Báu vật của đời - Chương 04 - Phần 06 - 02

Mẹ Tiến Tài nói:

- Cháu ơi, người anh em của cháu nhất thời mê muội, xin cháu nể mặt già này mà tha cho nó, già này lạy cháu đấy!

Tiến Tài nói:

- Mẹ, không việc gì phải lạy, không cần xin xỏ nó?

Sư tử nói:

- Được, Tiến Tài, mày dáng mặt thằng đàn ông, không hổ là Đội trưởng dân quân!

Tiến Tài nói:

- Mày không còn nhảy múa được mấy bữa nữa đâu!

Sư tử nói:

- Mày nói đúng, tao cũng chỉ được dăm bữa nửa tháng nữa là cùng, nhưng đối phó với gia đình mày, tao chỉ cần đêm nay là đủ!

Tôi mượn thế người già, bảo Tiến Tài:

- Sư tử à, anh tha cho gia đình Tiến Tài nếu không, già không coi anh là cháu nữa đâu?

Sư tử vằn mắt lên:

- Mẹ kiếp, ai là cháu của mụ? Đừng có nhận vơ! Năm xưa ta lỡ dẫm chết con gà nhép của mụ, vậy mà mụ vụt gậy vào đầu ta.

Tôi nói: - Sư tử, anh không phải giống người!

Hắn quay lại nói với ba thằng kia:

- Anh em, hôm nay giết bao nhiêu rồi nhỉ?

Một thằng nói:

- Tính cả gia đình nhà này là chín mươi chín người!

- Này bà dì bắn moóc-chê không tới kia, phiền bà bổ sung vào cho đủ một trăm?

Tôi run lên cầm cập, thằng con hoang này định giết tôi. Tôi bỏ chạy nhưng chạy đâu cho thoát chúng nó. Thằng Sư tử không thân không sơ với ai hết. Nó nghi vợ nó tằng tịu với người khác, bèn đánh bẫy lựu đạn ở bếp. Sáng hôm sau mẹ nó dậy sóm xúc tro bếp, lựu đạn nổ, chết liền. Tôi quên bẵng chuyện này nên mới lắm điều, vậy là thiệt vào thân! Chúng nó dẫn cả nhà Tiến Tài và tôi đến bãi cát. Một thằng trong bọn đang đào hố chôn người. Cát dễ đào, chẳng mấy chốc đã xong. ánh trăng vằng vặc nhìn rõ mọi vật, những cọng cỏ, những bông hoa tí xíu, những con kiến, trông thấy tất. Thằng Sư tử đến bên miệng hố xem xét rồi bảo:

- Anh em, đào sâu chút nữa, Tiến Tài nó cao đấy! Tên kia lại đào thêm, cát ẩm được tiếp tục hất lên.

Sư tử hỏi:

- Tiến Tài, mi có nói gì không?

Tiến Tài nói:

- Sư tử, tao không xin xỏ mày, tao đã giết bố mày. Tao không giết thì người khác cũng giết!

Sư tử nói:

- Bố tao ăn nhịn để dành được ít tiền buôn tôm cá cũng như bố mày, dành dụm tậu được mấy mẫu ruộng. Bố mày không gặp may, bị kẻ cắp lấy sạch, không còn đồng nào. Tao hỏi mày, vậy bố tao có tội gì?

Tiến Tài nói:

- Tậu ruộng, tậu ruộng là có tội.

Sư tử nói:

- Mày nói thực lòng tao xem nào, ai không muốn có ruộng?

Tiến Tài nói:

- Mày đừng hỏi tao làm gì, có hỏi tao cũng không trả lời được Huyệt đào xong chưa?

Tên đào huyệt nói:

- Xong rồi!

Tiến Tài không nói gì, nhảy xuống, hố sâu đến cổ. Tiến Tài nói:

- Sư tử, tao phải hô khẩu hiệu!

Sư tử nói:

- Mày cứ hô. Tao với mày là bạn từ thời mặc quần thủng đít nên mày được ưu đãi đặc biệt, mày muốn hô gì thì hô.

Tiến Tài nghĩ một thoáng rồi giơ cánh tay không bị thương lên, hô to: Đảng Cộng sản muôn năm! Đảng Cộng sản muôn năm, đảng Cộng sản muôn muôn năm!. Hô ba lần rồi thôi. Sư tử hỏi:

- Không hô nữa à?

Tiến Tài nói:

- Không hô nữa!

Sư tử nói: - Hô nữa đi, giọng mày khỏe đấy?

Tiến Tài nói:

- Không hô nữa, chỉ hô ba lần là đủ rồi?

Sư tử nói:

- Vậy thì thôi! Nào bác - nó đẩy mẹ Tiến Tài một cái - xuống đi!

Mẹ Tiến Tài quì sụp xuống lạy Sư tử. Sư tử giằng lấy chiếc xẻng trong tay tên đào huyệt, và chỉ một nhát, hất bà già xuống hố. Những tên kia cũng đẩy vợ con Tiến Tài xuống. Bọn trẻ khóc inh ỏi, vợ Tiến Tài cũng khóc. Tiến Tài nổi giận nói: Đừng khóc, ngậm miệng lại, đừng để xấu mặt tôi? Vợ con anh ta ngừng khóc.

Một tên chỉ vào tôi, hỏi Sư tử:

- Tiểu đội trưởng, mụ này tính sao? Có chung một hố không?

Không đợi Sư tử trả lời, Tiến Tài đã quát to dưới hố:

- Sư tử, đã nói là cả nhà ta một hố, mày đừng cho ai xuống nữa.

Sư tử nói:

- Tiến Tài, mày yên tâm, tao hiểu ý của mày. Cho mụ già... - Sư tử bảo tên kia - nói anh em, chịu khó đào hố khác cho mụ!

Bốn tên chia làm hai tốp, tốp đào huyệt cho tôi, tốp lấp huyệt gia đình Tiến Tài.

Con gái Tiến Tài khóc:

- Mẹ ơi, cát đầy mắt con...

Vợ Tiến Tài kéo vạt áo chụp lên đầu con gái. Nó giãy giụa định trèo lên lại bị chúng dùng xẻng hất xuống. Đứa con trai thì khóc ầm lên. Mẹ Tiến Tài ngồi thụp xuống nên bị lấp rất nhanh. Bà hổn hển chửi: - Cộng sản ơi là cộng sản, mẹ con tôi là chết trong tay các ông!

Sư tử nói:

- Sắp chết mới sáng mắt ra! Tiến Tài! Chỉ cần mày hô Đả đảo đảng Cộng sản là tao để lại cho nhà mày một người làm giống, sau này còn có người hương khói trước mồ.

Mẹ và vợ Tiến Tài vội giục:

- Hô đi, Tiến Tài, hô mau lên!

Tiến Tài mặt đầy cát, giương cặp mắt tròn xoe đáng mặt một trang hảo hán, nói: - Không, tao không hô, tao vừa hô Đảng Cộng sản muôn năm, bây giờ lại hô Đả đảo Đảng Cộng sản sao được?

- Được lắm, khí phách đấy. - Sư tử tỏ vẻ thán phục rồi giằng lấy chiếc xẻng từ tay đồng bọn, xúc lia lịa.

Bà mẹ Tiến Tài không thấy động cựa gì nữa. Vợ Tiến Tài thì cát đã lấp đến cổ, đứa con gái đã bị lấp kín từ lâu, đứa con trai còn hở cái chỏm đầu, hai tay vung loạn xạ. Máu rỉ ra từ lỗ mũi và lỗ tai vợ Tiến Tài, miệng há hốc kêu ằng ặc thê thảm quá, thê thảm quá!

Sư tử dừng tay xẻng, hỏi Tiến Tài:

- Thế nào?

Tiến Tài thở như trâu, đầu nở ra như một cái sọt, trả lời:

- Sư tử, dễ chịu lắm!

Sư tử tức điên lên: không một câu tỏ ra yếu đuối thốt ra từ miệng Tiến Tài! Hắn vớ lấy xẻng xúc lia lịa. Lấp đầy rồi, không còn trông thấy vợ con Tiến Tài đâu nữa, nhưng cát vẫn đang chuyển động, họ chưa chết hẳn. Cái đầu to tướng của Tiến Tài vẫn chưa bị lấp kín, trông dễ sợ. Anh không còn nói được nữa, khóe mắt và lỗ mũi rỉ máu, các mạch máu trên đầu nổi lên như những con tằm. Sư tử như con choi choi, dẫm cho cát lèn chặt. Hắn ngồi xổm trước đầu Tiến Tài hỏi:

- Người anh em, bây giờ thấy thế nào? Tiến Tài không trả lời được nữa. Sư tử búng ngón tay vào đầu Tiến Tài, hỏi đồng bọn:

- Các anh em, có ăn óc người không? Bọn kia trả lời:

- Ai dám ăn cái của ấy, lợm giọng chết!

Sư tử nói:

- Có người ăn đấy, đó là chi đội trưởng Trần, ăn kèm tương ớt và gừng thái chỉ, ăn như người ta ăn óc đậu.

ên đào huyệt bảo Sư tử:

- Huyệt đào xong rồi đấy! Sư tử đến bên miệng huyệt ngó một cái, quay lại bảo tôi:

- Bà dì xem qua cái huyệt tôi chuẩn bị cho dì đã được chưa?

Tôi nói: - Anh Sư tử, anh hãy rủ lòng thương mà tha cho cái mạng già này!

Sư tử nói:

- Già rồi, còn sống để làm gì? Với lại, tha cho dì thì lấy ai bù vào cho đủ con số một trăm?

Tôi nói:

- Nếu vậy thì anh chém đầu tôi, đừng chôn sống, tội lắm!

Thằng con hoang ấy nói:

- Chịu tội sống thì khi chết mới lên thiên đàng!

Thằng khốn đó đá tôi ngã xuống huyệt. Lúc này một đám người ồn ào đi tới, dẫn đầu là Tư Mã Khố, ông Hai nhà Phúc Sinh Đường. Tôi từng hầu hạ vợ ba của ông ta, nghĩ bụng: Cứu tinh đến rồi? Tư Mã Khố chân đi ủng khệnh khạng bước tới. Mấy năm không gặp, ông ta già đi nhiều. Ông ta hỏi:

- Ai đấy?

Sư tử nói: - Tôi đây ạ, Sư tử đây!

- Anh đang làm gì ở đây - Chôn người!

- Chôn những ai rồi? - Gia đình Tiến Tài, đội trưởng dân quân thôn Sa Lương!

Tư Mã Khố bước tới, hỏi:

- Dưới hố kia là ai?

- Ông Hai, cứu già mấy! - Tôi nói - già từng hầu hạ bà Ba, già là vợ nhà Quách đây ạ!

- Thế ra là bà hả? Sao bà lại rơi vào tay Sư tử?

- Già chót nhiều lời. Ông Hai, xin ông rủ lòng thương!

Tư Mã Khố bảo Sư tử:

- Tha cho bà ấy! Sư tử nói:

- Thưa đại đội trưởng, tha thì không đủ con số một trăm.

Tư Mã Khố nói:

- Đừng lệ thuộc vào con số, đáng giết mới giết, không đáng giết thì đừng?

Tên đào huyệt đưa lưỡi xẻng xuống cho tôi bám rồi kéo lên. Nói gì thì nói, Tư Mã Khố là con người còn biết lẽ phải, nếu không có ông ta thì già đã bị thằng súc sinh Sư tử chôn sống rồi!

Các cán bộ khu vừa lôi vừa đẩy bà Quách đi nơi khác. Cô giáo Sái mặt tái nhợt, cầm thước trở lại vị trí cũ tiếp tục thuyết minh. Mặc dù cô vẫn nước mắt lưng tròng, mặc dù giọng cô vẫn thê thảm, nhưng các học sinh không ai khóc nữa. Tôi nhìn xung quanh, những người vừa nãy dậm chân đấm ngực, giờ đây trên khuôn mặt họ chỉ còn là sự mệt mỏi và sốt ruột. Những bức tranh sặc mùi máu, giờ đây khô khốc vô vị như chiếc bánh nướng khô để lâu ngày. So với sự hiện diện đầy tính thuyết phục của bà Quách, thì những bức tranh sao mà giả dối, sao mà thiếu cảm tình! Trong đầu tôi cứ lởn vởn hình ảnh vầng trăng sáng như bạc, cái đầu to tướng của Tiến Tài trên mộ huyệt và thằng Sư tử với bộ mặt hung hãn như con mèo rừng. Những hình ảnh đó sao mà sống động, còn những bức tranh thì như những chiếc bánh tráng ngâm nước lâu ngày.