Nửa kiếp hồng trần, một khúc du ca - Chương 05 - Phần 1

Chương 5

Quyết đấu

Ngày hẹn quyết đấu cuối cùng cũng đến.

Tần Phong đứng trong sơn cốc ngoài Tử Trúc Lâm, tay nắm chặt thanh kiếm. Y rất sợ nếu chỉ khẽ buông tay một chút thôi là y sẽ bỏ mặc mọi thứ, chạy về tìm người mình luôn mong nhớ...

Bỗng một bóng trắng lóe lên, một nữ tử áo trắng bay xuống trước mặt y.

Tần Phong đang định vung kiếm thì lập tức ngây người. Vì y quá nhớ nhung Mạc Tình nên mới bị ảo giác ư?

Tại sao nữ tử trước mặt lại có đôi mắt mà y quá đỗi quen thuộc, thấp thoáng gợi tình.

“Ngươi... là môn chủ của Du Minh Môn?” Y hỏi với giọng hoài nghi.

Nữ tử áo trắng gật đầu, đưa tay kéo chiếc khăn che mặt xuống... Người đứng trước mặt y đúng là Mạc Tình.

“Tình Nhi?” Tần Phong trợn tròn mắt, hai cánh tay vô thức dang ra nhưng rồi dần khựng lại giữa không trung. “Nàng... nàng là môn chủ của Du Minh Môn?”

“Đúng vậy!”

Y nhìn nàng, răng đã nghiến chặt đến nỗi tê rần...

Người đang đứng trước mặt chính là nữ tử mà y yêu nhất, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới khuôn mặt nàng, thế nhưng y lại không có dũng khí để nhìn nàng.

Y còn nhớ rất rõ ba ngày trước, bọn họ cùng đi bái tế phụ mẫu của y, lúc về đã là chạng vạng.

Trên đường về, bọn họ đi ngang qua một trang viên trồng đầy hoa vàng. Chút ánh sáng màu vàng hắt ra từ sau tấm rèm cửa sổ màu xanh biếc của căn nhà làm bằng trúc khiến cơn mưa rả rích trở nên trong trẻo hơn. Mạc Tình đứng trong mưa, ngắm nhìn căn nhà nhỏ ấy thật lâu, nói nàng chưa từng nhìn thấy nơi nào đẹp thế này.

Lúc ấy, y cũng không nỡ rời đi.

Bởi vì y cũng từng có một căn nhà như vậy, một ngôi nhà bằng trúc ấm áp như thế. Vào những lúc trời đông tuyết phủ, mẫu thân sẽ bế y ngồi gần lò than hồng và kể chuyện cho y nghe. Lúc ấy, y không hề cảm thấy mùa đông lạnh lẽo. Sau đó, thiếu đi chiếc lò sưởi ấm áp, y mới biết thì ra gió mùa đông lạnh đến thấu xương.

Đêm ấy, gió đông cũng rất rét, nhưng y không hề cảm thấy lạnh.

Y ôm Mạc Tình, thì thầm bên tai nàng: “Nếu chúng ta cũng có một mái nhà như thế này thì tốt biết bao... Mỗi ngày trở về, căn phòng sẽ rất ấm áp, có một bữa cơm ngon, một nữ tử đợi ta trở về, cùng ta đi ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc sớm nhất trên bầu trời, cùng dựa vào nhau mà ngủ...”

Mạc Tình ngoan ngoãn dựa vào lòng y, dịu dàng nói: “Chỉ cần chàng thích, ta bằng lòng cùng chàng sống một cuộc sống như vậy.”

Khi ấy, y đã tin rằng Mạc Tình sẽ bằng lòng cho nên rất thỏa mãn. Dù biết không lâu sau sẽ chết, y vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Hôm nay y mới biết, nàng sẽ mãi mãi không chờ y trở về nhà, bởi vì mục tiêu của nàng là bá chủ giang hồ, là làm cho đàn ông trong khắp thiên hạ phủ phục dưới chân nàng. Đối với nàng, y không có ý nghĩa gì cả.

“Tại sao nàng lại làm như thế?” Tần Phong hỏi. Nhưng vừa hỏi xong, y cảm thấy rất tức cười. Y hệt như thằng ngốc, bị một nữ nhân trêu đùa trong lòng bàn tay mà còn hỏi người ta tại sao. Y bật cười, cười một cách điên dại. “Nàng sợ không phải là đối thủ của ta, hay là... trước mỗi lần quyết đấu, nàng đều lợi dụng dung nhan tuyệt thế của mình?”

Cơ thể Mạc Tình lảo đảo một chút.

Thân mình của nàng trông hết sức mảnh mai, vòng eo thon thả đến nỗi dường như chỉ cần dùng chút sức thôi là có thể bẻ gãy. Bởi thế cho nên mỗi lần ân ái, đè nàng dưới thân mình, y đều không dám dùng sức quá mạnh, luôn cố gắng dịu dàng nhất có thể để tiến vào người nàng, sợ sẽ làm nàng đau...

Y lắc đầu, cố xua đi hình ảnh không nên nghĩ tới đang hiện lên trong đầu.

Y không cách nào tin được, một nữ tử nhu mì, yếu đuối thế này thì làm sao mà gây nên gió tanh mưa máu trên giang hồ được.

“Phong, trong mắt chàng, ta là một người đê tiện thế sao?”

“Nàng nói xem?”

“Ta rất thật lòng với chàng.” Giọng của nàng vẫn hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng như đang thì thầm bên gối với người mình yêu.

“Trước khi giết người mà nàng còn chân thành như thế được... Thảo nào mà bao nhiêu cao thủ trên giang hồ lại thất bại trong tay nàng.” Nói xong, y cười lạnh rồi quay mặt đi, nỗi đau lan khắp người. Thật ra, y biết rất rõ Mạc Tình sẽ không làm thế với những người đàn ông khác, bởi vì lần đầu tiên khi y đi vào cơ thể nàng, nàng đã đau đến nỗi người run lên, máu trinh cũng chảy dọc theo đôi chân mê hồn của nàng...

Y lắc đầu lần nữa. Lại nghĩ lung tung rồi!

...

Y cũng không hiểu sao mình lại phải nói ra những lời làm tổn thương nàng như vậy, chỉ cảm thấy nếu nói ra thì trái tim yếu mềm của mình sẽ trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn hơn một chút.

Mạc Tình không nói gì thêm nữa.

Y hít một hơi, dồn hết sức lực vào bàn tay đang siết chặt Thanh Phong kiếm, tiếp tục nói: “Nàng đánh giá cao ta rồi đấy! Thật ra võ công của Tần Phong ta chỉ ở mức bình thường. Muốn giết ta, chỉ cần dùng võ công là đủ, cần gì phải tốn nhiều tâm trí như vậy.”

“Nếu ta có thể nhẫn tâm với chàng thì đã sớm ra tay từ lâu, cần gì phải đợi tới hôm nay?” Giọng của Mạc Tình nghe thật mong manh, khiến y nghe mà thấy đau lòng. “Ta biết chàng hận ta, mỗi lần đến Tử Trúc Lâm đều là để tìm giết ta. Ta làm thế là vì lo sợ. Chàng hận ta như thế, chắc chắn sẽ không nương tay. Còn ta thì lại không hạ quyết tâm được, ta sợ ta không phải là đối thủ của chàng, cho nên ta đành phải...”

“Cho nên nàng đành phải đánh cược, cược xem dung nhan đủ để làm khuynh đảo toàn bộ đàn ông trong thiên hạ có thể chinh phục được ta, khiến ta phải nương tay khi đối mặt với nàng hay không, đúng chứ?”

“Ta...” Nàng chần chừ giây lát rồi gật đầu vẻ bất đắc dĩ. “Đúng vậy.”

Tần Phong che miệng ho khan một trận rồi mới cất giọng khàn khàn, nói: “Đến tình cảm mà nàng cũng dùng để đùa bỡn được.”

“Ta...” Nàng cúi đầu. “Ta không hề có ý đùa bỡn, ta thật lòng thích chàng.”

“Thích ta?” Tần Phong bật cười ha hả. Cả sơn cốc vang vọng tiếng cười của y. “Thích tới mức trợn mắt nói dối ta? Nói cái gì mà “sẽ luôn chờ đợi ta”. Ha ha ha, chẳng phải là vì muốn giết ta sao?”

Mạc Tình bước tới một bước, nắm lấy cánh tay y, ngửa gương mặt tràn ngập vẻ bi thương nhìn y. “Ta không muốn giết chàng, nhưng chàng có thể không giết ta sao?”

“Không thể!” Tần Phong đẩy nàng ra, từ từ rút Thanh Phong kiếm ra khỏi vỏ, chỉ về phía người khiến y vừa yêu vừa hận. “Ra tay đi!”

“Tại sao nhất định phải giết ta? Giữa chúng ta có thâm thù đại hận gì mà phải chém giết lẫn nhau?”

“Bằng hữu tốt nhất của ta bị nàng biến thành phế nhân, vị tiền bối mà ta kính trọng nhất chết trong tay nàng... Bàn tay nàng đã dính bao nhiêu máu, nàng còn không biết sao?” Tần Phong không đợi Mạc Tình trả lời, chĩa thẳng kiếm vào ấn đường của nàng, buộc nàng phải lùi vài bước, né tránh mũi kiếm.

“Chàng thật sự tàn nhẫn thế sao? Hôm qua chàng còn...”

“Đừng nhắc tới hôm qua! Nếu hôm qua ta biết nàng chính là môn chủ của Du Minh Môn thì đã sớm băm vằm nàng thành trăm mảnh rồi.”

Mạc Tình nhìn y, cuối cùng cũng gật đầu. “Được rồi, nếu chàng đã quyết ý thì ta cũng không còn gì để nói nữa!”

Nàng ra tay, xuất chiêu nhanh như sấm chớp, tung chưởng bao vây Tần Phong. Tần Phong dùng kiếm ngăn mấy chưởng của nàng, trái tim đột nhiên thắt lại, vừa hận nàng vừa cảm thấy có chút mất mát.

Mộng đã tỉnh, tình đã tan, đối mặt với hoàn cảnh đáng cười này, ngoại trừ sống mái một phen, y không còn lựa chọn nào khác.

Khi giao chiến, y mới phát hiện ra chiêu thức của Mạc Tình còn mạnh mẽ và xuất quỷ nhập thần hơn cả tưởng tượng của y. Mỗi chiêu đều có kẽ hở nhưng phần lớn đều là để dụ đối thủ. Thật thật ảo ảo, ảo ảo thật thật hoàn toàn không thể xác định được.

Sau khi giao chiến hơn trăm chiêu, y vẫn chưa tìm được cơ hội để đâm một kiếm trí mạng. Không biết vì công lực hay tâm trí suy giảm mà y càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, không còn sức lực để tránh né nữa. Y nhìn một chưởng của Mạc Tình đang đánh thẳng vào tim mình, bỗng nhiên không muốn né tránh. Nơi ấy đang rất đau, y thà để trái tim mình bị chưởng của nàng làm cho tan nát còn hơn là tiếp tục chịu đựng nỗi đau này.

Ngay trong lúc y ngỡ rằng mình chắc chắn phải chết thì Mạc Tình bất ngờ thu tay lại.

Trong nháy mắt, chiêu thức đột nhiên thay đổi, có nghĩa là cơ hội ngàn năm có một đã đến. Y nắm chắc cơ hội ấy, vung kiếm đâm thẳng vào ngực nàng... Mạc Tình không hề né tránh, chỉ đứng ngây ra đó, cúi đầu nhìn mũi kiếm của y.

Dòng máu đỏ tươi trào ra thấm ướt làn áo trắng của nàng. Chất lỏng ấy cũng nhỏ giọt trên thanh kiếm màu tím nhạt của y, làm y thấy chói mắt...

Nàng cười, hỏi: “Sao lại không đâm sâu thêm một chút? Nếu sâu thêm một chút nữa thôi thì chắc chắn ta sẽ chết.”

Y nắm chặt chuôi kiếm, dùng hết sức nhưng không sao đâm sâu thêm một phân nào.

Có lẽ trên ngực nàng vẫn còn dấu hôn của y? Hôm qua bọn họ vẫn còn triền miên ân ái, rốt cuộc tại sao lại phải đi đến tình cảnh này?

Máu và nước mắt của Mạc Tình không ngừng tuôn chảy. Từng giọt, từng giọt như nhỏ vào tim Tần Phong.

Những lời thì thầm yêu thương có thể là giả dối, sự dịu dàng, mềm mỏng có thể là giả dối, nhưng máu và nước mắt chan hòa thì không thể là giả được. Bây giờ y đã tin là Mạc Tình thật lòng yêu y, yêu đến nỗi vào thời khắc quyết định sống chết đã lựa chọn hy sinh.

Nhưng hiểu ra thì có thể thay đổi được gì đâu, giữa bọn họ vẫn bị ngăn cách bởi thù hận sâu như bể.

“Tại sao nàng lại phải giết nhiều người như vậy?” Tần Phong run rẩy hỏi.

“Ta không ra tay thì Đường Kiệt sẽ không ra tay sao? Ta không giết Nam Cung Hoành Nhạc thì ông ta sẽ không giết ta sao? Hôm nay, vào thời khắc quan trọng nhất, ta đã thu chưởng, không nỡ giết chàng nhưng chàng sẽ tha cho ta sao? Đúng vậy, ta là một nữ ma đầu giết người không gớm tay nhưng chàng tưởng ta muốn làm thế lắm sao? Ta sinh ra còn chưa tới ba ngày, phụ thân của ta đã muốn giết ta... Lần đầu tiên ta nhìn thấy đàn ông thì đã bị đeo bám... Nếu ta không có võ công thì sớm đã bị đàn ông giày vò đến nỗi không ra hình người rồi!”

Bàn tay đang nắm chặt kiếm của Tần Phong cũng bắt đầu run rẩy. Y rất hiểu giang hồ, hiểu đàn ông. Mạc Tình nói không sai, nếu nàng không biết võ công thì với dung nhan của nàng, may mắn thì có thể nương tựa vào một người đàn ông có quyền có thế, còn không thì sẽ trở thành đồ chơi cho lũ đàn ông tranh giành, nói không chừng phải sống một cuộc sống hết sức thảm thương.

Nàng có võ công thiên hạ vô song, có thể điều khiển được vận mệnh của mình, lẽ nào như thế là sai ư?

Tần Phong bất ngờ rút kiếm ra, tay phải nhanh chóng xoay lại, đâm thanh kiếm còn đang nhỏ máu vào bụng mình.

Máu lập tức phun xối xả, bắn tung tóe xuống đất.

Mạc Tình thét lên rồi xông tới, nắm chặt lấy bàn tay cầm kiếm của y. “Chàng làm gì vậy chứ?”

“Nàng đã thắng cược rồi. Bảy ngày... đủ để ta cam tâm tình nguyện chết vì nàng.”

“Phong...”

“Tình Nhi, một kiếm nàng phải nhận coi như là trả nợ cho Đường Kiệt, một kiếm mà ta chịu coi như là trả cho Nam Cung tiền bối... Còn những người của Long Gia Bảo mai phục trong sơn cốc thì...” Tần Phong ho khùng khục một trận, sau đó mới thều thào: “Ta đã bị trọng thương... không thể cứu được nàng... nàng có thể trốn thoát hay không... phải xem số mạng của nàng.”

Nói xong, Tần Phong loạng choạng lùi vài bước rồi mới quay người rời đi...

Máu chảy thành dòng xuống đất theo những bước chân của y.

Y nghe thấy tiếng khóc của Mạc Tình ở phía sau. Y rất muốn bảo nàng đừng khóc, vì y không xứng.

Nhưng y không có dũng khí để quay đầu lại, vì y sợ lỡ quay lại nhìn nàng một chút thôi thì sẽ không nỡ rời xa nàng.

Y nghe thấy Mạc Tình nói: “Chàng còn nhớ không, chàng từng hứa với ta nếu chàng không chết thì sẽ về tìm ta... Chàng đã hứa với ta rồi.”

Hai chân y khựng lại, không thể bước tiếp được nữa.

“Phong, ta sẽ đợi chàng, ta sẽ luôn đợi chàng!”

Một búng máu phun ra từ miệng y!

Một tay y bịt lấy miệng vết thương, tay còn lại thì đưa lên lau vết máu trên miệng, lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, ân oán tình thù giữa ta và nàng chấm dứt... Dù sống hay chết, ta và nàng... đời này cũng không gặp lại!”

Đã đi được bao lâu, Tần Phong cũng không nhớ rõ. Y chỉ biết vết thương không hề đau, còn ngực thì lại luôn khó thở.

Cuối cùng y không cầm cự được nữa, ngã xuống đất. Khi nhắm mắt lại, y còn mơ hồ nhìn thấy ánh tịch dương trên đỉnh Hoa Sơn nhuộm đỏ cả chân trời, nhuộm đỏ cả những áng mây, Mạc Tình đứng dưới cây hoa vàng, mỉm cười với y. “Sang năm ta sẽ lại đến...”

Mặt trời trên đỉnh Hoa Sơn sẽ mọc và lặn mỗi ngày, nhưng y không biết mình còn cơ hội để ngắm nữa không.

...

Khi Tần Phong tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bằng gỗ lim. Gian phòng bày biện đơn giản và thanh nhã này hết sức quen thuộc, là Đường Môn.

Tần Phong sờ vết thương đã được băng bó kĩ. Cách băng bó rất khéo léo, vừa nhìn đã biết là Đường Kiệt lại cứu mạng y. Xem ra đời này đã định là y phải thiếu nợ Đường Kiệt rồi.

Vừa ngước lên là y nhìn thấy Đường Kiệt đang ngồi đối diện mình, không phải ngồi trên ghế mà ngồi trên xe lăn và nụ cười vẫn tĩnh lặng, ấm áp như thế.

“Đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, nghỉ dưỡng một thời gian sẽ khỏe lại thôi.”

Tần Phong lập tức ngồi bật dậy, không màng đến cơn đau dữ dội do động tới miệng vết thương. “Nàng ấy đâu? Long bảo chủ có giết được nàng ấy không?”

“Không, lại để ả ta chạy thoát rồi.”

Tần Phong cố gắng không để lộ sự nhẹ nhõm trong lòng, giả vờ trấn tĩnh hỏi: “Ả ta đã bị thương, sao có thể thoát được?”

“Sau khi vài người đi tiên phong bị giết, những vị tự xưng là đại hiệp còn lại đành trơ mắt nhìn ả bỏ đi. Không ngờ Long Thừa Vân thông minh cả đời, lần này lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.”

“Ông ta ra tay cũng chưa chắc thắng được. Ả ta thật sự rất lợi hại.”

Đường Kiệt xoay xe lăn tới trước mặt Tần Phong, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào vết thương của y. “Vết thương của huynh sâu mà hẹp, đâm từ trên xuống dưới với tốc độ rất nhanh.” Đường Kiệt dừng lại một chút, nhìn vào mắt y rồi nói tiếp: “Là phong cách xuất chiêu của huynh.”

Tần Phong cười khổ, không còn gì để nói.

Đường Kiệt xoa đầu gối mình, nói tiếp: “Ta nghe Long bảo chủ nói nữ ma đầu ấy trúng một kiếm ngay trước ngực, vị trí trúng tim, không lệch một ly, đáng tiếc là không đủ trí mạng... Đây không phải là phong cách xuất chiêu của huynh...”

Lần này, Tần Phong không cười nổi nữa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Phong lắc đầu. Đường Kiệt có một tâm hồn rất tinh tế, một trí tuệ hơn người. Có những chuyện hắn không thèm so đo, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu.

Đường Kiệt thấy y không nói thì lại hỏi: “Có phải huynh có nỗi khổ gì không?”

“Xin lỗi huynh, ta đã cố hết sức rồi.”

“Còn sống sót trở về là tốt lắm rồi. Huynh nghỉ ngơi đi!” Đường Kiệt không nói gì nữa, đẩy xe lăn ra khỏi phòng.

Mấy ngày sau, vết thương của Tần Phong đã khép miệng, tuy không thể hoạt động mạnh nhưng đã có thể đi đứng chậm rãi.

Tần Phong đang nghỉ ngơi trong một ngôi đình thì bỗng nghe thấy giọng của một người đàn ông. Khi nói chuyện, hắn luôn kéo dài giọng, giống như không làm thế thì không thể hiện hết khí phách của hắn vậy.

“Đường Kiệt, cậu đừng giải vây cho hắn ta, chuyện này hắn phải cho chúng ta một câu trả lời!”

Không cần nhìn thấy người, Tần Phong vẫn có thể đoán được người nói chuyện là ai.

“Long bảo chủ, hôm đó Tần Phong đã đâm trọng thương nữ ma đầu đó, còn mình cũng bị thương, coi như đã dốc hết sức rồi!” Giọng Đường Kiệt vang lên.

“Rõ ràng là hắn tự đâm mình một kiếm.”

“Chắc chắn là huynh ấy có nỗi khỗ riêng nên mới phải làm như vậy.”

“Cho dù có nỗi khỗ gì thì cũng nên lấy đại cục làm trọng. Thả hổ về rừng, hậu họa khôn lường.”

Tần Phong cười lạnh một tiếng, đi đến gần ông ta, nói: “Long bảo chủ muốn ta nói thế nào đây? Ông dẫn theo nhiều người thế mà chỉ khoanh tay đứng nhìn, không biết khi đó có suy nghĩ cho đại cục hay không?”

“Làm sao ta biết được cậu có thông đồng với nữ ma đầu đó để dụ bọn ta vào bẫy hay không?”

“Vậy ông nghĩ rằng nếu ả ta không bị thương thì sẽ tha cho các ông sao?”

Long Thừa Vân không còn gì để nói nên hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.

Đường Kiệt trầm ngâm một lúc mới nói: “Phong, ta nghe Đường Tâm nói mấy ngày trước khi quyết đấu với nữ ma đầu đó, huynh qua lại rất thân thiết với một nữ tử.”

“Ừm.”

“Mấy hôm nay không thấy nàng ta xuất hiện, cũng không thấy huynh để ý đến...”

“Không phải không để ý... Nàng ấy chết rồi!” Không phải y muốn giấu giếm Đường Kiệt, chẳng qua là không muốn nhắc tới những ngày hoang đường ấy mà thôi.

Không ai biết đến thì y sẽ dễ quên hơn.

Bỗng một chiếc lá vàng bị gió cuốn, xoay vòng vòng trước mắt y...

Trời đã vào cuối thu, đang là mùa lá vàng tung bay theo gió.

Không biết ai, vào lúc nào đã từng nói với y rằng: mùa thu là mùa của nhung nhớ, mỗi chiếc lá vàng đều chứa đầy hồi ức.

Cúi đầu nhặt chiếc lá, lòng y ngập tràn nỗi đau thương, lại không khỏi nhớ đến ngày thứ ba kể từ khi ở bên Mạc Tình.

Hôm ấy, không biết tại sao Đường Tâm lại tìm đến khách điếm mà y tá túc, khóc lóc gõ cửa phòng y, ba tiếng “Tần đại ca” cũng gọi một cách cực kỳ thê lương.

Y cứ tưởng là Đường Kiệt đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng xông ra cửa, không ngờ vừa chạy ra thì Đường Tâm đã ôm chầm lấy y và khóc. “Tần đại ca, huynh đừng đi, xin huynh đừng đi!”

“Đường Tâm...” Y bất đắc dĩ đẩy nàng ta ra, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, nói: “Muội không cần phải khuyên ta, ý ta đã quyết rồi!”

“Huynh có đi thì cũng tự tìm đến cái chết thôi. Ca ca của muội nói ả ta rất lợi hại.”

“Ta nhất định phải đi. Cho dù có mất mạng này thì ta cũng bắt ả phải chết.”

“Vậy muội đi với huynh.”

“Nếu ta phân tâm thì chết càng nhanh hơn.” Tần Phong lẳng lặng lùi một bước, né tránh bàn tay đang định kéo lấy mình của Đường Tâm. “Muội về nói với ca ca của muội, ta nhất định sẽ báo thù cho huynh ấy.”

“Tần đại ca!”

“Muội về đi! Nếu muội chết thì bảo ta phải ăn nói thế nào với ca ca của muội đây?”

Nói xong, y không để ý đến Đường Tâm đang khóc lóc thảm thiết nữa, quay về phòng mình.

Không ngờ trong phòng không có ai, trên mặt đất chỉ còn lại vô số mảnh lụa bị xé nát, vừa nhìn là biết đó là chiếc khăn tay bị xé rách từng mảnh một.

Y không kịp nghĩ ngợi gì cả mà chạy vội ra khỏi khách điếm, ngay cả tiếng gọi của Đường Tâm cũng mặc kệ.

Y đi tìm khắp các con phố, hỏi không biết bao nhiêu người: “Có nhìn thấy một nữ tử rất xinh đẹp đi ngang qua không?”

Đáp án của mỗi người đều khác nhau nhưng vừa nhìn vẻ mặt của bọn họ là Tần Phong biết họ chưa từng gặp nàng. Bởi vì người đã từng gặp Mạc Tình sẽ không thể bình tĩnh như thế được.

Tìm đến khi trời tối, y vẫn không có chút tin tức nào của nàng. Đứng trên đường phố vắng vẻ, y có cảm giác như mình đã mất đi linh hồn, cơ thể bị moi sạch, muốn tìm thứ gì đó để lấp đầy nhưng lại phát hiện không gì có thể bù lấp được.

Tìm mãi cho đến khi trời hừng sáng, y mới lê bước chân nặng nề trở lại khách điếm.

Trên lầu hai, trong phòng của y có ánh đèn lờ mờ nhưng lại khiến màn đêm huyền ảo bỗng trở nên sáng rực.

Y bay lên, nhảy qua cửa sổ để vào phòng. Mạc Tình đang ngồi bên chiếc bàn, chống cằm, lặng lẽ nhìn y.

Giờ khắc ấy, y mới biết mình yêu nàng biết bao. Hay nói cách khác, giờ khắc ấy y mới biết mình đã yêu nàng từ lâu, từ lần đầu tiên gặp nàng trên đỉnh Hoa Sơn.

Mạc Tình cúi đầu, lí nhí nói: “Ta nhớ chàng... Ta có cảm giác khi gió thổi qua là lại nghĩ tới chàng.”

Ánh nến phản chiếu trong mắt nàng, tỏa ra ngàn tia sáng lấp lánh, giống như những vì sao.

Mọi sự tức giận, lo âu của Tần Phong lập tức tan biến chỉ vì một câu nói của nàng.

Y ôm chặt nàng, trái tim trống trải như được lấp đầy. “Sau này nếu bực mình thì cứ trút giận lên đầu ta, đánh hay mắng ta đều được, nhưng không được bỏ đi mà không nói tiếng nào như thế!”

“Nhưng ta không biết trút giận, cũng không biết mắng chửi.”

“Vậy trước kia, khi tức giận thì nàng làm thế nào?”

“Ta... sẽ không làm thế với chàng.”

Khi ấy y cứ tưởng mẫu nữ nhân như Mạc Tình, ngay cả nói lớn tiếng cũng không biết, khi ghen tuông cùng lắm là bỏ đi mà thôi. Bây giờ y mới biết khi nàng nổi giận thì sẽ lấy mạng người ta, cho nên bỏ đi đã là sự khoan dung lớn nhất mà nàng dành cho y.

Đường Kiệt thấy Tần Phong thất thần thì không hỏi thêm gì nữa, chỉ xoay xe lăn đến bên cạnh y.

“Ta không sao.” Y cố gắng nở một nụ cười, lặp lại: “Ta không sao, thật đấy!”

Không sao thật ư? Thế tại sao y lại cảm thấy mắt mình như bị lửa thiêu đốt, đau nhói từng cơn. Vết thương dường như cũng không thể lành, ngày ngày đều đau âm ỉ.

Y cứ ngỡ rằng với sự vô tình, tàn nhẫn của mình, chuyện gì cũng có thể quên được, huống chi là tình cảm chỉ trong vỏn vẹn có bảy ngày.

Không ngờ, có những người quen biết nhau nhiều năm nhưng vẫn dễ dàng quên nhau. Còn có những người quen biết nhau chỉ trong mấy ngày nhưng đã khắc ghi vào trong xương tủy.

Tình cảm dành cho Mạc Tình là yêu hay hận, y đã không cách nào phân biệt được. Thứ duy nhất y có thể cảm nhận được chính là sự bận tâm.

Cho dù nàng không còn là người yêu của y, không còn là nữ tử trong sáng vô ngần trong lòng y như trước nữa thì y vẫn hy vọng nàng có thể sống sót, ít nhất là để y biết được nàng sống rất tốt.

*

* *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3