Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 09 - 02

Đinh Mùi châm một điếu thuốc, ngồi ra một góc xa, tiếp tục nói, “Việc em gia nhập Ban thư ký, đoàn thể đã phê chuẩn rồi, sau này anh sẽ đánh cho em một bộ chìa khóa, em ghi lại phương thức liên lạc của em ở đây. Ban thư ký họp thường kỳ vào sáu giờ tối thứ Tư hàng tuần, em đừng đến muộn đấy">

Quyển Nhĩ cắn răng kiên trì viết nốt chữ cuối cùng, không phải do tính cách của cô bình tĩnh, mà là nếu viết sai thì chính cô sẽ phải đi viết lại. Vừa đặt bút xuống, lửa giận đã bốc lên phừng phừng, “Em muốn vào Ban thư ký từ lúc nào, như thế chẳng phải hợp pháp hóa để anh dễ bề sai bảo hay sao?”.

Có vào thì cũng vào Ban đời sống, kiểm tra vệ sinh ở các phòng trong khu ký túc gì đấy, oai phong biết bao.

“Em đúng là không hiểu ý tốt của người khác. Anh không muốn dây dưa với Ban tuyên truyền, nhưng bạn cùng lớp với em chẳng phải ở trong ban đó hay sao? Em vào ban rồi sau này có những việc tương tự, em hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận liên hệ với họ để cùng gánh vác việc chung, lúc đấy đâu cần em phải cầm bút. Tài năng của em lúc bấy giờ cũng chỉ để dự phòng thôi. Hiểu chưa hả?”.

Quyển Nhĩ mặc kệ anh ta, túm lấy túi xách bỏ đi. Nghe thì có vẻ như thế, nhưng sao cô vẫn có cảm giác có điều gì đó không đúng, Đinh Mùi đối với người khác tốt xấu thế nào cô không biết, nhưng lúc nào cũng ép cô đến không còn chút sức lực. Sự lo lắng của cô không phải là không có lý. Ban thư ký gì đấy không phải là một cửa công nhàn rỗi, gần như phải phụ trách tất cả những công tác tổ chức, chuẩn bị cho Hội sinh viên của trường, thỉnh thoảng còn phải phụ trách cả việc liên hệ với bên ngoài. Vào ban đó, coi như rơi xuống cống, muốn tự lo cho bản thân, muốn có thời gian riêng là điều không thể.

Đương nhiên đợi Quyển Nhĩ sáng suốt mà nhận ra điều này, muốn rút lui, cũng là điều không thể.

Gần đến Noel, trong trường chỗ nào cũng trang hoàng cây thông Noel, dán hình ông già Noel, còn treo những chùm đèn lấp lánh như những vì sao trên trời, không khí vui tươi rất tây.

Hồi còn học trung học, Noel không được nghỉ, vì thế các tiết mục liên quan đến Noel thường chỉ là tặng nhau bưu thiếp, không có gì khác nữa. Không ngờ lên đến đại học, lễ Noel được coi là một ngày lễ chính thức, dưới khu ký túc nào cũng có viết: Mang

theo thẻ sinh viên là có thể vào ký túc,

đó ng cửa vào hai giờ sáng.

Đối với việc đón đêm Noel, phòng 415

đã sớm có kế hoạch. Bọn họ thông qua việc bàn bạc đã bỏ qua rất nhiều lời yêu cầu giao lưu hữu nghị của các phòng kết nghĩa khác, cuối cùng chọn một phòng nam trong khoa. Nguyên nhân rất đơn giản, anh phụ trách đã đến gặp Tôn Mộc Nam nói chuyện mấy lần, vấn đề chính vẫn là làm thế nào để tăng thêm sự gi lưu và tiếp xúc giữa các bạn sinh viên trong khoa, thực tế thì chính là câu tục ngữ: Nước màu mỡ không để chảy sang ruộng nhà người.

Mấy người còn lại trong phòng cũng không có ý kiến gì, chỉ là cùng vui vẻ thôi mà, đón Noel với ai chẳng thế.

Sáng sớm hôm Noel, Quyển Nhĩ gặp Cao Mạc dưới lầu. Sau khi Cao Mạc từ thành phố S trở về, họ có gặp nhau mấy lần. Nhưng mấy lần gặp nhau đó cũng phải trải qua bao nhiêu gian nan mới thành công. Lúc đó ký túc còn chưa lắp điện thoại, nếu muốn gặp nhau thì hoặc là phải hẹn luôn từ lần gặp trước, hoặc là đến thẳng ký túc xá tìm gặp, nếu không gặp được thì đành phải đợi. Hai người bọn họ đều không biết vì lý do gì mà luôn không gặp được nhau, thậm chí có lúc hai người cùng đợi nhau, làm lỡ mất một buổi tối. Sau này họ đành giao ước, không ai đợi ai cả, có việc thì để lại lời nhắn, không có việc thì để ngày khác gặp.

“Hôm nay còn rất sớm,” Cao Mạc nhìn đồng hồ, “Em có muốn tới căng tin ăn cơm không?”.

Quyển Nhĩ lắc lắc đầu. “Em cũng đang muốn gặp anh.” Cô đưa gói quà đang cầm trên tay ra, “Tặng anh, Noel vui vẻ”.

Lần trước Quyển Nhĩ nhận được quyển sổ ghi chép Cao Mạc tặng mới đội nhiên nghĩ ra, cô cũng chưa bao giờ tặng anh món quà nào. Vì thế nghĩ rồi lại nghĩ, chọn rồi lại chọn, cô mua tặng anh một chiếc bút máy. Mặc dù có vẻ hơi lạc hậu, nhưng vô cùng thực dụng. Đưa quà xong, Quyển Nhĩ để ý xem biểu hiện của Cao Mạc, cô chỉ sợ lời của Tiểu La ứng nghiệm, vừa không có gì mới mẻ, lại cũng chẳng mang thông điệp gì, chắc chắn sẽ bị người ta trả lại!

Cao Mạc đón lấy, “Đã cuối kỳ rồi, sao em còn mua lung tung, còn đủ tiền để tiêu không?” Nói xong liền mở ra xem, mỉm cười “Bút của anh rơi hỏng rồi, đang lo không biết đi thi viết bằng gì”.

Anh không nói câu “cảm ơn”, nhưng anh nói đó là thứ anh cần, điều đó còn khiến Quyển Nhĩ vui hơn hàng ngàn hàng vạn lời cảm ơn.

Quyển Nhĩ cũng vui vẻ, “Anh dùng là tốt rồi, tìm em có việc gì không?”.

“Tối nay đi xem phim nhé?” Cao Mạc hỏi cô.

“Hôm nay liệu có đông quá không?” Quyển Nhĩ cũng nghe nói ở hội trường sẽ chiếu một bộ phim lãng mạn kinh điển, nhưng mấy người trong phòng cô đều nghĩ vào dịp lễ tết thế này mà tới đó chen chen chúc chúc với các đôi các cặp, nhất định sẽ phải trả một cái giá không nhỏ.

“Đến Đại học K xem, anh mua vé rồi.”

Đột nhiên Quyển Nhĩ cảm thấy hơi căng thẳng. “Mấy giờ bắt đầu? Tối nay bọn em có tổ chức vài hoạt động với phòng kết nghĩa.” Trên thực tế, điều mà cô muốn nói hoàn toàn không phải là cô không có thời gian, chỉ có điều căng thẳng quá thành ra lại nói thật quá. Có thể không căng thẳng sao? Gần đây Cao Mạc không để ý tới cô nhiều nữa, bớt được áp lực đó, tình cảm của Quyển Nhĩ dành cho Cao Mạc lại được thổi bùng trở lại. Mặc dù biết như thế cũng không được gọi là người yêu, nhưng cũng đã vượt qua giới hạn của tình bạn và có thứ gì đó rất ngọt ngào.

“Chín giờ tối nay.” Cao Mạc hơi nhíu mày, thì ra kế hoạch cho ngày Noel của Quyển Nhĩ không có anh trong đó, tặng một cái bút là coi như xong.

“Thời gian đó thì không vấn đề gì. Lúc đấy em sẽ gặp anh ở đâu?” Buổi tụ tập liên hoan với phòng kết nghĩa dự định bắt đầu lúc sáu giờ, đến chín giờ thì chắc cũng ăn uống xong xuôi cả rồi.

“Anh đợi em ở dưới sân ký túc, tám giờ mười gặp.”

“Vâng.” Quyển Nhĩ đâu biết, nhận lời thì dễ nhưng chưa chắc đã làm được.

Buổi tối, các cô tới ký túc nam, còn chưa nói được vài câu thì bia đã được đẩy lên bàn. Mấy anh chàng phòng này đến cốc cũng không chuẩn bị, trước mặt mỗi người đặt một lon bia, khiến Quyển Nhĩ và các bạn ai cũng rầu rĩ. Mới bắt đầu, đương nhiên không ai chịu uống. Đám con trai đề nghị kể chuyện cười, quy tắc đưa ra cũng rất thiên vị đám con gái. Nếu trong lúc nghe kể chuyện, một người trong đám con gái cười, thì bọn họ đều phải uống, nhưng nếu kể mà không ai cười, thì người kể phải tự phạt uống nửa lon.

Phòng bọn họ yêu cầu cậu Khương Hải kể trước. Quyển Nhĩ và các bạn quay sang nhìn nhau, cùng ngầm thảo thuận, cho dù có buồn cười đến đâu cũng không được cười, nếu ai không trụ được thì sẽ làm liên lụy tới cả bọn.

Mọi người vốn đang đợi để nghe truyện

cười, nhưng khi Khương Hải bắt đầu kể, thì lại kể Tây Du Ký. Đám con gái ngồi nghe một lúc rồi bắt đầu nới lỏng cảnh giác, tới khi cậu ta bắt chước điệu bộ của lão hòa thượng ăn cắp áo cà sa, đám con gái đều phá lên cười.

Khương Hải thấy đã thu được kết quả, lập tức nhấc lon bia của mình lên, “Nào, nào mình cùng các cậu uống một hơi cạn”.

Bọn Tôn Mộc Nam đều không phải là những người bẽn lẽn, uống một hơi là một hơi, mặc dù uống thẳng từ lon nhìn không được đẹp mắt cho lắm, nhưng tất cả cũng vẫn cầm lên uống.

Quyển Nhĩ cầm một lon lên mũi ngửi ngửi, mùi bia cũng không quá tệ, vì vậy nên cũng uống cạn, mùi vị cũng tàm tạm.

Khởi đầu tốt đẹp, nên diễn biến về sau cũng thuận lợi. Đám con trai ai ai cũng đem hết khả năng của mình ra để kể truyện cười, giữa cuộc vui Tề Vũ còn tiến hành một trắc nghiệm tâm lý về tình yêu giữa sa mạc, trắc nghiệm cùng với thảo luận, không khí càng lúc càng nóng, mười mấy người nhanh chóng trở nên thân thiết.

Quyển Nhĩ và các bạn không có kinh nghiệm uống rượu, nên đương nhiên cũng không phát hiện ra luật chơi có điều bất ổn. Trên thực tế, bên kia mỗi lần chỉ cần một nam sinh ra mặt cùng sáu người phòng Quyển Nhĩ uống bia, chỉ vài vòng, người nào người nấy toàn mùi bia, tửu lượng kém nên bắt đầu ngà ngà say.

Lúc mới bắt đầu Quyển Nhĩ còn để ý tới thời gian, nhưng lần nào nhìn đồng hồ cũng thấy vẫn còn sớm nên yên tâm chơi. Sau đó, cô không biết vì sao lại buồn ngủ tới mức ấy, quay phải quay trái, đâu đâu cũng thấy mọi người bận nói bận cười, bận uống rượu, Tiểu La còn cầm lon bia đi uống với ai rồi không biết. Quyển Nhĩ đành vắt cánh tay lên bàn, chỉ định gục xuống một lát thôi, nhưng trong lúc ngồi thế thì đã ngủ mất rồi.

Khi La Tư Dịch phát hiện ra là đã muộn và gọi cô dậy, đầu Quyển Nhĩ vẫn còn lơ mơ chưa hiểu ra vấn đề. “Mấy giờ rồi, kết thúc rồi à?”.

“Hơn chín giờ rồi, cậu đeo đồng hồ trên tay cậu còn hỏi mình, mau chạy về đi!”

La Tư Dịch biết Quyển Nhĩ có hẹn, vì thế đã cho mượn đồng hồ, chính là để cô tự canh thời gian, lo mà về sớm.

Quyển Nhĩ giật mình bừng tỉnh, “Ừ!”, nói xong liền chạy ra ngoài. Khi chạy gần về tới ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy bóng Cao Mạc, Quyển Nhĩ lúc đó mới cảm thấy chân mình mỏi nhừ, không hiểu s có thể chạy được về tận đây.

Cao Mạc đợi cô chạy tới trước mặt, quay người qua nghiêm túc nói: “Không kịp nữa rồi, em không phải chạy vội vàng như thế, ra mồ hôi rồi lại bị cảm”.

Trong tình huống như thế này, đối mặt với Cao Mạc mặt mày tươi tỉnh, Quyển Nhĩ thấy lưỡi mình như líu lại. “Xin lỗi, vừa rồi em ngủ quên mất. Nhưng mới chín giờ mà, vẫn còn kịp, mình đi thôi”. Cô nói xong liền quay người định đi.

Cao Mạc kéo cô lại, “Không kịp nữa rồi, anh đã tặng vé cho người ta”.

“Tặng ai?”

“Không quen. Lúc sắp đến chín giờ, nhìn thấy có người đi qua đây, thế là tặng luôn.”

Quyển Nhĩ thật khó tưởng tượng ra cảnh Cao Mạc đứng bên đường tùy tiện tặng đồ cho người khác. “Anh không thể đợi em thêm chút nữa sao? Em không cố ý đến muộn... Lẽ ra hôm nay em không nên đi cùng các bạn, phải vậy không?”.

Cao Mạc rất muốn đưa ra cho cô một đáp án chính xác, bất luận là khẳng định hay phủ định. Nhưng cuối cùng anh chı̉ xoa xoa đầu cô, “Nhìn thấy em là anh yên tâm rồi, em mau về phòng nghỉ sớm đi”.

Quyển Nhĩ đang suy nghĩ xem có nên hay không, nhưng cuối cùng vẫn là sợ anh không vui, vì nó khác xa với những gì anh muốn.

“Anh đừng đi, đừng giận em. Hay là để mai em mời anh đi xem, còn mời anh ăn cơm nữa. Em biết có một quán ăn rất ngon.” Quyển Nhĩ cố gắng bù đắp, nhưng Cao Mạc chẳng tỏ vẻ gì, vì thế cô cũng không biết phải làm thế nào cho anh nguôi giận, đành nói lung tung một tràng.

“Sao anh lại giận em, đâu phải mới chỉ quen em một hai ngày, cũng không phải vừa mới biết em là người vô tâm.” Cao Mạc nói xong, giơ tay lên vẫy rồi đi.

Trong ấn tượng của Quyển Nhĩ, đây là lần đầu tiên ảnh bỏ đi trước. Anh không cho Quyển Nhĩ thời gian giải thích về việc cô có vô tâm hay không, cũng không cho cô thời gian để xác nhận xem có phải anh đang giận hay không. Anh cứ như thế mà bỏ đi, giữa trời đông đìu hiu, giữa sự ồn ào huyên nào tràn ngập không khí giáng sinh, bỏ đi mà không hề ngoảnh đầu lại.">

Quyển Nhĩ lúc đó không cảm thấy lần bỏ đi này của anh ấy với lần trước có khác gì nhau, thậm chí còn không cảm thấy nghiêm trọng bằng lần nắm tay không thành công đó. Ngược lại, cô còn cảm thấy tủi thân. Đúng là cô đã rất mong chờ được cùng Cao Mạc đi xem bộ phim đó, thậm chí còn sĩ diện mượn của La Tư Dịch chiếc trâm

cài áo khoác bởi vì nó khá bóng nên có thể

phát sáng lấp lánh. Lúc cô nhìn thấy nó, cảm giác thấy nó thần kỳ vô cùng. Chuẩn bị lâu như thế, chỉ vì đến muộn, mà nỡ phủ nhận hoàn toàn tâm sức cô bỏ ra, phủ nhận tất cả sự chuẩn bị của cô sao?

Trước kia anh luôn nói cô vô tâm, nên dần dần như gắn tính cách đó cho cô. Lúc đó, cô không cảm thấy điều ấy phản cảm, dù sao anh cũng chỉ muốn đốc thúc cô nỗ lực hơn nữa thôi. Nhưng tình huống lúc này, rõ ràng là cô đã rất chuyên tâm, không thể vì một việc nhỏ không được như ý, không được thuận lợi, mà hoàn toàn phủ nhận cô được!

Lúc đó cô vẫn chưa hiểu được, yêu cầu cao đồng nghĩa với việc phải rất để tâm, lúc đó thật sự cô cũng không biết thể hiện sự chuyên tâm của mình một cách đúng mức, cho dù có đủ nhiều hay không, có đủ nặng hay không.