Những Đứa Con Của Tự Do - Phần 1 - Chương 03 part 3
Phiên tòa xử kín. Marcel ở trong khuông của các
bị cáo, Lespinasse đứng lên và không mảy may nhìn anh; y coi khinh con
người mà y muốn kết án, nhất là y không muốn biết kẻ đó. Trước mặt y,
chỉ có gọi là vài tờ ghi chép. Thoạt tiên y tỏ lòng tôn kính sự sáng
suốt của hiến binh, đã vô hiệu hóa được hoạt động phá hoại của một tên
khủng bố nguy hiểm, thế rồi y nhắc nhở bổn phận của Tòa, bổn phận tuân
thủ pháp luật, làm cho pháp luật được tôn trọng. Chỉ tay vào bị cáo mà
vẫn không hề nhìn anh, viên biện lý Lespinasse kết tội. Y liệt kê danh
sách dài những vụ xâm hại mà nạn nhân là người Đức, y cũng nhắc nhở rằng
nước Pháp đã ký kết đình chiến trong danh dự và bị cáo, thậm chí chẳng
phải là người Pháp, không có một quyền gì đặt lại vấn đề về uy lực của
Quốc gia. Cho anh ta hưởng tình tiết giảm nhẹ sẽ tương đương với việc
nhạo báng lời của Thống chế. "Nếu như Thống chế đã ký kết đình chiến, đó
là vì lợi ích của Dân tộc", Lespinasse hung hăng nói tiếp. "Và không
phải một tên khủng bố ngoại quốc có thể nhận định điều ngược lại."
Để thêm vào đôi chút hài hước, cuối cùng y nhắc
nhở rằng không phải Marcel Langer chuyên chở pháo cho ngày 14 tháng Bảy
2, mà là chất nổ để phá hủy các thiết bị của người Đức, vậy để gây rối
loạn cho sự an bình của các công dân. Marcel mỉm cười. Thật xa vời biết
mấy những ánh pháo hoa ngày 14 tháng Bảy.
Trong trường hợp phía biện hộ có thể đưa ra một
số lập luận thuộc phạm trù ái quốc nhằm mục đích cho Langer được hưởng
các tình tiết giảm nhẹ, thì Lespinasse lại nhắc nhở thêm với Tòa rằng bị
cáo là kẻ không quốc tịch, rằng y đã ưng bỏ vợ và con gái lại bên Tây
Ban Nha, nơi mà, mặc dù là người Ba Lan và ở bên ngoài cuộc xung đột, y
đã đến để kích động thêm tình hình. Rằng nước Pháp, với lòng khoan hòa,
đã đón nhận y, nhưng không phải để y đến đây, trên đất nước của chúng
ta, gieo rắc lộn xộn và hỗn loạn. "Làm sao một người vô tổ quốc lại có
thể tự nhận là đã hành động vì lý tưởng ái quốc được?" Và Lespinasse
cười khẩy vì lời nói hay của mình, về cách hành văn của mình. Sợ rằng
Tòa mắc chứng mất trí nhớ, thì đây y nhắc lại bản cáo trạng, nêu lên các
đạo luật kết vào tội chết những hành vi như vậy, lấy làm mừng vì tính
nghiêm khắc của các văn bản pháp luật hiện hành. Rồi y dừng một chút,
quay về phía người bị y kết tội và cuối cùng chịu nhìn người ấy. "Anh là
người ngoại quốc, cộng sản và kháng chiến, ba lý do mà mỗi lý do cũng
đủ để tôi đòi mạng anh trước Tòa." Lần này, y xoay người lại, hướng về
các quan tòa và bằng giọng điềm tĩnh yêu cầu xử tử Marcel Langer.
Luật sư Arnal tái nhợt người, ông đứng lên đúng
lúc Lespinasse, thỏa mãn, đang ngồi xuống. Vị luật sư già lim dim, cằm
chúi về phía trước, bàn tay siết chặt trước miệng. Phiên tòa lặng lẽ,
bất động; viên lục sự chỉ hơi dám đặt bút xuống. Ngay các hiến binh cũng
nín thở, chờ ông nói. Nhưng lúc này, luật sư Arnal cũng chẳng thể nói
gì hết, ông thấy buồn
Vậy ông là người cuối cùng tại đây hiểu ra rằng
phép tắc bị giả mạo, rằng án đã quyết rồi. Thế mà trong nhà ngục, Langer
đã bảo ông điều ấy, anh biết rằng mình bị kết tội trước. Nhưng vị luật
sư già vẫn còn tin ở công lý và không ngừng cam đoan với anh rằng anh
lầm, rằng ông sẽ bênh vực anh theo đúng lẽ và ông sẽ thắng. Sau lưng
ông, luật sư Arnal cảm nhận sự hiện diện của Marcel, ông tưởng như nghe
thấy tiếng anh thì thầm: "Ông thấy đó, tôi đúng, nhưng tôi không trách
ông đâu, dù thế nào đi nữa, ông cũng chẳng làm gì được."
Thế là ông giơ hai cánh tay lên, những ống tay
áo dường như bồng bềnh phơ phất trong không khí, ông hít vào và bắt đầu
bài biện hộ tối hậu. Làm sao khen ngợi được việc làm của hiến binh, khi
ta nhìn thấy trên mặt bị cáo vết tích những sự bạo hành anh đã phải
chịu? Làm sao dám đùa cợt về ngày 14 tháng Bảy tại cái nước Pháp không
còn quyền làm lễ mừng ngày ấy? Và vị chưởng lý biết được điều gì thực sự
về những người ngoại quốc mà ông ta kết tội?
Trong khi tìm hiểu Langer ở phòng gặp gỡ, ông đã
khám phá ra rằng những người không quốc tịch, như Lespinasse nói, yêu
quý biết mấy đất nước đã đón nhận họ; đến mức, giống như Marcel Langer,
hy sinh đời họ để bảo vệ đất nước ấy. Bị cáo không phải là kẻ mà chưởng
lý đã miêu tả. Đó là một con người chân thành và lương thiện, một người
cha yêu vợ mình và con gái của mình. Anh đã không đến Tây Ban Nha để
kích động thêm tình hình, mà vì anh yêu nhân loại và tự do của con người
hơn hết thảy. Gần đây thôi nước Pháp chẳng vẫn là đất nước của quyền
con người hay sao? Kết tội chết cho Marcel Langer, đó là kết tội niềm hy
vọng vào một thế giới tốt đẹ
Arnal đã biện hộ hơn một giờ đồng hồ, sử dụng
cho đến những sức lực cuối cùng của ông; nhưng giọng nói ông vang lên
không tiếng đồng vọng trong cái tòa án đã phán quyết rồi. Buồn thảm thay
ngày 11 tháng Sáu năm 1943 ấy. Án đã tuyên, Marcel sẽ bị đưa lên máy
chém. Khi Catherine biết được tin này tại văn phòng của Arnal, môi cô
mím chặt lại, cô chịu miếng đòn. Luật sư thề rằng ông chưa thôi đâu,
rằng ông sẽ đến Vichy cãi đòi đặc xá.
° ° °
Tối hôm ấy, tại nhà ga nhỏ được cải dụng làm nơi
ở và xưởng của Charles, bàn ăn thêm người. Từ khi Marcel bị bắt, Jan
chỉ huy đội. Catherine ngồi cạnh anh. Qua ánh mắt họ trao cho nhau, lần
này tôi hiểu là họ yêu nhau. Tuy thế, ánh mắt Catherine buồn bã, môi cô
chỉ hơi dám phát âm những tiếng mà cô phải nói với chúng tôi. Chính cô
báo cho chúng tôi biết Marcel bị kết tội chết bởi một viên chưởng lý
Pháp. Tôi không biết Marcel, nhưng cũng như tất cả bạn bè ngồi quanh
bàn, lòng tôi trĩu nặng còn em tôi, nó chẳng thấy thèm ăn gì nữa.
Jan đi lại quanh phòng. Tất cả mọi người nín nặng, chờ anh nói.
- Nếu chúng đi đến cùng, sẽ phải diệt
Lespinasse, để làm chúng hoảng; nếu không bọn đê tiện ấy sẽ ử tội chết
tất cả những người kháng chiến rơi vào tay chúng.
- Trong khi Arnal yêu cầu đặc xá, chúng ta có thể chuẩn bị hành động, Jacques nói tiếp.
- Chuyệng nài xé đòi hõi nhều xời dang hơng, Charles thì thầm bằng thứ tiếng kỳ lạ của anh.
- Và trong khi chờ đợi, ta không làm gì sao? Catherine xen vào, cô là người duy nhất hiểu được anh nói gì.
Jan ngẫm nghĩ và tiếp tục sải bước quanh phòng.
- Phải hành động bây giờ. Bởi chúng đã kết án
Marcel, ta cũng kết án một tên trong bọn chúng. Ngày mai, ta sẽ hạ một
tên sĩ quan Đức ngay giữa phố và sẽ phân phát một tờ truyền đơn để giải
thích hành động của chúng ta.
Tất nhiên tôi chẳng có nhiều kinh nghiệm về các
hoạt động chính trị, nhưng một ý tưởng luẩn quẩn trong đầu tôi và tôi
đánh bạo nói lên.
- Nếu ta muốn làm bọn chúng hoảng thực sự, thì tung truyền đơn trước, rồi hạ tên sĩ quan Đức sau, còn hay hơn nữa.
- Và như thế thì tất cả bọn chúng sẽ cảnh giác.
Cậu còn những ý tưởng cùng kiểu ấy nữa chứ? Émile trách, dường như cậu
quyết nổi cáu với tôi.
- Nó không dở đâu, ý tưởng ấy, không dở nếu các
hành động chỉ cách nhau vài phút à được thi hành đâu ra đấy. Tôi xin nói
rõ. Nếu khử tên Đức trước rồi tung truyền đơn sau, chúng ta sẽ bị coi
như hèn nhát. Trong mắt dân chúng, trước hết Marcel đã được đưa ra xét
xử rồi sau đó mới bị kết án.
Tôi không chắc tờ Điện tín đưa tin về việc kết
án tùy tiện một người kháng chiến anh dũng. Họ sẽ thông báo là một tên
khủng bố đã bị một tòa án kết tội. Thế thì ta hãy chơi bằng các luật
chơi của họ, thành phố phải đứng về phía ta, chứ không chống chúng ta.
Émile muốn ngắt lời tôi nhưng Jan ra hiệu cho
cậu cứ để tôi nói. Lập luận của tôi logic, tôi chỉ còn phải tìm ra lời
lẽ chính xác để giải thích với các bạn điều tôi có trong đầu.
- Ngay sáng mai ta hãy in một cáo thị thông báo
rằng để trả thù việc kết tội Marcel Langer, lực lượng Kháng chiến đã kết
tội chết một sĩ quan Đức. Ta cũng thông báo rằng án sẽ được thi hành
ngay buổi chiều. Tôi lo việc tên sĩ quan, còn các anh, cùng lúc ấy, các
anh tung truyền đơn khắp nơi. Mọi người sẽ xem truyền đơn ngay lập tức,
trong khi tin tức về hành động phải mất nhiều thời gian hơn để lan
truyền trong thành phố. Báo chí sẽ chỉ nói về hành động trong số ra ngày
hôm sau, thứ tự thời gian của các sự kiện sẽ được tôn trọng, theo bề
ngoài.
Jan lần lượt tham khảo ý kiến của các thành viên
quanh bàn ăn, cuối cùng ánh mắt anh gặp mắt tôi. Tôi biết là anh tán
thành lập luận của tôi, trừ một chi tiết, có lẽ: anh đã hơi nhăn mặt lúc
tôi phát bỉêu rằng chính tôi sẽ diệt tên Đức
Dù thế nào đi nữa, nếu anh quá ngần ngại, tôi có
một lý lẽ không thể bác bỏ; xét cho cùng, ý tưởng là của tôi, thế rồi
tôi đã lấy cắp được chiếc xe đạp của mình, với đội tôi theo đúng thể
thức.
Jan nhìn Émile, Alonso, Robert, rồi Catherine,
cô gật đầu đồng ý. Charles chẳng bỏ sót điều gì trong cảnh này. Anh đứng
lên, tiến về phía gầm cầu thang rồi quay lại với một hộp đựng giày. Anh
giơ ra cho tôi một khẩu súng tay có ổ chứa đạn.
- Tối nai, iêm cậu và cậu ngũ lại đơơi xì tôốc hơng.
Jan lại gần tôi.
- Cậu sẽ là người bắn, và cậu, chàng Tây Ban
Nha, anh vừa nói với chỉ Alonso, là người canh gác, còn cậu người ít
tuổi nhất, cậu sẽ giữ xe đạp ở hướng chạy trốn.
Vậy đó. Tất nhiên, nói lên như thế này, thì vô
thưởng vô phạt, trừ chuyện đêm đến Jan và Catherine lại ra đi, còn tôi
bây giờ có trong tay một khẩu súng với sáu viên đạn và thằng em ngu ngốc
cứ muốn xem súng vận hành thế nào. Alonso nghiêng mình sang tôi và hỏi
làm thế nào Jan lại biết được cậu là người Tây Ban Nha, khi mà cả buổi
tối cậu không nói một tiếng nào hết. "Thì làm thế nào anh ấy biết được
rằng người bắn sẽ là tớ?" tôi vừa nói vừa nhún vai. Tôi đã không trả lời
câu bạn hỏi nhưng sự im lặng của cậu chứng tỏ câu hỏi của tôi chắc hẳn
đã thắng được câu hỏi của cậu.
Tối hôm ấy, lần đầu tiên chúng tôi ngủ trong
phòng ăn nhà Charles. Lúc đi nằm tôi mệt lử, nhưng dù thế nào vẫn thấy
nặng trĩu trên ngực; trước hết là cái đầu của thằng em đã mắc thói quen
tồi tệ đeo dính lấy tôi mà thiếp ngủ từ khi chúng tôi xa lìa bố mẹ, và
tệ hơn nữa là khẩu súng có ổ chứa đạn ở túi bên trái áo ngắn. Ngay dù
súng không có đạn, tôi vẫn sợ là trong khi tôi ngủ, nó bắn thủng đầu
thằng em tôi.
Khi tất cả mọi người đã thiếp ngủ thực sự, tôi
rón rén dậy và đi ra mảnh vườn phía sau nhà. Charles có một chú chó thật
dễ thương và cũng thật ngốc nghếch.
Tôi nghĩ đến nó vì tối hôm ấy, tôi cần ghê cần
gớm cái mõm chó xù của nó. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa ở bên dưới dây
phơi quần áo, tôi nhìn trời rồi lấy súng trong túi ra. Con chó đến hít
ngửi nòng súng, tôi bèn xoa đầu nó và bảo nó rằng có lẽ nó là sinh vật
duy nhất có thể hít ngửi nòng vũ khí của tôi khi tôi còn sống. Tôi nói
thế vì lúc ấy tôi thực sự cần ra vẻ vững vàng.
Cuối một buổi chiều, bằng cách lấy cắp hai chiếc
xe đạp, tôi đã gia nhập Kháng chiến, và chỉ trong lúc nghe tiếng ngáy
trẻ thơ ngạt mũi của thằng em, tôi mới nhận ra điều ấy. Jeannot, thuộc
đội Marcel Langer; trong những tháng sắp tới, tôi sẽ làm nổ những toa
tàu, những cột điện, sẽ phá hoại động cơ và cánh các máy bay.
Tôi tham gia một nhóm bạn bè, là nhóm duy nhất đã hạ được các máy bay ném bom Đức... với chiếc xe đạp
Chú Thích
1. Cách viết tắt của Geheime Staatspolizei
"Cảnh sát mật quốc gia": cảnh sát chính trị thành lập năm 1933, do
Himmler và Heydrich cải tổ năm 1936, hoành hành tại Đức và tất cả các
lãnh thổ bị lực lượng quốc xã chiếm đóng.
2. Ngày Quốc khánh Pháp.