗ Diệp Đào Hoa, chị ta cười an ủi, “Để Trần Thích đưa cậu ấy đi bệnh viện, em cứ làm việc bình thường, đợi đến lúc hết giờ hãy về, đừng lo lắng gì.”
Sau đó Đường Du tiếp tục làm việc, mấy tên tay chân trước cửa không biết đã đi đâu, cô lấy làm bất an, may mà Lý Văn thấy cô đứng ngồi không yên nđể cô phục vụ khách. Chẳng có việc gì làm, nhưng Diệp Đào Hoa vẫn muốn cô ở lại, cô đành ngồi thẫn thờ trên ghế sofa trong đại sảnh. Lát sau, Trần Thích về, cô định ra hỏi nhưng anh ta đi luôn vào phòng như thể chẳng có điều gì cần nói. Thấy thế, cô cũng không dám mạo muội hỏi han. Tối nay đã làm phiền anh ta quá nhiều rồi, cô vốn không muốn mắc nợ ai, hơn nữa, Tôn Văn Tấn cũng đang trong phòng đó.
Cô vào nhà vệ sinh gọi điện cho Lâm Khai nhưng gọi mấy cuộc đều không được, đợi đến lúc hết giờ, cô thay đồ, rời hộp đêm mà lòng dạ bồn chồn như lửa đốt.
Đường Du vừa ra đến cổng đã gặp ngay Tôn Văn Tấn, hình như gã đợi ở đó đã lâu. Trông thấy gã, cô cúi đầu, muốn đi nhanh qua.
Không hiểu sao, giờ hễ nhìn thấy gã là cô lại hốt hoảng. Chính con người này đã hại bạn thân nhất của cô đến nỗi phải tự sát, hiện vẫn đang nằm trong bệnh viện; hại Chu Nhiễm thành gái điếm “khách nào cũng tiếp”. Hình như người phụ nữ nào gặp gã cũng không thể tự kiềm chế, Đường Du thấy sợ. Đặc biệt khi cô nhận ra, cảm giác thù địch của cô đối với gã đang mất dần đi trong vô thức.
Nếu là trước đây, dẫu cô và gã đã từng có một đêm ân ái đáng sỉ nhục, bằng vào một chút thù địch ấy, cô vẫn có thể làm ngơ, nghênh ngang đi qua trước mặt gã.
Nhưng giờ cô nhận thấy bản thân không còn cảm giác muốn đối kháng với Tôn Văn Tấn nữa, vì thế tâm trạng cứ hoang mang, rối loạn như thể biết trước mặt có cạm bẫy, tự nhủ mình phải cẩn thận, đừng để bị mắc vào nhưng lúc nào cũng sợ ngộ nhỡ mất tỉnh táo, sập xuống bẫy.
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, chưa đi được mấy bước thì cô nghe thấy giọng nói lành lạnh của Tôn Văn Tấn vang lên phía sau, “Để anh đưa về.”
“Để anh đưa về”, một câu cầu khiến, không hề có xưng hô, như thể quan hệ của họ đã thêm thân mật. Ngoảnh đầu lại nhưng ánh mắt của Đường Du chỉ dám dừng ở chiếc áo sơ mi của gã, cô vuốt tóc gượng cười, “Không cần đâu, tôi đi một mình cũng được, cảm ơn anh.”
“Cô Đường, để Văn Tấn đưa cô về thì hơn.” Trần Thích đã đi đến nơi, ánh mắt chứa hàm ý sâu
Đang ngơ ngác thì Tôn Văn Tấn đã kéo Đường Du vào lòng đưa đi. Toàn thân cô cứng đờ nhưng ánh mắt Trần Thích khiến cô không dám chống cự nên đành cúi mặt, cố bình thản bước theo Tôn Văn Tấn. Cô thậm chí không dám nhìn gã, giữa hai người như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều, vai cô đang chịu sức nặng bởi cái ôm ghì của Tôn Văn Tấn, người gần như lọt thỏm trong lòng gã. Khoảng cách gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được mùi cơ thể, nhịp thở và cả hơi ấm của gã. Hai người không nhìn nhau, cũng không nói gì. Nét mặt đều rất bình thản, chỉ có Đường Du là cảm nhận được dưới vẻ bình thản ấy là từng đợt sóng ngầm đang cuồn cuộn dâng trào.
Lên xe, Đường Du ngồi đờ người, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tôn Văn Tấn cũng không nói gì, thường thì gã nói nhiều trước mặt các cô gái, như thể nói mãi mà không hết, khiến trống ngực các cô đập loạn xạ. Có lúc gã cũng trầm ngâm, có lúc lại như mất hồn, đờ đẫn nhìn về một phương nào đó, uống hết ly này đến ly khác, hồi lâu không nói một lời. Những điều này đều do Lý Văn kể cho cô. Đường Du hoảng loạn lắm, vì sao mỗi lần đối diện, Tôn Văn Tấn đều khiến cô cảm thấy kỳ lạ, dường như mỗi lúc cô lại càng không hiểu nổi chính bản thân mình.
Chẳng cần nghĩ ngợi nữa, cứ coi gã là người xa lạ, cô tự nhủ, sau đó thay đổi tư thế, cất tiếng: “Phiền anh đưa tôi đến bệnh viện.”
Tôn Văn Tấn đáp lời, khởi động xe, buông lỏng vô lăng, chiếc xe êm ru chạy thẳng về phía trước.
Để khỏi gượng gạo, Đường Du không ngồi ở ghế trước mà ngồi hàng ghế sau. Trong xe tĩnh lặng như tờ, cô ngoảnh mặt ra ngoài, trong lòng vẫn còn chút hoang mang, bỗng vô tình thấy đôi mắt Tôn Văn Tấn qua gương chiếu hậu. Cặp lông mày của gã hơi chau lại, hàng mi dài, ánh mắt sâu thăm thẳm, không biết đang nghĩ ngợi gì, cô ngẩn ra nhìn hình ảnh gã trong gương. Tôn Văn Tấn có vẻ rất nhạy cảm, gã đưa mắt nhìn, Đường Du bối rối quay mặt đi.
Lúc này, Đường Du đã hơi mất bình tĩnh, nhưng cô chỉ còn cách buộc mình phải trấn tĩnh lại.
Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố, Đường Du toan mở cửa xTôn Văn Tấn đã mở giúp, cô hơi cúi mặt, nói, “Cảm ơn anh!”
Đường Du chưa đi được bao xa, bỗng bị kéo giật lại, cô loạng choạng quay người. Tôn Văn Tấn ở ngay phía trước, cô bất giác ngửa người ra sau, chưa kịp phản ứng, Tôn Văn Tấn đã hôn lên môi.
Đường Du kinh ngạc, trong tích tắc máu trong cơ thể đều dồn hết lên đỉnh đầu, cô quên khuấy mất phải phản kháng, chỉ biết lùi dần. Tôn Văn Tấn tiếp tục dấn tới, cô lùi một bước, gã tiến một bước, Đường Du lùi đến tận cửa xe. Tôn Văn Tấn tận dụng lợi thế ép chặt cô vào cánh cửa, cánh tay gã như gọng kiềm siết chặt eo, Đường Du bị ấn vào cánh cửa chịu đựng nụ hôn của gã.
Mùi đàn ông xa lạ, nồng nặc táp vào mặt, cảm giác nguy hiểm vừa lạ lại vừa quen, Đường Du cuối cùng cũng phản ứng lại, cô dùng hai tay cố hết sức đẩy Tôn Văn Tấn ra, nhưng không nổi. Gã dễ dàng bắt tréo hai tay sau lưng cô, dùng một tay giữ, tay kia nâng mặt cô lên hôn, vừa mãnh liệt vừa dữ dội.
Thái độ bất thường của Tôn Văn Tấn khiến Đường Du hoảng sợ, gã dùng sức rất mạnh, khiến cô không sao cử động được, vừa lo lắng, vừa hoang mang, mồ hôi sau lưng cô túa ra. Bất giác, Đường Du gồng mạnh tay, dồn hết sức lực đẩy gã ra. Không có đường lùi, lưng áp sát vào cửa xe, cô cảnh giác nhìn gã như một con mèo đang xù lông, ánh mắt có xen lẫn vẻ thù địch.
Tôn Văn Tấn nhìn Đường Du đang thở dốc, ánh mắt hai người nhìn nhau chằm chằm, chưa kịp phản ứng, gã lại nhào người về phía cô, cô quay người toan chạy, nhưng đã bị gã nhanh nhẹn tóm lấy eo, nghe tiếng thở của Tôn Văn Tấn bên tai, người cô cứng đờ lại. Người ngoài nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ quan hệ hai người có gì đó mập mờ, nhưng giọng gã cất lên bên tai cô: “Đừng cử động, phía bên trái, ở đó có một chiếc xe, cô nhìn mấy người bên trong đi… Hà Khâm không tin cô là người yêu của tôi, lúc nãy, khi Trần Thích đưa Lâm Khai đến bệnh viện đã không ngăn được hắn ta, Lâm Khai bị đâm thêm một nhát, không ngờ tôi đưa cô đến bệnh viện, hắn cũng cho người theo dõi.”
Cô kinh hãi, nhìn theo hướng Tôn Văn Tấn chỉ, cô nhận ra mấy tên tay chân của Hà Khâm, lại nghe chuyện Lâm Khai bị đâm, cảm giác máu trong cơ thể cô hồ như đông đặc lại. Đường Du khẽ run lên, nhưng rốt cuộc cũng không chống cự nữa.
Gã khẽ quay người cô lại, lần này cô rất hợp tác, không giãy giụa, chỉ khi bị gã lại nâng cằm lên mới thấy gượng gạo. Cô khẽ cúi đầu, mùi cơ thể và hơi ấm của gã lại bao phủ, Đường Du không biết nên nhắm mắt lại hay mở mắt nhìn vào một điểm nào đó, mắt chớp liên tục, mặt dần nóng lên mà không dám nhúc nhích.
Khi môi đã chạm môi, lúc đầu Tôn Văn Tấn chỉ hôn nhẹ, Đường Du rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, có phần bị động. Rồi gã đưa lưỡi vào miệng cô một cách khéo léo, khi lưỡi khẽ lướt qua lưỡi cô, Đường Du run lên, người mềm nhũn, cơ thể cứ trượt xuống, không sao kiểm soát nổi. Một tay gã vẫn giữ eo, tay kia kéo tay cô vòng qua cổ. Nụ hôn bắt đầu mãnh liệt, cằm cô bị kẹp chặt, dù lần này không hề có sự phản kháng, nhưng gã vẫn dùng sức mạnh một cách bất thường. Gã hôn không biết chán như thể hận không nuốt chửng được cô. Cánh tay mạnh như gọng kìm siết chặt eo khiến cô lọt thỏm trong lòng, Đường Du bắt đầu ngộp thở. Không biết bao lâu sau, Tôn Văn Tấn mới buông ra.
Khi ấy Đường Du phát hiện mình đã nhón mũi chân lên đón nhận nụ hôn tự khi nào, lúc buông ra còn loạng choạng không vững, gã lại ôm lấy cô, khuôn mặt Đường Du áp sát ngực gã. Lúc này, cổ cô cũng đỏ bừng lên, cô liền vội đẩy gã ra, đứng thẳng người lại.
Cô ngoảnh đầu quan sát chiếc xe của Hà Khâm, nó đã rời khỏi đó từ bao giờ. Chiếc xe cách họ không xa, chẳng hiểu sao cô không hề nghe thấy tiếng động cơ, nhớ lại chuyện vừa nãy, mặt Đường Du chợt đỏ bừng.
Tôn Văn Tấn bật cười, nhìn bộ dạng của Đường Du, nói: “Mồ hôi túa ra rồi kìa.”
Đường Du không biết trả lời sao, yên lặng đứng đó, trong đời cô chưa từng gặp phải chuyện gì như thế này, mặt lại càng đỏ bừng lên.
Dáng vẻ của Đường Du khiến không khí càng trở nên gượng gạo, như ý thức được điều đó, Tôn Văn Tấn ho một tiếng, trong phút chốc trở lại vẻ trầm tĩnh. Đúng lúc đó, Đường Du nghe thấy tiếng gọi vang lên cách đó không xa: “Tiểu Du, Văn Tấn.”
Đường Du như bị sét đánh, vội ngẩng đầu nhìn lên, Tôn Văn Tấn cũng đưa mắt nhìn, khuôn mặt hai người đều biến sắc, Tô Nhiêu đang đứng trước cổng bệnh viện. Cô đã thay bộ áo bệnh nhân bằng quần áo của mình, cổ tay vẫn băng bó. Ánh mắt cô bình thản, u ám, không chút biểu cảm.
Đường Du ngẩn người một lúc sau đó vội chạy về phía Tô Nhiêu. Thấy Đường Du đi về phía mình, Tô Nhiêu liền quay người chạy vào trong bệnh viện, đến cầu thang lớn trong tòa nhà chính Đường Du mới đuổi kịp. Cô kéo cánh tay Tô Nhiêu lại, giọng khẩn khoản nói: “Nhiêu Nhiêu…”
Tô Nhiêu quay đầu, ánh mắt ngơ ngác, bi ai như con thú nhỏ bị thương. Cổ họng Đường Du như tắc nghẹn, muốn nói mà không sao thốt lên lời.
Tô Nhiêu vội giấu ánh mắt ấy, bối rối hất tay Đường Du ra, tiếp tục lên lầu.
Đường Du chạy theo, nắm chặt tay bạn, run run giọng gọi, “Nhiêu Nhiêu…”