Báu vật của đời - Chương 05 - Phần 05 - 02

Từ trại gà đến trại lợn dài năm cây số, phải đi qua hố chế biến phân của đội chuyên trách trồng rau. Cô giáo Hoắc gánh hai thùng phân đi tới, thân hình mảnh mai của cô oằn xuống, có cảm giác như lưng cô sắp bị gãy đôi. Tại trại lợn, cô giáo dạy tôi âm nhạc Kỷ Quỳnh Chi tiếp nhận phân gà tươi do chúng tôi chở tới. Cô trộn phân gà vào thức ăn cho lợn, mùi chua loét và thối khắm xộc mũi. Trong tổ chế biến thức ăn gia súc, có một kiện tướng nhảy cao. Anh nhảy qua xà một mét tám kiểu úp bụng, kiểu nhảy tiên tiến đương thời. Tất nhiên, anh cũng là phái hữu. Anh tỏ ra quan tâm đặc biệt đến Kiều Kỳ Sa, đối xử với tôi cũng rất tốt. Đây là một con người lạc quan, lúc nào cũng cười cợt, khác hẳn với bộ mặt đưa đám của những người cũng là phái hữu. Chiếc khăn mặt quàng trên cổ, mặt đeo kính râm, anh bận rộn suốt ngày bên chiếc máy nghiền thức ăn gia súc. Tổ trưởng tổ chế biến cũng là một con người đáng quí. Anh tên là Quách Văn Hào nhưng một chữ bẻ làm đôi cũng không biết. Mù chữ, nhưng anh có tài xuất khẩu thành chương, những bài vè do anh sáng tác lưu truyền khắp nông trường Thuồng Luồng. Hôm đầu tiên chúng tôi đến chở dây khoai lang nghiền nhỏ, được nghe anh ứng khẩu đọc một đoạn: Giờ xin nói về đội trưởng Mã Thụy Liên, đầu óc chị ta thật phi thường, dám làm thí nghiệm ở trại giống, cho cừu cùng thỏ kết nhân duyên! Cô Kiều nhà ta tức lộn ruột, nhằm bụng bà Mã thoi một quyền? Ngựa ngủ với lừa sinh ra la, cừu ngủ với thỏ, úm ba la? Nàng thỏ kết duyên cùng cừu đực. Lợn đực có thể lấy Thụy Liên! Thụy Liên ức quá tìm Lý Đỗ, Lý Đỗ lựa lời khuyên bảo vợ, thôi thôi phái hữu chớ coi thường! Con Kiều tốt nghiệp đại học Y, Vu Chính chủ bút tờ báo tỉnh, Mã Minh lưu học Mêricơn, người ta làm được bom nguyên tử, ngay cả Vương Mai Tán đâu phải xoàng, có ngu cũng là vận động viên!... 

Quách Văn Hào gọi: - Phái hữu!

Vương Mai Tán đứng nghiêm:

- Phái hữu có mặt!

Quách Văn Hào nói:

- Xúc thức ăn gia súc lên xe cho cô Kiều!

Vương Mai Tán nói:

- Xin tổ trưởng yên tâm!

Vương Mai Tán xúc thức ăn gia súc lên xe cho chúng tôi Trong tiếng chảy ầm ầm của máy nghiền, Quách Văn Hào hỏi tôi:

- Cậu thuộc gia đình Thượng Quan phải không? Tôi đáp:

- Vâng, tôi là thằng con lai của nhà Thượng Quan?

Quách Văn Hào nói:

- Lai tạp thành hảo hán! Gia đình Thượng Quan nhà cậu cũng kinh thật, Sa Nguyệt Lượng này, Tư Mã Khố này, Hàn Chim này, Tôn Bất Ngôn này, Bác-bít này, hơi bị nể đấy!

Trên đường trở về trại gà, Kiều Kỳ Sa bỗng hỏi tôi:

- Cậu tên là gì?

Tôi đáp:

- Thượng Quan Kim Đồng! Chị hỏi tên tôi làm gì?

Kiều Kỳ Sa nói:

- Thuận miệng hỏi thế thôi, lúc lao động thế nào cũng có lúc gọi nhau. Cậu có mấy chị gái?

- Tám, không phải, bảy chị tất cả.

- Thế bà Mã không phải là chị à?

- Bà ấy là quân phản bội - tôi buồn bã trả lời - Chị đừng hỏi nữa!

Kim Đồng bắt đầu cuộc sống tự lập, có qui củ, trở thành nhân viên vận tải chuyên trách của trại, có một cô gái rất xinh giúp việc. Buổi sáng chở phân gà đi, chở thức ăn gia súc về;. buổi chiều chở trúng gà đi, chở thức ăn tinh về. Dọc đường, cậu bắt đầu trò chuyện với Kiều Kỳ Sa, vì chị ta muốn biết rất chi tiết về thân thế của cậu. Cậu hỏi:

- Chị là người của Cục Công an hay của Đội điều tra?

Kiều Kỳ Sa nói: - Tôi chẳng của ai cả, tôi có cái tật là thích tìm hiểu mọi chuyện, nếu không đã không thành phái hữu!

Kim Đồng nói:

- Chị gầy đi vì đói đấy?

Chị nói:

- Đói đến mức không thể gầy hơn nữa. Ba lạng lương thực một ngày, không đủ sống.

Một hôm, trong khi thận trọng chở hai sọt trứng gà lên nông trường bộ, chị hỏi:

- Kim Đồng, cậu có biết những ai được ăn trứng này không?

Kim Đồng nói:

- Chị hỏi tôi, vậy tôi hỏi ai? Chắc chắn không phải tôi và cũng không phải chị được ăn.

Chị mân mê quả trứng trong tay, nói:

- Tôi rất muốn...

Kim Đồng hỏi:

- Chị muốn gì?

Chị nói:

- Tôi rất muốn ăn sạch số trúng này! Cậu biết không, theo đông y thì trứng sống bổ hơn trúng chín.

Kim Đồng nói: Chị bỏ cái ý nghĩ ấy đi! Trại trưởng Long đích thân cầm cân, chính xác tới ba số lẻ, thiếu một quả là bà ấy phát hiện ra ngay

- Tôi không để bà ta biết đâu! - Chị nói.

Kim Đồng nói:

- Tôi không dám làm chuyện này, kiếm được công việc như hiện nay đối với tôi đâu có dễ?

Con cáo đực đêm nào cũng quấy nhiễu trại gà, hơn nữa cứ cách một đêm lại tha đi một con gà mái. Cái đêm nó không bắt, không phải vì không bắt được, mà vì nó không muốn bắt. Như vậy, hoạt động của nó có hai khía cạnh; đêm bắt gà là để ăn, đêm không bắt gà là để quấy nhiễu. Nó làm cho đám nữ công nhân của trại gà bấn tinh lên, không đêm nào được yên ổn. Trại trưởng Long đã bắn hai mươi phát đạn mà không đụng được một sợi lông chân của nó. Các nữ công nhàn nói:

- Con cáo này đã thành tinh, biết niệm thần chú tránh đạn!

- Cứt! Cô gái có biệt hiệu là Ngựa hoang chửi một câu rất tục.

Cô là em gái Quách Văn Hào, tổ trưởng tổ chế biến thức ăn gia súc. Cô nói:

- Cái đồ vét đĩa ấy thì thành tinh thế nào được?

- Nếu nó không là hồ ly tinh, thì tại sao với tài thiện xạ như trại trưởng Long từng nổi tiếng trong đội biệt động, lại bắn không trúng - cô nữ công nhân bắt bẻ.

- Theo tớ thì trại trưởng Long có chuyện nới tay, vì con cáo này là con cáo đực! Ngựa hoang cười dâm đãng, biết đâu cứ đến đêm khuya lại chả có một chàng trai đẹp mã rúc vào chăn trại trưởng?

Trại trưởng Long đứng bên hàng rào, lắng nghe đám nữ công nhân bàn tán, tay nghịch khẩu súng lục, nét mặt đăm chiêu. Tiếng cười như phá của đám nữ công nhân làm chị ta sực tỉnh, dùng nòng súng hất ngực vành mũ đã đổi màu, bước những bước dài vào trong chuồng gà, đến trước mặt Ngựa hoang đang đếm trứng. Chị ta trợn mắt nhìn Ngựa hoang, hỏi dồn:

- Cô vừa nói gì?

Ngựa hoang cầm quả trứng gà lên soi, thản nhiên:

- Tôi chẳng nói gì cả?

- Tôi nghe thấy cô nói mà lại - chi ta giận dữ nói, gõ gõ báng súng lục vào lồng gà.

Ngựa hoang khiêu khích:

- Chị nghe thấy tôi nói gì nào?

Trại trưởng Long mặt đỏ như gấc, gầm lên:

- Tôi quyết không tha cho cô? - Rồi giận dữ bỏ đi.

Ngựa hoang nói với theo:

- Có tật giật mình! Cáo với cầy gì? Chỉ ra vẻ ta đây đứng đắn? Tối hôm nọ... tưởng tôi không nhìn thấy hay sao?

- Ngựa hoang này - Một nữ công nhân có vẻ hiền lành nói - nói in ít thôi, ngày ba lạng bột, hơi sức đâu mà nói khỏe thế!

- Ba lạng, ba lạng, tớ đ. mẹ cái ba lạng ấy?

Ngựa hoang rút kẹp tóc, rất thành thạo thọc hai lỗ ở hai đầu quả trứng rồi đưa lên miệng, mút một hơi, quả trứng chỉ còn cái vỏ. Cô ngắm nghía cái vỏ trứng nhìn bề ngoài tuồng như cò nguyên vẹn, đặt trả lại vào đống trứng, nói:

- Ai muốn tố cáo thì cứ đi mà tố! Dù sao thì một tháng nữa tớ tời bỏ chỗ này, bố tớ đã nhắm cho tớ một chàng quê tận đông bắc, nơi mà đậu tương chất cao như núi! Này anh chàng, anh có đi tố tôi không? - Cô hỏi Kim Đồng khi lấy đang quét phân gà bên ngoài cửa sổ - Anh tố cáo tôi là người ta tin ngay, anh là con gà choai thơm như múi mít thế kia chắc là bà cụt tay thích lắm! Bà ta là bò già khuyết răng chỉ thích xơi cỏ non?

Kim Đồng bị Ngựa hoang chửi tối tăm mặt mũi, anh xúc một xẻng phân gà, dọa:

- Cô định ăn cứt gà thì bảo!

Buổi chiều, khi chở bốn khay lớn trứng gà lên nông trường bộ, đến quãng giữa trại gà và hố ủ phân của đội trồng rau, Kiêu Kỳ Sa nói:

- Kim Đồng, dừng lại đã!

Kim Đồng thận trọng dừng bước, hạ càng xe xuống, quay lại nhìn. Kiều Kỳ Sa nói:

- Cậu thấy rồi đấy. Bọn họ đều ăn vụng trứng, kể cả trại trưởng Long. Cậu có thấy Ngựa hoang đỏ phây phây không? Đám nữ ở trại gà đều thừa dinh dưỡng!

Kim Đồng nói:

- Nhưng số trứng này đã qua cân!

Kiều Kỳ Sa nói:

- Nhưng chúng ta không thể ôm một đống trứng mà bụng đói meo. Tôi đói đến phát điên rồi!

Chị cầm lên hai quả trứng lẻn vào sau hàng rào dây thép gai, mất hút sau chiếc xe tăng hỏng. Một lát sau, chị cầm ra hai quả trứng bề ngoài nguyên vẹn như cũ, vùi sâu giữa đống trứng. Kim Đồng lo ngại hỏi:

- Kiều Kỳ Sa, chị làm thế này khác gì mèo giấu cứt, kho nông trường bộ cân lại là lộ hết.

Chị vừa cười vừa nói:

- Cậu tưởng tôi ngốc lắm hả? - rồi cầm lên hai quả khác, bảo Theo tôi!

Kim Đồng theo Kiều Kỳ Sa chui qua hàng rào dây thép gai, những cây thanh hao nở hoa trắng, mùi thơm hắc đến váng đầu.. Chị ngồi xổm bên xe tăng, lấy gói giấy dầu giấu chỗ khuất sau xích xe, trong gói có một chiếc khoan nhỏ, một chiếc bơm tiêm to đừng, một cuộn băng dính có màu như vỏ trứng và một chiếc kéo nhỏ. Chị khoan thủng một đầu quả trứng, chọn kim tiêm vào rút hết lòng trắng lòng đỏ vào bơm tiêm rồi chúc mũi kim tiêm xuống, bảo Kim Đồng: Há miệng ra! Kiều Kỳ Sa bơm lòng trứng vào họng Kim Đồng. Vậy là dù muốn hay không, Kim Đồng trở thành đồng phạm. Sau đó, chị hút nước đọng trong mũ sắt bơm đầy hai quả trứng, dùng kéo cắt một mẩu băng dính dán vào lỗ kim trên vỏ. Kiều Kỳ Sa làm tất cả những động tác ấy với một sự khéo léo và chính xác. Kim Đồng hỏi:

- Chị học kiểu này ở Học viện Y khoa à?

Kiều Kỳ Sa mỉm cười:

- Phải, ăn vụng chuyên nghiệp! Khi cân lại ở nông trường bộ, số trứng không bị giảm trọng lượng, trái lại còn dôi ra một lạng.

Trò ăn vụng trứng của họ kéo dài được nửa tháng thì bị phát giác. Khi đó là giữa mùa hạ, mưa dầm liên miên, gà mái sang thời kỳ thay lông, lượng trứng giảm hẳn. Xe chở một khay rồi trứng đến địa điểm cũ thì dừng lại, hai người chui qua rào dây thép gai. Những chùm thanh hao chín mọng. Trên bãi sắt thép phế thải hơi nước bay vật vờ như mây. Mùi thép gỉ tanh lợm. Một con nhái ngồi chồm hổm trên bánh chuyền động của xe tăng, màu da xanh biếc của nó khiến Kim Đồng cảm thấy có điều chẳng lành. Khi Kiều Kỳ Sa bơm lòng trứng vào miệng Kim Đồng, cậu cảm thấy buồn nôn. Cậu vuốt họng, nói:

- Trứng hôm nay vừa tanh vừa lạnh?

Kiêu Kỳ Sa nói:

- Chỉ vài hôm nữa, những quả trứng vừa tanh vừa lạnh cũng không còn, trò ăn vụng của chúng ta đã đến lúc kết thúc.

Kim Đồng nói:

- Đúng vậy, gà đến mùa thay lông rồi!

- Cậu ngốc thật đấy hay là cậu có dự cảm gì về tôi?

- Về chị? - Kim Đồng lắc đấu - tôi chẳng có dự cảm gì về chị cả!

- Thôi, gia đình cậu cũng đủ ầm ĩ rồi, tôi chẳng muốn làm nó rối tinh thêm!

Kim Đồng hỏi:

- Chị nói gì mà cứ úp úp mở mở!

Chị nói: - Sao cậu không hỏi tôi một câu về hoàn cảnh của tôi?

Kim Đồng nói:

- Tôi không định lấy chị, vậy tìm hiểu hoàn cảnh của chị để làm gì?

Chị ngẩn người, cười:

- Đúng là đàn ông nhà Thượng Quan, mở miệng là nói ngang! Chẳng lẽ lấy tôi thì mới hỏi hoàn cảnh của tôi hay sao?

Kim Đồng nói:

- Đúng thế, tôi nghĩ nên như vậy. Tôi nghe cô Hoắc nói rằng, hỏi về hoàn cảnh người phụ nữ một cách tùy tiện là rất không lịch sự!

- Cậu nói cái cô gánh phân bắc ấy à?

Kim Đồng nói:

- Cô ấy rất giỏi tiếng Nga.

Kiều Kỳ Sa cười nhạt:

- Nghe nói cậu là học trò cưng của cô ấy?

Kim Đồng nói:

- Cứ cho là như thế đi!

Kiều Kỳ Sa liền dùng thứ tiếng Nga chính hiệu nói một thôi một hồi, rồi chăm chú nhìn Kim Đồng hỏi: - Cậu hiểu không? Kim Đồng nói:

- Hình như chị kể về số phận bi thảm của một bé gái...

Kiều Kỳ Sa nói:

- Trò cưng của Hoắc Lệ Na trình độ cũng chỉ đến vậy, mèo ba chân, hổ nhồi bông, đèn lồng giấy không hơn không kém! Chị tỏ vẻ thất vọng, cầm lấy bốn cái trứng đi ra.

Kim Đồng không phục, nói:

- Tôi học cô ấy mới được một năm rưỡi, chị yêu cầu ở tôi cao quá đấy!

- Tôi thèm vào yêu cầu cậu!

Chị chui ra khỏi bụi thanh hao, quần áo ướt đẫm, cặp vú thây lẩy được nuôi dưỡng bằng sáu mươi tám quả trứng gà, cặp vú không cân xứng chút nào với thân hình gầy guộc của chị. Một cảm giác bàng hoàng say đắm chạy rân rân lên đỉnh đầu, cậu bất giác giơ hai tay về phía chị, nhưng chị đã né tránh, chui qua hàng rào dây thép gai, ra ngoài, ném lại một tràng cười khô khốc.

Trại trưởng Long cầm một quả trứng lên ngắm nghía. Kim Đồng chân run bắn, nhìn không chớp quả trứng trên tay chị ta. Kiều Kỳ Sa tỏ vẻ bất cần, đưa mắt nhìn những nòng sơn pháo, đã pháo và pháo cao xạ im lìm chĩa lên bầu trời u ám. Những giọt mưa phùn đọng trên trán chị, chảy thành dòng qua hai cánh mũi, long lanh như những giọt ngọc. Từ ánh mắt của Kiều Kỳ Sa, Kim Đồng nhận ra cái vẻ phớt đời trước cảnh khốn cùng của tất cả các cô gái nhà Thượng Quan. Và thế là cậu hiểu về cơ bản lai lịch của người thanh nữ này, hiểu được nguyên nhân vì sao suốt mấy tháng qua chị cứ căn vặn mãi về hoàn cảnh của cậu. Trại trưởng Long mỉa mai:

- Quả là thiên tài! Không hổ danh là một cao thủ!

Đột nhiên chị ta dúi quả trứng vào giữa trán Kiều Kỳ Sa. Quả trứng bẹp dí, nước bẩn trong trứng chảy đầy mặt chị. Trại trưởng Long nói:

- Lên nông trường bộ, các người sẽ bị trừng phạt đích đáng!

Kiều Kỳ Sa nói:

- Chuyện này không liên quan đến Kim Đồng. Cậu ta chẳng qua là chưa kịp thời tố cáo tôi đấy thôi? Cũng như tôi chưa kịp tố giác kẻ không những ăn vụng trứng gà, mà còn ăn vụng cả gà mái?

Hai ngày sau, Kiều Kỳ Sa bị cắt phiếu lương thực của nửa tháng, điều đến tổ trồng rau, chuyên chở phân bắc cùng với Hoắc Lệ Na. Hai cô gái rất giỏi tiếng Nga này thường là vô duyên vô cớ vung gáo múc phân lên, chửi nhau bằng tiếng Nga. Kim Đồng vẫn được ở lại trại gà. Gà mái của trại đã chết quá nửa, hơn chục nữ công nhân bị điều đi làm ruộng. Trại gà trước đây náo nhiệt là thế, nay chỉ còn lại trại trưởng Long và Kim Đồng trông nom vài trăm con gà mái trụi lông, phao câu tím ngắt. Con cáo đực tiếp tục quậy phá, chiến đấu với cáo là nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của hai người.

Một đêm hè, mây đen chốc chốc lại nuốt chửng vầng trăng, con cáo đực lại đến. Nó ngang nhiên cắn chết một con gà mái, vẫn theo lối đi cũ, tha con gà ra ngoài. Trại trưởng Long bắn chiếu lệ hai phát súng như một nghi thức đưa tiễn con cáo. Mùi thuốc súng khét lẹt. Kim Đồng đứng lặng bên cạnh trại trưởng Long. ếch nhái kêu từng đợt từ ngoài đồng vọng vào. ánh trăng lọt qua kẽ mây, tắm lên hai người một lớp mỡ. Cậu nghe thấy trại trưởng Long hự lên một tiếng, ngoảnh lại nhìn thì thấy khuôn mặt chị ta dài ra một cách đáng sợ, răng trắng nhởn. Thậm chí cậu còn trông thấy một cái đuôi to tướng đội đũng quần chị ta lên. Trại trưởng Long là cáo? Cậu chợt hiểu tất cả. Chị ta là một con cáo cái, đồng lõa với con cáo đực kia. Đây là lý do vì sao chị ta không bao giờ bắn trúng con cáo đực. Ngựa hoang nói rằng, đêm đêm có một chàng trai bóng nhẫy chui vào buồng chị ta, chính là con cáo này hóa thành người! Cậu ngửi thấy mùi hôi của cáo, nhìn khẩu súng trong tay chị ta còn vương khói ở đầu nòng chĩa thẳng vào cậu, liền quẳng gậy vừa kêu vừa chạy vào buồng của mình, dùng vai chèn chặt cửa buồng. Cậu nghe thấy chị ta trở lại buồng ngủ của nữ công nhân mà giờ đây chỉ còn mỗi mình chị ta, chỉ cách buồng cậu một bức tường ghép bằng những mảnh thùng gỗ. Bên kia tường, chị ta cào vào gỗ bằng những móng tay sắc nhọn cùng với những tiếng rên rỉ khẽ. Đột nhiên, bức tường bị bục một mảng, chị ta chui sang, trên người không một mảnh vải. Giờ đây chị ta mang hình người chỗ cánh tay cụt sát nách trông dễ sợ, da nhăn nhúm như miệng túi. Cặp vú như hai quả cân bằng gang nhô ra phía trước. Chị ta phủ phục trước mặt Kim Đồng rồi dùng cánh tay còn lại ôm chặt hai chân Kim Đồng, nước mắt ràn rụa, chị ta rên rỉ như một bà già:

- Kim Đồng... Kim Đồng... xin hãy thương tôi, tôi là một người đàn bà bất hạnh!...

Kim Đồng cố sức rút được chân ra, nhưng bàn tay rắn chắc của chị ta lại tóm lấy thắt lưng cậu, giật đứt và tụt quần cậu xuống một cách thô bạo. Cậu cúi xuống định kéo quần lên, liền bị chị ta vít cổ xuống, ngã đè lên chị ta. Chị ta xoắn chặt lấy Kim Đồng, lần lượt xé bỏ quần áo trên người cậu, đấm nhẹ một quả vào thái dương khiến cậu mắt trợn ngược, nằm thẳng cẳng như một con cá chết. Trại trưởng Long gặm từng tấc da trên người Kim Đồng vẫn không giúp cậu thoát khỏi cơn sợ hãi. Thẹn quá hóa giận, chị ta xồng xộc chạy về buồng mình lấy khẩu súng lục sang, và trước mặt cậu, chị ta kẹp súng giữa hai chân, nhét hai viên đạn vàng chóe vào kẹp đạn. Rồi chị ta chĩa súng vào bụng Kim Đồng, nói: Một là cương lên, hai là để tôi bắn bỏ nó! Cặp mắt chị ta hung hãn, thái độ tỏ ra không chút e dè, cặp vú rắn như thép nguội nhảy tâng tâng một cách giận dữ trên bộ ngực. Kim Đồng một lần nữa lại trông thấy mặt chị ta dài ra, từ giữa cặp mông mọc ra một cái đuôi dài như chiếc chổi, dài mãi, dài mãi cho tới chấm đất. Kim Đồng ngã sóng soài, người mềm nhũn, mồ hôi thấm ướt cả chăn.

Trong những ngày mưa dầm liên miên ấy, trại trưởng Long không kể ngày đêm, dùng thủ đoạn hết cương đến nhu, hy vọng thức dậy người đàn ông trong Kim Đồng, cho đến khi chị ta bị thổ huyết mà vẫn không đạt mục đích. Mấy phút trước khi tự sát, chị lấy cánh tay chùi máu trên khóe miệng, than thở:

- Long Thanh Bình, mi ba mươi chín tuổi đầu mà vẫn là gái trinh, người ta chỉ biết mi là một anh hùng mà không biết mi là đàn bà. Mi đã uổng phí cả một đời.

Chị ho lên mấy tiếng dữ dội, hai vai nhô lên, mặt trắng nhợt, rồi nôn ra một bụm máu. Kim Đồng tựa lưng vào cánh cửa, sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc. Nước mắt chảy tràn khuôn mặt, trại trưởng Long nhìn Kim Đồng đầy vẻ oán trách, lết bằng đầu gối đến bên giường, cầm khẩu súng lục lên, tì đầu nòng vào huyệt thái dương. Chính trong giờ phút chót ấy Kim Đồng nhận ra tư thế hấp dẫn của người đàn bà. Cánh tay duy nhất giơ lên để lộ một mảng lông nách, eo thon và lẳn, cặp mông xẻ đôi tì trên hai gót chân. Một cụm lửa vàng bùng lên trước mắt cậu, bụng dưới lạnh như băng bỗng nóng ran vì máu dồn về. Chính lúc đó, vì tuyệt vọng đến cục điểm, Long Thanh Bình bóp cò - nếu như trước đó chỉ một thoáng chị nhìn Kim Đồng, thì sẽ không xảy ra bi kịch - Kim Đồng trông thấy một cụm khói vàng ở chỗ tóc mai trại trưởng Long cùng với một tiếng nổ trầm dục. Chị rùng mình một cái rồi đồ vật ra. Kim Đồng chồm tới lật ngửa cái xác, cậu nhìn thấy một lỗ đen ngòm ở thái dương, viền lỗ rách bươm dính đầy thuốc súng, máu rỉ ra ở tai dính nhơm nhớp trên tay cậu. Đôi mắt chị vẫn mở, ánh mắt đầy vẻ ai oán, làn da trên ngực vẫn rung rung như mặt hồ trước cơn gió nhẹ...

Với một nỗi xót xa cùng cực, Kim Đồng ôm chầm lấy chị và thỏa mãn nguyện vọng của chị trước khi cơ thể chị mất cảm giác. Khi cậu mệt mỏi rời khỏi cơ thể chị, mắt chị sáng rục lên rồi tắt ngấm, mi mắt từ từ khép lại. Kim Đồng nhìn cái xác của trại trưởng Long, cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Bên ngoài mưa như trút nước, cậu trông thấy những làn nước trắng đục, đợt nọ kế tiếp đợt kia ùa vào trong buồng, nhận chìm thi thể chị và từ từ nhận chìm cơ thể mình.