Đến Phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ - Chương 35 - Chap 02

Khâm sai xuất hành làm việc, tất nhiên dọc đường đi không thể thiếu các vị quan viên một lòng hiếu kính, cho nên, có thể đi theo khâm sai xuất môn chính là ước mong tha thiết của phần đông quan sai, nhưng lần này chỉ có trăm tên quan binh hộ vệ theo Bao đại nhân phụng chỉ tới Trần Châu phóng lương. Lần đi Trần Châu này, chẳng những không có nửa điểm ích lợi, còn suýt nữa tặng luôn tính mạng: Nhớ tới ngày ấy An Nhạc hầu ở nha môn, trận trận khí thế vẫn khiến lòng người lạnh lẽo tận xương —— trăm người hộ vệ tất nhiên là uy phong, nhưng nếu so sánh cùng vạn thiết quân của Hầu gia, chỉ e không đủ cho người ta tắc kẽ răng.

Dưới áp lực như vậy, phần đông quan binh hộ vệ đều bị kinh hãi, nơm nớp lo sợ, mà lúc này từ trong nội các lại truyền đến một tin tức không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí —— Bao đại nhân không chịu nổi uy hiếp của An Nhạc hầu, rạng sáng nay đã uống thuốc độc tự sát.

Tin tức này vừa ra, đừng nói đến những người cùng Bao đại nhân tiến đến Trần Châu, ngay cả chúng nha dịch của phủ nha Trần Châu đều khiếp sợ đương trường.

Người được ca tụng là đấng thanh thiên ở trên đời – Bao đại nhân, cứ thế liền đi rồi!

Ai có thể tin tưởng?

Ai cũng không tin!

Tin tức truyền đi không lâu, hơn một trăm tên quan binh hộ vệ cùng sai dịch trong phủ nha không hẹn mà cùng tụ tập ở trước đại sảnh, quan quân đứng tràn đầy một sân, sắc mặt nghiêm trọng, chỉ mong có thể chờ được một lời giải thích.

Không bao lâu sau, cửa đại sảnh chậm rãi mở rộng, một gã nam tử mặc y phục thư sinh từ từ đi ra, khuôn mặt trắng bệch, đúng là Công Tôn tiên sinh ở Khai Phong phủ.

Sắc mặt Công Tôn tiên sinh buồn bã, trong hai mắt ẩn giấu đau khổ, thân hình loạng choạng, bước đi hư không, nhìn mọi người hồi lâu mới nói: “Các vị, Bao đại nhân… đi rồi, mong rằng các vị nén bi thương…”

Lời vừa nói ra, nhất thời mọi người cả kinh đương trường, trong viện chật ních người nhưng không có một tiếng động, không gian tĩnh mịch.

Sau một lúc lâu mọi người mới hoàn hồn, không thể tin nhìn về những người đứng bên cạnh Công Tôn tiên sinh, hy vọng có thể nghe được câu trả lời khác.

Nhưng một cái nhìn này, càng khiến mọi người phát lạnh trong lòng.

Tứ đại tá úy Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đứng ở bên phải, hai mắt đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt, không cần hỏi, tất nhiên là bi từ trong tâm.

Lại nhìn mạt áo đỏ ở bên phải, tuy rằng thân thẳng như tùng, sắc mặt như thường, nhưng không khó nhìn ra một đôi mắt đen sâu thẳm lúc này cũng hơi hơi đỏ lên, ở bên trong hơi có sương mù.

Lòng mọi người tựa như đao cắt, buồn đau không thôi:

Thôi, ngay cả đôi mắt của vị đường đường là tứ phẩm đeo đao hộ vệ kia đều đỏ, xem ra Bao đại nhân lần này tám phần phải đi gặp diêm vương.

Công Tôn tiên sinh run giọng nói: “Linh đường của Bao đại nhân, còn phiền toái các vị …”

Dứt lời, Công Tôn tiên sinh che mặt lắc đầu, bả vai run run hồi lâu, mới lại ngẩng đầu, bắt đầu sai khiến nhân thủ, bố trí linh đường.

Mọi người thấy vậy mới hoàn hồn, lúc đó có mấy người hơi nhạy cảm liền khóc ra tiếng.

“Bao đại nhân…”

Tứ đại tá úy nhìn thấy cảnh này khó có thể tự ức chế, vội vàng lảng tránh; tuy thân hình tứ phẩm đeo đao hộ vệ thẳng tắp, nhưng chân lại hơi lảo đảo.

Mọi người thấy vậy trong lòng càng thêm đau xót.

Đợi cho linh đường, câu đối phúng điếu cùng hương khói chuẩn bị xong, mọi người rốt cuộc không kiềm chế được, từng người rơi lệ, từng trận nức nở. Tiếng khóc của hơn trăm người hợp lại một chỗ hệt như sấm rền, chỉ một thoáng liền truyền khắp bốn phương tám hướng phủ nha.

Dân chúng chung quanh nghe được: Hả, Sao lại thế này? Sao trong nha môn tự dưng lại truyền ra tiếng khóc kinh người như vậy?

Còn có không ít dân chúng ở gần đó tò mò tiến đến hỏi thăm.

Những người này đến nha môn thì không khỏi quá sợ hãi, một đám người đến đến đi đi, nơi nơi một mảnh trắng xóa đến tan nát cõi lòng. Sau khi nghe ngóng, thì ra Bao đại nhân tiến đến chẩn tai phóng lương về trời.

Dân chúng nghe xong lòng đau như cắt, thầm nghĩ: Thật sự là người tốt không sống lâu, tai họa sống ngàn năm, một vị quan tốt như Bao đại nhân, sao lại đột nhiên chết đi? Mà An Nhạc hầu gây họa như vậy, sao có thể mặc sức ăn chơi, tác oai tác oái? Thật sự là trời không có mắt a!

Dân chúng càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở, dần dần đều đến trước cửa phủ nha, gạt lệ khóc rống. Không đến nửa canh giờ, trước cửa phủ nha liền tụ tập hơn một ngàn người, chỉ vì Bao đại nhân  mà ẩm lệ khóc tang.

Tin tức càng truyền càng nhanh, không đến một canh giờ, tin Bao đại nhân qua đời liền truyền khắp thành Trần Châu, cả thành Trần Châu, đều tẩm mình trong tiếng khóc nức nở.

Nói đến phủ nha Trần Châu bị dân chúng khóc tang vây quanh, tiếng khóc vang trời, bên trong phủ nha mỗi người cũng ẩm lệ, trong ngoài phủ nha một mảnh bi thống.

Cũng không ngờ rằng ngay tại thời điểm như vậy, lại có người ở trước phủ cao giọng kêu gào.

Chợt nghe trong đám người khóc tang có kẻ hô lớn:

“Tránh ra, tránh ra, An Nhạc hầu gia đến ——!”

Mọi người quay đầu nhìn liền thấy An Nhạc hầu Bàng Dục, người này mặc đoạn bào ngọc đái, khoác một cái áo lông cừu ngắn tay, ngồi vắt vẻo trên tuấn mã, bội đao đeo ở thắt lưng, đứng giữa ngã tư đường, nhướn mày cười lạnh. Ở phía sau hắn là gần trăm người, nhóm này đều có vẻ là người trong giang hồ, thân mang vũ khí, đoản khâm bạc giày, quắc mắt nhìn trừng trừng, vừa thấy đã biết không phải hạng người lương thiện.

Chợt nghe gã sai vặt đứng ở bên ngựa An Nhạc hầu quát: “Hầu gia đến đây, còn không mau mau tránh ra? !”

Dân chúng canh giữ ở trước cửa phủ nha giận mà không dám nói gì, tuy đang trong cơn giận dữ, nhưng cũng chỉ có thể theo lời nhường đường, im lặng không nói, nhanh chóng tách ra thành một đường, để nhân mã của An Nhạc hầu lắc lắc đi đến.

An Nhạc hầu ghìm cương dừng ngựa, đứng ở trước cửa đánh giá kĩ càng một phen, mắt phượng híp lại, nói với gã sai vặt: “Đi tìm một tên nha dịch hỏi thăm.”

“Tuân lệnh!” Gã sai vặt kia chắp tay hành lễ, tạch tạch tạch chạy vào phủ nha.

Vào phủ nha, tên sai vặt cũng giật mình, chỉ thấy trên dưới phủ nha này là áo trắng lóa mắt, đều mang sắc mặt bi thương, hai mắt sưng đỏ, nhìn thấy gã sai vặt tiến lên hỏi thăm, chẳng những không đáp, sắc mặt còn biến thành màu đen, rất có xu hướng tiến lên đánh chửi.

Trong lòng gã sai vặt cũng hiểu được: Vị khâm sai phụng chỉ này tự nhiên chết đi, nguyên do hẳn không tránh khỏi liên hệ cùng Hầu gia nhà mình, nếu chính mình cứ tiếp tục hỏi thăm, chỉ sợ còn chưa kịp hỏi đã bị trúng gậy gộc.

Nhưng gã sai vặt cũng coi như thông minh, tròng mắt quay tròn vừa chuyển, liền ngắm đến một người thích hợp.

Người nọ mặc đồ sai dịch, dáng người gầy yếu, khoanh tay dựa vào ván cửa sau, vừa mới nhìn liền tưởng là đang canh gác phòng bị, nhưng nhìn lại lần nữa cũng không khó phát hiện hai mắt hắn đang nhắm chặt, cái đầu thỉnh thoảng gục lên gục xuống, đúng dấu hiệu ngủ gật.

Đương nhiên, hạng người có thể nhàn nhã ngủ gật trong lúc khẩn yếu thế này, ngoại trừ Kim Kiền, không ai có thể làm được.

Gã sai vặt vừa nhìn thấy bộ dạng như vậy của Kim Kiền, liền vui vẻ nói thầm: Người này thờ ơ đối tin dữ, tất nhiên không phải người của Khai Phong phủ, mà là sai dịch phủ Trần Châu, nếu hỏi người này sẽ không sợ bị hành hung, hơn nữa, nếu là sai dịch phủ Trần Châu thì cũng có thể nói vài câu thật sự.

Nghĩ vậy, gã sai vặt hạ quyết tâm, cất bước tiến lên, vỗ vỗ bả vai gã sai dịch gầy yếu: “Này, theo ta đến ngoài cửa đáp lời Hầu gia.”

Mí mắt tên sai dịch run run vài cái, chậm rãi mở thành một khe hẹp liếc gã sai vặt, đầu chuyển phương hướng, tiếp tục ôm cánh tay ngủ gật.

Gã sai vặt kia đi theo An Nhạc hầu Bàng Dục làm tùy tùng cũng coi như là người tâm phúc của hắn, ở bên ngoài, người khác nể sợ An Nhạc hầu bao nhiêu thì cũng cho hắn mặt mũi bấy nhiêu, không ngờ một gã sai dịch nho nhỏ ở tri phủ lại có thể làm càn đến như vậy, gã sai vặt nhất thời giận dữ, lập tức quát vào lỗ tai của tên ngông nghênh này:

“Này này này, nói ngươi đó, còn không nhanh nhanh theo ta đi gặp Hầu gia.”

Lúc này Kim Kiền mới miễn cưỡng mở một đôi mắt hí, đánh giá người đối diện, lười biếng trả lời: “Vị huynh đài này, tối hôm qua ta chỉ ngủ có nửa canh giờ, đừng nói là hầu gia, hiện tại cho dù là ngưu gia, long gia đến đây, cũng phải nhường đường cho ta đi hẹn hò với chu công.”

Gã sai vặt trừng mắt: “Cái gì chu công, tại Trần Châu này còn ai có thể lớn hơn An Nhạc hầu gia, còn ai có thể so với An Nhạc hầu gia?”

Kim Kiền nghe vậy liền lập tức đứng thẳng thân mình, một đôi mắt nhỏ banh lớn, lắp bắp nói:

“An Nhạc hầu…gia? Ngươi nói chính là đương triều quốc cữu An Nhạc hầu?”

Không phải chứ? !

Gã sai vặt nhìn thấy biểu tình của Kim Kiền liền vô cùng đắc ý, dương dương tự đắc nói: “Chính là đương triều quốc cữu, bào đệ của Bàng quý phi, con trai độc nhất của đương triều Thái Sư An Nhạc hầu gia!”

“Ngươi nói… cho ta… đi gặp An Nhạc hầu kia?” Kim Kiền chỉ cảm thấy đầu “Ông” một tiếng liền biến thành hai cái, hai hàng lông mày nhăn thành một đoàn, vội vàng kêu lớn: “Đợi chút, ta chỉ là một gã nha dịch nho nhỏ, mồm miệng không rõ, chỉ sợ nói không ra chân tướng, không bằng để ta giúp ngài tìm vị quản sự, rồi mới…” Lời còn chưa dứt sẽ xoay người chạy đi.

Không ngờ gã sai vặt kia tay mắt lanh lẹ, một phen túm đai lưng Kim Kiền, kéo về  hướng cửa lớn:

“Nhiều lời cái gì? Nếu để Hầu gia chờ lâu bực bội, ngươi có thể gánh nổi sao?”

Kim Kiền bị kéo ở phía sau, cố gắng giãy dụa thoát ra nhưng hiệu quả lại vô cùng nhỏ bé, cuối cùng chỉ đành nhăn mặt nhăn mày, không tình nguyện đi theo sau, vừa ngó nghiêng vừa hô to ở trong lòng:

Chẳng qua ta chỉ chuồn êm ra ngủ bù, rốt cuộc chọc ai nha ? Chậc chậc, còn không bằng ở trong đại sảnh để tang, tuy rằng vải bố đó nặng một chút, nhưng so với việc đi gặp nhân vật Boss cấp độ nhỏ này thì ít ra cũng không nguy hiểm đến tính mạng a a a a…

*

Nói đến An Nhạc hầu Bàng Dục đứng ở trước cửa nha môn đợi lâu, ngay lúc kiên nhẫn sắp hao hết liền thấy gã sai vặt nhà mình kéo một tên thiếu niên mặc đồ sai dịch đi ra.

Đợi người này đến trước ngựa, An Nhạc hầu cẩn thận nhìn lại, thấy hắn dáng người nhỏ gầy, mặc đồ sai dịch, mày rậm mắt hí, trên mặt lộ vẻ khóc tang ưu thương, đi đến trước ngựa của hầu gia, khom người bái lạy: “Tiểu nhân bái kiến Hầu gia.”

Bàng Dục nheo mắt đánh giá: “Kẻ nào đang quỳ?”

“Bẩm Hầu gia, tiểu nhân là sai dịch của Khai Phong phủ.”

“Khai Phong phủ…” Bàng Dục dừng một chút, lại hỏi: “Rốt cuộc trong phủ nha xảy ra chuyện gì? Vì sao mọi người lại khóc rống như vậy?”

Kim Kiền vừa nghe, nhất thời trên mũi đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:

Nếu lời nói của ta lộ ra nửa điểm sơ hở khiến con cua nhỏ này nhìn ra một chút manh mối, làm kế hoạch mà Công Tôn gậy trúc hao tổn tâm cơ nghĩ ra ngâm nước nóng… Tạm thời không nói đến một đám tinh anh của Khai Phong phủ sẽ xử lý mình như thế nào, riêng vị con cua ở trước mắt thôi, nếu để hắn có cơ hội trốn chạy, chắc chắn sẽ tính sổ sau, đem ta cùng đám người Khai Phong phủ … Không ổn a không ổn, chậc chậc, cửa ải hiểm yếu như vậy thật sự cần phải nhờ vào kỹ năng hành động của một người hiện đại như ta a!

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội vàng giở trò, sờ soạng trên người nửa ngày, lấy ra khối khăn tay bao hoa tiêu dùng sức xoa nhẹ ở hốc mắt vài cái, cảm thấy hai mắt nóng cháy, chất lỏng ấm áp trong nháy máy tuôn ra.

Lúc này Kim Kiền mới chậm rãi ngẩng đầu, nức nở nói:

“Bẩm, bẩm quốc cửu gia, tiểu nhân cũng không rõ ràng cho lắm, chính là ngày hôm qua sau khi Hầu gia đi rồi, Bao đại nhân vẫn rầu rĩ không vui, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn. Đợi cho đến rạng sáng, chợt nghe từ trong phòng Bao đại nhân truyền ra vài tiếng kêu to… Sau đó Công Tôn tiên sinh liền đi ra nói cho chúng ta biết, Bao đại nhân đêm qua đi, đi…”

Dứt lời, liền cúi đầu nức nở, nâng cánh tay che mặt, giả bộ dùng ống tay áo lau nước mắt, kỳ thật là dùng để lau trộm mồ hôi lạnh.

Bàng Dục nghe Kim Kiền nói xong, đầu tiên là ngập ngừng, sắc mặt kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường, nói với gã sai vặt đứng ở bên cạnh: “Bao đại nhân là khâm sai phụng chỉ, nay lại chết bất đắc kỳ tử ở Trần Châu, về tình về lý, bản hầu đều phải đi phúng viếng. Người tới, theo bản hầu vào phủ nha, thăm viếng Bao đại nhân.”

Dứt lời, liền xoay người xuống ngựa, dẫn theo một trăm tên giang hồ ở phía sau, mang theo vũ khí, chậm rãi tiêu sái bước vào cửa lớn của phủ nha.

Kim Kiền đi theo phía sau cùng nhìn xem tặc lưỡi, thầm nghĩ: Ai da, khí thế như vậy, nếu nói là đi tưởng nhớ, chẳng bằng nói là đi phá hoại.

An Nhạc hầu cùng đám người đi vào chính sảnh của phủ nha, giương mắt vừa nhìn, nhất thời sửng sốt.

Chỉ thấy gian chính sảnh này đã được bố trí như linh đường, linh trướng treo cao, đèn sáp trắng tinh, giấy bụi bay lên, chính giữa để một cỗ quan tài bằng mun, trái có kim đồng phải có ngọc nữ, giữa bàn để một linh bài, thê lương vô hạn.

Hai hàng người quỳ gối chỉnh tề ở hai bên đại sảnh, đầu bên trái chính là sư gia của Khai Phong phủ Công Tôn tiên sinh; hai đại giáo úy Vương Triều, Mã Hán quỳ ở đầu hàng bên phải, chính giữa là ngự tiền tứ phẩm đeo đao hộ vệ Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ, nha dịch còn lại của Khai Phong phủ cùng hộ vệ ở kinh thành. Mọi người đều vô cùng đau xót, hốc mắt hồng hồng, mắt hổ rưng rưng.

An Nhạc hầu đứng ở trước linh đường, ngừng lại một chút mới cất bước đi vào, đi đến phía trước linh vị, thắp hương đốt giấy, quỳ gối lạy ba lạy trước linh tiền.

Tuy rằng ra vẻ thành kính, nhưng đám nhân sĩ giang hồ ở phía sau hắn nửa bước không rời, đi vào linh tiền, cũng không hề cung kính, không kẻ nào quỳ lạy.

Tuy trong lòng hiểu được linh vị trước mặt không phải là linh vị chân chính của Bao đại nhân, nhưng mọi người ở Khai Phong phủ nhìn thấy cảnh này, vẫn không tránh khỏi lửa giận công tâm; Vương Triều, Mã Hán mấy lần muốn tiến lên quát lớn, may mắn Công Tôn tiên sinh nhanh hơn một bước, ngăn hai người lại, đi đến trước mặt An Nhạc hầu, chắp tay thi lễ: “Hầu gia tới đây, mọi người ở Khai Phong phủ cảm động khôn cùng, mời Hầu gia tiến nội đường dùng trà.”

Không ngờ Bàng Dục lại lắc đầu từ chối: “Không nhọc Công Tôn tiên sinh, bản hầu ẩm trà ở linh đường là được.”

Mọi người vừa nghe, không khỏi sửng sốt.

Tuy Kim Kiền đứng ở cửa nhưng cũng nghe được rõ ràng, trong lòng vô cùng buồn bực, thầm nghĩ: Con cua này ham mê gì vậy? Còn có sở thích uống trà trước linh đường sao? Quả nhiên là: Tâm tư của kẻ có tiền —— cây kim dưới đáy biển.

Chợt nghe An Nhạc hầu nói: “Bản hầu ngưỡng mộ Bao đại nhân đã lâu, ngày hôm trước lại nhất kiến như cố, không ngờ hôm nay liền âm dương xa cách, đành phải mượn cơ hội này tương ẩm cùng Bao đại nhân, an ủi vong linh.”

Kim Kiền bên cạnh bội phục vạn phần: Quả nhiên người này đúng là một con cua, da mặt dầy đến mức ngay cả ta cũng phải mặc cảm.

Nhìn mọi người ở Khai Phong phủ, đều là mắt nén lửa giận, tứ đại tá úy không cần phải nói, nhưng ngay cả tứ phẩm hộ vệ ngày thường vẫn bình tĩnh trầm ổn, lúc này gân xanh trên trán lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng Công Tôn tiên sinh không buồn không giận, tiếp tục thi lễ nói: “Một khi đã như vậy, xin mời Hầu gia ngồi xuống.” Dứt lời, dừng một chút, liếc mắt nhìn quét một vòng, nói tiếp: “Người tới, phụng trà.”

Mọi người nhìn thấy ánh mắt của Công Tôn tiên sinh, tất nhiên hiểu được, âm thầm lên tinh thần ứng đối.

Chỉ thấy rèm cửa kéo lên, một nữ tử áo trắng tay bưng khay trà, từ trong phòng đi ra. Tuy nữ tử này thân mặc mặc áo tang, nhưng lại là phấn điêu ngọc thể, dáng người yểu điệu, bước đi tha thướt, đi đến trước mặt An Nhạc hầu cúi đầu phụng trà.

Ngoại trừ những người đã từng gặp mặt Băng Cơ, những người còn lại gồm cả những tên giang hồ đả thủ mà An Nhạc hầu mang đến, nhất thời đều xem đến ngây người, tất cả đều trừng lớn hai tròng mắt, ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm tuyệt đại giai nhân trước mắt.

Những người biết đến “Son phấn khóc tang kế” nhìn thấy cảnh này, trong lòng vui mừng hết sức, thầm nghĩ: Nếu như vậy, còn sợ An Nhạc hầu kia không chịu trúng kế sao?

Mà khi mọi người đem ánh mắt dời về phía An Nhạc hầu thì tim không khỏi đập sai nhịp.

Bàng Dục chẳng những chưa lộ nửa phần đáng khinh, ngược lại khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười quỷ dị, cười đến lòng người lạnh lẽo.

Chợt nghe An Nhạc hầu điềm đạm nói: “Băng Cơ, quả nhiên ngươi ở đây.”

Chỉ thấy nhân vật chính của “Son phấn khóc tang kế” kia, đêm trước còn thề thốt bắt An Nhạc hầu đền tội, cậy tài khinh người Băng Cơ, lúc này lại cung kính quỳ gối bên chân An Nhạc hầu, thánh thót lên tiếng: “Thuộc hạ Băng Cơ, tham kiến Hầu gia!”

Kim Kiền chỉ thấy lạnh cả người, lông tơ phía sau lưng dựng thẳng lên từng sợi.

Đại sự không ổn! Gián điệp của địch nhân xâm nhập vào quân ta, Lão Bao a, xem ra gian linh đường mà ngài tỉ mỉ bố trí rất nhanh liền có thể sử dụng …

*